• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thịnh thế hôn nhân Full 2024 (20 Viewers)

  • thinh-the-hon-nhan-754

Chương 754: Tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84062.png

Xem ảnh 2
84062_2.png
Ba cô - Bạch Kiến bệnh nặng nằm viện, mẹ kể cuỗm tất cả tài sản, không hề để lại cho cô dù chỉ một đồng.



Bạch Nhược Y cùng đườn3g, mới trở về cầu xin cái người được gọi là chồng kia, mong anh nể tình vợ chồng trả tiền thuốc men giúp cô.



Sáu năm sau, cô l2ại một lần nữa tới cầu xin Thẩm Đình Thâm bởi vì tiền viện phí.



Cốt truyện tương tự sáu năm trước, chỉ là bình mới rượu cũ mà 5thôi.




Bóng dáng cô yếu ớt tựa như nhành liễu bên hồ, một cơn gió hơi mạnh thổi qua là có thể thổi bay.

Thẩm Đình Thâm đứng ở bên cạnh cửa xe, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng cứng rắn của cô.

Vốn dĩ anh cho rằng mình từ chối Bạch Nhược Y, trong lòng sẽ có cảm giác sung sướng vì trả thù.

Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy, anh làm cô bị thương ba phần, thì bảy phần còn lại là anh hứng chịu.

Nỗi đau theo mạch máu lan ra khắp người, khiến anh thấy cực kỳ mỏi mệt.

Trong mắt Bạch Nhược Y phản chiếu gương mặt như núi băng nghìn năm của Thẩm Đình Thâm, anh giống như một sát thủ không c4ó tình cảm.

“Tôi...

Tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh bất cứ chuyện gì nữa.” Nói xong, cô bế Thanh Ly xoay người lại đi0 vào bệnh viện, bước chân vững vàng mà lại bình tĩnh.

Cô nghĩ, đời này thật sự sẽ không có bất cứ mối quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm nữa.

Cô chưa bao giờ hận người đàn ông tên Thẩm Đình Thâm như lúc này, chưa bao giờ hối hận vì gặp phải người đàn ông này như bây giờ.

“Anh Thẩm, anh còn muốn trở lại lễ cưới của anh Cổ không?” Vị khách ngồi ở ghế lái vẫn đang chờ Thẩm Đình Thâm lên xe, sau đó chạy về tham gia hôn lễ.

Thẩm Đình Thâm đút tay túi quần, hờ hững liếc vị khách kia, “Không cần, anh đi trước đi, tôi còn có việc.” “Vậy tôi đi trước đây.” Vị khách cười, lập tức lái xe trở về.

Thẩm Đình Thâm đứng ở cửa bệnh viện, nửa ngồi xổm trên bậc thang.

Anh lấy hộp thuốc lá vừa mới mua ra, đốt một điếu.

Anh hút rất gấp, làn khói nhanh chóng bao phủ cả người anh, thậm chí khiến anh phải ho mấy tiếng.

Thẩm Đình Thâm đút tay túi quần, hờ hững liếc vị khách kia, “Không cần, anh đi trước đi, tôi còn có việc.” “Vậy tôi đi trước đây.” Vị khách cười, lập tức lái xe trở về.



Thẩm Đình Thâm đứng ở cửa bệnh viện, nửa ngồi xổm trên bậc thang.



Anh lấy hộp thuốc lá vừa mới mua ra, đốt một điếu.



Anh hút rất gấp, làn khói nhanh chóng bao phủ cả người anh, thậm chí khiến anh phải ho mấy tiếng.



Những hình ảnh lần đầu gặp được Thanh Ly ở Pháp, Thanh Ly nằm ngủ trên đầu gối anh trong phòng họp,...



lần lượt hiện ra trong đầu, không làm sao xua tan được.



Từ trước đến nay Thẩm Đình Thâm luôn làm việc quyết đoán và gọn ghẽ, thế nhưng giờ anh lại bắt đầu dao động.



Mặc kệ Bạch Nhược Y phản bội mình như thế nào, dẫu sao Thanh Ly cũng chỉ là một đứa trẻ.



Nếu hôm nay bởi vì Thẩm Đình Thâm không giúp trả thuốc men, mà khiến sau này Thanh Ly xuất hiện vấn đề gì, Thẩm Đình Thâm nhớ lại cũng sẽ không yên tâm.



Khi Thẩm Đình Thâm còn đang do dự rối rắm, Bạch Nhược Y ở bên trong bệnh viện đã mượn điện thoại của y tá, gọi nhờ Bạch Kiển chuyển tiền đến đây.



Nhưng lúc này Bạch Kiến đang họp, điện thoại di động đều để chế độ yên lặng, căn bản không thể nghe thấy điện thoại của Bạch Nhược Y.



Y tá nhìn Bạch Nhược Y với vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cô à, cô đã gọi ba cuộc điện thoại rồi mà đều không có ai nghe.



Có phải người này đang bận không? Cô có thể đổi sang số khác thử.” “Tôi...” Bạch Nhược Y nhíu mày nhìn chiếc điện thoại trên tay, chuông đã đổ lần thứ hai, chắc là vẫn không có ai nghe, “Nhưng tôi cũng chỉ nhớ được một số điện thoại này thôi.” Cô còn nhớ một số điện thoại khác, đó chính là người cổ đã từng cầu xin vừa nãy.



Y tá nhún vai, vẻ muốn giúp mà không thể được, “Những quy định của bệnh viện chúng tôi là phải nộp lệ phí trước, nếu không không thể kiểm tra tình trạng của con cô được.” Bạch Nhược Y trả điện thoại lại cho y tá, bể Thanh Ly ngồi xuống ghế dựa ở cạnh, nhìn vết máu trên trán Thanh Ly mà tim như bị dao cắt.



Không biết bây giờ Thanh Ly ra làm sao, vết thương này rốt cuộc có nghiêm trọng không...



Nếu Thanh Ly xảy ra vấn đề gì, Bạch Nhược Y thật sự không biết phải đón nhận như thế nào.



Tưởng tượng đến đây, Bạch Nhược Y vô cùng thấy tự trách, đôi tay ôm Thanh Ly lại chặt hơn vài phần.



Làm sao đây, bây giờ làm sao đây! Không có điện thoại di động, không có ví tiền, cô nên làm cái gì mới được đây? Nước mắt rưng rưng chỉ cần có chớp nhẹ là nước mắt nóng bỏng sẽ rơi xuống.



Một đôi giày da bóng lộn và quần tây thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của cô.



“Tôi đã nộp viện phí rồi, để tôi bế con bé, chúng ta đi tìm bác sĩ.” Trước đó Bạch Nhược Y hận Thẩm Đình Thâm đến tận xương tủy, bây giờ cho dù Thẩm Đình Thâm vẫn ra tay hỗ trợ, cô cũng sẽ không có bất cứ lòng cảm kích gì với anh.



Không cần! Bạch Nhược Y thật sự rất muốn lạnh lùng từ chối anh như anh đã làm trước đó, nhưng tình huống bây giờ cơ bản không cho phép Bạch Nhược Y làm như vậy.



Cô nghe theo để Thẩm Đình Thâm bể Thanh Ly, còn mình giống như một người máy rỉ sét, máy móc mà không hề tức giận đi theo phía sau Thẩm Đình Thâm.



Đã có kết quả kiểm tra, nhìn thấy hai người mỗi người ngồi ở một đầu ghế, bác sĩ suy nghĩ trong chốc lát rồi đi tới trước mặt Thẩm Đình Thâm, “Anh là ba của đứa trẻ phải không?” Nghe vậy, Thẩm Đình Thâm đứng lên, vóc dáng anh rất cao, hơn nữa khí thể còn hơn người.



Giọng Thẩm Đình Thâm khàn khàn, “Đứa trẻ thế nào? Có vấn đề gì lớn không?” Thái độ của bác sĩ nghiêm túc hơn trước rất nhiều, “Đầu cháu bị va đập nhẹ, bị thương ngoài da một chút thôi, không có vấn đề gì lớn.



Chúng tôi đã bôi thuốc và băng bó cho cháu rồi, sau này chú ý ăn uống, nửa tháng là có thể khỏi.” Lúc này Thẩm Đình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhận giấy xét nghiệm từ tay bác sĩ, “Cảm ơn.” “Đừng khách sáo.” Bác sĩ kéo cà vạt của mình, lại liếc nhìn Bạch Nhược Y ngồi trên ghế.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom