• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 316: Bổ mệnh đan

Sáng sớm, một tia nắng chiếu vào mặt Diệp Thành qua ô cửa sổ.

Hắn mơ màng từ từ mở mắt, bóp cái đầu đau nhức rồi ngồi dậy: “Má nó, có phải hôm qua có ai đánh mình không mà sao thấy đầu đau như búa bổ thế này?”

“Đại ca ca, ăn sáng thôi”, khi hắn đang bóp đầu thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Hổ Oa.

“Ừ”, Diệp Thành lắc đầu, trở mình nhảy xuống giường.

Bữa sáng ấm áp và thịnh soạn, trước khi đón Hổ Oa và Trương Phong Niên hắn đã chuẩn bị sẵn thực phẩm, đa phần đều là thứ bồi bổ cơ thể, đặc biệt là Hổ Oa, đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể để cậu nhóc thua ngay ở vạch xuất phát được.

Ăn sáng xong, Hổ Oa lại nôn nóng cầm Ô Thiết Côn lên luyện tập.

Diệp Thành vẫn đang ngồi trước bàn ăn, không ngừng day đầu mày: “Tại sao mình luôn cảm thấy… thiếu thiếu gì đó nhỉ?”

“Ngươi phát hiện ra chứng tỏ vẫn chưa ngốc”, trong đầu hắn vang lên giọng nói như có như không của Thái Hư Cổ Long.

“Vậy rốt cuộc ta còn thiếu gì?”

“Tuổi thọ, tuổi thọ, tuổi thọ”, Thái Hư Cổ Long lặp lại ba lần, nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành với vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Ngươi có biết hiện tại ngươi chỉ còn lại ba tháng tuổi thọ không?”

“Ba… Ba tháng?”, Diệp Thành đứng bật dậy.

“Ngươi nghĩ sao? Ngươi cũng biết rõ sự bá đạo của cấm thuật Tiên Luân, ngươi chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên mà sử dụng những ba lần, hơn nữa lần nào cũng cưỡng ép sử dụng, cho ngươi ba tháng để sống đã là tốt rồi. Nếu là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường có khi bây giờ đã trên đường xuống Hoàng Tuyền rồi”.

“Vậy ta phải mau chóng đi mua linh dược kéo dài tuổi thọ mới được”, những lời này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành một phen hú vía, hắn chạy vụt đi cực nhanh!



“Chín phần?”, trên đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn nghe đệ tử tình báo báo cáo xong đột ngột đứng lên bật từ chỗ ngồi, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Độ phù hợp chín phần? Sao có thể chứ?”

“Chưởng giáo, đúng là như vậy đấy, người đó là thủ đồ của Giới Luật Đường ngoại môn Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình”.

“Ta thật sự đã đánh giá thấp Hằng Nhạc rồi”, Thành Côn lạnh lùng lên tiếng: “Thông báo cho Hư Viêm không cần theo dõi tên vô dụng Diệp Thành kia nữa, chuyển sự chú ý sang Doãn Chí Bình cho ta, khi cần thiết thì giết”.



Ở bên này, Diệp Thành đã đi vào Vạn Bảo Các.

“Ai yo yo!”

Thấy Diệp Thành vào, Bàng Đại Xuyên đang uống rượu ngẩng đầu lên: “Ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?”

“Người lại trêu con rồi”, Diệp Thành bĩu môi rồi bắt đầu nhìn xung quanh, sau khi nhìn một vòng mới đưa mắt nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão, người có linh dược hay đan dược nào kéo dài tuổi thọ không?”

“Ngươi còn trẻ mua những thứ đó làm gì?”

“Người không thấy tóc con đều bạc trắng rồi đây à?”, Diệp Thành hất mái tóc trắng của mình: “Đây là cái giá của việc sử dụng cấm thuật”.

Nói đến sử dụng cấm thuật, Bàng Đại Xuyên nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Nếu hôm đó không có Diệp Thành liều chết cứu giúp, e rằng họ đã chết trong kết giới Cửu Minh rồi, cũng chính vì vậy nên Diệp Thành mới rơi vào kết cục ngày hôm nay.

Trong lòng nghĩ như vậy, Bàng Đại Xuyên đã đưa tay vào trong ống tay áo lấy ra một viên đan dược màu xanh: “Đây là bổ mệnh đan cấp thấp, có thể kéo dài một năm tuổi thọ”.

“Chỉ… Chỉ có một viên thôi ạ?”

“Một viên là tốt lắm rồi”, Bàng Đại Xuyên lườm Diệp Thành, sau đó nhét bổ mệnh đan vào tay Diệp Thành: “Linh dược bổ sung thọ nguyên và kéo dài tuổi thọ quá quý giá, đừng nói là ta mà dù bên phía Từ Phúc cũng chưa chắc đã có, vì linh dược như vậy trước giờ người ta đều giữ lại cho bản thân, rất ít ai mang đi bán”.

“Vậy ạ!”, Diệp Thành gãi đầu, nhìn bổ mệnh đan trong tay rồi lại nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão đưa bổ mệnh đan cho con, tới lúc đó người dùng gì?”

“Viên này coi như cho ngươi mượn, đương nhiên ngươi phải trả lại ta rồi”, Bàng Đại Xuyên nói xong, ung dung ngồi lên ghế tựa, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Từ Phúc nói với ta rồi, ba ngày nữa ông ấy sẽ đưa ngươi đi tham gia đại hội đấu đan”.

“Đúng là Từ trưởng lão đã nói như vậy”, Diệp Thành nói xong thì giơ bổ mệnh đan ra trước mặt quan sát.

Ngay sau đó, lạc ấn linh hồn của bổ mệnh đan hai vân bị hắn nắm bắt được, thông qua diễn tiến và phục chế, cách luyện chế bổ mệnh đan hai vân đã được Tiên Luân Nhãn tái hiện.

“Đúng là không tệ”, Diệp Thành cười hì hì, nhét bổ mệnh đan vào miệng.

Ngay sau đó dược lực của bổ mệnh đan tan ra, một sức mạnh kỳ lạ hoà vào cơ thể hắn.

Hắn biết đó là thọ nguyên, mặc dù không nhiều nhưng cũng được một năm tuổi thọ, có còn hơn không!

“Đan Thành là một nơi rất hay, ở đó bán rất nhiều linh dược kéo dài tuổi thọ, lần này ngươi đi có thể mua nhiều một chút, khi về đừng quên trả ta một viên”, Bàng Đại Xuyên vừa uống rượu vừa ung dung lên tiếng.

“Đan Thành có bán ạ?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên.

“Chắc chắn có!”, Bàng Đại Xuyên nhấp một ngụm rượu: “Hơn một nửa luyện đan sư của Đại Sở đều tập trung ở đó, hơn nữa còn có Đan Thần lão nhi, ngươi còn sợ không tìm được linh dược kéo dài mạng sống sao?”

“Linh dược này có đắt không ạ?”, Diệp Thành hỏi thử.

“Mặc dù hơi đắt một chút nhưng ngươi có tiền mà”, Bàng Đại Xuyên vừa cười vừa nháy mắt, còn không quên liếc nhìn túi đựng đồ của Diệp Thành: “Phần thưởng của cuộc thi tam tông và phần thưởng của tông môn, bây giờ tiểu tử ngươi giàu nứt đố đổ vách rồi ấy chứ!”

“Cũng… Cũng không có bao nhiêu ạ”, Diệp Thành ho khan một tiếng, vô thức che túi đựng đồ lại, sợ chỉ một giây lơ là sẽ bị Bàng Đại Xuyên cướp mất.

“Được rồi, nói chuyện chính”, Bàng Đại Xuyên liếc Diệp Thành, nhìn vẻ mặt ông ta không giống như đang nói đùa với hắn: “Kí chủ vẫn đang dung hợp long hồn, nếu hắn xuất quan chắc chắn sẽ tìm ngươi gây phiền phức, sau này ngươi phải ngoan ngoãn cho ta, nhịn được thì cố gắng không động thủ”.

“Con hiểu, con hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai: “Chưởng môn sư bá cũng nói với con rồi, người yên tâm, con có chừng mực, chỉ cần Doãn Chí Bình không quá đáng quá thì con sẽ không so đo với hắn”.

“Gia gia không đùa với ngươi đâu”, Bàng Đại Xuyên vuốt râu: “Ngươi từng là đệ tử Chính Dương Tông, có lẽ từng nghe đến ân oán giữa một đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông và kí chủ, kết cục thật sự vô cùng thảm khốc”.

“Đó là Chính Dương Tông, Hằng Nhạc Tông sẽ biết phân biệt đúng sai mà!”, Diệp Thành bĩu môi.

“Cũng khó nói!”, Bàng Đại Xuyên hít sâu một hơi: “Ký chủ có độ phù hợp chín phần khiến rất nhiều thái thượng trưởng lão chấn động xuất quan trước thời hạn. Doãn Chí Bình nghiễm nhiên trở thành bảo bối của Hằng Nhạc, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn hắn sẽ trở thành Thánh tử Hằng Nhạc Tông, còn là chưởng giáo đời tiếp theo của Hằng Nhạc”.

“Con hiểu rồi, cùng lắm thì sau này con không xuống núi nữa!”, Diệp Thành lắc đầu sau đó xoay người đi ra ngoài: “Con đến chỗ Từ trưởng lão tìm linh dược kéo dài tuổi thọ đây, người cứ từ từ uống rượu nhé”.

Nhìn Diệp Thành đi ra cửa, Bàng Đại Xuyên lắc đầu bất lực: “Diệp Thành à, linh cảm nói cho ta biết chắc chắn ngươi sẽ rơi vào tay Doãn Chí Bình”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1666-1670
TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom