• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 215-219

Chương 215: Như quả đào nhỏ thơm ngon

“Không cần phiền vậy đâu, tôi bắt xe đến là được”.

“Vừa hay tôi cũng đang có việc ở ngoài mà, không phiền đâu, cô nói địa chỉ cho tôi đi…”

Dư Kiều đành nói cho anh ta biết địa chỉ của nhà hàng.

Tống Kiều vui vẻ nói: “Cô Tô, trùng hợp quá, tôi cũng đang ở gần đây, chắc năm phút nữa là tới thôi. Cô chờ tôi chút nhé, giờ tôi lái xe qua luôn…”

Nhanh vậy ư?

Dư Kiều chưa kịp nói gì thêm thì bên kia đã ngắt máy rồi.

Cô nhìn chiếc điện thoại tối đen mà không khỏi thấy khó xử.

Tống Vấn là đối tượng xem mắt mà chú Thời giới thiệu cho cô, nhưng cô vừa đến đã bỏ đi, như vậy đúng là mất lịch sự.

Nhưng cô không thể bỏ mặc Dự An được.

Khi quay về chỗ, trông Dư Kiều rất khó xử.

Tống Vấn là một người đàn ông rất dịu dàng và tinh tế, thấy vẻ mặt khác lạ của cô, anh ấy quan tâm hỏi: “A Kiều, có chuyện gì à?”

Dư Kiều không muốn nói dối anh ấy nên quyết định nói thật: “Học trưởng, chuyện là thế này, con của bạn em gặp chút chuyện nên em phải đến đó một chuyến…”

Nói rồi, cô tỏ vẻ áy náy nói: “Học trưởng, cậu bé này rất ỷ lại vào em nên em không thể ngoảnh mặt làm ngơ được…”

Tống Vấn nghe cô nói vậy thì nói ngay: “Nếu đã vậy thì em đừng chậm trễ nữa, có cần anh đưa em đi không?”

Dư Kiều vội lắc đầu: “Người nhà bé vừa hay ở gần đây nên đã đến đón em rồi, thật lòng xin lỗi anh…”

Tống Vấn lắc đầu cười nói: “A Kiều, đừng nói xin lỗi với anh, hôm nay được gặp em là anh đã vui lắm rồi. Dẫu sao cũng đã bốn năm… Thôi, không nói nữa, em mau đi đi!”

“Học trưởng…”, Tống Vấn càng như vậy thì Dư Kiều càng thấy áy náy với anh ấy.

“A Kiều, lần sau anh vẫn hẹn em tiếp được chưa?”

Dư Kiều vừa định trả lời thì Tống Kiều đã gọi tới: “Cô Tô, tôi đến rồi…”

“Tôi ra ngay đây”, Dư Kiều nói xong thì cúp máy đứng dậy, Tống Vấn đã lấy sẵn túi cho cô, sau đó có chút chờ mong hỏi: “Anh đưa em ra ngoài nhé!”

Dư Kiều không từ chối mà chỉ gật nhẹ đầu, đôi mắt của Tống Vấn sáng lên.

Từ nhà hàng ra ngoài này chỉ mấy vài phút, hai người đã trao đổi cách liên lạc, Dư Kiều cũng đồng ý hẹn gặp Tống Vấn vào hôm khác.

“Học trưởng, em đi trước đây, tạm biệt!”

Dư Kiều cầm túi rồi chào tạm biệt với Tống Vấn.

Tống Vấn có vẻ lưu luyến, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng đang nhấp nháy đèn bên đường thì đành kìm lòng lại nói: “Tạm biệt em, nhớ giữ liên lạc nhé”.

“Vâng”, Dư Kiều đáp lời rồi lại vẫy tay chào anh ấy.

Sau đó, Dư Kiều mới quay người rời đi.

Tống Kiều ngồi ở ghế lái phụ, sau khi chứng kiến màn mỉm cười vẫy tay chào nhau của Dư Kiều và Tống Vấn, anh ta chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát, anh ta không nhịn được lén nhìn sếp mình qua gương chiếu hậu thì quả nhiên thấy mặt Tiêu Định Bân u ám như viết chữ tôi đang không vui.

Tống Kiều rụt cổ lại, trong đầu không ngừng cầu xin cô Tô mau lên xe đi.

Còn người đàn ông kia nữa, ánh mắt lưu luyến của anh ấy cứ dán chặt vào người cô Tô. Cô đã đi rồi mà người đó vẫn đứng nhìn mãi với anh mắt nồng cháy, đến một người độc thân vạn năm như Tống Kiều cũng có thể nhìn ra người đàn ông kia thích cô Tô đến mức nào.

Song đến anh ta còn nhìn ra điều này thì đương nhiên sếp của anh ta cũng thấy rõ, Tống Kiều lại lén nhìn sếp mình một cái, quả nhiên mặt Tiêu Định Bân đã sầm lại.

Bầu không khí trong xe quá đỗi đáng sợ, đến tài xế cũng phải lau mồ hôi lạnh rồi nhìn Tống Kiều với ánh mắt cầu cứu.

Thấy Dư Kiều đi về phía này rồi thì Tống Kiều mới thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng xuống xe để mở cửa ghế sau cho cô, anh ta cười tươi như hoa nói: “Cô Tô, bên ngoài nóng lắm, cô mau lên xe đi…”

Dư Kiều mỉm cười cảm ơn, đôi mắt hạnh cong cong, khoé miệng cô còn ẩn hiển hai núm đồng điếu, Tống Kiều thấy càng nhìn cô càng thấy cô xinh đẹp…

Nhưng nụ cười trên mặt Dư Kiều không giữ được lâu, khi nhìn thấy người ngồi trong xe, cô lập tức lạnh mặt.

Tiêu Định Bân vẫn mặc đồ màu đen, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau ngồi ở hàng ghế sau, khi cửa xe mở ra, anh cũng chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Dư Kiều.

Chiếc váy màu khói này thật sự rất hợp với Dư Kiều, cô đứng dưới ánh nắng ở bên ngoài càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

Bờ vai mảnh khảnh với xương quai xanh cũng quá quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn như chỉ bằng một nắm tay, gương mặt qua trang điểm của cô rất tinh xảo, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông.

Bên ngoài đang rất nóng nên chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, nhưng càng khiến cô trông xinh đẹp hơn. Ban nãy, cô mỉm cười với Tống Vấn làm lộ hai núm đồng điếu rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Định Bân ở trên xe thì không cười nữa. Thế là sao? Lẽ nào anh rất đáng ghét, hay không ưa nhìn bằng Tống Vấn nên mới không lọt được vào mắt xanh của cô?

Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, còn trợ lý Tống nhà ta rất thông minh mà cúi đầu xuống đứng sang một bên, tuyệt nhiên không dám nhìn ngó lung tung.

Song, Tiêu Định Bân không hề biết rằng lúc này lưng của trợ lý anh đã ướt nhẹp.

Chết cười mất! Cô Tô đang cười tươi như hoa với anh ta, nhưng khi nhìn thấy sếp thì nụ cười tắt ngay. Nếu là ông sếp xấu tính nào khác thì chắc Tống Kiều ăn đủ rồi.

“Không nóng à?”

Tiêu Định Bân nhìn sang chỗ khác, sau đó lại nhìn Dư Kiều rồi hỏi.

Dư Kiều mím môi, làm hai núm đồng điếu lại lộ ra.

Trái tim của Tiêu Định Bân như mềm ra.

Gương mặt vốn lạnh lùng của anh chợt dịu dàng hẳn: “Không lên xe à?”

Tống Kiều như phát hiện ra sự thay đổi trong thái độ của sếp mình nên đã thở phào một hơi, sau đó vội lịch sự nói: “Cô Tô mau lên xe thôi, ngoài này nóng lắm…”

Dư Kiều cảm thấy hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao Tiêu Định Bân lại ở đây, lẽ ra lúc này anh nên ở nhà với Dự An chứ nhỉ?

Nhưng chuyện đã đến nước này, Tống Kiều vẫn đang đứng nhìn cô nên cô đành phải lên xe.

Tống Kiều như trút được gánh nặng nên cũng nhanh chóng lên xe.

Nhưng Dư Kiều vừa lên xe thì đã ngồi sát ra cửa, mặc cho khoảng trống ở hàng ghế sau còn rất rộng, thậm chí khoảng cách giữa cô và Tiêu Định Bân còn có thể nhét thêm một người to béo nữa vào.

Chương 216: Sếp của anh ta bị từ chối rồi...

Chiếc xe lăn bánh, không ai nói gì, vì thế bầu không khí trong xe rất khủng bố.

Tài xế tập trung lái xe, mấy lần Tống Kiều định lên tiếng nhưng sợ mình và cô Tô nói chuyện với nhau sẽ khiến sếp mất vui.

Nhưng…

Anh ta lại không nhịn được mà lén nhìn hai người ở hàng ghế sau một cái thì thấy Dư Kiều chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không muốn nói chuyện gì hết.

Còn sếp anh ta thì sao? Tống Kiều vừa nhìn sang sếp nhà mình thì người như bị đóng băng.

Sao phải khổ thế nhỉ! Sếp bắt anh ta lừa cô Tô đến đây, giờ người đã ở trên xe rồi thì sếp lại hờ hững như không có ai tồn tại bên cạnh.

Anh ta cũng đến bó tay rồi.

Nhiều năm qua, sếp anh ta sống với một người vợ như Dư Tiêu Tiêu cũng là thiệt thòi. Nhưng anh chưa bao giờ lăng nhăng bên ngoài, Tống Kiều là trợ lý thân cận của anh nên biết rõ sếp mình không phải người háo sắc.

Dù có là người đẹp cỡ nào thì với anh cũng chỉ như rau cải ngoài chợ, anh không bao giờ nhìn đến một cái.

Nhưng với cô Tô đột nhiên xuất hiện này thì khác, người ta là phụ nữ đã có gia đình, con gái còn tầm tuổi với cậu chủ nhỏ, ấy vậy mà sếp anh ta lại đối xử rất kỳ lạ với cô gái này.

Song, anh ta cũng không biết sự kỳ lạ ấy nằm ở đâu.

Ca khúc chủ đề thì cho cô Tô hát, bộ váy số lượng có hạn cũng cho cô Tô mặc, cho cô một bản hợp đồng không thể ưu ái hơn để ký, nhưng cô lại không thèm. Nhưng cũng không phải không thèm, mà là người ta không có hứng thú.

Tuy cô Tô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, nhưng thật lòng mà nói thì chưa đến mức để sếp mình phải nâng niu như vậy.

Song, Tiêu Định Bân làm vậy chắc có lý do riêng, mà dù lý do là gì thì theo Tống Kiều thấy sếp mình cũng rất kỳ lạ với cô Tô này.

Nếu không hiểu rõ con người Tiêu Định Bân thì khéo anh ta còn nghĩ anh thích cô Tô này cũng nên.

Nhưng…

Tống Kiều lại nhìn ra sau, nếu sếp mình thích người ta thật thì sao người ta lên xe rồi mà sếp vẫn lạnh tanh thế kia?

“Trợ lý Tống”.

Tống Kiều đang rơi vào trầm tư, chuẩn bị viết ra được một kịch bản tiểu thuyết đến nơi.

Dư Kiều đột nhiên lên tiếng làm anh ta giật bắn mình: “Cô Tô sao thế?”

“Tự nhiên hôm nay Dự An bị vậy à?”

Tống Kiều vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân rồi gật đầu nói: “Vâng, sáng ngủ dậy xong là không chịu ăn uống, cũng không đi học…”

Dư Kiều thở dài nói: “Hay tại chơi trên du thuyền mệt quá nhỉ?”

“Hôm qua vẫn bình thường mà…”

“Cứ để nó đói vài hôm là sáng mắt ra ngay”.

Tiêu Định Bân chợt lên tiếng, nhưng câu nói của anh lại khiến Dư Kiều nổi giận: “Anh Tiêu, Dự An mới bốn tuổi thôi, mà vốn cậu bé đã khác những đứa trẻ khác. Sao anh có thể nói vậy được? Anh là bố của cậu bé thì lúc này càng phải kiên nhẫn với bé mới đúng”.

Tiêu Định Bân nghiêng đầu nhìn Dư Kiều thì thấy cô cau mày với vẻ quật cường, như thể rất bất mãn với câu nói vừa rồi của anh.

Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với cô, anh luôn thấy cô rất dịu dàng, nhưng vài ngày trở lại đây, không hiểu sao cô như biến thành một người khác.

Nhưng dù có thế nào thì anh vẫn bình thản gõ ngón tay vào đầu đối như rất hưởng thụ thái độ này của cô.

“Cô Tô nói đúng, sau tôi sẽ chú ý”.

Dư Kiều không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy, nhất thời nghẹn họng, Tống Kiều kìm nén những xao động trong lòng, cúi thấp đầu, tự động làm giảm sự tồn tại của mình.

Tài xế lại bị lời nói khiêm nhường của chủ tịch Tiêu làm cho mất tập trung, xém chút đi lệch hướng, Tống Kiều phải ho nhẹ một tiếng, anh ta mới ổn định tinh thần, nhanh chóng lấy lại tập trung, chuyên chú lái xe.

Dư Kiều cũng không tiếp tục để ý đến anh nữa, cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự, người giúp việc chạy ra mở cổng, Tống Kiều hỏi: “Cậu chủ nhỏ bây giờ thế nào?”

Người giúp việc đó nói: “Ban nãy ông Tiêu có ghé qua, đưa cậu chủ nhỏ đi rồi”.

Tống Kiều gần như chết lặng, đến ông cụ Tiêu mà sếp anh ta cũng dám lợi dụng?

Sếp Tiêu rốt cuộc muốn làm gì đây?

Trăm phương ngàn kế lừa gạt cô Tô…

Dư Kiều nghe được những lời đó thì cũng giật mình, vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân.

Tiêu Định Bân trái lại nhướng mày: “Được ông mang đi rồi? Vậy cũng tốt, có ông ở đó, Dự An sẽ ổn thôi”.

Dư Kiều ngồi trên xe, chỉ thấy đầu óc rối tinh, sự việc ngày hôm nay, cô luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng lại không nói ra được nó kì lạ ở chỗ nào.

Chắc Tiêu Định Bân sẽ không vô cớ đem Tiêu Dự An và ông cụ Tiêu ra để đùa giỡn cô đâu.

Cô cảm thấy anh không phải là loại người sẽ làm những việc nhàm chán như vậy.

Tiêu Định Bân bình thản nhìn Tống Kiều, Tống Kiều bỗng chốc sáng tỏ, lập tức nói với Dư Kiều: “Cô Tô, cũng đã trưa rồi, chúng tôi làm mất nhiều thời gian của cô như vậy, thật ngại quá, chi bằng cô ở lại cùng ăn bữa trưa, rồi tôi đưa cô về được không?”

Không chờ Dư Kiều trả lời, Tống Kiều lại nói: “Vừa hay hôm nay có cá liệp hồng được giao đến…”

“Không cần đâu”.

Dư Kiều cắt ngang lời của Tống Kiều: “Vốn dĩ tôi đến là vì Dự An, nếu Dự An đã không sao, vậy tôi cũng nên đi rồi”.

“Không bằng cô Tô ở lại dùng bữa rồi hẵng đi, đúng lúc có chút việc về hợp đồng với Xán Tinh, tôi cũng muốn cùng cô Tô bàn bạc”.

Tiêu Định Bân chậm rãi nói, mắt nhìn thẳng Dư Kiều.

Nếu là người khác, có thể khiến Tiêu Định Bân dùng thái độ như thế này để nói chuyện, e rằng đối phương sẽ cảm động đến rơi nước mắt, có khi về sau còn tự hào mà đi khoe khoang.

Dù sao đây cũng là cậu Tiêu, con trai cả của gia tộc nhà họ Tiêu đứng đầu thủ đô, tương lai sẽ là người nắm toàn bộ quyền điều hành tập đoàn Tiêu thị.

Nhưng Dư Kiều có vẻ bướng bỉnh, từ chối không chút luyến tiếc: “Tôi đã trao đổi với anh Tiêu qua điện thoại trước đó rồi, về chuyện hợp đồng, tôi nghĩ cũng không còn gì để bàn bạc nữa”.

Tài xế sớm đã im lặng ngồi một bên như một người vô hình.

Đặc biệt là người trợ lí Tống Kiều tội nghiệp, anh ta chỉ ước gì có thể tìm được một khe hở nào đó để chui vào.

Tại sao anh ta lại phải ở đây chứ?

Tại sao phải chứng kiến cảnh tượng ông chủ bị từ chối đáng xấu hổ như vậy?

Sự thông minh ngày thường của anh đâu rồi…

Tống Kiều kiên trì chờ đợi để có thể trốn tránh một cách công khai, nhưng Dư Kiều lại trực tiếp kêu anh ta: “Trợ lý Tống, ban nãy, trên đường đến đây tôi đã quan sát, khu này bắt xe hơi khó, có thể làm phiền anh đưa tôi tới điểm xe buýt gần nhất…”

“Tống Kiều ra ngoài!”

Giọng nói của Tiêu Định Bân bỗng lạnh thêm tám độ, Tống Kiều như được ân xá, tức khắc quay người biến mất không một dấu vết.

Trong xe lúc này chỉ còn lại hai người Dư Kiều và Tiêu Định Bân.

Chương 217: Cô đầu bếp nhà tôi

Sau đó trong xe chỉ còn lại Tiêu Định Bân và Dư Kiều.

Thấy Tống Kiều đã đi mất, Dư Kiều sa sầm mặt, sau đó quay người định mở cửa xuống xe. Nhưng ai dè đã có một bàn tay đàn ông to lớn giữ chặt lấy cổ tay cô.

“Anh Tiêu, phiền anh chú ý hành động một chút!”

Dư Kiều cau mày, sau đó ngoảnh lại nhìn Tiêu Định Bân. Đôi mắt hạnh của cô mở to, đáy mắt không giấu được vẻ tức giận nhưng trông không hề dữ dằn, trái lại vô cùng xinh đẹp.

Tiêu Định Bân chầm chậm buông tay, song đôi tay anh vẫn lưu lại xúc cảm man mát khi chạm vào da cô.

“Cô Tô, chuyện hợp đồng mình tạm gác sang một bên đã, nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi cô”.

“Chuyện gì?”

“Buổi tối hôm ở trên du thuyền, cái hôm cô đến phòng tôi và nấu mỳ cho Dự An. Lúc cô chuẩn bị về thì phòng tôi bị mất điện đột ngột…”

Dư Kiều bắt đầu chột dạ, trái tim đập nhanh như đánh trống. Cô nhớ là lúc đó Tiêu Định Bân đã ngất rồi, nếu theo đúng như ngày trước khi ở quán bar thì anh không hề biết những chuyện đã xảy ra mới đúng. Nhưng câu nói này của anh lại có vẻ như… anh đã biết gì đó rồi.

“Ừ thì mất điện đột ngột, thế thì sao nào?”

Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, ánh mắt anh không hề gợn sóng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ có thể thấy được tình cảm dạt dào trong đôi mắt ấy. Nhưng anh đã cố ý che giấu nó đi nên bình thường khó ai phát hiện ra được.

Cô không hề biết rằng, sau khi tỉnh lại, trong đầu anh đã có bao nhiêu suy đoán. Cô cũng không hề biết anh đã có bao nhiêu chờ mong.

Nhưng chính anh lại không biết mình đang mong chờ điều gì.

“Chắc Cô Tô không biết tôi có chút vấn đề về sức khoẻ do hồi nhỏ gặp chuyện… Nếu đột nhiên bị rơi vào bóng tối, đầu tôi sẽ đau như bị nứt ra, sau đó sẽ phát bệnh ngay. Cô Tô hẳn không biết tôi mắc bệnh gì đâu nhỉ”.

Dư Kiều mím môi nói: “Đương nhiên rồi, sao tôi biết anh bị bệnh gì được”.

Tiêu Định Bân chợt cười trừ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Dư Kiều: “Bệnh của tôi gần như vô phương cứu chữa, bố và ông nội tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ tôi chết rồi. Nhưng bốn năm trước, tôi đã gặp được quý nhân, máu của cô ấy lại chính là phương thuốc chữa bệnh của tôi. Nhờ đó, sức khoẻ của tôi ngày một tốt dần lên, tính ra đã bốn năm tôi không phát bệnh rồi”.

“Đây là chuyện tốt, anh Tiêu thật có phúc!”

“Nhưng đêm trên du thuyền hôm đó, bệnh của tôi lại tái phát vì mất điện…”

Nói đến đây, Tiêu Định Bân chợt nghiêng người qua, sống mũi cao của anh gần như chạm vào chóp mũi của Dư Kiều, nhưng ngay sau đó anh đã quay đi rồi nói nhỏ: “Một khi bệnh của tôi tái phát thì chỉ có máu của cô gái kia mới chữa được, nhưng hôm đó chỉ có cô ở cạnh tôi, lẽ nào máu của cô Tô cũng là thuốc chữa bệnh cho tôi à?”

Dư Kiều run lên rồi cười nói: “Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu bệnh của anh do quý nhân kia giúp thì cũng có thể vẫn còn người khác có loại máu giống cô ấy. Anh Tiêu này, anh hỏi tôi chuyện đó làm tôi không biết phải trả lời sao. Dù máu của tôi có thể cứu mạng anh nhưng chúng ta chỉ mới quen biết thì sao tôi biết bệnh của anh cùng cách chữa trị được?”

“Vậy ư…”

Ánh mắt của Tiêu Định Bân trông vẫn vậy, nhưng giọng nói lại có vẻ đau thương mà chỉ có anh mới hiểu được.

Chuyện hôm đó không còn dấu vết gì cả, mọi thứ chỉ là suy đoán của anh thôi.

Dư Kiều nói không sai, trên đời có rất nhiều người, chưa hẳn chỉ có máu của Tiêu Tiêu mới cứu được anh.

Huống hồ, nhà họ Tiêu luôn rất nề nếp, người ăn kẻ ở đều rất biết điều, vì vậy người ngoài chỉ biết anh đau ốm từ nhỏ, cũng biết Dư Tiêu Tiêu đã cứu được mạng anh, nhưng tình tiết cụ thể ra sao thì họ không hề hay biết. Trong khi đó, Tô Kiều này mới ở nước ngoài trở về thì đương nhiên càng không thể biết được.

Vậy hoá ra tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi ư?

Máu dính trên môi anh là do anh bất cẩn tự cắn mình sao?

“Anh Tiêu, anh còn chuyện gì khác không?”

Tiêu Định Bân lắc đầu.

“Thế tôi đi được chưa?”

Tiêu Định Bân không nói gì.

Hình như Dư Kiều cũng không muốn nhiều lời với anh nữa nên quay đi định xuống xe.

“Tại sao cô không làm theo hợp đồng của Xán Tinh, cũng không nhận việc?”

“Đây là việc riêng của tôi”.

“Cô có ấn tượng thế nào với người đàn ông mà cô xem mắt hôm nay?”

“Cũng được”, Dư Kiều nhướn mày, lời cô nói là thật lòng, cô luôn rất tán thưởng học trưởng Tống, nhưng cũng chỉ là quý mến mà thôi.

“Tính ra cũng trùng hợp, bốn năm trước tôi cũng đã từng gặp anh ta nhưng lại có ấn tượng rất tệ”.

Dư Kiều: “Tại sao?”

Tiêu Định Bân cong khoé môi: “Bốn năm trước, tôi đi qua trường của cô đầu bếp A Kiều, vừa hay nhìn thấy cô ấy đang được người đàn ông kia tỏ tình, anh ta còn cố tình cầm tay cô ấy…”

Nói xong, Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều: “Lúc đó, tôi thấy chướng mắt nên đã giải vây giúp cô đầu bếp, sau đó đưa cô ấy đi”.

Không biết vô tình hay cố ý, nhưng mỗi khi nhắc đến từ “cô đầu bếp”, anh đều nhấn mạnh hơn.

Gáy Dư Kiều nóng lên, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, tim đập thình thình, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như thường: “Anh Tiêu có ấn tượng kém với người ta chỉ vì một chuyện nhỏ không rõ đầu đuôi như vậ ư? Có vẻ hơi phiến diện nhỉ?”

Tiêu Định Bân càng cười sâu hơn: “Tôi nói rồi còn gì, lúc anh ta tỏ tình với cô đầu bếp nhà tôi, hình như cô ấy không đồng ý, vậy mà anh ta lại kéo tay con gái nhà người ta, như thế chẳng là mất lịch sự à?”

“Anh cũng bảo chuyện xảy ra bốn năm rồi, mà còn là thời đi học, tuổi trẻ ai chẳng có lần làm chuyện dại khờ, bỏ qua được thì bỏ qua đi”.

Dư Kiều bắt đầu thấy bực, tuy cô không chấp nhận tình cảm của Tống Vấn, nhưng anh ấy là người tốt nên cô không muốn nghe người khác nhận xét về anh ấy như vậy.

Song, khi cô nổi giận thì Tiêu Định Bân cũng như có vẻ không vui.

Gương mặt vốn đang tươi cười của anh chợt sa sầm: “Cô rất hài lòng với thằng oắt đó à?”

Dư Kiều vừa bực vừa buồn cười, bốn năm trước hay bây giờ anh đều gọi Tống Vấn như vậy. Nếu là bốn năm trước thì đúng là Tống Vấn còn khá non nớt, nhưng bây giờ thì đâu còn?

“Chúng tôi cũng mới gặp lần đầu, chưa hiểu rõ về nhau nên tôi cũng chưa quyết định gì cả. Nhưng tôi thấy anh Tống rất nho nhã”.
Chương 218: Sao chủ tịch Tiêu lại quan tâm đến chuyện riêng tư của nghệ sĩ vậy?

“Chúng ta cũng chỉ mới lần đầu gặp mặt, hiểu biết đối phương cũng không nhiều, tôi sẽ không đưa ra quyết định dễ dàng như vậy, nhưng tôi cảm thấy anh Tống rất ga lăng”.

Tiêu Định Bân như hừ nhẹ một tiếng nói: “Lần đầu gặp mặt đã chủ động ôm ấp đối tượng xem mắt, quả thật rất ga lăng!”

“Đó là vì anh Tống nhận nhầm tôi thành người quen của anh ấy”.

Dư Kiều nói xong, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều ở trước mặt, phải rồi, chả trách Tống Vấn lại như vậy, chẳng phải lần đầu gặp Tô Kiều, anh cũng đã nghĩ đến Dư Kiều sao?

“Anh ta cũng thấy cô rất giống A Kiều?”

“Có lẽ cũng là do tên của tôi và cô ấy có cùng một chữ Kiều”.

“Cô Tô có thể chấp nhận được việc trong lòng người yêu của mình cất giấu bóng hình của người khác sao?”

“Chuyện này không phiền chủ tịch Tiêu phải bận tâm”.

“Cũng phải!”

Tiêu Định Bân khẽ gật đầu: “Chỉ là bốn năm trước anh Tống đó đã từng có tình ý với đầu bếp của nhà chúng tôi, bốn năm sau lại đi xem mắt nghệ sĩ của công ty tôi, vì lí do này mà nghệ sĩ của tôi thậm chí còn không tiếc vi phạm hợp đồng…”

“Chủ tịch Tiêu!”

Dư Kiều nhạy bén nhận ra một tia nguy hiểm trong lời nói của Tiêu Định Bân .

Sở dĩ bốn năm trước cô không chút do dự từ chối Tống Vấn cũng là vì nghĩ tới Tiêu Định Bân .

Khi đó anh cực kỳ chán ghét cô, xem cô là loại phụ nữ lăng nhăng không biết giữ gìn trinh tiết, cô sợ bản thân sẽ liên lụy đến Tống Vấn nên mới xa cách với anh ấy.

Nhưng bốn năm sau, sự việc như thế lại diễn ra một lần nữa.

“Anh Tiêu, anh đường đường là phó giám đốc Tiêu thị, cũng là cậu cả nhà họ Tiêu, tôi nghĩ anh sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà giận cá chém thớt lên người vô tội đâu, phải không!”

“Cô Tô, theo như tôi biết, đây là lần đầu cô và anh Tống gặp nhau, sao lại che chở đối phương như vậy? Chẳng lẽ cô Tô yêu anh Tống từ cái nhìn đầu tiên?”

“Chủ tịch Tiêu, báo chí đều nói anh sẽ không lãng phí một phút nào vào những việc vô nghĩa, vì nếu anh bỏ lỡ một phút thì đồng nghĩa với đánh mất một trăm triệu, vậy tại sao bây giờ anh lại nhàn rỗi đi quan tâm đến đời tư của nghệ sĩ vậy?”

“Còn nữa, sở dĩ tôi đồng ý gặp mặt anh Tống là vì anh ấy được một người chú mà tôi rất kính trọng giới thiệu, tôi rất tôn trọng bậc cha chú, cũng rất tin vào mắt nhìn của chú ấy, vậy nên thành thật mà nói, tôi đặt rất nhiều kì vọng vào anh Tống”.

Dư Kiều nói xong, hơi quay đầu mỉm cười với Tiêu Định Bân: “Anh Tiêu, anh đã hài lòng với câu trả lời của tôi chưa? Bây giờ anh còn việc gì khác nữa không?”

Tiêu Định Bân im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào Dư Kiều trước mặt.

Nếu A Kiều của năm xưa vẫn còn sống, giá như cô ấy không bị câm, liệu cô ấy có nói chuyện với anh một cách gay gắt mà không sợ hãi như vậy không?

Bản chất con người không thể thay đổi nhiều như vậy trong một sớm một chiều, thế nên, cô ấy là cô ấy, A Kiều là A Kiều!

Tiêu Định Bân từ từ hạ mi xuống: “Cô Tô, tôi kêu tài xế chở cô về”.

Giọng điệu của anh rất bình thản, bầu không khí căng thẳng vừa rồi giữa hai người như trở nên hờ hững xa cách.

Anh không nhìn cô nữa, đứng dậy xuống khỏi xe từ cửa bên kia.

Dư Kiều ngồi trong xe bất động, tài xế rất nhanh đã quay lại, Dư Kiều nhìn theo bóng dáng Tiêu Định Bân qua cửa kính, dưới ánh nắng rực rỡ, người đàn ông mặc đồ vest đen đó như một dòng nước lạnh giữa mùa hè, lãnh đạm đến thấu xương.

Cô dời mắt dần dần, khóe miệng giật giật.

Làm sao Tiêu Định Bân lại biết cô và Tống Vấn ôm nhau?

Anh ấy… cũng ở trong khách sạn đó sao?

“Cô Tô, bây giờ cô muốn đi đâu?”

Tài xế lên xe, cung kính hỏi.

Dư Kiều báo địa chỉ, tài xế thiết lập định vị rồi khởi động xe.



Nơi Tô Tẩm gặp mặt Kiều Bích Vân và A Oản là một nhà hàng khá riêng tư mà Kiều Bích Vân thường hay đến.

Chỗ đó tuy khuất nhưng phong cảnh vô cùng đẹp, đồ ăn cũng được chế biến rất công phu, số lượng khách đón tiếp mỗi ngày cực kì ít, nếu không đặt chỗ trước sẽ không được vào, rất tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của khách, là nơi thích hợp dành cho những người muốn giữ kín danh tính hoặc có những vấn đề riêng tư bí mật muốn thảo luận.

Dường như ba người đã ngồi đây cả ngày.

Tới lúc rời đi, mắt người nào cũng đỏ và sưng tấy, rõ ràng họ đang khóc.

Trước khi lên xe, Kiều Bích Vân nắm chặt tay Tô Tẩm: “Vừa hay tuần tới có bữa tiệc tri ân của quỹ từ thiện dưới danh nghĩa phu nhân tổng thống, tôi có dịp được làm việc trong quỹ kia, nên được thêm vài vé mời khách, tuần tới hãy tới tham gia cùng chúng tôi…”

Trên mặt Tô Tẩm hiện lên chút khó xử, hồi còn trẻ, bà là một cô gái vô tư, cũng thích cười, thích gây chuyện và có tính cách đơn thuần, nhưng về sau gặp nhiều biến cố, suy cho cùng, chúng cũng có ảnh hưởng nhất định đến tính cách của bà.

Thực ra bà rất sợ phải đối mặt với người đời, càng không muốn trở thành tâm điểm chú ý.

Gặp gỡ bạn cũ cũng chỉ vì nhớ nhung bọn họ thôi.

A Oản lại nói: “A Tẩm, bà cứ đi đi, đằng nào bà cũng quay về thủ đô rồi, vậy cứ thoải mái ra ngoài giao lưu, có gì đáng lo nghĩ đâu? Lại nói, kẻ nên lo sợ phải là Dư Văn Xương và Triệu Như mới đúng…”

“Đúng đấy, bây giờ bà đã ở thủ đô, sớm muộn gì cũng sẽ gặp Triệu Như, chẳng lẽ khi thấy bà ta, bà lại quay người bỏ chạy?”

Kiều Bích Vân và A Oản vô cùng căm ghét Triệu Như, trong giới quyền quý cũng có không ít phu nhân chán ghét bà ta, nhưng bà ta lại có một người con rể quyền lực, vì vậy, cứ mỗi dịp gặp Triệu Như, mọi người đều phải nói cười với bà ta một cách xởi lởi để giữ phép lịch sự.

“Cứ quyết định vậy đi, tôi giúp bà chọn trang phục và trang sức đi tiệc, với vóc dáng hiện tại của bà, Triệu Như đó còn không xứng xách giày cho bà!”

Kiều Bích Vân vẫn nóng nảy như trước, Tô Tẩm đau lòng: “Bích Vân, tôi đi là được rồi, còn về trang phục và trang sức…”

“Bà đừng lo, cứ giao cho tôi!”, Kiều Bích Vân ngắt lời và ôm lấy Tô Tẩm một cách đầy thương tiếc, bọn họ lớn lên cùng nhau, Kiều Bích Vân từ nhỏ đã bảo vệ Tô Tẩm, trong mắt bà ấy, Tô Tẩm giống như em gái ruột vậy.

Tô Tẩm có tính cách mềm yếu, khi trước bị Dư Văn Xương ức hiếp thành ra như vậy, bây giờ lại mồ côi góa bụa, cuộc sống chắc chắn không còn được thoải mái như hồi còn là thiếu nữ, Kiều Bích Vân là bạn thân, ngoài việc đau lòng thay cho Tô Tẩm, bà ấy sẽ luôn đứng về phía bà.

“Được thôi!”, Tô Tẩm luôn nghe lời Kiều Bích Vân, bà ấy cũng có lòng tốt nên Tô Tẩm cũng không từ chối nữa.

Chưa kể, trước giờ bà chưa từng để ý đến quần áo, trang sức, túi xách,…đối với bà mà nói thì mặc gì cũng được, chỉ cần vừa vặn gọn gàng là được.

Hôm nay gặp mặt bọn họ, dù bà đã ăn mặc trang điểm thật kĩ càng, nhưng phong cách vẫn là thoải mái đơn giản, ngay cả chiếc túi bà đang đeo cũng chỉ là chiếc LV hàng chợ, dù sao trước khi tới đây, bà cũng định đi siêu thị mua chút nguyên liệu vào buổi tối.
Chương 219: Từ trước tới giờ luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho họ

Nhưng Kiều Bích Vân và A Oản hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Từ ánh mắt thương xót của họ khi nhìn mình, Tô Tẩm có thể đoán ra được họ đang nghĩ rằng cuộc sống hiện tại của bà không được tốt.

Tô Tẩm cũng không giải thích, suy cho cùng, bà được như ngày hôm nay đều là nhờ có Thời Viễn Sơn.

Mà Thời Viễn Sơn…

Sở dĩ bà một lần nữa từ chối lời cầu hôn của Thời Viễn Sơn là vì bà không thể ích kỉ chấp nhận lời cầu hôn và cưới ông ấy được, Thời Viễn Sơn chưa kết hôn, chưa có con, mà bà thì đã không còn trẻ nữa, sức khỏe cũng không được tốt, bà không thể sinh con cho Thời Viễn Sơn, cho dù Thời Viễn Sơn không để ý đến mấy chuyện này, nhưng bà cũng không muốn nhìn thấy Thời Viễn Sơn vì mình mà chịu thiệt, vì mình mà không có con nối dõi.

Tô Tẩm đã từng nghĩ sớm muộn gì mình cũng rời xa Thời Viễn Sơn, vì vậy, bà cũng chưa từng nhắc về Thời Viễn Sơn trước mặt Kiều Bích Vân và A Oản.

Trên đường về Kiều Bích Vân và A Oản vẫn còn đang lau nước mắt.

Khi còn trẻ Tô Tẩm là một cô chiêu được nuông chiều, sau này khi làm vợ, Dư Văn Xương khi đó cũng đối xử rất tốt với bà.

Không ai ngờ được sau này Tô Tẩm lại gặp phải những chuyện như vậy, nhưng hôm nay, sau mấy năm không gặp, bà còn không có lấy một chiếc túi hàng hiệu để xách đi chơi.

“Chiếc túi mà A Tẩm xách hôm nay chẳng khác nào chiếc túi của mấy người giúp việc trong nhà dùng để đi chợ thôi…”

A Oản nói xong, nước mắt lại rơi xuống: “Bích Vân, chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt, bữa tiệc cuối tuần kia, chắc chắn Triệu Như sẽ tham gia, dù thế nào đi nữa cũng không thể để Tô Tẩm bị lép vế được”.

“Phải, trước đây tôi không biết Tô Tẩm ở đâu, nếu hôm nay A Tẩm đã trở về rồi, vậy chúng ta phải hỗ trợ hết mình, dù cho hiện tại địa vị của A Tẩm không bằng Triệu Như, nhưng còn có chị em chúng ta ở đây, ai dám coi thường bà ấy thì chính là gây sự với chúng ta!”

Bích Vân âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải khiến Tô Tẩm tỏa sáng trong bữa tiệc từ thiện, năm xưa, ở thủ đô có biết bao người tài giỏi theo đuổi Tô Tẩm, cho dù hiện tại Tô Tẩm đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được phong thái như xưa, bà ấy không tin người chị em tốt nhất trên đời của mình lại không tìm được một người đàn ông tốt!

Kiều Bích Vân vừa về đến nhà đã gọi ngay cho các thương hiệu thời trang lớn, yêu cầu bọn họ gửi ngay những mẫu trang phục và trang sức theo mùa của mình đến biệt thự nhà họ Khương.



Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu đương nhiên cũng được nhận thiệp mời đến bữa tiệc từ thiện, không những vậy, các quý cô quý bà ở thủ đô còn phải tranh giành nhau để lấy được thiệp mời.

Tiêu Định Bân chưa từng có hứng thú đối với các hoạt động xã hội, nhưng tiệc từ thiện lần này được tổ chức bởi quỹ từ thiện dưới danh nghĩa của phu nhân Tổng thống, dẫu sao cũng phải nể mặt, vì vậy anh đã thông báo cho Giang Nguyên, kêu anh ta đem chiếc đồng hồ cổ Vacheron Constantin mà anh sưu tầm được đến buổi đấu giá tối hôm đó, toàn bộ số tiền thu được sẽ quyên góp cho quỹ.

Tiêu Định Bân không đi, đương nhiên Dư Tiêu Tiêu sẽ đến đó cùng với Triệu Như.

Mà Dư Kiều bên này cũng nhận được một tấm thiệp mời, lại là do chính đạo diễn Tạ Nhạn Hồi sai người mang đến cho cô, nói rằng ban tổ chức bữa tiệc cho mời nam nữ chính của mv tuyên truyền lúc trước tới dự, vì trước đó Dư Kiều đã hát ca khúc chủ đề nên hiện tại độ nổi tiếng cũng khá cao, ban tổ chức còn đặc biệt mời cô đến tham dự.

Nhưng điểm nổi bật của mọi bữa tiệc từ thiện là buổi đấu giá từ thiện diễn ra cuối cùng, sau khi nhận được thiệp mời, Dư Kiều nghĩ ngợi rồi quyết định sẽ quyên góp chiếc váy Haute Couture duy nhất trên thế giới mà cô đã mặc trong đêm họp báo để bán đấu giá.

Thời Viễn Sơn cũng chuẩn bị cho Tô Tẩm vật phẩm để tham gia bán đấu giá, nhưng trông nó như một cây sáo đen trông rất bình thường, Tô Tẩm không hiểu biết gì về những đồ cổ này, thấy vẻ ngoài đơn giản của cây sáo trúc này, cũng không quá xem trọng nó.

Thời Viễn Sơn thấy vậy chỉ cười, cũng không giải thích thêm.

Trước giờ ông luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho Tô Tẩm, Dư Kiều và Nhất Niệm chứ không chỉ qua loa lấy lệ.

Kể từ lần nói chuyện không mấy vui vẻ với Tiêu Định Bân ngày hôm đó, Dư Kiều và anh vẫn chưa có thêm bất kì cuộc trò chuyện hay gặp mặt nào khác.

Mà bên Xán Tinh, người đại diện của cô - Vương Tuyết, ngoại trừ lần gọi điện cho cô để hỏi thăm tình hình dạo này của cô thì không ai nói thêm lời nào nữa.

Tô Tẩm cùng Kiều Bích Vân và A Oản hầu như ngày nào cũng gặp nhau, Dư Kiều phát hiện, kể từ khi Tô Tẩm bắt đầu ra ngoài gặp gỡ những người bạn cũ, khí sắc càng ngày càng tốt, bà ấy cũng cười nhiều hơn so với bình thường.

Xem ra, cô đã quyết định đúng, bất kể ra sao, chỉ cần Tô Tẩm thấy vui, đối với Dư Kiều mà nói, điều này quan trọng hơn tất cả.

Ba ngày sau khi gặp mặt Tống Vấn, Dư Kiều vẫn chưa gặp lại anh ấy.

Lần này họ đến một nhà hàng cạnh trường học cũ của cả hai.

Ăn cơm xong, Tống Vấn lại dẫn cô đi dạo quanh hồ nhân tạo của trường.

Dư Kiều không được nhận bằng tốt nghiệp, khi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, cô và Tô Tẩm đã ‘vùi thân’ trong trận hỏa hoạn đó.

Đứng bên hồ, từng làn gió mát thổi qua, đáy lòng Dư Kiều vẫn đọng lại một chút buồn rầu tiếc nuối.

“Anh vẫn luôn muốn hỏi em, mấy năm qua em sống tốt chứ?”

“Rất tốt, cũng may là gặp được chú Thời, em mới có thể có một cuộc sống và học tập ổn định”.

“A Kiều, anh có thể mạn phép hỏi em một câu không?”

“Đàn anh, anh hỏi đi!”

“A Kiều, cha của con gái em, tại sao anh ấy lại rời bỏ em?”

Tống Vấn nghe Thời Viễn Sơn kể rằng cô có một đứa con gái.

Sau khi biết cô chính là A Kiều, những câu hỏi này càng đè nặng trong lòng Tống Vấn, gần như khiến anh không thể ngủ ngon.

Tất nhiên anh không quan tâm đến việc Dư Kiều có người đàn ông khác và đã sinh một cô con gái, chỉ là, trong lòng Tống Vấn vẫn thấy hơi ghen tị với người đàn ông kia.

“A Kiều, nếu em không muốn nói thì thôi, anh không để ý đâu, thật đó, anh sẽ coi con gái em như con ruột của mình…”

“Đàn anh!” Dư Kiều quay mặt sang nhìn Tống Vấn.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và thanh lịch, kết hợp với chân váy denim chữ A, thời tiết nóng nực, cô đem tóc buộc gọn hết lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn.

Gió thổi khiến tóc ở hai bên thái dương của cô hơi rối, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, lại nhìn dòng nước lấp lánh phía xa: “Đàn anh, về thân phận của anh ấy và lí do bọn em chia tay, em không biết phải nói sao với anh, nhưng có một chuyện, em có thể khẳng định, em và bố của Nhất Niệm, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại được nữa”.

“A Kiều…”

“Đàn anh, hôm nay em gặp anh, kì thực cũng có chuyện muốn nói với anh, anh biết đấy, tên hiện giờ của em là Tô Kiều”.

Dư Kiều nhìn sang Tống Vấn, vẻ mặt anh ấy hoà nhã, mà trong đôi mắt đen láy kia, bóng dáng nhỏ nhắn của cô hiện lên rõ ràng như thể từ bốn năm trước cho tới bây giờ, người trong mắt anh ấy chưa từng thay đổi..

Thế nhưng, cô không thể đón nhận tình cảm của anh ấy được.

Bởi vì, cô không yêu Tống Vấn, không yêu nhưng lại ở bên anh ấy thì sẽ là bất công cho Tống Vấn, cũng là một lựa chọn thật sự ích kỉ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom