• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thịnh thế hôn nhân Full 2024 (15 Viewers)

  • thinh-the-hon-nhan-762

Chương 762: Cầu hòa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84070.png

Xem ảnh 2
84070_2.png
Thẩm Đình Thâm biết trước giờ Bạch Kiến không thích mình, bây giờ ông ấy chủ động nói chuyện với mình, khiến Thẩm Đình Thâm cảm 3thấy khó hiểu.

Có điều đối với vấn đề mà Bạch Kiện muốn nói, Thẩm Đình Thâm lại muốn nghe, nên anh gật đầu.



Bạch Kiến thở dài, vỗ vai Thẩm Đình Thâm, “Đến nhà cậu nói chuyện, tiện tôi xem Thanh Ly thế nào, cậu cũng cần4 thay quần áo, cứ thế này sẽ bị cảm mất.” “Vâng.” Thẩm Đình Thâm gật đầu, đưa Bạch Kiển về nhà mình.



“Mời chú ngồi.” Thẩm Đình Thâm nhanh chóng đi thay một bộ quần áo, tự mình rót cho Bạch Kiển một chén trà nóng.

Tôi cũng thấy truyền thông đưa tin về cậu và cô Lô, về nguyên nhân khiến cậu mù cả hai mắt tôi cũng đoán được có liên quan đến việc Nhược Y mất tích...



Đối với tình yêu của cậu dành cho Nhược Y, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa.” Đúng vậy, chính bởi vì suốt năm năm nay Thẩm Đình Thâm vẫn giữ mình trong sạch, nên Bạch Kiển mới có thể bắt đầu chấp nhận người đàn ông này.



Thẩm Đình Thâm hơi chau mày lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muốn mở miệng nói nhưng lại cảm thấy không cần thiết, đành phải chờ Bạch Kiến nói tiếp.



Bạch Kiển chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi tiếp tục, “Nhưng năm năm qua Nhược Y cũng không vui vẻ gì, nguyên nhân nó mất tích là do cha đẻ của nó bắt nó đi, thể lực của cha đẻ nó không phải là thứ mà tôi và cậu có thể tưởng tượng ra và chống lại được...



Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, sau này để Nhược Y kể cho cậu.



Nói tóm lại, tôi chỉ muốn nói, năm năm trước nó rời khỏi cậu không phải vì nó muốn vậy, hơn nữa có cũng không có năng lực để tự quay về Trung Quốc.



Chí ít, việc nó kết hôn cùng với Thanh Chấp, cũng là vì muốn bảo vệ đứa con của nó và cậu, Thanh Ly.



Thanh Chấp thật ra cũng là một người đáng thương, từ nhỏ tôi đã nhìn thằng bé ấy lớn lên, tình yêu nó dành cho Nhược Y không hề kém cậu, cho nên trong năm năm kết hôn cùng với Nhược Y nó chưa từng ép con bé, hai đứa chúng nó chỉ có danh mà không có thực.



Trong năm năm đó Nhược Y vẫn luôn nghĩ đến chuyện quay về bên cạnh cậu, Thanh Chấp cũng dùng hết khả năng để giúp nó.



Tôi không biết sau đó giữa cậu và Nhược Y đã xảy ra chuyện gì mà trở nên như thế này, tóm lại bây giờ đã không còn bất kì ai, bất kỳ chuyện gì ngăn cản ba người các cậu ở bên nhau nữa, tôi chỉ hi vọng cậu cố gắng một chút, để Nhược Y quay lại bên cậu, dù sao từ trước đến giờ nó cũng chỉ yêu một mình cậu.” “Cảm ơn chú.” Thẩm Đình Thâm bỗng nhiên cười lên, mọi khó chịu trong lòng đều đã được giải quyết, “Cháu nhất định sẽ làm cho cô ấy quay lại bên mình, cháu sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy, sẽ yêu thương chăm sóc cô ấy cả đời.”



Chỉ cần biết Bạch Nhược Y vẫn còn yêu mình, anh sẽ không từ thủ đoạn, mặt dày vô sỉ để khiến Bạch Nhược Y quay lại, giống như năm năm trước anh đã theo đuổi cô.



“Vậy là được rồi.” Khóe miệng Bạch Kiến cũng hơi cong lên, nhưng trong đôi mắt vẫn không có ý cười, ông còn lo lắng, “Có điều Nhược Y dường như đã nguội lạnh thật rồi, sợ là cậu không dễ dàng khiến nó hồi tâm chuyển ý được đâu.” “Không sao ạ, còn có mọi người giúp cháu mà.” Đôi mắt của Thẩm Đình Thâm sáng lấp lánh.



Bạch Kiến đứng lên, vỗ bả vai của Thẩm Đình Thâm, “Đưa tôi đi thăm bé Ly.” Ngày hôm sau, Bạch Nhược Y chuẩn bị đi làm, khi ra nhà xe mới phát hiện Bạch Kiến đã lái xe của mình đi mất rồi.



Cô đang định đón xe thì một chiếc xe con bóng loáng dùng trước cửa khu nhà, cửa sổ dần hạ xuống, Thẩm Đình Thâm đang mỉm cười nhìn cô.



“Anh đưa em đi làm.” Thẩm Đình Thâm dịu dàng nói, giọng nói kết hợp với nụ cười kia của anh gần như không cô gái nào có thể chống lại được.



Nhưng Bạch Nhược Y lại chọn cách không nhìn, không muốn quan tâm đến anh, vừa định đi lướt qua xe của Thẩm Đình Thâm thì một giọng nói ngọt ngào vang lên từ trong xe của anh khiến cô phải dừng chân, “Mẹ, mẹ không nhớ bé Ly sao?” Bạch Nhược Y quay đầu, nhìn thấy Thanh Ly đang ngồi trên ghế cạnh ghế lái, thò đầu ra gọi cô, “Mẹ, mẹ mau đến đây, ngồi cùng xe đi làm với bé Ly.” “Bé Ly?” Bạch Nhược Y bước nhanh đến, định bế Thanh Ly từ trong xe ra.



Thẩm Đình Thâm níu chặt tay cô bé, cười nhìn Bạch Nhược Y, “Lên xe.” “Anh bỏ con bé ra!” Bạch Nhược Y chau mày, không vui nhìn thẳng vào Thẩm Đình Thâm.



Thanh Ly nhanh chóng kéo tay Bạch Nhược Y, “Mẹ lên xe đi, mẹ phải ở cạnh ba mới nhiều thì tình cảm mới tốt được.” “Cái gì mà ba mới!” Bạch Nhược Y trừng Thanh Ly, không biết Thẩm Đình Thâm đã dùng cách gì mà khiến Thanh Ly về phe anh.



“Lên xe á!” Thanh Ly gật đầu làm nũng.



“Anh chỉ đưa em đi làm thôi, em có cần thần hồn nát thần tính như thế không? Thẩm Đình Thâm vẫn cười dịu dàng nhìn Bạch Nhược Y.



Bạch Nhược Y rơi vào thế khó xử, cô không muốn nói chuyện với Thẩm Đình Thâm, nhưng cô lại rất nhớ bé Ly.



Cuối cùng cô đành phải lên xe, cùng bé Ly âu yếm một lúc, Thanh Ly làm nũng trong lòng cô, “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ cũng đến nhà ba ở cùng con được không?” “Anh ta không phải là ba con!” Bạch Nhược Y nói từng chữ rõ ràng.



“Là anh!” Thẩm Đình Thâm vừa lái xe vừa phản đối, “Em muốn anh phải đưa con bé đi giám định DNA xác nhận thân phận, muốn anh nói cho con biết năm năm qua em đã lừa con sao?” “Anh im miệng cho tôi!” Ánh mắt sắc như dao của Bạch Nhược Y liếc qua Thẩm Đình Thâm.



Thẩm Đình Thâm khẽ cười không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.



Thẩm Đình Thâm thật sự chỉ đưa Bạch Nhược Y đi làm, sau đó liền đưa Thanh Ly đi.
 
  • thinh-the-hon-nhan-763

Chương 763: Kết cục




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84071.png

Xem ảnh 2
84071_2.png
Bạch Nhược Y cảm thấy người trên thế giới này đều muốn tác hợp cho cô và Thẩm Đình Thâm...



Khi đến công ty, còn chưa vào phòng l3àm việc cô đã thấy Cổ Thần Trạch và Chu Du đứng đợi mình ở sảnh.



“Sao hai người lại đến đây?” Bạch Nhược Y cười chào đón.

<2br>Chu Dụ kéo tay Bạch Nhược Y, kéo cô vào một quán cà phê, sau khi trò chuyện vài câu chuyện thường ngày, Cố Thần Trạch và Chu Du bắt 5đầu chuyển thành thuyết khách cho Thẩm Đình Thâm.



Bạch Nhược Y lập tức đoán được ý đồ của bọn họ, bưng cốc cà phê lên nhấp một 4ngụm, híp mắt nhìn hai vợ chồng nhà kia, “Thẩm Đình Thâm cho hai người cái gì mà cả hai cùng đến đây?” “Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng r0ồi, năm năm qua cậu chịu nhiều cực khổ như vậy, vẫn đợi anh ấy, bây giờ Thanh Ly cũng đã chấp nhận anh ấy rồi, chỉ cần cậu bỏ qua được là hai người có thể lập tức kết hôn!” Chu Du vừa nói vừa cầm tay Bạch Nhược Y.




Cổ Thần Trạch đẩy Bạch Nhược Y lên xe, trong xe để nhiệt độ vừa phải nhưng trên trán Bạch Nhược Y vẫn đầy mồ hôi.

“Em...

em đừng quá lo lắng.” Cố Thần Trạch nuốt nước bọt, thử an ủi Bạch Nhược Y.

“Bé Ly nói linh tinh à?” Bạch Nhược Y chớp mắt, không tin sự thật này, “Thẩm Đình Thâm chỉ bị thương nhẹ thôi đúng không?” Cố Thần Trạch tập trung lái xe, nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện, Bạch Nhược Y vội vàng chạy vào trong, bỏ lại cả Thanh Ly sau lưng.

Khi chạy đến phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm, chỉ thấy cả người anh đều bị quấn băng, nằm yên trên giường bệnh không nhúc nhích.

Bạch Nhược Y rút tay về, lúng túng cười, “Mình phải đi làm rồi.” Chu Du há miệng định nói thêm gì đó, nhưng Cổ Thần Trạch đã giữ cánh tay của cô, lắc đầu nói, “Được rồi, để cô ấy tự thông suốt đi.” Mấy ngày sau, Trần Duệ cùng Hạ Tình Thiên cũng đứng ở sảnh chờ Bạch Nhược Y.

Mặt Bạch Nhược Y đen lại, không đợi Trần Duệ mở lời, Bạch Nhược Y đã khoát tay, “Dừng lại, hai người muốn nói gì tôi đều biết rồi.

Không nghe, tôi không muốn nghe!” Trần Duệ và Hạ Tình Thiên đều không nói được câu nào, hậm hực ra về.

Ngoại trừ mỗi ngày đi làm nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y và anh không hề gặp thêm ở đâu, Thẩm Đình Thâm cũng không có hành động gì quá đáng, cũng không chủ động nói chuyện với cô.

Anh chỉ im lặng lái xe, nghe Thanh Ly và Bạch Nhược Y nói chuyện.

Chỉ có lúc đưa Bạch Nhược Y đi làm, Thẩm Đình Thâm mới cảm thấy lòng mình bình thản, nếu thời gian cứ thể này trôi qua, đời này vậy là đủ rồi.

Như thường ngày, Bạch Nhược Y đứng ở cửa công ty chờ Thẩm Đình Thâm đến đón mình, vì giờ tan tầm có thể bị tắc đường cho nên Bạch Nhược Y phải chờ bọn họ một lúc.

Thế nhưng hôm nay đợi mãi, chỉ đợi được Cổ Thần Trạch lái xe đưa Thanh Ly đến, vừa xuống xe khuôn mặt của Thanh Ly đã đầy nước mắt chạy đến ôm chặt Bạch Nhược Y.

“Mẹ, mẹ, không xong rồi, lúc nãy ba lái xe đưa con đến đây bị tai nạn, bây giờ đang ở trong bệnh viện, mẹ mau đến đi.” Khuôn mặt đầy nước của Thanh Ly vùi vào trong quần áo cô, bả vai nhỏ không ngừng run rẩy.

Đầu óc Bạch Nhược Y hỗn loạn, mãi mà cô không phản ứng lại được.

“Em...



em đừng quá lo lắng.” Cố Thần Trạch nuốt nước bọt, thử an ủi Bạch Nhược Y.



“Bé Ly nói linh tinh à?” Bạch Nhược Y chớp mắt, không tin sự thật này, “Thẩm Đình Thâm chỉ bị thương nhẹ thôi đúng không?” Cố Thần Trạch tập trung lái xe, nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện, Bạch Nhược Y vội vàng chạy vào trong, bỏ lại cả Thanh Ly sau lưng.



Khi chạy đến phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm, chỉ thấy cả người anh đều bị quấn băng, nằm yên trên giường bệnh không nhúc nhích.



Chu Du đứng bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, đưa tay vỗ bả vai Bạch Nhược Y, không nói câu nào mà ôm mặt chạy ra ngoài.



Bạch Nhược Y như rơi xuống vực sâu, bước từng bước đến gần giường Thẩm Đình Thâm, đưa tay chạm vào mặt anh.



Lạnh buốt! “Thẩm Đình Thâm...” Cô thử gọi khẽ, hi vọng người trên giường có thể mở mắt.



Người trên giường không có bất cứ phản ứng gì, Bạch Nhược Y lại gọi một lần nữa, “Đình Thâm? Anh tỉnh đi, anh đừng làm em sợ, anh không thể nào đột nhiên xảy ra chuyện được?” Trong phòng bệnh không còn ai khác, tất cả mọi người đều rút ra ngoài, dường như đang chờ Bạch Nhược Y nói lời từ biệt cuối cùng với Thẩm Đình Thâm.



Thanh Ly được Cố Thần Trạch bể, nhìn vào căn phòng đầy chờ mong.



“Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y đột nhiên kéo áo Thẩm Đình Thâm, gọi to tên anh, “Anh đứng lên cho em! Em còn muốn ngồi xe anh về nhà! Anh ngủ ở đây là thế nào chứ!” Tất nhiên mấy lời này không có ý nghĩa gì, Thẩm Đình Thâm sẽ không đáp lại cô.



Hại hốc mắt đỏ lên, mặc dù Bạch Nhược Y rất hận Thẩm Đình Thâm, mặc dù cô nghĩ sau này sẽ không cần Thẩm Đình Thâm nữa, không muốn quay lại với anh nữa.



Nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ, Thẩm Đình Thâm sẽ đột ngột rời khỏi thế giới của cô.



Vừa nghe thấy Thanh Ly nói Thẩm Đình Thâm bị tai nạn xe, đến bây giờ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm nằm yên không nhúc nhích, Bạch Nhược Y cảm thấy mình như đang trong cơn ác mộng.



Nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô ôm lấy eo Thẩm Đình Thâm, giọng nghẹn ngào mang theo đau thương, “Anh đứng dậy đi! Anh còn phải đưa em về, không phải anh đã hỏi em có còn yêu anh nữa không à? Bây giờ em nói cho anh biết, em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh, trong tim em ngoài anh ra không còn ai khác, anh tỉnh lại được không?” Bên dưới lớp băng vải dày kia, đôi mắt thâm thúy từ mở ra, con ngươi đen nhánh như bảo thạch sáng lấp lánh, khóe miệng anh cong lên, nín thở nửa ngày cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường, “Anh đã chờ rất lâu mới được nghe những lời này của em!” Giọng nói quen thuộc vang lên, Bạch Nhược Y cứng đờ người không kịp phản ứng.



Những người đứng bên ngoài phòng bệnh lập tức ùa vào, Chu Dụ ôm bả vai Bạch Nhược Y, vừa cười vừa nói, “Cậu nhìn cậu đi, miệng cứng như thế làm gì, nếu không phải bọn tớ ép Thẩm Đình Thâm làm trò này thì bao giờ cậu mới dám nói thật hả?” Thanh Ly cũng chui vào, ngồi trong lòng Thẩm Đình Thâm, cười hì hì nói với Bạch Nhược Y, “Mẹ, mẹ đã thích ba như vậy, có phải sẽ kết hôn cùng ba, sau đó chúng ta sẽ sống cùng với nhau phải không?” Cố Thần Trạch nín cười, giúp Thẩm Đình Thâm tháo đống băng vải trên người ra.



Bạch Nhược Y tỉnh táo lại, hiểu ra bọn họ đang cùng nhau diễn kịch, cô vội vàng lau sạch nước mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như mình bị bọn họ đem ra làm một trò đùa.



Cô tức giận đẩy Chu Dụ ra, quay người chạy ra ngoài, Thẩm Đình Thâm xuống giường, chạy mấy bước đã đuổi kịp Bạch Nhược Y.



Anh không nói câu nào mà ép Bạch Nhược Y đang thở hổn hển vào tường hành lang bệnh viện, liên tục hôn cô.



Bạch Nhược Y giãy giụa mấy lần, còn dùng sức đấm vào ngực Thẩm Đình Thâm, nhưng nụ hôn của Thẩm Đình Thâm vẫn không dừng lại, hôn đến mức khiến cô khó thở.



Lúc này anh mới buông Bạch Nhược Y ra, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị cho Bạch Nhược Y từ năm năm trước, dịu dàng nói, “Chúng ta đã bỏ phí năm năm rồi, anh không muốn tiếp tục lãng phí nữa, anh yêu em, cưới anh nhé!” Khuôn mặt Bạch Nhược Y đỏ bừng, có tránh đi và cự tuyệt, “Tôi sẽ không...” Nụ hôn của Thẩm Đình Thâm lại rơi xuống, dọa Bạch Nhược Y trợn trừng cả mắt, cô đành câm nhẫn tự đeo lên tay mình, “Được rồi, được! Em cưới!” Bờ môi mỏng cong lên một đường cong thật đẹp, anh dịu dàng hôn lên trán cô, “Cuộc sống sau này, anh sẽ bù đắp cho em và bé Ly gấp bội phần!” “Tốt nhất là như vậy!” Bạch Nhược Y trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, đôi môi bị anh hồn đến mức hơi sưng lên.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom