• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 382-385

Chương 382 Camera

Sau khi chuyển về Thụy Uyển, tâm trạng u ám và thiếu sức sống trước đây của Giang Nguyệt mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

Đây là điều mà bác sĩ tâm lý trước đây đã nói với cô, việc thư giãn trong một môi trường quen thuộc sẽ dễ dàng hơn và có tác dụng tích cực trong việc cải thiện tình trạng của cô.

Đúng lúc cuối tuần, sau khi tiễn Thịnh Cảnh Tây đi, Giang Nguyệt một mình quét dọn phòng.

Tuy trước đó căn nhà bỏ trống nhưng vẫn được giữ gìn rất sạch sẽ, Giang Nguyệt chỉ cần lau chùi bụi bặm từ trong ra ngoài đơn giản một chút mà cả căn phòng đã trông sáng sủa hơn nhiều.

Nhân lúc trời còn sớm, cô quyết định đi siêu thị để mua chút rau tươi và trái cây theo mùa, sau đó sẽ về nhà nấu ăn.

Thụy Uyển là khu nhà giàu, phần lớn xe ra vào đều là xe sang, điểm đón phương tiện công cộng cách đó một khoảng xa.

Cô đi bộ đến trạm xe buýt gần Thụy Uyển nhất, tới siêu thị mua đồ dùng hàng ngày và một ít hoa quả rau quả rồi trở về.

Khi Giang Nguyệt trở về thì đã là buổi chiều, bầu trời xám xịt, những đám mây lớn dày đặc che mất những tia nắng hiếm hoi.

Gió cũng vô thức thổi mạnh.

Lúc cô xuống xe buýt, dưới biển báo của trạm xe buýt có một bà lão, trước mặt bà bày một thùng nhựa màu đỏ, trong thùng cắm vài cành hoa, có lẽ vì thời tiết quá lạnh nên dáng hoa không còn đẹp, những bông hoa hơi rũ xuống.

Trong thời tiết lạnh như vậy, ban đầu Giang Nguyệt muốn vội vàng đi ngang qua, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy mu bàn tay thô ráp và nứt nẻ của bà lão, cô dừng lại, sau đó quay trở lại đó một lần nữa.

“Bà ơi, những bông hoa này tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?” Cô cúi người chỉ vào bông hoa trong thùng.

Bà lão ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt mờ ảo, run rẩy vươn năm ngón tay.

“Một trăm rưỡi.”

“Bà gói hết lại cho cháu nhé, cháu mua hết.” Nói xong, cô cúi đầu tìm tiền trong ví rồi nói:

“Trời lạnh quá, bà mau về nhà, muộn chút nữa không có xe buýt đâu.”

Cô rút ra một tờ tiền mặt và đưa nó qua.

Bà cụ đưa tay nhận lấy, khom người bọc hoa trong thùng lại, buộc chúng lại với nhau bằng dây ruy băng.

T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.



Giang Nguyệt về nhà, thời điểm mở cửa ra, hệ thống sưởi ấm trong phòng phả vào mặt, xua tan bớt cái lạnh trên người cô.

Giang Nguyệt cởi giày và áo khoác ra, ở cửa thay dép lê rồi xách đồ vào phòng bếp.

Cô sợ những bông hoa sẽ héo sớm nên vội vàng rửa sạch bình hoa, cắt tỉa đơn giản cành lá hoa rồi cắm vào bình, đặt trên chiếc bàn dễ thấy nhất trước cửa.

Giống như thói quen trước đây.

Giang Nguyệt đi vào phòng ngủ thay đồ rồi sau đó cô lại đi vào phòng bếp.

Cô cũng không đói lắm nên chỉ định làm món salad rau củ đơn giản, mái tóc buông xõa có chút vướng víu, cô tháo chiếc dây cột tóc màu đen trên cổ tay theo thói quen, vừa định buộc tóc lại thì trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên đưa vòng tóc cho cô.

Trước đó, anh luôn mang theo dây buộc tóc của cô.

“Ừm, cũng coi như thích ứng.”

“Đợi vài ngày nữa tuyết rơi, có thể đến đây ăn lẩu.”

“Đừng xem thường tôi, tay nghề nấu ăn của tôi rất tốt, đến lúc đó xào thêm mấy món ăn cho anh xem.”

Giang Nguyệt ngồi trước bàn, vừa ăn salad vừa gọi điện thoại cho Thịnh Cảnh Tây báo cáo tình hình, nói bên này mọi chuyện vẫn ổn, để anh ta và chú Thịnh yên tâm.

Điều cô không biết là từ lúc cô bước qua cửa, trong phòng lại có một đôi mắt khác đang lặng lẽ nhìn cô.

Khi nhận được nhắc nhở giám sát một lần nữa, Tiêu Kỳ Nhiên do dự hồi lâu mới bấm vào, anh lo lắng sẽ nhìn thấy hình ảnh Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây cùng nhau chuyển vào Thụy Uyển.

May mà Thịnh Cảnh Tây chỉ đưa Giang Nguyệt đến cửa, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô.

Xem ra cô định ở đây một mình.

Tiết An báo cáo tình hình cho anh: “Gần đây Thịnh đổng cố ý để con trai học lớp học của ông ấy, gần đây Tiểu Thịnh tổng đều sẽ ở lại Bắc Thành học tập việc quản lý công ty, dư luận ở Hoa Thành còn chưa qua cơn bão, chị Giang Nguyệt tạm thời cũng sẽ ở lại chỗ này.”

“Biết rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp một tiếng, tay tự nhiên mở màn hình giám sát.

Trong phòng trống rỗng, vừa rồi anh thấy cô đi ra ngoài, chắc là đi mua sắm.

Sau một lúc, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn thấy Giang Nguyệt trở về, trên tay cô mang rất nhiều đồ, hình như còn mua mấy bông hoa.

Sau đó, anh thấy cô cắm hoa vào bình.

Cô vẫn thích cắm hoa, chơi cây cảnh trong nhà như trước.

Sau đó, anh thấy cô ngồi ở bàn ăn, vừa ăn tối vừa gọi điện thoại.

Màn hình không có âm thanh nhưng anh có thể nhìn thấy cô đang mỉm cười.

Anh không biết cô đang nói chuyện với ai, nhưng rõ ràng cô rất hạnh phúc.

Tiêu Kỳ Nhiên không có biểu cảm gì, nâng ly trên bàn lên, uống sạch phần nước còn lại.



Chín giờ tối, Tiết An mở cửa bước vào hỏi khi nào anh sẽ rời đi.

“Cậu tan làm trước đi, lát nữa tôi sẽ bắt taxi.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói, liếc nhìn màn hình lần nữa, tựa hồ đặc biệt quan tâm đến chuyện trên máy tính.

Tiết An tò mò nhìn về phía máy tính mấy lần, khi nhìn thấy người phụ nữ trong video, cậu ta nhịn không được lên tiếng:

“Đây không phải là chị Giang Nguyệt sao?”

Tiết An vừa nói vừa nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của anh, cậu ta dần dần phản ứng lại: “À à, Tiêu tổng, ngài tiếp tục xem, tôi tan làm trước, tạm biệt.”

Khi Tiết An rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm giác như bị bắt quả tang, nội tâm anh không khỏi tự giễu.

Không cần người khác nhắc nhở thì anh cũng biết bây giờ mình cực kỳ giống một tên điên rình mò biến thái.

Tuy rằng trong biệt thự có gắn camera nhưng phòng ngủ và phòng tắm là không gian riêng tư, không có camera, thấy Giang Nguyệt vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Tiêu Kỳ Nhiên mới tắt máy tính.

Khi anh rời công ty, tòa nhà đã tối om, anh mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt hơi mỏng.

Gió thu lạnh lẽo lùa vào, giống như muốn thổi vào tận xương tủy.



Trở lại Thụy Uyển ở quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, số lần Giang Nguyệt bừng tỉnh lúc nửa đêm cũng ít hơn trước. Nhưng cô vẫn hơi khó khăn khi chìm vào giấc ngủ, cô không muốn đến bệnh viện kê đơn thuốc nên chỉ tới hiệu thuốc mua chút melatonin.

Một khi tuyết rơi, thời tiết sẽ hạ nhiệt rất nhanh. Tuần trước còn mặc áo gió mà tuần này đã phải thay thành chiếc áo bông nặng nề, bằng không sẽ lạnh đến mức làm cho người ta đứng không vững, cả người run rẩy, ngay cả răng cũng run cầm cập.

Giang Nguyệt đứng ở ven đường yên lặng chờ xe buýt.

Sắp đến tháng mười hai: “Tú Nương” sẽ được công chiếu tại Lyon, dự kiến vào ngày 25 tháng 12.

Để tăng độ nổi tiếng và thu hút nhiều khán giả hơn, các diễn viên chính của phim phải đi tuyên truyền, mọi người dành toàn bộ hành trình từ tháng mười hai đến tháng một dành cho việc này.

Ứng Thừa Kỳ rất hưng phấn, trong cuộc họp sắp xếp, khuôn mặt anh ta rạng rỡ, tràn đầy mong đợi về việc ra mắt bộ phim.

“Vạn sự khỏi đầu nan. Bộ phim “Tú Nương” này tuyệt đối sẽ là một điểm sáng trong làng điện ảnh và truyền hình!”
Chương 383 Cọng cơm cuối cùng

Trong khi Ứng Thừa Kỳ đang hào phóng phát biểu, Giang Nguyệt chỉ thờ ơ lắng nghe.

Sau khi cuộc họp kết thúc, các diễn viên chính đứng dậy chuẩn bị trở về, Ứng Thừa Kỳ gọi Giang Nguyệt lại, kêu cô ở lại chờ anh ta một chút.

Ứng Thừa Kỳ cố ý ngồi đối diện Giang Nguyệt, dùng giọng điệu rất thấp nói:

“Nguyệt Nguyệt, bộ phim sắp bắt đầu tuyên truyền, cần cô đầu tư nhiều tâm tư và sức lực hơn.”

Giang Nguyệt gật đầu, cười trả lời: “Tôi hiểu, anh yên tâm đi, nên đi tuyên truyền thì tôi sẽ tận lực...”

“Thật ra đó không phải là điều tôi muốn nói.” Ứng Thừa Kỳ do dự, muốn nói lại thôi:

“... Nói thẳng ra, tôi vẫn không muốn từ bỏ thị trường trong nước.”

Giang Nguyệt sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.

Bộ phim này hoàn toàn không có thẩm duyệt, không có thẩm duyệt thì không thể thuận lợi chiếu, thị trường trong nước ở đâu ra?

Ứng Thừa Kỳ vội vàng nhìn cô: “Không phải phim của chúng ta có thể chiếu ở nước ngoài sao. Tôi nhân cơ hội tìm người hỏi thăm một chút, nói là nếu fan trong nước hô hào tương đối lớn thì có thể không cần phải đi theo quy trình giới thiệu nữa, trực tiếp chiếu trong nước.”

Giang Nguyệt: “Đây là tin tốt nha.”

“Nhưng trước mắt bởi vì phải công chiếu ở nước ngoài trước, cho nên sức nóng trong nước vẫn không đủ, cho nên tôi và mấy người phụ trách đã thương lượng, định đầu cơ lưu lượng… Cô biết đấy, đó là quá trình quảng bá cần thiết cho bộ phim.”

Nói đến đây, trong lòng Giang Nguyệt mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “Vậy đạo diễn Ứng, anh định làm như thế nào?”

Những việc nên làm trong quá trình quảng bá thông qua các kênh chính thức đều đã làm, nếu muốn thêm sức nóng cho bộ phim thì thổi phồng cũng là phương pháp được sử dụng phổ biến nhất trong ngành giải trí.

Mà đầu cơ đơn giản chỉ là mấy thứ, tình yêu, nhân phẩm, kinh nghiệm cá nhân,...

Ứng Thừa Kỳ biết Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên từng có quan hệ tình cảm, vậy nên anh ta nào dám động vào chuyện tình cảm của Giang Nguyệt? Nhân phẩm của cô càng không cần phải nói.

Như vậy, cũng chỉ có kinh nghiệm cá nhân mới có thể lấy ra bán thảm.

Ứng Thừa Kỳ xoa hai tay vào nhau: “Gần đây cô... đỡ hơn rồi phải không? Cô vẫn đang đi khám bác sĩ à?”

Giang Nguyệt lập tức hiểu.

Đây là có ý định để cô tiết lộ bệnh tâm thần của mình và giành được sự ưu ái của người hâm mộ và khán giả. Hơn nữa lại liên quan đến vấn đề tâm lý, nói không chừng có thể thu hút nhiều sự chú ý từ các lĩnh vực khác.

Nói tóm lại, là định để Giang Nguyệt làm người được mọi người yêu mến.

Ứng Thừa Kỳ thấy cô không nói lời nào, vì thế lại tiếp tục thuyết phục cô: “Nguyệt Nguyệt, xuất phát từ suy nghĩ quan hệ cá nhân, tôi thực sự không muốn sử dụng phương pháp này.”

“Nhưng cô cũng biết, từ đầu đến cuối, bản thân “Tú Nương” đã rất gập ghềnh, hơn nữa vốn không gặp phải chuyện phiền toái như vậy, là do cô giữa chừng…”

Nói được nửa chừng, anh ta lại thở dài: “Quên đi, tôi chỉ đưa ra một đề nghị, mong cô có thể cân nhắc.”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại.

Trong lòng Ứng Thừa Kỳ cũng cảm thấy mình làm điều này không phải là người tốt, nhưng vì để tác phẩm có được nhiều sự chú ý hơn, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc phải làm thế.

Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu.

Trong thời đại tiền xấu đuổi tiền tốt, nếu lựa chọn thanh cao và kiêu ngạo, điều đó có nghĩa là người khác có thể dùng những thủ đoạn hèn hạ để trèo lên đầu bạn bất cứ lúc nào.

Thế giới vốn là một vũng nước đục, không thể phân biệt được trắng đen, đúng sai.

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh hỏi: “Đây là quyết định của anh sau khi bàn bạc với những người phụ trách chính sao?”

Nhà sản xuất chính là Giang San, như vậy khẳng định Tiêu Kỳ Nhiên cũng nằm trong danh sách, anh có thể không đưa ra đề xuất này nhưng anh phải biết đến chuyện này.

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không có bất cứ gợn sóng nào.

Ứng Thừa Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, nếu không tôi cũng sẽ không tới gây áp lực cho cô. Tôi biết cô khó khăn... Nhưng Nguyệt Nguyệt, với tư cách là đạo diễn, tôi cũng rất khó khăn.”

Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy có một tảng đá nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cô không quá thất vọng.

Nhưng không thể tránh khỏi cảm giác hơi mệt mỏi, một cọng rơm nữa dường như đã nhẹ nhàng rơi xuống đống rơm đang đè nặng tinh thần cô.

“Tôi về sẽ suy nghĩ và cho anh câu trả lời sớm nhất có thể.”

Giang Nguyệt đứng dậy, giọng nói rất bình tĩnh: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp tuyên truyền cho bộ phim, đến khi bộ phim này hoàn toàn kết thúc, sau này đạo diễn không cần liên lạc với tôi nữa.”

“Tạm biệt.”

Trái tim của Ứng Thừa Kỳ thắt lại.

Anh ta là đạo diễn, anh ta biết rõ hơn bất cứ ai hết người đang ngồi trước mặt mình là một diễn viên tốt như thế nào, nếu cô tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực diễn xuất, nhất định cô sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong lịch sử.

Nhưng cô là ngôi sao ngã xuống.

Ngôi sao ngã xuống dù có sáng đến đâu thì cuối cùng nó cũng sẽ biến thành một hòn đá xỉn màu.



Khi Giang Nguyệt đi ra, cô gặp Lục Triển Ti đang đứng ở cửa chờ cô.

Mùa thu ở Bắc Thành không tốt chút nào, không phải tuyết thì là mưa, chỉ trong thời gian ngắn, mặt đất đã ướt đẫm.

Cô không mang theo ô nên chỉ có thể đứng dưới mái che chờ mưa tạnh.

“Giang Nguyệt.” Lục Triển Ti đi lên phía trước, nhìn vào mắt cô: “Mưa càng lúc càng lớn, tôi đưa cô về.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt anh ta.

Lục Triển Ti là loại người đẹp trai và rực rỡ như ánh dương, anh ta có lượng fan đông đảo, rất nhiều phụ nữ thích anh ta.

Một khi bộ phim này ra mắt, anh ta tuyệt đối sẽ bùng nổ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự nghiệp diễn xuất của anh ta sẽ ngày càng tốt hơn trong hai năm tới.

Giang Nguyệt nhất thời phân tâm, không trả lời anh ta ngay.

“... Vậy tôi đi trước.” Thấy cô im lặng, Lục Triển Ti tưởng cô từ chối nên quay người muốn đi.

Trước khi rời đi, anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, nói một câu: “Giang Nguyệt, mặc dù tôi nói điều này rất thô lỗ… nhưng đây là bộ phim cuối cùng của cô.”

Vì đây là bộ phim cuối cùng, cô nên cống hiến nhiều hơn nữa?

Hóa ra Lục Triển Ti cũng biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Ứng Thừa Kỳ và cô.

Giang Nguyệt không khỏi thắc mắc, liệu những người khác có biết không, hơn nữa có hy vọng cô có thể đưa ra lựa chọn mà mọi người chờ mong?

Cô không có ô, nhưng cô không muốn đợi mưa tạnh.

Giang Nguyệt đi vào màn mưa, vừa dầm mưa vừa đi về phía biển báo trạm xe buýt, có người đi đường vội vã chạy qua, nhưng cô vẫn không quan tâm.

Cô bước đi rất chậm.

Cho đến khi chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

Tiêu Kỳ Nhiên biết hôm nay họ họp ở đây, anh đi theo cũng không phải vì ngẫu nhiên gặp Giang Nguyệt, chỉ là không khống chế được muốn nhìn cô từ xa.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng bên ngoài cửa sổ xe, trái tim anh chợt rét run.

Tại sao cô lại ra ngoài mưa một mình?

Vì vậy, anh xuống xe, trực tiếp túm lấy cánh tay cô, nhét cô vào trong xe.

Giang Nguyệt ngồi ở bên cạnh anh, cầm lấy chiếc khăn anh đưa tới, nói một câu “Cảm ơn”.

“Sao lại ở bên ngoài dầm mưa?” Âm thanh của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, cố gắng đè nén sự quan tâm và lo lắng trong lời nói.

Giang Nguyệt trả lời rất đơn giản, cũng không hỏi tại sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây: “Tôi không mang theo ô.”

Tiêu Kỳ Nhiên Nhiên im lặng một lát rồi hỏi: “Đưa em về đâu?”

Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Tiết An đã nói: “Nhất định về Thụy Uyển, chị Giang Nguyệt gần đây không phải đều...”

Cậu ta đột nhiên cảm nhận được ánh mắt u ám, lập tức ngậm miệng lại.
Chương 384 Ngất

“Sao cậu biết gần đây tôi ở Thụy Uyển?” Quả nhiên Giang Nguyệt liền hỏi.

Não Tiết An ngừng hoạt động, cậu ta do dự hồi lâu mới đưa ra một câu trả lời có vẻ hợp lý: “Trước đây tôi luôn đưa chị về Thụy Uyển nên cũng quen rồi.”

Giang Nguyệt cũng không nghi ngờ lý do này, tiếp tục lau tóc.

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng quan sát, thấy cô không quan tâm đến đề tài này nữa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Làm trộm thì chột dạ, bây giờ anh có thể hiểu đầy đủ ý nghĩa của câu này.

Giang Nguyệt từ từ lau khô tóc, dùng dây chun buộc lại mái tóc ẩm ướt, sau đó quay đầu nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi đồng ý.”

Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên ngước mắt nhìn Giang Nguyệt: “Em đồng ý cái gì?”

“Đồng ý việc thổi phồng.” Giọng Giang Nguyệt ra vẻ thoải mái: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại và nhận ra rằng sở dĩ bộ phim này không thể công chiếu thành công ở trong nước là do lúc đó tôi quá bốc đồng, tôi phải chịu trách nhiệm.”

“Hơn nữa dù sao sau này tôi cũng không làm diễn viên nữa, bán thảm cũng không sao cả, tuy nhiên bên này có thể cần các anh tìm bác sĩ tâm thần, xuất ra hồ sơ chứng minh bệnh tình của tôi. Sau đó chuẩn bị bản thảo với bộ phận quan hệ công chúng, thảo luận xem có nên quay video hay gì đó không...”

Cô vừa nhẹ nhàng nói vừa cảm giác cả người mình như rơi xuống vực sâu.

“Giang Nguyệt.” Âm thanh Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống:

“Em đang nói cái gì vậy? Cái gì bán thảm, cái gì chứng minh bệnh tình? Em định chuẩn bị những thứ này để làm gì?”

Lúc này Giang Nguyệt cũng sửng sốt trong giây lát, hỏi ngược lại: “Không phải anh và Ứng Thừa Kỳ...”

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không phải là giả, cuối cùng cô cũng tin rằng anh thực sự không biết.

“Là tôi hiểu lầm rồi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt âm trầm sâu thẳm: “Tiết An, hỏi Ứng Thừa Kỳ xem có phải tôi cho anh ta quá nhiều phí tuyên truyền rồi hay không.”

Lời nói nhẹ nhàng của anh khiến Tiết An sợ đến mức dựng tóc gáy.

Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, không để giọng nói của mình quá mức lạnh lùng: “Giang Nguyệt, tôi không định để em bán thảm để quảng bá, cũng không có ai có thể kêu em làm như vậy.”

Giang Nguyệt nhất thời giật mình, như thể cuối cùng trái tim cũng đã được bình tĩnh lại.

Tiêu Kỳ Nhiên nói nhẹ nhàng nói: “Không ai ép buộc em làm điều em không thích, em muốn làm gì thì làm.”

“Chỉ cần em vui vẻ.”

Giang Nguyệt không nói nên lời, cô cúi mặt, lấy hai tay che mặt, bờ vai gầy run lên, mái tóc rũ xuống che mặt, phát ra tiếng nức nở.

Tiêu Kỳ Nhiên luống cuống tay chân, giơ tay lên muốn ôm cô, nhưng cảnh tượng cô cười nói trên bàn ăn hiện lên trong đầu anh, bàn tay đang ở giữa không trung dần dần rút lại.

Cuối cùng, anh chỉ cần đưa khăn giấy qua.

Sau khi đến Thụy Uyển, Giang Nguyệt khách sáo hỏi anh có muốn đi vào ngồi một chút hay không, Tiêu Kỳ Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu không thích hợp.

Đây là nhà của cô và cô có những người mà cô bây giờ rất thân thiết và hạnh phúc.

Mà anh đã không thích hợp bước vào căn nhà này nữa.

Giang Nguyệt cũng không ép buộc, chỉ đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt anh, nhìn chiếc xe rời đi, cô quay người đi vào cửa.

Ngâm mình trong mưa một lúc, Giang Nguyệt cảm thấy cả người khó chịu và hơi choáng váng.

Cô cởi quần áo, vào phòng tắm tắm nước nóng, khi bước ra, sự mệt mỏi về thể xác không hề giảm bớt mà còn trở nên trầm trọng hơn.

Cô cảm thấy mình quá buồn ngủ.

Thế là cô lê người về phía phòng ngủ, định đánh một giấc thật ngon.

Nhưng chưa kịp chạm tới cửa thì thân thể cô đã ngã thẳng xuống.

Vào giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Sẽ thật tuyệt nếu từ giờ phút này trở đi, cô không bao giờ phải thức dậy nữa.



Trên đường về, chiếc xe vô cùng yên tĩnh.

Tiết An đã gọi điện thoại cảnh cáo Ứng Thừa Kỳ, nói cho anh ta biết không nên vì bộ phim mà không từ thủ đoạn, càng không nên cố gắng để Giang Nguyệt làm cái gì đó.

Mặc dù Ứng Thừa Kỳ là một đạo diễn thiên tài nhưng đối với một người làm kinh doanh như Tiêu Kỳ Nhiên mà nói, anh thật sự không cần thể hiện thành tựu trong ngành này.

Nếu như không phải vì Giang Nguyệt, anh cũng sẽ không quan tâm đến phần chi phí đóng phim bị mất.

Điều anh muốn chỉ là khiến Giang Nguyệt vui vẻ mà thôi.

Tiết An biết vừa rồi mình nói sai nên thật cẩn thận mở miệng: “Tiêu tổng, Ứng Thừa Kỳ nói mình biết sai rồi, lát nữa sẽ đi xin lỗi chị Giang Nguyệt.”

Tiêu Kỳ Nhiên “Ừ” một tiếng, âm thanh vẫn u ám như trước: “Lần sau nói chuyện phải suy nghĩ, tiền thưởng tháng này trừ toàn bộ.”

Cũng may Giang Nguyệt không nghi ngờ anh gắn camera giám sát cô ở Thụy Uyển, bằng không Tiêu Kỳ Nhiên thật sự khó chứng minh trong sạch.

Tiết An: “... Vâng, Tiêu tổng.”

Cậu ta tự biết mình đuối lý, yên lặng chấp nhận hình phạt này.

Tiêu Kỳ Nhiên lại lấy điện thoại ra, thuần thục mở phần mềm giám sát, quan sát nhất cử nhất động của người trong màn hình.

Chỉ mất vài ngày, cảm giác chột dạ áy náy ban đầu đã chuyển thành thản nhiên, thậm chí dần dần hình thành thói quen.

Giống như có thể quan sát cô trong điện thoại bất cứ lúc nào, xem sinh hoạt hàng ngày của cô.

Anh không khỏi thở dài, trở thành xấu xa thật sự rất nhanh.

Vừa mở camera giám sát, anh nhìn thấy Giang Nguyệt đi ra khỏi phòng tắm, động tác bước đi rất lạ, giống như không còn sức lực.

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại.

Vài giây sau, anh lạnh giọng mở miệng: “Quay đầu về Thụy Uyển.”

“Lái nhanh lên!”



Khi nhìn thấy Giang Nguyệt ngã xuống đất trong màn hình, anh có thể cảm nhận được toàn thân mình lạnh đi, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

Xe dừng lại ở cửa, ngoài trời mưa vẫn như trút nước, Tiêu Kỳ Nhiên xông thẳng ra ngoài, Tiết An ở phía sau hét lên:

“Tiêu tổng, ô!”

Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên không nghe sự điều khiển của anh, các khớp xương cứng đờ, vì dính nước mưa nên khóa cửa không thể nhận diện chính xác dấu vân tay, anh tức giận dùng ống tay áo lau khô rồi lại đặt dấu vân tay lên.

Ngay khi cửa mở, anh lao nhanh vào và bế Giang Nguyệt đang ngã xuống đất.

Hóa ra cô chỉ sốt thôi.

Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Tóc anh ướt nhẹp nhưng anh cũng chỉ gạt phần tóc rũ phía trước đi, quay đầu phân phó Tiết An đi mua thuốc hạ sốt.

Giang Nguyệt chỉ hôn mê trong thời gian ngắn, trong lúc đó Tiêu Kỳ Nhiên đã cho cô uống thuốc và nước, ý thức của cô dần dần trở nên tỉnh táo hơn, đường nét khuôn mặt trước mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.

“... Tiêu Kỳ Nhiên?”

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở bên giường, nhìn cô mở mắt ra: “Là tôi.”

“Haizz, sốt cao nên mê sảng rồi.” Giang Nguyệt giơ tay lên, vỗ vỗ trán mình, lại xoay người lại: “Tôi muốn ngủ thêm một lát nữa.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”

Anh nghe giọng cô yếu ớt nên quay người đi vào bếp rót cho cô một cốc nước nóng, khi anh quay lại, cô đã ngủ thiếp đi.

Lúc Giang Nguyệt bị sốt sẽ nói lung tung, lúc ngủ lảm nhảm rất nhiều, Tiêu Kỳ Nhiên đều nghe hết.

Tin xấu là Giang Nguyệt nói nhiều nhưng lại không hề có một câu nào gọi anh. Tin tốt là cô cũng chưa từng nhắc tới Thịnh Cảnh Tây.

Anh có một cảm giác may mắn không rõ nguyên do.

Khoảng mười giờ, điện thoại Giang Nguyệt đặt ở phòng khách vang lên, là Thịnh Cảnh Tây gọi tới.
Chương 385 Ngủ rồi

Tiêu Kỳ Nhiên chỉ liếc nhìn màn hình là thấy dòng chữ "Thịnh Cảnh Tây" phía trên, ánh mắt hơi trầm xuống, ngón tay dừng trên nút trả lời một lúc lâu.

Anh có một ý tưởng rất xấu xa.

"Nguyệt Nguyệt nhỏ bé, sao tôi gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy mà không trả lời? Cô đang bận gì vậy?" Giọng nói của Thịnh Cảnh Tây trong trẻo, giọng điệu thản nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên: “Cô ấy ngủ rồi.”

Thịnh Cảnh Tây: "!!!"

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, Thịnh Cảnh Tây gần như nghĩ rằng mình đã gọi nhầm số, liếc nhìn tờ giấy rồi nhấc tai nghe lên một lần nữa trong sự hoài nghi:

"... Anh bạn, anh đáng sợ vậy."

Tiêu Kỳ Nhiên sững sờ, cảm thấy phản ứng của này có chút khác so với tưởng tượng.

Bình thường vào thời điểm này không phải nên hỏi tại sao anh lại ở cùng Giang Nguyệt vào lúc đêm khuya như vậy, lại còn trả lời điện thoại cho cô ấy sao?

Tiêu Kỳ Nhiên thật sự không hiểu nổi.

Đầu bên kia điện thoại tiếp tục thờ ơ nói: "Được rồi, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau ăn lẩu đi, anh muốn ăn gì thì bảo Giang Nguyệt nhắn tôi, trên đường đến tôi sẽ mua. Chỗ của anh xa quá."

Hai người đàn ông không có gì để nói, đặc biệt là hai người bọn họ.

Thịnh Cảnh Tây ngáp một cái, thản nhiên nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, bảo Tiêu Kỳ Nhiên đi ngủ sớm.

… Không hề có dáng vẻ coi anh ấy là tình địch chút nào.

Là Thịnh Cảnh Tây không để anh vào mắt, hay là Giang Nguyệt đã nói gì đó với hắn?

Tóm lại, tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên cũng không quá tốt.

Anh đặt điện thoại trở lại bàn với vẻ mặt trịnh trọng.

"Ai gọi vậy?"

Không biết từ lúc nào, Giang Nguyệt đã đứng ở cửa, giọng nói vẫn có chút nhẹ nhàng, yết ớt hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên vội quay người lại thì thấy cô đang dựa vào khung cửa phòng ngủ, sắc mặt vẫn tái nhợt.

"Em hết sốt chưa?"

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, giơ tay lên đặt mu bàn tay lên trán, vẫn còn hơi nóng, nhưng đầu óc tỉnh táo hơn trước, ít nhất có thể tập trung suy nghĩ:

“Khá hơn một chút rồi, nhưng vẫn còn hơi nóng."

Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống nhìn đôi chân trần của cô, anh bước tới, lấy đôi dép trong phòng ra, đặt dưới chân cô rồi bảo cô mang vào:

“Sàn nhà lạnh.”

Giang Nguyệt xỏ vào, ngồi xuống bàn.

Tiêu Kỳ Nhiên lấy cốc nước nóng vừa rót cho cô từ trong phòng ra, đưa cho cô.

Giang Nguyệt cầm cốc nước vẫn còn ấm trong tay, uống từng ngụm nhỏ.

Từ trước đến giờ, đều là Tiêu Kỳ Nhiên chăm sóc cô, tỉ mỉ đến mức không ai có thể soi mói.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, áo khoác đã được cởi ra treo trên móc treo trước cửa, cổ tay áo hơi xắn lên, tóc rũ nhẹ trên trán, lông mày cũng mềm mại hơn bình thường.

Anh nhìn cô chăm chú.

Giang Nguyệt cảm thấy trán mình lại vô cớ nóng lên.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cô nghiêm túc hỏi anh: "Sao anh lại đột ngột quay lại?"

Mặc dù đột nhiên ngất xỉu nhưng Giang Nguyệt vẫn nhớ mình đã mời Tiêu Kỳ Nhiên vào ngồi, nhưng anh từ chối.

Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới nghĩ ra cách giải thích cuộc điện thoại, nhưng cô đột nhiên hỏi về chuyện này, khiến anh không kịp phòng bị.

Quả nhiên, suy nghĩ của phụ nữ không theo logic gì cả, hoàn toàn không thể đoán trước được.

Suy nghĩ tỉ mỉ và bình tĩnh của anh bị gián đoạn, anh không còn cách nào đành nói lý do khác: "... Đột nhiên tôi nhớ ra có chuyện chưa nói với em."

Giang Nguyệt hỏi: "Chuyện gì thế?"

"..." Tiêu Kỳ Nhiên chưa nghĩ ra kịp.

Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên vốn luôn bình tĩnh tự chủ, bây giờ lại lâm vào bối rối không thể giải thích được, không khỏi mỉm cười.

"Tôi biết anh xem camera giám sát."

Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của cô, nhất thời mất hết ý nghĩ giải thích.

Hóa ra cô ấy biết tất cả mọi thứ.

Cô biết tất cả những việc làm sai trái, sự vô liêm sỉ và những suy nghĩ xấu xa của mình, nhưng cô không vạch trần chúng.

Giọng anh có chút khàn khàn: "Em phát hiện từ khi nào."

Giang Nguyệt ngẩng đầu, liếc nhìn camera giám sát bên cạnh đồng hồ treo tường trong phòng khách, cười nói: "Trước đây tôi cũng không chắc chắn, tôi chỉ vừa xác nhận ở trong xe."

Cô vô tình nhìn thấy, nhưng không biết Tiêu Kỳ Nhiên có còn âm thầm chú ý hay không, nhưng hai câu nói của Tiết An cũng đủ để giải thích một số bí mật.

Tiêu Kỳ Nhiên đã hiểu.

Cuối cùng anh cũng thừa nhận thất bại, thở dài: "Tiền thưởng tháng này của cậu ta chắc chắn sẽ bị trừ."

Giang Nguyệt không nhịn được bật cười.

Bầu không khí giữa hai người rất thoải mái, giống như những người bạn cũ gặp mặt.

Nhưng làm sao có thể giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa hai người như bạn cũ được.

Thời gian không còn sớm, Tiêu Kỳ Nhiên biết mình không thể ở lại qua đêm, vì vậy đứng dậy đi đến giá áo ở lối vào lấy áo khoác: "Hết sốt là tốt rồi, tôi về trước, ngày mai gặp lại."

Giang Nguyệt sững sờ: "...Ngày mai gặp lại?"

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, nói bằng giọng điệu rất thẳng thắn và tự nhiên: "Vừa rồi tôi nói chuyện với Thịnh Cảnh Tây, ngày mai anh ta mời tôi với em ăn lẩu."

"Em...không ngại chứ?" Anh thản nhiên hỏi: "Nếu ngại thì quên đi."

Giọng điệu của anh trầm xuống không rõ lý do, có chút khó chịu.

Trong lòng Giang Nguyệt cảm động, vội vàng hứa hẹn với anh: "Không phiền, chỉ cần sáng mai tôi dậy nổi.”

Dù sao thì bây giờ bọn họ vẫn là bạn bè, ăn lẩu phải có nhiều người ăn mới vui.

Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi cười nói: "Được, ngày mai gặp lại."

"... Mai gặp. "

Rõ ràng vừa rồi cô là người chủ động, nhưng chỉ nói vài câu, trong nháy mắt người dẫn dắt cuộc trò chuyện chuyển thành anh.

Chết tiệt!

Giang Nguyệt có chút bực bội, nhưng vẫn theo anh ra cửa, chuẩn bị lịch sự tiễn anh về.

“Đừng ra ngoài, bên ngoài vẫn đang mưa.” Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại ra lệnh cho cô:

“Buổi tối đi ngủ sớm, ngày mai sẽ hết sốt.”

Giang Nguyệt kéo cổ áo anh: “Ngay cửa thôi, không sao.”

Cô nhất quyết muốn đi theo, Tiêu Kỳ Nhiên đành phải bất lực nhìn cô đi tới, hai người đứng đối diện nhau.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng nói ra hai chữ cô thường nói nhất: "Cảm ơn."

Cảm ơn anh đã không trở thành cọng rơm cuối cùng bức ép cô, cảm ơn anh đã đến kịp tối nay sau khi cô sốt ngất đi.

Tóm lại, có quá nhiều điều muốn nói, điều duy nhất cô có thể nói là lời cảm ơn.

"Tôi không thích nghe cảm ơn." Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt nhìn cô: "Nếu em thật sự muốn cảm ơn, nên thể hiện một chút thành ý."

Hơi thở mát lạnh của anh áp sát cô từng chút một, gần như hôn cô.

Hơi thở của Giang Nguyệt nhất thời trở nên không đều, vội vàng đẩy anh ra, quay mặt đi: “Tôi bị cảm lạnh, sợ lây sang anh.”

Một câu nói khiến Tiêu Kỳ Nhiên suýt chút nữa muốn cười.

Cô ấy không nói điều đó là không phù hợp hay không thể, mà cô ấy nói "Sợ lây sang anh".

Anh cũng không ép buộc cô, cuối cùng anh chỉ hôn nhẹ lên má cô.

"Trong trường hợp này, thì đây là sự chân thành của tôi."

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vành tai đỏ lên của cô, đầy ẩn ý nói: "Lần sau nói cảm ơn nhớ chủ động một chút."

Lông mi Giang Nguyệt run rẩy.

Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng đưa tay véo mặt cô, quay người mở cửa.

"Đi đây."

Trước khi mưa gió bên ngoài ập vào, anh đã đóng cửa lại, tránh cho Giang Nguyệt bị gió lạnh thổi trúng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom