• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1651-1655

Chương 1651: Đôi phu thê trẻ

“Tiền bối, người gặp thê tử của vãn bối lúc nào, ở đâu vậy?”, Diệp Thành run lên, kích động nhìn lão tổ nhà họ Cơ.

“Sáu mươi năm trước, tại thành Vô Lệ”.

“Thành Vô Lệ ở tinh vực nào?”, Diệp Thành vội vàng hỏi, có lẽ là quá kích động nên hắn không chú ý lực tay, dù với tu vi Thánh Nhân của lão tổ nhà họ Cơ mà ông cũng không chịu nổi đau đớn.

“Ta không biết”, lão tổ nhà họ Cơ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng: “Thành Vô Lệ không phải là một sự tồn tại nhất định, nó là một cổ thành di chuyển bất cứ lúc nào, không ai biết giây tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở tinh vực nào, cũng chẳng ai biết nó sẽ ở lại một tinh vực trong bao lâu, có lẽ là một thoáng, có lẽ là một ngày, một năm, ba năm, mười năm, trăm nghìn năm đều có thể”.

“Thế này…”

“Sáu mươi năm trước lão hủ cũng chỉ tình cờ gặp được thành Vô Lệ thôi”, lão tổ nhà họ Cơ kể về chuyện quá khứ: “Đó là một tiên thành như mộng như ảo, rất huyền duyện”.

“Di chuyển bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhíu mày thật chặt, Chư Thiên Vạn Vực lớn thế này, hắn phải đi đâu để tìm?

“Tiểu hữu, ngươi chắc chắn nàng là thê tử của ngươi?”, lão tổ nhà họ Cơ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thâm thúy.

“Hậu bối không dám nói dối tiền bối”.

“Ngươi có biết vì sao tiên thành đó lại tên là thành Vô Lệ không?”, lão tổ nhà họ Cơ nhàn nhạt hỏi: “Người ở trong đó đều tu luyện một loại tiên pháp tên là Thái Thượng Vong Tình, vô lệ là vô tình, lão hủ rất khó có thể tin được nữ tử vô tình sao có thể làm vợ ngươi?”

“Thái Thượng Vong Tình”, Diệp Thành lẩm bẩm lặp lại, không ngờ trên đời còn có tiên pháp này.

“Tiểu hữu, thứ cho lão hủ nói thẳng, quên nữ tử đó đi!”, giọng lão tổ nhà họ Cơ đều đều: “Thành Vô Lệ không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, đó là một sự tồn tại đến thần thoại Chư Thiên cũng không dám đụng đến, dù ngươi tìm được toà thành đó cũng không thể đưa thê tử ngươi đi”.

“Đến chết không quên”, giọng Diệp Thành khàn khàn mà thăng trầm.

“Hỏi thế gian tình là gì!”, lão tổ nhà họ Cơ thở dài, từ từ nhắm đôi mắt già nua đục ngầu lại.

Lão tổ nhà họ Cơ không nói nữa.

Diệp Thành cũng im lặng, rừng trúc nhỏ cũng chìm vào im lặng, chỉ có âm thanh roẹt roẹt từ lôi đình thỉnh thoảng vang lên.

Khí tức của lão tổ nhà họ Cơ đã trở nên ổn định, vết thương trên nguyên thần đã lành lại dưới sự tẩy luyện của thiên lôi.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới chậm rãi rút tay về.

Lão tổ nhà họ Cơ vẫn ngồi xếp bằng, đạo thương ở nguyên thần đã được chữa, cái mà ông phải chống lại bây giờ là phản phệ của Chuẩn Đế, nó không phải một sớm một chiều là có thể xoá sạch, rất nhiều năm nay ông đều không thể thi triển sức chiến đấu đỉnh phong quá nhiều, một khi suy yếu hay lại bị ám thương thì pháp tắc Chuẩn Đế vẫn sẽ phản phệ.

Nhìn lướt qua lão tổ nhà họ Cơ một lần nữa rồi Diệp Thành xoay người bước ra khỏi rừng trúc nhỏ.

Bên ngoài rừng trúc, Cơ Như Tuyết và kẻ mạnh nhà họ Cơ vẫn đang chờ đợi.

Thấy Diệp Thành đi ra, họ vội vàng tiến lên hỏi: “Tiểu hữu, đạo thương của lão tổ nhà ta đã được chữa khỏi chưa?”

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười gật đầu.

“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối vui mừng khôn xiết, đồng loạt hành đại lễ với Diệp Thành.

“Chuyện nhỏ thôi”.

“Nhà họ Cơ đã chuẩn bị tiệc rượu, mời tiểu hữu đến Thanh Loan Điện”.

“Tiền bối không cần như vậy”, Diệp Thành nở nụ cười nhìn Cơ Như Tuyết rồi hỏi: “Như Tuyết cô nương, có thể dẫn tại hạ đi dạo nhà họ Cơ được không?”

“Tất nhiên là được”, Cơ Như Tuyết ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười nhẹ.

“Vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành cười chắp tay, xoay người rời đi cùng Cơ Như Tuyết, trước khi đi hắn còn không quên cầm theo viên đá trong suốt bên ngoài rừng trúc nhỏ.

Đương nhiên các lão bối nhà họ Cơ sẽ không nói gì, tuy viên đá đó bất phàm, nhưng so với hai đại ân của Diệp Thành thì cũng không là gì.

Bên này, Cơ Như Tuyết nhìn Diệp Thành cầm viên đá thì không khỏi ngạc nhiên, thầm nói thanh niên này thật kỳ lạ, hắn hoàn toàn có thể đòi nhiều bảo vật quý giá hơn nhưng lại chỉ yêu cầu mỗi viên đá này.

Diệp Thành chỉ mỉm cười vuốt ve viên đá, vì đây là người chuyển kiếp của Đại Sở cơ mà.

Tiếp đó cả hai liên tục xuất hiện ở khắp ngóc ngách trong nhà họ Cơ.

Nhưng không phải Cơ Như Tuyết dẫn Diệp Thành đi dạo mà là Diệp Thành dẫn Cơ Như Tuyết chạy tới chạy lui trong nhà họ Cơ, dường như Cơ Như Tuyết là người ngoài còn Diệp Thành mới là con cháu của nhà họ Cơ vậy.

Diệp Thành đang tìm kiếm người chuyển kiếp.

Ngay từ khi bước vào nhà họ Cơ, hắn đã tìm được chuẩn xác vị trí của từng người chuyển kiếp, sở dĩ hắn dẫn Cơ Như Tuyết theo cũng là vì tránh những rắc rối không đáng có, Cơ Như Tuyết chính là lệnh bài thông hành.

Lúc này không chỉ Diệp Thành và Cơ Như Tuyết đang đi dạo mà phía sau họ còn có hơn mười người của nhà họ Cơ.

Cơ Như Tuyết thỉnh thoảng lại nhìn những con cháu nhà họ Cơ phía sau, vẻ mặt rất khó hiểu.

Mà những người ở phía sau ấy cũng đều ngơ ngác, không hiểu sao Cơ Như Tuyết lại bảo mình đi theo, cô muốn họ làm thị vệ sao?

Khi mọi người đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã dừng lại, chỉ vào một đệ tử đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tảng đá cách đó không xa: “Ngươi, lại đây”.

Đệ tử đó khó hiểu nhưng thấy Cơ Như Tuyết đi theo nên cũng không trái lệnh, lập tức nhảy khỏi tảng đá, gia nhập vào đội của họ.

Tiếp theo, Diệp Thành lại dẫn đầu đoàn người đi tới đi lui trong nhà họ Cơ, cứ đến một nơi lại có một người bị đưa đi, trong đó còn có một bụi tiên thảo và một con linh hạc yêu thú.

Lúc này, đi theo sau họ đã có hai mươi ba người, chín nữ mười bốn nam, tất cả đều là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Cuối cùng, Cơ Như Tuyết không nhịn được nữa bèn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Đạo hữu, ngươi đang…”

“Ta có duyên với họ”, Diệp Thành cười thản nhiên.

“Có… Có duyên?”
Chương 1652: Nhớ về cố hương

“À đúng rồi, ta quên hỏi đạo hữu”, Diệp Thành dường như nhớ ra điều gì, quay đầu cười nhìn Cơ Như Tuyết: “Cô nương đã một trăm tuổi rồi sao vẫn trong hình dáng của thiếu nữ vậy? Có hơi kỳ lạ”.

“Là do công pháp của nhà họ Cơ”, Cơ Như Tuyết cười nhẹ: “Nữ đệ tử nhà họ Cơ tu luyện công pháp đặc biệt, công pháp này sẽ kéo dài sự phát triển, đến hai trăm tuổi mới dần trở lại bình thường”.

“Ồ, mới lạ thật”, Diệp Thành cười cảm thán, khi dừng lại lần nữa, hắn lẳng lặng nhìn về nơi cách đó không xa.

Nơi đó là một động phủ, hai bên động phủ có mấy vị cảnh giới Hoàng đỉnh phong đang ngồi xếp bằng như đang canh giữ, một khi có người lại gần họ sẽ đứng dậy đuổi đi không chút do dự.

Diệp Thành mỉm cười nhìn động phủ ấy từ xa, dường như có thể trông thấy Lạc Hi đang khoanh chân ngồi bên trong qua cửa đá phong ấn.

Một trăm năm sau khi gặp lại cô gái nhỏ đó, trái tim hắn vẫn âm ỉ đau, giống như năm xưa khi hắn nuốt Thiên Tịch Đan, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng kiên quyết của Huyền Nữ và Lạc Hi đi vào lư luyện đan.

“Đạo hữu?”

Thấy Diệp Thành nhìn động phủ thất thần, Cơ Như Tuyết khẽ gọi.

Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành nở nụ cười, nhưng rồi cũng không làm phiền Lạc Hi: “Như Tuyết cô nương, đi dạo lâu cô cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi! Ta muốn nói chuyện với những đệ tử của nhà họ Cơ”.

“Vậy mọi người trò chuyện vui vẻ nhé”, Cơ Như Tuyết cười nhẹ nhàng, xoay người biến mất ở đây.

Sau khi cô ta đi, Diệp Thành mới nhìn hai mươi ba đệ tử của nhà họ Cơ, họ vẫn đang ngẩn người nhìn nhau không hiểu gì, đến giờ vẫn không biết mình đang làm gì.

“Đi theo ta!”

Diệp Thành khẽ cười, xoay người đi trước.

Hai mươi ba đệ tử nhà họ Cơ gãi đầu đi theo.

Mọi người dừng chân ở một khu rừng trúc sâu trong nhà họ Cơ, rừng trúc này cũng là nơi ở nhà họ Cơ chuẩn bị cho Diệp Thành.

Vừa mới vào rừng trúc, Diệp Thành đã phong ấn toàn bộ khu rừng, sau đó mỉm cười nhìn mọi người.

Đám đông cung kính, đứng thẳng tắp.

Diệp Thành lại cười, giơ tay phất ra tiên quang, một tia tiên quang lập tức hóa thành hai mươi ba tia, bay vào đầu mày của hai mươi ba người, dung hợp vào thần đài bản mệnh của họ.

Hai mươi ba người cùng run lên, ôm đầu, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đau đớn.

Diệp Thành rời mắt, lấy viên đá và tiên thảo màu tím ra, thi triển đại thần thông biến họ thành hình người, viên đá hoá thành một thiếu niên, tiên thảo hoá thành một thiếu nữ.

“Đa tạ tiền bối!”

Thiếu niên và thiếu nữ kính cẩn hành lễ, dường như đã nhận ra sự cường đại của Diệp Thành.

“Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt, trở lại!”

Diệp Thành cười nhẹ, hai đạo tiên quang bay ra, nhập vào đầu mày của họ.

Đúng vậy, viên đá chính là Triệu Tử Vân thiếu chủ nhà họ Triệu của Đại Sở, tiên thảo màu tím chính là Nam Cung Tử Nguyệt thánh nữ của nhà Nam Cung.

Năm xưa, trong cuộc thi tam tông của thế hệ Huyền Tự, hai người họ đã để lại giai thoại nhân duyên trên chiến đài, nếu không vì Thiên Ma xâm lược thì họ đã là một cặp thần tiên quyến lữ rất đẹp đôi.

Nhưng họ vẫn may mắn vì được chuyển kiếp tới cùng một nơi, có thể tiếp tục bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.

Ưm!

Ưm!

Vẻ mặt của Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng trở nên đau đớn, thi thoảng họ lại rên lên một tiếng.

Cũng như họ, hai mươi ba đệ tử của nhà họ Cơ cũng thế, ký ức kiếp trước đang ùa về trong thần hải của họ.

Không biết bao lâu sau mọi người mới ngừng run rẩy, tất cả đều sững sờ nhìn Diệp Thành, mà Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng rưng rưng nhìn nhau rồi cả hai lại nhìn Diệp Thành.

“Thánh chủ!”

Khoảnh khắc tiếp theo, hai mươi lăm người đều quỳ rạp trên đất, khóc không thành tiếng.

“Đứng lên đi!”

Diệp Thành vội tiến lên, tế ra sức mạnh dịu nhẹ nâng họ dậy, cười trong nước mắt, họ đều là người của Đại Sở, là cố hương gặp lại sau một trăm năm.

Đêm dần khuya.

Nhưng trong rừng trúc nhỏ lại có hương rượu lan toả, như mấy lần trước, mọi người đều cầm bình rượu lẳng lặng nhìn lên trời sao, dường như có thể nhìn thấy núi sông rộng lớn qua vô số tinh vực.

Diệp Thành nhìn mà lòng ấm áp, khi nhìn lên trời hắn cũng không quên liếc nhìn Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt.

Đôi phu thê trẻ đang tựa vào nhau âu yếm.

Khung cảnh rất ấm áp, Nam Cung Tử Nguyệt tinh nghịch năm xưa lúc này cũng đã khóc sướt mướt.

Trong rừng trúc không ngừng vang lên tiếng nói, mặc dù hai mươi lăm người đến từ các thế lực khác nhau của Đại Sở, rất nhiều người không quen biết nhưng lại có chung một chủ đề, điều được nói đến nhiều nhất vẫn là quê hương.

Khi bình minh dần đến, mọi người vẫn ở đó.

Cơ Như Tuyết tới, nhưng sau khi vào rừng trúc thì lại sững sờ, ngơ ngác nhìn mọi người, nhất là thấy nước mắt trên mặt họ, cô lại càng khó hiểu.

“Các ngươi…”

Cơ Như Tuyết nhìn quanh một vòng rồi nhìn Diệp Thành.
Chương 1653: Kẻ thù gặp mặt

Diệp Thành mỉm cười, hắn từ từ đứng dậy.

Hai mươi lăm người lần lượt đứng dậ theo, bọn họ cung kính hành lễ với Cơ Như Tuyết.

Không cần đa lễ!

Cơ Như Tuyết mỉm cười, cảm giác có phần lạ kì.

Diệp Thành bước tới nhìn tất cả mọi người một lượt rồi mới nhìn sang Cơ Như Tuyết: “Cơ cô nương, những người này đều là cố hữu của ta, sau này mong cô quan tâm hơn, Diệp Thành vô cùng cảm kích”.

“Đương nhiên rồi”, Cơ Như Tuyết lập tức mỉm cười.

“Diệp Thành cảm ơn”, Diệp Thành nói rồi vẫy tay với phía Triệu Tử Vân sau đó khoát tay, mọi người hiểu ý lần lượt đứng dậy lau nước mắt rồi bước ra khỏi rừng trúc.

“Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm”, Cơ Như Tuyết khẽ giọng nói.

“Muội muội của cô bao giờ xuất quan?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.

“Còn ba tới năm ngày nữa”, Cơ Như Tuyết khẽ đáp, “công pháp của muội muội và đạo tắc gặp vấn đề”.

“Vậy thì ta ra ngoài đi dạo chút”.

“Đạo hữu rời đi sao”?

“Ba tới năm ngày sau ta quay lại”, Diệp Thành mỉm cười quay người bay ra khỏi tiên sơn.

“Đúng là một người kì lạ”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Cơ Như Tuyết khẽ lẩm bẩm.

Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Huyên Nguyệt Tinh như một đạo tiên mang.

Hôm nay hắn luôn cầm tinh không đồ trong tay, liên tiếp đi mười mấy cổ tinh và chẳng tìm thấy người chuyển kiếp nào.

Có điều, mặc dù không tìm được người chuyển kiếp nhưng hắn lại tìm được không ít bảo bối, hắn luôn cảm thấy có những người đi lại lai vãng trong tinh không chuyên đi chặn đường cướp của.

Ấy thế mà tình cờ rằng cả chặng đường đi Diệp Thành lại gặp không ít người.

Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Người ta vẫn nói rằng gậy ông đập lưng ông cũng rất có lý, vả lại còn ứng với những tên chặn đường cướp bóc này, tên nào xông lên đều bị Diệp Thành giáng cho một bạt bay tứ phía, những bảo bối cướp được đều bị cuỗm đi sạch, vả lại còn bị Diệp Thành lột sạch đồ, tạo nên một cảnh tượng hết sức sinh động.

Không tồi!

Trong tinh không, Diệp Thành lấy ra một viên thần châu lật đi lật lại xem, đó chính là viên thần châu mà hắn cướp được.

Nếu nói về viên thần châu này thì thật sự bất phàm, tiên quang chiếu rọi, rất choán mắt.

Đó không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất đó là trên viên thần châu này lạc ấn một chữ cổ, đó chính là độn giáp thiên tự bị Diệp Thành đoạt về, cứ thế lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Phía trước lại có một vì sao hiện lên trong tầm mắt, cổ tinh này không to lắm, chỉ bằng một phần ba Chu Tước Tinh.

Diệp Thành thu lại thần châu sau đó bay đi như một đạo tiên mang.

Đợi tới khi đáp xuống đỉnh núi thì Diệp Thành mới bắt đầu bấm tay tính toán, niềm hi vọng trong ánh mắt dần tan biến sau khi hắn liên tục tính toán.

Không có!

Diệp Thành gãi đầu tỏ ra nuối tiếc, nói rồi hắn rời khỏi cổ tinh này.

Thế nhưng hắn vừa bước đi thì lại bất giác quay lại cau mày nhìn về phía rặng núi phía xa.

Thật trùng hợp!

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người bay vào không gian hư vô và cứ thế bay về rặng núi phía xa.

Hồi lâu hắn mới dừng chân nheo mắt nhìn một dỉnh núi, trên đỉnh núi có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, đó chính là một lão già mặc áo bào trắng.

Nếu nói về người này thì Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể quên.

Trước kia, ba Thánh Nhân chặn đường giết hắn cùng Đông Dương và Thanh Nguyệt, một người mặc hắc bào, một người mặc áo bào bạc, một người mặc áo bào trắng, còn lúc này người đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi kia là Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Thánh Nhân mặc áo bào bạc đã bị Diệp Thành tiêu diệt, Thánh Nhân mặc hắc bào bị Thánh Vương người Man đánh chết, cũng chỉ còn lại Thánh Nhân mặc áo bào trắng này.

Lúc này trạng thái của người này không ra sao, trên người đẫm máu, toàn thân không thiếu vết thương, rất nhiều vị trí bị trọng thương sau trận đại chiến vời người ta nên mới phải núp ở nơi này để trị thương.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đã lấy ra một thanh sát kiếm được hoá ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh và lặng lẽ sát phạt qua.

Nếu như có Thánh Nhân ở trạng thái bình thường thì Diệp Thành có lẽ còn kiêng dè vài phần nhưng kẻ mặc ào bào trắng lúc này lại đang ở trạng thái trọng thương, cơ hội ngàn năm có một như vậy, đạo lý nhân lúc ngươi bệnh đoạt luôn mạng ngươi hắn đương nhiên vẫn hiểu.

Kẻ nào?

Thánh Nhân mặc áo bào trắng phát hiện ra có gì đó bất thường lập tức hắng giọng giơ tay giáng một chưởng vào không gian hư vô.

Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua chưởng ấn kia và sát phạt tới phía trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Ngươi...!

Thánh Nhân mặc áo bào trắng biến sắc, ông ta đã đánh giá thấp người tới nên lập tức đứng dậy lùi về sau.

Có điều Diệp Thành lại nhanh hơn, hắn nhanh chóng đuổi theo, một kiếm bá đạo được tung ra, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị trảm nửa phần người, trên người còn nhiều vết thương nặng, sau khi di chuyển thì liền phun ra cả miệng máu.

Sau khi đứng vững lại, ông ta mới nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt già nua nheo lại chỉ còn một đường như nhận ra Diệp Thành, ông ta nghiến răng rít lên: “Ngươi còn chưa chết?”

“Tiểu gia ta cao số lắm”, Diệp Thành vặn cổ.

“Được, được lắm”, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bật cười tôi độc, khí huyết sục sôi, ông ta cố gắng lấy hết sức bình sinh bước ra một bước tung chưởng rợp trời choán lấp tinh không, thánh uy vẫn mạnh như trước đó.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn tiến lên trước trảm ra thần mang cái thế, chém lìa chưởng ấn kia.

Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị đánh lùi thì đột nhiên phun ra cả miệng máu, vết thương cũ tái phát khiến khí tức của ông ta giảm sút.

Ngươi...!

Thánh Nhân áo bào trắng lảo đảo, nhìn Diệp Thành bằng con mắt khó tin, mới chưa được bao lâu, Chuẩn Hoàng năm xưa bị bọn họ truy sát lại có khả năng chiến đấu có thể đối đầu trực diện với Thánh Nhân như vậy.

Ông ta là Thánh Nhân, mặc dù trọng thương nhưng một chưởng đủ để có thể đánh tàn phế một Chuẩn Thánh.

Nhưng hiện giờ ông ta đường đường là Thánh Nhân nhưng lại bị một cảnh giới Hoàng đánh lùi, ông ta không thể chấp nhận sự thực này.

Giết!

Thánh Nhân mặc áo bào trắng phẫn nộ, tung ra một chưởng tạo ra huyết hải, bên trong đó còn có vô số oán linh thét gào, dung hợp cả đạo tắc của ông ta, là thần thông, cũng là đại trận phong ấn vô cùng mạnh mẽ.

Diệp Thành nheo mắt, đôi mắt loé lên hàn quang, hắn không lùi mà tiến, lại là một kiếm bá đạo trảm ra huyết hải.

Tiếp đó, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn và sát phạt tới trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Thánh Nhân áo bào trắng mặt mày tôi độc, lập tức triệu gọi ra binh khí bản mệnh.

Thần thương!

Diệp Thành không cho ông ta thêm cơ hội, thần mang thần thương bắn ra, đánh thẳng vào nguyên thần của Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Thánh Nhân áo bào trắng bị trọng thương lại lần nữa phun ra máu, còn chưa tế ra binh khí bản mệnh nhưng lại bị đánh bay đi, vết thương cũ lại tái phát, cơ thể ông ta rụng rời, nguyên thần cũng theo đó mà trở nên bất ổn.

Cho ông chiêu chí mạng nữa này!

Diệp Thành hắng giọng, sát kiếm trong tay hoá thành Hỗn Độn Thần Đỉnh biến to lên cả trăm trượng.

Uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh hồi phục, Thánh Nhân mặc áo bào trắng lập tức bị đánh lảo đảo.

Mở cho ta!

Thánh Nhân kia mặt mày tôi độc, cứ thế địch lại với uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Đừng vội, còn nữa!

Diệp Thành mỉm cười u ám, luồng khí hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh giống như thuỷ triều tuôn ra ngoài, đó là nguyên khí thiên địa đến từ hố đen không gian, mỗi một luồng khí nặng tựa núi non lập tức nhấn chìm lão già mặc áo bào trắng.

Đây là...!

Lão già mặc áo bào trắng tái mặt như nhìn ra lai lịch của luồng khí hỗn độn kia, như biết được nó đáng sợ thế nào.

Lão ta không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.

Đi đâu?

Diệp Thành bay từ trên trời xuống, hắn tung ra một đạp đạp ông ta quay về, biển hỗn độn do luồng khí hỗn độn ngưng tụ tuôn trào lại lần nữa nhấn chìm lão già kia, cơ thể Thánh Nhân mạnh mẽ bị xối vào tan thành mây khói.

A....!

Lão già áo trắng rít lên phẫn nộ, nguyên thần bay lên trời trốn thoát như một đạo tiên quang, bay ra khỏi cổ tinh này, ông ta không dám chiến ở cổ tinh này, vốn dĩ đã bị trọng thương lại liên tiếp bị thương thêm, hiện giờ đến thân thể ông ta cũng hoá thành tàn tro, nếu không thận trọng thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, sức mạnh của Diệp Thành thế nào ông ta đã ý thức được rõ ràng.

Ông chạy nổi không?

Diệp Thành lấy ra đại đỉnh đuổi theo, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt về phía lão già áo trắng như một đạo tiên mang.
Chương 1654: Thị Huyết Tông

Rầm! Rầm!

Tinh không về đêm vì Diệp Thành và Thánh Nhân áo trắng mà trở nên không hề yên bình.

Thánh Nhân kia bị thương thảm hại, trạng thái nguyên thần thậm chí còn không ổn định, đường đường là Thánh Nhân nhưng lại không dám đối đầu với Diệp Thành trực diện.

So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại hung hãn hơn nhiều, hắn truy sát lên trước, không nói thêm lời nào cứ thế tung ra đại chiêu rợp trời khiến tinh không rúng động.

Ngươi muốn không chết không nghỉ sao?

Thánh Nhân bị ép đến mức phát điên, mặt mày tôi độc, rít lên như tiếng sấm rền.

Diệp Thành không nói lời nào, hắn lấy đòn công phá mạnh nhất thay cho câu trả lời, vạn kiếm triều tông bay rợp trời.

Thánh Nhân kia rít lên điên cuồng nhưng không dám quay đầu đại chiến, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần và bay qua bầu trời như một đạo tiên mang.

Đi đâu?

Diệp Thành không chịu buông tha, Thánh Nhân áo trắng chạy đi đâu hắn truy sát theo đó, bộ dạng không chết không nghỉ.

Rầm! Rầm!

Động tĩnh trên tinh không mỗi lúc một lớn dần kéo theo sự chú ý của các tu sĩ đi ngang qua.

Ta không nhìn nhầm chứ?

Nguyền thần Thánh Nhân bị truy sát?

Hay là cảnh giới Hoàng?

Rất nhiều người thẫn thờ, bọn họ nhất thời không kịp phản ứng lại.

Thánh Nhân nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy, từ bao giờ cảnh giới Hoàng lại trở nên mạnh như vậy.

Đi xem xem!

Có người lập tức đuổi theo muốn tận mắt chứng kiến trận đại chiến khốc liệt.

Khốn khiếp!

Diệp Thành giống như lôi chớp chấn động cửu tiêu khiến những người kia kinh hãi không dám tiến lên trước.

Không một ai dám tiến lên trước vì sợ khiến Diệp Thành nổi giận, đó là một tên dã man, cái thế, đến cả Thánh Nhân còn bị đánh tới mức này, đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.

Diệp Thành tiếp tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn trảm ra một đạo thần mang.

Thánh Nhân áo trắng nghiến răng di chuyển né qua từng đòn hiểm hóc rồi lại như một đạo tiên mang rẽ ngang qua bầu trời, tốc độ của ông ta đúng là kinh người, cho dù là Diệp Thành cũng phải tặc lưỡi.

Ép ta!

Diệp Thành thầm mắng chửi, hăn thiêu đốt thánh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, rút ngắn khoảng cách với Thánh Nhân áo trắng.

Thấy vậy, Thánh Nhân áo trắng kia cũng không chịu thua, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, tốc độ tăng lên nhanh chóng, Diệp Thành vừa rút ngắn được cả nghìn trược đã bị ông ta bỏ xa nghìn trượng.

Ta không tin!

Diệp Thành hắng giọng, toàn thân rực cháy hoả diệm vàng kim, hắn không từ bỏ truy sát.

Cả hai người cứ thế, một người như tiên quang, một người như tiên mang rẽ ngang qua tinh không.

A...!

Thánh Nhân áo trắng bị ép đến mức phát điên, cứ thế thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, nguyên thần bản mệnh càng lúc càng mỏng manh hơn nhưng vẫn không thể bỏ xa Diệp Thành, Thánh Nhân còn bị ép đến mức như vậy thì chứng tỏ Diệp Thành không phải vừa.

Đứng lại!

Diệp Thành với huyết khí ngút trời, hắn lập tức di chuyển trảm ra một dòng tinh hà.

Thánh Nhân áo trắng lập tức trúng chiêu bay vào cổ tinh.

Sát kiếm trong tay Diệp Thành hoá thành đao giáng từ trên trời xuống, chín đạo bát hoang trảm hợp thành một dung hoà với hỗn độn đạo tắc và sức mạnh huyết mạch, mang theo thần uy muốn xẻ cả thiên địa.

Thánh Nhân áo bào trắng tế ra pháp khí bản mệnh, đó là một cây chiến thương, hai tay ông ta cầm chắc giơ qua đầu.

Bang!

Đao và thương va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.

Phụt!

Thánh Nhân áo trắng yếu thế bị Diệp Thành trảm tới mức nửa quỳ dưới đất, nguyên thần lại lần nữa mỏng hơn một phần.

A...!

Sau tiếng gào thét vang vọng khắp thiên địa, thánh nhân áo trắng trở nên điên cuồng, ông ta lại lần nữa thiêu đốt sức mạnh nguyên thần địch lại với một đao của Diệp Thành sau đó bay lên trời, bỏ trốn về tiên sơn ở phía xa.

Muốn chạy?

Diệp Thành vung thần đao tiếp tục truy sát.

Đạo hữu cứu ta!

Thánh Nhân áo trắng hô hào cứu giúp cả chặng đường, ông ta như một đạo tiên mang bỏ trốn dưới một tiên sơn.

Nếu nói về tiên sơn này thì có thể gọi là đại khí dồi dào, đỉnh núi sừng sững, mây và sương vờn quanh, nơi này không khác gì tiên cảnh.

Có thể thấy dưới chân tiên sơn có một bia đá trăm trượng dựng sừng sững, bên trên còn khắc hoạ ba chữ viết hoa cổ xưa: Thị Huyết Tông.

Thánh Nhân mặc áo bào trắng không từ bỏ, cứ thế bay vào bên trong Thị Huyết Tông.

Hỗn xược!

Đột nhiên, bên trong Thị Huyết Tông vang lên tiếng hắng giọng lạnh lùng, một lão già mặc huyết bào bay lên hư thiên, uy lực mạnh mẽ, đó chính là một Thánh Nhân, vả lại còn không phải là Thánh Nhân với cấp bậc bình thường, thân phận người này không hề đơn giản, chính là lão tổ của Thị Huyết Tông, người ở tinh vực này gọi ông ta là Thị Huyết Lão Ma.
Chương 1655: Không cần phải đi nữa

Thị Huyết Tông bị chấn động, không chỉ Thị Huyết Lão Ma ra ngoài mà từng bóng người của Thị Huyết Tông đều đồng loạt xuất hiện, người đông như nêm, choán lấp bầu trời và mặt đất, tu vi yếu nhất cũng ở cảnh giới Hoàng tầng thứ bảy.

Đạo hữu cứu ta!

Thánh nhân mặc áo bào trắng lảo đảo, cứ thế sát phạt về phía Thị Huyết Lão Ma tìm người bảo vệ.

Thánh Nhân!

Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, trong đôi mắt còn loé lên tinh quang, nguyên thần của cấp bậc Thánh Nhân khiến ông ta rất thích thú, vả lại còn là một Thánh Nhân tàn phế một nửa, muốn đoạt lấy cái mạng cũng không phải việc gì khó khăn.

Không tồi!

Thị Huyết Lão Ma liếm liếm miệng cười u ám.

Đi đâu!

Diệp Thành cũng sát phạt đến.

Hỗn xược!

Thánh Chủ Thị Huyết Tông phẫn nộ, lập tức tung chưởng.

Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhanh chóng sát phạt tới phía sau Thánh Nhân mặc áo bào trắng, hắn không nói lời nào cứ thế vung đao trảm xuống.

Muốn chết!

Thị Huyết Lão Ma di chuyển, nhất chỉ thần mang chỉ vào người Diệp Thành.

Ngay sau đó, thánh thể Diệp Thành bị đâm xuyên, nhưng cũng chính vì vậy mà nguyên thần của Thánh Nhân mặc áo bào trắng kia bị một đao của Diệp Thành trảm thành đôi, sau đó còn bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút kiệt, trấn áp trong đại đỉnh.

Khốn khiếp!

Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ vì vật săn bị đoạt đi, trong mắt ông ta loé lên hàn quang, ông ta tung chưởng tới phía này.

Chuồn thôi!

Diệp Thành lập tức quay người bỏ chạy, hắn len người ra khỏi Thị Huyết Tông.

Thị Huyết Lão Ma không thể so sánh với Thánh Nhân mặc áo bào trắng, ông ta không hề bị trọng thương, chính là Thánh Nhân không hề tầm thường kia ngay từ đầu đã nhìn ra khả năng chiến đấu của ông ta không hề kém so với lão tổ nhà họ Mạc, Thánh Nhân đẳng cấp thế này khiến Diệp Thành không thể không né tránh.

Ngươi đi nổi không?

Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng, ông ta sải bước vọt qua hư thiên truy sát.

Thị Huyết Tông?

Diệp Thành vừa bay ra khỏi tiên sơn thì bất giác nhìn xuống tấm bia đá cao trăm trượng sừng sững bên dưới tiên sơn, bên trên còn viết ba chữ Thị Huyết Tông vô cùng choán mắt.

Chính là nơi này!

Diệp Thành sải bước đi, vẻ mặt có phần kì quái, sao hắn có thể ngờ tới đuổi mãi đuổi mãi lại đuổi tới Thị Huyết Tông, nơi kẻ thù của nhà họ Cơ chứ, về điểm này thì đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn, có thể nói là ngoài ý muốn.

Ừm? Không đúng!

Cách đó vài nghìn trượng, Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn tiên sơn của Thị Huyết Tông, tay vẫn liên tục tính toán.

Người chuyển kiếp!

Đôi mắt Diệp Thành loé lên tinh quang, hắn nhìn chăm chú về một hướng như có thể nhìn thấy một địa cung dù cách đó không biết bao xa, đó là một tế đàn, trên tế đàn có một nữ tử áo trắng.

Đáng chết!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, sát khí ngút trời.

Chết đi!

Thị Huyết Lão Ma sát phạt tới, tung một chưởng nặng như núi giáng xuống bên dưới.

Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành lại thi triển thiên đạo bay vào hố đen không gian.

Rầm!

Hắn vừa biến mất thì một chưởng của Thị Huyết Lão Ma đã tới, đánh cho thiên địa nứt lìa, đánh tới mức cổ tinh này chao đảo, một chưởng của Thánh Nhân huỷ thiên diệt địa chứ đừng nói là Thánh Nhân bình thường.

Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc, thầm nhủ mình ra tay hơi nặng khiến Diệp Thành đánh tan thành mây khói.

Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông cũng đuổi theo ra ngoài, nhìn năm dấu tay trên mặt đất thì bật cười lạnh lùng, bọn chúng cho rằng Diệp Thành nhất định sẽ bị tiêu diệt dưới chưởng đánh của Thị Huyết Lão Ma.

Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã tính toán sẵn phương hướng và vị trí nên cứ thế bay đi.

Hồi lâu hắn mới dừng chân, khi Thị Huyết Lão Ma vẫn còn đang ở Thị Huyết Tông thì hắn lại sát phạt ra khỏi hố đen không gian, hiện thân bên trong địa cung.

Ngươi...!

Đột nhiên có người xuất hiện trước tầm mắt, nữ tử áo trắng trên tế đàn giật mình.

Diệp Thành mỉm cười, hắn vung kiếm trảm đi xích sắt phù văn trên người nữ tử.

Ngươi là ai?

Nữ tử vội hỏi, không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành thì cô lại có một cảm giác hết sức quen thuộc như thể từng gặp ở đâu nhưng không thể nào nhớ nổi.

Người cứu cô!

Diệp Thành mỉm cười, hắn vung tay rồi ra tay gạt đi phong ấn trên người nữ tử.

Mỹ nhân, ta tới rồi!

Diệp Thành vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng cười u ám bên ngoài địa cung.

Diệp Thành quay đầu nhìn, hắn nheo mắt lại, thông qua cửa đá của địa cung, hắn thấy một thanh niên áo tím, khoé miệng nở nụ cười gian tà, liếm liếm cái miệng đỏ chót, khuôn mặt rõ vẻ dâm đãng.

Đến rồi thì không cần phải đi nữa.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đặt nữ tử áo trắng vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó hoá thành bộ dạng của cô, ngồi khoanh chân trên tế đàn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom