• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thương Long Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Chú Là Cha cháu?

Thằng bé mập vô cùng vui vẻ, đặt mông ngồi ở trên lưng cô bé.

Tiểu tử này tuy rằng chỉ có bảy tám tuổi, nhưng đã đạt tới bốn mươi kilogam. Nó không kiêng nể gì ngồi xuống như vậy, ép cô bé phù phù một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, miệng dính đầy bùn.

Thằng bé mập đối với biểu hiện của cô bé rất không hài lòng.

“Tên ăn mày thối, mau đứng lên!”

“Nếu không đứng lên, tao sẽ đem bánh bao lớn cho chó ăn!”

Cô bé bụng đói nên có chút hốt hoảng, nhưng vẫn đem hết toàn lực, cố gắng cong người lên.

Thằng bé mập quơ dao phay đồ chơi, đắc ý kêu to lên.

“Ngựa con, nhanh lên!”

Thân thể cô bé vốn không đủ dinh dưỡng, người nhỏ bé, bị một người nặng gấp đôi cưỡi trên người, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng.

“Anh ơi, em đói quá, bò không nổi nữa. Để em nghỉ ngơi một chút được không......”

Thằng bé mập cưỡi trên người cô, nhất thời mất hứng.

“Không được, mau bò đi!”

“Mày không bò, tao sẽ không cho mày ăn!”

Cô bé có chút do dự.

“Vậy anh cưỡi thêm một lát đi......”

Nói xong, cô nghẹn đỏ mặt, cắn răng chịu đựng.

Nhưng mà, thằng bé mập thật sự quá nặng, hơn nữa cô bé lại rất đói, căn bản không còn sức để chống đỡ.

Phù phù.

Thân thể cô bé hết sức lực mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất. Thằng bé mập cưỡi trên người cô, không để ý ngã xuống đất, đầu bị đập xuống đất.

Ô ô ô......

“Con ăn mày này, mày làm đau tao.”

Thằng bé mập oa oa khóc lớn lên, vừa khóc, vừa đấm vừa đá cô bé.

Cô bé cũng không dám đánh trả, chỉ rụt người trốn ở một bên, mặc cho thằng bé mập đánh chửi......

Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, khuôn mặt cay nghiệt, từ cửa hàng quần áo bên cạnh bước nhanh ra.

“Tiểu Bảo, sao vậy? Ai bắt nạt con?”

“Mẹ, con ăn mày thối làm con đau.”

Thằng bé mập một bên khóc, một bên chỉ vào cô bé nói: "Nó không làm ngựa cho con cỡi, còn làm cho con ngã xuống đất..."

Người phụ nữ trung niên đổi sắc mặt, đi tới bên cạnh túm lấy cổ áo cô bé, nhấc bổng lên như nhấc gà nhấc vịt.

Bốp!

Một bạt tai, trực tiếp tát vào mặt cô bé.

Trên mặt cô bé, trong nháy mắt lưu lại năm dấu tay......

"Đồ ăn mày thối tha, ai bảo mày làm đau Tiểu Bảo nhà tao, mày chán sống rồi phải không?"

Cô bé oan ức chảy nước mắt, nhưng cũng không dám khóc thành tiếng.

“Dì à, con không cố ý. Chỉ là con đói bụng quá không còn sức để anh cưỡi...”

Người phụ nữ trung niên chanh chua chỉ vào cô bé, hắng giọng nói: "Mau quỳ xuống xin lỗi con tao ngay!"

Cô bé run rẩy nhìn người đàn bà chanh chua, không dám phản kháng, phù phù một tiếng, quỳ gối trước mặt người phụ nữ.

“Dì đừng đánh con... đừng đánh con...”

Phụ nữ trung niên đắc ý nở nụ cười, "Đúng là ăn mày, bảo quỳ xuống thì quỳ xuống đến chó cũng không bằng!"

Nói xong, bà ta nhấc lên một chân, đạp vào ngực cô bé.

A!!

Cô bé vốn chỉ có bốn năm tuổi, nào chịu được cú đá mạnh như thế, nhất thời hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mặc dù hôn mê bất tỉnh, trong tay của cô, vẫn nắm chặt con búp bê vải bẩn thỉu kia, một khắc cũng không chịu buông tay...

Người phụ nữ trung niên vừa thấy cô bé hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút hoảng hốt.

Nhưng mà, trên mặt bà ta lại giả bộ bình tĩnh.

Bà ta nhanh chóng kéo cậu bé mập lên, "Tiểu Bảo, theo mẹ về. Vật nhỏ này xem ra phát bệnh rồi, đừng để vật nhỏ này quấn lấy chúng ta.”

Nhưng, đúng lúc này.

Một thanh âm đột nhiên truyền đến.

"Đứng lại!"

Nghe được thanh âm, người đàn bà chanh chua nhìn về phía trước.

Chỉ thấy, Tô Trường Phong đang đứng ở trước mặt lạnh lùng nhìn bà ta.

“Cậu là ai?" Người phụ nữ chanh chua lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

“Bà có còn là người hay không? Đối với một đứa bé cũng ra tay nặng như vậy!" Trong lòng Tô Trường Phong tràn đầy lửa giận.

Vừa rồi, hắn mang theo Tống Thanh Ca đi tới phố Thắng Lợi.

Tống Thanh Ca bỗng nhiên nói muốn qua đây mua chút đồ, thì thấy được một màn này.

Người đàn bà chanh chua khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Con bé chỉ là một đứa ăn mày nhặt rác, bà đây muốn dạy dỗ nó thế nào thì dạy dỗ nó thế ấy.”

Nói xong, bà nhấc chân lên, định đá vào bụng của cô bé

Nhưng, đúng lúc này.

Tô Trường Phong bước lên trước một bước, nắm tóc người đàn bà chanh chua.

Sau đó.

Bốp!

Người đàn bà chanh chua lập tức văng ra đằng sau!

Bùm!

Thân thể mập mạp của bà đụng vào đại thụ phía sau, ngã xuống đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt kêu lên.

“Người xấu! dám đánh mẹ tôi, tôi liều mạng với anh!”

Tên mập thấy mẹ bị người ta đánh, cầm lấy tảng đá trên mặt đất, ném về phía đầu Tô Trường Phong.

Tay phải Tô Trường Phong nhẹ nhàng vung lên.

Bốp!

Viên đá nhỏ kia ném tới, nhất thời đập ngược vào trán tên mập.

“Ôi, đau quá!”

Tô Trường Phong lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn hai mẹ con chanh chua: "Về sau còn dám bắt nạt cô bé, tôi lấy mạng hai người!"

Người đàn bà chanh chua kia bị Tô Trường Phong tát một bạt tai, sao có thể can tâm từ bỏ, bà ta ngồi dưới đất, ôm thằng bé mập, rống lên.

“Đánh người, đánh người! Tất cả mọi người đến mà xem, ở đây có người xấu đánh người!”

Nghe được tiếng đàn bà chanh chua kêu, rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.

Người đàn bà chanh chua ôm lấy thằng bé mập, một bên miệng đầy thô tục mắng, một bên chỉ vào Tô Trường Phong và cô bé ăn mày nói: "Chờ đi, tôi sẽ bảo chồng đến xử lí hai người!"

Nói xong, bà ta cầm lấy di động, bắt đầu gọi điện thoại.

Thấy người đàn bà chanh chua bắt đầu gọi điện thoại, xung quanh có người vội vàng kéo Tô Trường Phong sang một bên.

“Người trẻ tuổi, cậu mau mang Tô Tô đi.”

“Đợi lát nữa chồng Vương Quế Quyên tới thì không còn kịp rồi!”

Vương Quế Quyên, đương nhiên chính là chỉ người đàn bà chanh chua kia.

Tô Trường Phong nói: "Chồng bà ta có gì đáng sợ? Chẳng lẽ còn có ba đầu sáu tay sao?”

Người nọ gấp gáp nói: "Cậu không biết đâu, Vương Quế Quyên mở cửa hàng ở đây, mấy năm nay bắt nạt hàng xóm xung quanh nhưng hàng xóm cũng không dám phản kháng. Bởi vì chồng cô ta lăn lộn trong thế giới ngầm.”

“Lúc trước, có một tiểu tử mở quán ăn sáng bị xe của Vương Quế Quyên chặn ở cửa, tiểu tử bảo cô ta dời xe đi. Nhưng Vương Quế Quyên chẳng những không dời xe, còn gọi chồng cô ta tới, dẫn người đánh tiểu tử kia vào bệnh viện. Ngày xuất viện, tiểu tử sợ bị trả thù, ngay cả tiền thuê nhà cũng chưa kịp trả đã bỏ chạy.”

Tô Trường Phong nghe xong, trong lòng cũng có phán đoán tương đối với Vương Quế Quyên.

Trách không được càn rỡ như vậy, hóa ra là ỷ vào chồng mình.

“Không sao. Vừa vặn, hôm nay tôi ở đây cũng muốn nhìn mặt chồng bà ta xem sao.”

Tô Trường Phong đương nhiên sẽ không sợ chồng của bà ta.

Chồng bà ta có lợi hại bao nhiêu, lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lợi hại bằng Bắc Thiên Vương - Khâu Thiên Giang sao?

Hắn cúi người, ôm lấy cô bé ăn mày vừa mới tỉnh lại.

Nhìn kỹ, cô bé này kỳ thật là một tiểu cô nương rất đáng yêu, chỉ là bởi vì quần áo rách nát, trên mặt lại bẩn, cho nên mới che khuất dáng vẻ đáng yêu của cô.

“Bé con, con đói bụng chưa, chú dẫn con đi mua đồ ăn nhé.”

Lúc hắn ôm cô bé, đôi mắt to mờ ảo của cô bé nhìn chằm chằm vào hắn.

Tô Trường Phong cho rằng cô bị dọa sợ, cười cười: "Bé con, con không sao chứ?"

Nhưng mà, đột nhiên cô bé lại nói: "Ba, là ba.”
Chương 7 Một chưởng

Ba à?

Tô Trường Phong đau lòng cười cười.

Cô bé ăn mày này sợ là quá nhớ ba của mình rồi.

“Chú không phải ba con. Nhưng mà, chú cũng sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon.”

Nhưng là càng nói cô bé lại càng ôm chặt cổ Tô Trường Phong, mắt to nhìn hắn, khẳng định nói: "Không, chú chính là ba con..."

“Ba, a đừng rời xa con và mẹ nữa được không. Oe oe oe...”

Nói xong, hai vành mắt cô bé đỏ lên, oe oe khóc to.

Tô Trường Phong hơi nhức đầu.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Đúng lúc đó.

Một bóng hình xinh đẹp, bước nhanh từ trong đám người chen vào.

Chỉ thấy, Tống Thanh Ca vô cùng lo lắng xuất hiện trước mặt Tô Trường Phong.

Cô đứng đó, cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa, sâu trong đáy mắt, lại là niềm vui sướng không thể kiềm chế!

Con búp bê vải mà cô gái đang cầm trong tay, chính là con búp bê mà Tô Tô đã cầm khi bị mất.

Tô Tô! Tô Tô!

“Con gái ngoan của mẹ! Mẹ rất nhớ con!!!”

Tống Thanh Ca gần như không khống chế được, tiến lên ôm chặt cô bé, khóc không thành tiếng.

Vào giờ khắc này, Tô Trường Phong bỗng nhiên hiểu ra.

Thì ra, cô bé đáng thương này, chính là Tô Tô cô con gái của hắn và Tống Thanh Ca.

"Mẹ, Tô Tô rất nhớ mẹ... oe oe oe..." Tô Tô ôm cổ Tống Thanh Ca, oa oa khóc lớn lên.

Từ sau khi Tống Thanh Ca bị người của Khâu Thiên Hải bắt đi trên đường, Tô Tô liền trở thành tên ăn mày không ai ngó đến. Nửa năm nay, cô bé dựa vào nhặt thức ăn thừa mà sống, có nhiều lần đói đến hôn mê.

May mắn có mấy người tốt bụng mua đồ ăn cho cô, cô bé mới sống qua đoạn thời gian khó khăn kia.

Cứ như vậy, Tô Tô dựa vào ý chí ngoan cường, ở trên con đường này từng ngày chịu đựng đến bây giờ.

Cô bé chờ mong, mẹ sẽ tới tìm mình, chờ một ngày kì tích sẽ xuất hiện......

Mà sở dĩ cô nhận ra Tô Trường Phong là ba mình, là bởi vì trước đó Tống Thanh Ca thường xuyên cho cô xem ảnh chụp của Tô Trường Phong.

Tống Thanh Ca ôm con gái, rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc, gào khóc.

"Mẹ không khóc, mẹ không khóc... hu hu hu..." Tô Tô nhìn thấy mẹ khóc, an ủi cô như người lớn: "Mẹ không khóc nữa, ba đã trở lại. Sau này có a bảo vệ con và mẹ, con và mẹ không sợ ai cả..."

Mà ngay khi Tô Tô nói xong câu này, Vương Quế Quyên bên cạnh lại cười lạnh một tiếng.

“Ha ha, thật đúng là trùng hợp, hóa ra các ngươi là người một nhà.”

“Dám đánh tôi và con trai tôi, xem chồng tôi xử lý các người thế nào!”

“Tôi đã gửi tin nhắn cho chồng rồi, anh ấy sắp tới rồi!”

“Các ngươi chờ chết đi!”

Chưa đầy hai phút sau.

Kẹt.

Một tiếng phanh gấp truyền đến.

Sau đó, một chiếc Buick màu bạc đột nhiên dừng ở cửa quán mì.

Cửa xe mở ra, bảy người mặt to mày trợn, trên người đều là hình xăm, từ trong xe chui ra...

Người đàn ông cầm đầu, để râu quai nón, cau mày, đi nhanh về phía trước.

Khi nhìn thấy những người này, hàng xóm vây xem chung quanh, tự giác đều lui về phía sau một bước. Người đàn ông này, chính là chồng của Vương Quế Quyên - - Tạ Bưu.

Nhìn thấy Tạ Bưu, Vương Quế Quyên lập tức tỉnh táo lấy lại tinh thần, ôm con trai mập của mình chạy vọt tới, vừa khóc vừa mếu máo: "Cuối cùng thì chồng cũng đã tới, nếu anh không đến, vợ và con anh đều bị người ta đánh chết...”

“Anh có còn quản hai mẹ con em nữa không?”

Đáy mắt Tạ Bưu lộ ra sự tức giận.

“Là ai đánh hai mẹ con hai người?

Thằng bé mập và Vương Quế Quyên đồng thời chỉ về phía Tô Trường Phong làm như không có việc gì.

“Ba, là hắn!”

“Chồng, là hắn!”

Tạ Bưu nhìn về phía Tô Trường Phong, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.

Hắn từ bên hông, rút ra một thanh đoản đao sáng loáng, chỉ về phía Tô Trường Phong, thanh đao xém chút nữa là đụng vào mặt Tô Trường Phong.

“Người nhà Tạ Bưu tôi, cậu cũng dám đụng vào?”

“Muốn chết?”

Thấy Tạ Bưu rút đao ra, mọi người xung quanh đều sợ tới mức không dám thở mạnh.

Tô Tô ôm chặt cổ Tống Thanh Ca, rúc vào trong lòng cô, nhỏ giọng nỉ non: "Mẹ... Tô Tô sợ... Tô Tô không muốn ba bị người xấu bắt nạt..."

Tống Thanh Ca cắn răng một cái, đem Tô Tô nhét vào trong ngực Tô Trường Phong, sau đó chính mình chắn ở phía trước hai a con bọn họ.

“Chuyện này không liên quan đến hai người bọn họ, cầu xin anh tha cho chúng tôi, tôi nguyện ý bồi thường!”

Trong mắt cô, nếu Tạ Bưu hôm nay không buông tha Tô Trường Phong, Tô Trường Phong không bị đám lưu manh này đánh chết, cũng sẽ bị đánh thành tàn phế.

Trong mắt Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong chỉ là một người bình thường, đối mặt với loại côn đồ Tạ Bưu này, chỉ có phần chịu thiệt.

Tạ Bưu nhìn Tống Thanh Ca, cười lạnh một tiếng.

“Cầu xin tôi tha cho hắn?”

“Cũng được. Trước tiên cô lấy mười vạn tệ bồi thường cho vợ con tôi, sau đó để anh em tôi luân phiên ngủ với cô cả đêm, tôi sẽ tha cho chồng cô.”

“Thế nào?”

Nói xong, Tạ Bưu cười âm hiểm hai tiếng.

Tạ Bưu nói xong, Vương Quế Quyên lập tức kêu gào theo: "Đúng, cứ làm theo lời chồng tôi. Lấy mười vạn trước, ngủ với đàn ông một đêm.”

Tống Thanh Ca cắn răng, lạnh lùng nói: "Các người còn có liêm sỉ hay không?”.

Vương Quế Quyên cười lạnh: "Dù sao cô cũng là đồ lẳng lơ, ngủ với ai không phải ngủ. Giả bộ thuần khiết cái gì?”

Nhưng mà, vừa lúc này.

Bốp!

Một tiếng giòn vang, chấn kinh tất cả mọi người.

Chỉ thấy, má trái Vương Quế Quyên, đột nhiên bị tát một bạt tai, má cô ta dần dần sưng lên.

Tô Trường Phong nhìn về phía Vương Quế Quyên, một thân sát khí tản ra bốn phía: "Còn dám sỉ nhục cô ấy, có tin tôi cắt lưỡi bà không?”

Tất cả mọi người ở hiện trường, chao gồm Tạ Bưu, đều không nghĩ tới Tô Trường Phong lại dám đánh vợ mình trước mặt hắn.

“Con mẹ nó mày muốn chết!”

“Lên cho tao, giết chết hắn!”

Tạ Bưu hét lớn một tiếng, cầm đoản đao lên, chém đầu Tô Trường Phong.

Mấy người phía sau hắn, lúc này cũng đồng loạt cầm đao hướng về phía Tô Trường Phong.

“Ba chạy mau!" Tô Tô sợ tới mức nhắm mắt lại, cả người run rẩy.

Tống Thanh Ca cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Cô bỗng có chút hận mình, vừa rồi tại sao phải lập tức cự tuyệt điều kiện đối phương đưa ra. Nếu như kéo dài một chút thời gian, Tô Trường Phong sẽ có thời gian chạy......

Trong mắt Vương Quế Quyên tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Chém chết hắn, chém chết tên khốn này đi!" Vương Quế Quyên lớn tiếng nói.

Nhưng, giây tiếp theo.

Chỉ thấy, Tô Trường Phong đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chậm rãi giơ tay phải lên.

Một chưởng đánh xuống!

“Quỳ xuống!”

Bùm!

Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của mọi người, chỉ thấy Tạ Bưu cùng mấy người khác vung đoản đao qua một bên, tựa hồ như là bị cự thạch vạn cân đè lên người, bùm một cái, thẳng tắp quỳ trên mặt đất!

A!!

Chân của tôi.

Tạ Bưu cùng mấy người khác, gào khóc thảm thiết.

Tô Trường Phong nhìn về phía mấy người này, tay phải lại lười nhác thêm chút lực.

Bùm!

Mấy người vốn đang quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt bị đè dính xuống mặt đất, không còn khả năng đứng lên!
Chương 8 Điều Tra Âm Mưu

Xì.

Vô số người ở hiện trường đều không tin vào mắt mình

Một chưởng, áp đảo hết bảy người!

Đây là bá đạo bực nào? Khủng bố cỡ nào?

Nếu như hắn muốn, một chưởng cũng đủ để đem mấy người này, ép thành thịt băm!

“Sỉ nhục vợ của tôi, bắt nạt con gái của tôi, đây chính là cái giá phải trả.”

Tô Trường Phong giơ ngón tay lên, uy áp khủng bố, trong nháy mắt tiêu tán trong vô hình.

Tạ Bưu cùng mấy người khác, mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng, môi tím bầm, miệng thở hổn hển, sâu trong đáy mắt, tràn đầy sợ hãi.

Hắn chắc chắn, nếu như lại chọc tới người khủng bố trước mặt này, thì người chết chắc chắn sẽ là mấy người bọn họ.

“Chúng ta...... Đi nhanh lên...........”

Lúc này, Vương Quế Quyên đã sớm bị dọa ngây người.

Sao bà ta có thể không biết, Tô Trường Phong mạnh đến cỡ nào.

Bà ta không dám nói thêm một câu, cầm lấy điện thoại di động bắt đầu liên lạc. Vài phút sau, một chiếc xe tải chạy tới, kéo cả nhà Tạ Bưu và mấy người khác, không rên một tiếng chạy đi.

“Tô Tô, con gái ngoan của ba, ba đưa con và mẹ về nhà." Tô Trường Phong nhận con gái từ trong ngực Tống Thanh Ca, đáy mắt tràn đầy ôn nhu......

Trong biệt thự.

Tô Tô ngủ thiếp đi, nửa năm nay, cô bé không có một ngày nào không phải ở trong lo lắng, chỉ cần không chú ý sẽ bị những tên ăn mày kia đánh đập tàn nhẫn.

Hiện tại, rốt cục cô bé cũng có thể an tâm ngủ một giấc thật ngon.

Tống Thanh Ca đẩy cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng vỗ về vết thương của cô, nước mắt rưng rưng, tim như bị dao cắt.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Không biết từ lúc nào, Tô Tô mở mắt, nhìn Tống Thanh Ca.

“Mẹ không sao.”

Tống Thanh Ca nắm bàn tay nhỏ bé đầy vết thương của cô, đau lòng nói: "Tô Tô, đau không?”

Tô Tô lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng khóc... Bây giờ con không đau chút nào, vừa rồi ba tự tay bôi thuốc mỡ cho con.”

“Mẹ, Tô Tô đã nói, ba nhất định sẽ trở về tìm chúng ta." Lúc này, đáy mắt Tô Tô nở rộ trái tim nhỏ bé hạnh phúc.

Tống Thanh Ca không lên tiếng.

Tô Trường Phong trở về, mặc dù cô rất vui mừng, nhưng hiện tại hạnh phúc càng nhiều, thì lo lắng cũng càng nhiều.

Bởi vì cô biết, Tô Trường Phong đắc tội Bắc Thiên Vương...

Lúc này, một bóng người đẩy cửa đi vào.

“Ba... Con muốn ba ôm một cái." Tô Tô nhìn thấy Tô Trường Phong, giơ bàn tay nhỏ bé lên, lẩm bẩm nói.

Tô Trường Phong đi tới, bế Tô Tô lên, nhưng không cẩn thận đụng phải vết thương trên người Tô Tô.

“Tê......" Tô Tô kêu lên.

"Tô Tô, ba xin lỗi, là ba không chú ý..." Tô Trường Phong đau lòng nhìn con gái, hết sức tự trách.

Tô Tô cười khanh khách: "Ba, Tô Tô không đau. Chỉ cần ba ở bên cạnh Tô Tô, Tô Tô cái gì cũng không sợ.”

"Mẹ, sau này người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, không chao giờ tách ra nữa, được không?"

Tô Trường Phong nhìn về phía Tống Thanh Ca, Tống Thanh Ca rơi lệ gật gật đầu.

“Được......”

“Sau này, người một nhà chúng ta, không chao giờ tách ra nữa......”

Hai người chơi với Tô Tô một lúc, Tô Tô rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

“Trường Phong, anh theo em ra ngoài." Tống Thanh Ca nói.

“Được.”

Ra khỏi phòng, Tống Thanh Ca nhìn anh: "Anh mau thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây đi.”

Tô Trường Phong cười cười: "Rời khỏi nơi này? Vì sao vậy?”

“Anh đả thương Khâu Thiên Hải, Bắc Thiên Vương có thể bỏ qua cho anh sao?"

Tô Trường Phong cười khổ một tiếng: "Anh còn tưởng là chuyện gì, hóa ra em đang lo lắng chuyện này.”

“Vậy nếu Bắc Thiên Vương nếu tới tìm phiền toái, anh tính làm sao bây giờ?"

Tô Trường Phong cười nói: "Không làm sao cả, ông ta dám tới tìm phiền phức, anh sẽ giết không chừa một mảnh giáp.”

Tống Thanh Ca tức giận trợn trắng mắt.

“Trường Phong, bây giờ anh nói chuyện mạnh miệng như vậy. Sáu năm nay rốt cuộc anh đã đi đâu?”

Tô Trường Phong nhìn về phía Tống Thanh Ca.

“Thanh Ca, anh đi tòng quân.”

“Tham gia quân ngũ? " Tống Thanh Ca vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại.

Tô Trường Phong cười cười: "Em có nghe nói qua, Thương Long Chiến Thần chưa?”

Tống Thanh Ca đôi mắt đẹp lóe lóe: "Thương Long Chiến Thần, một vị anh hùng chém giết thống soái bảy nước, ở Đại Hạ này có ai không biết. Làm sao vậy?"

Tô Trường Phong nói: "Anh chính là Thương Long Chiến Thần."

Tống Thanh Ca lườm hắn một cái: "Tô Trường Phong, anh càng lúc càng khoác lác rồi đấy, trước kia anh không phải như vậy.”

“Anh thật sự là Thương Long Chiến Thần." Tô Trường Phong im lặng.

Tống Thanh Ca hừ một tiếng: “Anh có mấy cân mấy lượng em còn không biết sao? rước kia hai chúng ta đi leo núi, anh bị lợn rừng đuổi hai dặm đường, nửa cái mạng thiếu chút nữa không còn, với cái thể trạng này của anh còn nói chém chết bảy tên thông soái?”

Tô Trường Phong cười khổ.

Đích thực, trước kia thân thể hắn có chút yếu. Thế nhưng, sau khi hắn bái một người trong quân ngũ làm thầy, rất nhiều chuyện đã sớm thay đổi rồi.

“Quên đi. Sau này em sẽ hiểu." Tô Trường Phong nói.

“Nói đến đây, đôi mắt hắn lóe lên. Thanh Ca, có chuyện này, anh muốn hỏi em.”

Tống Thanh Ca nhìn anh: "Anh muốn hỏi, chuyện của tập đoàn Trường Ca phải không?”

Tô Trường Phong gật đầu: "Đúng. Tập đoàn Trường Ca sao lại bị cướp đi?”

Vẻ mặt Tống Thanh Ca phức tạp.

"Trước khi anh rời đi, đã giao tập đoàn Trường Ca cho em. Em dồn hết tinh lực vào điều hành công ty, mỗi ngày đi sớm về trễ, mặc dù mệt mỏi, nhưng cũng rất vui."

"Nhưng... sau khi anh đi chưa đầy nửa năm, bà nội và bác cả thông đồng với nhau, thiết lập âm mưu, lợi dụng sự tín nhiệm của mẹ đối với họ, lừa gạt chữ ký của mẹ, chiếm tập đoàn Trường Ca làm của riêng, cũng đuổi mẹ ra khỏi tập đoàn."

"Em không cam lòng, cùng bọn họ lý luận, bà nội không những không đem tập đoàn trả lại cho em, ngược lại còn thuê xã hội đen uy hiếp em..."

"Sau khi bọn họ cướp tập đoàn không bao lâu, liền tiến hành thanh tẩy những quản lý cấp cao trong tập đoàn, sau đó đổi tên tập đoàn thành tập đoàn Tống thị..."

Trong lòng Tô Trường Phong gợn sóng.

Tập đoàn Trường Ca, là tâm huyết của hắn và Tống Thanh Ca.

Không nghĩ tới, cứ như vậy trở thành vật trong túi của người khác......

Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong: "Em xin lỗi, là em làm mất tập đoàn Trường Ca, là em vô dụng.”

“Thật ra sáu năm nay, em vẫn muốn lấy lại công ty. Nhưng... một mình em thật sự quá khó khăn.”

"Tống gia vì chèn ép em, cấu kết thương hội Hàng Thành đưa em vào danh sách đen, đừng nói đoạt lại công ty, ngay cả tìm một việc làm cũng khó."

Lúc này, Tô Trường Phong làm sao còn có thể trách Tống Thanh Ca.

“Em không cần xin lỗi, không phải lỗi của em.”

“Cùng lắm thì, chúng ta lại xây dựng lại một tập đoàn Trường Ca.”

Tống Thanh Ca nhìn hắn, đáy mắt lộ ra một tia u oán: "Tô Trường Phong, anh ở biên giới sáu năm, tại sao không liên lạc gì với em và con gái?”

“Anh sợ Triệu gia như vậy sao?”

Tô Trường Phong sửng sốt, từ trong ngực lấy ra phong thư kia.

“Là em tự viết thư cho anh, bảo anh ngàn vạn lần không nên liên lạc với em.”

Trong thư viết rõ: "Trường Phong, vì sự an ổn của em và Tống gia, trong vòng sáu năm anh nhất định không nên trở về Hàng Thành. Nhớ kỹ!"

"Lá thư chính tay em viết?"

Tống Thanh Ca nhận thư, cẩn thận quan sát, lạnh lùng nói: "Đây không phải chữ của em. Tuy rằng rất giống, nhưng tuyệt đối không phải chữ của em."

"Ai đó bắt chước chữ viết tay của em để gởi cho anh!"

Đôi mắt Tô Trường Phong chớp động.

Xem ra, tất cả những thứ này, đều là Tống gia giở trò quỷ.

Mà mục đích của bọn họ, chính là vì cướp đi tập đoàn Trường Ca!

“Phá Quân!" Hắn hét lớn một tiếng.

Một thân ảnh từ ngoài cửa rất nhanh đi vào.

Hắn và Mặc Ảnh giống nhau, đều là tướng Tô Trường Phong tín nhiệm nhất.

“Phong ca!" Phá Quân trầm giọng nói.

“Chuyện tôi bảo cậu điều tra, điều tra rõ chưa? " Tô Trường Phong nhìn về phía hắn.

Phá Quân gật đầu: "Đã điều tra rõ.”

“Sáu năm trước, chuyện xảy vào đêm kết hôn của hai người, chính là Tống gia cố ý sắp đặt. Đêm đó, Tống gia sai người dẫn đại thiếu gia Triệu gia đã uống say ở quán bar tới hiện trường hôn lễ, cũng cố ý dẫn hắn trêu ghẹo chị dâu ở trước mặt anh.”

"Tống gia là muốn mượn tay của Triệu gia, sau đó chiếm lấy tập đoàn Trường Ca"
Chương 9 Tôi là Thương Long Chiến Thần

Phá Quân nói xong, Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca xem như hoàn toàn biết rõ chân tướng năm đó.

Thì ra, tất cả đều là do Tống gia giở trò.

Ha ha, bố trí thật đúng là chu toàn.

Để có được Trường Ca, bọn họ thật sự là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Tô Trường Phong cười lạnh hai tiếng: "Chỉ là, đồ vật của Tô Trường Phong tôi, dễ dàng lấy như vậy sao.”

Tống Thanh Ca hít sâu một hơi: "Nếu có cơ hội, em sẽ đi tìm họ hỏi cho rõ. Mặc kệ dùng biện pháp gì, em cũng phải lấy lại tập đoàn Trường Ca.”

Tô Trường Phong chớp mắt: "Chuyện này để sau hãy nói. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là để cho em và Tô Tô dưỡng thương thật tốt. Thân thể tốt, chúng ta mới có tinh lực đấu với ác nhân."

“Thanh Ca, em ở nhà với Tô Tô, anh và Phá Quân ra ngoài bốc thuốc cho em.”

Trong lòng Tống Thanh Ca ấm áp, gật gật đầu: "Được, em nghe lời anh.”

Tô Trường Phong mỉm cười, sau đó mang theo Phá Quân, sải bước rời đi.

Nửa tiếng sau.

Cầm thuốc trở về, Tô Trường Phong nhìn thấy Tống Thanh Ca đang ngồi ngẩn người trước cửa.

“Sao vậy? Thanh Ca, xảy ra chuyện gì sao?”

Tống Thanh Ca cầm trong tay một tấm thiệp mời, nhìn về phía Tô Trường Phong: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi của bà nội em. Tống gia phái người tới thông báo cho em đến tham gia.”

Đôi mắt Tô Trường Phong chớp động: "Không phải bà ta đã đuổi em ra khỏi Tống gia rồi sao, vì sao còn muốn mời em tới?"

Tống Thanh Ca khẽ thở dài một tiếng: "Là bởi vì Khâu Thiên Hải.”

"Bà nội cũng mời Khâu Thiên Hải, muốn em qua đó tiếo ông ta.”

Chuyện Khâu Thiên Hải bị giết, bởi vì Bắc Thiên Vương phong tỏa tin tức, cho nên Tống gia cũng không biết. Cho nên lão phu nhân muốn mượn cơ hội đại thọ của mình, lôi kéo làm quen với Khâu Thiên Hải, để nhận được nhiều đơn làm ăn hơn.

Tô Trường Phong cười lạnh, "Khâu Thiên Hải, sợ là không đi được rồi.”

“Nhưng mà, thọ yến ngày mai, anh cùng đi với em.”

“Vừa hay, cũng sáu năm rồi anh không gặp người nhà Tống gia. Có rất nhiều chuyện muốn nói chuyện trực tiếp với bọn họ!”

Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong.

Ánh mắt của hắn tràn đầy cương nghị và tự tin.

“Được, vậy thì tùy anh.”

“Haizz, xem ra, anh phải đi chuẩn bị quà mừng cho bà nội rồi." đôi mắt Tô Trường Phong loe lóe, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, giữa trưa.

Biệt thự Tống gia.

Giăng đèn kết hoa, một mảnh tưng bừng, khua chiên múa trống rộn ràng.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão phu nhân Tống gia, Tống gia mời rất nhiều khách quý, lúc này đều đã đến đông đủ

Nhưng duy chỉ thiếu chủ tịch tập đoàn Thiên Hải - Khâu Thiên Hải.

Lão phu nhân ngồi ở trong phòng khách, mặt mũi hồng hào, một đống người đang vây quanh bà ta nịnh hót.

Trước Tống gia, chỉ là một tiểu gia tộc không có chút danh tiếng gì, thậm chí ngay cả top bốn gia tộc ở Hàng Thành cũng không có cửa lọt vào.

Nhưng sau khi cướp tập đoàn Trường Ca, thực lực Tống gia tăng mạnh, trải qua mấy năm kinh doanh, đã tiến vào hàng ngũ top đầu gia tộc ở Hàng Thành.

“Bà nội, đây là trâm Long Phượng cháu trai mua cho bà, chúc bà phúc như Đông Hải." Cháu trai Tống Khải của lão phu nhân dâng lễ vật.

“Bà nội, đây là vòng tay ngọc Hòa Điền cực phẩm cháu gái mua cho bà, chúc bà sống thọ hơn Nam Sơn." Cháu gái Tống Thanh Mạn cũng dâng lên lễ mừng thọ đã chuẩn bị sẵn.

"Mẹ, đây là Kim Ti Nam Mộc Long con trai chuẩn bị cho mẹ, do đỉnh cấp đại sư ở Đại Hạ chế tạo, vô giá, chúc mẹ vạn thọ vô cương!"

Các khách khứa ở hiện trường, theo đó cũng vỗ tay tán thưởng.

Hậu bối Tống gia thật sự là có hiếu, làm cho người ta hâm mộ.

Lão phu nhân vẻ mặt vui mừng, cười đến không ngậm miệng lại được.

Được được, đừng đứng nữa, mau tới ngồi đi.

Tống Thế Ân dẫn một trai một gái, lần lượt ngồi ở hai bên lão phu nhân.

“Mẹ, thời gian không còn sớm, tiệc mừng thọ của mẹ chuẩn bị bắt đầu chứ?" Tống Thế Ân ở một bên nhắc nhở.

Bà lão trừng mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ anh không thấy chủ tịch Khâu còn chưa tới sao?”

Tống Thế Ân ngượng ngùng cười: "Đúng đúng, nhưng con nghĩ Khâu tiên sinh sẽ đến ngay.”

Nhưng ngay lúc này.

Một âm thanh cười lạnh, từ cửa truyền đến.

“Hắn ta không tới được, mọi người không cần chờ.”

Xoẹt!

Ánh mắt mọi người, toàn bộ hướng về phía cửa.

Chỉ thấy, Tống Thanh Ca cùng Tô Trường Phong đang đi vào đại sảnh.

Người vừa nói chuyện, chính là Tô Trường Phong.

Trong sảnh mọi người nhìn thấy hai người này, tất cả đều chấn kinh.

“Tô Trường Phong?”

......

“Cậu...... Sao lại trở về?”

Tống Thanh Mạn nhìn thấy Tô Trường Phong, giống như là thấy quỷ.

Rõ ràng cô ta đã giả chữ của Tống Thanh Ca cảnh cáo hắn, bảo hắn trong vòng sáu năm không nên trở về Hàng Thành, hắn sao đã trở lại?

Tô Trường Phong đã trở lại, vậy chuyện bọn họ chiếm tập đoàn Trường Ca, không phải bại lộ rồi sao...

Mặc dù khiếp sợ nhưng mọi người Tống gia rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Hắn trở về thì có thể như thế nào đây, tập đoàn Trường Ca hiện tại đã biến thành tập đoàn Tống thị, đây là sự thật, ai cũng không thay đổi được.

Huống chi, với thực lực hiện tại của Tống gia, muốn đối phó hắn hẳn là rất dễ dàng.

“Tô Trường Phong, anh còn không biết xấu hổ mà trở về?”

“Trốn ở bên ngoài sáu năm, vợ con cũng không cần, làm đàn ông như anh cũng thật giỏi giang. Nếu tôi là anh, tôi sẽ đâm đầu chết quách đi cho rồi!”

Tống Khải cười lạnh châm chọc nói.

Nghe được lời của Tống Khải, khách khứa ở hiện trường cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Đây không phải là tên phế vật bị Triệu gia dọa chạy sao? Sao hắn lại trở về?”

Có thể là ở bên ngoài lăn lộn không nổi nữa.

Nghe nói năm đó hắn đắc tội Triệu gia đại thiếu, sợ tới mức trong đêm đó bỏ trốn, ngay cả động phòng cũng không kịp.

“Ha ha...... Thật là một tên phế vật.”

Tống Thế Ân nhìn về phía Tô Trường Phong, ánh mắt chớp động: "Tô Trường Phong, mấy năm nay cậu trốn đi đâu vậy, chúng tôi phái mấy nhóm người đi tìm cậu cũng không tìm được.”

"Cậu trốn cũng thật xa đó, mà tôi nói này, chi bằng cậu đào một cái hang trốn vào đó đi, chạy xa như thế làm gì?”

Mỗi câu mỗi từ đều là châm chọc không chút khách sáo.

Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Tôi chỉ đi đến biên giới phía Bắc làm lính, không có thời gian trở về.”

"Đi lính?"

“Thì ra là giải ngũ trở về." Tống Thế Ân cùng những người Tống gia khác liếc mắt nhìn nhau, vừa rồi trong lòng có chút lo lắng kia, cũng theo đó tan thành mây khói.

Với thực lực hiện nay của Tống gia, đối phó với một quân sĩ xuất ngũ như hắn còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.

“Đến đây, nói cho mọi người biết, anh ở Bắc cảnh làm đến chức vụ gì?”

“Là binh lính cho heo ăn, hay là binh lính nấu cơm?”

Tống Khải châm chọc, chọc cho tất cả mọi người đều cười ha ha.

Tô Trường Phong ngẩng đầu nhìn về phía Tống Khải: "Đều không phải!"

“Vậy rốt cuộc anh làm gì ở Bắc Cảnh? Cậu nói đi." Tống Khải truy vấn.

Đáy mắt Tô Trường Phong hàn quang chớp động: "Ở Bắc cảnh tôi là Thương Long Chiến Thần!"

“Gì cơ?”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Vài giây trôi qua.

Tất cả đều cười vang lên!
Chương 10 Chuyện Xưa

Trời ạ, có phải đầu óc tiểu tử này hỏng rồi không?

Hắn cho rằng ở lại Bắc cảnh là có thể trở thành Thương Long Chiến Thần?

"Thương Long Chiến Thần là nhân vật như thế nào, một mình trấn tám phương, đánh tan bảy nước quân địch. Loại phế vật như mày, xách giày cho Thương Long Chiến Thần cũng không xứng?"

Tống Thanh Ca bên cạnh, có chút nhức đầu.

Đã sớm cảnh cáo hắn không nên khoác lác hắn lại không nghe.

“Tô Trường Phong, anh tới lấy lòng mọi người sao?”

“Anh không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của bà nội, cút ra ngoài!" Tống Khải cảnh cáo.

Tô Trường Phong không để ý tới Tống Khải, ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân: "Bà nội, nghe nói hôm nay là đại thọ bảy mươi của bà, cháu chuẩn bị cho bà một phần hậu lễ, hy vọng bà có thể thích."

Nghe Tô Trường Phong nói, sắc mặt lão phu nhân hơi có chút chuyển biến. Đối với lễ vật tặng không, lão phu nhân từ trước đến nay sẽ không cự tuyệt.

“Ồ? Anh cũng có hiếu đấy.”

“Anh chuẩn bị lễ vật gì cho tôi? Tôi muốn nhìn xem.”

Tô Trường Phong gật gật đầu, hướng về phía sau, phất phất tay.

Sau đó, hai người nâng một kiện vật phẩm thẳng người đi vào đại sảnh.

Tất cả mọi người ngẩng cổ lên, nhìn chằm chằm món quà kia.

Bởi vì phía trên phủ một tấm vải đỏ, ai cũng không nhìn thấy rốt cuộc là quà gì. Nhưng càng không nhìn thấy, càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người......

"Để cái này ở đây là được rồi." Tô Trường Phong chỉ vào cái bàn trước mặt lão phu nhân nói.”

Phá Quân cùng Mặc Ảnh đem lễ vật đặt ở trên bàn.

Nhấc lên. "Tô Trường Phong nói.”

Xoẹt!

Mặc Ảnh giơ tay kéo vải đỏ ra.

Sau đó, lễ vật lộ ra trước mắt mọi người.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đứng lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn qua.

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy "Lễ vật" kia, sắc mặt không khỏi đại biến.

Lão phu nhân lại càng bị dọa đến đặt mông ngồi luôn dưới đất.

Bởi vì, lễ vật này không phải cái gì khác, mà là một linh vị viết tên của lão phu!

“Tô Trường Phong! Anh muốn chết à!" Tống Khải chỉ vào Tô Trường Phong, giận không kềm chế được.

Hắn bỗng nhiên nắm lấy một cái ghế bên cạnh, ném về phía Tô Trường Phong.

Tuy nhiên.

Bùm!

Không đợi Tống Khải tới gần Tô Trường Phong, Phá Quân liền một bước bước ra!

Hắn nắm lấy cánh tay của Tống Khải, đột nhiên dùng lực.

Răng rắc!

Cánh tay phải của Tống Khải, trong nháy mắt gãy làm hai!

Toàn trường hít một hơi khí lạnh.

Ra tay thật ác độc.

Một lời không hợp, liền phế một cánh tay người ta!

“Tô Trường Phong, sao anh dám!" Lão phu nhân ôm ngực, toàn thân run rẩy.

“Thuốc...... Thuốc, mau đưa thuốc.....”

Vừa rồi bị Tô Trường Phong làm cho tức giận, bệnh tim của lão phu nhân tái phát.

Tô Trường Phong nhìn về phía mọi người Tống gia: "Cho các ngươi thời gian nửa tháng, trả lại tập đoàn Trường Ca. Hơn nữa, công khai tạ tội trên báo chí vì các ngươi cấu kết với Khâu Thiên Hải, làm tổn thương Thanh Ca và Tô Tô. Nếu không, ta sẽ đem Tống gia các ngươi, xóa sổ khỏi bản đồ của Hàng Thành!”

“Thanh Ca, chúng ta đi.”

Nói xong, hắn kéo Tống Thanh Ca, sải bước rời đi.

Sau khi Tô Trường Phong rời đi, trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch.

Chỉ có Tống Khải ôm cánh tay bị bẻ gãy, kêu rên không ngừng......

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi xe cứu thương!" Lão phu nhân nói với bọn người Tống gia.

“Vâng..." Hạ nhân vội vàng bắt đầu gọi điện thoại.

Giờ phút này, trong lòng lão phu nhân, phẫn nộ nói không nên lời.

Hôm nay chính là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ta!

Vốn định ở thọ yến, có thể mở mày mở mặt vui vẻ nghe người ta ca tụng.

Nhưng ai ngờ, bởi vì sự xuất hiện của Tô Trường Phong, làm cho bà ta bị toàn bộ người ở Hàng Thành chê cười!

Một bên Tống Thanh Mạn, mặt mũi lạnh như băng: "Bà nội, Tô Trường Phong đả thương anh trai con, còn trước mặt mọi người sĩ nhục bà, chúng ta nhất định phải cho hắn ném mùi đau khổ!”

Lời nói của Tống Thanh Mạn, dẫn tới sự "đồng cảm" của những vị khác khác.

“Quả thật, Tô Trường Phong vừa rồi thật sự quá ngông cuồng. Tôi nhìn không nổi nữa!”

"Một quân sĩ xuất ngũ bình thường mà thôi, lại dám không biết trời cao đất rộng như vậy!”

“Nếu hắn là người của Ngô gia tôi, tôi đã sớm đánh gãy chân hắn rồi!”

Tống Thế Ân cắn răng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không tha cho hắn!”

Đôi mắt lão phu nhân chớp động, lạnh lùng nói: "Vậy anh còn chờ cái gì?”

“Mau động thủ!”

“Vâng!”

Tống Thế Ân không chậm trễ thêm thời gian, lấy di động ra, bấm một dãy số......

Ngõ Đồng Lý, số 12.

Đây là nhà cũ của Tô gia.

Hắn đã không trở lại đây sáu năm rồi.

Tô Trường Phong đứng ở cửa, suy nghĩ rất nhiều thứ.

Đêm mưa của mười sáu năm trước, hắn bị cắt đứt gân tay gân chân, hắn và mẹ bị đuổi ra khỏi Tô gia.

Đêm hôm đó, cả người mẹ đầy máu cõng hắn trên lưng, ở trong gió lạnh thấu xương, từng bước từng bước liều chết cõng hắn đến nhà ga, lên xe lửa xuôi về phía nam.

Sau đó hai người lưu lạc ở Hàng Thành, nương tựa lẫn nhau.

Chỉ là, bởi vì chuyện năm đó, trên người mẹ hắn có mầm bệnh, không tới vài năm thì qua đời.

Tô Trường Phong đứng trong quanh sân, lẳng lặng đi tới. Từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, đều lưu lại quá nhiều hồi ức của hắn và mẹ.

Nhớ tới chuyện cũ, hốc mắt Tô Trường Phong đỏ lên.

“Nghĩ gì thế?" Tống Thanh Ca nói.

Tô Trường Phong quay lưng lại, để gió thổi khô nước mắt: "Năm đó, anh và mẹ bị đuổi ra khỏi Đế Kinh, sau khi lưu lạc ở Hàng Thành, thì an cư ở đây.”

Là đế kinh Tô gia, hủy mẹ anh, cũng thiếu chút nữa hủy cả đời anh!

Nói đến đây, hắn siết chặt nắm tay, phút chốc không khống chế đượcc cảm xúc.

Đoạn chuyện cũ này, Tống Thanh Ca có nghe qua.

Cô thở dài một tiếng, "Tô gia hiện giờ là một trong sáu đại gia tộc đứng đầu đế kinh, quyền thế ngập trời. Anh muốn báo thù, đã không thể nào......”

Một trong sáu đại gia tộc ở Đế Kinh, uy danh hiển hách, Đại Hạ cơ hồ không ai không biết.

Tô Trường Phong cười lạnh: "Trên đời này, không có chuyện gì là không thể. Chờ cơ hội thích hợp, anh nhất định phải đi đế kinh, muốn một lời giải thích từ bọn họ.”

Đáy lòng Tống Thanh Ca bất đắc dĩ.

Nàng biết Tô Trường Phong muốn báo thù, nhưng đế kinh Tô gia là con quái vật lớn, làm sao một người phàm phu tục tử như hắn có thể động đến?

Đúng lúc đó.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng phanh gấp gáp.

Cọt kẹt!

Chỉ thấy, hai chiếc xe tuần tra màu đen, dừng ở cửa phòng cũ. Khi Tô Trường Phong nhìn thấy xe tuần tra, đôi mắt lóe lên.

Chỉ thấy, trong xe tuần tra, bảy tám người đi ra, ánh mắt lạnh như băng đi về phía Tô Trường Phong.

Dẫn đầu, là đội trưởng Tôn Lượng của tiểu đội này.

Tô Tô trong sân, bị dọa đến ôm lấy chân Tô Trường Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Cha, Tô Tô sợ..."

Tô Trường Phong vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Không sợ, có cha ở đây.”

"Cậu chính là Tô Trường Phong phải không?"

“Ôm đầu ngồi xổm xuống!" Giọng Tôn Lượng cao lên tám độ.

Xoẹt!

Ánh mắt Tô Trường Phong, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

“Nói nhỏ một chút, dọa con gái tôi rồi.”

Tôn Lượng cười lạnh một tiếng: "Dọa đến con gái của cậu thì sao? Con gái của cậu chẳng lẽ là công chúa sao? Người đâu, còng hắn lại!”

Chà chà!

Lập tức có hai người, móc ra một bộ "Vòng tay bạc".
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom