• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thương Long Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21 Dạy dỗ Tô Trường Phong

Người đàn ông trung niên từ trong túi móc ra hai trăm tệ, hai tay đưa cho tên tóc vàng: "Đại ca, chúng tôi đều là công nhân bình thường, chỉ có bấy nhiêu tiền ."

Tên tóc vàng nhướng mày lên, trừng mắt liếc hắn một cái.

"Con mẹ nó?"

"Hai trăm tệ, ông cho rằng tôi xin ăn à?"

Bất đắc dĩ, người đàn ông trung niên chỉ có thể lấy ra bốn trăm tệ.

“Đại ca...... Trên người tôi thật sự không có tiền.”

Tóc vàng nhìn đồng bọn gầy gò bên cạnh, "Đi lục soát người.”

Khỉ ốm đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên, cười tà mị, "Bà đây rất đầy đặn, để ông đây lục soát bà trước nha.”

Nói xong, đôi tay của tên khỉ ốm vươn về phía ngực của người đàn bà.

“Cậu làm gì vậy!”

Người đàn ông trung niên đương nhiên sẽ không để cho tên khỉ ốm kia đụng đến vợ mình, dưới cơn nóng giận, ông dùng tay đẩy tên đó sang một bên.

Bùm!

Tên khỉ ốm không chú ý, rầm một tiếng, ngã nhào xuống đất.

ĐM!

Hai người tóc vàng nổi giận.

Khỉ gầy bò dậy, tát một bạt tai vào người đàn ông trung niên!

Bốp!

Một bạt tai này, tát người đàn ông trung niên khóe miệng đều chảy máu.

“Mẹ nó, chán sống rồi? Dám đánh ông?”

“Lão tử hôm nay sẽ giết chết ngươi!”

Khỉ ốm bình thường cũng là tác oai tác quái quen thói, hắn rút dao ra đâm về hướng người đàn ông trung niên

Nhưng, đúng lúc này.

Dừng tay!

Một thanh âm đột nhiên truyền đến.

Hai người tóc vàng quay đầu nhìn lại.

Tô Trường Phong chẳng biết từ lúc nào, đã đứng ở phía sau mấy người bọn họ.

Nhìn thấy Tô Trường Phong, vợ chồng trung niên đều cả kinh.

Tô Trường Phong?

Lại nói, đôi vợ chồng trung niên này không phải ai khác, chính là cha mẹ của Tống Thanh Ca - - Tống Thế Minh và Tưởng Lệ.

“Tô Trường Phong, cậu tới làm gì, đi mau!" Tống Thế Minh gấp giọng thúc giục.

Ở trong mắt cha mẹ Tống Thanh Ca c, tiểu tử này vẫn ăn hại giống sáu năm trước, căn bản không phải đối thủ của hai tên côn đồ.

Tô Trường Phong lại lắc đầu, cười cười: "Ba, nếu hôm nay con đi rồi, thì có còn là con người không?"

Tóc vàng vừa nghe, âm hiểm cười cười.

“Ơ, mấy người là người một nhà à?”.

“Nếu là người một nhà ngươi, vậy ai cũng đừng mơ đi được.”

Nói xong, hắn cùng khỉ ốm nhắm vào Tô Trường Phong: “Lấy một vạn tệ ra đây, tôi sẽ tha các người một mạng.”

“Nếu không, hôm nay tôi sẽ giết chết một nhà các người!”

Tưởng Lệ nhìn Tô Trường Phong, tức giận đến nghiến răng.

"Tô Trường Phong, không có bản lĩnh còn giả bộ anh hùng hảo hán, bảo cậu đi cậu lại không chịu đi, nếu không cũng không tốn nhiều tiền như vậy. Thanh Ca kết hôn với cậu quả thật là xui xẻo tám đời!"

Tô Trường Phong cười cười: "Mẹ, không sao. Bọn họ không tính là gì, cùng lắm chỉ là hai con kiến mà thôi.”

Tóc vàng vừa nghe, nhất thời nổi giận.

“Đm, muốn chết?”

Nhưng mà, lời của hắn vừa nói ra khỏi miệng.

Bốp!

Tô Trường Phong cho tên đó ăn một bạt tai, đánh cho hắn ngã nhào trên mặt đất, bốn cái răng vỡ tung, nửa cái mạng thiếu chút nữa không còn.

“Muốn giết tôi, mày đủ tư cách sao?" Tô Trường Phong nhìn lông vàng và khỉ ốm, thản nhiên nói.

Xì.

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều sửng sốt.

Sáu năm không gặp, tiểu tử này bây giờ khí lực lớn như vậy?

Khỉ ốm cũng bị Tô Trường Phong kinh hãi, tay cầm dao cũng có chút run rẩy.

Tên này ra tay tàn nhẫn như vậy, rõ ràng không dễ chọc.

“”Được, mày đủ tàn nhẫn. Chờ đó, có bản lĩnh đừng chạy!" Khỉ ốm tay run rẩy, uy hiếp nói.

Tô Trường Phong thản nhiên nhìn hắn: "Những con kiến hôi chúng mày, đến nhiều hơn nữa thì thế nào? Nếu muốn lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”

“Mày biết bọn tao làngười của ai không?" Khỉ ốm trừng mắt nhìn Tô Trường Phong.

Tô Trường Phong nói: "Tôi mặc kệ các người là người của ai, ai dám động đến người nhà tôi, tôi liền giết chết người đó.”

Khỉ ốm hừ lạnh một tiếng: "Mày chờ xem đi!”

Nói xong, hắn ôm cái đầu vàng khè của mình vội vàng rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Tống Thế Ân và Tưởng Lệ xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ cũng không thay đổi thái độ với Tô Trường Phong.

“Tô Trường Phong, cậu giả bộ gì chứ? Bọn họ là ai, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”

"Những người này chúng ta có thể đắc tội nổi sao? trêu chọc đến những người này, ngay cả Thanh Ca cũng phải chịu liên lụy theo cậu!" Tưởng Lệ trừng mắt nhìn Tô Trường Phong, tức giận nói.

Tô Trường Phong cười cười: "Mẹ, không sao, yên tâm đi. Con có thể ứng phó được.”

“Hai người tới tìm Thanh Ca phải không? Đi thôi, con dẫn hai người qua đó. Có chuyện gì, về nhà rồi nói.”

Nói xong, hắn nhận lấy hai cái túi lớn từ trong tay hai người rồi đi trước.

Tưởng Lệ hừ một tiếng, không nói gì nữa. Sau đó cùng Tống Thế Minh theo sau Tô Trường Phong rời đi.

Trong nhà cũ, Tống Thanh Ca đang giặt quần áo. Bởi vì trời lạnh, tay cô lạnh đến đỏ cả lên.

"Thanh Ca, em xem ai tới?" Tô Trường Phong buông túi hành lý, cười nói.

Tống Thanh Ca ngẩng đầu, thấy vợ chồng Tống Thế Minh, ngẩn người, vành mắt đột nhiên đỏ lên.

Sáu năm trước, sau khi cô bị đuổi ra khỏi Tống gia, vợ chồng Tống Thế Minh cũng bị liên lụy, bị đuổi tới nhà máy Tống gia làm công nhân phân xưởng, chịu khổ sáu năm.

Trong thời gian này, cô và cha mẹ rất ít gặp mặt.

Hoặc là nói, cô cảm thấy mình không có mặt mũi gặp cha mẹ. Chính là bởi vì bản thân đắc tội với Triệu gia, mới làm liên lụy đến ba mẹ.

“Ba, mẹ...... Sao hai người lại tới đây? Hôm nay nhà máy nghỉ sao?" Tống Thanh Ca đứng lên, quên lau tay.

Là đại bá ngươi gọi điện thoại bảo chúng ta trở về.

Tưởng Lệ đi tới, nhìn bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô, đau lòng nói: "Thanh Ca, con gái mệnh khổ của mẹ, sao lại tìm một người đàn ông vô dụng như vậy!"

"Như vậy đi, ngày mai đi ly hôn với Tô Trường Phong, mẹ có một người bạn mới từ nước ngoài trở về, hiện tại làm quản lý cao cấp cho một công ty lớn, hôm nào mẹ giới thiệu cho con.”

Tống Thanh Ca cắn môi, khẽ thở dài một tiếng: "Mẹ, mẹ đừng như vậy. Thật ra Trường Phong cũng không dễ dàng gì.”

Tưởng Lệ nhìn về phía Tô Trường Phong, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Tô Trường Phong, cậu lại đây.

Tô Trường Phong đi tới trước mặt bà ta.

Tưởng Lệ bỗng nhiên giơ tay lên, tát anh một bạt tai!

Bốp!

Trên mặt Tô Trường Phong, để lại năm dấu tay thật sâu.

Xoẹt!

Trong nháy mắt Tưởng Lệ động thủ, bốn phía nhất thời hiện lên hai đạo sát khí sắc bén!

Phải biết rằng, Mặc Ảnh và Phá Quân, luôn mai phục ở chung quanh bảo vệ Tô Trường Phong.

Đây chính là hai cao thủ cấp chiến thần, chỉ cần động thủ, trong nháy Tưởng Lệ mắt sẽ mất mạng.

Tô Trường Phong nháy mắt ra hiệu, hai người mới không ra tay.

“Mẹ...... Sao mẹ lại đánh Trường Phong?" Tống Thanh Ca chắn trước mặt Tô Trường Phong.

Tưởng Lệ lạnh lùng nói: "Tại sao mẹ đánh anh ta, chẳng lẽ con còn không biết sao?”

"Sáu năm trước, đêm hai người kết hôn, cậu ta liền không nói tiếng nào đã bỏ chạy, để lại người một nhà chúng ta chịu bao nhiêu tội?"

"Nhất là con, một thân một mình nuôi dưỡng con nhỏ, còn phải chịu sự chèn ép Tống gia, ngay cả công việc cũng tìm không được!

Tô Trường Phong gật đầu: "Mẹ, mẹ đánh đúng, là lỗi của con.”

“Sáu năm nay quả thật con mắc nợ Thanh Ca và mọi người rất nhiều. Sau này con sẽ bù đắp.”

Tưởng Lệ hừ một tiếng: "Cậu bù đắp? cậu lấy cái gì bù đắp?”

“Chỉ bằng thân phận một người lính giải ngũ như anh?”

Trên đường tới đây, bà đã hỏi Tô Trường Phong sáu năm nay đi đâu.

Tô Trường Phong rất muốn nói cho bà ta biết thân phận thật sự của mình, nhưng hắn biết, cho dù có nói, bọn họ cũng sẽ không tin.

"Còn nữa, bà nội nói, cậu buộc bà ấy trả lại tập đoàn cho cậu, còn muốn bọn họ xin lỗi Thanh Ca và Tô Tô trên báo?"
Chương 22 Gia chủ lệnh

Tô Trường Phong gật gật đầu.

“Phải. Bởi vì tập đoàn Tống thị là bọn họ cướp từ tay Thanh Ca, vốn không thuộc về bọn họ.”

“Về phần xin lỗi, cũng là việc bọn họ nên làm. Tống gia vì lấy lòng Khâu Thiên Hải, bức Thanh Ca làm tình nhân của ông ta, làm hại Tô Tô lưu lạc đầu đường thiếu chút nữa mất mạng, để bọn họ xin lỗi là việc nên làm.”

Tưởng Lệ lườm hắn một cái.

“Không có khả năng!

“Cậu đừng nằm mơ, không có khả năng.”

"Nếu cậu buộc lão phu nhân và anh cả làm như vậy, bọn họ sẽ đuổi hai cái thân già này ra khỏi Tống gia?"

“Hai thân già này không muốn gây chuyện, chỉ muốn ở Tống gia đàng hoàng, có thể có một miếng cơm ăn là được.”

“Cho nên, tôi cảnh cáo cậu, không được nhắc lại hai chuyện này với lão phu nhân!”

Trong lòng Tống Thanh Ca vô cùng tủi thân.

“Mẹ, dựa vào cái gì? Tập đoàn Tống thị vốn không phải của họ, bọn họ nên trả lại công ty cho Trường Phong mới đúng.”

“Về phần xin lỗi, bọn họ không muốn thì thôi. Nhưng công ty phải trả lại cho Trường Phong.”

Tưởng Lệ hạ giọng nhìn về phía Tống Thanh ca nói: "Nếu con còn tiếp tục nghĩ tới vấn đề này, sau này đừng gọi tôi là mẹ!”

"Tôi không có đứa con gái như cô!"

Tống Thanh Ca cắn môi, thiếu chút nữa rơi lệ.

Tô Trường Phong thấy tình hình không ổn vội kéo tay Tống Thanh Ca, ôn nhu nói: "Được, hai điều kiện này về sau con không đề cập tới nữa.”

“Nhưng mà..." Tống Thanh Ca không cam lòng.

Tô Trường Phong cười cười: "Không có việc gì, công ty không có, cùng lắm thì làm lại từ đầu.”

Tưởng Lệ hừ lạnh một tiếng: "Coi như anh thức thời.”

Sau đó, tất cả mọi người không nói gì nữa.

Trong sân, không khí có chút áp lực.

Một lát sau, Tưởng Lệ đột nhiên kéo tay Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, đi với mẹ đến tập đoàn Tần thị.”

Tống Thanh Ca sửng sốt: "Đến tập đoàn Tần thị? Làm gì vậy?”

Tưởng Lệ nói: "Đương nhiên là đi xin lỗi. Bà nội con nói, con và Tô Trường Phong gây đại họa, đánh Tần tổng của tập đoàn Tần thị trọng thương. Nếu không được Tần tổng tha thứ, Tần tổng sẽ không tha cho cả nhà chúng ta.”

Tống Thanh Ca giận dỗi, nói: "Mẹ, chuyện này con và Trường Phong đều không sai, xin lỗi là không thể nào. Nếu như lúc ấy Trường Phong không động thủ, sự trong sạch của con sẽ không còn. Chẳng lẽ, mẹ muốn con gái của mình bị người ta làm nhục sao?"

Tưởng Lệ hất cánh tay Tống Thanh Ca ra, thở dài một tiếng.

“Con muốn bức cha và mẹ đến chết mới vừa lòng sao!”

"Nếu con không đi nhận lỗi, mẹ và cha con sau này làm sao làm việc ở công xưởng.”

Tô Trường Phong nhìn về phía Tưởng Lệ: "Mẹ, chuyện này, con sẽ xử lý tốt.”

“Câm miệng!”

Tưởng Lệ lườm anh một cái: "Cậu là cái thá gì? Chỉ dựa vào một tên lính xuất ngũ như cậu, người ta sao phải sợ cậu?”

Lúc này, Tống Thế Minh vẫn không nói gì, mở miệng nói: "Bà xã, em cũng đừng làm khó con.”

“Sở dĩ Trường Phong động thủ, hẳn là vì cứu Thanh Ca. Chuyện này, chúng ta không thể trách nó.”

Tưởng Lệ hừ một tiếng, không nói nữa.

Trong lòng Tô Trường Phong nhất thời có chút ấm áp.

Hắn vừa định nói cảm ơn thì di động của Tống Thế Minh đột nhiên vang lên.

“Lão hai, dẫn cả nhà ông lập tức đến Tống gia!”

“Tập đoàn Tần thị đã phái người tới!”

Tống Thế Ân ở trong điện thoại, lớn tiếng nói xong liều cúp điện thoại.

Sau khi nghe điện thoại sắc mặt Tống Thế Minh cực kỳ khó coi.

Hắn đem lời Tống Thế Ân nói lại cho mấy người ở hiện trường.

"Tô Trường Phong, cậu xem cậu làm ra chuyện tốt gì, gây ra đại họa như vậy, chúng tôi phải làm sao bây giờ, cậu giết người cả nhà chúng tôi rồi!"

Tưởng Lệ vừa nghe, nhất thời nhảy dựng lên đứng ở đó vỗ đùi đành đạch mắng Tô Trường Phong.

Tống Thế Minh hạ quyết tâm: "Nếu như không được, hai ông bà già này đi cầu xin Tần tổng tha thứ. Nếu Tần tổng không đồng ý, chúng ta sẽ quỳ gối trước phòng bệnh của ông ấy, cho đến khi ông ấy đồng ý mới thôi.”

“Ba, ba nói cái gì vậy. Cho dù như thế nào, chúng con cũng sẽ không để ba làm như vậy.”

Tống Thanh Ca nhìn Tống Thế Minh nói tiếp: "Không nói những chuyện này nữa, chúng ta đi Tống gia trước đi.”

Tô Trường Phong cũng ở một bên nói: "Thanh Ca nói đúng, chúng ta đi Tống gia trước.”

Nhà họ Tống.

Trong phòng khách, một người đàn ông bụng phệ, mặc âu phục màu xám, dẫn theo bốn tên vệ sĩ vạm vỡ, đang vênh váo tự đắc ngồi ở phòng khách.

Còn lão phu nhân Tống gia và những người khác thì đứng ở bên cạnh, câm như hến.

“Lão phu nhân, lời Tần tổng bảo tôi truyền đạt, mọi người nghe cho rõ?”

“Thứ nhất, giao hung thủ Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong, để chúng tôi xử lý. Thứ hai, người Tống gia, đến cửa bệnh viện quỳ ba ngày. Thứ ba, bồi thường cho tập đoàn Tần thị sáu ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng. Đồng ý ba điều kiện này, Tần tổng có lẽ có thể cân nhắc buông tha Tống gia.”

Người nói chuyện chính là người đàn ông bụng phệ kia, người này tên là Tiết Lỗi, là giám đốc cố vấn pháp luận của tập đoàn Tần thị.

Lão phu nhân nhìn hắn, ngượng ngùng nói: "Giám đốc Tiết, điều kiện thứ nhất và thứ hai anh đưa ra không thành vấn đề, bây giờ tôi có thể đáp ứng.”

“Tôi lập tức giao Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong ra, để Tần tổng xử trí.”

“Mặt khác, tôi sẽ bảo cha mẹ Tống Thanh Ca quỳ trước cửa bệnh viện ba ngày, thậm chí năm ngày cũng được.”

Tiết Lỗi mỉm cười gật gật đầu: "Rất tốt.”

"Chỉ là..." Lão phu nhân tiếp tục nói: "Điều kiện thứ ba, sáu ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng... Tống gia chúng ta thật sự không trả nổi. Có thể... ít một chút được không?"

Tiết Lỗi thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng.

“Thật ngại quá, lão phu nhân, đây là ý của Tần tổng, tôi không có quyền thay đổi.”

Sắc mặt lão phu nhân xanh mét, chỉ cảm thấy tim đang rỉ máu.

Sáu ngàn vạn!

Sáu ngàn vạn tiền thật giá thật, chẳng lẽ phải trả cho tập đoàn Tần thị như vậy? Đây là thu nhập ba năm liền của Tống gia a!

“Nhưng mà, nếu như các người có thể làm cho Tần tổng nguôi giận, giảm bớt hoặc hủy bỏ sáu ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, cũng không phải là không có khả năng.”

Lão phu nhân vội vàng gật đầu, nhét cho hắn một bao lì xì năm vạn nói: “Tiết quản lý, giúp một tay, giúp một tay.”

Tiết Lỗi không chút ấy náy nhận tiền lì xì, thản nhiên nói: "Được, tôi sẽ cố hết sức.”

Đúng lúc này, một gã người hầu đi vào.

“Lão phu nhân, cả nhà nhị gia tới rồi”.

“Mau cho bọn họ vào!" Lão phu nhân gấp gáp nói.

Sau đó, vợ chồng Tống Thế Minh, Tô Trường Phong, Tống Thanh Ca, còn có Tô Tô, cùng nhau đi vào.

“Mẹ......”

“Anh cả.....”

Vợ chồng Tống Thế Minh đứng ở đây, nhìn mọi người Tống gia, trong lòng có chút cảm thán. Đây là lần đầu tiên trong suốt sáu năm qua, bọn họ trở lại Tống gia.

Nhìn thấy người một nhà này, đáy mắt mọi người Tống gia đều tràn đầy tức giận.

“Lão Nhị, một nhà các người tới đúng lúc lắm." Lão phu nhân nhìn về phía Tống Thế Minh nói. “Nghe cho kỹ, hiện tại tôi muốn tuyên bố gia chủ lệnh!”

Đám người Tống Thế Minh cả kinh.

Ông ta không nghĩ tới, sau sáu năm, lần đầu tiên về nhà lão phu nhân lại tuyên bố gia chủ lệnh.

“Thứ nhất, giao hung thủ Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca cho tập đoàn Tần thị xử lý.”

"Thứ hai, mày lập tức mang theo Tưởng Lệ, còn có nghiệt chủng này, đi tới trước phòng bệnh Tần Tổng quỳ ba ngày ba đêm!"

“Một ngày Tần tổng không tha thứ cho các ngươi thì các ngươi không được phép đứng lên. Nghe thấy không?”

Sắc mặt vợ chồng Tống Thế Minh thất thần.

Tuy rằng, bọn họ trước khi đến đã dự liệu được, lão phu nhân tuyệt sẽ không tha cho bọn họ. Nhưng sau khi nghe được lão phu nhân tuyên bố gia chủ lệnh, vẫn không thể chấp nhận được.

Lão phu nhân thật sự là quá độc ác!
"Mẹ, con và Tưởng Lệ có thể đến quỳ trước cửa bệnh viện, nhưng có thể đừng giao Thanh Ca và Trường Phong cho Tần tổng không?"

Tống Thế Ân đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng.

“Lão Nhị, ông nghĩ gì vậy. Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca đả thương Tần tổng, bọn họ đương nhiên phải chịu trách nhiệm.”

“Đừng nói nhảm, nhanh tuân thủ gia chủ lệnh đi. Vi phạm gia chủ lệnh có hậu quả gì, ông hẳn là biết chứ?”

Cả người Tống Thế Minh run rẩy.

Nếu như vi phạm gia chủ lệnh, cả nhà bọn họ chẳng khác nào phản bội Tống gia, không chỉ bị Tống gia vĩnh viễn trục xuất khỏi gia tộc, còn trở thành kẻ thù của Tống gia.

Tống Thanh Ca hít sâu một hơi, đứng dậy.

“Bà nội, chuyện này vì con mà thành, tất cả trách nhiệm, con gánh vác.”

Lão phu nhân hừ một tiếng: "Hiện tại không chỉ là cô mà cả nhà cô, đều bởi vì hành vi ngu xuẩn của cô mà ra nông nỗi này!"

Nói xong, bà ta nhìn về phía Tiết Lỗi.

“Giám đốc Tiết, hai người Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong giao cho ngài.”

Đôi mắt Tiết Lỗi lóe lên, phất phất tay với bốn người phía sau ra hiệu: "Bắt lại.”

Bốn người cùng lúc đi lên phía trước, nhanh chóng vây quanh Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca, muốn động thủ.

Tô Trường Phong đứng ở đó, cười lạnh một tiếng, lắc nhẹ người một cái, toàn thân phóng ra một cỗ uy áp như sóng trào.

“Ai dám động thủ, tôi lấy mạng kẻ đó.”

Bốn người kia bị sát khí của Tô Trường Phong dọa sợ, bước chân dừng lại, chần chừ không dám động thủ.

“Còn thất thần làm gì, động thủ đi!" Tiết Lỗi thúc giục nói.

Tô Trường Phong nhìn về phía Tiết Lỗi, đáy mắt bắt đầu nổi lên một tia sát ý.

Xoẹt!

Thân ảnh hắn chợt lóe, trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt Tiết Lỗi.

“Nói với Tần Nham, nếu anh ta không muốn tập đoàn Tần thị phá sản, hãy ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện cho tôi. Nếu không, tôi cam đoan, tập đoàn Tần thị sẽ không có ngày mai.”

Tiết Lỗi nhìn hắn, đôi mắt phát sáng, cười to hai tiếng.

“Tô Trường Phong, cậu chưa tỉnh ngủ sao?”

“Tập đoàn Tần thị là mười đại xí nghiệp lớn của Hàng Thành, đã lên sàn, cậu nói phá sản thì phá sản, cậu cho cậu là ai?"

"Tô Trường Phong, tôi biết cậu là quân xuất ngũ của Chiến bộ, có chút thân thủ, nhưng có như vậy thì thế nào? Thời đại này, không phải dựa vào nắm đấm nói chuyện!"

“Trước khi tới đây, Tiết Lỗi đã điều tra thân phận của Tô Trường Phong. Chỉ là, hắn cũng không tra được thân phận thật sự của Tô Trường Phong.

Hồ sơ của Thương Long Chiến Thần thuộc cấp SSS, toàn bộ nước Đại Hạ chỉ có rất ít người có quyền tra cứu.

Mọi người Tống gia đang chửi thầm trong bụng, vì sao cái tên khốn nạn này cứ phải đi đắc tội với người khác, hắn không hại chết Tống gia hắn không vui hay sao.

“Tô Trường Phong, cậu câm miệng cho ta! Phiền phức cậu gây ra còn chưa đủ sao!" Lão phu nhân quát to.

Tống Thế Ân cũng nói theo: "Tô Trường Phong, cho cậu cơ hội cậu đừng không biết trân trọng, đồ tứ chi phát triển như cậu, ngoại trừ khoác lác, còn có thể làm gì!"

Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng, không để ý tới bọn họ, mà lấy di động ra, bấm số điện thoại của Mặc Ảnh.

“Trong vòng nửa giờ, tôi muốn tập đoàn Tần thị phá sản.”

Cúp điện thoại, tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn thằng ngốc.

Tiết Lỗi cười ha ha: "Nhìn không ra, cậu còn có thiên phú diễn xuất. Tôi muốn đề cử cậu tham gia bộ phim truyền hình mà tập đoàn Tần thị đầu tư.”

Tô Trường Phong không để ý tới hắn, tiếp nhận Tô Tô từ trong ngực Tống Thanh Ca, xoay người kéo ghế qua một bênh, chễm chệ ngồi xuống.

Nửa giờ nữa sẽ rõ, rất nhanh thôi.

Tiết Lỗi cảm thấy tên này có chút thú vị, cười to nói: "Tốt, tôi cho cậu nửa giờ đồng hồ, tôi muốn xem xem tập đoàn Tần Thị có phá sản không!"

Nếu Tiết Lỗi đã không sốt ruột, những người khác Tống gia cũng không sốt ruột.

Tất cả mọi người đều rãnh rỗi hai tay đan vào nhau, chờ đợi dùng đôi tay này sỉ vả vào mặt Tô Trường Phong.

Nói đùa gì thế, tập đoàn Tần thị đã lên sàn chứng khoán, sao có thể nói phá sản liền phá sản? Tô Trường Phong cho rằng hắn là ai, còn gọi điện thoại giả vờ, thật sự là cười chết người.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Rất nhanh, đã qua hơn hai mươi phút.

Tiết Lỗi nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ Omega, cười lạnh một tiếng: "Còn có năm phút. Cậu đang chờ kì tích xuất hiện với cậu ư?”

Tô Trường Phong cũng cười lạnh một tiếng: "Gấp cái gì, không phải còn năm phút nữa sao.”

Vừa dứt lời, di động của hắn liền rung lên.

Điện thoại là Mặc Ảnh gọi tới.

“Phong ca, giải quyết xong rồi.”

“Năm phút sau tập đoàn Tần thị sẽ tuyên bố phá sản.”

Tô Trường Phong gật đầu, "Được, vất vả rồi.”

Mặc Ảnh nói: "Không vất vả. Nhiệm vụ này có chút quá đơn giản, lần sau cho tôi độ khó hơn được không?”

“... " Tô Trường Phong lắc đầu với cái tên này.

“Được rồi, thời gian năm phút đã đến." Tiết Lỗi đứng lên, sửa sang lại âu phục: "Người đâu, bắt hắn lại mang đi!”

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Tiết Lỗi vang lên

Là nhân viên bộ phận pháp lý gọi tới.

“Giám đốc Tiết, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tiết Lỗi sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì?”

Tập đoàn Tần thị, bị bộ phận có liên quan cưỡng chế phá sản rồi!

“... "Tiết Lỗi hóa đá.

“Điều này...... Điều này sao có thể!”

“Là thật, giám đốc Tiết. Anh mau lên trang mạng tài chính xem đi, tin tức này đã tuyên bố trên đó rồi...”

Tiết Lỗi cúp điện thoại, vội vàng mở lên. Khi hắn nhìn thấy tin tức ở trên trang đầu đề, nhất thời đầu choáng váng, hắn đờ đẫn hoang mang ngồi cái phịch xuống ghế.

Trang mạng tài chính và kinh tế, đã công bố thông tin tập đoàn Tần thị đã nhiều lần vi phạm pháp luật, bịa đặt báo cáo tài chính và nhiều quản lý cấp cao bị tình nghi vi phạm pháp luật.

Đồng thời, còn công bố tin tức tập đoàn Tần thị khất nợ tiền lương của hàng vạn công, còn thuê người tới hành hung những người công nhân này.

Sở chứng khoán Đại Hạ và các bộ phận có liên quan lập tức tham gia, trải qua một loạt thẩm tra nhanh chóng, tuyên bố cưỡng chế phá sản đối với tập đoàn Tần thị.

Tô Trường Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiết Lỗi, cười cười: "Thế nào, giám đốc Tiết? Lời tôi nói, ứng nghiệm chưa?”

Tiết Lỗi lúc này, đã không còn để ý đến lời châm chọc của Tô Trường Phong.

Mọi thứ tên này có bây giờ là tập đoàn Tần thị cho hắn, nếu như tập đoàn Tần thị không còn thì hắn chả là cái thá gì cả.

Hắn trừng mắt nhìn Tô Trường Phong, phẫn nộ nói: "Coi như cậu may mắn! Chúng ta đi...”

Sau đó, Tiết Lỗi mang theo bốn người, vội vàng rời khỏi Tống gia.

Đợi đến khi hắn rời đi, mọi người Tống gia vẫn còn mơ hồ.

“Sao giám đốc Tiết lại đi rồi? Chuyện gì xảy ra thế?" Tống Thế Ân nghi hoặc hỏi.

Tô Trường Phong nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Tập đoàn Tần thị phá sản rồi, ông ta đương nhiên phải đi rồi.”

“Nói bậy!”

Tô Trường Phong nhún vai: "Tin hay không tùy ông, trên mạng đã công bố rồi.”

Tuy rằng đối với lời của hắn rất hoài nghi, nhưng mọi người Tống gia, vẫn không nhịn được mà mở điện thoại ra. Vừa nhìn xong, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

“Mẹ, tập đoàn Tần thị thật sự phá sản rồi!" Tống Thế Ân mở to hai mắt nhìn.

“Trời ạ, điều này sao có thể ?" Tống Thanh Mạn hét lên.

Tô Trường Phong nhìn về phía mọi người Tống gia: "Tôi nói rồi, tập đoàn Tần thị trong vòng nửa giờ sẽ phá sản, cho nên nó phá sản rồi.”

“Nếu tập đoàn Tần thị phá sản, các người không cần để ý đến điều kiện Tần Nham đưa ra. Tần Nham bây giờ, chẳng là gì cả.”

Nghe Tô Trường Phong nói chuyện, đám người lão phu nhân có chút vui mừng.


Chương 23 Phá sản
Chương 24 Tống Thanh Ca không cần

“Tập đoàn Tần thị lớn như vậy, sao lại phá sản? Thật sự là kỳ quái." Lão phu nhân lắc đầu nói.

Tống Thanh Mạn mở trang web, cẩn thận xem qua tin tức trên mạng, sau đó liếc Tô Trường Phong một cái: "Chuyện này không liên quan gì đến anh ta.”

Tô Trường Phong choáng váng!

“Những vấn đề này của tập đoàn Tần thị đã sớm tồn tại, chỉ là bây giờ mới bị sờ đến mà thôi.”

“Con cho rằng, anh ta nhất định đã biết trước tin tức có người muốn động thủ với tập đoàn Tần thị, cho nên vừa rồi mới dám đánh cược với giám đốc Tiết.”

Tống Thanh Mạn vô cùng chắc chắn nên dõng dạc nói to.

Tô Trường Phong cũng không rãnh đâu mà đi đôi co với cô ta làm gì, tin hay không thì tùy bọn họ.

Nếu nguy hiểm đến từ tập đoàn Tần thị đã được giải quyết, bọn họ cũng không cần phải ở lại đây.

“Ba mẹ, Thanh Ca, chúng ta đi thôi.” Tô Trường Phong nói.

Nhưng Tưởng Lệ lại nhìn về phía lão phu nhân, "Mẹ, chúng con đến Tống gia một chuyến cũng không dễ dàng, chúng con còn muốn cầu xin mẹ một chuyện.”

Lão phu nhân lười biếng nhìn bà ta một cái: "Chuyện gì?”

Tưởng Lệ và Tống Thế Minh liếc nhìn nhau, sau đó nói: "Mẹ, mẹ xem, Thanh Ca cũng rời khỏi Tống gia sáu năm rồi, trừng phạt con bé, hẳn là cũng đủ rồi chứ?"

“Bây giờ mẹ có thể cho con bé quay về tập đoàn Tống thị làm việc hay không?”

Ánh mắt lão phu nhân và những người trong Tống gia không tỏ ra bất kì cảm xúc nào.

“Thím Hai, đầu óc thím không bị hỏng chứ? Thím nói, để Tống Thanh Ca trở về tập đoàn?" Tống Thanh Mạn là người đầu tiên lên tiếng.

Nếu để cho Tống Thanh Ca trở về, đương nhiên cô ta là người đầu tiên phản đối, bởi vì Tống Thanh Ca sẽ uy hiếp đến địa vị của cô ta.

Tưởng Lệ dè dặt nói: "Đúng, tôi muốn Thanh Ca trở về. Mọi người đều biết, Thanh Ca tốt nghiệp đại học thương mại Đế Kinh, năng lực làm việc rất mạnh. Nếu con bé có thể trở lại Tống gia, khẳng định có thể giúp tập đoàn phát triển.”

Quả thật Tưởng Lệ nói không sai.

Tống Thanh Ca tốt nghiệp trường kinh doanh nổi tiếng nhất Đại học Đế Kinh ở Đại Hạ. Có thể thi vào đại học Đế Kinh, đều là nhân tài trong nhân tài, chỉ số thông minh phải cao hơn người bình thường gấp mấy lần.

Mà ngành thương mại của đại học Đế Kinh, lại có điểm cao nhất trường, tốt nghiệp từ chuyên ngành này ở Đế Kinh hiện tại đều là những người giàu có và thành công, bao gồm cả người giàu nhất Đại Hạ hiện tại.

Tống Thế Ân lạnh lùng nhìn Tưởng Lệ: "Tưởng Lệ, thím phải biết rằng, năm đó người mà Thanh Ca và Tô Trường Phong đắc tội chính làTriệu gia. Tuy rằng chuyện này đã qua sáu năm, nhưng ai có thể cam đoan Triệu gia sẽ không tìm tới cửa nữa?"

Tống gia chúng ta cũng không muốn tìm đường chết!

Triệu gia, được xưng là đệ nhất gia tộc Hàng Thành.

Những gia tộc hạng hai như Tống gia không thể trêu vào.

Tống Thế Minh cắn răng một cái, nói: "Mẹ, anh hai nói những thứ này con đều hiểu. Nếu không như vậy, mẹ xem như này có được hay không.”

"Trước hết để Thanh Ca đến công ty, nếu Triệu gia truy cứu trách nhiệm năm đó, người một nhà chúng con sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không liên lụy Tống gia. Có được không?"

Nói xong, ông ta ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn về phía lão phu nhân...

Lão phu nhân trầm tư một lát, nhìn về phía Tống Thế Minh.

“Muốn Tống Thanh Ca trở về cũng không phải không được. Nhưng nó phải chấp nhận mấy điều kiện tôi đưa ra là được.”

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ vừa nghe, đồng thanh nói: "Mẹ, mẹ nói mau.”

Lão phu nhân nhìn Tống Thanh Ca: "Thứ nhất, nó phải làm từ chức vụ thấp nhất, sau khi trở về công ty Tống gia, nó chỉ là một nhân viên bình thường.”

“Mẹ, cái này khẳng định không thành vấn đề." Tống Thế Minh vội vàng nói.

“Thứ hai, sau khi trở về công ty, nó phải nghe theo sự sắp xếp của công ty. Tất cả lấy lợi ích của công ty làm trọng." Ánh mắt sáng sực củaLão phu nhân đảo quanh một hồi, tiếp tục nói.

Tống Thanh Ca nhíu mày, nhưng không nói gì.

"Thứ ba, trở về công ty năm thứ nhất, nó phải tạo ra 20 triệu lợi nhuận cho công ty. Năm thứ hai 30 triệu, năm thứ ba 50 triệu." Lão phu nhân nhìn chằm chằm Tống Thanh Ca.

“Thứ tư, sau khi cậu trở về công ty, ba mẹ nó, Tô Trường Phong và nghiệt chủng này nữa, không được tới công ty tìm nó. Nếu không, công ty có quyền đuổi việc bất cứ lúc nào mà không có bất cứ tiền bồi thường gì.

Nói xong bốn điều trên, lão phu nhân nhìn Tống Thanh Ca: "Thế nào, bốn điều kiện này, cô có thể chấp nhận không?"

Tống Thế Ân và Tống Thanh Mạn ở một bên, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Tống Thanh Ca.

Lão phu nhân đưa ra bốn điều kiện này, không thể nói là không hà khắc, có thể nói là đem Tống Thanh Ca bóc lột đến cực hạn, hơn nữa còn có ý vũ nhục cô.

Nếu Tống Thanh Ca đồng ý, chẳng khác nào đem mình bán cho công ty.

Ngoài ra, cô cũng phải tạo ra ít nhất 20 triệu lợi nhuận mỗi năm cho công ty.

Phải biết rằng, lợi nhuận một năm của cả công ty, nhiều lắm cũng chỉ mới mấy chục triệu. Một mình Tống Thanh Ca có thể kiếm ra 20 triệu sao...

Tống Thế Minh trầm mặc nhìn Tưởng Lệ nhìn nhau.

Bọn họ đương nhiên cũng nhìn ra được, là lão phu nhân là đang cố ý làm khó dễ Tống Thanh Ca.

Nhưng không còn cách nào khác, Tống Thanh Ca muốn thay đổi cuộc sống, chỉ có một con đường này.

Suy nghĩ hồi lâu, Tống Thế Minh cắn răng nói: "Thanh Ca, con mau đồng ý đi. Đồng ý, là có thể về công ty làm việc.”

Tưởng Lệ cũng khuyên nhủ: "Thanh Ca, mẹ cũng cầu xin con, con đồng ý đi.”

Tống Thanh Ca không nói gì.

Hai phút sau, cô ngẩng đầu, nhìn về phía lão phu nhân, trong lòng làm ra một quyết định trọng đại.

“Bà nội, cám ơn ý tốt của bà. Nhưng phần "ý tốt" này của bà, cháu không làm được.”

Ánh mắt lão phu nhân lạnh lùng: "Tống Thanh Ca, cô có ý gì?”

“Cho cô cơ hội cô còn không biết nắm bắt!”

Tô Trường Phong không nhịn được nữa, cười lạnh một tiếng.

“Rốt cuộc là ai mới là người không biết xấu hổ, trong lòng bà không thấy ghê tởm à?”

“Các người thật đúng là coi mình như vua chúa à. Tập đoàn Tống thị ở trong tay các người, dung hết sức chống đỡ cũng chỉ là công ty hạng hai. Công ty như vậy, Thanh Ca không có hứng thú.”

Lời nói của Tô Trường Phong khiến sắc mặt Tống Thế Minh và Tưởng Lệ có chút khó coi.

“Tô Trường Phong, cậu nói bậy bạ gì vậy? Nơi này có phần nói chuyện của cậu sao!" Tống Thế Minh lớn tiếng trách cứ.

“Thanh Ca, con đừng nghe Tô Trường Phong, mau đồng ý điều kiện của bà nội con đi." Tưởng Lệ cũng nói theo.

Song, Tống Thanh Ca lại lắc đầu.

“Cha, mẹ, mặc dù hiện tại con không được tốt lắm, nhưng cũng sẽ không vì tiền mà chấp nhận điều kiện sỉ nhục như này.”

“Con mệt rồi, con muốn về nhà.”

“Thanh Ca, chúng ta đi thôi." Tô Trường Phong ôm lấy Tô Tô, cùng Tống Thanh Ca ra khỏi Tống gia.

Nhìn bóng lưng Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong, Tống Thế Minh và Tưởng Lệ tức giận đến phát điên.

Nguyện vọng lớn nhất của bọn họ khi bước chân vào Tống gia chính là để Tống Thanh Ca trở về Tống gia.

Nhưng hiện tại xem ra, nguyện vọng này, là không thể thực hiện được nữa......

“Được, Tống gia nho nhỏ chúng tôi sao chưa được một đại nhân vật như Tống Thanh Ca!

Lão phu nhân giận quá hóa cười: "Có bản lĩnh, sau này vĩnh viễn không cần dựa vào Tống gia nữa! Tôi xem các người có bao nhiêu bản lĩnh!”

Nhà cũ Tô gia.

Tô Trường Phong đang chơi với Tô Tô.

“Ba, có phải mẹ vẫn còn không vui vì chuyện hôm nay không. Tô Tô không muốn mẹ không vui..." Tô Tô bĩu môi, vừa chơi, vừa nhìn Tống Thanh Ca đang ngẩn người bên cạnh.

Tô Trường Phong cười cười: "Không sao, có ba ở đây, phiền não của mẹ sẽ được giải quyết.”

“Nực cười!”

Lời của hắn vừa dứt, một tiếng nói chế giễu, theo đó vang lên.
Chương 25 Chen ngang

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đi vào.

Tưởng Lệ tức giận nhìn về phía Tô Trường Phong, hận không thể đánh chết hắn.

"Tô Trường Phong, đầu óc cậu có phải hỏng rồi không? Vừa rồi ai cho cậu nói chuyện? Cậu chẳng lẽ không nhìn thấy để cho lão phu nhân mở miệng có bao nhiêu khó khăn sao? Cậu đã hủy hoại tiền đồ của Thanh Ca rồi có biết không!"

Tống Thanh Ca đứng lên, nhìn về phía Tưởng Lệ.

“Mẹ, mẹ đừng mắng Trường Phong, là con không muốn về công ty Tống gia.”

Tưởng Lệ kéo tay Tống Thanh Ca, chân thành nói: "Thanh Ca, mẹ biết con tốt bụng, hiền lành. Nhưng tốt bụng và hiền lành không làm cơm ăn được. Nếu con không về công ty, chẳng lẽ phải đi bán mì cả đời sao?”

Tống Thanh Ca trầm mặc, không lên tiếng.

"Ngoại trừ trở về công ty, còn có thể trông cậy vào ai? trông cậy vào Tô Trường Phong sao? hắn chỉ là một ngũ binh xuất ngũ, không có bản lĩnh, về cơ bản sẽ không giúp được gì cho con cả?"

Tô Trường Phong nhìn về phía Tưởng Lệ, "Mẹ, nói không chừng, con có thể giúp Thanh Ca.”

Thương Long Chiến Thần, thủ nhãn thông thiên, quyền khuynh thiên hạ. Giúp vợ mình phát triển sự nghiệp một chút, cũng quá đơn giản.

Nhưng người không biết thân phận của hắn, tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy, đem lời của hắn trở thành chuyện cười.

“Tô Trường Phong, anh câm miệng!" Tưởng Lệ trừng mắt nhìn Tô Trường Phong một cái :" Bản lĩnh thì không có, còn khoác lác thì lại rất giỏi.”

Tống Thanh Ca kéo cánh tay Tưởng Lệ: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, tính Trường Phong cứ như vậy, có thể là lúc đi lính đã thành thói quen.”

Tưởng Lệ hừ một tiếng.

Tống Thế Minh bên cạnh khẽ thở dài một tiếng nói chen vào: "Thanh Ca, con nói xem, bây giờ con nghĩ thế nào?”

Tống Thanh Ca nhìn Tống Thế Minh, do dự hồi lâu, nói: "Ba, con muốn...... mở công ty.”

“Cái gì?”

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều sửng sốt tưởng bản thân nghe lầm.

“Thanh Ca, con không nói giỡn chứ?”

Tống Thanh Ca gật gật đầu: "Không có. Con rất nghiêm túc.”

"Mọi người nói đúng, con không thể nào dựa vào quán mì nhỏ đó cả đời được, nhưng bởi vì Tống gia chèn ép, ở Hàng Thành cũng không có nơi nào dám nhận con, co chỉ có thể tự mình mở công ty."

"Con đã nghĩ kỹ, bây giờ thị trường ngoại thương tương đối nóng, vì vậy con muốn đăng ký một công ty thương mại. Vừa vặn chuyên ngành con học khi còn học đại học cũng có quan hệ mật thiết nhất với ngành ngoại thương."

Thật ra, Tống Thanh Ca nói muốn mở công ty là đã suy nghĩ cặn kẽ.

Công ty này cô muốn sau khi lớn lên một chút sẽ trả lại cho Tô Trường Phong.

Dù sao, lúc trước tập đoàn Trường Ca bị cướp đi trên tay cô. Cô cảm thấy bản thân có lỗi với hắn ta.

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều nhíu mày.

"Thanh Ca, đăng ký công ty mậu dịch cần bao nhiêu tiền?"

Tống Thanh Ca nói: "Công ty mậu dịch là công ty xuất nhập khẩu, cần năm mươi vạn.”

“...... Năm mươi vạn? Nhiều như vậy?”

Vẻ mặt Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều u ám.

Người một nhà bọn họ mấy năm nay căn bản không kiếm được tiền, người đi làm công ở công xưởng người thì mở quán mì, nhiều lắm cũng đủ nuôi sống chính mình.

Năm mươi vạn, đây là một khoản tiền rất lớn.

Tống Thanh Ca nói: "Ba mẹ, số tiền này con tự nghĩ cách, không cần ba mẹ quan tâm. Nhưng bên Tống gia, con chắc chắn sẽ không trở về.”

Thấy Tống Thanh Ca rất quyết liệt, Tống Thế Minh và Tưởng Lệ không khuyên nữa.

Bọn họ đương nhiên cũng biết, lão phu nhân đưa ra bốn yêu cầu là quá đáng vô cùng, đã không cho bọn họ con đường nào để lui.

Tống Thế Minh thở dài: "Thanh Ca, mở công ty không đơn giản như vậy. Cho dù con mượn được năm mươi vạn, sau này còn có vô số khó khăn đang chờ con.”

Ánh mắt Tống Thanh Ca kiên quyết: "Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, con cũng muốn thử một lần.”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tống Thanh Ca đã ra ngoài.

Nếu đã quyết định mở công ty, cô phải hành động ngay bây giờ.

Bước đầu tiên, là phải mượn được năm mươi vạn.

Nhưng mà sáu năm qua, bởi vì cô đắc tội Triệu gia, đồng thời lại bị đuổi ra khỏi Tống gia, bạn bè của Tống Thanh Ca đã sớm không còn lui tới.

Đầu tiên, Tống Thanh Ca gọi điện thoại cho một người bạn mở thẩm mỹ viện.

Người bạn này lúc trước mở thẩm mỹ viện thiếu tiền, Tống Thanh Ca cho cô ta mượn ba mươi vạn, kéo dài hơn hai năm mới trả, hơn nữa một đồng lãi cô cũng không lấy

Nhưng mà, sau khi nhận được điện thoại của Tống Thanh Ca, cô ta không chỉ không nhớ tình cũ, còn nói móc đả kích Tống Thanh Ca một phen, Tống Thanh Ca tức giận trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó, Tống Thanh Ca lại đi tìm mấy người bạn cũ, đều bị lấy đủ loại cớ để cự tuyệt.

Chạy ở bên ngoài cho tới trưa, một xu cũng không mượn được, còn bị ăn tức vào người.

Trở lại nhà cũ, thể xác và tinh thần Tống Thanh Ca mệt mỏi ngồi ở trên ghế, lâm vào trầm tư.

Quyết định mở công ty này, chẳng lẽ thật sự sai lầm sao?

“Thanh Ca, em về rồi à?" Tô Trường Phong đi tới, bưng tới một đĩa hoa quả đã cắt sẵn, đặt ở trước mặt cô.

“Ừ." Tống Thanh Ca gật gật đầu, không nói nhiều.

Tô Trường Phong cười cười, đưa một tấm thẻ hoa văn màu đen cho cô.

“Hả? Có ý gì?" Tống Thanh Ca nghi hoặc nhìn anh.

Tô Trường Phong nói: "Tiền trong này, đủ cho em mở công ty.”

Tống Thanh Ca nói: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Tô Trường Phong cười cười kiếm đại một lý do nào đó: "... Em cứ coi như, bên trong là tiền xuất ngũ của anh đi.”

Tống Thanh Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Tô Trường Phong làm lính ở chiến bộ sáu năm, hiện tại xuất ngũ, số tiền này chắc chắn không ít.

“Trường Phong, số tiền này, em sẽ trả lại cho anh trong thời gian sớm nhất.”

Tô Trường Phong cười khổ một tiếng: "Chúng ta là người một nhà, không phải sao?”

Trong lòng Tống Thanh Ca ấm áp, gật gật đầu.

“Buổi chiều, anh đi rút tiền với em.” Tô Trường Phong nói.

Tống Thanh Ca lắc đầu.

“Không cần, em tự đi, vừa lúc em còn có chút chuyện khác phải làm.”

Buổi chiều, Tống Thanh Ca cầm tấm thẻ hoa văn màu đen này, đi ngân hàng Hưng Quốc.

Bởi vì đầu giờ chiều, người đến ngân hàng tương đối nhiều. Nếu xếp hàng, chỉ sợ phải đợi ít nhất hai giờ.

Nghĩ đến buổi chiều còn có chuyện khác, Tống Thanh Ca có chút sốt ruột.

Lúc này, cô nhớ tới, Tô Trường Phong đã nói với cô, tấm thẻ này có thể đến cửa sổ VIP rút tiền.

Cô cầm thẻ, đi tới khu VIP bên cạnh.

Bởi vì là cửa sổ VIP, nên bên này rất ít người. Hiện tại phía trước chỉ có một người đang rút tiền mà thôi.

Tống Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, là không làm trễ hẹn giữa cô và Quách tổng ở trung tâm thương mại Thịnh Hải. Cô hẹn vị Quách tổng này, là chuẩn bị cùng anh ta nói chuyện thuê văn phòng.

Nếu đã quyết định mở công ty, đương nhiên phải chọn nơi làm việc trước.

Vài phút sau, người đàn ông phía trước rút tiền và rời khỏi quầy.

Tống Thanh Ca đi tới.

Nhưng nàng mới vừa đi tới trước cửa sổ, vừa muốn ngồi xuống, lại bị một người chặn lại.

“Khôn thiếu, bên này bên này, mời mời...”

Chỉ thấy, quản lý đại sảnh của Hắc Ti Gia đang dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi tới cửa sổ.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc một thân áo khoác lông chồn, trên cổ đeo dây xích vàng, trên ngón cái đeo nhẫn ngọc, nhìn cũng biết là người có tiền.

"Cô gái này, nhường một chút, không thấy có khách quý đến sao?" nhân viên quầy Hồ Phỉ Phỉ thấy Tống Thanh Ca không có ý nhường, liền mở miệng nói.

Tống Thanh Ca nhíu mày: "Bây giờ hình như là đến phiên tôi rồi?”

Hồ Phỉ Phỉ nhìn cô một cái: "Cô à, hình như cô lầm rồi, rõ ràng tôi thấy Khôn thiếu tới trước.”

“Xin cô đừng chen ngang, làm người cần có có chút tố chất, cám ơn.”

Tống Thanh Ca nhất thời chán nản.

Rõ ràng là cô tới trước, hiện tại lại biến thành không có tố chất chen ngang trước mặt người khác?

“Tôi muốn gặp người phụ trách ngân hàng của cô. Tôi muốn khiếu nại.”

Hồ Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: "Muốn gặp quản lí ngân hàng chúng tôi đúng không, được, tôi gọi cho cô."

Cô ta căn bản không sợ khách hàng khiếu nại đến chỗ giám đốc ngân hàng, bởi vì vị giám đốc ngân hàng này, đã sớm bị sắc đẹp của cô ta làm say đắm.

Hồ Phỉ Phỉ liền lấy điện thoại ra: " Giám đốcTạ, có người ở cửa sổ VIP gây sự, còn nói muốn gặp anh."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom