• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thịnh thế hôn nhân Full 2024 (14 Viewers)

  • thinh-the-hon-nhan-758

Chương 758: Cách giải quyết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84066.png

Xem ảnh 2
84066_2.png
Rồi hôm nay anh đã đến thẳng trường đón Thanh Ly về.



“Có phải anh bị bệnh không!” Bạch Nhược Y cảm thấy Thẩm Đình T3hâm điên rồi, cô cau mày nhìn thẳng vào Thẩm Đình Thâm, “Anh dựa vào cái gì không nói một lời nào đã đưa bé Ly đi? Anh đã 2hỏi ý kiến tôi chưa? Đã hỏi xem bé Ly có đồng ý đi cùng anh hay không chưa? Làm người đừng quá độc đoán như thế chứ? Bé Ly5 là người, chứ không phải một hạng mục trong công ty của anh cần xử lý, không phải anh muốn làm thế nào cũng được.” “Vậy n4ăm năm qua, không phải em cũng giấu sự thật, còn muốn con gái tôi gọi người khác là ba, không phải em cũng độc đoán sao? E0m đã từng hỏi đến cảm nhận của tôi chưa?” Ánh mắt Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Y.



“Anh thì biết cái gì!” Bạch Nhược Y tức giận cao giọng nói, “Thanh chấp có tư cách làm ba của Thanh Ly hơn anh!” Nếu như năm đó Thanh Chấp không đến kịp, Thanh Ly đã không có cơ hội bước vào thế giới này, chứ đừng nói đến chuyện gọi ai là ba.



“Bởi vì anh ta đã cưới em? Vì anh ta đã sống cùng hai người năm năm qua ư?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nói, con ngươi đen như mực hiện lên ý cười chế giễu, “Đây chẳng qua chỉ là lý do của em, liên quan gì đến tôi và Thanh Ly.” “Tôi lười phải nói chuyện với anh!” Bạch Nhược Y liếc mắt, chuyện năm năm trước cô đã không còn muốn giãi bày với Thẩm Đình Thâm nữa, bây giờ cô chỉ muốn con gái mình, “Anh trả bé Ly lại cho tôi.” “Không bao giờ.” Thẩm Đình Thâm nhìn qua Bạch Nhược Y bằng ánh mắt khinh miệt, “Em đợi đến ngày mai nhận được giấy báo của tòa đi, sau này Thanh Ly sẽ thuộc về tôi.” “Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y chịu đủ sự áp đặt của anh ta, đến cuối cùng anh ta vẫn muốn đưa Thanh Ly đi, cô vươn đôi tay mảnh khảnh, kéo cổ áo Thẩm Đình Thâm, ép anh nhìn thẳng vào mình, “Bé Ly là con của tôi, anh không thể tùy tiện cướp nó khỏi tôi được!” Thẩm Đình Thâm nhướng mày, dễ dàng kéo tay Bạch Nhược Y ra, “Em cho rằng bây giờ em có thể ngăn cản chuyện tôi muốn làm sao?” Cho đến bây giờ chưa từng có ai có thể ngăn được chuyện mà Thẩm Đình Thâm muốn làm, nếu như nói trên đời có người nào có thể khiến anh thỏa hiệp, thì đó đã từng là Bạch Nhược Y.



Đến mức này, Bạch Nhược Y biết mình có nói thêm gì nữa cũng vô nghĩa.



Nếu Thẩm Đình Thâm đã không chịu cứng, Bạch Nhược Y đành phải kiềm chế lại cảm xúc trong lòng, bình tĩnh thương lượng với Thẩm Đình Thâm, “Anh trả bé Ly lại cho tôi, tôi sẽ từ từ nói cho nó biết chuyện anh là cha ruột nó, sau đó thứ Bảy hằng tuần sẽ để nó đến ở với anh, từ từ vun đắp tình cảm trước được không? Anh nghĩ lại đi, hãy nghĩ cho bé Ly, Con bé sống với tôi bao lâu như vậy, anh đột nhiên đưa con bé đi, nó không gặp được mẹ nhất định sẽ khóc!”



“Tôi có cách!” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng từ chối Bạch Nhược Y, “Những chuyện này không cần em lo lắng, có điều em cũng nhắc tới một chuyện, về việc em và Thanh Ly gặp nhau, tôi sẽ không để em gặp nó mỗi thứ Bảy hằng tuần, tối đa là một tháng một lần.” Thái độ rất rõ ràng, Thẩm Đình Thâm nhất định phải có được Thanh Ly, dù thế nào cũng không cho Bạch Nhược Y cơ hội.



Bạch Nhược Y không còn cách nào, Thanh Ly là máu thịt của cô, bắt cô một tháng chỉ được gặp con bé một lần, không phải là muốn lấy mạng cô sao? “Anh đừng như vậy có được không?” Giọng điệu Bạch Nhược Y gần như cầu xin, vừa nghĩ đến chuyện Thanh Ly không ở bên cạnh mình, Bạch Nhược Y cảm thấy như có người cầm đao xử lăng trì mình vậy, “Tôi thật sự không thể không có bé Ly, anh muốn tôi làm gì cũng được, đừng tách bé Ly khỏi tôi.” Nhìn người phụ nữ mình đã từng yêu thương nhất cầu khẩn mình như thế, Thẩm Đình Thâm cũng hơi dao động.



Đáng chết, cho dù là năm năm trước hay năm năm sau, Thẩm Đình Thâm vẫn không cứng rắn tuyệt tình được với Bạch Nhược Y.



“Cũng không phải không có biện pháp được cả đôi đường.” Giọng nói Thẩm Đình Thâm lạnh lẽo, không cảm nhận được chút nhiệt độ nào, “Nếu như em thật sự cảm thấy mình không thể rời xa Thanh Ly, mà tôi cũng thấy em đã nuôi dưỡng con bé năm năm, hoàn toàn thích hợp làm người chăm sóc con bé hơn người khác, cho nên ý của tôi là...” Thẩm Đình Thâm vẫn do dự, anh giương mắt mình chằm chằm Bạch Nhược Y, câu nói kế tiếp nghẹn lại trong cổ họng anh.



Bạch Nhược Y cau mày, không hiểu nhìn Thẩm Đình Thâm, “Là?” “Cho nên ý của tôi là, em có thể kết hôn với tôi, sống trong biệt thự của tôi, như vậy em có thể tiếp tục chăm sóc con bé như trước đây.” Không gian rơi vào im lặng.



Thẩm Đình Thâm chờ mãi vẫn không thấy Bạch Nhược Y lên tiếng, anh mở cửa xe ngồi vào trong, trước khi cửa kính xe đóng lên hoàn toàn, bất thình lình thốt ra một câu, “Tôi cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ, sau đó thì không cần nghĩ nữa.” Sau đó tiếng động cơ xe khởi động vang lên bên cạnh Bạch Nhược Y, đến khi chiếc xe màu đen hoàn toàn biến mất khỏi ga-ra, Bạch Nhược Y mới rời khỏi bãi đỗ xe công ty.



Thẩm Đình Thâm về đến nhà, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc.



“Các người là ai! Tôi muốn về nhà! Thả tôi ra, tôi muốn về nhà! Tôi muốn mẹ!” “Thanh Ly ngoan một chút được không, ăn cơm trước...”



Âm thanh Lộ Trạch và quản gia dỗ dành Thanh Ly vang lên.



Thẩm Đình Thâm bước nhanh vào nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thanh Ly mặt đầy nước mắt, nằm sấp lăn lộn trên mặt đất, Lộ Trạch và quản gia đứng bên cạnh không biết nên làm thế nào cho phải.



“Thanh Ly.” Thẩm Đình Thâm vừa tháo cà vạt, cởi khuy áo sơ mi, vừa bước đến đón Thanh Ly đang lăn lộn trên đất.



Thanh Ly nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, vừa bò vừa lăn đến chỗ anh, “Chú ơi! Cháu không biết vì sao bọn họ lại đưa cháu đến đây, cháu sợ lắm!” Thẩm Đình Thâm bể Thanh Ly lên, bế cô bé đi lên tầng, “Đây là nhà chú, cháu không phải sợ, chú ở đây.” “Đây là nhà chủ?” Thanh Ly ngừng khóc, nhưng vẫn còn tiếng nức nở nhìn quanh căn nhà, “Chú đưa cháu về đây làm gì?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom