• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thương Long Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Năm đại chỉ huy sứ

“Đại ca, sự tình bọn em đều biết rồi." Tiêu Vũ Long trầm giọng nói. Em mang theo một ngàn Xích Long quân, không tính là nhiều, nhưng giết chết đám chó má này không phải việc khó.

Đại ca, em mang theo hai ngàn Viêm Hoàng Vệ!

Em mang theo hai ngàn Long Thứ quân, giết bọn chúng máu chảy thành sông!

Còn em không mang theo ai cả, em muốn tự mình động thủ!

Bốn người lòng đầy căm phẫn, nhao nhao tỏ thái độ.

“Ai, cái tên Cung Đằng kia sao không tới?" Nam bộ chiến vực chỉ huy sứ Tề Hồng Đào mắng một tiếng: "Tên tiểu tử này nếu dám không lộ diện, em thề sẽ giết chết hắn. Về sau đừng nói là huynh đệ của chúng ta.”

Tiêu Vũ Long nói: "Không đâu, chắc có việc nên đến muộn mà thôi. Cung Đằng giống như chúng ta, đều coi đại ca là người thân, lần này sẽ chắc sẽ đến thôi.”

Tô Trường Phong nhìn về phía bọn họ, đáy mắt dâng lên một tia sương mù.

"Các vị huynh đệ, Tô Trường Phong, khắc ghi trong lòng!"

Bốn người đồng loạt trợn trắng mắt.

"Đại ca, nếu huynh còn coi bọn em là huynh đệ, cũng đừng khách khí với bọn em như vậy."

Tô Trường Phong gật gật đầu, "Được. Mọi người đều là huynh đệ của tôi, nếu đã đến đây thì đi cùng tôi.”

Hôm nay, Tô Trường Phong tôi, muốn đại khai sát giới!

Hàng Thành hôm nay, phải long trời lở đất!

Khâu phủ.

Giờ phút này, người ra người vào, chật kín đầu người.

Dưới trướng Bắc Thiên Vương, chín đại thái bảo, một thân hắc y, ngẩng đầu mà đứng.

Ba mươi sáu đường khẩu đường chủ, đứng ở phía sau chín đại thái bảo, thắt lưng đeo đoản đao, sát khí sắc bén.

Phía sau ba mươi sáu người này là bảy ngàn tên thuộc hạ cầm mã tấu!

Hôm nay, tất cả thế lực dưới trướng Bắc Thiên Vương đều xuất kích.

Bên cạnh Khâu Thiên Giang, ngoại trừ con gái Khâu Mỹ Linh, con rể Bạch Tư Triết, còn có quân sư Triệu Tứ Hải.

Khâu Thiên Giang nhìn mọi người trước mắt, ánh mặt nhàn nhạt nói: "Các vị huynh đệ, hôm nay, tôi cùng Tô Trường Phong ác chiến ở sông Thương Giang. Tên kia, giết chết em trai tôi, sĩ nhục con gái tôi, đánh con rể tôi. Thù này, không thể không báo!"

Nghe được Khâu Thiên Giang nói, bảy ngàn thuộc hạ đồng thanh hô to lên: "Báo thù, báo thù.”

Khâu Mỹ Linh từ bên hông rút ra chủy thủ, trong mắt đầy sát khí: "Ba, hôm nay không giết tên họ Tô, Khâu Mỹ Linh con về sau cũng không cần ở Hàng Thành này nữa!"

Xoẹt!

Trong chín đại thái bảo, có một đạo thân ảnh giống như quỷ mị, bước một bước liền xuất hiện ở trước mặt Khâu Mỹ Linh.

“Đại tiểu thư yên tâm. Có chín huynh đệ chúng tôi ở đây, hôm nay nhất định sẽ để đại tiểu thư chính tay đâm kẻ này!" Lão đại trong đội Thái Bảo nhìn Khâu Mỹ Linh, trầm giọng nói.

Còn tám vị Thái Bảo khác, trong chớp mắt cũng đã đứng sau lưng tên vừa rồi.

“Xin đại tiểu thư yên tâm!”

Xoạt xoạt xoạt!

Đường chủ của ba mươi sáu đường khẩu, cũng đều rút đoản đao bên hông ra.

“Xin đại tiểu thư yên tâm, hôm nay nhất định để cho cô trút được cơn giận này!”

Khâu Thiên Giang vô cùng hài lòng với biểu hiện của mọi người.

“Mỹ Linh, con yên tâm đi. Có chín vị Thái Bảo ở đây, hôm nay nhất định sẽ báo thù rửa hận cho con.”

Sau đó ông ta nhìn Triệu Tứ Hải bên cạnh: "Tứ Hải, bốn vị tông sư khi nào đến?"

Triệu Tứ Hải trầm giọng nói: "Khâu gia, tứ đại tông sư lát nữa sẽ trực tiếp đi đến cửa sông.”

“Được.”

Khâu Thiên Giang gật đầu.

Lúc này, có người vội vàng đến báo cáo.

“Bẩm báo Khâu gia, Hàng Thành Ngô gia và tám gia tộc lớn nhỏ, phái người đến trợ trận!”

Chỉ thấy, một hàng hơn một trăm người, lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hơn một trăm người này trang phục mặc trên người không đồng nhất, nhưng mỗi người đều ý chí chiến đấu sục sôi, nhìn sơ qua đều biết là thân thủ bất phàm.

“Hàng Thành Ngô gia, phái bốn mươi người đến trợ trận cho Khâu gia!" Một gã to con bận đồ đen ôm quyền nói.

“Hàng Thành Thiệu gia, phái ba mươi người đến trợ trận cho Khâu gia!”

“……”

“……”

Đại diện các gia tộc phái tới, đều nhao nhao đứng lên báo danh.

Những gia tộc này kỳ thật cũng không lớn, nhưng vì muốn nịnh bợ Bắc Thiên Vương cho nên đều phái người tới.

Nhìn người mà các đại gia tộc phái tới, Khâu Thiên Giang cười ha ha hai tiếng.

“Tốt, tốt!”

“Được các vị coi trọng, Khâu mỗ tôi hôm nay chắc chắn sẽ lấy đầu tên khốn kiếp kia!”

Khâu Thiên Giang ra lệnh một tiếng, hiện trường hơn bảy ngàn người, trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía bờ sông Thương Giang.

Thành phố.

Người qua đường thấy đoàn xe đằng đằng sát khí, lập tức vây lại một chỗ, nghị luận sôi nổi.

"Trời ạ, các ngươi có thấy không, kia hình như là đoàn xe của Bắc Thiên Vương! xảy ra chuyện gì thế?"

“Đoàn xe có hơn một trăm chiếc, ít nhất dẫn theo bốn năm ngàn người phải không?”

“Tôi nói cho mà biết, ước chừng có hơn bảy ngàn người đó. Nghe nói, mấy ngày hôm trước có người, đại náo hôn lễ con gái Bắc Thiên Vương, còn trước mặt tất cả mọi người giết chết em trai của ông ta. Lần này Bắc Thiên Vương dẫn toàn bộ người muốn giết cái tên không biết trời cao đất rộng kia!"

Mọi người ở hiện trường đều hít một hơi khí lạnh.

Tên kia khẳng định chết chắc rồi!

Hai mươi phút sau, bên bờ sông Thương Giang.

Cả đám người Bắc Thiên Vương, toàn bộ đã vào vị trí. Phóng mắt nhìn lại như một rừng người, sát khí ngút trời, thật là đồ sộ.

Khâu Mỹ Linh nhìn thời gian, nhíu mày nói: "Ba, Tô Trường Phong không phải không đến chứ?”

Bạch Tư Triết ở một bên nói: "Mỹ Linh, em đừng lo lắng. Nếu hắn không dám đến, anh sai người bắt người phụ nữ của hắn lại cho thuộc hạ hiếp một trận. Đến lúc đó, xem hắn có dám trốn nữa không!"

Khâu Mỹ Linh nhìn Bạch Tư Triết, cười lạnh một tiếng: "Ông xã, anh thật có tài.”

Khâu Thiên Giang ở một bên, thản nhiên nói, "Yên tâm, hắn sẽ đến thôi.”

“Khâu gia! Ngài mau nhìn phía trước!”

Đang lúc tất cả mọi người đang hoài nghi, Tô Trường Phong có phải bị dọa đến cho chạy tuột quần rồi không, thì một đạo thân ảnh lẻ loi, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Người nọ, ngoại trừ Tô Trường Phong, còn có thể là ai.

Chỉ thấy, Tô Trường Phong đơn độc một mình, hiên ngang chắp tay bước đến trước mặt hơn bảy nghìn người.

Tuy rằng chỉ có một người, nhưng hắn không chỉ không sợ, ngược lại khí thế uy phong như rồng bay, rất có phong thái của những chiến thần trong truyền thuyết.

Khâu Thiên Giang thấy Tô Trường Phong đến một mình, không khỏi có chút bội phục.

“Tô Trường Phong, cậu quả nhiên không để cho tôi thất vọng, dám một mình đến đây!”

Đáy mắt Khâu Thiên Giang tràn ngập sát ý hét lên: "Hôm nay, lão già đây phải giết ngươi, vì em trai mà báo thù rửa hận!"

Xoạt xoạt xoạt!

Ba mươi sáu vị đường chủ rút đoản đao bên hông ra!

Xoạt xoạt xoạt!!

Phía sau bọn họ, bảy ngàn thuộc hạ, cũng toàn bộ rút ra vũ khí sắc nhọn, lộ ra sát ý ngút trời.

Vù vù vù!

Chín vị Thái Bảo cũng đồng loạt hiện thân!

Tên đại ca của chín vị Thái Bảo, mặt hướng về Tô Trường Phong, quát to một tiếng: "Tô Trường Phong, còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ!"

Tô Trường Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía người này.

Tên lão đại vừa nói xong vung một nắm đấm, đột nhiên đánh thẳng vào mặt Tô Trường Phong!

Một quyền này, ước chừng phải nặng ngàn cân!

Nhưng mà, Tô Trường Phong chỉ là không chút hoang mang, giơ tay phải lên.

Đưa một quyền đánh ra.

Bùm!

Cả người tên lão đại trong nháy mắt bị đánh nổ, xương cốt toàn thân đứt đoạn, miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài......

Hiện trường hơn bảy ngàn người, mắt mở to nhìn về Trung tâm của sân khấu.

"Đây là toàn bộ thực lực của Bắc Thiên Vương?"

“Quá yếu.”

Tô Trường Phong thản nhiên nói.

Mà đúng lúc này.

Vù vù vù!

Bốn đạo thân ảnh, giống như bốn đạo tia chớp, lại mang theo tiếng xé gió ầm ầm chói tai, đột nhiên từ trên trời giáng xuống!

Khi đám người Khâu Thiên Giang nhìn thấy bốn người này, nhất thời trong lòng mừng rỡ.

"Tứ đại tông sư đến rồi!"

Bốn người này, chính là Khâu Thiên Giang bỏ ra số tiền lớn, mời đến giúp đỡ. Vì mời bốn người này, ông ta ước chừng đã tiêu hơn ba ngàn vạn tệ!

Khâu Thiên Giang vội vã chạy lên nghênh đón, vừa chạy vừa cười to.

"Hôm nay có tứ đại tông sư đến tọa trấn, mặc cho hắn là Thiên Vương lão tử, cũng khó thoát khỏi đây.”
Chương 17 Ngươi rốt cuộc là ai

Cầm đầu là một lão giả tóc bạc nhìn về phía Tô Trường Phong, đáy mắt tràn đầy khinh thường.

Lão giả đột nhiên quát to một tiếng!

“Quỳ xuống!”

Nương theo lời của lão giả vừa quát, một đạo uy áp mãnh liệt, toàn bộ xông về phía Tô Trường Phong.

Lão giả tóc bạc muốn dùng uy áp do mình tạo ra, đè bẹp Tô Trường Phong xuống đất!

Nhưng mà......

Tô Trường Phong vẫn đứng đó, lù lù bất động, vững như Thái Sơn.

Lão giả tóc bạc không khỏi sửng sốt.

Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng, lắc nhẹ người một cái.

Lúc này có một đạo uy áp, giống như sóng lớn, vây quanh lão giả tóc bạc!

Bùm!

Lão giả tóc bạc trong nháy mắt, chỉ cảm thấy hình như ông trời đang sập xuống đè lên người ông ta.

Phụt!

Cổ họng ông ta ngây ngấy mùi máu, phun ra một ngụm máu tươi, rầm một tiếng, lui về phía sau mấy bước.

Xoẹt!

Tất cả mọi người lại mở mắt to hơn nhìn lên trên.

Lão giả tóc bạc đường đường là một tông sư!

Tô Trường Phong ngay cả tay cũng không giơ lên, vậy mà đã làm cho một vị tông sư hộc máu!

Khóe miệng Tô Trường Phong khẽ nhếch, nói: "Chỉ bằng các người, cũng xứng để tôi quỳ xuống?"

“Những con kiến hôi như các ngươi, ở trong mắt Tô Trường Phong tôi, tính là thứ gì?”

Sư gia Triệu Tứ Hải hừ lạnh một tiếng.

“Cậu quả thật có chút tài năng. Nhưng tốt nhất cậu nên thấy rõ tình thế hôm nay thế nào!”

"Hôm nay, dưới trướng Bắc Thiên Vương, bảy ngàn thuộc hạ, ba mươi sáu đường chủ, chín đại Thái Bảo, lại thêm bốn đại tông sư!”

Triệu Tứ Hải nói đến đây, nở nụ cười đắc ý.

"Tô Trường Phong, vợ cậu mở một quán mì ở Hàng Thành đúng không? Cô ấy rất đẹp, các anh em đều rất thích cô ấy..."

Triệu Tứ Hải tâm tư ác độc nói tiếp.

Trước đó ông ta đã phái thủ hạ, điều tra qua Tống Thanh Ca, muốn dùng cái này uy hiếp Tô Trường Phong.

Nhưng mà, lời của Triệu Tứ Hải còn chưa nói xong.

Bùm!

Tô Trường Phong đột nhiên giơ tay phải lên!

Đầu Triệu Tứ Hải giống như quả bóng cao su, trong nháy mắt bị một chưởng của hắn đập vỡ, huyết nhục bay tứ tung!

Tê!!

Hiện trường mặc dù có hơn bảy ngàn người, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như thế, cũng rớt mồ hôi hột.

Chúa ơi.

Quá hung ác!

Nhưng mà, bọn họ nào biết được, chút cảnh tượng đẫm máu này, đối với Tô Trường Phong mà nói, cũng không được tính là món khai vị.

Hắn ở chiến trường, thường xuyên đều phải đối mặt với thi thể chất thành núi, chân tay bị cụt, máu chảy thành sông, còn ở đây mới vài ba người đã nhằm nhò gì.

“Thứ mà tôi ghét nhất, chính là lấy vợ con tôi ra uy hiếp.”

Tô Trường Phong khoanh tay đứng đó, khẽ lắc đầu.

“Các ngươi cảm thấy, hôm nay tới đây, tôi chắc chắn phải chết đúng không?”

"Các ngươi cảm thấy, các ngươi mang đến người đã đủ nhiều, đủ mạnh, đúng không?"

Mà đúng lúc này.

Một âm thanh vang dội, đột nhiên truyền đến.

“Nếu như còn chưa đủ, vậy cộng thêm tôi thì sao?”

Chỉ thấy, một đạo thân ảnh, thống lĩnh hơn ba mươi người, đạp gió mà đến. Trên người bọn họ mặc quân trang, trên ngực còn thêu một con chim ưng.

Vương bài của chiến khu phía đông - chiến đội Thiên Ưng!

“Là Tiểu Lực, Tiểu Lực tới rồi!”

Đám người Khâu Thiên Giang mừng rỡ, lập tức nghênh đón.

“Tiểu Lực, cậu tới thật đúng lúc." Khâu Mỹ Linh kéo cánh tay Đinh Lực, chỉ vào Tô Trường Phong, lạnh lùng nói: "Mau giúp chúng tôi thu dọn đống tạp chủng này.”

Đinh Lực hai mắt như đuốc, khí tức bắt đầu khởi động.

Hắn tuy rằng chỉ có hai mươi bảy tuổi, nhưng đã bước vào cảnh giớ nửa bước tông sư, là thiên tài trăm năm có một.

“Nghe nói, là anh giết chú hai tôi?”

Tô Trường Phong nhìn chim ưng trước ngực hắn: "Cậu là người của chiến đội Thiên Ưng?”

Đinh Lực sửng sốt.

"Làm sao anh biết?"

Đáy mắt Tô Trường Phong lạnh lẽo lộ ra: "Cậu mang theo binh đến đây, muốn làm gì?"

Đinh Lực cười lạnh.

“Muốn làm gì? Chẳng lẽ anh là kẻ ngốc sao?”

“Việc tôi muốn làm, đương nhiên là - - nghiền ép anh!”

“Tôi muốn anh, trước mặt mọi người Khâu gia, lấy cái chết tạ tội!”

Tô Trường Phong nở nụ cười, cười rất bất đắc dĩ.

Chiến đội Thiên Ưng, là chiến đội át chủ bài do chỉ huy sứ điều động ở chiến vực phía đông, là tinh anh trong quân bảo vệ quốc gia.

Nhưng hiện tại, Đinh Lực lại công quyền tư dụng.

“Muốn nghiền ép tôi? Cậu xác định?”

"Được, vậy hôm nay, tôi cho các người biết, cái gì mới là -- nghiền ép!"

Nói xong, Tô Trường Phong đưa lưng về phía sau, vung tay áo lên!

Xoạt xoạt xoạt!

Bốn đạo thân ảnh, trên hư không mà giáng xuống!

“Chỉ bằng đám tạp nham các người mà cũng muốn động đến đại ca bọn tôi?" Tiêu Vũ Long nhìn Khâu Thiên Giang, lạnh lùng nói.

Bốn đại tông sư bên trong, có người nhanh mồm quát lạnh một tiếng: "Chúng mày ở đâu nhảy ra thế?”

Nhưng mà, khi Đinh Lực nhìn thấy bốn người, thân thể lại run rẩy!

Hắn mơ hồ cảm thấy bốn người này, thoạt nhìn tựa hồ rất quen mắt.

“Các ngươi...... là ai?" Đinh Lực trầm giọng hỏi.

Bốn người nhìn về xung quanh, sát khí lạnh lẽo nói.

“Vốn đám kiến hôi không có tư cách biết, nhưng hôm nay tôi từ bi nói cho mọi người biết cũng được.”

Tây Bộ Chiến Vực Chỉ Huy Sứ Tiêu Vũ Long!

Nam Bộ Chiến Vực Chỉ Huy Sứ Tề Hồng Đào!

Bắc Bộ Chiến Vực Chỉ huy sứ Hoa Thiên Dương!

Trung bộ Chiến Vực chỉ huy sứ - Đoạn Nhất Nam!

Sau khi mỗi một người giới thiệu, đám binh sĩ mà bọn họ mang đến, nối đuôi nhau đi ra!

Bọn họ cầm trong tay chiến đao, uy phong ngập trời!

"Toàn bộ Chỉ Huy Sứ của Đại Hạ ở đây, nghiền ép cậu, đủ không?"

Lúc này Đinh Lực đã sớm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy không thôi!

Nhưng chưa xong đâu.

“Chờ một chút!" Một tiếng hét lớn, cắt ngang bầu trời.

Ầm ầm!

Lúc này, đất bên dưới chân mọi người, bỗng nhiên rung động kịch liệt......

“Đây...... đây là tình huống gì?" Khâu Thiên Giang kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng, chỉ một giây sau.

Bảy nghìn thuộc hạ của Khâu Thiên Giang đã biết được tiếng động đất là xuất phát từ đâu.

Chỉ thấy, khắp cửa sông Thương Giang, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người!

Nhân số nhiều, tốc độ cực nhanh, khí thế cực thịnh, từng bước áp sát bọn họ!

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Mặt đất rung động!

Chỉ thấy, từng chiếc xe bọc thép, bộ chiến xa, từng hàng tiến về phía trước...

Cùng lúc đó, là hơn mười ngàn quân sĩ xếp hàng ngay ngắn tiến gần về phía bọn họ!

Sau đó, một người bước ra.

“Đông bộ Chiến Vực Chỉ huy sứ Cung Đằng, dẫn quân đoàn 8 đến đây báo cáo!”

Nói xong, Cung Đằng hướng Tô Trường Phong cúi xuống.

Năm đại chỉ huy sứ, vậy mà toàn bộ đều đến đông đủ!

Mọi người Khâu gia như bị sét đánh......

Nhưng, đội ngũ tràn vào hiện trường, vẫn chưa kết thúc.

Một lát sau, mười vạn Thương Long quân dưới sự dẫn dắt của Phá quân, từ bốn phương tám hướng, bao vây tất cả mọi người.

Tất cả quân phục, đều thêu một con ngân long trên ngực!

Đinh Lực sắc mặt trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm!

Bắc cảnh, Thương Long quân!......

Xoạt xoạt xoạt!

Mười vạn Thương Long quân đồng loạt rút trường đao sau lưng ra, đao chỉ vào đám người Khâu gia.

Giết!

Giết!

Giết!

Âm thanh mấy chục ngàn người vang dội cả một khu!

Lúc này mọi người Khâu gia đã sụp đổ.

Trong vòng vài phút ngắn ngủi, bọn họ lại bị hơn hai mươi vạn đại quân bao vây...

Chúa ơi!

Thật kinh khủng, thật kinh khủng...!!

Giờ phút này, Tô Trường Phong nhìn về phía Khâu Thiên Giang, thản nhiên nói: "Không biết, hôm nay rốt cuộc là ai mới là người bị giết đây?"

Khâu Thiên Giang đứng đó, sắc mặt tái nhợt.

Khâu Mỹ Linh và Bạch Tư Triết hai chân như nhũn ra, gần như không thể đứng thẳng......

Một mình Tô Trường Phong, liền có thể điều động hai mươi vạn đại quân!

“Tô Trường Phong, rốt cuộc cậu là ai!!!
Chương 18 Tự chặt một cánh tay

Tô Trường Phong nhìn ba người Khâu gia, "Con gái tôi đâu?”

Nghe Tô Trường Phong nói, ánh mắt Khâu Mỹ Linh sáng ngời: "Tô Trường Phong, chúng ta giao dịch đi.”

“Hôm nay ân oán giữa anh và Khâu gia hòa nhau, sau này Khâu gia sẽ không gây phiền phức cho anh nữa. Nhưng hôm nay anh phải để chúng tôi rời đi.”

“Nếu anh đồng ý, tôi sẽ cho người thả con gái anh ra. Thế nào?”

Bạch Tư Triết được Khâu Mỹ Linh gợi ý, lúc này nỗi sợ hãi đối với Tô Trường Phong cũng giảm đi vài phần.

Tuy rằng, hiện tại tình thế đối với bọn họ bất lợi, nhưng bọn họ còn con át chủ bài là con gái của Tô Trường Phong, Tô Trường Phong tuyệt đối không dám hạ tử thủ.

“Tô Trường Phong, thả chúng tôi đi, con gái anh mới có đường sống.”

“Nếu không, chúng tôi cũng không dám bảo đảm sự sống chết của con bé.”

Xoẹt!

Đáy mắt Tô Trường Phong càng thêm thâm trầm!

Chỉ thấy, hắn bỗng nhiên giơ tay phải lên!

Xoẹt!

Bạch Tư Triết bị một cỗ lực lớn hút vào trong tay Tô Trường Phong.

Tô Trường Phong vỗ lên đầu hắn.

Bùm!

Đầu hắn ta giống như quả dưa hấu, trong nháy mắt nổ tung......

“Tư Triết!”

“Anh giết Tư Triết!”

Khâu Mỹ Linh đỏ mắt, lấy di động ra, muốn gọi điện thoại: "Tô Trường Phong, tôi giết chết con gái anh!"

Nhưng lúc này.

Một đạo thân ảnh bay ra, đưa thanh đao lên không trung, dùng một lực cực mạnh bổ xuống!

Xoẹt!

Cả người Khâu Mỹ Linh, bị Tiêu Vũ Long chém thành hai nửa!

“Nếu muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô.”

Tiêu Vũ Long nhìn Khâu Thiên Giang và những người khác, "Còn ai muốn chết, bây giờ đứng ra cho tôi.”

“Báo thù cho đại tiểu thư!”

Xoạt xoạt xoạt!

Bát đại Thái Bảo đột nhiên động thủ, vây Tiêu Vũ Long ở giữa.

Nhìn thấy Tiêu Vũ Long bị vây, bốn đại chỉ huy sứ khác đều rút chiến đao ra, chuẩn bị tiến lên.

Nhưng Tiêu Vũ Long lại cười hắc hắc: "Đừng lên, lão tử đã lâu không đánh nhau, để lão tử đánh cho đã ghiền.”

Nói xong, hắn hướng tám người kia ngoắc ngoắc ngón tay.

“Con mẹ nó, lên hết đi.”

Xoẹt!

Bát đại Thái Bảo di chuyển, thân ảnh cực nhanh.

Nhưng mà, tốc độ của Tiêu Vũ Long so với bọn họ còn nhanh hơn!

Bùm!

Một chưởng duy nhất, đánh xuyên ngực một tên.

Một cước duy nhất, đạp một người thành hai mảnh!

……

Trong vòng ba phút ngắn ngủi, Tiêu Vũ Long liền giải quyết xong đám người này. Trên mặt đất bốn người bọn họ không cụt tay thì cũng cụt chân, máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

Đám đường chủ và bọn thuộc hạ bên dưới tay Khâu Thiên Giang, có không ít người nhịn không được đều nôn cả ra.

Cảnh tượng máu me thế này bọn họ chưa từng nhìn thấy qua.....

“Còn muốn lên nữa không?”

Tiêu Vũ Long cầm chiến đao, chỉ về phía ba mươi sáu đường chủ và bảy ngàn thuộc hạ phía sau Khâu Thiên Giang.

“Ngươi?”

“Ngươi?”

“Hay là ngươi?”

Những đường chủ cùng đám thuộc hạ kia, hai chân bọn họ đều đang mềm nhũn cả, không ai dám đi về phía trước...

"Bốn vị tông sư các ngươi, muốn thử không....?" Tiêu Vũ Long nhìn bốn vị tông sư, chép miệng, vẫn chưa nói hết ý của mình.

Lúc này, bốn tông sư này đều sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.

Tuy rằng bọn họ là tông sư, nhưng cũng chưa từng thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy.

Đối với tình hình như này, với tướng sĩ chinh chiến trên chiến trường lâu ngày thì không tính là gì, nhưng đối với người bình thường, lại đủ để dọa cho bọn họ nửa năm không dám ăn cơm, mỗi lần nghĩ đến là sẽ ám ảnh.

“Thật ra chúng tôi... chúng tôi không có quan hệ gì với Khâu Thiên Giang, chúng tôi chỉ đến xem náo nhiệt thôi.”

“Cáo từ.”

Bốn người nhìn nhau một cái, một câu cũng không dám nói thêm, thân ảnh chợt lóe, chạy mất không thấy tăm hơi đâu.

“Một đám vô dụng.”

Tiêu Vũ Long rất khó chịu, lắc lắc cổ, không ai đánh nhau với hắn, thật khó chịu.

Lúc này, ánh mắt của hắn, lại rơi vào trên người Đinh Lực.

“Cung Đằng, đây là người của anh hả.”

Chiến đội Thiên Ưng thuộc chiến vực phía đông, đương nhiên là người của Cung Đằng.

Cung Đằng bước ra, một cước đá Đinh Lực xuống đất.

“Bản lĩnh cũng ghê gớm nhỉ?”

“Ngươi mang theo người đến đối phó ai?”

Đinh Lực sắc mặt tái nhợt, lắc lắc đầu.

“Xin chỉ huy sứ nói rõ......”

Ngươi nghe cho kỹ. "Cung Đằng nhìn về phía hắn, gằn từng chữ nói:" Đứng ở trước mặt ngươi, là Thương Long Chiến Thần!”

Chúa ơi!

Xoẹt!

Đinh Lực run run, đầu óc ong ong, mồ hôi túa ra như tắm.

Người đó là Thương Long Chiến Thần?

Một mình cầm đao, đánh xuyên phòng tuyến, chém giết thống soái bảy nước, xưng danh Thương Long Chiến Thần - thần thủ hộ của Đại Hạ.

Lúc này Đinh Lực toàn thân run rẩy, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt Tô Trường Phong.

“Đội trưởng tiểu đội 3 chiến đội Thiên Ưng Đinh Lực, ra mắt Thương Long Chiến Thần......”

“Người đâu!”

Cung Đằng hét lớn một tiếng, bốn gã thuộc hạ lập tức đi ra.

“Đem hắn mang đi, khai trừ quân tịch, cách chức điều tra!”

Sau đó, bốn tên quân sĩ đem Đinh Lực đang đứng không vững kéo ra bên ngoài.....

Tiêu Vũ Long liếc Cung Đằng một cái: "Lần sau quản tốt thủ hạ của anh, nếu anh quản không tốt, tôi thay anh quản."

Cung Đằng trợn trắng mắt, không dám lên tiếng.

Tên Tiêu Vũ Long này, từ trước đến nay ở trong quân nổi tiếng bạo lực, Cung Đằng sợ hắn tức giận thật nổi điên lên đánh nhau thì có mà tiêu đời.

Tiêu Vũ Long lại nhìn về phía Khâu Thiên Giang, "Nói đi, ông muốn chết như thế nào?”

Lúc này phía sau Khâu Thiên Giang, tuy rằn còn có ba mươi sáu đường chủ và bảy ngàn thuộc hạ, nhưng không khác gì đang đứng một mình.

Nhìn trước mắt hai mươi vạn quân sĩ, lại nhìn thi thể con gái và con rể bên cạnh, ông ta thật hối hận...

Ông ta tung hoành thế giới ngầm Hàng Thành mấy chục năm, chưa từng sợ qua bất cứ thứ gì.

Nhưng hôm nay, ông ta thật sự sợ!

Tuy rằng người trước mắt này, giết con gái và con rể của ông ta, nhưng mà chết chóc đã làm cho ông ta mất đi dũng khí phản kháng...

Bùm!

Ông ta quỳ gối trước mặt Tô Trường Phong.

"Tô tiên sinh, tôi sai rồi."

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ta thả con gái ngài ra.”

Nói xong, ông ta bấm một dãy số.

Hai phút sau, Tô Tô được đưa đến trước mặt Tô Trường Phong. Kỳ thật Tô Tô đã bị Khâu Thiên Giang sắp xếp trốn trong một chiếc xe gần đó, chẳng qua không lộ diện mà thôi.

“Tô Tô, ba tới đón con đây!”

Tô Trường Phong ôm Tô Tô, gấp gáp nói.

“Ba, Tô Tô đau quá......”

Quần áo Tô Tô, đều bị roi Khâu Mỹ Linh quất nát, trên thân hình nhỏ bé da thịt bong tróc, tràn đầy vết thương.

Tô Trường Phong ôm chặt Tô Tô, hai mắt đỏ bừng.

"Nhanh, lấy thuốc!"

Cung Đằng vung tay lên, hai gã quân y lập tức chạy tới, lấy ra một lọ thuốc tinh hoa chuyên trị ngoại thương, đưa cho Tô Tô uống vào, sau đó lại tiến hành xử lý vết thương của Tô Tô.

Tô Trường Phong nhìn Khâu Thiên Giang, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

“Ông đáng chết!”

Khâu Thiên Giang nằm trên mặt đất, dập đầu nhận tội: "Tiểu tử đáng chết...... Tiểu tử đáng chết.”

Rất nhanh, trán của ông ta liền dập đến chảy máu.

Thấy sắc mặt Tô Trường Phong không hề thay đổi, ông cắn răng nói: "Tiểu nhân tự trừng phạt mình, chỉ cầu Tô tiên sinh tha cho tôi một mạng.”

Nói xong, ông ta cầm lên một thanh đoản đao, chém về phía cánh tay phải của mình!

Xoẹt!

Trong nháy mắt, cánh tay phải Khâu Thiên Giang bị một đao chém rơi, máu tươi đầm đìa......

"Tô tiên sinh về sau chính là chủ nhân của tiểu nhân, tiểu nhân và tất cả thủ hạ đều nghe hiệu lệnh của ngài."

Bùm!

Ba mươi sáu vị đường chủ phía sau Khâu Thiên Giang, cùng bảy ngàn thuộc hả, lúc này cũng quỳ rạp xuống đất.

“Cầu xin Tô tiên sinh, cho chúng tôi một con đường sống.”
Chương 19 Tống gia vô sỉ

Tiêu Vũ Long cùng bốn đại chỉ huy sứ khác đều nhìn về phía Tô Trường Phong.

“Đại ca, nếu không giết chết đám tôm tép này đi, nhìn khó chịu lắm.”

Tiêu Vũ Long vung chiến đao, tùy tiện nói.

Lời này vừa nói ra, ba mươi sáu đường chủ sợ tới thiếu chút nữa tè ra......

Tô Trường Phong nhìn Khâu Thiên Giang, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nể tình ông tự chặt một cánh tay, hôm nay, tôi tha cho ông một mạng.”

“Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là một con chó của Tô Trường Phong tôi.”

Khâu Thiên Giang thở phào nhẹ nhõm, dập đầu tạ ơn.

“Cảm ơn Tô tiên sinh, cảm ơn Tô tiên sinh...... Tôi chính là một con chó của ngài, sau này tuyệt đối nghe lời ngài.”

Lúc này, những người khác ở phía sau ông ta, cũng đều dập đầu theo.

“Chúng tôi chính là một con chó của Tô tiên sinh......”

“Gâu gâu gâu, Gâu gâu gâu......”

“Sau này chúng tôi nhất định sẽ nghe lời......”

“Cút hết đi." Tô Trường Phong phất phất tay.

Người của Khâu Thiên Giang như được đại xá, vội vàng đứng lên chạy trối chết. Có mấy đường chủ coi như còn chút nhân nghĩa, đỡ Khâu Thiên Giang đứng dậy, cùng nhau rời đi.

Máu tươi chảy thành một đường thẳng rất dài....

“Mọi người cũng đi đi." Tô Trường Phong nói với năm người Tiêu Vũ Long.

“Đại ca, không thể giữ bọn em ở lại uống một bữa rượu sao?" Tiêu Vũ Long cười hì hì nhìn Tô Trường Phong.

Tô Trường Phong trừng mắt nhìn hắn: "Uống rượu không thành vấn đề, nhưng uống rượu xong, cậu phải luyện quyền với tôi.”

“Khụ khụ, thời gian không còn sớm nữa, em phải trở về rồi. Đại ca, em đi trước ha." Nói xong, người này giống như con thỏ, chạy nhanh như chớp.

Tuy rằng Tiêu Vũ Long là một tên ma vương, nhưng luyện quyền với Tô Trường Phong, cũng chỉ có thể đứng đó chịu ăn đánh mà thôi.

Rất nhanh, bốn người kia cũng đều dẫn người rời đi.

Sau đó, Tô Trường Phong mang theo Tô Tô lên xe, cùng Mặc Ảnh rời khỏi cửa sông Thương Giang...

Đầu ngõ Đồng Lý.

Tống Thanh Ca đỏ mắt, đứng ở đó, đã đợi gần hai giờ.

“Mẹ......”

Khi cô nghe thấy tiếng kêu của Tô Tô, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ, nước mắt tràn mi.

“Tô Tô!”

Cô vội bước nhanh tới ôm chặt lấy Tô Tô.

“Thanh Ca.”

Tô Trường Phong đứng bên cạnh cô, cười cười.

Tống Thanh Ca hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: "Anh làm sao đón được Tô Tô về? thế lực Khâu Thiên Giang lớn như vậy, sao có thể chứ?”

Tô Trường Phong cười cười, "Rất đơn giản, bởi vì, anh là Thương Long Chiến Thần.”

Tống Thanh Ca lườm hắn một cái, "Em tin anh mới là lạ.”

"Anh mau nói thật đi, rốt cuộc làm cách nào mà mang Tô Tô trở về?"

Tô Trường Phong nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể bịa ra một cái cớ: "Anh may mắn, trên đường vừa vặn đụng phải một đội ngũ đang huấn luyện ở Hàng Thành, là bọn họ giúp anh cứu Tô Tô từ chỗ Khâu Thiên Giang ra.”

Lần này Tống Thanh Ca lại tin lời hắn nói.

“May mắn vận khí tốt, nếu không, Tô Tô không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ......”

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi." Tô Trường Phong cười cười nói với.

“Ừ.”

Sau đó, ba người liền lên xe đi về nhà.

Nhưng còn chưa ngồi vững mông, điện thoại di động của Tống Thanh Ca đã kêu lên.

Điện thoại là Tống Thanh Mạn gọi tới.

“Tống Thanh Ca, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Cô có chuyện gì?" Tống Thanh Ca hỏi lại.

Tống Thanh Mạn châm chọc cười cười: "Tống Thanh Ca, nhiệm vụ tối hôm qua hoàn thành thế nào a?"

Mọi người Tống gia, cũng không biết chuyện xảy ra đêm qua, còn tưởng rằng Tống Thanh Ca bồi Tần Nham một đêm.

“Bà nội bảo cô đến Tống gia, có chút chuyện bà ấy muốn biết, cô đến nhanh lên!”

Tống Thanh Ca nói: "Biết rồi, tôi lập tức qua đó.”

Cô biết, chuyện này dù như thế nào, cũng không thể tránh khỏi.

Cúp điện thoại, vẻ mặt cô lo lắng nhìn Tô Trường Phong.

“”Trường Phong, anh mang Tô Tô trốn trước đi. Bây giờ em đi tới Tống gia. Tối hôm qua anh đánh Tần tổng, Tống gia hẳn là rất nhanh sẽ tìm anh tính sổ.”

Tô Trường Phong nói, "Chúng ta cùng nhau tới Tống gia. Tống gia đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang, anh còn chưa tính sổ với bọn họ.”

Tống Thanh Ca nhìn về phía Tô Trường Phong, gật đầu đồng ý.

“Được.”

Cô cái gì cũng có thể nhịn, nhưng cô không cho phép bọn họ đem Tô Tô ra làm giao dịch...

Nhà họ Tống.

“Cũng không biết Tần tổng có hài lòng với biểu hiện của Tống Thanh Ca hay không." Tống Thanh Mạn cười lạnh một tiếng, chơi đùa.

Tống Thế Ân nhìn về phía lão phu nhân: "Mẹ, để Tống Thanh Ca đi vài đêm nữa đi. Đi thêm vài lần, Tần tổng hẳn là có thể hài lòng rồi.”

Lão phu nhân gật đầu: "Được, được.”

"Nhưng mà... Đợi lát nữa Tống Thanh Ca trở về, nếu như không thấy tên nghiệt chủng kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lão phu nhân hừ một tiếng: "Cái này có gì phải lo lắng. Liền nói với cô ta, chúng ta đưa nó đến nhà trẻ, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà. Cô ta còn có ý kiến gì?”

“Đúng là gừng càng già càng cay." Ba cha con Tống Thế Ân, nhao nhao giơ ngón tay cái lên.

“Dù sao, cho dù sau này Tống Thanh Ca biết chân tướng cũng không sao cả. Tô Trường Phong đã bị bắt, chỉ dựa vào một người phụ nữ, có thể gây nên sóng gió gì. Ha ha." Tống Thanh Mạn cười rất vui vẻ.

Lúc này, Tống gia mọi người còn tưởng rằng Tô Trường Phong bị công an bắt đi bóc lịch trong tù rồi.

Nhưng mà, vừa lúc này.

Một thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người Tống gia.

“Gặp được chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tô Trường Phong nhìn Tống Thanh Mạn châm chọc nói.

Khi nhìn thấy người một nhà Tô Trường Phong, mấy người Tống gia đều thay đổi sắc mặt.

“Tô Trường Phong......? Sao anh lại ra được?”

Tống Thế Ân kinh hãi nói.

Tô Trường Phong cười lạnh: "Khiến mọi người thất vọng rồi. Ngô Cương không chỉ không đưa tôi vào tù, mà còn bị cách chức điều tra.”

“Vớ vẩn! Nhất định là cậu thừa dịp người ta không chú ý chạy ra ngoài!" Tống Thế Ân lấy di động ra,"Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng Ngô, bảo ông ta bắt cậu về.”

Sau đó, anh liền gọi điện thoại cho Ngô Cương.

Gần một phút, điện thoại mới được kết nối.

Không đợi Tống Thế Ân nói chuyện, trong điện thoại, liền truyền đến giọng nói phẫn nộ của Ngô Cương: "Tống Thế Ân, con mẹ nó ông hại tôi thảm rồi!"

“... Đội trưởng Ngô, ông làm sao vậy?" Tống Thế Ân ngượng ngùng nói.

Ngô Cương rít gào nói: "Đậu má nhà ông, đều là bởi vì ông bảo tôi đi bắt người, khiến tôi bị khai trừ khỏi ngành, tên khốn nhà ông, về sau đừng để cho tôi nhìn thấy, gặp ông ở đâu tôi đánh ông ở đó!"

Nói xong, Ngô Cương liền nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.

Tô Trường Phong nhìn Tống Thế Ân: "Thế nào, tôi không lừa ông chứ?”

“... "Tống Thế Ân lạnh mặt, vô cùng buồn bực.

Lão phu nhân nhìn Tô Trường Phong, lạnh lùng nói: "Tô Trường Phong, cậu đến Tống gia làm gì, đến diễu võ dương oai sao?"

Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Đến Tống gia, đương nhiên là tính sổ với các người.”

Nói xong, hắn đối với ngoài cửa nói: "Thanh Ca, vào đi.”

Sau đó, Tống Thanh Ca ôm Tô Tô, xuất hiện trước mặt lão phu nhân.

Khi đám người lão phu nhân nhìn thấy Tô Tô, nhất thời đều biến sắc!

Nghiệt chủng này, không phải nên ở chỗ Khâu Thiên Giang sao?

Nhưng mà, lão phu nhân cũng không mở miệng nói ra, chỉ là làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cố tỏ ra bình thường nhìn Tống Thanh Ca: "Tống Thanh Ca, tối hôm qua có làm cho Tần tổng hài lòng không?"

Ánh mắt Tống Thanh Ca lạnh như băng, tức giận không có chỗ phát tiết: "Bà nội, bà nhìn thấy Tô Tô, không kinh ngạc sao?"
Chương 20 Tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát

Lão phu nhân nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, cô dám nói chuyện với tôi như thế sao?”

Tống Thanh Ca nói: "Bà nội, con chỉ muốn hỏi bà một câu, tại sao bà lại đưa Tô Tô đến chỗ Bắc Thiên Vương!"

“Cho dù bà không thích con, không thích Tô Tô, cũng không nên máu lạnh vô tình như vậy! Dù sao nó cũng là cháu ngoại của bà mà.”

“Con đã đồng ý với Tống gia đi gặp Tần Nham, nhưng các người thì sao? Thừa dịp con không có ở đây, lén đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang để lấy lòng ông ta.”

“Lương tâm mọi người cho chó ăn rồi sao?”

Lúc này, tất cả phẫn nộ Tống Thanh Ca đè nén bao lâu này đều nói ra hết.

Trong phòng trầm mặc vài giây đồng hồ, Tống Khải đứng lên, đi tới trước mặt Tống Thanh Ca, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, ngươi có bệnh à, sủa cái gì mà sủa?"

“Đúng vậy, là chúng tôi đem nghiệt chủng này đưa cho Khâu Thiên Giang. Chúng tôi có sai sao?”

"Nếu không phải Tô Trường Phong đắc tội Bắc Thiên Vương, Tống gia sao lại kinh hồn bạt vía như vậy?”

Tô Trường Phong nghe xong những lời này cũng chịu không nỗi nữa nói chen vào.

“Cho nên nói, Tống gia không sai? Đều là chúng tôi sai đúng không?”

Tống Khải hừ một tiếng: "Đương nhiên.”

Đúng lúc đó.

Tô Trường Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ Tống Khải, đem hắn nhấc lên giữa không trung.

Cổ Tống Khải bị siết chặt, mặt rất nhanh biến thành màu đỏ tương......

“Tô Trường Phong, cậu làm gì vậy? Buông Tiểu Khải ra!" Đám người lão phu nhân kinh hãi thất sắc.

Tô Trường Phong mặt đầy rét lạnh, sát khí ngút trời: "Hôm nay, tôi tới giết người, các người nói xem muốn chết như thế nào!"

Tay phải hắn hơi dùng lực.

Hai chân Tống Khải đạp thẳng, sắp tắt thở rồi.

“Trường Phong, đừng giết hắn......" Tống Thanh Ca ở một bên vội vàng nói.

Tô Trường Phong lúc này mới buông tay ra, Tống Khải bùm một tiếng, ngã xuống đất.

Hắn há to miệng hô hấp không khí, vừa rồi liền thiếu chút nữa là đi gặp tổ tông nhà họ Tống hàn huyên rồi.

Tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát!

Hôm nay, để hắn thay Tống gia tạ tội!

Răng rắc!

Tô Trường Phong một cước đạp lên đùi phải của hắn, xương đùi phải, trong nháy mắt gãy nát bấy!

Không đợi Tống Khải kêu lên thành tiếng, Tô Trường Phong lại một cước!

Răng rắc!

Chân trái của Tống Khải cũng bị hắn đạp nát vụn.

“Cậu...... Tôi không tha cho cậu! "Lão phu nhân nhìn Tô Trường Phong, đáy mắt sắp bốc lửa.

Tống Thanh Ca nhanh chóng kéo cánh tay Tô Trường Phong, khuyên nhủ: "Trường Phong, cứ như vậy thôi, đừng làm lớn chuyện.”

“Coi như là nể mặt ông nội, chuyện này cứ như vậy quên đi, được không?”

Tô Trường Phong gật đầu: "Được. Anh nghe lời em.”

Sau đó, hắn nhìn về phía lão phu nhân, ánh mắt căm phẫn nói: "Các người hẳn là nên cảm ơn Thanh Ca, nếu như không phải cô ấy mở miệng cầu xin, e rằng Tống gia hôm nay sẽ bị diệt."

Đường đường là Thương Long Chiến Thần, bóp chết một gia tộc tép riêu hạng hai này, đơn giản biết bao.

Mặt khác, nói cho mọi người biết, hôm qua Tần Nham bị tôi đánh gãy tứ chi, bây giờ còn chưa xuất viện.

Nói xong, anh ôm lấy Tô Tô, kéo tay Tống Thanh Ca, sải bước rời đi.

"Nhanh, mau gọi xe cứu thương!"

Sau khi Tô Trường Phong rời đi, người Tống gia nhanh chóng liên hệ xe cứu thương, đưa Tống Khải vào bệnh viện.

Lão phu nhân ngồi ở đó, tức giận đến cả người phát run.

“Phản, phản! Tống Thanh Ca đây là muốn tạo phản rồi!”

Tống Thế Ân cũng không nuốt được cục tức, vì kẻ bị đánh gãy hai chân, chính là con trai của hắn.

“Mẹ, chân Tiểu Khải không thể gãy vô ích, việc này không thể cứ như vậy mà cho qua đi!”

“Con nhất định phải làm cho bọn họ trả giá thật đắt!”

Lão phu nhân bực bội trong lòng, "Đương nhiên không thể buông tha cho hắn, hắn cho rằng Tống gia chúng ta là bùn nhão sao!"

Tống Thế Ân nhìn về phía lão phu nhân, hết sức lo lắng: "Mẹ, Tần gia bên kia làm sao bây giờ?”

“Họ Tô nói cắt đứt tứ chi của Tần tổng, Tần tổng có thể buông tha Tống gia sao? Tô Trường Phong đây là đẩy Tống gia vào trong hố lửa!”

Lão phu nhân trầm tư một lát: "Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể yên lặng theo dõi mà thôi.”

“Mặt khác, lập tức gọi hai vợ chồng thằng hai trở về!”

Đôi mắt Tống Thế Ân chớp động, "Được, con sẽ liên lạc ngay bây giờ.”

Ngõ Đồng Lý, căn nhà củ.

Trong phòng, Tô Tô đắp thuốc, đang ngủ.

Tống Thanh Ca ngồi ở bên giường, có chút ngẩn người.

Tô Trường Phong đẩy cửa đi vào, nhìn về phía Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, nghĩ cái gìnhập thần như vậy?"

Tống Thanh Ca khẽ thở dài một tiếng: "Em đang suy nghĩ, sau này sẽ sống như thế nào.”

"Ngắn ngủi mấy ngày, chúng ta đắc tội Bắc Thiên Vương, Tần Nham, bà nội bên kia thì càng không cần phải nói, hiện tại phỏng chừng chỉ muốn chúng ta chết quách cho rồi."

“Ngoài ra, sáu năm trước Triệu gia buộc chúng ta rời đi, chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ biết tin tức anh đã trở về.”

“Hàng Thành này, sợ là chúng ta ở không nổi nữa......”

Tô Trường Phong ngồi đối diện cô, cười cười: "Có anh ở đây, em sợ cái gì? Không phải bên Bắc Thiên Vương đã giải quyết xong rồi sao, bên Tần Nham lại càng không cần lo lắng.”

“Về phần Triệu gia, ha ha, chúng ta có rất nhiều thời gian tính sổ với bọn họ!”

“Em yên tâm đi, tất cả mọi chuyện, anh sẽ gánh vác.”

Tống Thanh Ca lườm anh một cái: "Anh làm sao chịu nổi? Lần trước là anh may mắn, gặp được chiến hữu trước kia. Bọn họ không thể lần nào cũng giúp anh.”

“Hiện tại, ngay cả công việc em cũng không có, người một nhà chúng ta muốn ăn muốn uống, phải dựa vào quán mì nhỏ em mở, căn bản là không đủ.”

Tô Trường Phong cười cười, không tiếp tục giải thích.

Rất nhiều chuyện, sau này cô sẽ từ từ hiểu ra.

“Thanh Ca, em đừng nghĩ nhiều như vậy. Đêm qua em ngủ chưa ngon, nghỉ ngơi trước đi. Anh đi mua thức ăn nấu cơm cho hai mẹ con.”

Nói xong, hắn liền rời khỏi nhà cũ, đi chợ...

Đầu ngõ Đồng Lý.

Một đôi vợ chồng trung niên, đang đi vào ngõ nhỏ.

Hai người quần áo mộc mạc, mỗi người lưng đeo một cái túi vải lớn, bên trong chứa quần áo cũ, chăn cũ gì đó, rất giống mấy người công nhân đi làm về.

“Thanh Ca thật sự là muốn bức chết chúng ta!" Người phụ nữ trung niên cau mày, một mặt tức giận vừa đi vừa nói.

“Người đàn ông trung niên buồn bực, sắc mặt tối tăm. Việc này không thể trách Thanh Ca, sai ở Tô Trường Phong, là hắn động thủ với Tần tổng.”

"Hắn chạy trốn sáu năm, vậy mà còn có mặt mũi trở về!"

Người đàn bà Trung Quốc niên nói: "Ông nói hai người bọn họ gây đại họa như vậy, việc này phải kết thúc như thế nào? Thật sự là buồn muốn chết.”

“Không biết, gặp Thanh Ca trước rồi hãy nói." Người đàn ông trung niên tâm sự nặng nề, không nói nữa.

Hai người thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mà đúng lúc này.

Hai tên côn đồ, ngậm điếu thuốc, chặn đường bọn họ.

“Đứng lại.”

Tóc vàng cầm đầu phun ra một hơi thuốc, chỉ vào vợ chồng trung niên nói.

Vợ chồng trung niên sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi, sợ hãi rụt rè nói: "...Xin hỏi, có chuyện gì sao?"

Tên tóc vàng đưa tay phải lên chỉ chỉ xuống đất, "Con hẻm này là địa bàn của ai, biết không?"

“Muốn đi qua con đường này thì phải giao tiền.”

Vợ chồng trung niên trong nháy mắt hiểu ra là bọn họ gặp cướp rồi.

Không còn cách nào khác, gặp phải cướp, bọn họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom