• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 402-405

Chương 402 Kiêu ngạo

Không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại vòng vo, dùng phương pháp này để khiến cô chủ động lựa chọn.

Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Anh đang tính kế tôi.”

“Không phải là đang tính kế.” Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mặt cô: “Chỉ là một biện pháp nhẹ nhàng thôi, quyết định vẫn là tùy em.”

“Nếu như em vẫn không cảm thấy thoải mái, vậy chúng ta lại có thể bỏ qua. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Anh không ép buộc hay thúc giục cô.

Cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Giang Nguyệt mím chặt môi, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Tôi chỉ muốn được bác sĩ tâm lý trước đây chữa trị.”

Trị liệu tâm lý là một quá trình dần dần mổ xẻ cảm xúc của bản thân, người bệnh cần có đủ niềm tin vào bác sĩ, thường xuyên thay đổi bác sĩ và nhiều lần bộc lộ nội tâm cũng là một tác hại vô nghĩa.

“Bác sĩ Chu Thành phải không? Tôi đã hẹn trước với anh ấy rồi.”

“Làm sao anh biết?”

“Tôi hỏi bác sĩ Kiều.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời: “Anh ta nói trước đây đã giới thiệu cho em một bác sĩ, hai người chắc cũng khá hợp nhau phải không?”

Giang Nguyệt vô thức kéo mép chăn: “… Cũng được.”

Chu Thành quả thực là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, anh sẽ lặng lẽ lắng nghe lời nói của cô, bình tĩnh và khách quan phân tích tình huống của cô, anh sẽ không bao giờ an ủi cô như một đứa trẻ.

Theo anh, mỗi người đều có những vấn đề tâm lý nhất định do áp lực cuộc sống, gia đình, điều này là bình thường và không cần phải quá đặc biệt.

Việc điều trị tâm lý là điều đau đớn, nhưng nếu có được một bác sĩ tâm lý giỏi thì hiệu quả sẽ tự nhiên tăng gấp đôi.

Tiêu Kỳ Nhiên thực sự rất kỹ càng, gần như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ đợi câu trả lời của Giang Nguyệt.

Về việc phải đợi bao lâu, anh cũng không nghĩ tới.

Nhưng vẫn là câu nói đó - anh có rất nhiều thời gian để chờ cô.

Cuối cùng, Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười: “Vậy thì đi gặp bác sĩ đi, vì anh Tiêu đã thành tâm như vậy mà.”

Khi cô gọi “anh Tiêu”, giọng điệu hơi cao lên của cô có cảm giác kiêu ngạo, giống như một chiếc lông vũ cọ vào chóp trái tim anh.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại.

Lần tới khi ở trên giường, phải để cho cô gọi thêm vài lần nữa…



Ăn trưa xong, Tiêu Kỳ Nhiên dẫn Giang Nguyệt tới phòng khám tâm lý của Chu Thành, đối phương đã đợi cô rất lâu.

Trước khi gặp Giang Nguyệt, anh ta đã tìm hiểu chuyện gần đây xảy ra và có một chút suy đoán đơn giản về tình trạng hiện tại của cô.

Nhìn thấy Giang Nguyệt mặc áo khoác màu be xuất hiện trước mặt mình, Chu Thành mỉm cười:

“Giang tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.”

Cô không quá hốc hác, có thể thấy cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách ăn mặc, thậm chí còn thoa son bóng, điều này cho thấy cô ấy vẫn có thái độ tích cực.

Đây là một điều tốt.

“Cám ơn.” Giang Nguyệt lễ phép cảm ơn, quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

“Tiêu tổng chỉ có thể đưa đến đây.” Chu Thành nói: “Anh có thể đợi ở ngoài cửa, hoặc là xuống lầu nghỉ ngơi.”

Tiêu Kỳ Nhiên hiểu ý gật đầu, ánh mắt chỉ rơi vào trên mặt Giang Nguyệt: “Tôi ở ngay cửa, có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Giang Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

“Ngoài ra…” Tiêu Kỳ Nhiên chuyển ánh mắt về phía Chu Thành, khí chất dịu dàng đột nhiên trở nên nghiêm túc:

“Bác sĩ Chu, tôi biết anh rất chuyên nghiệp, nhưng tôi hy vọng anh có thể dừng lại bất cứ lúc nào khi cô ấy cảm thấy không thoải mái.”

Một số bác sĩ sẽ dùng biện pháp quyết liệt để giúp bệnh nhân nhanh chóng phục hồi, đây có thể là một phương pháp điều trị đúng đắn, nhưng có thể không phù hợp với Giang Nguyệt.

Anh không muốn cô gặp phải bất cứ rủi ro nào.

“Đừng lo lắng, phương pháp điều trị của tôi luôn đặt trải nghiệm của bệnh nhân lên hàng đầu.” Chu Thành gật đầu cười:

“Vậy chúng ta vào trong thôi, Giang Nguyệt.”

Sau ba giờ trị liệu tâm lý, bên ngoài trời đã tối.

Khi cửa mở ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ngoài cửa như đã nói lúc trước, lẳng lặng chờ đợi.

Trong thời gian dài chờ đợi, anh thậm chí không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay cáu kỉnh.

Sự kiên nhẫn của anh thật đáng kinh ngạc.

Chu Thành lấy thuốc đưa cho Giang Nguyệt, dặn cô uống tuốc đúng giờ, đồng thời nhắc nhở Tiêu Kỳ Nhiên giám sát cô, không được lén lút ngưng uống thuốc.

“Tôi sẽ để mắt tới cô ấy.” Tiêu Kỳ Nhiên giọng nói trầm thấp, tâm tình rất ổn định:

“Lần điều trị tiếp theo là khi nào? Tôi sẽ đưa cô ấy đến đúng giờ.”



Trên đường trở về, Giang Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Sao anh không hỏi tôi về kết quả kiểm tra?”

“Đây là thông tin riêng tư của em, tooi không tiện hỏi thêm nữa.” Anh quay đầu nhìn cô:

“Em có thể lựa chọn nói cho tôi biết, hoặc giữ nó trong lòng, đây là quyền tự do của em.”

Giang Nguyệt đột nhiên hơi đỏ mặt: “Vậy… tôi sẽ không nói cho anh biết.”

Trị liệu hôm nay thật sự không tốt lắm.

Trong lúc nói chuyện với Chu Thành, cô đã mấy lần mất khống chế cảm xúc, mỗi lần đều dựa vào nước đá để ổn định bản thân rồi mới tiếp tục cùng anh ta nói chuyện.

Cuối cùng, Chu Thành cho rằng cảm xúc tiêu cực hiện tại của cô quá mạnh mẽ. Và cô cần dần dần chấp nhận thế giới bên ngoài để tăng thêm cảm giác bản thân mình xứng đáng và hạnh phúc.

Xét theo tình trạng hiện tại của cô, việc cô có thể chủ động lựa chọn đến đây chữa bệnh đã là một điều kỳ diệu.

Anh cũng nói với cô rằng trong tiềm thức của cô có một người mà cô có thể dựa vào. Người đó chính là sợi dây cứu mạng đã nhiều lần kéo cô ra ngoài khi cô cận kề cái chết.

“Là Tiêu tổng ở bên ngoài đúng không?” Chu Thành cũng không vòng vo:

“Vừa rồi cô vô thức nhìn anh ấy mấy lần, theo bản năng muốn tìm kiếm sự bảo vệ của anh ấy.”

“Đây là chuyện xấu sao?”

“Nếu anh ấy xứng đáng với sự tin tưởng của cô thì đó là một điều tốt.”

Nghĩ đến những lời Chu Thành nói với cô lúc nãy, Giang Nguyệt vô thức liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên thêm vài lần.

Anh xứng đáng với sự tin tưởng của cô!

Cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên, chậm rãi hỏi cô:

“Tối nay em muốn ăn gì?”

“Tôi không muốn ăn ở ngoài, anh nấu được không?”

Giang Nguyệt thề rằng cô chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

Đến khi nhìn thấy người đàn ông đeo tạp dề màu hồng đang đứng trong bếp rửa và thái rau một cách khéo léo, cô tưởng mình đang bị ảo giác.

Giang Nguyệt hỏi: “Anh biết nấu ăn à?”

Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi biết một chút, nhưng hầu hết là mấy món em ăn không được.”

Khi đi du học, Tiêu Kỳ Nhiên tự mình thuê nhà, thỉnh thoảng vào bếp mày mò một chút gì đó, tuy không phải là ngon, nhưng vẫn có thể ăn được.

Giang Nguyệt bĩu môi, vô thức phàn nàn: “Vậy mà trước kia nửa đêm anh còn bắt tôi phải dậy nấu ăn cho anh.”

Cô vẫn nhớ từng điều nhỏ nhặt.

Bàn tay đang thái rau của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, khẽ mỉm cười bất lực: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta thù dai như vậy sao?”

“Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ ràng, nửa đêm có người bảo tôi làm bữa khuya, còn bảo tôi phải lái xe đến đón.”

Anh biết mình không có lý nên chỉ có thể gật đầu cam chịu: “Là lỗi của tôi, tôi thừa nhận.”

Giang Nguyệt không chịu bỏ qua, nâng cằm hếch lên, hai tay chống nạnh: “Chỉ cần nhận lỗi là được sao?”

Đến cả cách cô tùy hứng vô lý cũng thật dễ thương.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, sau đó xoay người mở vòi nước, rửa tay xong, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Vậy em muốn tôi chuộc lỗi như thế nào, hủh?”
Chương 403 Đa cảm

“Nguyệt Nguyệt, vậy em muốn tôi chuộc lỗi như thế nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu hít một hơi thật sâu, giống như một người thiếu oxy vừa mới được thở oxy, không thể buông tay.

Hai tay anh đặt ở lưng dưới của cô, dùng động tác quen thuộc nhấc áo cô lên, đang chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo thì lại bị giữ lại.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khẩn cầu, giọng nói mềm mại yếu ớt:

“Vẫn còn đau...”

Đêm qua, anh gần như không hề ngừng lại.

Cô đã cạn kiệt sức lực, kết quả cuối cùng sau khi buông thả là lưng và chân đau nhức, như thể đêm qua cô ấy đã trải qua một trận chiến cam go.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vào vết đỏ khả nghi trên cổ áo của cô, đó là dấu vết hành vi xấu xa của anh đêm qua.

Giọng anh trầm xuống, giọng điệu chậm rãi mà tao nhã: “Đau ở đâu?”

Vừa nói, anh vừa dùng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô như muốn kiểm tra, nghiêm túc hỏi cô:

“Ở đây có đau không?”

Giang Nguyệt mím môi dưới, đầu óc như có dòng điện chạy qua.

Đêm qua anh cắn cô quả thật không nhẹ nhàng lắm, hiện tại vẫn còn hơi đau, trong giọng nói của cô có chút run rẩy không tự nhiên:

“Hơi hơi…”

“Vậy…” Tay anh di chuyển xuống, dừng lại ở đâu đó thông qua lớp quần áo, anh hơi khựng lại:

“Ở đây cũng đau à?”

Anh hỏi một cách tự nhiên và hào phóng như vậy nhưng lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Giang Nguyệt nuốt nước bọt mấy cái, nhắm mắt lại, không để ý đến ẩn ý trong lời nói của anh, không chút khí lực nói:

“Dù sao chỗ nào cũng đau.”

Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi cười nhẹ, ngừng trêu chọc cô, dùng hai tay vuốt phẳng quần áo của cô:

“Vậy tôi tạm thời không chạm vào em vậy.”

Đợi cho đến khi cô bình phục.

Không thể làm gì hơn, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn có chút mất mát, vùi mặt vào cổ cô, cẩn thận ngửi mùi thơm trên tóc cô:

“Em muốn tôi đợi bao nhiêu ngày?”

… Câu hỏi này là cái quái gì thế, xấu hổ quá!

Giang Nguyệt vẻ mặt đỏ bừng chật vật chạy ra khỏi bếp, nhưng lại không muốn để anh một mình trong bếp nên đứng ở cửa chờ đợi.

Dù sao Tiêu Kỳ Nhiên cũng xuất thân từ tầng lớp quý tộc giàu có, sự tao nhã trong xương cốt khiến anh càng vui vẻ nấu ăn, còn có một loại quý tộc từ trong ra ngoài.

Giang Nguyệt nhìn thấy anh đeo tạp dề màu hồng, bỏ lát thịt vào nồi, thỉnh thoảng lại thêm gia vị, luôn cảm thấy bức tranh này rất mâu thuẫn, nhưng lại có sự hòa hợp khó tả.

Sau khi bữa ăn đã chuẩn bị xong, Giang Nguyệt nhận ra rằng những gì anh nói trước đó về việc ‘biết một chút’ là có hơi khiêm tốn.

Trên bàn bày ra hai miếng bít tết cỡ vừa và một món hầm kiểu Pháp, trong không khí có mùi thơm của thức ăn, nhưng đó không phải là hương vị mà Giang Nguyệt mong đợi.

“Không ngờ anh lại nấu món Tây đấy.”

“Thất vọng?” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: “Nếu em không thích ăn, có thể gọi đồ ăn mang về.”

Anh lại trở nên nghiêm túc nữa rồi.

Giang Nguyệt lập tức cười, ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị bữa ăn: “Không có, món gì anh nấu tôi đều thích.”

Để một người đàn ông giàu có như vậy nấu ăn cho cô, dù là đồ bị cháy, cô cũng có thể mỉm cười nuốt xuống.

Tiêu Kỳ Nhiên lấy rượu đỏ trong tủ lạnh ra, nói rằng rượu mua trước đó Thịnh Cảnh Tây còn chưa uống hết, vẫn còn nửa chai.

Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Bít tết và rượu vang đỏ, anh Tiêu thực sự rất hưởng thụ nha.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, không để ý đến sự giễu cợt trong lời nói của cô, rót cho cô một ly rượu.

Giang Nguyệt cụng ly với anh, mỉm cười: “Cheer!”

Sau khi uống xong, cô dùng dao nĩa cắt miếng bít tết rồi cho vào miệng.

Kết cấu của thịt rất ngon, nước thịt rất vừa, không bị chín quá và cũng không quá sống.

Ngon đến bất ngờ.

Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô khen ngợi, anh chậm rãi bắt đầu cắt miếng bít tết, cũng tao nhã như vậy mà bỏ vào miệng.

Giang Nguyệt nhìn động tác ăn uống của Tiêu Kỳ Nhiên, anh vậy mà lại có thể nấu ăn, còn biết vẽ, trong lòng không khỏi có chút chờ mong: “Không biết anh còn có thể làm được gì nữa nhỉ?”

Cô nhiệt tình hỏi: “Anh nấu được đồ ăn Châu Á không?”

“Tôi chưa thử, nếu có cơ hội thì có thể học.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời:

“Trước đây khi đi du học, tôi chỉ có thể học ẩm thực Pháp từ người địa phương ở đó.”

“Khó trách hương vị lại giống như vậy.” Giang Nguyệt gật đầu: “Rất ngon, tôi hy vọng anh Tiêu có thể nấu thường xuyên hơn.”

Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng đổi chủ đề: “Nếu như em thích ăn đồ ăn chính thống của Pháp, khi có cơ hội tôi có thể dẫn em đi Pháp.”

Nhắc đến chuyện này, Giang Nguyệt mới nhớ tới buổi ra mắt phim “Tú Nương” cũng ở Pháp, liền đặt dao nĩa xuống:

“Buổi ra mắt phim đã diễn ra chưa?”

“Vẫn chưa.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lát, nhẹ giọng nói:

“Chắc là năm ngày nữa. Em có ý định đi không?”

Giọng điệu của anh ta rất thoải mái, như đang lên kế hoạch du lịch: “Tôi biết một vài nhà hàng Pháp chính thống ở Lyon rất ngon, khi nào xong việc tôi có thể đưa em đến đó.”

Không đợi Giang Nguyệt trả lời, anh tiếp tục tùy ý nói: “Nếu em không muốn đi, vậy chúng ta hẹn lúc khác.”

Giang Nguyệt không có trả lời ngay.

Nếu chỉ là một chuyến đi Pháp đơn giản, có lẽ cô có thể đồng ý với anh vì hứng thú, nhưng một khi liên quan đến việc quảng bá phim, cô lại có chút do dự.

Có một khoảnh khắc im lặng trên bàn ăn.

Giang Nguyệt cúi đầu, chậm rãi ăn hết miếng bít tết trên đĩa, giống như đang suy nghĩ, sau khi nghĩ xong chỉ ngẩng đầu lên: “Anh sẽ đi cùng tôi chứ?”

“Đương nhiên.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô: “Không phải tôi đã hứa với em rồi sao? Tôi sẽ không bao giờ rời đi.”

“Không cần phải lúc nào cũng…” Giang Nguyệt nói xong, lại nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Trong lòng cô biết rõ.

Anh đã cùng cô từng bước vượt qua đêm dài đau đớn này, cho cô động lực và hy vọng để tiến về phía trước.

Cô vẫn đứng dưới cơn mưa định mệnh đó, nhưng nay đã có một chiếc ô trên đầu.

Chiếc ô mang tên ‘tình yêu’.

Từ đó trở đi, cô không còn sợ hãi nữa và dám đi trên con đường bóng tối kia.

“Nhưng chúng ta phải thỏa thuận trước. Trong buổi ra mắt, anh chỉ có thể đứng ở hàng ghế khán giả. Tôi không muốn bị paparazzi chụp ảnh.”

Cô lau khóe mắt ướt át, kiêu ngạo như một cô bé, nói với giọng trong trẻo và nũng nịu:

“Đến lúc đó sẽ lại sẽ có scandal, tôi sẽ rất đau đầu.”

Vào lúc này, cô ấy dường như đã trở lại là nữ diễn viên hàng đầu, dũng cảm và kiêu hãnh như xưa.

“Được rồi, ngôi sao lớn của tôi.” Thấy cô gần như đã ăn no, Tiêu Kỳ Nhiên đi tới ôm lấy cô:

“Vậy chẳng phải là lúc em đi tham dự ra mắt thì tôi sẽ không thể ôm em sao?”

“Anh có thể giả làm fan lên sân khấu tặng hoa cho tôi.” Giang Nguyệt chớp mắt, ngây thơ nói:

“Đương nhiên, anh không thể để nhân viên mở cửa sau cho anh, tôi muốn công bằng với người hâm mộ.”

Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô, anh không nỡ nói với cô rằng chỉ cần anh muốn thì còn cần phải có nhân viên mở cửa sau sao?

Anh ấy có thể xuất hiện trong bất kỳ dịp trang trọng nào, chỉ cần anh muốn thì vẫn có vô số cách.

Tất nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là phải có được sự cho phép của Giang Nguyệt.


Đang tải...
Chương 404 Nợ tình cảm

Khi chị Trần biết được Giang Nguyệt sẽ xuất hiện tại buổi ra mắt như dự kiến thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nói mọi chuyện đều nên ưu tiên tình trạng của Giang Nguyệt, nhưng nếu nữ chính không có mặt cũng sẽ khiến dư luận dấy lên đồn đoán linh tinh.

Bản thân bộ phim Tú Nương xoay quanh nữ chính nên đương nhiên trọng tâm chú ý của khán giả cũng sẽ đổ dồn vào Giang Nguyệt.

Hiện tại tình trạng của cô không mấy lạc quan, bây giờ sự tập trung đều dồn vào cô sẽ mang lại cho cô rất nhiều áp lực.

“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”

Một câu của Tiêu Kỳ Nhiên đã xua tan hầu hết những lo lắng của chị Trần, khi cúp điện thoại, cô nói thêm rằng nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra, kế hoạch có thể thay đổi trước và cô sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Trong việc xử lý khủng hoảng truyền thông, chị Trần rất chuyên nghiệp.

Trước khi đi, Tiêu Kỳ Nhiên đã thông báo cho Tiêu Viễn Phong rằng anh không về nước trong một tháng và những công vụ không quan trọng không cần sắp xếp cho anh.

Tiêu Viễn Phong bất lực nói, bây giờ ông sẵn sàng bận rộn công việc, còn anh cứ tập trung nhanh chóng hoàn thành việc mình phải làm đi, đợi khi mọi chuyện đã lắng xuống thì nhớ quay lại thu dọn mớ hỗn độn của mình.

“Còn nữa, mẹ của anh nói muốn gặp Giang Nguyệt, đích thân xin lỗi cô ấy.” Tiêu Viễn Phong dừng một chút:

“Lần này mẹ anh là nói thật lòng.”

“Để xem đã, xem cô ấy có chịu gặp hay không.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng, giọng điệu bất cẩn:

“Huống chi xin lỗi chưa chắc sẽ được tha thứ. Con hy vọng Tô phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Anh...” Tiêu Viễn Phong bất lực thở dài: “Anh làm tôi khó xử với tư cách là một người bố.”

“Bố cũng không phải chỉ có mỗi việc này là khó xử.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, không có thêm bất cứ sự thông cảm nào, nói xong liền cúp điện thoại.

Những gia đình giàu có, quý phái đều có bề ngoài hào nhoáng, hòa thuận và hạnh phúc nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín đó là những chuyện xấu xí mà họ muốn giấu đi.

Món nợ tình cảm của chính Tiêu Viễn Phong còn chưa rõ ràng, ông ta không đủ tư cách để can thiệp vào chuyện của anh.

Dù có tệ đến đâu thì so với người cha của mình ít nhất anh cũng có sự chung thủy.

Giang Nguyệt cũng gọi điện thoại cho Thịnh Cảnh Tây, nói rằng cô phải đi nước ngoài một khoảng thời gian, Thịnh Cảnh Tây đồng ý nhưng nói cô nên dành thời gian để gặp Thịnh Sóc Thành.

“Em quên rồi sao? Ngày em gặp tai nạn là sinh nhật của bố chúng ta.”

Thịnh Cảnh Tây thu lại vẻ vô tư thường ngày trên điện thoại, giọng điệu nghiêm túc:

“Ông ấy đã mất con suốt bao năm mới được nhận lại con gái của mình, chưa vui được bao lâu đã xảy ra chuyện làm ông ấy hoảng sợ.”

Giang Nguyệt cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách.

Tiêu Kỳ Nhiên an ủi cô rằng đó không phải là ý định của cô, chỉ là bệnh tình dẫn đến sự mất kiểm soát đó và mọi chuyện sẽ tốt hơn trong tương lai.

Những lời động viên như vậy cũng không có tác dụng mấy, trong lòng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy áp lực nặng nề, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói sẽ cùng cô đi thăm cha mình, anh cũng có thể nói giúp vài câu.

Khi gọi tới, tình cờ Thịnh Sóc Thành đang ngồi ở Quán Trà Niệm Chỉ.

Khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành, ông ấy vẫn giữ nét mặt hiền lành.

Thịnh Cảnh Tây cũng ngồi bên cạnh, nháy mắt đầy hả hê với Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt không thèm nhìn lại, chỉ cụp mắt xuống.

“Đến đây ngồi đi.”

Ông vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, bảo Giang Nguyệt ngồi xuống.

Giang Nguyệt có chút do dự, cô đi tới, ngồi xuống, một chiếc gậy gõ nhẹ vào bắp chân cô.

Nó không đau nhưng có tác dụng răn đe rất lớn.

Giang Nguyệt lập tức nhớ tới “luật gia đình” mà Thịnh Cảnh Tây đã nói lúc trước, lúc đó cô còn tự tin rằng mình sẽ không chọc giận người lớn trong nhà, vậy mà vừa quay đầu đi liền phạm sai lầm.

“Sau này đừng làm ầm ĩ như vậy.”

Thịnh Sóc Thành trầm giọng nói, ánh mắt của ông trở nên nghiêm nghị hơn:

“Trước đây bố còn nói con so với anh trai con thì tốt hơn, bây giờ xem ra hai đứa một chín một mười.”

Giang Nguyệt cúi đầu nghe mắng, cuối cùng thấp giọng nói: “Xin lỗi, bố, là lỗi của con, đã làm bố lo lắng.”

Ban đầu định nhắc một chút để cô chú ý đến an toàn của bản thân, nhưng bây giờ nhìn thấy cô đáng thương như thế, Thịnh Sóc Thành chợt mềm lòng, ông bất đắc dĩ, không nói được lời nặng nề:

“Đây là chuyện nhỏ, bố chỉ hy vọng sau này con có thể an toàn.”

Sau đó ông dịu dàng nói: “Bố không có ý chỉ trích con. Đừng coi nhẹ chuyện đó, nhưng cũng đừng cảm thấy áp lực. Chỉ cần con bình an và vui vẻ là được.”

Thịnh Cảnh Tây: ?

Phân biệt đối xử! Đây rõ ràng là phân biệt đối xử một cách trần trụi!

Hắn gần như không thể tin được mà liếc nhìn Thịnh Sóc Thành, sau đó than vãn:

“Con không phải con ruột của bố phải không? Bố với mẹ con nhặt con từ thùng rác đúng không? Con đã nói mà, chúng ta nên đi làm xét nghiệm quan hệ cha con...”

Thịnh Sóc Thành cau mày: “Nếu còn ầm ĩ thì cút ra ngoài.”

Thịnh Cảnh Tây: “...”

Giữa cha và con gái làm gì có mâu thuẫn nào không thể giải quyết? Trò chuyện vài câu liền xong, khung cảnh hạnh phúc hòa hợp quay lại.

Tất nhiên, ngoại trừ Thịnh Cảnh Tây.

Trò chuyện một lúc, Thịnh Sóc Thành bảo Thịnh Cảnh Tây đưa Giang Nguyệt ra ngoài đi dạo, ông muốn một mình trò chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong lúc nói chuyện, Thịnh Sóc Thành hiểu rõ tình hình hiện tại của Giang Nguyệt, lông mày dần dần nhíu lại, trên khuôn mặt bình tĩnh hiện lên vẻ buồn bã.

“Con gái tôi bây giờ cũng đi theo con đường giống mẹ nó.” Cuối cùng, Thịnh Sóc Thành thở dài cay đắng.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời: “Cô ấy chỉ đang lạc đường một lúc thôi. “

“Liệu ai có thể dẫn con bé trở lại đúng con đường?” Thịnh Sóc Thành nhắm chặt đôi mắt mình, tỏ ra mệt mỏi:

“Ngay từ khi nhìn thấy đứa trẻ này tôi đã biết nó đang giấu giếm điều gì, nếu con bé không nói ra thì không ai biết được nó đang nghĩ gì.”

“Giống hệt mẹ.”

Khi đó, vì lo lắng cho sức khỏe của Lý Mộc Chỉ, ông nói sẽ không để cô sinh đứa trẻ này nhưng cô đã nói dối.

Nói dối cũng không sao, nhưng thậm chí còn sinh đứa bé mà không nói cho bất kỳ ai, để con gái lưu lạc bên ngoài hơn 20 năm và giờ đây mới có thể được nhận lại.

Nếu một ngày nào đó họ gặp nhau trên thiên đường, Thịnh Sóc Thành nhất định sẽ trách bà vì đã để con gái mình lưu lạc nhiều năm như vậy.

Về mối quan hệ của thế hệ trước Tiêu Kỳ Nhiên không thể can thiệp, anh lựa chọn im lặng.

Thịnh Sóc Thành không định nói quá sâu về chuyện riêng của mình: “Tôi nghe nói hôm đó cậu đi cứu con bé?”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Đến vừa đúng lúc, không có xảy ra chuyện gì.”

Thịnh Sóc Thành liếc nhìn anh một cái, đẩy chén trà đến trước mặt: “Uống trà.”

Khi anh vừa nhấp một ngụm, giọng nói đó lại bình tĩnh vang lên: “Hai đứa đang yêu nhau à?”

Tiêu Kỳ Nhiên uống trà xong, thuận tay đặt lại lên bàn: “Tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời chính thức của cô ấy.”

Giọng nói của Thịnh Sóc Thành nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng trầm và sắc bén:

“Kỳ Nhiên, cậu là hậu bối mà tôi tán thưởng nhất trong thương trường bao năm qua. Nghe nói cậu đã thương lượng một mảnh đất ở ngoại ô Bắc Thành?”

“Chỉ là may mắn thôi, ngài quá lời.”

Thịnh Sóc Thành xua tay: “Cậu không cần khiêm tốn, tương lai cậu nhất định sẽ trở thành nhân vật lớn.”

Nhưng điều Thịnh Sóc Thành muốn nói không phải câu trước, mà là câu cuối cùng quan trọng nhất:

“Nhưng tôi nhớ trước đây cậu đối xử với Giang Nguyệt không được tốt… đúng không?”
Chương 405 Không đẹp

Thịnh Sóc Thành lên tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Nhưng tôi nhớ trước đây cậu đối xử với Giang Nguyệt không được tốt… đúng không?”

Tuy ông nói rất bình tĩnh nhưng ánh mắt dò xét và sự nhấn mạnh trong lời nói lại khiến người ta cảm thấy lo lắng vô cớ.

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại, sau đó anh thẳng thắn trả lời: “Đúng là trước đây tôi đã làm tổn thương trái tim cô ấy, đó là lỗi của tôi.”

Mặc dù Thịnh Sóc Thành sống tĩnh lặng, nhưng ông cũng đã nghe nhiều tin tức bên ngoài. Hơn nữa Giang Nguyệt là con gái của ông, ông đương nhiên cũng đã điều tra trước một ít chuyện.

Không thể giấu kín được.

“Tôi cũng từng trải qua tuổi trẻ như cậu, tôi hiểu rằng cậu cũng không kiểm soát được mọi thứ.” Thịnh Sóc Thành chậm rãi nói:

“Đôi khi, chỉ có tình yêu thôi không đủ để giải quyết mọi khó khăn.”

“Khi tôi ở bên mẹ con bé, tôi cũng gặp phải sự phản đối của rất nhiều người. Trong đó có các danh gia vọng tộc và đối tác kinh doanh. Nhưng tôi không để bà ấy phải chịu một chút oan ức nào.”

Thịnh Sóc Thành chậm rãi nói: “Kỳ Nhiên, nếu cậu sử dụng phương pháp như vậy trên thương trường, tôi sẽ khen cậu thông minh. Nhưng về mặt tình cảm, cách cậu làm khiến tôi tức điên, đặc biệt là - đối tượng là con gái tôi.”

Yết hầu Tiêu Kỳ Nhiên lăn lộn, năng lực đàm phán thường ngày trên thương trường đều biến mất vào lúc này.

Lúc này, anh không thể đọc được ý tứ trong lời nói của Thịnh Sóc Thành.

Rõ ràng là ông không những không hài lòng với anh mà thậm chí còn chỉ trích anh.

Sự im lặng bao trùm không gian trong chốc lát.

Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh lên tiếng: “Xin lỗi Thịnh tổng, tôi sẽ tìm cách bù đắp những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô ấy.”

Giọng Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm: “Tôi sẽ không để cô ấy phải chịu oan ức nữa, nếu không cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.”

Thịnh Sóc Thành hỏi: “Bảo đảm như thế nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ một lát, nói: “Tôi sẵn sàng cho cô ấy tất cả những gì tôi có, bao gồm tất cả tài sản, quỹ và cổ phiếu đứng tên tôi.”

Nếu như trước đây hắn nói lời này với Giang Nguyệt, có thể coi đây là lời ngon tiếng ngọt, nhưng bây giờ ở trước mặt Thịnh Sóc Thành, lời này không thể đùa được.

Nói cách khác, anh đã chuẩn bị kỹ càng.

Thịnh Sóc Thành mỉm cười khó hiểu: “Suy nghĩ cho kỹ, nếu làm như vậy, cậu sẽ không còn gì cả.”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng mỉm cười: “Mất đi cô ấy cũng không khác gì việc không còn gì cả.”

Anh nói một cách thản nhiên, như thể anh không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Chỉ cần Giang Nguyệt.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh như vậy, Thịnh Sóc Thành cong môi đổi chủ đề:

“Tôi là cha của cô ấy, tôi chỉ quan tâm con bé có thể sống vui vẻ hạnh phúc hay không mà thôi.”

Thịnh Sóc Thành rót cho mình một tách trà khác: “Những chuyện còn lại tạm gác sang một bên. Hiện tại, chuyện chúng ta cần để tâm là giúp con bé nhanh khỏi bệnh, tránh xảy ra tai nạn nữa. Còn lại chúng ta sẽ bàn sau.”

Câu này có nghĩa là cho qua.

Cuối cùng, Tiêu Kỳ Nhiên trịnh trọng nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ở bên cô ấy.”

...

Lúc Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt quay lại, hai người trong phòng đã trò chuyện xong, dường như không khí không thay đổi nhiều so với trước kia, nhưng lại có chút khó tả.

Trước khi đi, Giang Nguyệt đã báo cáo hành trình sắp tới của mình cho Thịnh Sóc Thành, ông gật đầu, dặn dò cô phải chú ý đến sự an toàn của mình.

“Tiền chuyển vào trong thẻ con, con cứ dùng.” Ông liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:

“Dùng thoải mái, nhà chúng ta không thiếu tiền.”

Trò đùa dí dỏm này khiến tai Giang Nguyệt nóng bừng: “Con biết rồi.”

...

Sau khi ra khỏi quán trà, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên lên chiếc xe đỗ sẵn bên đường, hai người ngồi ở ghế sau.

Như đã hình thành thói quen, Tiêu Kỳ Nhiên kéo cô ngồi lại gần hơn, cô nép vào vòng tay anh, thoải mái tựa vào người anh.

Tuyết An vốn định quay đầu lại hỏi về hành trình, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hắn âm thầm yêu cầu tài xế kéo vách ngăn cách âm lên.

Nhịn lâu như vậy, cuối cùng Giang Nguyệt cũng có thể hỏi điều mà cô luôn muốn hỏi:

“Bố tôi đã nói gì với anh?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ánh mắt tò mò của cô, nhịn không được nhéo mặt cô:

“Cũng không nói gì, chỉ yêu cầu tôi chăm sóc em thật tốt.”

Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Tôi còn tưởng ông ấy sẽ yêu cầu anh tránh xa tôi ra.”

Mặc dù không phải nhưng cũng khá giống, đó là một lời cảnh cáo.

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

Giang Nguyệt hoàn toàn không nhận ra mình đang nói gì: “Bởi vì thường thì ông bố nào cũng rất khắc nghiệt với bạn trai của con gái mình mà, tôi còn tưởng rằng ông ấy sẽ làm khó anh...”

“Nguyệt Nguyệt, em vừa nói gì?” Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười hỏi cô.

Giang Nguyệt phản ứng muộn màng, nhanh chóng đổi lời: “Tôi nói nhầm, những người bố đều cảnh giác với đàn ông xung quanh con gái mình.”

Anh thấy cô đáng yêu nên dùng ngón tay nhéo nhéo vành tai cô: “Tai nóng quá, em đang nói dối à?”

Giang Nguyệt: “...”

Cô vừa buồn cười vừa bực bội, cô ngẩng đầu chủ động hôn lên môi anh, nhưng đối phương cố tình tránh mặt cô, không để cô hôn lâu.

Tinh thần cạnh tranh dâng cao, cô càng bồn chồn, dùng chân trái quỳ trên đùi anh, vươn tay kéo cà vạt của anh, ép anh lại gần cô hơn.

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn lại, nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp trước mắt, hơi thở của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất ổn định, tựa như không bị cô ảnh hưởng chút nào.

Sau khi Giang Nguyệt nhìn anh nửa phút, khó chịu bĩu môi: “Xem ra anh chán tôi rồi.”

Sau khi cô nói câu này một cách bực bội, cô đứng dậy muốn rời khỏi người anh, nhưng cô không biết sự kiềm chế của người đàn ông đã chấm dứt.

Trước khi hông cô kịp rời đi, người đàn ông đã chặn cô lại và ấn cô trở về vị trí cũ.

“Không phải là tôi không muốn...” Đối mặt với nụ hôn dồn dập, Giang Nguyệt gần như không thể phản kháng, thân thể bắt đầu mềm nhũn.

Chán? Làm sao có thể!

Anh cúi đầu thổi hơi nóng bên tai cô: “Em nên thấy may mắn vì chúng ta đang ở trên xe.”

Nếu không phải phía trước vẫn còn tài xế và Tuyết An, anh nhất định sẽ kéo cô cùng làm chuyện lớn.

Đó thực sự là chuyện lớn.

Giọng điệu của anh hung dữ đến mức làm Giang Nguyệt sợ hãi chớp mắt, đặt tay lên ngực anh, nhanh chóng liếc ra ngoài cửa sổ:

“Sắp về nhà rồi, đừng lộn xộn.”

Tiêu Kỳ Nhiên buông cô ra, nhìn cô ngoan ngoãn xuống khỏi người anh, lười biếng dựa vào lòng anh, lại bắt đầu nghịch cà vạt của anh.

Không an phận mà đùa nghịch.

Anh nhìn đỉnh đầu cô, chợt nhớ tới điều gì đó, cúi người thấp giọng hỏi cô: “Em đã bình phục chưa?”

Giang Nguyệt: “...”



Vài ngày sau.

Theo thời gian đã thỏa thuận ban đầu, cả hai lên máy bay và chuẩn bị đến Lyon.

Chị Trần đã gọi điện trước và nói rằng thời tiết ở đây lạnh hơn nên chị mang theo một ít quần áo dày.

Giang Nguyệt sợ lạnh, Tiêu Kỳ Nhiên bảo Tiết An mua một ít quần áo, một số để trong vali, một số đã chuẩn bị trước ở Lyon.

Nhìn chiếc áo khoác dày gần như che kín bắp chân, Giang Nguyệt không khỏi phàn nàn:

“Quần áo này nhìn không đẹp chút nào.”



--------------------------------
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom