• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1621-1625

Chương 1621: Lại lần nữa hội ngộ

Không biết đến lúc nào ngọn núi mới im lặng trở lại.

Mọi người đều ngước nhìn tinh không với vẻ mặt tang thương, nước mắt lưng tròng, dường như có thể nhìn thấy núi sông hùng vĩ, nhìn thấy vùng đất họ đã dùng máu để bảo vệ qua tinh không.

Đến một lúc nào đó bỗng có người bay tới ngọn núi này, và người đó là Dao Khê.

Vẻ mặt Dao Khê rất lạ, cô thấy hàng trăm người đều cầm bình rượu, ngẩng đầu nhìn sao, khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, chủ yếu là vẻ mặt của họ đều mang vẻ hoài niệm.

“Nhìn gì vậy?”

Dao Khê nói nhỏ rồi cũng ngẩng lên nhìn trời như họ.

Chỉ là cô làm sao biết được những người này đều là người có tâm sự, Chư Thiên Vạn Vực được sống yên bình như hiện nay đều do năm đó họ dùng tính mạng để đổi lấy, đó là một lịch sử đẫm máu.

“Về thôi!”

Hoa Vân dời mắt, nhìn những người Đại Sở chuyển kiếp vào nhà họ Mạc.

Hàng trăm người lần lượt đứng dậy, hít một hơi thật sâu, hành lễ với Hoa Vân, đó là lễ nghi của người nhà họ Mạc, rồi họ hành lễ với Diệp Thành, đó là lễ nghi dành cho Thánh chủ Thiên Đình.

Mọi người rời đi, trên đỉnh núi chỉ còn lại bốn người phía Diệp Thành và Dao Khê – người vẫn đang mông lung, không hiểu gì.

Nhóm Diệp Thành vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng uống rượu.

Cuối cùng Dao Khê không nhịn nổi nữa, tiến lên dò hỏi Hoa Vân: “Sao hôm nay huynh cứ là lạ vậy?”

Hoa Vân chỉ cười không nói, cũng không giải thích, chuyện này cũng không thể giải thích rõ ràng.

Dao Khê bĩu môi, xoay người rời đi, trước khi đi còn nhìn phía Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chính sự xuất hiện của ba người này mới khiến cho nhóm Hoa Vân trở nên kỳ lạ như vậy.

Sau khi cô ấy đi, Diệp Thành và ba người còn lại vắt tay sau gáy nằm xuống đất, nhìn lên tinh không mờ ảo.

“Còn nhớ cuộc thi tam tông không?”, cuối cùng vẫn là Hoa Vân lên tiếng trước.

“Bị đánh không ngóc đầu lên được!”, Chu Ngạo ho khan rồi liếc nhìn Diệp Thành.

“Không chỉ có chúng ta, tất cả những người đối chiến với hắn đều rất thê thảm”, Hoa Vân mỉm cười.

“Hai người nói như vậy là mất vui đấy”.

“Haiz, người giỏi còn có người giỏi hơn mà!”, Chu Ngạo và Hoa Vân lắc đầu cười, ngày xưa họ tuổi trẻ ngông cuồng, mọi ân oán đã biến mất từ lâu, hiện tại họ chỉ nhớ tới Đại Sở.

Mãi đến đêm khuya Diệp Thành mới đứng dậy, vặn eo xoay mình, nhìn Chu Ngạo và Hoa Vân đã ngủ say rồi nói với Nguyệt Trì Huân: “Ta đến các cổ tinh khác xem thế nào”.

“Hy vọng có thể tìm được nhiều người chuyển kiếp nữa”.

“Sẽ tìm được thôi”, Diệp Thành khẽ cười, bước ra khỏi núi rồi bay ra khỏi Nam Thiên Tinh như một tia thần quang.



Minh Vương Tinh vẫn chìm trong khói mù.

Nhìn từ trên xuống, cả tiên sơn Minh Vương đổ nát đầy ắp bóng người, vùng đất này cũng bị bao phủ bởi băng giá do sát khí kinh người.

Đất trời im ắng đến đáng sợ.

Không biết bao lâu sau đại trưởng lão của Minh Vương Tông mới lên tiếng: “Lão tổ, tinh nguyên của Minh Vương Tinh đã bị lấy đi, không bao lâu nữa cổ tinh này sẽ trở thành một cổ tinh với nguồn linh lực ít ỏi”.

“Ngươi muốn nói gì?”, Minh Vương Lão Tổ trầm giọng hỏi.

“Đổi một cổ tinh khác, xây dựng lại Minh Vương Tinh”.

“Xem ra ngươi đã có mục tiêu”, Minh Vương Lão Tổ nhìn đại trưởng lão của Minh Vương Tông.

“Nam Thiên Tinh”, đại trưởng lão nói ngay: “Tuy cổ tinh đó không lớn bằng Minh Vương Tinh nhưng vạn vật tốt tươi, quan trọng nhất là nhà họ Mạc của Nam Thiên Tinh không có Thánh Nhân trấn giữ”.

“Vậy thì giết đi”, Minh Vương Lão Tổ hừ lạnh.



Khi bình minh đến gần, Diệp Thành lại dừng trước một tinh không.

Cả đêm qua hắn đã tìm không dưới mười cổ tinh nhưng không may mắn như Nam Thiên Tinh, không tìm được một người chuyển kiếp nào.

Phía xa là một cổ tinh không lớn cũng không nhỏ, tỏa ra thần quang chói mắt, rất thu hút ánh nhìn trong tinh không này.

Diệp Thành trải bản đồ sao ra, xác định vị trí, tìm được cổ tinh này trên bản đồ.

Thanh Diệu Tinh!

Diệp Thành nói, vẻ mặt trở nên kỳ quái, hắn nhớ lại thần tử của Thanh Diệu Tinh và hai cảnh giới Hoàng tuỳ tùng của hắn ta, hai lần bị hắn đánh ngất, lột sạch chỉ còn mỗi chiếc quần đùi.

“Tạo nghiệp rồi!”

Diệp Thành cất bản đồ sao rồi bay vào Thanh Diệu Tinh như một tia tiên quang, đáp xuống đỉnh một ngọn núi dốc.

Đầu tiên hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó bắt đầu bấm đốt nhẩm tính.

“Ôi có thật này!”

Tính xong hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn không chút nghĩ ngợi, bay về một hướng.

Không biết mất bao lâu hắn mới dừng lại dưới tiên sơn, trùng hợp chính là gia tộc của thần tử Thanh Diệu Tinh, cũng chính là thế lực lớn duy nhất ở Thanh Diệu Tinh, tên là Thanh Diệu Tông.
Chương 1622: Chú heo tận tuỵ

Ba vị Chuẩn Thánh!

Diệp Thành nhìn quanh tiên sơn Thanh Diệu rồi bước vào.

“Kẻ nào?”

Trong tiên sơn Thanh Diệu chợt vang lên tiếng quát lạnh lùng, ba bóng người như thần mang đi tới từ ba hướng, một lão già mặc áo tím, một bà lão tóc trắng, một thanh niên yêu dị, chặn Diệp Thành tại vùng hư thiên đó, theo sau còn có rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông.

“Ta tìm người!”

Diệp Thành nói xong vẫn ngó ngang ngó dọc trong tiên sơn Thanh Diệu, cuối cùng dừng lại tại một đỉnh núi.

“Hỗn xược!”

Ba đại lão tổ của Thanh Diệu Tông quát lên giận dữ, đây là lần đầu tiên họ thấy có người không chút kiêng dè gì, cứ thế xông vào như thế này, không nói gì đã tìm người, hơn nữa còn phớt lờ bọn họ.

Diệp Thành thật sự mặc kệ bọn họ, bước lên trời đi thẳng tới ngọn núi đó.

“Muốn chết!”

Lão già áo tìm hừ lạnh, vung tay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành không quan tâm, thi triển Thúc Địa Thành Thốn tránh được một chưởng đó.

Hắn tránh đi thì không sao, nhưng thanh niên yêu dị đuổi theo hắn phía sau lại gặp nạn, nhận ngay một chưởng của lão già áo tím rồi bay ngược ra ngoài, va vào một ngọn núi.

“Khốn kiếp!”

Lão già áo tím vô cùng tức giận, lấy sát kiếm màu đỏ ra, lăng thiên chém về phía Diệp Thành.

Diệp Thành lấy đại đỉnh ra, quay người đập về phía đó, lão già áo tím giây trước còn hùng hùng hổ hổ, giây sau đã bị đánh bật, trùng hợp là thanh niên yêu dị lại vừa đuổi tới, hai người lập tức va vào nhau khiến một ngọn núi phía sau sụp đổ.

“Mạnh vậy!”

Bà lão tóc trắng kinh hãi, rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông cũng sợ sệt, nhất thời không dám hành động hấp tấp.

“Ta tìm người!”

Diệp Thành nói lại lần nữa rồi cất bước đi vào.

Phía sau hắn, bà lão tóc trắng và rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông thật sự không nhúc nhích, đến lão già áo tím và thanh niên yêu dị đang chật vật kia cũng trở nên ngoan ngoãn, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của họ.

Kẻ mạnh như vậy không phải người mà bọn họ có thể động đến, nếu hắn đã tới tìm người thì cứ để cho hắn tìm, tìm được sớm rời đi sớm, nếu khiến hắn nổi giận thì đừng nói là bọn họ, cả Thanh Diệu Tông đều sẽ gặp nạn.

Toàn bộ Thanh Diệu Tông, các cao thủ đông đúc chật kín bầu trời cũng không ai dám hành động.

Ở bên này, Diệp Thành đã đáp xuống ngọn núi đó.

Đập vào mắt hắn là từng con linh thú, đa phần là hạc tiên, đây là một ngọn núi chuyên nuôi linh thú.

Những con hạc tiên này đều có linh tính, dường như cảm nhận được sự cường đại của Diệp Thành, chúng run rẩy bò rạp trên đất, không dám nhúc nhích, sợ làm Diệp Thành tức giận sẽ bị mang đi hầm canh.

Diệp Thành bước ra, dừng lại trước một linh địa, ừm, chính xác hơn là một vườn rau, trong đó có một con heo.

Phải công nhận rằng con heo này rất mập, trắng trẻo mũm mĩm, hơn nữa còn rất tận tuỵ, từng cây cải lớn trong vườn đều bị nó đào lên

“Cũng có chí cầu tiến đấy chứ!”, Diệp Thành cảm thán đầy ẩn ý, dường như đã nhìn ra đó là ai chuyển kiếp.

Con heo có vẻ không lanh lẹ lắm, đám tiên hạc đều đã bò rạp trên đất, còn nó thì lắc cái mông to tròn tập trung đẩy bắp cải, đào hết cây này đến cây khác.

Bên ngoài đỉnh núi, ba vị Chuẩn Thánh của Thanh Diệu Tông đã tới, thấy Diệp Thành đang nhìn con heo trong vườn thì vẻ mặt họ trở nên kỳ lạ, không phải ngươi nói tới tìm người à? Nhìn chằm chằm con heo này là có ý gì?

Cuối cùng vẫn là lão già áo tím bước lên, nói với vẻ mặt cung kính: “Tiền bối, lúc nãy chúng ta đã mạo phạm người, mong tiền bối đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng ta”.

“Rồi sao?”, Diệp Thành thản nhiên hỏi, vẫn tập trung nhìn con heo trong vườn rau.

“Thanh Diệu Tông năng lực còn yếu kém, mong tiền bối nhận lấy thứ này”, lão già áo tím vội tiến lên, đưa ra chiếc túi càn khôn cao cấp, bên trong chứa khá nhiều bảo vật.

Diệp Thành đương nhiên không khách sáo, đưa tay nhận lấy: “Ta mang con heo này đi, Thanh Diệu Tông không có ý kiến gì chứ?”

“Không… Không có ý kiến gì đâu ạ”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành giơ tay tóm lấy con heo vẫn đang đào bắp cải kia, xoay người bay ra khỏi Thanh Diệu Tông.

Phù!

Thấy Diệp Thành rời đi, tất cả mọi người trong Thanh Diệu Tông đều thầm thở phào nhẹ nhõm, ba vị Chuẩn Thánh cũng lau mồ hôi lạnh, cũng may mang theo ít bảo bối nếu không thì gặp hoạ lớn rồi.

Ở đây, Diệp Thành đã bay ra khỏi Thanh Diệu Tinh.

“Thú vị!”

Suốt dọc đường hắn đều mang theo con heo, thi thoảng lại búng vào “gà con” của nó khiến cho con heo khóc lóc muốn bỏ chạy, nhưng bị Diệp Thành bắt lại giữ chặt.

“Mau mau mau, đánh nhau rồi!”

Khi đang chơi đùa vui vẻ, Diệp Thành chợt thấy có hai đạo thần hồng vụt tới.

Nhưng khi đi qua Diệp Thành, họ lại vô thức nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái, vùng tinh không đẹp thế này mà ngươi lại dắt heo đi dạo là có ý gì?

“Còn nhìn gì nữa, đi thôi”, có người thúc giục: “Chậm là không kịp xem kịch hay của Nam Thiên Tinh đâu”.

“Nam Thiên Tinh?”, Diệp Thành nhướng mày, thuận tay kéo một người qua đường lại.

“Nam Thiên Tinh làm sao đấy?”, hắn nhìn người đó không rời mắt.

“Có… Có đánh nhau”, người đó sợ hãi nhìn Diệp Thành, có thể một tay nhấc một cảnh giới Hoàng như hắn ta ra, chỉ cần não không úng nước đều sẽ đoán được thực lực của Diệp Thành, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ mạnh.

“Đánh nhau?”, Diệp Thành khẽ cau mày: “Đánh với ai?”

“Minh Vương Tông”, người đó vội đáp: “Minh Vương Lão Tổ dẫn theo chín Chuẩn Thánh sát phạt tới”.

“Muốn chết”, Diệp Thành lập tức thả người, cho con heo vào Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bay thẳng về Nam Thiên Tinh, tốc độ kinh hoàng khiến hai tu sĩ ở bên cạnh đều ngạc nhiên.
Chương 1623: Không tới muộn

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trên Nam Thiên Tinh, tiếng nổ ầm vang rung chuyển đất trời.

Nhìn từ xa, bên ngoài tiên sơn nhà họ Mạc chật kín người, bao vây tiên sơn không còn một kẽ hở.

Người tới là cao thủ của Minh Vương Tông, Minh Vương Lão Tổ và chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông cũng nằm trong số đó, khí thế ngút trời nghiền ép khiến hư thiên sụp đổ, cả Nam Thiên Tinh cũng trở nên hỗn loạn.

Ngoài ra còn có người tới hóng chuyện, từng đoàn lại từng đoàn, tất cả đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào tiên sơn nhà họ Mạc.

“Thế này là thế nào? Sao Minh Vương Tông và nhà họ Mạc lại đánh nhau thế?”, các tu sĩ tới sau ngờ vực hỏi.

“Chưa nghe nói à? Tối qua lại có người tới làm loạn ở Minh Vương Tông, tiên sơn Minh Vương trở thành một đống đổ nát, Minh Vương Tông ưng vùng bảo địa Nam Thiên Tinh này nên đánh nhau với nhà họ Mạc đấy”.

“Không phải chứ! Tiên sơn bị phá thì có thể xây lại, Minh Vương Tông là một cổ tinh lớn, nói bỏ là bỏ à?”

“Điều này thì ngươi không biết rồi”, có lão bối tu sĩ biết chuyện bèn vuốt râu kể lại: “Nghe nói có người bí ẩn đã lấy đi tinh nguyên của Minh Vương Tinh, vài năm nữa Minh Vương Tinh sẽ trở nên kiệt quệ”.

“Ra là vậy!”

“Lần này chắc nhà họ Mạc thua rồi, tuy có chín Chuẩn Thánh nhưng không có Thánh Nhân nào”.

“Minh Vương Tông, các ngươi ức hiếp người quá đáng”, giữa những tiếng bàn tán, trong tiên sơn nhà họ Mạc vang lên tiếng quát tức giận.

“Không cần nhiều lời nữa, cút khỏi Nam Thiên Tinh đi”, Minh Vương Lão Tổ hừ lạnh, âm vang như sấm: “Tự đi thì còn giữ được mạng, nếu chiến thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy”.

“Muốn đánh thì đánh, sợ ngươi chắc”, tiếng hét của Thánh chủ nhà họ Mạc vang trời, ông ta biết rõ sự cường đại của Minh Vương Tông, nếu là ngày thường thì họ sẽ rút lui khỏi Nam Thiên Tinh.

Nhưng ngày nay thì khác, lão tổ nhà họ Mạc đang độ kiếp, hơn nữa còn đang dùng Khi Thiên Pháp Trận để che giấu khí tức, nếu bị phát hiện thì sao Minh Vương Lão Tổ có thể cho lão tổ nhà họ Mạc sống sót, huống hồ người độ thiên nhân ngũ suy kiếp không thể di chuyển thân thể, nếu không sẽ có thể hồn bay phách tán bất cứ lúc nào.

Vì thế nhà họ Mạc chỉ có thể ngăn cản, hy vọng kết giới hộ sơn có thể kéo dài thời gian cho lão tổ đột phá.

“Đánh cho lão phu!”

Minh Vương Lão Tổ hạ lệnh, giọng nói hư ảo chấn động đất trời, mang theo uy nghiêm không thể chối cãi.

Lập tức, hàng nghìn công kích pháp trận được bày khắp chư thiên, đồng thời quét ra thần mang vô song.

Các cao thủ của Minh Vương Tông cũng không nhàn rỗi, nào pháp khí, nào thần thông, nào trận đồ cường đại, tất cả đều nhắm thẳng vào kết giới hộ tông của tiên sơn nhà họ Mạc.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Ngay lập tức, thế giới trở nên hỗn loạn.

May mắn cho nhà họ Mạc là kết giới hộ sơn của họ khá vững chắc, không bị sụp đổ dưới làn sóng tấn công này, nhưng họ cũng phải trả giá cho điều này, rất nhiều người tu vi yếu đã hoá thành huyết vụ.

“Chết tiệt!”

Trên đỉnh núi, Hoa Vân hừ lạnh một tiếng, sát khí vô hạn.

“Mong Diệp Thành có thể về kịp lúc!”

Chu Ngạo hít sâu một hơi, đối đầu trực diện thì nhà họ Mạc không sợ Minh Vương Tông, chỉ sợ Thánh Nhân Minh Vương Lão Tổ, nhà họ Mạc không có ai có thể sánh được với ông ta, một Thánh Nhân đủ để quét sạch cả tông.

Sắc mặt người nhà họ Mạc không còn chút máu, dường như họ đã biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhà họ Mạc không có Thánh Nhân trấn giữ, sao có thể ngăn cản được đòn tấn công của Minh Vương Tông?!

“Đánh, đánh cho ta!”

Thánh chủ Minh Vương gào thét như con chó điên, người của Minh Vương Tông cũng như kẻ điên, ai nấy đều dữ tợn, liên tục tung ra chiêu lớn.

Mấy ngày qua Minh Vương Tông liên tục tổn thất lớn, bọn họ đang tức giận không có chỗ trút, bây giờ tới Nam Thiên Tinh coi như tìm được nơi để trút giận, ai nấy đều như tắm máu gà.

“Chết tiệt!”

Trong tiên sơn nhà họ Mạc, Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc vẫn đang duy trì kết giới hộ sơn, có hai người đã bị nôn ra máu.

Minh Vương Tông tấn công ngay lúc mấu chốt lão tổ đột phá, nếu lão tổ nhà họ Mạc vì chuyện này mà độ kiếp thất bại thì cả nhà họ Mạc cũng sẽ phải chôn cùng, nơi đây sẽ trở thành núi thây biển máu.

“Không gắng gượng nổi nửa canh giờ nữa!”

Trên đỉnh núi, Hoa Vân đã cầm sát kiếm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đến cùng.

Chu Ngạo và những người khác cũng vậy, mỗi người đều cầm một thanh sát kiếm trong tay, nghìn tính vạn tính cũng không thể ngờ Minh Vương Tông lại tới lúc này.

“Ta không tới muộn chứ?”

Một giọng nói ung dung vang lên, Diệp Thành bước ra từ hố đen không gian.

Thấy Diệp Thành quay lại, mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ, có vị đại thần này bảo vệ, nhà họ Mạc vẫn còn cơ hội trở mình.

Diệp Thành nhìn ra ngoài rồi lại nhìn vào nơi sâu trong tiên sơn nhà họ Mạc, dường như có thể nhìn thấy lão tổ nhà họ Mạc trong Địa Cung qua rất nhiều ngọn núi và sương mù mờ ảo, đúng là ông ta đã tới thời khắc mấu chốt của đột phá.
Chương 1624: Đồ đệ của Kiếm Thần

Tuy nhiên trạng thái của lão tổ nhà họ Mạc không được tốt lắm, vốn đã rất khó để vượt qua cửa ải đó, bây giờ Minh Vương Tông lại tấn công khiến tâm trạng của ông ta bị ảnh hưởng, càng thêm khó khăn.

Điều khiến Diệp Thành bất lực là hắn không giúp được gì cho người độ thiên nhân ngũ suy kiếp, đó là thiên kiếp của bản thân, tất cả chỉ có thể dựa vào lão tổ nhà họ Mạc thôi.

“Tiền bối sống thì nhà họ Mạc sống, Tiền bối chết thì nhà họ Mạc chết!”

Diệp Thành dùng bí thuật, truyền âm cho lão tổ nhà họ Mạc.

Câu này của hắn đã thêm gánh nặng cho lão tổ nhà họ Mạc, cũng đẩy ông ta vào con đường cùng, nhưng cũng chỉ có như vậy thì ông ta mới có hy vọng đột phá niết bàn trong đường cùng.

“Dẫn ta tới gặp Chuẩn Thánh nhà ngươi đi”.

Diệp Thành dời mắt, nhìn Hoa Vân.

“Đi theo ta!”

Hoa Vân rời khỏi núi, Diệp Thành cũng theo sau.

Hai người tới một toà Địa Cung ở tiên sơn nhà họ Mạc, trong đó có một tế đàn cực lớn, đó là trung tâm pháp trận kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc, tám Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đang ra sức duy trì pháp trận này.

“Phong Nhi, con tới đây làm gì?”, Thánh chủ nhà họ Mạc đang duy trì trận pháp trầm giọng hỏi.

“Hắn là Diệp Thành, huynh đệ của con”, Hoa Vân vội đáp.

“Con tới đây chỉ để nói với ta điều này?”

“Các vị tiền bối, nếu kết giới của nhà họ Mạc bị phá vỡ thì các vị chặn chín Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông là được, Minh Vương Lão Tổ cứ giao cho ta”, Diệp Thành mỉm cười tiếp lời: “Đánh như vậy có lẽ sẽ ổn”.

“Giao Minh Vương Lão Tổ cho ngươi?”, không chỉ Thánh chủ nhà họ Mạc mà tám vị Chuẩn Thánh khác của nhà họ Mạc cũng đều nhìn Diệp Thành.

“Tiểu hữu, Thánh Nhân vượt ngoài thế tục, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, Minh Vương Lão Tổ cũng không phải người mà ngươi có thể chống lại”.

“Điều này thì chưa chắc đâu”, Diệp Thành cười khẽ, sau đó tới một góc của đại trận, mỉm cười với trưởng lão đang phụ trách đại trận góc đó: “Tiền bối nghỉ ngơi một lát đi, ta thay người phụ trách đại trận này”.

“Tiểu hữu có tấm lòng này là tốt, nhưng lão hủ…”

“Để ta, để ta”, trưởng lão đó còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành đẩy ra.

“Đừng đùa nữa”, một Chuẩn Thánh khác nghiêm nghị cất lời.

“Không đùa mà”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

“Ngươi…”

“Tiền bối yên tâm, vãn bối hiểu”, Diệp Thành nở nụ cười, chắp tay lại, một tia sáng rực rỡ phóng thẳng lên bầu trời.

Kết giới hộ sơn đang rung chuyển dữ dội của nhà họ Mạc lập tức ổn định, thậm chí không chỉ ổn định mà còn trở nên vững chắc hơn.

“Ồ…”, phía Thánh chủ nhà họ Mạc đều giật mình, họ không ngờ Diệp Thành điều khiển trận pháp còn có thể cường hãn hơn vị trưởng lão cảnh giới Hoàng đỉnh phong kia, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều đã thay đổi.

“Tiểu hữu kế nghiệp sư tôn nào vậy?”, Chuẩn Thánh nhà họ Mạc trách mắng Diệp Thành lúc trước ngập ngừng dò hỏi nhìn hắn.

“Các vị đã nghe đến Kiếm Thần chưa?”

“Thần thoại của Chư Thiên, đương nhiên đã từng nghe”.

“Đó là sư tôn của ta”, Diệp Thành cười nhẹ, lại bắt đầu bày ra vẻ mặt nghiêm túc để lừa người.

“Kiếm Thần là… sư tôn của ngươi?”, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, đương nhiên họ sẽ không lập tức tin lời của hắn, bởi vì nó quá đáng sợ.

Hoa Vân ho khan một tiếng, hắn ta biết Diệp Thành hay gạt người, nhưng không biết hắn còn có thể làm đến mức này, Chư Thiên Kiếm Thần mà cũng nói ra được.

Nhưng Hoa Vân biết dù Diệp Thành nói ra tên ai thì cũng không thể che giấu thực lực của hắn.

Một kẻ đáng gờm đến Đại Đế cũng từng bị hắn giết, dù hắn tự xưng mình là Chư Thiên Kiếm Thần cũng không ngoa.

Mặc dù Kiếm Thần là thần thoại của Chư Thiên, nhưng Diệp Thành càng thần thoại hơn, chiến tích của hắn đến nay cả Chư Thiên Vạn Vực chưa ai có thể phá vỡ, trong đó có cả Chư Thiên Kiếm Thần, hắn có quyền tự kiêu.

Bên này, tám vị Chuẩn Thánh nhà họ Mạc vẫn quan sát Diệp Thành, không biết hắn có đang lừa mình không.

Nhìn một hồi, họ lại nhìn Hoa Vân, hy vọng hắn ta có thể cho mình một câu trả lời chính xác.

Hoa Vân khẽ cười chứ không nói gì, nhưng trong đôi mắt sâu như sao tràn đầy tự tin với Diệp Thành, những người ở đây không có ai biết rõ hơn hắn ta Diệp Thành là tồn tại thế nào.

Đương nhiên hắn ta sẽ không nói về thần thoại của Diệp Thành, cho dù nói thì người của nhà họ Mạc cũng chưa chắc có thể hiểu, dù hiểu cũng chưa chắc sẽ tin.
Chương 1625: Khai chiến

Bùm! Đùng! Đoàng!

Bên ngoài tiên sơn nhà họ Mạc, Minh Vương Tông vẫn đang bắn phá kết giới hộ sơn, thiên địa rung chuyển, Nam Thiên Tinh náo loạn.

Minh Vương Lão Tổ nhíu mày, ông ta là Thánh Nhân, nhãn giới cao hơn những người khác, có thể nhìn ra được kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã bỗng chốc mạnh hơn rất nhiều, khả năng duy nhất là thay người điều khiển trận pháp.

“Lão tổ!”

Chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông có lẽ cũng đã nhận ra điều này, bọn họ đều nhìn Minh Vương Lão Tổ.

“Đánh, tiếp tục đánh!”

Minh Vương Lão Tổ hừ lạnh, vẻ mặt hung dữ, tàn bạo mà khát máu.

Lão tổ hạ lệnh, các cao thủ của Minh Vương Tông lại liều mạng tấn công như điên, tiên quang mang theo sức huỷ diệt liên tục bắn phá, tấn công kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc.

Chậc chậc…

Các tu sĩ đến xem chiến đều tặc lưỡi, bao nhiêu năm rồi họ chưa được thấy trận đánh lớn thế này.

Hôm nay khả năng cao nhà họ Mạc sẽ bị diệt tộc!

Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đủ đề nghiền ép nhà họ Mạc!

Thây chất thành núi, máu chảy thành sông!

Càng ngày càng có nhiều người đến Nam Thiên Tinh, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, cũng không ít lão tổ của các cổ tinh khác, bọn họ đều nghĩ Minh Vương Tông sẽ chiếm được Nam Thiên Tinh, không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là cổ tinh nào.

Trong Địa Cung của nhà họ Mạc, Diệp Thành và tám vị đại Chuẩn Thánh vẫn đang duy trì pháp trận hộ sơn.

Tám vị đại Chuẩn Thánh thi thoảng lại nhìn Diệp Thành, trong mắt là ánh sáng sâu xa.

Diệp Thành thì vẫn bình tĩnh, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài tiên sơn, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Địa Cung mà lão tổ nhà họ Mạc đang độ kiếp, chú ý quan sát tình hình ông ta độ thiên nhân ngũ suy kiếp.

Trận chiến này không khó đánh, chỉ cần lão tổ nhà họ Mạc thành công đột phá thì nhà họ Mạc sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.

Nếu lão tổ nhà họ Mạc độ kiếp thất bại thì tiếp theo đây sẽ là một trận chiến cam go.

Dù Diệp Thành có sức chiến đấu ngang với Thánh Nhân, nhưng cũng chỉ là sánh ngang, muốn giết được Thánh Nhân cần phải trả giá bằng máu, đương nhiên với tiền đề là không sử dụng cấm thuật Tiên Luân.

“Hy vọng có thể thành công!”

Diệp Thành dời mắt khỏi nơi đó, khẽ ngẩng đầu nhìn Hoa Vân.

Hoa Vân hiểu ý, quay người ra khỏi Địa Cung, bước lên hư thiên rồi rút sát kiếm ra.

“Tế sát trận!”

Giọng Hoa Vân hư ảo mà uy nghiêm, vang vọng vô tận khắp tiên sơn nhà họ Mạc.

Các nơi trong nhà họ Mạc lập tức đều có tiên quang phóng lên trời, hoá thành từng sát trận đáng sợ, lấp kín hư thiên, khôi phục thần uy nhắm ra ngoài núi, sẵn sàng tấn công Minh Vương Tông bất cứ lúc nào.

Người nhà họ Mạc đều khoác lên mình áo giáp sử dụng khi chiến đấu, xếp hàng kín hư thiên và mặt đất, họ cũng đã sẵn sàng đón nhận đòn tấn công của Minh Vương Tông bất cứ lúc nào, trong mắt là sự quyết tâm.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ vang trời bên ngoài núi vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc rung chuyển, có Diệp Thành điều khiển một góc trận pháp cũng khó ngăn được đòn công kích của Minh Vương Tông.

Đến một lúc nào đó Diệp Thành đứng dậy, bước ra khỏi Địa Cung, trong tay có thêm cây gậy lang nha do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, là một thần binh hung hãn mà bá đạo.

Tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc cũng đứng dậy, bước lên hư thiên, kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã không gắng gượng nổi nữa.

“Giao Minh Vương Lão Tổ cho ta!”

Diệp Thành vẫn nói câu đó, vừa nói vừa vặn vẹo cổ.

Ánh mắt tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đầy thâm ý, họ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Không biết vì sao, tuy lời của Diệp Thành hơi vô lý nhưng họ lại tin tưởng hắn một cách khó hiểu, thanh niên này quá bí ẩn, bí ẩn đến mức họ không thể nhìn thấu, khiến người khác phải tôn kính.

“Mở cho ta!”

Bên ngoài núi vang lên tiếng hét giận dữ, kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã sụp đổ.

Minh Vương Lão Tổ với Thánh uy ngút trời, bước vào tiên sơn nhà họ Mạc.

Nhưng Minh Vương Lão Tổ vừa mới bước vào đã va phải một cây gậy lang nha khổng lồ.

Ông ta lập tức bay ngược lại, thân thể hoá thành một vòng cung đẹp mắt trên hư thiên.

Woa!

Các tu sĩ đang xem kịch đều ngửa đầu, ánh mắt nhìn theo hướng Minh Vương Lão Tổ bay ra.

“Ồ…”

Cao thủ của Minh Vương Tông đang chuẩn bị xông vào tiên sơn nhà họ Mạc lập tức sững sờ tại chỗ, thậm chí có người đang giơ chân lên cũng khựng lại giữa không trung, lão tổ vừa mới vào sao đã bay ra rồi?

“Woa…”

Cao thủ của nhà họ Mạc cũng sửng sốt, ánh mắt đổ dồn vào Diệp Thành.

Họ đã nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, Minh Vương Lão Tổ khí thế hừng hực, vừa bước vào tiên sơn nhà họ Mạc, còn chưa kịp thể hiện đã bị Diệp Thành hung hãn vung gậy hất văng ra ngoài.

Không ngờ hắn lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy!

Tám vị đại Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đều kinh hãi, Minh Vương Lão Tổ là Thánh Nhân đó! Thế mà lại bị một cảnh giới Hoàng hất văng.

Ầm!

Khi xung quanh đều im lặng thì phía xa có một tiếng động lớn vang lên, một ngọn núi dựng đứng bị Minh Vương Lão Tổ đập vào khiến cho sụp đổ.

Sau đó là tiếng gào thét rung chuyển đất trời, Minh Vương Lão Tổ xông ra từ trong đá sỏi, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ như máu mang theo vẻ hung dữ và tàn bạo, cùng với sát khí khiến thiên địa đều run sợ.

Giết!

Minh Vương Lão Tổ lao tới, một bước đi được mấy nghìn trượng, bàn tay to che trời hạ xuống tiên sơn nhà họ Mạc, đây là thần thông nghịch thiên dung hợp đạo tắc của Thánh Nhân, mỗi làn khí tức đều nặng tựa núi, còn chưa hạ xuống hoàn toàn mà núi của nhà họ Mạc đã lần lượt sụp đổ.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Diệp Thành bay ra, trong bàn tay màu vàng huyễn hoá có một cây gậy lang nha khổng lồ trăm trượng, bàn tay che trời của Minh Vương Lão Tổ bị nó hất văng nát vụn.

Một đòn duy nhất, Minh Vương Lão Tổ bị đánh bật trở lại.

Cánh tay Diệp Thành thì nứt ra, khoé miệng trào máu, hắn vẫn còn cách Thánh Nhân một khoảng.

Giết!

Chiến!

Minh Vương Lão Tổ gào thét, Diệp Thành hét lên, hai người bay ra từ hai hướng, chiến đấu trên hư thiên, tiếng ầm ầm lập tức vang vọng cửu thiên, ngay sau đó có máu tươi bắn ra tung tóe khắp bầu trời.

“Người đó là ai?”

“Cảnh giới Hoàng tay không chống lại Thánh Nhân, ta không nhìn nhầm chứ!”

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Diệp Thành, trong mắt ai cũng là vẻ kinh hãi.

Cao thủ của Minh Vương Tông cũng khiếp sợ, không biết rằng nhà họ Mạc còn có cao thủ có sức chiến đấu sánh ngang Thánh Nhân thế này.

“Tấn công!”

Khi cao thủ của Minh Vương Tông đều đang nhìn lên bầu trời, Hoa Vân đứng trên hư thiên giơ kiếm, chỉ ra bên ngoài núi.

Trong phút chốc, công kích pháp trận của nhà họ Mạc rung lên, đồng thời bắn ra tiên quang huỷ thiên diệt địa.

Cao thủ của Minh Vương Tông bị nhà họ Mạc đánh không kịp trở tay, tiên quang huỷ diệt của công kích pháp trận quét qua, từng nhóm người rơi khỏi hư thiên, từng nhóm người hoá thành huyết vụ.

Người bi thảm nhất là đại tế ti của Minh Vương Tông, đường đường là Chuẩn Thánh mà lại bị công kích pháp trận của nhà họ Mạc giết ngay tại chỗ.

Giết!

Tám Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc xông ra, nhắm thẳng vào tám Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông.

Phía sau, cao thủ của nhà họ Mạc lao ra như sóng triều, ai nấy đều ý chí chiến đấu ngút trời, đòn tấn công bá đạo vô song.

Giết!

Cao thủ của Minh Vương Tông cũng tức giận, lập tức xông đến tàn sát dữ dội.

Chiến tranh nổ ra trong chốc lát, hai bên vừa giao đấu đã có huyết vụ nổ tung, mạng người như cỏ rác.

Thấy vậy, tu sĩ tứ phương đều lùi lại, sợ ảnh hưởng bởi dư âm, mà ánh mắt họ hầu hết đều hướng về hư thiên mờ ảo.

So với cuộc quyết đấu giữa nhà họ Mạc và Minh Vương Tông, họ càng quan tâm thắng thua giữa Minh Vương Lão Tổ và Diệp Thành, đó mới là tranh hùng có một không hai, liên quan đến vấn đề sinh tử của trận chiến này.

“Chết đi!”

Trên hư thiên vang lên tiếng gầm thét dữ tợn của Minh Vương Lão Tổ, ông ta lại tung ra một chưởng che trời.

Diệp Thành vung quyền tay không chống lại, nhưng khó tránh khỏi kết cục bị rơi xuống khỏi hư thiên, thân thể rơi xuống khiến mặt đất lún thành cái hố sâu.

“Ông lợi hại!”

Diệp Thành chật vật đứng dậy, ngửa mặt lên hư thiên mắng to, quay người bỏ chạy.

Thấy vậy, Minh Vương Lão Tổ mang theo huyết hải ngút trời đuổi theo, ông ta chẳng quan tâm đến trận chiến giữa Minh Vương Tông và nhà họ Mạc nữa, trong mắt ông ta, dường như việc giết Diệp Thành còn quan trọng hơn thắng bại của hai gia tộc.

Suy nghĩ của Minh Vương Lão Tổ không sai, một cảnh giới Hoàng có sức chiến đấu sánh ngang với Thánh Nhân là ông ta, nếu để Diệp Thành trở nên lớn mạnh thì một năm nào đó Minh Vương Tông của ông ta chắc chắn sẽ gặp hoạ lớn.

Mà Diệp Thành lại rất vui khi thấy Minh Vương Lão Tổ đuổi theo.

Người duy nhất có thể thực sự uy hiếp nhà họ Mạc chỉ có Thánh Nhân là Minh Vương Lão Tổ này, hắn làm thế cũng là để giảm bớt áp lực cho nhà họ Mạc.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom