• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tình yêu không thể đạt được (2 Viewers)

  • Chap-12

Chương 12: Sao anh lại ở đây?







“Nhưng mà cái gì?” Tô Dật Trần thấy phản ứng của anh ấy là biết ngay không phải lời gì tốt đẹp.
Tô Dật Hàm cười có chút ngượng ngùng: “Thật ra cũng không có gì cô ấy nói… nếu chỗ đó của anh vẫn không lên được hoặc không có cảm giác với phụ nữ thì đề nghị em đưa anh đi gặp bác sĩ tâm lý…”
Giọng anh ấy ngày càng nhỏ dần cũng không dám xem Tô Dật Trần có phản ứng gì nhưng anh ấy có thể cảm giác được áp suất không khí xung quanh mình trở nên cực kỳ thấp.
Mà khi Tô Dật Trần nghe thấy bốn từ bác sĩ tâm lý anh chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đang sôi trào vì tức giận. Người phụ nữ đó lại dám nói anh có bệnh về tâm lý sao!
Hình như đã rất lâu rồi anh không tức giận như vậy hơn nữa còn vì một người phụ nữ!
“Cô ta đi đâu?”
Tô Dật Hàm không ngờ Tô Dật Trần sẽ thực sự tức giận đành phải lấy điện thoại di động từ trong túi ra và đưa cho anh: “Em có gắn thiết bị định vị trong vali tiền đó anh tự xem đi.”
Thật ra anh gắn thiết bị định vị cũng vì Tô Dật Trần. Nếu Bạch Tịch Nguyệt thật sự có âm mưu khác mà gây rối việc kiểm tra sức khỏe anh cũng có thể nắm giữ trước hướng đi của cô.
Chỉ là khi Tô Dật Trần nhìn thấy vị trí cuối cùng của thiết bị định vị được hiển thị trên điện thoại di động là “Cô nhi viện Thiên Sứ” anh hơi ngây người.
Tô Dật Hàm cũng cảm thấy kỳ lạ: “Cô ấy đến cô nhi viện để làm gì?”
“Đi điều tra.” Tô Dật Trần chỉ để lại câu này rồi lạnh lùng xoay người đi lên lầu.
“Haiz.” Tô Dật Hàm thở dài một hơi. Hết cách rồi ai bảo người ta là anh hai vả lại anh phải nghe lệnh của anh ấy trong cả việc công và tư…
Đúng như tên gọi của nó “Cô nhi viện Thiên Sứ” là một tổ chức từ thiện thu nhận những đứa trẻ không cha không mẹ không ai nuôi nấng.
Sau khi Bạch Tịch Nguyệt rời khỏi biệt thự cô bắt taxi đi thẳng đến nơi hẻo lánh nhất ở phía bắc thành phố.
Lúc đầu tài xế đã từ chối khi nghe cô muốn đến đây một nơi tồi tàn như thế chỉ có người nghèo sống đi xa cũng sẽ không bắt xe. Nếu ông đi về thì chắc chắn phải chạy xe trống không kiếm được gì cả.
Bạch Tịch Nguyệt nghe tài xế nói vậy thì tỏ vẻ mình đã hiểu sau đó lấy ra thêm 300 nghìn đưa cho bác tài xế: “Bác tài ơi cháu đang rất gấp cháu trả thêm cho bác 300 nghìn có được không ạ?”
Bác tài xế cảm thấy Bạch Tịch Nguyệt nói chuyện rất lễ phép vì vậy sau khi nhận lấy tiền của cô ông ta miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi nể tình cô là một cô gái tôi sẽ chở cô một lần vậy.”
Khoảng hơn ba mươi phút sau xe taxi chậm rãi chạy vào một con đường lầy lội. Khi được nửa đoạn đường ông ta không muốn đi nữa nhưng nghĩ lại việc mình đã nhận tiền của người ta không tiện nói gì nên đã cố gắng lái xe đến nơi cần tới sau đó vội vã lái xe rời đi mà không chờ Bạch Tịch Nguyệt nói một tiếng cảm ơn.
Bạch Tịch Nguyệt bật cười lắc đầu rồi ôm chặt vali tiền đi vào Cô nhi viện Thiên Sứ.
Sau khi vào văn phòng của viện trưởng Bạch Tịch Nguyệt đặt vali tiền lên bàn rồi lấy ra 300 triệu: “Viện trưởng Lâm trong đây có 300 triệu tiền mặt dì lấy đi ạ.”
Đây là điều cô đã quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng. Thay vì sử dụng nó để trả các khoản nợ cờ bạc tốt hơn là lấy ra một phần để giúp đỡ trẻ em ở đây.
Viện trưởng Lâm nhìn từng xấp tiền mới tinh trên bàn một cách khó tin kinh hãi nói: “Cháu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Yên tâm đi viện trưởng cháu chắc chắn là không có cướp ngân hàng.” Bạch Tịch Nguyệt nói đùa.
Viện trưởng Lâm tức giận lườm Bạch Tịch Nguyệt nặng nề nói: “Đứa nhỏ này đã lúc nào rồi mà cháu còn đùa với dì hả mau nói cho dì biết số tiền này từ đâu mà ra bằng không thì có chết đói dì cũng sẽ không lấy một phần.”
“Dì xem dì còn tức giận thế nào kìa. Nói thật với dì 300 triệu này là do cháu kiếm được từ việc khám bệnh cho người giàu chắc chắn không có vấn đề dì cứ yên tâm mà dùng.” Bạch Tịch Nguyệt giải thích.
Viện trưởng Lâm rõ ràng không quá tin lời giải thích của Bạch Tịch Nguyệt: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật dì biết rõ tay nghề của cháu mà cam đoan là uống thuốc vào hết bệnh ngay người ta vì cảm ơn cháu nên mới trả nhiều như vậy.” Bạch Tịch Nguyệt nói một cách chắc chắn.
Nhắc đến mảng khám chữa bệnh viện trưởng Lâm vẫn tin được dù sao bà cũng đã được Bạch Tịch Nguyệt cứu sống vào ba năm trước đây.
Mặc dù còn hơi lo ngại nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của Bạch Tịch Nguyệt bà ấy không hỏi nhiều nữa mà nói: “Vậy cháu không cần đưa hết cho dì đâu cháu cũng phải sống một cuộc sống thật tốt mới được.”
Trong ba năm qua hầu như Bạch Tịch Nguyệt đều sẽ mang tiền hoặc quà đến thăm bà ấy và những đứa bé đáng thương kia tính sơ qua thì cũng không còn là một khoản tiền nhỏ nữa. Bây giờ cô lại cho bà ấy một số tiền lớn như vậy sao bà ấy có thể nhận lấy chứ.
Bạch Tịch Nguyệt đã đoán trước được rằng viện trưởng Lâm sẽ nói như vậy bèn đóng vali lại rồi nhét vào tay bà ấy: “Sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi mà lâu rồi mấy bạn nhỏ chưa được chơi coi như nó là quà cháu tặng cho chúng đi. Đúng rồi viện trưởng cháu còn có việc nên không ở lại ăn trưa với dì và bọn nhỏ được.”
Bạch Tịch Nguyệt đi rất gấp nên quên mất việc tạm biệt với các bạn nhỏ đến khi cô nhớ thì đã đi xa rồi nhưng cô vẫn quay đầu nhìn thoáng qua và lặng lẽ nói một tiếng tạm biệt với họ trong lòng.
Khi cô quay đầu lại cô bất ngờ va vào thứ gì đó một mùi hương lạnh lẽo không quá xa lạ xông vào mũi cô cô theo bản năng lùi lại và suýt ngã xuống.
Ngay sau đó một đôi tay xuất hiện kịp thời và đỡ lấy vòng eo thon của cô giọng nói trầm thấp quở trách cũng vang lên theo: “Bác sĩ Bạch đi mà không nhìn đường à?”
Khi thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt đôi mắt thanh nhã của Bạch Tịch Nguyệt hơi trợn to kinh ngạc thốt lên: “Họ Tô sao anh lại ở đây?”’
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom