• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tình yêu không thể đạt được (1 Viewer)

  • Chap-10

Chương 10: Phí khám bệnh là 3 tỷ







Bạch Tịch Nguyệt rất nhanh đã kiểm tra xong đứng thẳng lên lạnh nhạt nói: “Được rồi anh có thể mặc quần lên.”
Tiếp sau đó cô cũng nhanh chóng quay lưng lại với anh vừa thu dọn đồ vừa lạnh lùng nói: “Theo như sự suy đoán của tôi thì sức khỏe của anh không có vấn đề gì nhưng để chẩn đoán được chính xác hơn tôi nghĩ hay là anh…”
Lời vẫn chưa nói hết thì bị âm thanh vô tình của người đàn ông ngăn lại sắc mặt khó coi hỏi: “Nếu đã không có vấn đề gì thì tại sao vừa nãy cô còn cười trộm lẽ nào cái gọi là chuyên nghiệp của cô chính là trước mặt bệnh nhân nói một đằng sau lưng lại nói một nẻo?”
Đối diện với sự chất vấn của anh Bạch Tịch Nguyệt không nhịn được thầm nghĩ đầu óc người đàn ông này không tầm thường ánh mắt còn rất sắc bén. Cô cũng chỉ là có cái suy nghĩ này trong nháy mắt mà đã bị phát hiện rồi thật sự không dễ dàng phục vụ.
Nhưng nếu anh đã phát hiện thì cô cũng chẳng phủ nhận: “Được rồi tôi xin lỗi anh vì hành vi vừa rồi nhưng nói rõ một chút tôi cười không phải là vì thân thể của anh mà là vì…”
“Vì cái gì?” Đôi mắt hẹp dài của Tô Dật Trần nhìn theo ánh mắt của cô khóa quần vẫn chưa kéo lên chỗ đó còn lộ ra một mảnh vải màu đỏ đậm.
Trong phút chốc anh liền nhớ ra ở quán bar người phụ nữ này từng hỏi anh: “Xin lỗi anh xin hỏi có phải quần lót của anh là màu đỏ phải không?”
Vì vậy lúc đó cô cười là đang chế giễu anh mặc quần lót màu đỏ!
Đáng chết!
Thật là đáng chết!
Bạch Tịch Nguyệt trong nháy mắt biến đổi đủ loại màu sắc nên biết anh đã hiểu rõ cô vừa cười trộm cái gì.
Nhân lúc trước khi người đàn ông này nổi cáu Bạch Tịch Nguyệt biết điều rời khỏi phòng ngủ nhẹ nhàng chuyển động xoay chốt cửa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã có chút hiện ra ý cười nham hiểm: “Đã nói với anh tôi rất chuyên nghiệp rồi già trẻ không quan trọng đương nhiên liên quan đến việc anh mặc quần lót đỏ tôi nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật!”
Nói xong cô giơ ngón tay lên đặt trước môi khóe miệng dí dỏm cười lên sau đó lắc người chuồn ra ngoài chỉ để lại người đàn ông dường như muốn dùng ánh mắt để giết người ở một mình trong phòng.
Nói không sợ là nói điêu Bạch Tịch Nguyệt dường như không có bất cứ hành động muốn dừng lại mà chạy nhanh lên phòng khách trên lầu đến khi không nhìn thấy Tô Dật Trần cô mới chậm rãi chậm bước chân lại.
Tô Dật Hàm nghe thấy có tiếng liền ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển trước mặt gương mặt đẹp trai có chút tò mò hỏi: “Bác sĩ Bạch cô không sao chứ? Sao lại thở gấp gáp như thế? Chẳng lẽ anh hai của tôi bị bệnh gì không thể chữa trị muốn giết người diệt khẩu sao?”
Bạch Tịch Nguyệt cũng không biết bản thân lúc đó nên khóc hay là cười nữa ngoảnh đầu nhìn không thấy người đàn ông kia đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Giết người diệt khẩu nói ngược lại mới đúng nhưng lời anh nói cũng không sai tính cách anh ta không được tốt cho lắm.”
“Có nghĩa là anh ấy ức hiếp cô.” Gần như không cần phải nghĩ Tô Dật Hàm đã có thể biết anh trai mình ở trước mặt bác sĩ xinh đẹp này kiểm tra thân thể sẽ có thái độ gì.
Bạch Tịch Nguyệt khoát tay một cái: “Anh ta không ức hiếp tôi mà là…”
“Là cái gì?” Tô Trần Hàm nhịn không được bắt đầu nhiều chuyện.
Bạch Tịch Nguyệt thực sự cảm thấy chỗ này không thích hợp ở lại lâu liền nghiêm mặt nói: “Thực ra không có gì chúng ta quay trở lại vấn đề đi. Theo như sự suy đoán của tôi thì thân thể anh ta không có vấn đề gì nếu sau này ở cái chuyện kia anh ta không được hoặc là không có cảm giác gì với phụ nữ thì tôi đề nghị các anh tốt hơn hết vẫn nên đưa anh ta đi kiểm tra thêm đi.”
Đây là lần đầu tiên Tô Dật Hàm nghe thấy cái đề nghị này hứng thú hỏi: “Ví dụ?”
Bạch Tịch Nguyệt nghĩ loại người có tiền như họ có thể rất kiêng kị nói đến vẫn đề nhạy cảm nên cô khéo léo trả lời: “Ví dụ về vấn đề tâm lý.”
Tô Dật Trần sờ cằm mình hơi híp cặp mắt như có suy nghĩ gì vừa lóe lên cô nói: “Vấn đề tâm lý…”
Bạch Tịch Nguyệt nghĩ rằng cô đã nói rõ suy nghĩ của mình Tô Dật Hàm nhìn có vẻ là người thông minh có đủ khả năng để hiểu ý của cô tiếp theo cô chỉ muốn biết một chuyện: “Cái này anh Tô anh xem nhiệm vụ kiểm tra tôi đã làm xong rồi chúng ta có phải nên thanh toán phí khám bệnh không nhỉ.”
Tô Dật Hàm bình tĩnh lại chỉ vào cái hòm tên đất nói: “Đương nhiên chúng ta đã nói rõ rồi.Mà này tiền tôi đã chuẩn bị đủ cả rồi 3 tỷ đều ở trong vali.”
Bạch Tịch Nguyệt kinh hãi khi nghe thấy con số kia: “Cái gì! 3 tỷ? Anh Tô không đùa với tôi đấy chứ?”
Cứ coi như khám bệnh cho Tổng thống cũng không cần trả nhiều tiền như vậy?
Hay là anh ấy còn có yêu cầu nào khác.
Nhưng trước lúc này cô phải xác nhận rõ số tiền mà anh ấy nói là thật.
Nhấc cái vali trên đất lên mở nút cài ra xem đúng là từng hàng tiền xếp ngay ngắn chân thật xuất hiện ngay trước mắt cô.
Ngay lập tức mắt cô lóe lên tia sáng khác thường: “Số tiền này thật sự là của tôi sao?”’
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom