• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Tiên võ đế vương (11 Viewers)

  • Chương 1781-1785

Chương 1781: Còn nước còn tát

Diệp Thành ôm đầu, dường như biết chuyện gì đang xảy ra, cương thi cổ mộ lúc sống chắc chắn là người của chủng tộc rất mạnh, hơn nữa chắc chắn từng có lời nguyền với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mà lời nguyền này sẽ không vì hắn chết mà tiêu tán, một khi có người sử dụng Thiên Chiếu với ông ta sẽ lại kích hoạt lời nguyền.

Sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.

Diệp Thành rơi xuống hư không, thần hải ong ong, hắn sử dụng Thiên Chiếu lại nhiều lần sử dụng Thiên Đạo, vốn đã phải chịu phản phệ, lúc này còn bị nguyền rủa càng khiến hắn thê thảm không chịu nổi.

Lại nhìn đến cương thi cổ mộ, đầu ông ta đã biến mất, vì lời nguyền nên ngọn lửa Thiên Chiếu cũng đã dập tắt.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tuy cương thi mất đầu nhưng vẫn đứng đó, sau khi ngừng lại trong khoảng thời gian ngắn, ông ta lại cất bước nặng nề, lại vươn lòng bàn tay khô khốc hướng về phía Diệp Thành bên dưới.

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, trên người bê bết máu, lời nguyền và phản phệ khiến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, trạng thái đỉnh phong cũng không phải đối thủ của cương thi, huống chi hiện tại hắn đã ở trạng thái sống dở chết dở.

“Thiên Đạo!”

Trong lúc nguy cấp, hắn khẽ hô trong lòng, cưỡng ép thi triển Thiên Đạo nhưng không thành công, sức mạnh đồng tử Tiên Nhãn đã cạn kiệt, lại thêm lời nguyền khiến Tiên Nhãn của hắn lại tự phong ấn lần nữa.

“Đường cùng rồi!”

Nhìn bàn tay to đang hạ xuống, hắn cúi đầu kiêu ngạo, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ chết chắc.

Nhưng mà lúc này, trong cơ thể hắn có một tia tiên quang bay ra hoá thành bóng dáng hư ảo, là một người mặc áo trắng, tóc trắng, tuy rằng ở trước mặt hắn, nhưng lại xa hơn cả giấc mộng, không chân thực.

Kiếm Thần?

Diệp Thành sửng sốt một chút, nhận ra bóng mờ kia là ai.

Đó không phải Kiếm Thần thật, mà là một tia thần thức của Kiếm Thần, chắc chắn là năm xưa ông ấy đã để lại trong cơ thể hắn, đến khi hắn gặp nguy hiểm thì sẽ xuất hiện cứu nguy, chỉ là hắn chưa từng phát hiện mà thôi.

Khi Diệp Thành sửng sốt, thần thức của Kiếm Thần đã di chuyển, chém một kiếm ra cả dải tinh hà phá tan thủ ấn của cương thi cổ mộ, đến cương thi cũng bị chém bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện vết chém nhưng không có máu chảy ra, vết thương lành lại ngay lập tức.

Thần thức của Kiếm Thần không phải bản thể Kiếm Thần, sức chiến đấu kém xa bản thể, cương thi kia quá cổ, cũng quá mạnh, dù là một kiếm của ông cũng khó tiêu diệt được cương thi ấy.

Cương thi cổ mộ lại tiến lên lần nữa, vẫn có linh trí không có thần thức, mục tiêu của ông ta cũng vẫn là Diệp Thành đã sống dở chết dở.

Thần thức của Kiếm Thần hoá thân thành tiên quang, bay vào hư thiên, thoáng chốc bay vào cơ thể cương thi cổ mộ.

Lần này cương thi bất động, trước ngực xuất hiện một đạo phong ấn, là do thần thức của Kiếm Thần hoá thành, thực lực của ông ta không đủ, không giết được cương thi, chỉ có thể phong ấn.

Thiên địa giờ phút này đã trở nên yên tĩnh.

Cương thi không đầu đã bị phong ấn, không thể cử động được nữa, theo gió mà ngã xuống hư thiên.

Diệp Thành lập tức gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa cương thi cổ mộ vào trong đó.

Hắn cũng chỉ đưa cương thi vào Hỗn Độn Thần Đỉnh thôi chứ không đưa ông ta về cổ mộ, cổ thi đã biến đổi thi thể là đáng sợ nhất, sự tồn tại như cương thi này là tai hoạ, hắn đã nghĩ được nơi trở về cho cương thi, đó chính là hố đen không gian, tất cả chỉ chờ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giải trừ phong ấn.

Diệp Thành không đưa cương thi về cổ mộ, cũng không động đến bảo vật của cổ mộ nữa, hắn không muốn dây dưa với nơi này.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệp Thành ngã xuống đất, dù cương thi đã bị phong ấn nhưng trạng thái của hắn lại rất tệ, thần văn nguyền rủa vẫn đang hoành hành, ăn mòn sự sống và đạo căn tu luyện của hắn.

“Trấn áp cho ta!”

Diệp Thành khẽ hô, ngự động hỗn độn đạo tắc, cưỡng ép áp chế lời nguyền nhưng không thể diệt trừ được nó.

Trên hư thiên có người vụt tới, nhìn kỹ lại thì thấy là Long Ngũ, có lẽ là sau khi hỏi Đạo Chích vị trí của cổ mộ, hắn ta cũng đoán được Diệp Thành sẽ dụ cương thi tới đây nên đã đến.

Thấy Diệp Thành ngã xuống đất, Long Ngũ vội chạy tới tế sức mạnh long hồn ra, truyền vào cơ thể hắn, nhưng khi thấy thần văn lời nguyền trên đầu mày Diệp Thành, hai mắt hắn ta hơi nheo lại.

“Ngươi có biết lời nguyền này của chủng tộc nào không?”, Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Long Ngũ hỏi.

“Si Mị tộc”, Long Ngũ trả lời luôn.

“Đây là lần đầu tiên ta nghe tới tộc này đấy”.

“Tộc này đã có từ rất lâu rồi, kéo dài được đến thời đại Hồng Hoang, trước vạn cổ cũng từng có một Đại Đế, Chư Thiên Vạn Vực gọi ông ta là Si Thiên Đại Đế, là Đại Đế duy nhất có hai Đế khí bản mệnh trong một trăm ba mươi Đại Đế Huyền Hoang, sức chiến đấu của ông ta không yếu hơn Long Đế”.

“Lại là một truyền thừa bất hủ”, Diệp Thành cảm thán.

“Xem ra ngươi đã sử dụng Thiên Chiếu với cương thi nên mới kích hoạt lời nguyền cổ”, Long Ngũ chậm rãi nói: “Tộc này có ân oán với Tiên tộc đã từ rất lâu, là chủng tộc đầu tiên nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.

“Có cách nào phá giải lời nguyền này không?”, Diệp Thành hỏi, hắn vẫn quan tâm đến vấn đề này hơn.

“Hơi khó khăn”, Long Ngũ trầm ngâm: “Lời nguyên không phải chuyện tầm thường, ý nghĩa của nó còn hơn cả chú ấn, nếu không cẩn thận sẽ gây ra tai hoạ thảm khốc, có thể còn sẽ mất mạng”.

“Thiên kiếp có thể diệt được nó không?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Không thể”, Long Ngũ lắc đầu: “Thiên kiếp có thể trị đạo thương, có thể trợ đạo niết bàn, nhưng không phải khắc tinh của lời nguyền”.

“Có lẽ có một cách có thể thử”, Diệp Thành sờ cằm.

“Thử nói ra xem nào”.

“Thái Hư Cổ Long tộc cũng từng nguyền Lục Đạo Tiên Nhãn, nếu ta dùng Thiên Chiếu với ngươi chắc chắn cũng sẽ kích hoạt lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc, không biết có thể dùng lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc để chống lại lời nguyền của Si Mị tộc không”, Diệp Thành chầm chậm nói: “Nói thẳng ra là lấy lời nguyền chống lại lời nguyền”.

“Cách này hơi điên rồ”, Long Ngũ cau mày: “Lời nguyền không phải chuyện đùa, nếu thất bại, ngươi chẳng những phải chịu đau khổ do Si Mị tộc gây ra, mà còn phải chịu áp chế do lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc ta gây ra, trong cơ thể có hai loại lời nguyền, với ngươi mà nói là cơn ác mộng khủng khiếp”.

“Hết cách rồi, còn nước còn tát”.

“Về đã rồi nói sau”.
Chương 1782: Kì lạ

Nói rồi, Long Ngũ tế ra tiên quang bao quanh Diệp Thành, rồi cả hai cùng rời khỏi vì sao tử tịch, trước khi đi còn không quên thi triển đại thần thông phong ấn cổ mộ tránh âm khí thoát ra ngoài.

Gần tới sáng, cả hai người mới đáp xuống một vì sao: Dương Trần Tinh.

Bên trên Dương Trần Tinh có một gia tộc, đó là gia tộc của Long Ngũ, gia tộc của Long Ngũ không hề yếu ớt, có chín Chuẩn Thánh, cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lúc này bọn họ đang bế quan giác ngộ đại đạo thiên địa.

Long Ngũ dẫn Diệp Thành lên một đỉnh núi rồi vội vàng rời đi, hắn muốn tìm phương án giải cứu Diệp Thành, không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì hắn sẽ không để Diệp Thành mạo hiểm.

Diệp Thành đã khoanh chân ngồi xuống, khoé miệng liên tiếp chảy máu, phần trán có thần văn tổ chú như ẩn như hiện.

Trạng thái lúc này của hắn rất tệ, đặc biệt là tổ chú quỷ quái kia chính là sức mạnh vô hình, hắn không tìm thấy căn nguyên, chỉ biết có một loại sức mạnh vô hình đang uy hiếp hắn, có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào.

Đạo Chích lên đến đỉnh núi, thấy Diệp Thành khoanh chân trong trạng thái yếu ớt thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải hắn trộm bảo vật từ cổ mộ thì Diệp Thành cũng sẽ không đến mức như vậy.

Cho tới khi màn đêm buông xuống mới thấy Diệp Thành tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn.

Thấy Đạo Chích như vậy, Diệp Thành mặt mày tối sầm: “Đây là cuộc mua bán của ngươi sao?”

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Đạo Chích ho hắng, “ta trộm mộ mấy năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, ai mà ngờ nổi ông ta lại là thi thể biến đổi, vả lại còn là một kẻ vô cùng hung hãn nữa”.

“Có thể khiến ta bớt bận tâm không?”

“Có thể?”

“Ấy? Si Mị tổ chú”, khi cả hai người đang nói chuyện thì con lừa tên Kỳ Vương kia đã leo lên đỉnh núi, thấy thần văn tổ chú trên trán Diệp Thành thì sắc mặt hắn liền tỏ ra khó hiểu.

“Đúng là đi nhiều biết nhiều”, Diệp Thành liếc nhìn Kỳ Vương, gia tộc của Long Ngũ không ra tay tàn độc với hắn là vì đã phong cấm pháp lực của hắn, có điều con lừa này có thể nhìn ra được tổ chú của Si Mị tộc thì thật sự khiến hắn phải bất ngờ, rõ ràng con lừa này không hề đơn giản.

“Xem ra cương thi cổ mộ kiếp trước là người của Si Mị tộc”, Kỳ Vương vừa nói vừa lắc lư rồi đi vòng qua vòng lại xung quanh Diệp Thành, “tiểu tử ngươi được lắm, khả năng chiến đấu của thi thể cổ xưa kia không hề kém so với Thánh Vương vậy mà vẫn có thể sống sót quay vè, so với những người cấp bậc cảnh giới Hoàng thì ngươi là người mạnh nhất ta từng gặp”.

“Ngươi cũng là con lừa được nhất ta từng gặp”.

“Nói gì thế, ta là Kỳ Lân, là Kỳ Lân của Hoàng tộc”, Kỳ Vương nói rồi đầu óc lại ngẩng lên rất cao, trông có vẻ nó rất tự hào, ai không biết còn tưởng nó là một con Kỳ Lân thực sự.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn không rảnh mà nói thêm với con lừa này nên lập tức xuống núi.

Trong gia tộc Long Ngũ cũng có người chuyển kiếp, vả lại số lượng còn không hề ít, hắn đã cảm nhận được khi tới đây, đã có người của cố hương thì đương nhiên phải khơi dậy kí ức rồi.

Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, con lừa tên Kỳ Vương kia sáng cả mắt, nếu nhìn thì mới biết huyết mạch của Diệp Thành bất phàm, cùng cấp bậc với Hoàng tộc Kỳ Lân.

Cho tới khi Diệp Thành đi khuất, Kỳ Vương mới thu lại ánh mắt liếc nhìn Đạo Chích ở bên.

Đạo Chích cũng xoa cằm nhìn con lừa này, đào mộ bao nhiêu năm nay nên hắn cũng có khả năng quan sát riêng, mặc dù là một con lừa nhưng con lừa này lại bất phàm, không phải là Kỳ Lân mà là có huyết mạch Kỳ Lân.

Nhìn mãi nhìn mãi, cả hai đưa mắt nhìn nhau.

Không biết vì sao cả hai tên này nhìn nhau một hồi rồi lao vào đánh nhau.

Thế rồi không lâu sau đó, trên đỉnh núi liền vang lên tiếng khóc lóc gào thét thảm thiết của Đạo Chích, mặc dù Kỳ Vương bị phong ấn pháp lực nhưng cơ thể lại rắn rỏi, chỉ cần một cú đá đã khiến cả ngọn núi rung chuyển rồi.

Phía này Diệp Thành len lỏi vào từng ngóc ngách của gia tộc Long Ngũ, vì Long Ngũ đã dặn dò gia tộc nên Diệp Thành mới có thể tự do đi lại mà không bị ngăn cản, mỗi một nơi Diệp Thành đều đưa được hai tới ba người đi.

Đợi khi Diệp Thành quay về núi thì phía sau còn có mười mấy bóng hình nữa.

Diệp Thành không nói gì, cứ thế tế ra tiên quang, mỗi một đạo tiên quang bay vào trán từng người.

Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động, những người này được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, bầu không khí trên đỉnh núi chợt ấm áp, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn tinh thiên.

Không biết từ bao giờ trên đỉnh núi mới chìm vào im ắng, từng người chuyển kiếp dần chìm vào giấc mộng sau khi uống say.

Diệp Thành không nhàn rỗi, hắn tế ra tiên hoả và theien lôi giúp bọn họ tẩy luyện huyết mạch, mỗi lần tìm được người chuyển kiếp là hắn lại làm việc này, đây chính là cơ duyên tạo hoá.

Cho tới tận đêm khuya, Long Ngũ mới bay ngang qua trời mà tới, vả lại trong tay còn có thêm một bình tiên dịch trong suốt.

Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn như thể biết được đó là vật gì, đương nhiên là vật có lợi với tu luyện, đó chính là thứ mà Long Ngũ giở thủ đoạn mới lấy được từ nơi khác về.

Long Ngũ đến nhanh mà đi cũng nhanh, mục đích của hắn rất đơn giản,d dó chính là trong thời gian ngắn nhất tìm thêm linh dược cho Diệp Thành giúp hắn tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thánh.

Diệp Thành cần nhanh chóng tiến cấp lên Chuẩn Thánh, hoặc có thể nói hắn cần thiên kiếp của Chuẩn Thánh để nhìn thấu phong ấn tiên nhãn.

Nói thẳng ra thì chỉ cần lục đạo tiên nhãn tự phong ấn được mở ra thì mới có khả năng địch lại được sự xâm phạm của tổ chú.

Suy cho cùng, tổ chú của Si Mị tộc nhằm vào tiên nhãn, còn Diệp Thành cần sức mạnh của tiên nhãn đủ mạnh thì mới có thể áp chế được tổ chú.

Lại là một đêm yên tĩnh, Long Ngũ lại tới, trong tay có thêm một cây tiên thảo.

Diệp Thành vẫn không tỏ ra khách khí, hắn nhận lấy nhưng thấy Long Ngũ không nói gì mà nhìn mình chằm chằm nên vẻ mặt hắn tỏ ra khó hiểu, cứ thế nhìn nhìn Diệp Thành khiến Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên.

“Có gì nói đi, nhìn ta chằm chằm như thế là sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ.

“Lần này rẩ ngoài ta gặp được một người rất kì lạ”.

“Kì lạ thế nào?”

“Trông giống hệt ngươi”, Long Ngũ nói rồi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt ý tứ.

“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, người trông giống nhau có biết bao nhiêu, có gì mà lạ”, Diệp Thành đáp lời hờ hững rồi đã hấp thu tinh hoa từ tiên thảo.

“Người đó cũng có Huyền Thương Ngọc Giới”, Long Ngũ nói một câu khiến Diệp Thành phải giật mình ngẩng đầu.

“Thay vì nói giống hệt ngươi thì chi bằng nói giống hệt với Hồng Trần năm xưa”, cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Diệp Thành nên Long Ngũ lại tiếp tục nói: “Người mà ta gặp trông điên điên đờ đẫn, giống với kiểu của Hồng Trần năm xưa”.

“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ và đã chắc rằng người khác thường đó chính là Lục Đạo.

“Ta đi theo cả chặng đường nhưng chớp mắt đã không thấy ông ta đâu rồi”.

“Không thấy nữa?”

“Điểm khó hiểu nhất là đây”, Long Ngũ lấy ra một viên tinh thạch kí ức màu tím đưa cho Diệp Thành.

Diệp Thành vội nhận lấy, hắn chỉ điểm vào tinh thạch và mở ra cấm chế bên trên tinh thạch kí ức.

Tinh thạch rung lên và loé sáng nhưng lại không có cảnh tượng nào hiện ra, hoặc có thể nói kí ức tinh thạch này trống rỗng, từ đầu tới cuối không lạc ấn bất cứ hình ảnh nào.

Diệp Thành khẽ cau mày, nhìn sang Long Ngũ, không biết Long Ngũ có ý gì.

Long Ngũ lại cầm lấy tinh thạch: “Kì lạ chưa? Ta cũng thấy lạ, rõ ràng ta dùng tinh thạch ghi lại hình ảnh của người dị thường đó nhưng khi nhìn lại thì bên trong tinh thạch lại không có gì cả, người dị thường như vậy, đến cả trong kí ức của Long Đế cũng chưa từng xuất hiện”.

“Người dị thường mà ngươi nói có tu vi thế nào?”, Diệp Thành vừa trầm tư vừa hỏi.

“Chí ít là Đại Thánh, nói không chừng là Chuẩn Đến”.

“Sao? Với khả năng quan sát của ngươi mà cũng không nhìn ra tu vi sao?”, Diệp Thành cau mày.

“Không phải đạo hành của ta không đủ, cũng không phải khả năng quan sát có vấn đề mà vì ông ta quá dị thường, có một loại sức mạnh thần bí che lấp huyền cơ, không thể nào nhìn thấu tu vi”, Long Ngũ nói tiếp, “có lúc ta thậm chí còn cho rằng ông ta là một... một Đại Đế”.
Chương 1783: Lục Đạo

Đại Đế!

Nghe hai từ này, Diệp Thành chợt rùng mình, đã bao lâu rồi, chỉ cần là người phong Đế thì đều là bậc gây nên chấn động từ cổ chí kim, hắn không ngờ rằng Long Ngũ lại đánh giá Lục Đạo cao như vậy.

Long Ngũ không nói thêm gì, hắn phất tay lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Thành, bên trong lạc ấn toạ độ của một vùng tinh không, nói chính xác là vùng tinh không mà hắn gặp Lục Đạo.

Diệp Thành nhận lấy ngọc giản như biết được bên trong đó lạc ấn gì, hắn lập tức bóp nát.

Sau khi xác định được toạ độ không gian trong ngọc giản thì Diệp Thành mới đứng dậy bay vào hư thiên vời vợi.

Phía sau hắn, Long Ngũ hơi ngẩng đầu nhìn bóng Diệp Thành rời đi mà trong ánh mắt mang bao ý tứ.

Diệp Thành bay ra khỏi Dương Trần Tinh, cứ thế bay về một phía trong tinh không, ánh mắt loé lên tia sáng bất định.

Trước là Hồng Trần, Thần Huyền Phong, bây giờ là Lục Đạo, mục tiêu của bọn họ là Nhược Hi, điểm khác nhau chính là Lục Đạo giá lâm xuống Chư Thiên Vạn Vực còn Hồng Trần và Thần Huyền Phong lại giá lâm xuống Đại Sở.

Cho tới lúc này Diệp Thành mới thực sự cảm nhận được có một số chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng, Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai thật sự sẽ có biến cố kinh thiên, cho dù là Đại Đế cũng sẽ mất mạng.

Có lẽ cũng vì biến cố kinh thiên đó mới khiến hắn của tương lai không màng mọi thứ mà nghịch thiên cải đạo xuyên không.

Đêm khuya, Diệp Thành đứng giữa tinh không.

Không biết vì sao khi đứng giữa tinh không lại khiến hắn có một cảm giác khác lạ, cảm giác đó như ngay trước mắt nhưng lại như xa vời vợi tận trong giấc mơ, như ẩn như hiện không sao nắm bắt.

Diệp Thành khẽ cau mày, hắn bắt đầu đưa mắt nhìn tứ phương.

Bầu tinh không này cách Dương Trần Tinh hàng trăm nghìn dặm, mặc dù rộng lớn nhưng lại yên tĩnh u tịch, chỉ có vài chòm sao lớn, vả lại đều là những vì sao tử tịch không có sinh linh.

Diệp Thành cố gắng ngưng khí thi triển chu thiên diễn hoá, lấy bầu tinh không này làm trung tâm rồi bắt đầu tính toán.

Nhờ có chu thiên diễn hoá mà Diệp Thành trở về với cảnh tượng của bầu tinh không này không lâu trước đó, đó là từng bóng hình hư ảo đi qua tinh không này, có nam tu sĩ, cũng có nữ tu sĩ.

Ý thức của Diệp Thành như tiên mang đảo qua từng bóng người hư ảo.

Thế nhưng, sau khi quan sát hồi lâu hắn vẫn không tìm thấy được bóng dáng Lục Đạo ở đâu mà chỉ nhìn thấy vài bóng hình quen thuộc, đó là vài người chuyển kiếp của Đại Sở đi qua tinh không mênh mông này không lâu trước đó.

Diệp Thành không thu lại thần thông mà tiếp tục tính toán, hắn đã quyết định sau khi tính toán xong thì đi tìm người chuyển kiếp ở tinh không này, hiện giờ người mà hắn muốn tìm thấy nhất chính là Lục Đạo, hắn muốn gặp Lục Đạo.

Giữa tinh không mênh mông, chu thiên diễn hoá vẫn đang vận chuyển, từng cảnh tượng lúc trước vẫn diễn ra và chỉ có một mình Diệp Thành nhìn thấy.

Không biết qua bao lâu, cảnh tượng diễn ra trước đó mới về trạng thái về đêm, bóng người trong tinh không ít dần, cho tới khi chẳng còn một ai, bầu tinh không vắng vẻ, thiếu hẳn sinh khí.

Diệp Thành vẫn không thu lại thần thông, hắn vẫn đang chăm chú quan sát.

Cuối cùng, tinh không mênh mông cũng rung lên, Diệp Thành nhìn thấy bóng hình Long Ngũ, đó chính là cảnh tượng hư ảo, Long Ngũ đang bay từ tinh không phía xa tới, trong tay cầm một bụi tiên thảo.

Đôi mắt Diệp Thành nheo lại, Long Ngũ đã hiện thân thì Lục Đạo nhất định sẽ tới sau đó không lâu.

Quả nhiên, sau khi Long Ngũ tới lại có một bóng hình hư ảo xuất hiện, đó là Lục Đạo, trông ông ta rất dị thường, xuất hiện trong mơ hồ, Diệp Thành thậm chí còn không nhìn ra ông ta xuất hiện bằng cách nào.

Diệp Thành chăm chú quan sát Lục Đạo, Lục Đạo đứng quay lưng lại phía hắn ta, mặc dù chỉ là bóng lưng không rõ ràng nhưng có thể thấy ông ta cô đơn tiều tuỵ thế nào, bước đi cũng có phần cứng nhắc, ông ta chậm rãi đi trong vô định.

Diệp Thành cố gắng sử dụng sức mạnh của đôi mắt, quan sát một cách tỉ mỉ.

Có điều, hắn càng muốn nhìn rõ bóng hình ấy thì lại càng nhìn không ra, bóng người Lục Đạo quá xa vời, xa vời như cách hắn cả bao nhiêu năm tháng, già nua mà xưa cũ khiến hắn nhìn không thấu.

Thánh thể của Diệp Thành run lên, khoé miệng chảy máu.

Lại là sự tồn tại quá mạnh đụng đến chu thiên diễn hoá khiến Diệp Thành gặp phản phệ.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Lục Đạo dừng chân, hơi quay đầu lại nhìn về phía sau như thể có thể thông qua từng bóng hình hư ảo, nhìn xuyên qua thời gian và không gian vời vợi và trông thấy Diệp Thành, cũng là Diệp Thành nhưng lại ở thời không khác.
Chương 1784: Dược dẫn

Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo của Lục Đạo, quả thực trông giống hệt với hắn, trên khuôn mặt còn mang theo bao nét thăng trầm của thời gian, nét phong trần hằn rõ trên khuôn mặt, thời gian như từng vết dao để lại dấu vết trên khuôn mặt ông ta.

Thế rồi ý thức của Diệp Thành trở nên bất định, bóng hình Lục Đạo mờ dần trong tầm mắt của hắn.

Cũng vì nhìn Lục Đạo lâu hơn một chút mà ý thức của hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy dị thường, cho dù với khả năng của hắn thì cũng không thể nào tự thoát ra ngoài, hắn không tìm được đường về.

Chu thiên diễn hoá cũng vì ý thức của hắn biến mất mà ngừng vận chuyển, từng cảnh tượng cũng tiêu tán.

Tinh không lại trở về như ban đầu.

Diệp Thành đứng đó giống như pho tượng bất động.

Không biết qua bao lâu mới thấy có người bước chân tới tinh không này.

Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già lưng gù cầm cây gậy thanh long, làn da nhăn nheo, đôi mắt mờ đục nhưng lại loé lên u quang.

Lão già nhìn thấy Diệp Thành đứng đó, có lẽ vì Diệp Thành bất động khiến đôi mắt lão ta bất giác nheo lại, cảnh tượng này quá khác thường.

Lão ta nheo mắt nhìn tứ phương, nhấc chân chậm rãi bước tới, thấy ý thức của Diệp Thành vẫn đang ở trạng thái lơ lửng thì bất giác nở nụ cười nham hiểm, lão ta liếm liếm miệng: “Huyết mạch thuần tuý quá”.

Diệp Thành vẫn không di chuyển, ý thức lơ lửng, hắn đương nhiên không biết có người lại gần mình, vả lại còn tới gần với mưu đồ.

Lại nhìn sang lão già lưng gù, lúc này lão ta đã tế ra một cái lư đồng màu đen kịt thu ý thức lơ lửng của Diệp Thành vào trong: “Huyết mạch thuần tuý thế này mà mang về làm thuốc thì còn gì bằng”.

Lại là một cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, lão già lưng gù biến mất, người cùng biến mất với lão ta còn có Diệp Thành.

Diệp Thành bị phong ấn trong lư đồng, ý thức của hắn vẫn đang ở trạng thái lửng lơ, hắn chỉ có thể nhìn thấy từng đám mây và sương mờ ảo, mọi thứ đều hư ảo trong tầm mắt.

Trời gần sáng, lão già lưng gù đáp chân xuống một vì sao tử tịch và tiến vào lòng đất.

Bên trong lòng đất là cả một thế giới khác, đó là địa cung cổ xưa, bên trên bập bùng từng ngọn đuốc đen xì, mặc dù rộng rãi nhưng lại cho người ta khí tức lạnh lùng khác thường.

Cho tới lúc này, lão già lưng gù mới lấy lư đồng màu đen ra, để nó lơ lửng trên tế đàn.

Tiếp đó, lão già lưng gù lại lấy ra không ít thảo dược, đều là thứ bất phàm, từng cây thảo dược mang theo tinh nguyên dồi dào, chỉ cần lấy bất cứ cây nào ra cũng có thể khiến tứ phương tranh giành nhau.

Nhìn ông ta thì rõ ràng là một luyện đan sư, vả lại còn là một luyện đan sư tà ác, nếu không thì cũng không lôi Diệp Thành tới đây làm dược dẫn, dùng người sống để làm dược dẫn chẳng phải là ác sao? Giống như Đan Ma của Đại Sở năm xưa dùng tinh hồn của trẻ nhỏ luyện đan và gặp báo ứng.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn bị phong ấn trong lư đồng màu đen, xung quanh với từng đoạn xích phù văn dị thường quấn quanh, đó là cấm chế bên trong lư đồng, pháp lực toàn thân bị phong ấn khiến hắn giống như tượng đá.

Không lâu sau đó liền có bóng người đứng trong địa cung này, đó là một bà lão lưng gù, bà ta cầm một cây gậy thanh long, bộ dạng giống với lão già lưng gù kia.

Lão già lưng gù và bà ta chính là một cặp tu sĩ, chỉ cần nhìn là thấy có tướng phu thê.

Bà lão lưng gù kia cũng dẫn theo một người tới, đó chính là một nữ tử áo trắng, trông có vẻ như bị bắt tới đây để luyện đan.

Nếu Diệp Thành thấy nữ tử này thì nhất định thấy quen vì đó chính là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Lão già lưng gù liếc mắt nhìn bà lão rồi lại dừng lại ở nữ tử áo trắng kia, thấy dung mạo tuyệt thế của cô, trong ánh mắt lão ta loé lên ánh nhìn dâm tà.

Thấy ánh mắt dâm tà đó của ông ta, đôi bà lão lưng gù lạnh như băng, ta mới là người đồng hành với ông, ông nhìn thấy một cô nương xinh đẹp là nhìn kiểu đó, ông có ý gì hả?

Thấy ánh mắt của bà lão kia, lão già lưng gù ho hắng thu lại ánh mắt và tiếp tục sắp xếp thảo dược.

Bà lão hắng giọng mở lư luyện đan màu đen phong ấn Diệp Thành, bà ta nhìn Diệp Thành bên trong và sáng cả mắt như thể nhìn ra được sự bất phàm trong huyết mạch của Diệp Thành.
Chương 1785: Cảnh tượng năm xưa tái diễn

Địa cung u tịch, u ám vô cùng.

Lão già lưng gù và bà lão kia đang bận rộn sắp xếp thảo dược chuẩn bị luyện đan.

Ở một bên nữ tử áo trắng kia vẫn đang phong cấm ở đó, sắc mặt tái nhợt nhìn lão già lưng gù và bà lão kia như thể biết vận mệnh của mình sắp bị làm dược dẫn và bị mang đi luyện đan.

Trong lúc bất lực cô bị phong cấm, dù không bị phong cấm thì cũng khó thoát được khỏi ma chưởng vì lão già và bà già lưng gù kia đều là Thánh Nhân, cô không có cơ hội chiến thắng, cho dù chỉ là thoát thân cũng khó.

Ôi trời!

Khi lão già bà bà lão lưng gù kia đang sắp xếp thảo dược thì nữ tử áo trắng lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bên trong lư đồng tăm tối vang lên tiếng mắng chửi đầy bá đạo khiến lư đồng chấn động.

Thấy vậy, lão già lưng gù và bà lão kia cứ thế ngó lơ, chỉ có khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.

Trong lư đồng màu đen kia Diệp Thành tối sầm mặt, ý thức lơ lửng của hắn không dễ gì mới quay về, hắn mở mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến mình hộc máu, hắn bị phong cấm, vả lại còn bên trong cái lư đồng.

Lần thứ mấy rồi, đây là lần thứ mấy rồi, trước là Đan Quỷ, sau là Cô Nguyên, bây giờ lại bị nhốt trong lư luyện đan, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Đế khí thế thôn tính bát hoang.

“Kẻ đê tiện nào, thả lão tử ra”, Diệp Thành càng nghĩ càng tức, hắn lại lần nữa la lối mắng chửi.

Thế nhưng sau những lời mắng chửi của hắn thì chẳng có một âm thanh hồi âm khiến hắn đau đớn xót xa, cho dù với khả năng chiến đấu của hắn thì cũng khó có thể thoát ra khỏi cấm cố vì pháp lực toàn thân của hắn đã bị phong ấn.

Vả lại thứ phong ấn hắn lại là một thánh binh của Thánh Nhân, một khi bị phong ấn thì không có khả năng thoát thân.

Không biết đến bao giờ nắp lư luyện đan mới được mở ra, để lộ ra một nửa khuôn mặt nhăn nheo của lão già lưng gù kia, trong đôi mắt lão ta còn có u quang loé lên.

Thấy vậy, Diệp Thành tức tối tiếp tục mắng chửi: “Lão già đáng chết, thả ta ra”.

Có điều lão già lưng gù lại cười tôi độc, lão ta ngó lơ sau đó ném cả nữ tử áo trắng vào trong này.

Ấy?

Nhìn thấy nữ tử áo trắng, Diệp Thành đang mắng chửi thì giật mình nhìn khuôn mặt tuyệt thế của cô, khuôn mặt đó càng nhìn càng thấy xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thân thuộc.

Nữ tử áo trắng kia cũng đang nhìn Diệp Thành, đều bị bắt tới đây để luyện đan, bọn họ có thể coi là đồng bệnh tương liên.

Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành cô đột nhiên cảm thấy rất quen như thể đã từng gặp ở đâu, chỉ trong giây phút ngắn ngủi cô thậm chí còn muốn hét ra một cái tên.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao?

Vẻ mặt của Diệp Thành còn kì quái hơn, hắn há miệng hồi lâu không ngậm lại, thẫn thờ nhìn nữ tử kia.

Cảnh tượng đó thật sự giống nhau, năm xưa bên trong lư luyện đan của Đan Hồn hắn cũng ngồi đối diện với cô như vậy, cũng bị bắt vào bên trong lư luyện đan, có điều, điểm khác biệt đó là lần này hắn bị bắt vào đây trước.

Nhìn mãi nhìn mãi, trong đôi mắt Diệp Thành chợt nhoà nước mắt, kiếp trước và kiếp này bọn họ cùng gặp nhau trong một hoàn cảnh, cũng giống như năm xưa, hắn là tiểu đệ tử của Hằng Nhạc Tông, cô là một cô nương không màng thế sự.

Không sai, người ngồi đối diện với hắn chính là Thượng Quan Ngọc Nhi, kiếp trước là một trong những thánh nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc.

Thượng Quan Ngọc Nhi chuyển kiếp bị Diệp Thành nhìn như vậy thì tỏ ra không được tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Thành, cô bất giác cau mày, cùng lắm là chết, có cần đến mức phải khóc như vậy không?

Khi cả hai người đang đưa mắt nhìn nhau thì lư đồng rung lên.

Có lẽ lão già và bà lão lưng gù kia đã bắt đầu luyện đan thổi bùng ngọn lửa, sức nóng của lư đồng lên cao.

Cũng như năm xưa, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi bị thiêu đốt y phục, hắn lộ ra thánh thể còn cô lộ ra cơ thể hoàn mĩ, mỗi một phần cơ thể đều hết sức nhẵn nhụi.

Diệp Thành tròn mắt nhìn cơ thể Thượng Quan Ngọc Nhi, sống mũi cay cay, cơ thể nữ nhân lộ ra trước mắt nên cậu nhỏ giữa hai chân của hắn lại không yên phận.

Thượng Quan Ngọc Nhi đỏ bừng mặt, tu đạo cả hai trăm năm nay cô chưa bao giờ thấy cơ thể trần trụi của một nam tu nào, vả lại còn ở ngay trước mặt mình.

“Nhắm mắt của ngươi lại”, cuối cùng, Thượng Quan Ngọc Nhi chuyển kiếp cũng phát điên, cô lập tức lên giọng nạt nộ chói tai.

“Không nhắm”, đầu Diệp Thành lắc như trống bỏi, hắn phát huy tinh thần mặt dày của mình, đôi mắt loé sáng.

“Ngươi...”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối, cô bị một câu nói của Diệp Thành chặn miệng đến mức suýt phun ra máu. Trời xanh đúng là không công bằng, chết thì chết nhưng sao trước khi chết lại phải gặp một tên mặt dày đến vậy.

“To hơn cả năm xưa”, Diệp Thành nói một câu rồi nhìn đôi gò bồng đào của Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Ngươi còn nhìn?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức điên người, nếu như giờ giải phong cấm cho cô thì cô sẽ không do dự mà cầm ngay con dao sự sát, ồ không đúng, trước khi chết còn phải bóp chết tên lưu manh ở phía đối diện.

“Có phải chưa nhìn bao giờ đâu chứ”, Diệp Thành sống chết vẫn tỏ ra mặt dày, hắn liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ trên xuống dưới.

“Ngươi đúng là loại mặt dày”.

“Cô cũng nhìn ta rồi mà, sao ta không được nhìn cô?”

“A...”, Thượng Quan Ngọc Nhi thét lên chói tai, cũng không biết là vì xấu hổ hay vì tức tối lập tức im bặt rồi nhắm mắt lại, đợi tới khi mở mắt ra thì vẫn thấy tên mặt dày kia trước mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom