• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1636-1640

Chương 1636: Bộ lạc người hoang dã

Người hoang dã đưa Diệp Thành tới một cổ tinh cực kỳ rộng lớn.

Cổ tinh này không nhỏ, lớn hơn Vọng Cổ Tinh những ba bốn lần, là cổ tinh lớn nhất chứ không phải một trong những cổ tinh lớn nhất mà Diệp Thành thấy kể từ khi đến Chư Thiên Vạn Vực.

Vừa tới cổ tinh, Diệp Thành đã ngửi thấy khí tức hồng hoang mãnh mẽ cuộn trào về phía mình.

Đập vào mắt hắn là những cánh rừng hoang, cây cổ thụ cao chọc trời, một vùng cây xanh mướt như đại dương, trong đó có rất nhiều yêu thú cường đại, tiếng gầm rú nối nhau không ngớt.

Có điều những con yêu thú ấy dù mạnh đến đâu nhưng khi nhìn thấy người hoang dã đi qua, chúng cũng đều trốn đi thật xa, rất nhiều con yếu đã nằm bò rạp trên mặt đất.

Uy áp của Thánh Vương cực kỳ cường hãn, những nơi người hoang dã đi qua, không gian không chịu nổi áp lực mà nứt ra, đến khí tức ông ta thở ra cũng vô cùng nặng nề, Diệp Thành chưa từng thấy ai hung hãn như ông ta.

“Có người chuyển kiếp không đây”.

Diệp Thành liếc nhìn xung quanh nhưng không tính thử.

Không phải hắn không muốn tính mà là không thể tính, cho tới giờ hắn vẫn bị phong cấm, không thể động đậy.

“Kia là làng của chúng ta”.

Người hoang dã chỉ về một phía, sau đó nhe răng cười với Diệp Thành.

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, nơi đó thực sự là một thôn làng, khí tức hoang dã nồng nặc, người dân không ít, nam đều để trần cánh tay và bàn chân, quấn một tấm da hổ cổ, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, nhưng có cao to đến mấy cũng không bằng được vị bên cạnh hắn đây.

Giản dị thật!

Diệp Thành cảm thán, nơi ở của Thánh Vương mà không có tiên sơn hay cung điện gì, thậm chí hắn còn không thấy có nhà, tất cả đều ngủ ngoài trời, thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là nồi sắt lớn để hầm thịt, còn có một đống lửa nướng thịt, đồ ăn cũng rất quái lạ.

Điều đáng nói là nồi sắt mà họ dùng thật sự rất lớn.

Thấy người hoang dã quay lại, đám người to lớn kia vội vàng chạy tới, nói ra những lời khiến Diệp Thành sửng sốt, không ngờ hắn lại không hiểu, có lẽ đây là ngôn ngữ đặc biệt của người hoang dã.

Người hoang dã đặt con giao long đen xuống, người của Man tộc lập tức mang nó đi.

Khung cảnh tiếp theo rất máu me, một con giao long Thánh Nhân bị xẻ làm tám khúc, không cần rửa đã cho luôn vào nồi, những khúc còn lại thì cho nướng trên đống lửa.

“Đám này toàn là những người gì đây không biết!”

Diệp Thành liên tục cảm thán, nhưng cũng sợ hết hồn hết vía.

Đừng nhìn những người này rất dã man, chưa được khai hoá, đầu óc không thông minh lắm, nhưng ai nấy đều rất hung hãn, khi chiến đấu thì rất dũng mãnh, nếu ai khiến bọn họ nổi giận đảm bảo sẽ bị đánh tơi tả, không có đường thương lượng.

Khi hắn đang cảm thán thì người hoang dã đã xách hắn vào nơi sâu trong thôn làng.

Nơi đó có một tế đàn khắc đầy man văn cổ, phía trên có một người cao lớn đang nằm đó, trạng thái của hắn ta không tốt lắm, khí huyết hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, trước ngực có một vết máu đen, vết thương còn có u quang kỳ lạ lượn lờ.

Ấy?

Khi người hoang dã tới gần, Diệp Thành nhìn thoáng qua rồi hai mắt chợt sáng lên, không cần tính hắn cũng biết đây là người chuyển kiếp.

Man Hùng, đây là một người rất quen thuộc, chính là thuộc hạ của Tiêu Phong phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông năm xưa, nói ra thì hắn còn từng đánh nhau với hắn ta, hai người dùng bí pháp Hàng Long đánh mấy canh giờ, người xem đều hoa hết cả mắt.

Bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng ấy vẫn như ở ngay trước mắt.

Nhìn thấy Man Hùng chuyển kiếp, Diệp Thành không khỏi nhớ lại cảnh Man Hùng, Viêm Sơn và Viêm Long chết trận từ một trăm năm trước, ba người đều rất hung hãn, khi sống kiên cường khí khái, trước khi chết cũng kéo theo được không ít Thiên Ma chôn cùng.

“Thật sự tới đúng rồi!”

Diệp Thành rất kích động, may mà thi triển Thiên Đạo không thành công, nếu trốn vào hố đen thì hắn sẽ không bao giờ được thấy Man Hùng bị thương nặng.

Nói đến bị thương, Diệp Thành nhìn vết máu đen kịt trước ngực Man Hùng.

Vết máu này thực sự rất kinh khủng, nhất là u quang lập loè nơi vết thương, lúc này nó vẫn đang mài mòn tinh khí của Man Hùng khiến vết thương của hắn ta chẳng những không khép lại mà còn từ từ lan rộng ra.

Tử khí U Minh!
Chương 1637: Man Hùng

Diệp Thành hơi nheo mắt lại, dường như đã nhìn ra điều gì.

Vết thương của Man Hùng không do người sống tạo thành mà do người chết tạo thành, hơn nữa còn là một xác chết cực kỳ cường đại, thứ khiến Man Hùng bị thương cũng chính là tử khí U Minh của xác chết.

Người hoang dã đã đặt Diệp Thành xuống, tới trước tế đàn lấy một viên long nguyên còn nhuốm máu ra, đó là kết tinh tinh nguyên của giao long đen bị ông ta moi ra, dung hoà vào cơ thể của Man Hùng chuyển kiếp.

Man Hùng chuyển kiếp tỉnh lại, nở nụ cười tươi với người hoang dã, nhưng khi cười khoé miệng hắn ta lại trào máu.

Người hoang dã mỉm cười trấn an, hai người lại dùng ngôn ngữ của Man tộc rì rầm trò chuyện.

Đến khi nói xong, người hoang dã đỡ Man Hùng chuyển kiếp ngồi dậy, sau đó chỉ vào Diệp Thành bên này.

Man Hùng chuyển kiếp nhìn sang, nhưng khi thấy Diệp Thành thì hắn ta lại không khỏi sững sờ, một cảm giác rất quen thuộc dâng lên, hơn nữa còn rất thân thiết khiến hắn ta vô thức gãi đầu.

“Giải trừ phong cấm cho ta, ta có thể cứu hắn”, Diệp Thành quay sang nhìn người hoang dã.

“Ngươi không được chạy đâu đấy”, ông ta nói.

“Ta cũng không chạy thoát được”, Diệp Thành ho khan.

“Ta tin ngươi”, người hoang dã vung tay, giải trừ phong cấm cho Diệp Thành, xách hắn tới tế đàn.

Khi đến gần Diệp Thành lại quan sát kỹ một lần nữa, rất chắc chắn Man Hùng bị tử khí của người chết làm cho bị thương, nếu không nhờ người hoang dã dùng thần lực áp chế thì Man Hùng đã bị tử khí nuốt chửng.

“Con trai ta đi lạc vào một ngôi mộ cổ, bị tử khí làm bị thương”, người hoang dã giải thích.

“Đã nhìn ra được”, Diệp Thành nở nụ cười: “Chủ nhân ngôi mộ cổ ấy ít nhất cũng phải là Chuẩn Đế, hơn nữa còn không phải Chuẩn Đế bình thường, trong tử khí còn có sát khí khi còn sống”.

“Tiểu tử, ngươi không hề đơn giản”, người hoang dã ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.

“Ta đã từng bị thương bởi tử khí này”, Diệp Thành vừa nói vừa tiếp tục nhìn cơ thể Man Hùng.

Còn việc bị tử khí của người chết làm cho bị thương này là khi hắn ở trong hố đen không gian, gặp phải một chiếc quan tài đá, trạng thái giống hệt Man Hùng lúc này, may mắn thay hắn có tiên hoả và thiên lôi bảo vệ, hai bảo vật này là dương cương chi vật, tử khí là chí âm chi vật, trời sinh tương khắc.

“Không nói nhiều nữa, bắt đầu thôi”, Diệp Thành đặt Man Hùng nằm lên tế đàn, sau đó tế tiên hoả và thiên lôi ra.

Ồ!

Nhìn thấy ngọn lửa màu vàng và thiên lôi màu đen của Diệp Thành, người hoang dã khẽ ồ lên, ông ta không ngờ Diệp Thành còn có hai bảo vật này, nhất là tiên hoả màu vàng kia khiến cho đôi mắt to của ông ta loé lên ẩn ý sâu xa.

Tại đây, Diệp Thành đã cho tiên hoả và thiên lôi quấn quanh người Man Hùng.

Ngay lập tức, vết máu trước ngực Man Hùng dâng lên làn khí màu đen, muốn phản kháng nhưng lại bị hai vật chí dương áp chế.

Hự!

Man Hùng đau đớn rên lên, gân xanh trên trán lộ ra, miệng không ngừng trào máu tươi.

Thấy vậy, người hoang dã đặt tay lên trán Man Hùng, truyền thần lực bảo vệ tâm mạch, cũng giúp hắn ta bảo vệ thần đài thần hải, tránh cho tử khí phản phệ tấn công nguyên thần của hắn ta.

Diệp Thành cũng không rảnh rối, tế Thánh huyết ra nhỏ lên vết thương của Man Hùng.

Hoang Cổ Thánh Thể cũng là huyết mạch chí cương chí dương, Thánh huyết mang sức mạnh dương cương nhiều hơn cả tiên hoả và thiên lôi, trời sinh cũng đối lập với tử khí U Minh, đây là lý do vì sao người hoang dã nhất quyết muốn có Thánh huyết của hắn.

Tế Thánh huyết ra vẫn chưa xong chuyện, Diệp Thành lại rút thêm bản nguyên Thánh thể.

Lần này tử khí U Minh trong cơ thể Man Hùng đã hoàn toàn bị áp chế, bị tiêu diệt dần dần, không còn chút sức phản kháng.

Bên ngoài toả ra mùi hương thơm ngát của thịt, những người của Man tộc đều đã tụ tập về đây.

Mọi người nhìn Man Hùng rồi lại ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, không ngờ thanh niên tuấn tú trông có vẻ yếu ớt này lại có huyết mạch bá đạo và thủ đoạn cường đại đến vậy, tử khí U Minh đến Thánh Vương cũng phải bất lực mà hắn lại có thể xoá sạch.

Trên mặt Thánh Vương người hoang dã đã lộ ra vẻ vui mừng, không che giấu được sự cảm kích.

Diệp Thành cũng rất nỗ lực, đây là người chuyển kiếp nên đương nhiên hắn sẽ không keo kiệt Thánh huyết, dốc hết sức tiêu diệt tử khí U Minh.

Đây là một quá trình rất dài.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, dù khí huyết của Thánh thể dồi dào nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt.

Thánh Vương người hoang dã cũng rất hào phóng, không ngừng truyền thần lực và lấy các loại linh dược thiên địa truyền vào cơ thể Diệp Thành.

Mãi đến đêm ngày thứ ba, Diệp Thành mới cất tiên hoả và thiên lôi đi, không còn tế Thánh huyết và bản nguyên nữa.

Vết thương trên ngực Man Hùng đã lành, mà tử khí U Minh cũng đã bị diệt sạch, Man Hùng chìm vào giấc ngủ sâu, được Thánh Vương người hoang dã đưa vào ao tiên trì, lặng lẽ hấp thu tinh hoa trong tiên trì.
Chương 1638: Rượu của Man tộc

Đêm khuya, bầu không khí của bộ lạc người hoang dã rất ấm áp.

Diệp Thành chữa khỏi cho Man Hùng, bộ lạc người hoang dã tiếp đón hắn rất nhiệt tình, cả bộ lạc đều thắp sáng lửa trại, mùi thịt thơm lan ra tứ phía.

Phải nói rằng tuy những người cao lớn này ai nấy đều thô bạo nhưng lại rất hào phóng.

Diệp Thành rất khó xử, khi nói chuyện đều phải ngửa cổ.

Thánh Vương người hoang dã đi tới, một tay cầm thùng rượu lớn, một tay cầm cái chậu lớn, rất hào sảng rót ra cả chậu, đưa cho Diệp Thành: “Tiểu tử, uống thử rượu của chúng ta đi”.

“Rượu… Rượu của các ông nặng thật”, chậu lớn được rót đầy rượu, Diệp Thành bê lên tu ừng ực.

Thánh Vương đích thân rót rượu, Diệp Thành nào có lý không nhận, nhưng hắn phải dùng cả hai tay để ôm, một người đẹp trai nho nhã lại ôm một cái chậu đá lớn, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hài hước.

Uống!

Tiếng cười vang dội của Thánh Vương người hoang dã như tiếng chuông, ông ta uống rượu rất hăng say, cả bình rượu to bằng cái chậu ừng ực trút vào bụng.

Đám người cao lớn của bộ lạc người hoang dã cũng rất dứt khoát, ai nấy đều rất tự nhiên.

Diệp Thành cười khan một tiếng rồi cũng bưng chậu lớn lên, sảng khoái uống hết cả chậu.

Oa!

Uống cả chậu rượu vào bụng, Diệp Thành cảm thấy như có ngọn lửa nóng lan khắp toàn thân, nội tạng nóng như lửa đốt, tửu lượng của người hoang dã cực tốt, rượu này được ủ từ rất nhiều loại thần thảo chí cương.

“Sảng khoái!”

Diệp Thành lau rượu bên khoé miệng, tự cầm chậu đi rót rượu, khi tới bên thùng rượu, hắn nhìn chậu lớn trước ngực mình rồi lại nhìn thùng rượu, dứt khoát ném luôn chậu đi, ôm vại rượu lên đổ thẳng vào miệng.

Sự hung hãn của Diệp Thành khiến cho rất nhiều người hoang dã đều nhìn lại đây, mọi người đều xuýt xoa.

Rượu của người hoang dã không phải rượu bình thường, không phải ai cũng có thể uống được, may mà Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là tu sĩ bình thường thì đã bị thiêu cháy nội tạng từ lâu rồi.

Oa!

Sau khi uống cả thùng rượu, toàn thân Diệp Thành bốc hoả, đỏ phừng phừng, nhưng cảm giác rất sảng khoái.

Uống!

Hắn là một kẻ nghiện rượu, ôm thùng rượu chạy khắp bộ lạc, lảo đảo gào thét liên tục, muốn dùng pháp lực hoá giải men rượu nhưng không thành công.

Uống!

Người ngoài đã sảng khoái như vậy rồi, đám người hoang dã cũng hào phóng, tiệc rượu lửa trại này lại càng thêm náo nhiệt.

Mãi đến tận đêm khuya, bộ lạc người hoang dã mới trở nên yên lặng, đâu đâu cũng thấy những bóng người nghiêng ngả.

Còn Diệp Thành thì đã ngồi dưới đất, trên tay vẫn ôm chậu rượu, liên tục ợ lên, lần này hắn thật sự đã say, đến hơi thở thở ra cũng nóng rực.

Không biết đến lúc nào, hắn vùi đầu vào chậu rượu ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này của hắn kéo dài ba ngày.

Khi tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày thứ tư.

Rạng sáng ở bộ lạc Man tộc, người qua người lại đông đúc, nồi niêu bắt đầu hoạt động, người ở đây ai cũng hung hãn nhưng đều như người chưa được khai hoá, tuy đầu óc không linh hoạt nhưng lại chất phác, lương thiện, không mưu mô như những người ngoài kia.

Oa!

Diệp Thành vươn vai duỗi eo thoải mái, toàn thân dễ chịu, men rượu của Man tộc còn có thần hiệu tẩy luyện Thánh thể.

Hế?

Duỗi eo xong, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nhìn chằm chằm một người hoang dã, dáng người không nhỏ nhưng tuổi chỉ tầm hai trăm, với tu sĩ thì hắn ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Luyện Yêu Tiên Thạch!

Hai mắt Diệp Thành sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm viên đá tím trong tay người kia, đó là bảo bối đấy.

Đang nhìn, Diệp Thành lại nhìn sang nơi khác, có rất nhiều trẻ con Man tộc đang chơi đùa, trong tay chúng đều cầm những vật kỳ lạ, hoặc là tiên thảo, hoặc là binh khí, hoặc là thần châu.

Diệp Thành nhìn hoa cả mắt, cũng thầm tặc lưỡi.

Đó đều là bảo bối mà lại bị người Man tộc mang ra chơi, đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

“Tiểu tử, lại đây ăn thôi!”

Cách đó không xa, một người hoang dã cao lớn gọi Diệp Thành, giọng nói thô to khiến đầu hắn ong ong.

“Tới rồi đây!”

Diệp Thành liếc nhìn xung quanh một lượt rồi chạy tới.

Vừa mới ngồi xuống, một người vạm vỡ đã đưa một miếng thịt rồng tới, miếng thịt ấy còn lớn hơn cả người Diệp Thành.

“Nhiệt… Nhiệt tình thật!”

Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn miếng thịt rồng đỏ au, không biết phải ăn thế nào.

Thánh Vương người hoang dã đi tới, ngồi bên cạnh Diệp Thành, trong tay cầm một miếng thịt rồng nướng lớn, dù sao cũng là Thánh Vương, khi ăn rất bá khí, Diệp Thành nhìn mà nuốt nước bọt.

Sau khi cắn một miếng thịt, Diệp Thành xoa xoa tay nhìn Thánh Vương người hoang dã: “Ta muốn hỏi tiền bối chuyện này!”

“Nếu ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi”, Thánh Vương người hoang dã lau vết dầu bên miệng.

“Tiền bối đã từng nghe tới Đại Sở chưa?”, Diệp Thành hỏi.
Chương 1639: Ngươi chọn đi

“Đại Sở?”, Thánh Vương người hoang dã gãi đầu, hai ba giây sau lại lắc đầu: “Ta chưa nghe bao giờ”.

“Vậy Chư Thiên Môn?”

“Chưa nghe”.

“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều thì sao?”

“Chưa từng nghe”.

“Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm, Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Huyền Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Đông Hoàng, Thần Hoàng thì sao? Chắc tiền bối đã từng nghe tới rồi chứ?”, Diệp Thành thử hỏi, trong mắt tràn đầy hi vọng.

“Chư Thiên Kiếm Thần đã từng nghe, những người khác thì chưa nghe bao giờ”, Thánh Vương nói rồi lại cắn một miếng thịt rồng khác.

“Trời ơi, ta đã tạo nghiệp gì thế này!”, Diệp Thành cúi xuống day mạnh đầu mày, hắn thật sự hết cách, đến Thánh Vương cũng chưa từng nghe, hắn cực kỳ nghi ngờ những nơi như Côn Luân Hư liệu có ở Chư Thiên Vạn Vực không, nếu không sao hỏi ai cũng đều chưa nghe tới như thế?

Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhìn Thánh Vương người hoang dã: “Tiền bối có biết Chư Thiên Kiếm Thần ở đâu không?”

“Đến Đại La Kiếm Tông hỏi, lũ nhóc ở đó biết”, ông ta lại quệt miệng.

“Ta biết rồi”, Diệp Thành lại nhún vai.

“Nhưng ngươi tới đó thì đừng nói quen biết ta”.

“Tại sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Thánh Vương người hoang dã.

“Mấy năm trước ta từng đánh lão tổ của chúng, đám nhóc đó thù dai lắm, lúc nào cũng nghĩ cách cho người tới đánh ta”.

“Nếu là ta thì ta cũng đánh”, Diệp Thành nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt, Đại La Kiếm Tông mạnh đến thế nào mà ông còn đánh cả lão tổ của người ta, quả nhiên ông rất bá đạo.

“Sao ngươi không ăn?”, thấy Diệp Thành ngẩn ra, ông ta lại hỏi.

“Ta no rồi”, Diệp Thành nhét miếng thịt rồng còn đỏ au cho Thánh Vương người hoang dã: “Cho tiền bối đấy”.

“Đây là thứ đồ bổ mà”.

“Ta đi tìm con trai ông nói chuyện đây”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, biến mất không thấy tăm hơi.

“Sao lại là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhỉ?”, Thánh Vương người hoang dã nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, gãi đầu rồi lại thưởng thức thịt rồng, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng, ông ta có thể ăn cả mấy nghìn cân.

Bên này, Diệp Thành đã tới nơi sâu của bộ lạc người hoang dã.

Man Hùng chuyển kiếp đã ra khỏi tiên trì.

Khi Diệp Thành tới, Man Hùng đang vươn vai duỗi eo, trong xương phát ra tiếng vang răng rắc.

Cảnh giới Hoàng!

Diệp Thành quan sát Man Hùng, hắn ta có huyết mạch cực kỳ bá đạo, là một con rồng với khí huyết như biển, bá đạo hùng hậu, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm trên cơ thể hắn ta.

Diệp Thành chắc chắn ngoài Diệm Phi thì Man Hùng là người cừ khôi nhất trong số những người chuyển kiếp mà hắn tìm được, chỉ riêng bàn tay to lớn dày chắc này thôi, tung ra một chưởng thì đến tu sĩ Chuẩn Thánh cũng chưa chắc đỡ nổi.

Thấy Diệp Thành đi tới, Man Hùng không duỗi người nữa, nở nụ cười thật tươi với hắn.

Diệp Thành mỉm cười, bắn tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Man Hùng.

Đột nhiên Man Hùng run lên, hắn ta ôm đầu, thấp giọng kêu rên.

Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước dần hiện lên, không ngừng hoà cùng ký ức kiếp này, chuyện cũ khi xưa dần xuất hiện trong thần hải khi ký ức được giải trừ phong ấn.

Chẳng bao lâu, cơ thể Man Hùng ngừng run, đôi mắt to như chuông đồng sững sờ nhìn Diệp Thành.

“Hoan nghênh quay lại!”

Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.

“Một trăm năm rồi!”

Man Hùng bật khóc, nước mắt to bằng nắm tay lăn dài, hắn ta đột nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy Diệp Thành.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Man Hùng không kịp chuẩn bị, làm sao hắn ta có thể ngờ được mình còn có thể đầu thai chuyển kiếp, một trăm năm dài nhường nào, hắn ta càng không thể ngờ có thể gặp lại người kiếp trước ở đây.

Lại nhìn đến Diệp Thành, mặt hắn đỏ bừng, khóe miệng chảy máu, bị Man Hùng ôm gãy hết cả xương.

Có người hoang dã vạm vỡ đi qua nhìn thấy cảnh này rồi không khỏi gãi đầu, không hiểu hai người này đang làm gì.

Đến một lúc nào đó, Man Hùng mới buông Diệp Thành ra.

Diệp Thành như nhũn ra, toàn thân tê liệt, mạnh như Thánh thể mà cũng bị ôm gãy xương.

Man Hùng cười ngượng ngùng.

Cảnh tượng tiếp theo rất cảm động, Man Hùng kéo Diệp Thành vào tiên trì, sau đó ôm thùng rượu lớn đến.

Hai người một người ở trong tiên trì, một người ở ngoài tiên trì, uống rượu mạnh của Man tộc, nói về chuyện quá khứ, còn là cảnh hai người đánh nhau ở phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, ký ức ấy vẫn rõ mồn một như ở ngay trước mắt.

Hai người dường như có vô vàn điều muốn nói, những tràng cười không ngừng phát ra.

Diệp Thành tế ra thần thức dung hợp rất nhiều chuyện của Đại Sở truyền cho Man Hùng.

Man Hùng thật sự đã gào khóc rất lớn.

Thánh Vương người hoang dã tới vài lần nhưng đều gãi đầu gãi tai, không hiểu sao quan hệ giữa hai người lại tốt đến vậy.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ra khỏi tiên trì.

Phải nói rằng tiên trì này cũng như rượu của Man tộc, bá đạo và mạnh mẽ như một ngọn lửa, tẩy luyện lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài cho đến từng giọt Thánh huyết của hắn.

“Để ta đưa ngươi đến một nơi!”

Man Hùng uống nốt ngụm rượu cuối cùng, sau đó nói với Diệp Thành.

Diệp Thành nhảy ra khỏi tiên trì rồi đi theo hắn ta.

Hai người tới một nơi sâu hơn trong bộ lạc Man tộc.

Nơi đó có một cái hố lớn, ừm đúng là một cái hố lớn đấy, nó có bán kính lớn đến chục nghìn trượng.

Cái hố lớn ấy thứ gì cũng có, pháp khí, bí quyển, tiên thạch lấp lánh tiên quang, dưới ánh trăng đêm rực rỡ sáng ngời như một ngọn núi châu báu.

Lúc này, với khả năng đoán định của Diệp Thành cũng không khỏi giật mình, đây là một bảo tàng cực lớn đó!

Ai nói những người thân hình vạm vỡ đầu to không thông minh, ai nói người thô lỗ như đồ nhà quê, thật ra người ta rất giàu có đấy!

“Tất cả đều là bảo bối, ngươi tự chọn đi!”

Man Hùng cười thật tươi, cực kỳ hào phóng.

“Vậy ta không khách sáo nữa nhé!”

Diệp Thành nói xong thì lấy bao tải ra, nhanh nhẹn bước tới.
Chương 1640: Tiểu nha đầu

Cái chuông này không tồi!

Thanh kiếm này cũng tốt!

Lại còn có cả tiên thạch ba màu nữa!

Bên trong bồn chứa đựng bảo vật của bộ lạc Man tộc, Diệp Thành tỏ ra không hề khách khí, hắn cầm bao nải, là loại túi càn khôn cỡ lớn càn quét từng thứ một, và chẳng hề coi mình là người ngoài.

Man Hùng chép miệng, hắn ta tỏ ra ái ngại mà không muốn nhìn tiếp nữa, cứ thế dùng một tay lôi Diệp Thành ra ngoài.

A, hi hi...!

Diệp Thành toét miệng cười, hắn nhét túi đựng đồ vào trong ngực áo

Ta thích tính cách này của ngươi!

Diệp Thành còn muốn lấy thêm chút đồ nhưng đã bị Man Hùng lôi đi.

Lại là một đêm náo nhiệt, bộ lạc người Man vẫn rất nhộn nhịp, lửa trại rực cháy, mùi thịt thơm nồng.

Cho tới đêm khuya Diệp Thành mới tìm được một nơi không có người, hắn dốc toàn bộ bảo bối lấy ra từ bồn đựng bảo bối của tộc người Man ra, phần lớn đều là pháp khí bất phàm, có thể chất thành một ngọn núi nhỏ.

Không lâu sau đó, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra, thân đỉnh biến to thêm, nghiền nát những pháp khí kia, và thôn tính tinh nguyên của chúng, trông có vẻ như tên này thích thú lạ thường.

Không tồi!

Diệp Thành xoa cằm, hắn toét miệng cười mà không quên liếc nhìn về hướng bồn chứa bảo bối của tộc người Man.

Man Hùng lại tới, hắn nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bất giác tặc lưỡi, bảo bối của Man tộc so với cái đỉnh này chỉ là thứ rác rưởi, đây mới là thần khí bá đạo.

Thấy Diệp Thành vẫn còn nhìn về phía bồn chứa bảo bối, Man Hùng tiến lên trước đạp cho hắn một cái: “Còn nhìn hả?”

“Không cho lấy còn không cho nhìn à?”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên.

“Bao giờ đi tìm người chuyển kiếp thì dẫn theo ta, tiện xem xem Man Man nhà ta”, Man Hùng ngồi phịch xuống đất sau đó lấy ra một vò rượu và tu ừng ực.

“Man Man?”, Diệp Thành nhướng mày, “Man Man là ai?”

“Thê tử của ta”, Man Hùng mỉm cười.

“Thú...thú vị đấy”, Diệp Thành nói rồi bất giác xoa cằm nhìn Man Hùng từ đầu tới chân, và ánh mắt dừng ở đũng quần hắn lâu hơn một chút, một người với thân hình vạm vỡ như hắn nếu vào động phòng thì nhất định sẽ rất náo nhiệt, có khiến người ta mất mạng cũng có khả năng.

“Tiểu nha đầu đó trông rất xinh đẹp”, Man Hùng nói rồi lại toét miệng cười.

“Đã là thê tử của ngươi thì sao lại không đón tới đây?”

“Cái này ấy à!”, Man Hùng gãi đầu bối rối, “vẫn chưa thành thân”.

“Bịa, bịa tiếp đi”.

“Thôi được rồi, ta thích nàng ấy mà nàng ấy vẫn chẳng có ý tứ gì với ta”, Man Hùng cười trừ ái ngại, “nàng ấy không muốn gặp ta, lần trước tới ngỏ lời kết duyên cùng nhưng lại đánh ta một trận”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lên tiếng.

“Tinh không đồ ta lấy từ phụ thân ta”, Man Hùng đem bức tranh cuộn nhét vào người Diệp Thành.

“Cái này được đấy”, Diệp Thành lập tức mở ra, mặc dù bức vẽ này không lớn cho lắm nhưng lại bao gồm cả hai tinh vực trong đó.

“Cứ vậy đi”, Man Hùng vỗ vai Diệp Thành rồi đứng dậy bước đi.

“Ngày mai nhớ mặc đồ, đừng để bả vai trần trông như thổ phỉ”, phía sau Diệp Thành không quên nhắc nhở.

Man Hùng không đáp lời, có lẽ vì uống đã say nên bước đi chếnh choáng.

Thấy Man Hùng đi xa rồi Diệp Thành mới đứng dậy nhìn tứ phương sau đó bước vào nơi sâu bên trong bộ lạc người Man, hắn lại tới bên bồn đựng bảo bối kia và lấy ra cái túi gai một cách hết sức tự nhiên.

Không biết mất bao lâu tên này mới vác túi nải quay lại.

Tiếp đó, từng món pháp khí lại được chất thành núi, Hỗn Độn Thần Đỉnh tỏ ra rất hào hứng.

Đêm nay Diệp Thành không hề nhàn rỗi.

Dưới đêm trăng, bóng hình hắn khiêng bao nải trông thế nào cũng giống một tên trộm.

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, Man Hùng đã tới.

Đúng như Diệp Thành nói, tên này đã mặc y phục.

Diệp Thành nhìn mà tỏ ra kì quái, Man Hùng quả thực đã sở soạn rất nhanh chóng, thế nhưng không biết vì sao mà nhìn tên cao ba trượng này Diệp Thành lại thấy trông không ra làm sao.

Đi thôi!

Man Hùng tỏ ra khá nóng lòng, hắn kéo Diệp Thành bay lên trời.

Cả hai người bay vào tinh không, đi theo hướng mà tinh không đồ chỉ và bay về tinh không ở phía đông.

Cả chặng đường bay tới đây bọn họ đã gặp không ít cổ tinh, nhưng đáng tiếc là chẳng hề có người chuyển kiếp.

Cho tới ba ngày sau cả hai mới dừng chân.

Nhìn vào tinh không phía xa, một cổ tinh đã hiện lên trong tầm mắt, nó to chừng Chu Tước Tinh, lấp lánh ánh sáng.

Ở Thiên Tinh Vực này nó có cái tên riêng đó là: Bách Hồ Tinh.

Diệp Thành liếc nhìn vì sao này sau đó lại nhìn sang Man Hùng.

Ngươi đã nói cả chặng đường rồi!

Man Hùng tỏ ra thản nhiên, hắn bay vào Bách Hồ Tinh trước.

Diệp Thành lắc đầu rồi cũng đi theo.

Đợi tới khi đáp xuống Bách Hồ Tinh thì Diệp Thành mới bắt đầu bấm tay tính toán, càng tính mắt hắn càng sáng lên.

Man Hùng thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, vẻ mặt hắn nhìn Diệp Thành như hiểu ra Bách Hồ Tinh có người chuyển kiếp.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom