• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1401-1405

Chương 1401: Hành trình cô độc

Đây là một thế giới vô cùng tối tăm và cô quạnh.

Diệp Thành bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng.

Hắn đã quen với bóng tối phía trước và luôn ôm trong mình niềm kính nể và dè chừng đối với hố đen không gian, thế giới tăm tối vô tận ẩn chứa quá nhiều ẩn số và nguy hiểm.

Phía Đông!

Diệp Thành lẩm bẩm, gọi ra mười bảy viên linh châu tạo thành thế Cửu Cung Bát Quái cho chúng bay xung quanh người mình để chiếu sáng, mỗi viên linh châu đều dung hợp với thần thức của hắn, có thể giúp hắn nhìn thấy thứ ở xa hơn.

Sau đó, hắn gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra để nó lơ lửng trên đầu.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bây giờ đã vô cùng phi thường.

Vì chủ nhân là hắn đã tiến cấp đến cảnh giới Thiên, Hỗn Độn Thần Đỉnh lại được thiên kiếp gột rửa, trùng sinh niết bàn, dung hợp đạo tắc cảnh giới Thiên, từ linh khí nâng lên pháp khí.

Sau đó hắn lấy la bàn Thất Tinh ra.

La bàn Thất Tinh này là món quà Đông Hoàng Thái Tâm tặng hắn, không chỉ là linh khí chỉ phương hướng mà còn là pháp bảo có thể tấn công và phòng thủ.

Kim la bàn quay rồi chỉ về một hướng.

Mở!

Diệp Thành thầm hô một tiếng trong lòng, dưới chân hắn xuất hiện một dải ngân hà rồi mở rộng về hướng Đông, hắn bước lên tinh hà, mở thần thức mò mẫm đi về một hướng.

Đây là cuộc hành trình cô độc của một mình hắn.

Hố đen không gian vô tận, tối đen mà cô quạnh, không có sự sống, tất cả đều bị bao trùm trong bóng tối.

Diệp Thành đi đến tận cùng dải ngân hà rồi lại kéo dài ngân hà ra tiếp, tập trung quan sát tứ phía, ở trong thế giới tối đen này, hắn luôn cảm giác có một cặp mắt tĩnh mịch với ánh sáng u ám đang nhìn mình chằm chằm.

Liếc nhìn bốn phương rồi lại nhìn la bàn Thất Tinh, hắn xác định mình đã ra khỏi hố đen không gian phạm vi Đại Sở.

Cũng có nghĩa là, bây giờ hắn thi triển Tiên Luân Thiên Đạo cũng không thể trở về Đại Sở nữa, vì khoảng cách đã vượt quá giới hạn.

Rất nhiều tháng sau đó hắn vẫn ở trong hố đen không gian.

Không biết đến khi nào hắn mới tới được Chư Thiên Vạn Vực, cũng không biết khi nào hắn mới tìm được Chư Thiên Vạn Vực.

Do đó hắn cần tiếp tục sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo, nếu đến gần Chư Thiên Vạn Vực hoặc đã đến hố đen không gian phạm vi Chư Thiên Vạn Vực, hắn có thể dùng Thiên Đạo để tới đó luôn.

Hế?

Diệp Thành chợt cau mày rồi dừng bước.

Hắn lùi lại một bước di chuyển cả nghìn trượng, kiếm Xích Tiêu lập tức xuất hiện trong tay, hắn chợt giơ lên chắn trước người.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, kiếm khí đen kịt chém thẳng vào kiếm Xích Tiêu, có lẽ là kiếm khí quá mạnh, với sức chiến đấu của Diệp Thành mà cũng bị chém bay ra ngoài.

Phụt!

Vừa dừng lại, Diệp Thành đã hộc ra một ngụm máu, cả người nửa quỳ trên đất.

Sát khí thật mạnh!

Vẻ mặt Diệp Thành kinh hãi, hắn còn chưa kịp lau máu bên khoé miệng đã lại phải lùi về sau cả nghìn trượng, lảo đảo một hồi, đến khi đứng vững được mới nheo mắt nhìn vào chỗ sâu trong hố đen không gian.

Lúc này Diệp Thành mới nhìn ra là vật gì ở trong bóng tối.

Đó là một thanh kiếm đã bị gãy, toàn thân đen sì với kiếm khí đen kịt bao quanh.

Diệp Thành hoảng sợ, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí và uy áp đáng sợ tràn ra từ trên sát kiếm màu đen ấy, mỗi làn khí đều mang theo uy thế huỷ thiên diệt địa.

Thấp nhất cũng là pháp khí của bậc Thánh nhân!

Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, ước lượng cấp bậc của thanh đoản kiếm, tuy chỉ là kiếm nhưng lại khiến hắn không dám nhìn thẳng.

Nơi này đã ra khỏi Đại Sở, không có sức mạnh của Đại Sở áp chế, Thánh binh là Thánh binh, mà hắn chỉ là tu sĩ cảnh giới Thiên, không đỡ nổi uy áp của Thánh nhân, dù chỉ là một binh khí đã bị tàn phá.

Keng! Keng! Keng!

Khi Diệp Thành đang sợ hãi thì thanh sát kiếm đen lại liên tục reo lên, nhưng cũng chỉ lơ lửng ở đó mà thôi.

Diệp Thành đứng lại, nhìn chằm chằm về phía đó, thanh sát kiếm Thánh binh đó không chủ động tấn công hắn, mà là sát khí của chủ nhân thanh kiếm khi còn sống quá mạnh khiến cho sát kiếm nhuốm đầy sát khí. Kiếm khí lúc trước chỉ là sát khí tràn ra ngoài, nhưng đã đủ khiến Diệp Thành phải lảo đảo.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành càng sợ hãi hơn.

Lúc trước hắn không cảm nhận được sự tồn tại của Thánh binh nên mới bị đánh trở tay không kịp, may mà hắn đứng cách xa thanh sát kiếm đó, hơn nữa phản ứng của hắn cũng rất nhanh, nếu đến gần mới phát hiện thì sẽ bị tiêu diệt ngay tại chỗ.

Vừa mới ra khỏi phạm vi Đại Sở không lâu đã gặp phải thứ đáng sợ thế này, có trời mới biết sau này sẽ còn bao nhiêu nguy hiểm.

Diệp Thành di chuyển bước chân nhưng không tới gần sát kiếm Thánh binh mà đi vòng qua nó ở khoảng cách xa hơn, hắn thậm chí còn không có ý định lấy thanh sát kiếm ấy, đó là binh khí của Thánh nhân, với tu vi của hắn, còn chưa lại gần đã bị nghiền thành tro bay rồi.

Diệp Thành cẩn thận dè chừng, mất ba ngày mới đi vòng qua được thanh sát kiếm, sau đó điên cuồng chạy đi thật xa.

Khoảng thời gian dài sau đó, lông mày của hắn cũng không giãn ra lần nào.
Chương 1402: Không nên giấu hắn

Không biết vì sao ra khỏi phạm vi Đại Sở, hố đen không gian lại trở nên không ổn định. Dọc đường đi, hắn thấy rất nhiều vùng đất hỗn loạn, cũng thấy rất nhiều sát khí đáng sợ như thanh sát kiếm Thánh binh ấy, áp lực đáng sợ và sức mạnh kỳ dị huỷ thiên diệt địa khiến hắn run sợ.

Trong bóng tối, hai cánh tay hắn vươn ra mò mẫm đi về phía trước, Thánh thể vẫn còn rỉ máu, u quang đáng sợ quẩn quanh vết thương làm hoà tan tinh khí của hắn, khiến vết thương chẳng những không thể lành lại mà còn ngày càng lan rộng.

Hoang Cổ Thánh Thể hùng mạnh đã bị thương nặng.

Hắn vừa ra khỏi một vùng huyết hải, không phải hắn không đủ cảnh giác mà vì huyết hải ấy đột ngột ập đến, còn mang theo ác niệm và oán niệm vô tận ăn mòn nguyên thần bản mệnh của hắn.

Huyết hải đột ngột ập đến khiến hắn trở tay không kịp, mất chín ngày mới ra được, đúng là cửu tử nhất sinh.

Tốc độ của hắn chậm lại rất nhiều, đi vòng qua những nơi hỗn loạn rồi trở lại quỹ đạo ban đầu.

Hắn phải luôn cảnh giác, vì trong hố đen không gian tối tăm này luôn tiềm ẩn nguy cơ bị tiêu diệt, nơi này có quá nhiều ẩn số.

Thời gian trôi rất nhanh, ngày này qua ngày khác.

Diệp Thành không biết mình đã đi trong hố đen không gian bao lâu, bởi thế giới tối tăm này không hề có ban ngày.

Tuy nhiên trước khi vào hố đen không gian, hắn đã đúc một linh khí dùng để tính thời gian: một chiếc đồng hồ.

Nhìn đồng hồ, Diệp Thành phát hiện mình đã đi khỏi Đại Sở ba tháng.

Ba tháng qua hắn chưa từng dừng lại, vẫn luôn lặng lẽ tiến về phía trước, cố gắng sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo nhưng chưa một lần thành công, điều này có nghĩa là hắn vẫn chưa đến Chư Thiên Vạn Vực, hay nói cách khác, hắn còn cách nơi đó rất xa.

Hắn biết, bây giờ mới chỉ ba tháng mà thôi.

Có lẽ hành trình cô độc này còn có ba tháng lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm... sẽ là một khoảng thời gian rất dài, dài đến mức đồng hồ cũng không đếm được.

Tháng thứ tư, hắn dừng lại, bởi vì tinh hà đang trải rộng lại gặp phải sức mạnh cường đại cản trở.

Phía trước lại là một vùng đất hỗn loạn, sấm sét phóng ra điên cuồng, mỗi tia sét đều mang theo sức mạnh huỷ diệt thế giới, đến thần thức của hắn cũng bị sấm sét nghiền thành hư vô, mà sức mạnh cường đại ấy còn theo thần thức của hắn tìm tới đây khiến hắn buộc phải cắt đứt sợi thần thức đó.

Vùng đất hỗn loạn bị sấm sét bao phủ rộng một trăm nghìn trượng, đây là vùng đất hỗn loạn rộng nhất hắn gặp từ khi rời khỏi Đại Sở đến nay.

Bất đắc dĩ, hắn đành chuyển hướng, cố gắng tránh xa vùng đất đó, đi vòng ra một trăm nghìn trượng rồi lại trở về quỹ đạo ban đầu.

Hắn lại sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo nhưng vẫn thất bại, không có điểm đến, Tiên Luân Thiên Đạo không thể thi triển thành công.

Đột nhiên, khoé miệng hắn trào máu.

Ba tháng qua hắn đã sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo rất nhiều lần rồi lại thất bại rất nhiều lần, chẳng những thất bại mà mỗi lần thất bại hắn đều gặp phản phệ dữ dội.

Đây là một vấn đề rất khó khăn, hắn không biết phải đi bao lâu, nhưng dù bao lâu, hắn cũng phải tiếp tục sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo cho dù có phải hứng chịu phản phệ, tất cả chỉ vì để không đi qua Chư Thiên Vạn Vực.

Hắn lau vết máu bên khoé miệng rồi lại lên đường.

Lần này thời gian rất dài, hắn đã đi hơn hai năm, cộng thêm hơn ba tháng lúc trước, thời gian hiển thị trên đồng hồ vừa vặn là ba năm, nói cách khác, hắn đã đi khỏi Đại Sở ba năm rồi.

Nhìn từ xa, trong hố đen không gian tối mịt thấy một bóng dáng cô đơn mà hiu quanh đang bước đi trong bóng tối vô biên, hắn như hạt cát giữa sa mạc, nhỏ bé gần như không nhìn thấy.

Ba năm rồi!

Ban đêm ở Đại Sở, mọi người đều sẽ ngửa đầu nhìn lên bầu trời tìm kiếm ngôi sao sáng nhất.

Diệp Thành đã đi ba năm, Đại Sở vẫn là Đại Sở như trước, ba năm qua không ngừng đi về phía con đường vinh quang, huy hoàng, nhân tài kiệt xuất liên tục xuất hiện tựa như những vì sao sáng trên bầu trời bao la.

Ba năm rồi!

Trong Thiên Huyền Môn của Đại Sở, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn vào hư vô, đôi mắt đẹp mông lung không biết đang nghĩ gì.

Đúng thế! Đã ba năm rồi!

Phục Nhai ở bên cạnh hít một hơi thật sâu, cũng nhìn vào hư vô như Đông Hoàng Thái Tâm.

“Thần nữ, những người chết trận của Đại Sở chỉ đầu thai về Đại Sở hoặc Chư Thiên Vạn Vực thôi sao?”, không biết đến khi nào Phục Nhai mới nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, hy vọng có thể nhận được một câu trả lời khẳng định.

“Đương nhiên không phải”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói.

“Cũng... Cũng khả năng chuyển thế đến Thiên Ma Vực sao?”, Phục Nhai ngập ngừng dò hỏi nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Nếu không ngươi nghĩ Thiên Nữ Ma Quân từ đâu đến?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói: “Cô ta vốn là một người phàm trần của Đại Sở, vì chấp niệm quá lớn nên một phần hồn phách của cô ta trốn khỏi Chư Thiên Luân Hồi, từ khe hở của Chư Thiên Luân Hồi ra khỏi Đại Sở, trời xui đất khiến thế nào lại bị cuốn vào Thiên Ma Vực”.

“Người không nên lừa hắn, không nên giấu hắn”.

“Ta nói ra thì sao, hắn biết thì thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm cười tự giễu, khoé miệng còn có máu tươi trào ra, kỳ lạ là trong tia máu còn có thần quang bảy màu.

“Thần nữ”, Phục Nhai thấy vậy vội vàng tiến lên, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

“Kiếm Tru Tiên thật sự đáng sợ”, Đông Hoàng Thái Tâm mặc cho máu không ngừng trào ra từ khoé miệng, bà vẫn nhìn vào hư vô, dường như có thể nhìn thấy bóng lưng cô độc đang âm thầm tiến về phía trước trong bóng tối ở hố đen không gian vô tận.
Chương 1403: Nhờ có đế giác

Rầm! Bịch! Rầm!

Trong hố đen không gian u tịch, tiếng động dữ dội liên tiếp vang lên.

Diệp Thành lại gặp nguy cơ đáng sợ, đó là một cây quyền trượng huyết sắc lúc này đang đuổi theo hắn.

Đó là binh khí đáng sợ, mặc dù chỉ là một món pháp bảo nhưng vẫn còn tàn lưu chút linh của pháp khí, vả lại sát khí còn hết sức mạnh mẽ, cho tới khi Diệp Thành gặp nó thì nó đã đuổi theo Diệp Thành được ba ngày ba đêm rồi.

May mắn là đó chỉ là một món pháp khí ở cảnh giới Hoàng, mặc dù Diệp Thành không địch lại được nhưng cũng không đến mức mất mạng, và cũng may đó là một món pháp khí cảnh giới Hoàng, nếu là thánh binh thì chắc chắn hắn đã hồn bay phách tán.

Máu tinh tuý quá!

Quyền trượng rung lên lấp lánh u quang huyết sắc, từng câu nói như ma chú, âm u đáng sợ cứ thế quấn lấy Diệp Thành.

Ép ta!

Diệp Thành lập tức dừng chân, phần trán hắn có một đạo thần quang huyễn hoá thành một miếng cổ ngọc trong suốt, đó là đế giác.

Vù!

Đế giác xuất hiện loé lên thần mang cái thế, có một đạo đế uy hiển hiện.

Đột nhiên, cây quyền trượng truy sát Diệp Thành đột nhiên dừng lại và rung lên nhưng lại như đang run rẩy.

Đế giác là khí, quyền trượng là khí nhưng cấp bậc của chúng lại cách nhau không chỉ một cấp, đế giác chính là ngọc giác được khảm nạm trên đế khí, quanh năm được đế binh tu bổ nên cũng mang theo cả đế uy.

Cũng chính vì đế uy này nên mới khiến quyền trượng rung lên.

Trong chốc lát, quyền trượng rung lên dữ dội sau đó bay đi như một đạo u quang, nói chính xác hơn là nó đang chạy trốn.

Phù!

Thấy cây quyền trượng chạy đi, Diệp Thành mới thở phào một hơi, nhìn về phía miếng đế giác không nguyên vẹn trước mặt.

Nếu biết nó bá đạo như vậy từ trước thì hắn đã lấy miếng đế giác ra từ lâu rồi, như vậy chẳng cần quan tâm nó là thánh binh hay pháp bảo, chỉ cần có thể kinh hiện đế uy thì có doạ chúng chạy mất, đây chính là uy nghiêm của đế.

Vì sự xuất hiện của cây quyền trượng này nên lần này Diệp Thành tự giác để cho miếng đế giác này lơ lửng ở đỉnh đầu.

Sau một ngày hồi phục, Diệp Thành lại lên đường.

Miếng đế giác quả thực có khả năng trấn áp rất mạnh, những món pháp bảo tàn lưu trong hố đen không gian đều nhanh chóng tản đi, nhưng cũng có những món pháp bảo không có mắt cứ thế bị đế giác tàn phá.

Diệp Thành rất muốn dựa vào sức mạnh của đế giác để thu về vài món binh khí nhưng tiếc là hắn không thành công.

Không phải uy lực của đế giác không đủ mạnh mà vì cấp bậc của những món binh khí kia quá cao, hắn không thể lại gần, quan trọng nhất là hắn không địch lại nổi áp lực khủng khiếp kia, có vài lần hắn còn chưa kịp tiến lên trước thì thánh thể đã bị ép nứt lìa.

Không thể phủ nhận hố đen không gian là một nơi rất kì dị.

Cả chặng đường tới đây không có gì hắn không gặp, từ xa hắn đã trông thấy một món binh khí cấp bậc đại thánh, hắn cũng thấy một bộ xương của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế, Diệp Thành cũng chạm được vào quang vũ do đạo tắc của kẻ mạnh hình thành.

Lại là hành trình không có giới hạn về thời gian.

Lần này Diệp Thành cứ mải miết đi rồi lại dừng và hắn đã sống trong hố đen không gian chín năm trời.

Chín năm, hắn vẫn như xưa, cứ cách một khoảng thời gian lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo nhưng không một lần nào thành công.

Chín năm, phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo đã ảnh hưởng tới căn cơ của hắn, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng không chịu nổi phản phệ của năm tháng, linh hồn bản mệnh của hắn đã bị thương.

Đây quả là một hành trình đơn độc, mười mấy năm trời không hề có ai nói với hắn lời nào.

Hắn không biết phải đi bao xa, chặng đường này quá mơ hồ.

Diệp Thành nhiều lần ngoảnh đầu lại như thể có thể trông thấy bóng tối vô bờ bến, nhìn thấy sơn hà rộng lớn và cũng như nhìn thấy năm tháng dài đằng đẵng, nhìn thấy từng bóng hình quen thuộc, lạ lẫm.

Năm nay hắn đã bốn mươi lăm tuổi.

Có lẽ đối với hắn thì đã không còn định nghĩa nữa, trong thế giới tăm tối mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt, hắn lại quay người bước vào bóng tối không thấy điểm dừng, bóng hình hắn cô liêu, hắn giống như một du khách cô đơn đang tiến về phía trước, như thể cho tới khi hao kiệt tới giọt máu cuối cùng mới thôi.

Chín năm rồi lại chín năm, hắn đã năm mươi tư tuổi, mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc.

Bóng tối vô định vẫn choán lấp không gian phía trước, Diệp Thành lê thánh thể mỏi mệt trong hố đen không gian, nơi này có chứa rất nhiều sự tồn tại đáng sợ, đối với chúng mà nói thì Diệp Thành chỉ như con kiến, mỗi một bước đi hắn đều hết sức thận trọng.

Diệp Thành lại dừng chân ở phía trước rồi tĩnh lặng nhìn xa xăm.

Nơi sâu thẳm của hố đen không gian lại có một vật chắn đường hắn, đó là một cái quan tài.

Đúng, nói chính xác là một cỗ quan tài, bên trên còn khắc chữ “Điện” cổ xưa, điều dị thường là chuỗi phù văn bị tàn phá trên cỗ quan tài kia như thể người bên trong quan tài kiếp trước là kẻ vô cùng độc ác, nên cho dù chết rồi cũng bị nhốt lại.

Vù!

Khi Diệp Thành nhìn thì cỗ quan tài rung lên.

Tiếp đó, một đạo phù văn huyết sắc hữu hình hiển hiện rồi kéo dài tới vô tận.
Chương 1404: Người tính không bằng trời tính

Thấy vậy Diệp Thành lập tức lùi về sau nâng cao phòng ngự tới mức cao nhất, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng chắn trước người hắn.

Bang! Bang! Bang!

Phù văn huyết sắc liên tiếp va chạm với Hỗn Độn Thần Đỉnh khiến Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên liên hồi.

Diệp Thành nôn ra máu, hắn bị thương nghiêm trọng, thánh thể cũng vì vậy mà nứt ra, máu tươi màu vàng kim bắn ra ngoài trông hết sức chói mắt giữa bóng đen, mỗi một giọt máu như những vì sao vậy.

Ở cách đó mười nghìn trượng Diệp Thành dừng chân lại, miệng trào máu.

Thiên Ma!

Hắn nheo mắt lại nhìn cỗ quan tài kia.

Hắn đã quá quen với khí tức Thiên Ma, Diệp Thành không ngờ rằng bên trong cỗ quan tài kia lại là một tên Thiên Ma, vả lại còn là tên Thiên Ma mạnh dị thường, chí ít cũng phải ở cấp bậc Thánh Nhân.

Từ đây Diệp Thành phát hiện ra một vấn đề, đó là tên Thiên Ma bên trong cỗ quan tài đang diễn biến theo chiều hướng đáng sợ, thi thể của hắn không hề bị mục nát, ác oán của kiếp trước lại sinh ra linh trí.

Cũng có thể nói Thiên Ma sẽ diễn hoá thành một âm thể, vả lại còn là một âm thể vô cùng đáng sợ.

Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lập tức di chuyển không dám ở lại lâu.

Đây không phải là Đại Sở, ở Đại Sở hắn có thể trảm Đại Đế nhưng trong hố đen không gian không có sự áp chế về sức mạnh, đừng nói là Đại Đế mà mà đến cả tu sĩ ở cảnh giơi Hoàng thôi cũng đã có thể giết hắn rồi, huống hồ đây là một thi thể ở cấp bậc Thánh Nhân.

Diệp Thành vừa lướt qua cỗ quan tài thì cỗ quan tài đó đột nhiên nổ tung.

Tiếp đó, một người thâm mặc chiến giáp đen xì tay cầm chiến thương cổ xưa đứng sừng sững giữa hố đen không gian.

Đúng như Diệp Thành nghĩ, tên Thiên Ma kia biến thành một thi thể, trên người có rất nhiều chỗ đã mục nát, để lộ ra xương cốt nhuốm máu, đặc biệt là phần đầu của hắn vừa có máu có thịt vừa là đầu lâu trông hết sức kinh người.

Sau khi thi thể Thiên Ma bước ra thì liền vặn cái cổ cứng ngắc, đôi mắt vô hồn nhìn Diệp Thành loé lên u quang.

Diệp Thành chỉ cảm thấy nguyên thần run sợ, mặc dù không phải là thánh nhân hoàn chỉnh nhưng lại là một thi thể ở cấp bậc Thánh Nhân, với khả năng chiến đấu và tu vi hiện tại của Diệp Thành thì đủ để nhận cái chết thê thảm rồi.

Vù!

Khi Diệp Thành cảm thấy run sợ thì thi thể Thiên Ma kia đã bắt đầu vung chiến thương, hơn mười nghìn trượng nhưng vẫn có thể tạo ra cả tinh hà huyết sắc.

Tiên Thiên Canh Khí, mở!

Thái Hư Long Cấm, mở!

Ma Đạo, mở!

Ngoại Đạo Pháp Tướng, mở!

Trong chốc lát Diệp Thành thi triển rất nhiều thần thông, hàng nghìn linh khí được gọi ra, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh, Huyết Linh Thần Đao và Cửu Châu Thần Đồ làm trung tâm lần lượt xếp thành hàng bảo vệ xung quanh hắn.

Đi lâu như vậy rồi, mang theo bao hi vọng của Đại Sở nên hắn đương nhiên không thể chịu khuất phục trước thi thể trước mặt.

Rầm!

Thi thể Thiên Ma vung ra một mâu với uy lực bá đạo, Cửu Châu Thần Đồ nứt ra, Huyết Linh Thần Đao vỡ tan, thần quang của Hỗn Độn Thần Đỉnh tắt ngúm, còn những binh khí khác thì cũng hoá thành tàn tro.

Tiên Thiên Canh Khí, Thái Hư Long Cấm, Ngoại Đạo Pháp Tướng đều bị huỷ hoại cùng lúc, một nửa thánh thể của hắn nát tan, suýt chút nữa bị một mâu của thi thể Thiên Ma kia đánh thành huyết vụ.

Cũng may ở khoảng cách xa, cũng may Diệp Thành không phải là tu sĩ ở cảnh giới Thiên bình thường, cũng may hắn có Hỗn Độn Thần Đỉnh bảo vệ và may là thi thể kia không phải là Thánh Nhân hoàn chỉnh nếu không thì Diệp Thành đã bị huỷ diệt rồi.

Thấy Diệp Thành vẫn chưa chết, khuôn mặt thi thể kia rõ vẻ bất ngờ.

Tên này tiếp tục vung chiến mâu.

Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, sao hắn có thể cho thi thể kia cơ hội thứ hai được, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái mở ra và lập tức dùng thiên chiếu.

Đột nhiên trên cơ thể thi thể kia thiêu đốt hoả diệm đen kịt.

Trong chốc lát, chiến mâu mà tên này cầm trong tay khựng lại giữa hư không, hắn vặn cái cổ cứng ngắc nhìn hoả diệm màu đen đang bùng cháy trên người mình, đôi mắt trống rỗng chợt nheo lại và không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Phía này Diệp Thành đã lê thánh thể đẫm máu bước đi.

Hắn không biết thiên chiếu có thể diệt thi thể kia không nhưng hắn không thể ở lại đây lâu hơn, nếu như thiên chiếu không có tác dụng thì hắn sẽ bị tiêu diệt, còn thi thể bậc Thánh Nhân kia đã vượt qua giới hạn mà hắn có thể chịu đựng.

A…!

Diệp Thành bay đi rất xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng gào thét phía sau, âm thanh vang vọng và kéo dài mãi.

Phụt!

Diệp Thành vẫn đang bỏ chạy thì lập tức bị sóng âm của Thiên Ma dội tới, nguyên thần bản mệnh tổn thương, thánh thể đẫm máu lại lần nữa nứt lìa, phần dưới bả vai, thân thể nhanh chóng tiêu tán.

Thi thể Thiên Ma chết rồi, bị ngọn lửa thiên chiếu thiêu đốt thành hư vô.

Còn Diệp Thành cũng chìm vào hôn mê, hắn giống như một đạo lưu quang rẽ ngang bóng tối vô bờ bến, không biết bay về đâu.

Hố đen không gian lại lần nữa chìm vào u tịch sau khi thi thể Thiên Ma bị huỷ diệt và Diệp Thành biến mất.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Lại ba năm nữa trôi qua.

Diệp Thành ngủ sâu đã tỉnh lại.

Trận chiến ba năm trước khiến hắn gần như chết đi, cũng may nguyên thần bản mệnh chưa bị tịch diệt, ba năm trời trôi dạt cuối cùng hắn mới tỉnh lại.

Năm nay hắn đã năm mươi bảy tuổi, trông già dặn hơn.

Điều đáng sợ nhất không phải những chuyện này mà là hắn đã mất phương hướng trong hố đen không gian, la bàn Thất Tinh đã vỡ trong trận đấu pháp với thi thể Thiên Ma, hiện giờ hắn căn bản không phân định được phương hướng đông, tây, nam, bắc.

Người tính không bằng trời tính!

Diệp Thành cười tự giễu, trong hố đen không gian hắn gặp phải biến cố, và biến cố này gần như mang tính huỷ diệt.

Có điều hắn không từ bỏ hi vọng.

Hắn vẫn còn sống, còn sống là còn hi vọng, cho dù chỉ là hi vọng mong manh thì đứng trước tuyệt vọng cũng vẫn có rất nhiều khả năng bất ngờ.

Trong chốc lát Diệp Thành lại lần nữa di chuyển bước chân.
Chương 1405: Năm tháng dài đằng đẵng

Đại Sở yên bình.

Trên Trung Thông Đại Địa có vô số bóng người đứng đó, phần đa là lão tu sĩ dẫn theo hậu bối của gia tộc mình.

Bọn họ đứng trước Mộ Anh Hùng, lấy vò rượu ra rắc lên mặt đất.

Bên cạnh Mộ Anh Hùng hiện giờ đã có thêm bức tượng cao cả hàng chục nghìn trượng, đó là tượng Diệp Thành, mỗi một đường đao khắc hoạ đều vô cùng có hồn, giống y như thật.

Một trăm năm rồi!

Rất nhiều người thần sắc hoài niệm, đôi mắt nhoà đi nhìn tượng Diệp Thành.

Một trăm năm rồi, Diệp Thành đã đi được một trăm năm rồi.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều hoài niệm, phần đa trong số này đều là tu sĩ chuyển kiếp, trong một trăm năm nay bọn họ đã khôi phục tu vi và đạo hành của năm xưa, cũng đã trở thành lão tổ của môn phái riêng.

Thế nhưng qua bao năm tháng như vậy mà tất cả vẫn khó có thể quên đi hình ảnh người thanh niên gầy gò năm xưa, cũng chính vì có hắn nên vùng đất này mới được hòi sinh, cũng chỉ có hắn vì vùng đất này mà bước đi trên hành trình cô tịch.

“Nương, đó là cữu cữu sao?”, bên dưới tượng điêu khắc, một thiếu niên chừng bảy, tám tuổi ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên Thi Vũ.

“Đó là một anh kiệt cái thế”, Hạo Thiên Thi Vũ mỉm cười, trong đôi mắt còn ngấn lệ, cô chuyển kiếp rồi nhưng không gặp được phụ thân, mẫu thân và Thi Nguyệt tỷ tỷ cũng như rất nhiều người của Hạo Thiên thế gia, cả trăm năm nay cô là thân mẫu, cũng là một trong những lão tổ của Hạo Thiên thế gia và Chú Kiếm Thành.

Bên cạnh cô, Trần Vinh Vân vẫn giữ nét mặt hoài niệm, một trăm năm thấm thoắt thoi đưa, hắn đã không còn nhuệ khí như năm xưa, đã trở thành chư hùng một phương, còn là luyện đan sư giỏi giang hiếm có của Đại Sở.

Phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới, bọn họ đứng trước Mộ Anh Hùng.

Tất cả mọi người không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn pho tượng Diệp Thành, Hoắc Đằng, Thạch Nham dàn dụa nước mắt, Đường Như Huyên chắp tay cầu khấn, Bàng Đại Hải lấy vò rượu ra…

Người của Viêm Hoàng tới rồi, người của Bàn Long Hải Vực cũng tới rồi, ngoài bọn họ còn có người của Hắc Long Đảo, Đan Thành, Bắc Hải Thế Gia, Huyền Thiên Thế Gia, tứ đại thế gia của Đại Sở, tam tông của Đại Sở, nhà Thượng Quan, nhà họ Hùng, nhà họ Tư Đồ, Mộ Vân Thế Gia, Âu Dương Thế Gia, nhà họ Tô, nhà họ Triệu, người của liệt đại chư Vương, người của hậu duệ các Hoàng Đế….

Không một ai nói lời nào, tất cả tiến lên trước, người rót rượu, người đốt hương.

Phía sau bọn họ còn có rất nhiều người tới, đa phần là cỗ hữu của Diệp Thành năm xưa, cũng có nhiều người là người chuyển kiếp sau trận đại chiến của Đại Sở.

Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều đệ tử tuổi thiếu niên từ các phương.

Lúc này bọn họ đều đang quỳ bái nhưng phần đa trên khuôn mặt đều mang theo vẻ khó hiểu.

Từ khi bọn họ bắt đầu biết ghi nhớ mọi việc thì mỗi năm các lão bối đều dẫn bọn họ tới đây tế bái, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn là một tiền bối thông thiên, từng hi sinh thân mình để bảo vệ vùng đất này.

Một trăm năm rồi, lớp người của thời đại mới thay thế thời đại cũ.

Đại Sở hiện giờ thuyền bè tấp nập, đệ tử Thiên Kiêu nhiều vô kể.

Trăm năm khôi phục nguyên khí, vùng đất này thực sự đã đạt được sự phát triển phồn vinh lần đầu tiên sau kiếp nạn xưa, các phương bình an vô sự, cả trăm năm hông hề xảy ra chiến loạn, phía trước anh hiệu của mỗi thế lực đều có thêm hai chữ Thiên Đình.

Một trăm năm rồi, ở thế giới người phàm lớp thời đại mới đã bắt đầu.

Bên trong một sơn lâm tĩnh lặng, ở hai bên trái phải của mộ phần Tịch Nhan lại có thêm hai tấm bia mộ khác, đó là phụ hoàng và mẫu hậu của cô, lúc này cỏ mọc um tùm.

Bên trong một hoàng cung, mộ phần của Liễu Như Yên cũng không một ai quét dọn lá bay, chỉ khi về đêm khuya mới có thêm một hai tiếng đàn cầm ngân vang khắp thiên địa.

Lão đại, một trăm năm rồi, huynh vẫn khoẻ chứ?

Từ xa, chín bóng hình là đạo thân của Diệp Thành đứng đó lặng lẽ, bên cạnh mỗi người còn có thêm một nữ tử ôn hoà.

Một trăm năm trời, bọn họ được tự do, đã thành gia, tìm được mối tình duyên của mình ở chốn hồng trần, mỗi năm bọn họ đều tới đây lễ bái, nhìn tượng Diệp Thành hồi lâu.

Một trăm năm rồi!

Ở Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm lặng lẽ nhìn vào hư vô.

Phục Nhai và nhóm lão tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế cũng vậy, một trăm năm rồi, bọn họ đã già đi nhiều.

Một trăm năm trước bọn họ ở đây tiễn biệt Diệp Thành.

Một trăm năm sau bọn họ vẫn đứng đây lần đầu nhìn về hướng ấy nhưng không biết người thanh niên đó còn sống hay đã chết.

Mấy chục năm trước, ba nghìn hoá thân của Diệp Thành cùng hoá thành u vụ, từ giây phút đó, ánh mắt bọn họ đã ảm đạm đi, phân thân tiêu tán chứng minh bản thể gặp chuyện nên mới ảnh hưởng tới phân thân.

Có lẽ Diệp Thành mà bọn họ vẫn mong ngóng đã chết và ngã xuống sau bao mỏi mệt vì nỗi cô đơn trong bóng tối dài đằng đẵng.

…….

Hố đen không gian vẫn hiện lên với bầu không khí tử tịch u ám.

Nếu quan sát kĩ thì có thể thấy trong màn đêm đen vô bờ có một luồng sáng le lói, giống như hạt cát bụi giữa bầu trời sao mênh mông.

Đó là Diệp Thành, hắn vẫn chưa chết, vẫn đang cố gắng tiến về phía trước.

Hiện giờ hắn đã già đi nhiều, mái tóc bạc trắng, ánh mắt ảm đạm đục ngầu, thánh quang khắp cơ thể lúc ẩn lúc hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm, mỗi bước đi của hắn đều trở nên nặng nề.

Hạnh đang ở hố đen không gian này một trăm năm rồi.

Cả trăm năm nay hắn giống như một kẻ bị mù cố gắng dò dẫm tiến về phía trước, không có phương hướng, không có điểm cuối cùng.

Cả trăm năm nay tín niệm của hắn không hề phai mờ, cho dù đầu bạc, cho dù còng lưng hắn vẫn tiến về phía trước, dù gặp nguy nan cũng không chùn bước, đó là sự kiên trì lặng lẽ.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dừng chân lại mỏi mệt ngồi xuống.

Hắn lấy ra túi đựng đồ rồi lấy ba trăm linh thạch còn sót lại trong đó và bóp nát để hấp thụ linh lực bên trong linh thạch.

Một trăm năm trước trong túi đựng đồ của hắn còn hơn chín mươi triệu linh thạch cùng vô số linh đan diệu dược nhưng một trăm năm trôi qua, số đồ đạc trong đó đã bị hắn dùng gần như cạn kiệt, thế giứoi tăm tối này không có linh lực bù đắp, tiêu hao ít một chút sẽ tiết kiệm được thêm một chút.

Hiện giờ ba trăm linh thạch cuối cùng cũng đã hết.

Hạnh vẫn đang thiêu đốt thánh huyết để bổ sung cho bản thân tiến về phía trước.

Năm tháng dài đằng đẵng đã dày vò thánh thể mạnh mẽ năm xưa của hắn, phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo khiến căn cơ của hắn đã đến bên bờ vực tan vỡ, hắn giống như đnag đi tới điểm cuối cùng của đoạn đường đời.

Lần này Diệp Thành có lẽ phải khiến mọi người thất vọng rồi.

Giọng Diệp Thành khản đặc mà thê lương, hắn ngồi đó cúi đầu, đến cả lớp bụi trên vai cũng vô thức bay xuống, hắn giống như pho tượng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lại một lần nữa hắn đứng dậy giống như một lão nhân tuổi xế chiều, hắn bước từng bước nặng nề về phía xa xăm trong bóng đen.

Hắn bước từng bước về điểm cuối cùng của sinh mệnh, đợi tới khi thánh huyết cạn kiệt thì hắn cũng sẽ ngã xuống, đồng hoá với bóng tối vô tận, không một ai tiễn đưa, cho tới chết hắn vẫn cô đơn một mình.

Năm tháng dài đằng đẵng như mỗi một nhát đao cứa dài.

Hắn đã quá mệt rồi, đôi mắt ảm đạm loé lên ánh sáng le lói, mí mắt rung rung bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại, mọi thứ đều dần mơ hồ trong tầm nhìn của hắn.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Giây phút cuối cùng khi nhắm mắt Diệp Thành đã dùng tới chút sinh khí cuối cùng thi triển bí thuật cấm kị của Tiên Luân Nhãn.

Thế nhưng trời cao thương người, chợt có vòng xoáy màu đen xuất hiện mang theo ánh sáng đầu tiên trong một trăm năm cô tịch tăm tối.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom