• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (6 Viewers)

  • Chương 1626-1630

Chương 1626: Nhà họ Mạc xuất hiện Thánh Nhân

Rầm! Bịch!

Trong tinh không mênh mang, tiếng động ầm vang vang dội.

Nhìn từ xa, từng tảng thiên thạch hoá thành tàn tro, đến cả nhiều cổ tinh cũng gặp nạn theo.

Diệp Thành vẫn đang bỏ chạy, vả lại bộ dạng hết sức thảm hại.

Phía sau hắn, Minh Vương lão tổ vẫn đang đuổi theo cuốn theo biển huyết hải ngút trời, thôn tính từng phần tinh không.

Động tĩnh của cả hai người quá lớn khiến rất nhiều cổ tinh phải bày ra kết giới hộ sơn, chỉ sợ bị liên luỵ, đó là hai kẻ mạnh cái thế, chỉ cần là dư âm bọn họ tạo ra thôi cũng đủ khiến người ta hồn bay phách lạc rồi.

Đuổi theo, có gan thì đuổi theo cho ta!

Diệp Thành vừa tháo chạy vừa không quên quay đầu lại mắng chửi.

Giết! Giết!

Lão tổ Minh Vương gào thét điên cuồng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, ông ta tỏ ra tôi độc, bạo tàn và khát máu, sát khí với Diệp Thành đã tới mức không thể nào kiềm chế lại được nữa.

Diệp Thành không mắng chửi nữa mà quay người bỏ chạy một cách điên cuồng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn.

Giết!

Minh Vương lão tổ sát khí ngút trời truy sát liền theo sau.

Cả hai người một chạy một đuổi giống như hai đạo thần mang tô điểm thêm sắc màu cho bầu tinh không này.

Phía bọn họ rất náo nhiệt còn phía Nam Thiên Tinh thì cũng không kém phần sôi nổi.

Ở tiên sơn nhà họ mạc, trận đại chiến vô cùng khốc liệt, máu tươi nhuốm đỏ cả thiên địa của Nam Thiên Tinh.

Có thể thấy rằng nhà họ Mạc chiếm ưu thế, Nam Thiên Tinh chính là địa bàn của bọn họ, có tiên sơn nhà họ Mạc làm bức trướng, lại có trận pháp công kích trợ trận khiến kẻ mạnh của Minh Vương Tông tan tác.

Chẹp, chẹp...!

Tu sĩ tứ phương lại tặc lưỡi, cảnh tượng đẫm máu này khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

Ừm?

Đang nhìn thì ở phía sâu trong tiên sơn nhà họ Mạc, thần hồng rực rỡ xuyên lên thiên tiêu khiến hư thiên vời vợi hoá ra dị tượng khổng lồ.

Đó là...!

Tất cả mọi người đều nhìn cửu tiêu, đến cả tu sĩ mạnh của nhà họ Mạc đang đại chiến với tu sĩ của Minh Vương Tông cũng lần lượt bãi chiến.

Vù!

Tiếng vù vù vang lên, không gian rung chuyển, thiên địa xoay vần, từ trung tâm của nhà họ Mạc, một luồng ánh sáng rực rỡ kéo dài về tứ phương tạo thành luồng áp lực khiến người ta phải run sợ.

Thánh...Thánh Nhân?

Tu sĩ tứ phương vô cùng kinh ngạc, toàn thân run rẩy.

Sao...sao có thể?

Kẻ mạnh của Minh Vương Tông lần lượt lùi về sau, đôi mắt trố ra, đồng tử co lại, sắc mặt tái nhợt.

Đặc biệt là Chuẩn Thánh nhìn về nơi phía xa của tiên sơn nhà họ Mạc với ánh mắt không sao tin nổi, vẻ mặt sợ hãi, đánh lâu như vậy rồi mà không biết nhà họ Mạc có một tu sĩ Chuẩn Thánh độ Thiên Nhân Ngũ Suy, vả lại còn vượt qua được ải đầu tiên.

Thành công rồi!

So với Minh Vương Tông thì người nhà họ Mạc lại tỏ ra vô cùng phấn khởi.

Một Thánh Nhân siêu thoát là sự tồn tại mạnh mẽ thế nào, đủ để xoay chuyển thắng bại của cả một trận chiến tranh, cũng đủ để chống chọi với sinh tử của chiến tranh, may mắn là tu sĩ Thánh Nhân này thuộc về nhà họ Mạc.

Rầm! Rầm! Rầm!

Trong chốc lát, từng tiếng động ầm vang vang lên chậm rãi và có tiết tấu.

Nếu nghe kĩ thì đó là âm thanh của bước chân người, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mỗi bước chân đặt xuống, đại địa đều rung chuyển, khiến cả Nam Thiên Tinh chấn động.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, phía sâu của tiên sơn nhà họ Mạc, có một bóng người từ từ bước ra, chính là lão già tóc bạc.

Đó là lão tổ của nhà họ Mạc nhưng lại dần biến thành một thanh niên tóc bạc, trông không khác gì một vị thần vương, tiên quang chiếu rọi, khí huyết sục sôi, uy lực của Thánh Nhân chấn động cửu tiêu.

Minh Vương Tông, đáng chết!

Lão tổ nhà họ Mạc lên tiếng, mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng lại như lôi chớp cuồng thế mang theo uy nghiêm lạnh lùng mà mạnh bạo.

Thấy vậy, kẻ mạnh của Minh Vương Tông vô thức lùi về sau, Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.

Đây chính là uy thế của Thánh Nhân, chỉ là một người nhưng lại khiến cả một tông phải lùi về sau.

Chạy đi!

Tu sĩ của Minh Vương Tông liên tiếp bước lùi về sau, sau đó quay người bỏ chạy.

Đó là Thánh Nhân, cùng cấp với lão tổ, vả lại cùng là Thánh Nhân nhưng uy lực của lão tổ nhà họ Mạc còn hơn cả lão tổ Minh Vương, sự tồn tại ở đẳng cấp này đâu phải bọn họ có thể hình dung.

Lão tổ nhà họ Mạc hắng giọng, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Minh Vương Tông, lúc này ông ta đã giơ tay diễn hoá ra đạo pháp huyền diệu.

Đó là biển tiên quang, dung hoà với uy lực và đạo tắc của Thánh Nhân, hư không nứt ra từng tấc, tu sĩ của Minh Vương Tông bị nhấn chìm cả đám, cho dù là Chuẩn Thánh thì cũng khó có thể chặn lại, lập tức bị tiêu diệt.

Tu sĩ tứ phương cũng lùi bước, bọn họ lùi cả tám mươi nghìn trượng, vẻ mặt tái nhợt thảm hại nhìn thiên địa.

Kẻ mạnh rợp trời của Minh Vương Tông bị biển tiên quang của lão tổ nhà họ Mạc nhấn nhìm, không một ai có thể trốn thoát, một Thánh Nhân diệt một tông, cảnh tượng đó quá chấn động khiến người ta run rẩy.

Lão tổ!

Tu sĩ nhà họ Mạc người nào người nấy kích động quỳ xuống đất.

Quay lại rồi nói!

Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười, bay vào cửu tiêu, một bước bước ra khỏi Nam Thiên Tinh, cứ thế bay về một hướng trong tinh không.

Tất cả mọi người đều biết lão tổ nhà họ Mạc đang tìm lão tổ Minh Vương để tính sổ, trận đại chiến bên này kết thúc rồi nhưng trận đại chiến giữa Minh Vương lão tổ và Diệp Thành vẫn còn tiếp diễn, ông ta cần đi trợ chiến.
Chương 1627: Hợp sức đối đầu

Có điều sau khi lão tổ nhà họ Mạc rời đi thì tu sĩ tứ phương liền đổ xô về phía tiên sơn nhà họ Mạc.

Nhà họ Mạc ở Nam Thiên Tinh vốn dĩ là môn phái lớn của Huyền Thiên Tinh Vực, hiện giờ lại xuất hiện thêm một Thánh Nhân nữa thì sức mạnh càng tăng thêm bội phần, đây là một cái cây đại thụ, quan trọng nhất là nhà họ Mạc hành sự vẫn đáng tin hơn Minh Vương Tông nhiều, chí ít thì không tàn bạo như Minh Vương Tông, tổng hợp nhiều nguyên do như vậy thì người ở tứ phương sao có thể không giao hảo với nhà họ Mạc cho được.

Thế rồi Thánh Chủ nhà họ Mạc cứ thế phong bế tiên sơn, hiện giờ trận đại chiến vừa kết thúc, nhà họ Mạc cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Tu sĩ tứ phương thấy ái ngại nhưng chỉ có thể cười trừ, lần lượt rời đi, đem sự việc ở Nam Thiên Tinh bẩm báo cho lão tổ.

Chiến tranh ở Nam Thiên Tinh kết thúc nhưng trận đại chiến giữa Diệp Thành và Minh Vương lão tổ vẫn còn đó.

Hàng ngàn cây cổ thụ ở tinh không đã bị hai người đánh đổ, bọn họ đã giao chiến không dưới trăm trận.

Ngươi rốt cục là ai?

Minh Vương lão tổ thét lên, hàng vạn đạo tiên mang bắn ra ngắm về phía Diệp Thành.

Cho tới lúc này Minh Vương lão tổ vẫn chưa biết thân phận của Diệp Thành, ông ta muốn tận mắt thấy nhưng trên người Diệp Thành lại dùng bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, càng vậy lại càng khiến ông ta điên cuồng phẫn nộ.

Thấy Minh Vương lão tổ phẫn nộ, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ông ta vung kiếm với hàng vạn nhát kiếm hướng về phía Diệp Thành.

Kiếm mang và tiên mang va chạm tạo ra từng đốm lửa đỏ chói sáng trên tinh không, giống như những vì sao lấp lánh.

Giết!

Minh Vương lão tổ di chuyển sát phạt đến, chỉ ra nhất chỉ thần mang đâm xuyên ngực Diệp Thành.

Diệp Thành ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau.

Minh Vương lão tổ không cho Diệp Thành cơ hội để thở, ông ta lập tức truy sát đến, bàn tay biến thành đao, suýt chút nữa thì trảm diệt Diệp Thành.

Ông giỏi!

Diệp Thành gằn lên, lập tức quay người bỏ chạy.

Đứng lại!

Minh Vương lão tổ phẫn nộ, ông ta không buong tha cho Diệp Thành mà tiếp tục đuổi theo.

Nào ngờ Diệp Thành vừa chuồn đi đã quay phắt người lại, không nói lời nào tung ra một chưởng mạnh bạo.

Có lẽ không ngờ Diệp Thành đột ngột sát phạt quay trở lại nên Minh Vương lão tổ đã trúng chiêu không kịp trở tay, phần đầu bị đánh nát tan.

A....!

Minh Vương lão tổ gào thét, bàn tay tung chưởng hướng về Diệp Thành.

Có điều mặc dù chưởng đánh này của ông ta rất khủng khiếp nhưng lại không đánh được tới Diệp Thành vì giây phút trước Diệp Thành đã trốn vào hố đen không gian, sau khi sát phạt ra thì đã giáng một gậy khiến một nửa cơ thể của ông ta tan nát.

Có điều Minh Vương lão tổ là Thánh Nhân, phần cơ thể bị đánh tan nhanh chóng hồi phục.

Diệp Thành chép miệng, thầm nhủ khả năng hồi phục của Minh Vương lão tổ thật bá đạo, còn hơn cả bí thuật tiên luân thiên sinh của hắn.

Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lại lần nữa né đi và chuồn đi cả hàng chục triệu trượng sau đó mới dừng lại nhìn về phía sâu của tinh không, khoé miệng mỉm cười.

Giết!

Minh Vương lão tổ mặt mày hung tợn, ông ta quay người nhìn về phía tinh không ở phía sau, ở đó có một bóng người bay từ hư không tới, đó chính là một thanh niên tóc bạc, khí huyết sục sôi, cuốn theo dị tượng dồi dào.

Mạc Thanh Huyền!

Minh Vương lão tổ mặt mày khó coi, ông ta như nhìn ra lão tổ nhà họ Mạc là Thánh Nhân.

Lão tổ nhà họ Mạc mặt mày lạnh lùng không hề mỉm cười, cứ thế lao vào khai chiến, tung một chưởng tạo ra cả tinh hà khiến tinh không chấn động, Minh Vương lão tổ vẫn còn ngỡ ngàng đột nhiên bị nhấn chìm.

Không thể nào!

Minh Vương lão tổ gào thét xông ra khỏi tinh hà nhưng đã bị máu nhuốm toàn thân.

Có lẽ cho tới lúc này ông ta mới ý thức được mình phàm sai lầm lớn tới mức nào, ông ta đường đường là Thánh Nhân mà lại không nhận ra lão tổ nhà họ Mạc độ thiên nhân ngũ suy kiếp, vả lại đã đột phá thành công.

Nực cười là ông ta không những không nhận ra mà ngược lại còn bị một tu sĩ cảnh giới Hoàng dẫn ra khỏi Nam Thiên Hà cho lão tổ nhà họ Mạc đủ thời gian đột phá, ông ta có thể tưởng tượng được kết cục của Minh Vương Tông thế nào.

Lão tổ nhà họ Mạc lại di chuyển, thi triển bí thuật nghịch thiên bá đạo, trảm ra tiên quang với sức đâm xuyên mạnh mẽ.

Minh Vương lão tổ cười tôi độc, không lùi mà tiến, trong tay sẵn thần thông đối đầu với lão tổ nhà họ Mạc.

Cả hai Thánh Nhân đại chiến, cảnh tượng huỷ thiên diệt địa.

Diệp Thành hoá đỉnh thành kiếm, hắn cũng tham gia vào trận chiến.

Mục đích của hắn rất đơn giản đó là hắn không thể để Minh Vương lão tổ sống sót quay về.

Hắn mà Minh Vương lão tổ vốn dĩ không thù oán nhưng sự tồn tại của Minh Vương lão tổ uy hiếp đến người chuyển kiếp của Đại Sở.

Hắn chính là vị Hoàng của Đại Sở, hắn tới Chư Thiên Vạn Vực không chỉ để tìm người chuyển kiếp mà còn phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của người chuyển kiếp, vì rồi sẽ có ngày hắn đưa bọn họ quay về Đại Sở.

Cũng vì lý do này mà đòn công phá của hắn hết sức mạnh bạo, có vài lần hắn suýt có thể trảm diệt Minh Vương lão tổ rồi.

Bí pháp của Minh Vương lão tổ hết sức bá đạo, cùng ở cảnh giới Thánh Nhân nhưng ông ta rõ ràng mạnh hơn Minh Vương lão tổ, mỗi lần ra tay đều là đại thuật sát sinh, không hề nương tay, cũng không định cho Minh Vương lão tổ cơ hội sống sót quay về, ông ta đã là lão tổ một gia tộc thì phải có trách nhiệm với hậu bối đời sau của gia tộc.

Cả hai người tấn công trước và sau khiến Minh Vương lão tổ rơi vào thế bất lợi, cơ thể ông ta đẫm máu, đến cả nguyên thần cũng tổn thương nghiêm trọng.

A...!

Tiếng gằn phẫn nộ của Minh Vương lão tổ vang vọng khắp tinh không, mặc dù là Thánh Nhân nhưng khó có thể chặn lại nổi đòn công phá liên thủ giữa Diệp Thành và lão tổ nhà họ Mạc, có vài lần ông ta định bỏ chạy nhưng bị hai người chặn lại.

Cửu thiên phong cấm!

Lão tổ nhà họ Mạc thi triển thần thông phong cấm chèn ép nguyên thần của Minh Vương lão tổ.

Vạn kiếm phong thần!

Một kiếm của Diệp Thành với thần uy đâm xuyên mạnh mẽ, mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa, đâm xuyên phần đầu của Minh Vương lão tổ, đến cả nguyên thần chân thân của ông ta cũng bị trảm diệt.
Chương 1628: Con lợn bị phong cấm

Minh Vương lão tổ bị tiêu diệt, tinh không hiếm khi được yên bình.

Các tu sĩ lão bối nhìn nơi này không khỏi cảm khái, bọn họ đã tận mắt chứng kiến một Thánh Nhân bị trảm diệt.

Rất nhiều người hít vào một hơi thật sâu, trong lòng như trút được gánh nặng.

Trận chiến này kẻ mạnh của Minh Vương Tông đã hoàn toàn bị nhấn chìm, Minh Vương lão tổ cũng bị trảm sát, Minh Vương Tông hành đạo hàng nghìn năm ở Huyền Thiên Tinh Vực cũng bị diệt vong theo dòng chảy lịch sử.

Nhưng nào ai ngờ rằng trận chiến này lại vì một nữ tử mà nên.

Nếu không phải vì Nguyệt Trì Huân thì Diệp Thành cũng không lôi theo thần tử Minh Vương, càng không đại náo Minh Vương Tông và thêm nhiều chuyện khác sau đó.

Không biết nếu để Minh Vương Tông biết được nguyên do của mọi việc thì liệu có cầu xin trời cao cơ hội làm lại hay không, nếu có thể quay ngược thời gian thì bọn họ chắc chắn sẽ không đụng tới Vân La Tinh làm gì.

Diệp Thành thu lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, cơ thể hắn lảo đảo, khoé miệng còn có máu trào ra.

Hậu sinh khả uý!

Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà đặt bàn tay lên vai Diệp Thành, pháp lực Thánh Nhân tinh tuý đẩy vào cơ thể hắn.

Tiền bối quá khen rồi!

Diệp Thành ho hắng, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, nhà họ Mạc bị công phá căn bản đều do hắn.

Đây không phải là lời khen!

Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười nhưng không khỏi tỏ ra bất ngờ, tu vi cảnh giới Hoàng mà đã có sức chiến đấu sánh ngang Thánh Nhân, điều này khiến ông ta cảm thấy mới lạ.

Lão tổ nhà họ Mạc rất cảm kích về hành động của Diệp Thành, trước đó ông ta độ kiếp, chắc chắn khó có thể vượt qua đạo quan đó nhưng vì câu nói của Diệp Thành miws khiến ông ta nghịch thiên niết bàn trong tuyệt cảnh.

Cũng chính vì vậy mà một Thánh Nhân như ông ta mới mạnh hơn Minh Vương lão tổ thành danh đã lâu.

Một điểm khác đó là Diệp Thành thay nhà họ Mạc chặn Minh Vương lão tổ để tranh thủ thời gian quý báu cho ông ta đột phá và cho sự sinh tồn của nhà họ Mạc, chỉ cần hai điểm này thôi nhà họ Mạc đã nợ hắn cả hai món ân tình lớn rồi.

Cả hai người sóng vai rẽ ngang qua bầu trời.

Không lâu sau đó, các lão bối của Nam Thiên Tinh tới đông như nêm, tất cả đều ra khỏi tiên sơn nghênh đón.

Thế rồi mùi hương của rượu phảng phất khắp cả tiên sơn, vừa để chúc mừng lão tổ nhà họ Mạc tiến giới thành Thánh Nhân, vừa cảm ơn Diệp Thành đã giúp nhà họ Mạc vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cảnh tượng tiệc rượu vô cùng nào nhiệt.

Diệp Thành đương nhiên là trung tâm của mọi sự chú ý, cảnh giới Hoàng đối đầu với Thánh Nhân, là một sự việc mà trước nay chưa từng có, sự tồn tại của Diệp Thành khiến bọn họ có lý do tin rằng hắn chính là một thần thoại của hậu thế.

Lúc này, Diệp Thành đang hỏi các lão bối của nhà họ Mạc về Côn Luân Hư, có điều, điều khiến hắn cảm thấy nuối tiếc đó là không một ai biết.

Cho tới đêm khuya, tiệc rượu mới tàn.

Về tới tiên sơn thì Hoa Vân và Chu Ngạo cùng Nguyệt Trì Huân đã đến, bọn họ nhìn hắn như nhìn một con quái vật.

Bình thường thôi mà!

Diệp Thành chỉnh lại y phục một cách tự nhiên.

Hoa Vân mỉm cười lắc đầu đưa ra một cái túi đựng đồ, đó chính là món đồ mà nhà họ Mạc tặng cho hắn.

Diệp Thành đương nhiên sẽ không khách khí.

Phải nói là nhà họ Mạc rất có lực, bảo bối bên trong túi đựng đồ hết sức phong phú, pháp khí, đan dược, bí quyển, nguyên thạch, cần gì có nấy, bên trong đó đương nhiên không thể thiếu tinh không đồ mà Diệp Thành cần.

“Đã ở đây cả rồi thì cho mọi người đi xem thứ thú vị của một tông”, Diệp Thành cất túi đựng đồ sau đó mỉm cười thần bí với ba người.

“Ngươi nói thú vị thì chắc chắn là thú vị rồi”.

“Hắn tiến bộ nhiều đó”, Diệp Thành toét miệng cười, phất tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh và lôi con lợn bị phong cấm trong đó ra.

Thấy con lợn này, mấy người phía Chu Ngạo chợt thẫn thờ.

Nếu nói về con lợn này thì quả thật rất khác thường, sau khi được thả ra, nó ngoáy tít cái mông chắc mẩy chạy tới chạy lui, không có bắp cải trắng, nó chỉ đành đào bới từng lùm hoa cỏ, một bụi hoa cỏ đang yên ổn đã bị nó vùi cho nát tươm.

Mấy người phía Chu Ngạo tỏ ra rất kì quái, tiếp đó bọn họ lần lượt nhìn sang Diệp Thành, đây là người chuyển kiếp sao?

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, một đạo tiên quang được hắn gảy ra bay vào đầu con lợn kia.

Éc...!

Thế rồi tiếng lợn kêu ré lên, nó lập tức nằm xuống dãy dụa như thể đau đớn lắm, đâu còn sức mà vùi hoa vùi cỏ, nước mắt chảy dài.

Phía Chu Ngạo lần lượt nhìn sang, có lẽ vì con lợn này nên cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa nhìn ra đây là ai chuyển kiếp.

Không biết mất bao lâu con lợn mới ngừng thét.

Chỉ thấy nó đứng dậy, đôi mắt to tròn đảo sang nhìn phía Diệp Thành rồi lại nhìn cơ thể của bản thân mình, sau đó một tiếng gằn đầy bá khí vang vọng gắp nhà họ Mạc: Mẹ kiếp!

Thú vị đấy!

Chu Ngạo quỳ xuống vừa xoa cằm vừa tặc lưỡi nhìn con lợn như nghe ra là ai chuyển kiếp sau tiếng gằn của nó, trong kí ức của hắn, người có thể gằn bá đạo như vậy cũng chỉ có một người, ồ không đúng, nói chính xác là một “đống”.

“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?”

“Sao ta vẫn còn sống?”

“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”

“Sao ta lại biến thành con lợn?”

“Mẹ kiếp, còn nhìn cái gì, mau cho lão tử biến thành người”, tính khí của con lợn kia cũng không vừa, nó gằn lên chấn động thiên địa khiến bao nhiêu người nhà họ Mạc tỉnh mộng.

Lại nhìn sang phía Diệp Thành, bọn họ đã lấy ra kí ức thuỷ tinh đem cảnh tượng vui mắt vui tai này ghi lại, vừa ghi vừa nói với giọng đầy ý tứ: “Việc này quay về có thể nói cả một đời”.

“Hoá thành người, cho lão tử hoá thành người”, con lợn mặt mày tối sầm lại, dụi dụi về phía chân của Diệp Thành.

“Hoá, hoá, hoá, chẳng phải tới rồi sao?”, Diệp Thành cất đi kí ức thuỷ tinh thạch rồi gảy ra tiên quang.

Sau khi tiên quang bay vào, trên người con lợn bốc lên làn khó xanh, nó nhanh chóng biến thành hình người.

Nói về hình người mà nó hoá thành thì mặc dù không cao nhưng trông lại rất béo, vừa béo vừa trắng, tai to mặt lớn, béo núc ních, người biết thì còn biết là một con người, người nào không biết thì còn tưởng là cái đụn thịt.

Điều đáng nói là cái “cậu nhỏ” của hắn quả là nhỏ.

Không sai, con lợn này chính là Hùng Nhị.

Woa!

Trên tiên sơn vang lên âm thanh gào khóc thảm thiết.

Tên đó khóc rồi, thật sự đã bật khóc, vả lại còn vừa khó vừa bôi nước mũi lên người nhóm Diệp Thành.

Ở bên, Nguyệt Trì Huân cảm thấy có phần ái ngại, cảnh tượng tình cảm không hề xuất hiện, còn những cảnh tượng nhìn khó chịu này lại không hề ít.

Đêm khuya, Hoa Vân và phía Chu Ngạo xuống núi.

Trên đỉnh núi, chỉ còn lại Diệp Thành và Hùng Nhị, bọn họ là những người bạn đầu tiên của nhau, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn trời cao, từng vì sao lấp lánh kia như từng bóng hình quen thuộc, vì sao băng lướt qua trên bầu trời như năm tháng nào đó một đi không trở lại.

Hùng Nhị là người cảm khái nhất, sao hắn có thể ngờ được kiếp này còn có luân hồi, và sao hắn có thể ngờ nổi mình còn có thể gặp lại người của kiếp trước.

Diệp Thành không khiến bọn họ thất vọng, hắn có thể trảm sát Đại Đế, bảo vệ sơn hà, cũng không uổng bọn họ liều mạng để bảo vệ hắn, giúp hắn hoàn thành trận chiến nghịch thiên đó.

Gặp lại ở nơi xa lạ là một cảnh tượng khiến người ta phải cảm động.

Cả hai như thể còn nhiều điều chưa nói, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở Tàng Thư Các cách đây cả trăm năm vậy.

Thời gian trôi thật nhanh, trải qua nhân thế bể dâu, những chuyện xưa cũ vẫn còn trong kí ức, khắc sâu trong tâm trí và khắc vào linh hồn bọn họ khiến họ không bao giờ quên.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lấy ra một cái túi thơm từ trong ngực áo, bên trên còn khắc tên hai người.

“Cô ấy nói rồi, sẽ luôn đợi ngươi, cho dù là địa lão thiên hoang”, Diệp Thành đưa túi thơm cho Hùng Nhị.

“Như Huyên”, Hùng Nhị cầm túi thơm trong tay, nước mắt dàn dụa, một người trước nay vẫn tỏ ra không đáng tin như hắn lúc này lại rơi nước mắt và từng giọt nước mắt như mang theo bao nỗi niềm, cả trăm năm trời, kiếp trước và kiếp này giống như một giấc mơ, mặc dù tỉnh lại nhưng kí ức sâu đậm nhất vẫn là về người con gái mà hắn yêu thương nhất.

“Rất nhiều việc tự ngươi nghiệm sẽ hiểu”, Diệp Thành đẩy thần thức truyền cho Hùng Nhị, những gì Hùng Nhị muốn hỏi như việc của Đại Sở hay người chuyển kiếp tới kiếp này đều là việc thứ yếu, quan trọng nhất là hắn vẫn muốn biết về Đường Như Huyên.

“Đa tạ”, Hùng Nhị lần đầu tiên nhìn thẳng Diệp Thành, mỉm cười với những giọt nước mắt lăn dài.

“Ta vẫn thích đức hạnh mặt dày của ngươi hơn”.
Chương 1629: Chào mừng mọi người

Đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi.

Vẫn là trên đỉnh núi.

Hùng Nhị đã ngủ, hắn ôm theo túi thơm của Đường Như Huyên, chốc chốc lại cười vài tiếng ngây dại.

Diệp Thành không nhàn nhã, hắn tế ra tiên hoả mở ra đan hải cho Hùng Nhị, gọi ra Đan Tổ Long Hồn mở ra thần hải, dùng thiên lôi tôi luyện cơ thể và tiếp đó là dùng căn nguyên thánh thể tôi luyện hết mạch cho Hùng Nhị.

Hự! Hự! Hự!

Sau một loạt âm thanh này vang lên, Hùng Nhị đang chìm trong giấc mộng đã liên tiếp đột phá, cho tới khi lên tới cảnh giới Linh Hư Đỉnh Phong.

Thế rồi hư thiên một phương bừng sáng, từng bóng người bay tới Nam Thiên Tinh.

Minh Vương Tông đã bị diệt, nhà họ Mạc xuất hiện Thánh Nhân, chỉ trong một ngày nhà họ Mạc trở thành gia tộc hiếm có chống đỡ cả tinh vực này, người người tới đây thăm hỏi đều là lão tổ của những thế lực lớn, ai nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thánh.

Lão tổ của La Vân Tinh cũng đến, khi trông thấy Nguyệt Trì Huân thì kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng lại.

Sau một hồi chuyện trò, Nguyệt Trì Huân kéo Chu Ngạo tới bên cạnh mình.

Mặc dù tu vi của Chu Ngạo thấp nhưng khả năng thiên bẩm lại hơn người, lão tổ của La Vân đương nhiên không phản đối, ông ta vốn dĩ áy náy với Nguyệt Trì Huân nên sao có thể ngăn cản mối tình duyên của đôi uyên ương.

Diệp Thành đảo mắt nhìn một loạt những người tới đây thăm hỏi, hắn không hề thấy người chuyển kiếp liền bay ra khỏi Nam Thiên Tinh, trong tay cầm theo vài tấm tinh không đồ, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hắn phải đi tìm người chuyển kiếp ở những cổ tinh cận kề trong tinh vực này.

Thế rồi hắn cứ thế đi cả tháng trời.

Vận may của hắn thực sự không tồi, hắn đã tìm được không ít người chuyển kiếp, cũng phải hơn cả nghìn người, có cả ở Nam Bắc Sở, có cả người của các thế lực lớn, tất cả đều đóng vai trò rất nhỏ bé, hắn không hề thấy bóng dáng nào quen thuộc.

Những người chuyển kiếp hắn tìm thấy lần này có thể coi là vô cùng phong phú, có tu sĩ, cũng có linh thú, tiên thảo, vai trò của bọn họ không giống nhau, rất nhiều người có thân phận cao quý như thần tử của cổ tinh, lại có người có thân phận thấp hèn làm nô bộc, cũng có vài người là đạo tặc.

Thấy vậy, Diệp Thành chỉ biết mỉm cười.

Đúng như trước đó hắn tính toán, những người kia đã được hắn đưa tới Nam Thiên Tinh.

Còn chưa vào tiên sơn nhưng phía Hoa Vân đã ra đón, ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều người chuyển kiếp của nhà họ Mạc.

Hai bên gặp mặt, cảnh tượng hết sức nghẹn ngào.

Mặc dù hai bên có người quen biết, có người không quen nhưng đối với bọn họ mà nói điều đó không quan trọng, bọn họ là người chuyển kiếp, cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở, hàng trăm năm trước từng là chiến hữu cùng kề vai tác chiến.

Chào mừng mọi người!

Hoa Vân mỉm cười sảng khoái, hắn kéo mọi người vào tiên sơn nhà họ Mạc.

Chẳng quen ai!

Hùng Nhị liếc nhìn một lượt rồi chỉ biết lắc đầu.

Tên này ở nhà họ Mạc cả tháng trời rồi, cũng đã hồi phục lại uy thái như xưa, bước đi cũng có phong thái hơn gấp bội, toàn thân thịt núc ních, đôi mắt híp lại, nhìn thế nào trông cũng thấy gian.

Cả chặng đường, người nhà họ Mạc nhìn thấy hắn đều thở dài, trong ánh mắt viết rõ câu: Đứa trẻ này rốt cục ăn gì mà ra thế này chứ.

“Ta nói này, chúng ta đi đường có thể không cần khoa trương như vậy không?”, Diệp Thành liếc nhìn Hùng Nhị.

“Lão tử đi vậy là may rồi đấy”.

“Ta thích tính cách này của ngươi”.

“Bắp cải này ngon quá”, Hùng Nhị lắc đầu quầy quậy, cả chặng đường hắn liếc đi liếc lại, không biết vì sao khi nhìn thấy từng cây bắp cải được linh lực nuôi dưỡng hắn chỉ muốn lao tới vồ.

“Ngươi vẫn chuyên nghiệp như xưa nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm.

“Đừng ồn ào”.

“Này”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên, hắn lấy ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Hùng Nhị.

“Ta nói rồi mà”, Hùng Nhị toét miệng cười, hắn nhận lấy sau đó nhét vào túi quần.

“Rảnh thì ra ngoài mà chơi, Chư Thiên Vạn Vực này hỗn loạn hơn Đại Sở nhiều”, Diệp Thành lên tiếng, “nhà họ Mạc có Thánh Nhân trấn thủ nên yên tâm về vấn đề an toàn, rồi có ngày tu vi đại thành rồi thì có thể tới Chu Tước Tinh tìm Tạ Vân”.

“Ta cảm thấy thắc mắc”, Hùng Nhị gãi đầu, “là nhân cách của ta không tốt sao? Sao tên Tạ Vân kia lại chuyển kiếp thành Hoàng Tử còn mẹ kiếp, ta đầu thai nhầm sao? Sao lại thành một con lợn?”

“Không cho ngươi chuyển kiếp thành đống phân đã là may rồi”.

“Ta cũng rất thích cái tính này của ngươi”.
Chương 1630: Lại là tranh cuộn

“Diệp Thành tiểu hữu, lão tổ có lời mời”, đang đi thì một trưởng lão nhà họ Mạc đi tới.

“Phiền trưởng lão dẫn đường”, Diệp Thành đi theo trưởng lão kia.

“Ta cũng đi”, Hùng Nhị lắc lắc thân hình béo núc ních đi theo.

“Bên đó có bắp cải”, Diệp Thành đạp Hùng Nhị bay đi sau đó cùng trưởng lão kia bay vào hư thiên giống như một đạo thần quang bay về phía tiên sơn sâu thẳm của nhà họ Mạc, dừng chân ở một khu rừng trúc.

Bên trong rừng trúc, lão tổ nhà họ Mạc đang nhàn nhã pha trà chờ đợi, thấy Diệp Thành đi vào ông ta liền bảo Diệp Thành ngồi xuống.

“Không biết tiền bối gọi vãn bối tới là vì việc gì?”, Diệp Thành mỉm cười.

“Mấy ngày nay ta đã xem toàn bộ cổ quyển của nhà họ Mạc nhưng không hề thấy thông tin gì về Côn Luân Hư mà vãn bối nói”, lão tổ nhà họ Mạc nói rồi không quên rót cho Diệp Thành một chén trà đầy.

“Là vì Côn Luân Hư quá thần bí”, Diệp Thành chép miệng.

“Có điều ta tìm thấy được một thứ rất thú vị”, lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà đưa cho Diệp Thành bức tranh cuộn.

“Ồ?”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy bức tranh, hắn còn chưa mở ra đã nhận thấy được mùi cổ xưa từ phả ra từ bức tranh, xem ra nó cũng phải tồn tại cả vài nghìn năm rồi, thậm chí lâu hơn.

Nghĩ rồi Diệp Thành từ từ mở cuộn tranh ra, đôi mắt hắn dần dần nheo lại.

Bên trong cuộn tranh khắc hoạ một người, nói chính xác là một thanh niên mặc y phục trắng, tóc bạc, ngũ quan sáng sủa, đôi mắt như giếng sâu không gợn sóng, người vẽ nên bức tranh này chắc chắn phải dụng tâm lắm nên từng đường nét mới sinh động có hồn, trông không khác gì một người sống vậy.

Đôi mắt Diệp Thành càng nheo lại hơn vì người trong tranh này trông giống y hệt hắn.

Quan trọng nhất không phải là điểm này mà trên ngón tay của người trong tranh còn đeo một cái nhẫn lấp lánh ánh sáng, cũng mang theo đạo uẩn, Diệp Thành chắc chắn đó chính là Huyền Thương Ngọc Giới của Viêm Hoàng Thánh Chủ.

Là Hồng Trần sao?

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bất giác cau mày.

Thánh vật của Viêm Hoàng chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ mới có tư cách mang theo, người trong tranh trông giống hệt hắn nhưng lại có tư cách đeo Huyền Thương Ngọc Giới, hắn có thể tưởng tượng được chỉ có Hồng Trần.

Thấy Diệp Thành như vậy, lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà: “Bức tranh này chính là do tam thúc của lão hủ đem về năm xưa, nó cũng đã tồn tại ít nhất năm nghìn năm rồi, xem ra trông có phần giống với tiểu hữu, hoặc có thể nói vốn dĩ trông đã giống nhau nên ta mới mời tiểu hữu tới xem”.

“Tiền bối có biết bức tranh cuộn này từ đâu mà có không?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Ta không biết”, lão tổ nhà họ mạc nói rồi không quên nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành, ông ta có lý do tin rằng người đeo nhẫn trên bức tranh kia có liên quan rất lớn tới Diệp Thành.

“Tiền bối, vãn bối có thể mượn bức tranh này về nghiên cứu không?”

“Ta tặng vãn bối là được mà”, lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ, hắn cuộn bức tranh lại rồi quay người đi ra khỏi rừng trúc.

Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, lão tổ nhà họ Mạc khẽ vuốt râu, trong đôi mắt loé lên ánh nhìn đầy ý tứ, mặc dù chỉ là bức tranh đơn giản nhưng bên trong nhất định có bí mật kinh người.

Phía này, Diệp Thành đã đi ra khỏi rừng trúc và vẫn còn cau mày.

Bức tranh này quá dị thường, tồn tại cả năm nghìn năm, hắn chắc chắn không phải là hắn mà là Hồng Trần.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy khó hiểu và mâu thuẫn, Hồng Trần tiếp nhận Viêm Hoàng Thánh Chủ, là sự tồn tại của năm nghìn năm trước, cách hiện tại cũng phải bốn nghìn năm, vả lại còn lưu truyền tới Chư Thiên Vạn Vực.

Diệp Thành khó hiểu, hoặc có thể nói những gì liên quan đến Hồng Trần hắn đều thấy khó hiểu.

Giống như Đại Sở của năm xưa, cho tới khi Hồng Trần qua đời hắn cũng không làm rõ được thân phận của ông ta, sau này nhờ Đông Hoàng Thái Tâm nói thì hắn mới biết Hồng Trần ngay từ đầu đã là một sự mâu thuẫn.

Đúng là khó hiểu!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bay về đỉnh núi của Hoa Vân, bước vào động phủ và tạo kết giới.

Diệp Thành ngồi khoanh chân, hắn đặt bức tranh trên hai chân mình sau đó mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhìn bức tranh kia.

Bức tranh không có gì đặc biệt ngoài sự tồn tại khá lâu, hắn cũng không tìm thấy bất cứ điểm nào khác thường.

Diệp Thành bất lực hít sâu, hắn đành sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá.

Lúc này bức tranh lay động, bên trên xuất hiện thêm một lớp tiên quang như ẩn như hiện, trong không gian có thêm sức mạnh thần bí như muốn che đi huyền cơ trên bức tranh.

Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành loé sáng mở ra một lớp tiên quang như nhìn thấy một bóng hình như mộng như ảo.

Đông... Đông Hoàng Thái Tâm!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom