• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41 Không thích như thế sao? (H)

“Tiêu tổng quan tâm đến tôi và Trần Tư Tề như vậy, là đang ghen sao?”

Đối mặt với cảm giác áp bách cường đại của Tiêu Kỳ Nhiên, nàng mềm giọng, tựa như đoán được tâm sự của hắn, trong đôi mắt phủ một tầng sương mù.

Đó là một loại quyến rũ mà chính bản thân cô không hề hay biết.

Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt lại, đồng tử co rút dữ dội.

Ánh mắt của hắn dị thường lạnh như băng, bao bọc hàn ý thấu xương: “Ghen? Cô đang tự dát vàng lên mặt!”

Hắn nhớ tới hai viên thuốc giải rượu trong túi áo cô trước đó, rõ ràng là được chuẩn bị cho hắn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, mang theo giọng điệu giễu cợt, khóe môi hơi cong lên:

“Kẻ trộm lại tự đi bắt trộm sao?”

Giang Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt. Kẻ trộm gì? Bắt trộm gì?

"Cô có thể thành thật hơn một chút, Giang Nguyệt."

Tiêu Kỳ Nhiên đưa đầu ngón tay đè lên cánh môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mềm mại khiến anh không nỡ buông ra.

"Chuyện tôi nâng đỡ Tần Di Di, bên ngoài có rất nhiều lời dị nghị.” Môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhếch:

"Bọn họ nói, ngươi hiện tại là chính cung thất sủng, đang cố ý nhằm vào Tần Di Di.”

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô, muốn từ trên mặt cô tìm ra một chút manh mối gì đó.

Nghe được những lời này, Giang Nguyệt cười khẩy từ tận đáy lòng: “Từ khi nào Tiêu tổng cũng hóng chuyện như vậy? Còn dễ dàng tin những thứ truyền thông bịa đặt kia?”

Cô chuyển đề tài, cười tủm tỉm: “Hơn nữa, Tần Di Di không phải là bảo bối mà anh để ở trong lòng sao? Tôi làm sao dám nhắm vào cô ấy?”

"Đi theo anh nhiều năm như vậy, cái gì nên làm cái gì không nên làm, tôi rất rõ ràng bổn phận của mình."

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt mặt không đổi sắc như vậy thì khóe môi chậm rãi mím chặt.

Hai tròng mắt của hắn nguy hiểm nheo lại, giọng nói lạnh lùng không chút ấm áp: “Giang Nguyệt, cô tốt nhất là đúng theo lời cô nói, đừng có những suy nghĩ không nên có!”

Nói xong, ngón tay của hắn từ trên môi Giang Nguyệt dời đi, tức giận lấy khăn giấy từ trong túi ra, chán ghét lau tay, ném vào thùng rác.

Giống như vừa đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu.

Ý cười trong mắt Giang Nguyệt phai nhạt, cũng không tiếp tục giả vờ nữa, đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía anh:

“Vẫn là nên nhắc nhở Tiêu tổng thì hơn. Đừng đặt tình cảm của mình ở nhầm người.”

Giọng điệu khiêu khích hết lần này đến lần khác chọc vào điểm mấu chốt của Tiêu Kỳ Nhiên.

Ánh mắt anh âm trầm, đáy mắt cuồn cuộn u ám như màu mực, đột nhiên tiến lên một bước, đầu gối chen vào giữa hai chân Giang Nguyệt, đặt cô lên vách tường phòng khách, hung hăng hôn lên môi cô.

Giống như đang trả thù.

Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, vòng eo mềm mại bị áp vào tường, đau đớn khẽ hừ nhẹ một tiếng. Âm thanh lơ đãng phát ra giữa môi và răng vô tình càng kích thích dây thần kinh của người đàn ông.

Đồng tử từng chút một trở nên đỏ như máu, hắn khô nóng cởi nút áo sơ mi, lộ ra thân trên cường tráng.

Chiều cao của người đàn ông rất có ưu thế, trực tiếp dùng sức bóp eo nhỏ của Giang Nguyệt. Đầu gối chống lên đùi cô, nhấc bổng cô lên, để hai chân cô quấn quanh eo mình.

Chiếc váy ngủ Giang Nguyệt vừa mặc sau khi tắm cũng bị tuột ra, tóc xõa xõa trên tấm lưng mịn màng của Giang Nguyệt, cô không khỏi run lên.

"Ngoại trừ dùng để ngủ, cô thật đúng là không đáng một đồng."

Tiêu Kỳ Nhiên ôm chặt eo Giang Nguyệt ngồi lên ghế sô pha. Hướng này đối diện với gương trong phòng khách.

Cổ họng Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn, tản ra khí tức nam tính cực kỳ hung hăng: “Giang Nguyệt, mở mắt nhìn bộ dáng không đáng giá của cô.”

Một tay Tiêu Kỳ Nhiên ôm eo cô, tay kia cởi thắt lưng, tiếng kim loại va chạm kêu lanh lảnh.

Đồng tử Giang Nguyệt co rụt lại, nhìn hình ảnh hương diễm trong gương, cô nhắm mắt lại, thân thể run rẩy:

"Đừng... Đừng ở trong phòng khách..."

Cho dù có tiếp xúc thân mật nhiều lần, nhưng tư tưởng của Giang Nguyệt vẫn luôn bảo thủ, rất bài xích phát sinh chuyện không nên xảy ra ở nơi khác ngoài phòng ngủ.

Nhưng người đàn ông cũng không có ý định để kháng cự của cô vào mắt, cúi đầu cắn xương quai xanh của cô, phả hơi thở dồn dập vào cổ cô: “Nói thật đi, không phải cô rất thích thế này sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa kịp cởi xong khóa quần thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên chiếc.

Tiếng chuông đinh tai nhức óc cắt đứt sự mơ hồ giữa hai người, sự mê man trong mắt Giang Nguyệt trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có ý định chấm dứt, hắn chỉ tạm dừng động tác, vẫn duy trì tư thế hiện tại, nhận điện thoại.

"A Nhiên, nhà em đột nhiên mất điện, mất nước, hiện tại em đang ở một mình trong phòng tắm, em rất sợ..."

Trong điện thoại truyền ra tiếng khóc sợ hãi của Tần Di Di, vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên gần như trở nên nghiêm túc ngay lập tức.

Trong đôi mắt đen nhánh cũng không còn nửa phần động tình vừa rồi, thần sắc có chút khẩn trương.

"Đừng sợ, tôi lập tức tới."

Hắn vừa thấp giọng an ủi Tần Di Di, vừa đẩy Giang Nguyệt vẫn đang ngồi ở trên người hắn ra. Đứng dậy thắt lại thắt lưng, lần lượt cài cúc áo lại.

Động tác nhanh đến kinh ngạc.

Giang Nguyệt quần áo xốc xếch quỳ trên sô pha, híp mắt nhìn Tiêu Viêm Chi, giọng nói khiêu gợi, mang theo âm điệu kéo dài: "Không tiếp tục sao?"

Đáp lại cô chỉ là cái nhìn giễu cợt của Tiêu Kỳ Nhiên.

Sau khi người đàn ông hoàn toàn rời đi, Giang Nguyệt mới chậm rãi từ trên ghế sô pha ngồi thẳng dậy, sửa sang lại chiếc váy ngủ xộc xệch, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Làn da của cô trắng mịn màng, không có bất kỳ vết sẹo hay vết thâm nào.

Trong gương, vết cắn trên xương quai xanh của cô càng rõ ràng hơn, da bị rách một chút, có chút máu rỉ ra.

Cô dùng nước vẩy lên, đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.

Tên khốn đó, chết tiệt!



Khi Tiêu Kỳ Nhiên chạy tới chỗ ở của Tần Di Di, cửa vừa mở ra, trong bóng tối đã có người nhào ra ôm chặt lấy thắt lưng anh.

Cơ thể anh cứng đờ ngay lập tức.

“A Nhiên, em sợ quá…”

Tiếng khóc của Tần Di Di từ trước người anh truyền đến, bất lực cùng tuyệt vọng: "Em mắc chứng sợ bị giam cầm, vừa rồi em ở trong phòng tắm một mình, suýt nữa thì..."

Chưa nói xong câu thì Tần Di Di đã lại bắt đầu khóc nức nở.

“Đừng sợ. Có tôi ở đây.”

Tiêu Kỳ Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Tần Di Di, giọng nói rất dịu dàng, trấn an cô đến ngồi trên ghế sô pha.

Tiêu Kỳ Nhiên gọi đến quản lý tòa nhà để hỏi chuyện. Hóa ra là đang sửa đường ống nước, đã có thông báo gửi cho chủ nhà từ trước nhưng Tần Di Di lại không thấy.

Về phần mất điện, là do Tần Di Di sử dụng điện không đúng cách, dẫn đến bị sập cầu giao.

“A Nhiên, Em… thật ngu ngốc.” Tần Di Di quấn khăn tắm, đôi mắt ướt át nhìn anh, tràn đầy tự trách:

“Đều là lỗi tại em quá bất cẩn, không đọc trước thông báo của tòa nhà. Lại phiền anh muộn như vậy phải chạy đến đây.”

Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, xoa xoa đầu cô, cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc:

“Không sao, Di Di không có việc gì là tốt rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, lại chú ý tới khăn tắm trên người cô, lông mày nhíu lại, theo bản năng tránh tầm mắt:

"Mau đi thay quần áo đi, như vậy sẽ bị cảm lạnh.”

Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tần Di Di ngoan ngoãn đáp lại, nhưng khi thấy anh sắp rời đi, ánh mắt cô chợt lóe lên, vươn tay nắm lấy góc áo của Tiêu Kỳ Nhiên.

“A Nhiên, đêm nay anh có thể ở lại với em được không?”

P.s: Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)
Chương 42 Anh đối với em tốt quá

"A Nhiên, đêm nay ở lại với em được không?"

Tần Di Di rụt rè nói một câu như vậy, trong mắt mang theo sự chờ mong khiến người ta khó có thể từ chối.

Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, nhìn đôi mắt ngấn nước kia, nhất thời ngẩn ra.

Vừa rồi Giang Nguyệt có phải cũng đang giữ hắn ở lại hay không?

Trong lúc anh thất thần, Tần Di Di lại giật giật ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói:

"Em sợ lát nữa sẽ cúp điện tiếp, anh ở lại với em đi được không?"

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới hoàn hồn lại, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt có chút ửng đỏ của cô.

"Được."

Trong phòng ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên ăn mặc chỉnh tề, khoanh chân dài ngồi ở mép giường, chờ Tần Di Di ngủ.

Bề ngoài Tiêu Kỳ Nhiên trông rất kiên nhẫn, nhưng rõ ràng là đang không yên lòng.

Cảm nhận được điểm này, Tần Di Di trong lòng cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, thanh âm mềm nhũn:

“A Nhiên, anh đối với em thật tốt. Em rất cảm động.”

Hơi thở của cô trở nên rất nặng, hai má ửng hồng: "Em đột nhiên cảm thấy lạnh quá, có phải em phát sốt rồi không?"

Tiêu Kỳ Nhiên nghe vậy liền giơ tay sờ trán cô.

Thật sự có chút nóng.

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc, hỏi một câu: "Ở đây có thuốc hạ sốt không?"

Tần Di Di nhắm chặt hai mắt, môi mím chặt, lắc đầu.

Chắc là do khi nãy cô ở trong phòng tắm bị lạnh quá lâu, vốn dĩ muốn làm cho Tiêu Kỳ Nhiên đau lòng. Ai ngờ lại thật sự khiến bản thân cô bị cảm.

Mùi vị này thực sự rất khó chịu.

Nhưng nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên ở bên cạnh, Tần Di Di liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô mở to đôi mắt mờ trong sương nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, lông mày hơi cau lại.

Tần Di Di muốn nắm tay Tiêu Kỳ Nhiên, lại đúng lúc anh đứng dậy.

“Tôi gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ấy đi mua thuốc hạ sốt cho cô.”

Tần Di Di có chút không vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lại không khỏi động lòng.

Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên nhất định là có cô, nếu không anh ấy sẽ không lo lắng cho cô như vậy đúng không?

Tần Di Di quấn người trong chăn, đôi mắt chớp chớp, giọng nói mềm mại dễ thương như trẻ con làm nũng: “A Nhiên, em hơi đói bụng.”

Tiêu Kỳ Nhiên đang gọi điện thoại cho trợ lý, liền quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn bánh hạt dẻ ở thành nam.” Nói được một nửa, Tần Di Di như đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt có chút ngượng ngùng:

“Đêm khuya vậy mà bắt trợ lý Tiết đi xa vậy là không tốt đúng không anh?”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, thần sắc không thay đổi, tiếp tục nói vào điện thoại:

“Tiết An, thuận đường ghé qua thành nam mua một miếng bánh hạt dẻ đi.”

Tiết trợ lý: “... Vâng, thưa ông chủ!”

Trong lòng lại không khỏi cảm thán, ông chủ của hắn thật sự rất rất tốt nha. Đây mà cũng gọi là thuận đường? Thành Nam cách Bắc Thành hơn mười km, chạy đi chạy về mất hơn một tiếng. Hơn nữa chưa chắc tiệm bánh ngọt đó còn mở cửa!

Nhưng ai bảo đây là ông chủ của hắn. Hắn cũng chỉ có thể vâng lời làm theo thôi.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên đối với mình chiều chuộng như vậy, ánh mắt Tần Di Di càng hơi cong lên, sáng lấp lánh:

"A Nhiên, sao anh lại tốt với em như vậy chứ?”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, biểu tình trên mặt hơi nhu hòa: “Di Di vui vẻ là được rồi.”



Ngày hôm sau.

Trong phòng trang điểm của trường quay, chuyên gia trang điểm cau chặt mày, dùng kem che khuyết điểm che vết thương trên cổ Giang Nguyệt từng chút một.

Hôm nay có một cảnh khóc dưới mưa, cần phải zoom cận cảnh nét mặt. Nếu không che được vết thương này thì khi phim ra mắt sẽ bị khán giả phát hiện ra, lại không tránh khỏi phỏng đoán cùng nghị luận.

Hôm nay chị Trần có mặt ở đây, nhìn thấy vết thương trên cổ của Giang Nguyệt thì liền cảm thấy lo lắng:

“Đang yên đang lành, sao em lại bị thương như vậy?”

“Bị chó cắn!” Giang Nguyệt nhìn mình trong gương, giọng điệu không hề dao động.

Lời này của cô vừa nói ra, chị Trần nhất thời hiểu được cái gì, ho nhẹ hai tiếng, không khỏi hạ thấp giọng nói:

“Tiêu tổng cũng thật sự là… biết em đang còn quay phim lại không thể để tâm nhiều hơn một chút à.”

“Hắn đã khi nào để tâm đến em?”

Giang Nguyệt không thèm để ý, thấy chuyên gia trang điểm cũng sắp sửa xong, cô thấp giọng nói một câu cảm ơn, liền chuẩn bị bắt đầu quay phim.

Hôm nay là một cảnh khóc, Giang Nguyệt phải quỳ dưới mưa diễn cảnh giữ chân người yêu rời đi. Nhưng thế nào cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu kiên quyết ra đi.

Trong nháy mắt, hốc mắt Giang Nguyệt liền đỏ, nhưng nước mắt lại chậm chạp không rơi xuống.

Mưa rất lớn, toàn thân Giang Nguyệt đều bị ướt đẫm, cô run rẩy ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt ngưng tụ trong mắt, hòa cùng nước mưa, từ khóe mắt trượt ra ngoài.

Chiếc áo sơ mi ướt sũng nước mưa quấn quanh người cô. Cô quá gầy, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét xương bướm trên lưng cô, giống như sắp vỗ cánh mà bay, nhưng lại rất thê lương cô đơn.

“Cut! Rất tốt!”

Đạo diễn hét lên dừng lại, mưa cũng ngừng lại.

Tính cả mấy cảnh được quay buổi sáng, hôm nay cảnh quay của Giang Nguyệt đã kết thúc.

Giang Nguyệt chậm rãi đứng dậy, Tiểu Diệp bước nhanh tới, khoác khăn lớn cho Giang Nguyệt, còn không quên nhét một cái túi nước nóng vào tay cô.

“Chị Giang Nguyệt, mau đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh.”

Giang Nguyệt bình tĩnh gật đầu, khi xoay người lại vô tình nhìn thấy Trần Tư Tề.

Cũng không biết anh ta đã đứng ở đó xem bao lâu.

Thấy mình bị phát hiện, Trần Tư Tề cũng không che giấu, đi tới trước mặt Giang Nguyệt. Trên gương mặt tuấn tú hòa nhã nở ra một nụ cười dịu dàng:

“Quay phim xong rồi, tôi và Giang tiểu thư có thể nói chuyện một chút được không?”



Địa điểm quay phim có khu tiếp khách, Giang Nguyệt bảo Tiểu Diệp dẫn Trần Tư Tề đi qua đó trước. Còn cô thì nhanh chóng đi tắm nước nóng để làm ấm cơ thể. Sau khi thay quần áo mới xong mới từ từ đến chỗ gặp Trần Tư Tề.

Giang Nguyệt mặc một chiếc áo len cao cổ rộng rãi và một chiếc áo khoác dài. Mái tóc mới sấy khô của cô được hất ra phía sau, mặc dù để mặt mộc. Nhưng khí sắc rất tốt, tăng thêm vẻ đẹp trong trẻo và lạnh lùng cho cả người cô.

Giang Nguyệt đi tới trước mặt Trần Tư Tề, giọng nói còn có chút khàn khàn vừa mới khóc vì quay phim:

“Trần thiếu chờ lâu rồi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Trần Tư Tề cười nhạt nhìn về phía cô, giọng nói dịu dàng:

“Năng lực chuyên môn của Giang tiểu thư rất mạnh. Sau này nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng trong ngành điện ảnh và truyền hình.”

Loại tâng bốc khen ngợi này Giang Nguyệt đã nghe không ít, cô cũng chỉ khẽ mỉm cười, lễ phép ứng phó vài câu.

Lúc này, Trần Tư Tề đột nhiên chuyển đề tài, tươi cười trên mặt nhạt đi rất nhiều:

“Thật ra lần này tới đây, là tôi muốn tự hỏi một chút lý do vì sao Giang tiểu thư lại từ chối Trần thị?”

Từ chối Trần thị? Trong đôi mắt xinh đẹp của Giang Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, hơi sửng sốt: “Tôi không hiểu ý của Trần thiếu.”

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy rất thật, không giống như giả vờ.

Trần Tư Tề nhìn cô vài giây, khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh lộ ra nụ cười ấm áp:

"Nếu đã như vậy, có thể là người khác thay Giang tiểu thư từ chối tôi rồi.”

Giang Nguyệt vẫn cảm thấy mình đang ở trong sương mù, trong mắt có chút mê mang.

Trần Tư Tề chăm chú nhìn gương mặt thuần khiết của Giang Nguyệt, giọng nói dịu dàng có thêm vài phần trịnh trọng:

"Tôi có nghe nói về tình hình hiện tại của cô ở Gian San, vô cùng đồng cảm với cô.”

Nghe được câu này, Giang Nguyệt buông tay xuống ghế, yên lặng siết lại.

"Tôi không hy vọng một diễn viên ưu tú như cô phải xuống dốc, cho nên tôi muốn mời cô đến Trần thị phát triển..."
Chương 43 Không nhất thiết phải là cô ta

Giang Nguyệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi, chậm rãi uống nước Tiểu Diệp đưa tới.

“Giang Nguyệt, chị không nghe nhầm chứ? Em vừa nói em từ chối đề nghị của Trần Tư Tề?” Chị Trần nhịn không được kinh hãi kêu lên, vẻ mặt không thể tin được.

Bắc Thành có hai công ty điện ảnh và truyền hình lớn, một là Giang San của Tiêu gia. Một công ty khác là Hải Âm của Trần gia.

Bàn về thâm niên, Hải Âm đã thành danh từ lâu, nhưng về năng lực, Giang San lại như một ngôi sao đang lên, giống như hắc mã.

Hai công ty đã cạnh tranh trong một thời gian dài.

Nếu một ngày nào đó Giang Nguyệt thật sự cùng Giang San chấm dứt hợp đồng. Vậy Hải Âm chắc chắn là sự lựa chọn phù hợp nhất cho cô.

Đối phương lại còn đích thân tới mời cũng đủ biểu thị thành ý.

Giang Nguyệt kiềm chế cảm xúc trong mắt, cầm ly nước lên, chạm môi vào theo thói quen.

Nhiệt độ nước vừa phải, cô uống vài ngụm, ngẩng đầu nhìn chị Trần, bất chợt mỉm cười rồi cụp mắt xuống.

Không phải cô có quyết đoán từ chối Trần Tư Tề. Mà là trong lòng cô hiểu được, nếu Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định buông tay, quyết định của cô không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

Sau nhiều lần thuyết phục không có kết quả, Trần Tư Tề cuối cùng cũng đành phải buông tha. Nhưng cuối cùng anh ấy rất lịch sự để lại danh thiếp, bảo Giang Nguyệt có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào nếu cô muốn.

Giang Nguyệt vừa uống nước, vừa lướt qua tin tức giải trí trên điện thoại, khi nhìn thấy cái tên "Tiêu Kỳ Nhiên", cô sững người vài giây.

Không biết lại là tòa soạn nhà nào, quay được video đêm khuya Tiêu Kỳ Nhiên đi tới chỗ ở của Tần Di Di. Phía sau còn kèm theo chứng cứ Tiết An nửa đêm mua thuốc hạ sốt cùng bánh ngọt hạt dẻ đến.

Thật trùng hợp, tài khoản mạng xã hội chính thức của Tần Di Di hôm nay cũng đăng một bài viết, kèm theo một bức ảnh chụp bánh hạt dẻ.

[Ăn bánh hạt dẻ khi bị cảm có vẻ còn ngọt hơn bình thường.] Phía sau còn có thêm icon hình trái tim.

Cư dân mạng luôn nhạy bén cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhao nhao bình luận dưới bài viết của Tần Di Di, mặc định đây là đang công khai tình cảm.

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, đầu ngón tay thon dài dừng lại trên màn hình.

Hầu hết các bình luận đều chúc mừng bọ họ yêu đương ngọt ngào, hoặc là cầu xin một bức ảnh chụp chung. Cho dù có một số bình luận tiêu cực, cũng sẽ nhanh chóng bị xóa sạch.

Xu hướng chung là phát triển theo hướng dư luận tốt.

Giang Nguyệt cảm thấy nước trong ly của cô đã lạnh hơn rất nhiều, cảm giác chất lỏng trượt xuống cổ họng có chút đau.

"Cư dân mạng này thật sự thích suy diễn tưởng tượng. Tối hôm qua Tiêu tổng không phải ở chỗ em sao?"

Chị Trần cũng nhìn thấy nội dung này, nhịn không được liên thanh chậc chậc lưỡi, vừa định nói thêm gì đó, Giang Nguyệt đã chậm rãi mở miệng:

“Tối hôm qua anh ta không ở chỗ em, anh ta đi tìm Tần Di Di.”

Chưa kịp nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt chị Trần, điện thoại di động của Giang Nguyệt đã reo lên trước.

Giang Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua tên người gọi đến, lập tức sáng tỏ, bình tĩnh trả lời điện thoại.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trong ống nghe truyền đến, không có chút độ ấm nào: "Trần Tư Tề đã tìm cô.”

Đây không phải là một câu nghi vấn!

Giang Nguyệt thản nhiên trả lời: “Ừ, anh ấy đến phim trường tìm tôi, nói là muốn hợp tác với tôi, để tôi vào Hải Âm.”

"Vậy thái độ của cô là gì?" Ngữ khí của Tiêu Kỳ Nhiên không rõ ràng.

Giang Nguyệt nhìn ngón tay tái nhợt của mình, chậm rãi nói: "Thái độ của Tiêu tổng chính là thái độ của tôi."

Đầu dây bên kia cười một tiếng, chỉ là không biết đây là hài lòng với cô, hay là đang giễu cợt cô:

“Giang Nguyệt, cô quả nhiên rất khéo léo.”

Khéo léo không phải là từ ngữ khen ngợi gì, Giang Nguyệt cảm thấy vô vị, trực tiếp cúp điện thoại.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tư Tề ở phim trường, cô đã đoán được cuộc đối thoại giữa cô và anh ta sẽ không chỉ là bí mật giữa hai người bọn họ.

Bắt đầu từ tối hôm qua, cô có thể cảm nhận được địch ý của Tiêu Kỳ Nhiên đối với Trần Tư Tề.

Loại cảnh giác này không phải vì quan tâm đến cô, mà là đang cảnh giác với công ty đối thủ mà thôi.

Giống như Giang Nguyệt trước mắt còn đang có sức nóng trong giới giải trí, đầu quân cho công ty nào, cũng đều là cây lắc tiền hiếm có. Cho nên Tiêu Kỳ Nhiên mới không nỡ buông tay.

Là bởi vì trước mắt cô có thể mang lại lợi ích cho Giang San, cũng không phải do Tiêu Kỳ Nhiên có tình cảm đặc biệt với cô.

Điều này Giang Nguyệt biết rõ.

Giang Nguyệt ấn mi tâm, giải tán những người khác, chỉ để lại chị Trần, lúc này mới thấp giọng hỏi một câu:

“Chị Trần, hợp đồng gia hạn với Giang San chị đã ký chưa?”

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của Giang Nguyệt, ánh mắt chị Trần lóe lên chút ngoài ý muốn: “Giang Nguyệt, Tiêu tổng không nói cho em biết sao?”

Giang Nguyệt ngẩng đầu.

"Tiêu tổng đồng ý để chị thành lập công ty với em, điều kiện là em phải trả hết tất cả những gì em nợ Giang San."

Nghe vậy, Giang Nguyệt hơi giật mình.

Những thứ cô nợ Giang San? Ngoại trừ tiền ra, cũng không có thứ gì khác đúng không?

"Sau khi nói chuyện điện thoại với em ngày hôm đó. Chị đã nghĩ không thể để em một mình xử lý những việc này, vì vậy đã tự mình đến nói chuyện với Tiêu tổng."

"Hắn so với tưởng tượng của chị thông tình đạt lý hơn nhiều, đáp ứng rất nhanh." Lúc chị Trần nói, thần sắc trên mặt rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Giang Nguyệt không nói gì.

Có lẽ Tiêu Kỳ Nhiên đã thật sự không thể chờ đợi được muốn nhanh chóng xóa bỏ quan hệ với cô, ngay cả chị Trần cũng đưa cho cô.

Cô nên biết ơn đúng không?



Vốn tưởng rằng quay xong cảnh kia, Giang Nguyệt đã giữ ấm rất tốt. Nhưng đến khi chạng vạng, cô vẫn không may bị sốt cao.

Dù sao màn mưa nhân tạo của đoàn phim cũng không phải nước mưa tự nhiên. Nhiệt độ nước chắc chắn sẽ thấp hơn, thân hình gầy gò của cô không chịu nổi khi mặc bộ quần áo mỏng manh như vậy. Hơn nữa còn là từ đầu đến chân đều ướt sũng.

Giang Nguyệt một mình cuộn tròn trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ ở Thụy Uyển, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cô ấy lạnh đến mức xương cốt cũng run lên bần bật.

Dù đã uống thuốc hạ sốt nhưng bệnh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.

Cô sốt đến mê man, đầu óc cũng choáng váng, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, như muốn thúc giục cô chết đi vậy.

Cô giãy dụa thân thể, đầu bù tóc rối từ trong chăn thò đầu ra, ngay cả nhìn cũng không nhìn liền bấm nhận điện thoại.

Vừa nghe máy, người đàn ông liền trực tiếp báo địa chỉ một nhà hàng: "Trong vòng mười phút tới, cùng tôi gặp khách hàng.”

Giọng nói trầm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo mệnh lệnh, không cho cô được phép từ chối.

Giang Nguyệt thanh âm khàn khàn, mỗi một chữ nói ra đều đau rát giống như bị dao cắt qua cổ họng:

“Bảo Tần Di Di đi cùng anh.”

Sau đó, cô cúp điện thoại.



Đầu dây bên này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng đến cực điểm.

Sắp đến thời gian ước định với Thịnh tổng, Giang Nguyệt lại vô duyên vô cớ giở trò đối với anh?

"A Nhiên, hay là cứ để em đi cùng anh đi.”

Tần Di Di chớp chớp mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, muốn thay anh giải quyết vấn đề:

“Có lẽ chị Giang Nguyệt có việc nên không đi được, bình thường chị ấy cũng rất bận rộn mà.”

Hơn ai hết, Tần Di Di rất mong chờ ngày được thay thế Giang Nguyệt.

Không chỉ là tham gia một bữa tiệc rượu thôi sao? Tần Di Di không nghĩ mình sẽ làm kém hơn Giang Nguyệt.

Huống chi, cô cảm thấy bản thân mình còn thân thiện hơn Giang Nguyệt nhiều, càng có sức hấp dẫn với một người trưởng thành lớn tuổi như Thịnh tổng. Ông ta chắc hẳn sẽ thích người trẻ trung đáng yêu như cô hơn mới đúng.

Không nhất thiết phải là Giang Nguyệt.

Tiêu Kỳ Nhiên không nói một lời, nhưng đứng trước mặt anh, Tần Di Di có thể cảm nhận được sự u ám xung quanh anh.

Hắn gọi lại cho Giang Nguyệt một lần nữa, nhưng chỉ có tiếng máy móc trả lời, không có người nghe máy. Điều này đã tiêu hao hết một chút kiên nhẫn cuối cùng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Chương 44 Tiêu Kỳ Nhiên, tôi lạnh

Một đường lái xe đến nhà hàng, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đều rất lạnh.

Tần Di Di yên lặng ngồi ở ghế phụ bên cạnh, nhìn mi tâm anh nhíu chặt, lòng ghen tị của cô đối với Giang Nguyệt mọc lên như cỏ dại.

Tuy rằng hiện tại người mà Tiêu Kỳ Nhiên sủng ái chính là cô. Nhưng khi gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là nghĩ đến trợ giúp của Giang Nguyệt.

Sắc mặt Tần Di Di rất xấu. Trong lòng cô âm thầm quyết định, lát nữa đến chỗ Thịnh tổng, nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen.

Thịnh Sóc Thành là người nắm quyền của tập đoàn Thịnh Thế, đức cao vọng trọng không cần phải nói. Quyền lợi và vốn liếng trong tay ông, toàn bộ Bắc Thành không ai sánh kịp.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên muốn ngồi vững ở Bắc Thành, vậy thì tất nhiên cần được sự ủng hộ của Thịnh Sóc Thành

Chờ hai người chạy tới cửa phòng riêng ở nhà hàng, trợ lý của Thịnh Sóc Thành đã chờ ở cửa phòng từ lâu.

Thấy hai người tới, anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.

"Tiêu tổng rất đúng giờ."

Người đang nói chuyện là trợ lý của Thịnh Sóc Thành, Trương Nghị. Nhiều năm như vậy, Trương Nghị vẫn luôn đi theo Thịnh Sóc Thành. Bởi vì làm việc gọn gàng, rất được Thịnh Sóc Thành coi trọng.

Cho dù anh ta chỉ là một trợ lý, nhưng các ông chủ lớn vẫn phải cho anh ta một ít mặt mũi.

Đến khi Trương Nghị nhìn thấy Tần Di Di bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên. Ánh mắt từ ôn hòa trở nên lạnh lùng:

“Người đi cùng với anh… có nhầm lẫn không?”

Khuôn mặt của Tần Di Di cũng lập tức tái nhợt.



Tiêu Kỳ Nhiên bị đóng cửa trước mặt, ngay cả cửa phòng cũng không thể bước vào.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, mang theo Tần Di Di ra khỏi nhà hàng, trở lại trên xe.

“A Nhiên, thực xin lỗi, em không giúp được anh.” Tần Di Di ngồi ở trên xe, hốc mắt đỏ hoe, vừa nói chuyện nước mắt liền rơi xuống.

"Không phải lỗi của cô." Nghe Tần Di Di khóc, Tiêu Kỳ Nhiên có chút không kiên nhẫn, tùy ý dỗ dành một câu.

Hai tay anh nắm chặt vô lăng, trong đầu vẫn vang vọng câu nói khi nãy của Trương Nghị.

‘Thật xin lỗi, Tiêu tổng. Thịnh tổng đã dặn dò, nếu Giang tiểu thư không đi cùng, bữa cơm này cũng không cần thiết nữa, mời anh về đi.’

Thu hồi suy nghĩ, Tiêu Kỳ Nhiên mất kiên nhẫn bẽ bẽ ngón tay của mình, khớp xương phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tần Di Di nhìn ra được sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lẽo, trong lòng cũng phiền não vô cùng.

Trên đường đi, cô nghĩ ra vô số chiến lược đối phó hoàn hảo cho bữa tiệc rượu, nhưng cô không ngờ rằng Thịnh Sóc Thành vì Giang Nguyệt không tới, mà trực tiếp cự tuyệt hai người bọn họ.

Tần Di Di rất không cam lòng.

Tần Di Di cụp mắt xuống, giống như đang tự trách mình, nhỏ giọng nói:

“Em vốn tưởng rằng mình có thể giải quyết những lo lắng và vấn đề của A Nhiên giống như chị Giang Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra, em vẫn còn quá kém cỏi, không có nhân mạch như chị ấy, cái gì cũng không làm được..."

Tiêu Kỳ Nhiên vốn dĩ đang phiền lòng, nghe được câu này, lại đột nhiên nheo mắt lại, mi tâm từng chút từng chút nhíu lại.

Tập đoàn Thịnh Thế là một công ty đầu tư mạo hiểm, những năm đầu tập trung vào lĩnh vực đầu tư và tài chính, hai năm gần đây đã lên kế hoạch rót vốn vào các công ty điện ảnh và truyền hình.

Đối với Tiêu Kỳ Nhiên, đây là một cơ hội.

Nhưng cho dù Giang Nguyệt là người dẫn đầu trong ngành, nhưng cũng chỉ giới hạn trong ngành điện ảnh và truyền hình mà thôi. Không có khả năng có liên hệ với một ông chủ đầu tư như Thịnh Sóc Thành.

Nhưng thái độ của Trương Nghị tối nay lại rất rõ ràng.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên muốn mượn sức Thịnh Sóc Thành, Giang Nguyệt chính là chìa khóa.



/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/

Sau khi lái xe đưa Tần Di Di về nhà, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong xe, lại lấy điện thoại di động ra, gọi cho Giang Nguyệt một lần nữa.

Lần này, cuộc gọi trực tiếp bị ngắt.

Đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên ầy tối tăm, sâu không thấy đáy, những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt đã lộ rõ ràng sự tức giận mà anh ta đang cố gắng kìm nén.

Giang Nguyệt, cô thật sự rất giỏi!

Anh cáu kỉnh nhíu mày, ném điện thoại lên ghế phụ, quay đầu xe rồi đạp chân ga.

Chạy thẳng đến Thụy Uyển.

Đến cửa nhà, Tiêu Kỳ Nhiên tâm tình phiền não, nhập mật mã nhiều lần mới mở cửa ra được.

Vừa bước vào căn hộ, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, gằn giọng: "Giang Nguyệt, ra ngoài cho tôi."

Không ai trả lời.

Cố ý giả vờ ngủ?

Cảm xúc trong mắt hắn ngày càng lạnh, bước nhanh đi tới cửa phòng ngủ, nghe được bên trong không có động tĩnh, hắn mở cửa ra.

Căn phòng im ắng, chỉ có chiếc chăn trên giường hơi nhô lên, một bóng người đang cuộn tròn trong đó.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm liếc qua, không chút do dự đi tới vén chăn lên.

Ngay khi ngón tay thon dài của hắn chạm vào mép chăn, liền hơi khựng lại.

Cô ấy đang run?

"Giang Nguyệt?"

Hắn thử kêu một tiếng, nhưng người trong chăn lại không có phản ứng gì.

Sắc mặt hắn trở nên khó coi, lập tức xốc chăn lên…

Mồ hôi lạnh của Giang Nguyệt đã làm ướt quần áo cùng chăn bông, tóc cũng ướt sũng, hỗn độn dính ở trên trán cùng gò má cô.

Cả người giống như vừa bị vớt lên khỏi mặt nước, hai mắt nhắm chặt, môi cũng vô cùng tái nhợt.

Trông yếu ớt và bất lực.

"Lạnh..." Giọng cô như tơ, gần như dùng hết sức lực mới thốt ra được một âm tiết.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên xanh mét, hắn lập tức ôm Giang Nguyệt thật chặt vào trong ngực. Nhưng cô vẫn run rẩy không ngừng trong lòng hắn, hô hấp đặc biệt nặng nề.

Nhiệt độ cơ thể Giang Nguyệt rất cao, ôm thôi cũng cảm thấy nóng tay.

Trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Nhiên hoài nghi cô sắp không chịu nổi nữa.

"Giang Nguyệt, tỉnh lại." Anh trực tiếp ôm cô lên xe, ấn cô lên ghế phụ, còn không quên thắt dây an toàn cho cô.

Toàn bộ quá trình Giang Nguyệt đều giống như một con búp bê mặc cho người ta an bài, không có một chút tức giận.

Tiêu Kỳ Nhiên hoảng hốt đến khó có thể tự chủ, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi đưa cô đi bệnh viện. Cô không được ngủ!”

"Tôi lạnh... Tiêu Kỳ Nhiên..."

Giang Nguyệt cố gắng nâng mí mắt lên, đầu óc mơ màng thanh tỉnh một chút, thanh âm trở nên khàn khàn, yếu ớt nói: "Tôi lạnh quá..."

"Lạnh cũng là đáng đời cô."

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, nhưng anh lại cởi bộ vest của mình ra, khoác lên người cô, che lại vào những nơi dễ bị gió lọt vào cho cô.

Khi khởi động xe, cũng bật máy sưởi ở mức tối đa.

Đầu óc Giang Nguyệt choáng váng, cô căn bản không phân biệt được hiện thực cùng mộng cảnh, chỉ cảm thấy chiếc áo khoác này rất ấm áp, không nhịn được muốn cuộn mình trong đó.

Cuối cùng, đầu của cô cũng bị chôn vùi trong chiếc áo của Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên mang theo Giang Nguyệt hỏa tốc chạy tới bệnh viện, đến phòng cấp cứu, được tiêm thuốc hạ sốt, lại nhận đơn thuốc. Sau đó mới lái xe đưa cô về Thụy Uyển.

Một phen giày vò, Giang Nguyệt cuối cùng cũng hạ sốt.

Khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của cô rốt cục giãn ra, hô hấp cũng trở nên đều hơn, nhiệt độ cơ thể nóng bừng cuối cùng cũng giảm xuống. Thậm chí còn nói những lời trong mơ.

Thanh âm quá nhỏ, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có thể ghé sát vào lắng nghe.

“Tôi đau.” Anh mơ hồ nghe thấy cô thốt ra hai chữ này.

Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng: “Đau ở đâu?”

Giang Nguyệt: “Mông bị tiêm, đau”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Chương 45 Muốn gả cho tôi sao?

Sáng hôm sau, cơn sốt đã hoàn toàn hạ, Giang Nguyệt cảm giác thân thể cũng không nặng như ngày hôm trước.

Thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.

Nhớ lại một chút tối hôm qua, Giang Nguyệt không khỏi sợ hãi. Suýt chút nữa thì cô nghĩ rằng mình sẽ chết.

Đối với tất cả những gì đã xảy ra tối qua, cô thực sự sốt rất cao, chỉ còn lại một số mảnh ký ức rời rạc, chắp vá lại từng mảnh một.

Giống như Tiêu Kỳ Nhiên đã đến, đưa cô đến bệnh viện để tiêm thuốc hạ sốt rồi lái xe đưa cô về.

Dù sao cũng không ít giày vò.

Khi Giang Nguyệt định thần lại, chuông cửa vang lên. Cô vuốt vuốt lại tóc, chậm rãi đi đến cửa. Thì ra là Tiết An đến.

"Chị Giang Nguyệt, chị khỏe hơn chưa?"

Tiết An cầm một ít thuốc trong tay, cười tủm tỉm nhìn Giang Nguyệt:

“Đây là Tiêu tổng bảo em mua, nói là bình thường để trong nhà chị một ít để đề phòng trường hợp khẩn cấp.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay cậu ta, bên trong có rất nhiều hộp thuốc các loại, còn có mấy tờ hướng dẫn sử dụng. Trông rất ân cần.

"Không có bánh ngọt sao?" Giang Nguyệt không biết đầu của mình có phải bị hỏng rồi không, đột nhiên bất thình lình hỏi một câu.

Cô nhớ hôm đó khi Tần Di Di bị cảm, còn có bánh hạt dẻ ăn.

Tiết An chỉ lo đặt đồ lên bàn, không nghe rõ Giang Nguyệt nói cái gì: "Chị Giang Nguyệt, chị vừa nói cái gì? Em không nghe thấy."

"Không có gì." Cô phản ứng lại, nhẹ giọng nói.

Thật đúng là hồ đồ, lại tự đem mình so sánh với viên ngọc quý trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên.

Có gì để so sánh?

Cô nên hài lòng vì tối qua Tiêu Kỳ Nhiên đã có thể đưa cô đến phòng cấp cứu trong đêm.

Chờ khi Tiết An xoay người lại, thấy Giang Nguyệt ngẩn người, hắn thuận miệng liền nói một câu:

“Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng tối hôm qua canh chị hạ sốt, suốt một đêm cũng không ngủ.”

Giang Nguyệt gạt sợi tóc bên tai một chút, giọng nói không mặn không nhạt: “Không phải lúc trước anh ta cũng chăm Tần Di Di một đêm như vậy sao?”

Còn đặc biệt bảo Tiết An chạy đi Thành Nam mua bánh ngọt hạt dẻ.

"Thật ra ngày đó..."

Tiết An muốn nói, kỳ thật ngày đó Tiêu tổng không có qua đêm ở chỗ Tần Di Di.

Nhưng Tiết An còn chưa nói hết câu, điện thoại di động của Giang Nguyệt đặt ở phòng ngủ vang lên. Cô liền vội xoay người đi lấy điện thoại di động.

Điện thoại là Tiêu Kỳ Nhiên gọi tới: "Giang Nguyệt, đến Giang San một chuyến.”



Vừa lúc Tiết An ở đây, Giang Nguyệt trực tiếp thay quần áo, rửa mặt đơn giản, rồi liền đi ké xe của Tiết An.

Mấy ngày không tới Giang San, Giang Nguyệt luôn cảm thấy bầu không khí trong công ty càng ngày càng kỳ quái.

Ánh mắt những người khác nhìn cô cũng rất khó để diễn tả.

Giang Nguyệt cũng đã quen với điều đó, mặt không đổi sắc đi về phía văn phòng của Tiêu Kỳ Nhiên. Thần sắc vẫn lạnh lùng như bình thường.

Cô vừa đi tới trước cửa văn phòng, Tần Di Di đã xuất hiện, chặn cô lại.

"Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta cười hì hì, ánh mắt lộ ra hồn nhiên, hơi nghi hoặc hỏi:

“Đêm qua A Nhiên tìm chị, sao chị không nghe điện thoại, là bận cái gì sao?”

Giang Nguyệt ngẩn ra.

"Tối hôm qua em cùng A Nhiên đi gặp một vị khách lớn tuổi, nhưng đối phương lại chỉ đích danh muốn gặp chị, nếu không sẽ không đáp ứng hợp tác với A Nhiên."

Giọng nói của Tần Di Di không lớn không nhỏ, vừa vặn tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

Mọi người đều có thể nghe ra, lời này không khác gì trực tiếp nói đối phương muốn Giang Nguyệt lên giường.

Ánh mắt mọi người lập tức đều tràn đầy khinh bỉ, rơi vào trên người Giang Nguyệt.

"Chị Giang Nguyệt, cho dù A Nhiên không tập trung vào chị nữa, chị cũng đừng quên chị vẫn là nghệ sĩ của Giang San, chị không thể làm chuyện phản bội công ty."

Giang Nguyệt không có kiên nhẫn, ánh mắt cũng lười nhìn cô ta thêm một cái: “Đây là Tiêu tổng bảo cô nói với tôi?”

Tần Di Di cười gượng hai tiếng: “Không có, em chỉ là có ý tốt nhắc nhở chị Giang Nguyệt một chút.”

“Thu hồi ý tốt của cô lại đi, tôi không cần.”

Giang Nguyệt lạnh giọng nói, trực tiếp vòng qua Tần Di Di, đẩy cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Nhìn thấy Giang Nguyệt vẫn cao cao tại thượng như trước, Tần Di Di không nhịn được cắn môi, đáy mắt hiện lên một tia oán hận.



Trong phòng làm việc, Tiêu Kỳ Nhiên đang chờ cô.

Người đàn ông ngồi trên ghế tổng giám đốc có đôi mắt thâm quầng, dưới mắt là một tầng xanh tím vì thức trắng một đêm. Trên cằm còn có một ít râu, trông hốc hác nhưng vẫn giữ được khí chất cao quý.

Ánh mắt anh liếc nhìn sắc mặt hồng hào của cô: "Hết sốt rồi?"

Giang Nguyệt gật đầu, lễ phép đáp: “Cảm ơn Tiêu tổng tối qua đã cứu tôi.”

Nếu không có Tiêu Kỳ Nhiên, bây giờ não của cô có lẽ đã bị đốt cháy.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, lông mày không có chút dao động. Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, không kiên nhẫn liếm liếm răng.

Người phụ nữ này thực sự có hai bộ mặt, ban ngày và ban đêm rất khác nhau.

“Chỉ là một lời cảm ơn thôi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên bĩu môi, châm chọc nói: “Giang Nguyệt, lời cảm ơn của cô đáng giá ngàn vàng sao?”

Giang Nguyệt rũ mắt, không nói gì.

Thông qua lời nói huyên thuyên của Tiết An trong xe, kết hợp với sự khiêu khích vừa rồi của Tần Di Di, đại khái cô cũng đoán được một hai điều:

“Khách hàng tối hôm qua là ai?”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng dừng trên mặt Giang Nguyệt. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi ra miệng:

"Cô và Thịnh Sóc Thành của tập đoàn Thịnh Thế quen nhau từ khi nào?”

Hắn hỏi rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt cuồn cuộn màu mực.

Nghe được cái tên này, trên mặt Giang Nguyệt đầu tiên là toát ra mờ mịt, từng chút từng chút hồi ức chuyện trước đó, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó ở hành lang câu lạc bộ.

Sau khi cô bình tĩnh giải thích với Tiêu Kỳ Nhiên, khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của người đàn ông vẫn không thay đổi chút nào.

Hắn dựa vào lưng ghế, giơ tay cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, vẻ mặt lười biếng:

"Tâm tư đừng nặng như vậy, đặc biệt là đừng đặt ở chỗ không nên đặt.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.

"Một người khỏe mạnh, sẽ mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh sao?"

Tiêu Kỳ Nhiên mân mê cây bút trên bàn, trong mắt lộ ra thâm ý: "Giang Nguyệt, cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích thích hợp."

Rõ ràng là đang nghi ngờ cô ý đồ khác.

Ánh mắt Giang Nguyệt bình tĩnh nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, cứ như vậy nhìn nhau khoảng một phút, cô ấy hít một hơi thật sâu.

"Tiêu Kỳ Nhiên, anh là người không có tư cách hỏi vấn đề này nhất."

Nói xong câu này, Giang Nguyệt không còn ý định ở lại trong phòng làm việc này nữa, đứng dậy muốn rời đi.

"Đứng lại, nói rõ ràng."

Giang Nguyệt chậm rãi xoay người lại, thần sắc vô cùng bình tĩnh:

"Bốn năm trước, tôi cứu được Tô phu nhân lên cơn đau tim đột ngột, chắc anh cũng không còn nhớ nữa."

Mọi thứ xảy ra vào thời điểm đó vẫn còn sống động trong tâm trí Giang Nguyệt.

Ngày đó, Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên an bài trở về Tiêu gia lấy đồ, lại vừa vặn gặp phải Tô Gia Lam lên cơn đau tim ngã ở trong hoa viên biệt thự Tiêu Gia.

Tình thế lúc đó rất khẩn cấp, nếu như Giang Nguyệt phản ứng chậm hơn, Tô Giai Lan có lẽ bây giờ đã không còn sống trên đời.

Mang theo thuốc trợ tim tác dụng mạnh bên mình cũng là một thói quen mà Giang Nguyệt buộc mình phải hình thành kể từ đó.

Nghe được đáp án này, trong đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên cảm xúc phức tạp

Nhưng rất nhanh, hắn lại lại cười một cách khó hiểu.

"Cô vội vàng hiến ân cần cho mẹ tôi như vậy, là muốn gả cho tôi sao?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom