• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiếu Gia Lột Xác (1 Viewer)

  • Chương 61-65

Chương 61: Quỳ xuống trước mặt người mày yêu

Viên Hiểu Lệ ngây người, hôm nay ngay cả quà tặng một trăm tệ cũng không có, chỉ trông chờ anh Trương này giúp cô ta phát tài, ai ngờ anh Trương kêu cô ta biểu diễn cả buổi chiều rồi bỏ đi luôn!

Đùa bà đây à!

Viên Hiểu Lệ tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, hôm nay để mấy dân mạng nhận một loạt phúc lợi miễn phí luôn rồi.

“Streamer tiếp tục biểu diễn đi, tôi tặng máy bay cho em”.

Nhìn thấy bình luận này, Viên Hiểu Lệ cười khẩy một tiếng, mắng một tràng: “Tặng cái mẹ anh, muốn xem thì về xem mẹ anh sinh con đi!”

“Không dám mắng đại gia chỉ có thể mắng chúng tôi à, đúng là đồ hám tiền!”

Viên Hiểu Lệ cười mỉa mai: “Bọn nghèo không có tiền thì cút hết cho tôi!”

Sau đó Viên Hiểu Lệ lập tức bị hệ thống live stream cảnh cáo, cô ta càng tức giận hơn, thẳng tay tắt live stream.

Trương Hàm không biết tình huống của cô ta, nhưng nghĩ thôi cũng biết chắc chắn sẽ tức muốn hộc máu.

Nhưng ngay lúc này, có người liên tục gõ cửa nhà.

“Cốc cốc cốc!”

Từ tiếng đập cửa có thể nghe ra chắc chắn người đến đang rất nôn nóng.

Trương Hàm vội vàng kêu Lưu Tô trốn vào nhà về sinh rồi mở cửa ra, người gõ cửa là Vu Tiểu Ngư, khiến anh khá bất ngờ.

“Có chuyện gì sao?”

“Không xong rồi, Phàm Thư mất tích rồi!”

“Cậu nói gì?”

Trương Hàm lập tức nổi giận.

Trong phòng khách, sắc mặt Trương Hàm nặng nề: “Nói từ từ thôi, đừng vội”.

Tuy nói thế, nhưng cái trán nhăn lại và lông mày nhíu chặt đã nói rõ sự lo lắng của anh.

Vu Tiểu Ngư nhanh chóng thuật lại chuyện đã xảy ra.

Thì ra, cô ta và Khương Phàm Thư đi siêu thị cùng với nhau, lúc hai người tách nhau ra đi qua một kệ hàng thì không thấy Khương Phàm Thư đâu nữa.

Sau đó, cô ta thử gọi điện thoại cho Khương Phàm Thư, còn gửi rất nhiều tin nhắn trên Wechat, nhưng mãi không có ai trả lời, nên Vu Tiểu Ngư rất hoảng hốt.

Nhớ đến mấy ngày trước, hình như anh họ như có như không ám chỉ có lẽ Trương Hàm là con nhà giàu, cho nên mới chạy đến tìm anh.

“Tôi biết rồi, cậu về trước đi, đừng báo cảnh sát, để tôi nghĩ cách!”

Vu Tiểu Ngư vừa mới rời đi, điện thoại của Trương Hàm cũng reo lên đúng lúc, là một cuộc gọi lạ!

“Ha hả… Trương Hàm, à, không đúng, nên gọi là cậu Trương mới phải, còn nhớ tao không?”

Giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

Trương Hàm cũng không bất ngờ, trước đó, anh cũng đã đoán được tên của người này rồi.

“Lương Đông!”

“Ha hả, đúng là vinh hạnh quá, không ngờ cậu cả Trương còn nhớ một nhân vật nhỏ như tôi đấy. Nhưng mày giấu hay thật đấy, trước kia mọi người đều tưởng mày là một thằng nhóc nghèo, ai ngờ mày lại là người giàu nhất cả Thanh Sơn này chứ! Nếu không phải tao bị gãy chân chắc vẫn không biết thân phận của mày đâu…”

Đến câu cuối, Lương Đông gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cậu cả Trương đúng là có thủ đoạn!”

Trương Hàm cố hết sức bình tĩnh nói: “Anh có cái gì cứ nhằm vào tôi này, ra tay với một cô gái thì có ích gì?”

“Ha ha ha, lúc trước mày kêu người đánh gãy chân tao cũng đâu có nói đạo lý với tao? Tương lai tươi đẹp của tao, vị trí bố tao vất vả leo lên đều bị mấy câu của mày làm mất hết!”

“Những chuyện này đều không liên quan đến Khương Phàm Thư, thậm chí cậu ấy còn không biết gì, tôi đi gặp anh, có thủ đoạn gì tôi đều sẽ tiếp!”

“Ha ha ha, Trương Hàm, đừng nói mày bị ngu nhé, sao lại ngây thơ thế… Bây giờ ông đây kêu mày làm gì thì mày phải làm như thế, đừng nói điều kiện với tao, bây giờ mày không có tư cách đó!”

Trái tim Trương Hàm vô cùng nặng nề.

“Trương Hàm, nếu mày muốn cứu Khương Phàm Thư thì bây giờ đến tầng hầm xưởng đốt bỏ hoang ở thành Đông gặp tao, đừng có ý định kêu đám Ninh Viễn Khánh giúp đỡ, nếu để tao phát hiện, mày cứ đợi nhặt xác cho Khương Phàm Thư đi! Tốt nhất mày nên nhanh lên, lòng kiên nhẫn của tao có hạn đấy!”

Trương Hàm hơi đứng không vững, sắc mặt tái nhợt cúp máy.

Anh vô cùng tức giận, vội vàng gọi điện thoại cho vệ sĩ của Khương Phàm Thư, phát hiện cũng là máy bận.

“Mẹ nó!”

Trương Hàm chửi tục, xem ra trước mắt vệ sĩ này cũng là dữ nhiều lành ít.

Đợi đã, trước mắt việc hợp tác của Lục Yên Vân và Ninh Viễn Khánh được tiến hành âm thầm, chắc chắn Lương Đông không biết mình còn có thế lực của Hội thương mại Thanh Sơn nhỉ!

Hơn nữa với số người của Lương Đông trước mắt, theo dõi tập đoàn Tinh Thần đã đủ mệt rồi, có lẽ không thể nào dư sức để đối phó với một bên khác.

Vì trả thù mình, chắc chắn bây giờ người kia cũng giống như một tên điên vậy, chuyện gì cũng có thể làm được, nhất định phải chuẩn bị hết sức cẩn thận mới được.

Trương Hàm lập tức gọi điện thoại cho Lục Yên Vân, nói rõ ràng mọi chuyện.

Lưu Tô đã sớm trở về phòng khách, không có nhiều lời, chỉ im lặng lắng nghe.

“Bên chị có thể phái tới mấy người, chị sẽ kêu bọn họ đến đó trước để đợi cậu”.

Trương Hàm nói một tiếng cảm ơn, sau đó cúp máy.

“Tình trạng sức khỏe của cậu quá tệ, tôi không ủng hộ cậu tự mình đi”, Lưu Tô nói.

“Không đi không được”, Trương Hàm không quan tâm đến lời khuyên của cô ấy, cứng rắn nói.

Lưu Tô lái xe, Trương Hàm ngồi trên ghế lái phụ không nói một lời, xe chạy rất nhanh, không biết đã vượt đèn đỏ bao nhiêu lần rồi.

May là kỹ năng lái xe của Lưu Tô khá ổn.

Khoảng bốn mươi phút sau, Trương Hàm nhìn thấy xưởng đốt bỏ hoang kia từ xa.

Người ở đây rất thưa thớt, vì xưởng đốt đem lại ô nhiễm quá lớn, cho nên ngay cả động vật cũng đều chạy hết.

Không khí vẩn đục, thật sự không phải một nơi để con người sống.

Chẳng trách mấy người Ninh Viễn Khánh tìm bọn họ rất lâu cũng không tìm thấy, thì ra là chạy đến chỗ thế này!

Đường phía trước lầy lội, xe đã không chạy tiếp được nữa.

Trương Hàm và Lưu Tô xuống xe, một trước một sau đi tới.

Cách đó khoảng năm trăm mét, mấy người mặc quần áo màu nhạt cũng đang chậm rãi di chuyển đến giữa xưởng đốt.

Tầng hầm rất hôi thối, Trương Hàm không nhịn được che mũi.

“Trương Hàm… Chúng ta lại gặp mặt rồi”.

Trong bóng đêm, một ngọn lửa sáng lên chiếu vào mặt Lương Đông, tăng thêm mấy phần âm u.

Tinh thần của Lương Đông còn tạm ổn, lúc này hắn ta đang ngồi trên xe lăn cười kiêu ngạo, tên ngu ngốc này thật sự đến rồi.

Bên cạnh hắn ta là Khương Phàm Thư bị trói.

“Ưm ưm ưm ưm…”, Khương Phàm Thư muốn nói gì đó, nhưng miệng bị băng dính che lại, không thể phát ra tiếng.

Trương Hàm biết Khương Phàm Thư kêu mình mau chạy đi, nhưng anh lại ung dung tiến lên.

“Cho anh bao nhiêu tiền cũng được, bây giờ mau thả cậu ấy ra!”

Trương Hàm cố hết sức khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh.

Anh để tay ra sau lưng, vì anh sợ mình sẽ không nhịn được xông lên đánh vỡ đầu tên này.

“Tiền? Trương Hàm à Trương Hàm, mày thật sự tưởng có tiền là có thể sai khiến ma quỷ à? Nếu hai chân này của tao có thể chữa khỏi bằng tiền, tao sẽ không trở về Thanh Sơn thêm lần nữa! Bây giờ ông đây chỉ muốn báo thù, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ cầu xin tha thứ của mày thôi!”

“A ha ha ha… Giờ nhé, quỳ xuống trước mặt người mày yêu, liếm giày của tao, nói không chừng tâm trạng tao tốt, sau khi giải quyết mày xong sẽ tha cho nó!”

Trương Hàm cảm thấy tư duy của Lương Đông đã hoàn toàn vặn vẹo rồi, có lẽ hắn ta có thể sống đến bây giờ là vì quá hận anh.

Hắn ta từng rực rỡ hút mắt, được người ta tâng bốc như thế, còn là nhân vật trong tâm trong giới, nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ tàn phế người không ra người ma không ra ma!

Điều này khiến hắn ta trở nên cực đoan, điên cuồng!
Chương 62: Chết hết đi!

“Lương Đông, anh bắt buộc phải bên sứt càng bên gãy gọng như vậy ư? Chắc anh cũng biết nếu tôi chết kết quả của anh chắc chắc cũng không khả khẩm hơn đâu!”, Trương Hàm hờ hững nhìn Lương Đông.

“Ha ha ha… Nếu tao sợ chết mà còn về Thanh Sơn à? Nếu tao sợ chết thì sẽ ở gần một tháng trong cái nơi quỷ quái này ư? Cho mày biết, nơi này đã sớm ô nhiễm đến mức không ra gì nữa rồi, có lẽ phổi của tao bị nhiễm kim loại nặng, sống chết? Tao đã không còn để tâm từ lâu rồi!”

“Bây giờ tao đột nhiên nghĩ ra một ý kiến rất hay, ông đây cho mày biết, dù mày có tiền cũng không làm gì được tao đâu! Không phải mày thích Khương Phàm Thư à? Ông đây muốn mày tận mắt nhìn thấy nó chết!”

Vừa nói xong câu này, Lương Đông lấy một thứ màu đen từ trong lồng ngực ra, Trương Hàm trợn mắt!

Một cây súng lục màu đen nhánh phát ra ánh sáng chết chóc, khiến người ta không rét mà run.

Bọn họ có súng!

Chẳng trách bây giờ vệ sĩ của Khương Phàm Thư vẫn không có tin tức, thì ra là thế!

Lương Đông cười lạnh lùng, để khẩu súng lên đầu Khương Phàm Thư: “Còn không mau liếm giày cho ông đây?”

Trương Hàm tiến lên hai bước, Lưu Tô duỗi tay chần chừ một chốc, sau đó lại đành thôi.

“Ha ha, đến cứu tình nhân của mày còn dẫn thêm người nữa à, kêu con kia đến đây luôn đi”.

Lúc này, Lương Đông mới dời mắt nhìn về phía Lưu Tô, dáng người của cô gái này trông nóng bỏng thật đấy!

Lương Đông lập tức nảy lòng tham!

Trương Hàm đi rất chậm, chỉ cách mười mấy mét mà đi mất cả phút.

Lúc này Lưu Tô nghe thấy lời Lương Đông cũng đi về phía hắn ta.

Lương Đông không quá đề phòng người phụ nữ này, chỉ thầm thấy người phụ nữ này khá có bản lĩnh.

Nhưng trong tay mình có súng, sau lưng còn có một đàn em đi theo, vả lại mình còn hiểu rõ hoàn cảnh nơi này nữa, Trương Hàm có chạy đằng trời!

“Ha ha ha…”, Lương Đông nở nụ cười kiêu ngạo.

Trương Hàm chậm rãi cong hai chân, Lưu Tô để tay phải ở sau lưng, trong ánh sáng mờ mờ lóe lên chút tia sáng tử vong.

Hai mắt Lương Đông đỏ ửng, trên mặt là cảm giác vui vẻ khi trả thù thành công.

“Không ngờ mày cũng có ngày hôm nay!”

Lương Đông giơ súng lên nhắm vào Trương Hàm.

Còn Trương Hàm thì vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh, sáng tạo cơ hội tốt nhất cho Lưu Tô.

Đột nhiên, Trương Hàm dùng hết sức nhào về phía trước!

Gió mạnh đột nhiên thổi tắt ngọn đèn, trong nháy mắt, Lưu Tô duỗi tay phải ra.

Lương Đông ngàn tính vạn tính đều không ngờ rằng nữ vệ sĩ này lại là người giỏi nhất của Hội thương mại Thanh Sơn!

Không nhờ bản lĩnh xuất chúng của Lưu Tô, đoán chừng sau khi bố Lục Yên Vân chết, cô ấy đã bị ám sát từ lâu rồi.

Cho nên, đối với Lưu Tô, chuyện đối mặt với nòng súng chỉ là như cơm bữa mà thôi.

Trên tay cô ấy có dây thép quấn quanh, còn sắc bén hơn cả sắt thép!

Cho nên khi cô ấy nhanh nhẹn duỗi tay ra, Lương Đông chỉ cảm thấy lạnh sóng lưng, trợn tròn mắt, trong nháy mắt, hắn ta đã đưa ra một quyết định!

Giết Trương Hàm!

Hắn ta bóp cò!

“Đùng!”

Trong hoàn cảnh khép kín, tiếng súng đinh tai nhức óc quanh quẩn, máu bắn ra.

Bả vai của Trương Hàm trúng một viên đạn!

Còn Lương Đông thì bị đứt tay phải, máu bắn ra, rơi lên mặt Trương Hàm.

Sau khi chặt đứt tay phải của Lương Đông, Lưu Tô không hề dừng lại một giây, cô ấy sử dụng tốc độ người bình thường không thể tưởng tượng nổi bóp lấy cổ họng Lương Đông bằng một tay, tay kia thì vung ra đánh trúng đàn em của Lương Đông.

Tên đáng thương này còn chưa nói được câu nào đã ngã thẳng xuống đất, rõ ràng đã mất đi ý thức.

Tình cảnh thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Lương Đông trợn tròn mắt, khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng hắn ta trở nên lạnh lẽo, bản lĩnh của người phụ nữ này thật quá cao cường!

Trương Hàm bị trúng một phát súng cũng không dễ chịu gì.

Cảm giác đau đớn ở bả vai không ngừng kích thích đại não.

“Ha ha ha…”, lúc này, Lương Đông bật cười, nhưng vì cánh tay bị chặt đứt nên trông nụ cười cực kỳ vặn vẹo dữ tợn, chẳng khác nào ma quỷ ở địa ngục cả!

“Bọn mày tưởng mình thắng rồi phải không, nói cho bọn mày biết, hôm nay bọn mày đừng hòng rời khỏi đây, chết cùng với tao luôn đi!”

Trương Hàm biết vẫn còn không người chưa xuất hiện.

Lương Triều Quốc, bố của Lương Đông!

“Bùm!”

Một tiếng nổ ai nhức óc vang lên từ trên lầu, cả tòa nhà như lung lay mấy cái, tro bụi rơi xuống đất, trông ai cũng vô cùng chật vật!

Trương Hàm che bả vai, vội vàng cởi trói cho Khương Phàm Thư.

“Chúng ta đi lên trước!”

Lương Đông còn đang liên tục nói mấy lời linh tinh như chết cùng nhau, Trương Hàm tức giận nhìn hắn ta, nói với Lưu Tô: “Đánh ngất hắn ta đi!”

Sau khi nghe xong, Lưu Tô nhanh chóng đưa tay phải lên cổ hắn ta, Lương Đông trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.

Sau đó, Trương Hàm xé một miếng vải cầm máu cho tay Lương Đông, anh sợ tên này chết nhanh quá, khiến ông già Lương Triều Quốc kia mất đi lý trí.

Ba người cẩn thận đi lên từ hành lang.

Trương Hàm mới thò đầu ra đã có tiếng súng vang lên, anh sợ đến mức vội vàng rụt đầu về.

“Để tôi đi trước!”, Lưu Tô lên đạn cây súng vừa nhặt được, nhắc nhở.

Trương Hàm gật đầu, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính.

Lưu Tô trực tiếp xông ra ngoài, ngón tay linh hoạt bóp cò súng, mỗi một viên đạn đều bắn trúng cổ họng của kẻ thù.

Không bao lâu sau, bên ngoài đã trở nên yên tĩnh.

“Ra ngoài đi!”

Lưu Tô nói với hai người, sau đó lại trở nên cảnh giác.

Trong phòng xem như không xảy ra chuyện gì: “Cô nhìn thấy Lương Triều Quốc không?”

“Tôi cũng đâu quen ông ta…”, Lưu Tô ngẫm nghĩ rồi nói: “Kêu người của chị Lục đến đây trước đã”.

“Thả con trai của tao ra!”

Một giọng nói vang lên từ trên lầu hai đổ nát.

Quả nhiên, Lương Triều Quốc người đầy tro bụi đi ra ngoài, một tay ông ta che bụng, có lẽ vừa rồi bị Lưu Tô bắn trúng.

Mà trên tay kia là một trái lựu đạn, hơn nữa tên điên này đã kéo chốt ra rồi.

“Tao lặp lại lần nữa, thả thằng bé ra!”

“Được, ông bình tĩnh trước đã”, Trương Hàm đáp lại một câu, càng giữ chặt Lương Đông hơn.

“Ha hả, xem ra bọn mày muốn chôn thây cùng tao ở đây…”, Lương Triều Quốc lớn tiếng nói.

“Bây giờ hắn ta không thể tự di chuyển, ông tới đây đi”.

“Đừng có giở trò với tao, buông thằng bé ra, mày kêu con kia buông súng xuống, sau đó lui ra ngoài!”

Nói xong, Lương Triều Quốc giơ tay lên, dường như ngay một giây sau sẽ trực tiếp ném lựu đạn tới đây vậy.

“Mẹ nó, một lớn một nhỏ này đều là đồ điên!”, Trương Hàm thầm mắng, tâm trạng vô cùng nặng nề, anh cũng không muốn cứ chết ở đây như thế.

“Lưu Tô…”

“Thả trước đi, không thành vấn đề”, Lưu Tô nhắc nhở.

Trương Hàm lần lượt làm theo lời Lương Triều Quốc, ba người lùi ra ngoài.

Lương Triều Quốc đột nhiên nở một nụ cười đạt được mục đích.

“Bọn mày… chết hết đi!”

Ông ta vừa dứt lời, Trương Hàm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh xoay người kéo Lưu Tô và Khương Phàm Thư bỏ chạy.

“Ầm…”

Bom nổ, bụi bay đầy trời.

Ba người bị sóng nhiệt thổi bay, nhưng cũng may bên ngoài là đất cát mềm mại, bọn họ đều không sao cả.

Nhưng vẫn chưa xong, trên mái hiên bên ngoài còn có mười người cầm súng nhắm vào bọn họ.

“Bọn mày có mọc cánh cũng khó…”

Lương Triều Quốc còn chưa nói hết lời, tiếng súng đã vang lên!

Nhưng lần này lại không phải người cũng ông ta bóp cò.
Chương 63: Tôi vẫn thích xem cô sủa tiếng chó hơn

Trương Hàm thầm thấy vui vẻ, là người của Lục Yên Vân đến rồi sao.

Chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên đàn em của Lương Triều Quốc đều kêu la thảm thiết.

Mười mấy chiếc máy bay ầm vang trên trời! Tiếp cận nơi này với tốc độ vô cùng nhanh.

Sau đó, mấy chục người nhanh chóng đáp xuống, vây quanh cả nhà xưởng, đừng nói là người, ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay ra ngoài.

Lương Triều Quốc trợn tròn mắt nhìn đội ngũ đến cứu viện, tuyệt vọng há miệng.

Bố con bọn họ hoàn toàn thua rồi!

Mấy bóng người đi ra từ trong góc, chạy tới chém thêm một dao vào đám người vẫn còn hơi tàn.

Thấy cảnh này, Trương Hàm che mắt Khương Phàm Thư lại.

Không lâu sau đó, ba người lên một chiếc máy bay trực thăng.

Bay đi một khoảng rất xa, Trương Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, may mà cuối cùng cũng chỉ bị kinh sợ thôi chứ không có nguy hiểm gì.

Chuyện sau đó cứ để Ninh Viễn Khánh xử lý thôi.

Trương Hàm gửi cho ông ta một tin nhắn, Ninh Viễn Khánh thất trách trước, vội vàng đồng ý!

Nhưng mà, bây giờ phải giải thích với Khương Phàm Thư thế nào đây?

Haiz, đúng là đau đầu!

Nhưng khiến anh bất ngờ là Khương Phàm Thư lại không hỏi gì cả, chỉ im lặng lau vết máu trên vết thương ở bả vai cho anh.

Đến bệnh viện, Khương Phàm Thư cơ bản không bị thương gì cả, chỉ bị dọa sợ thôi.

Trương Hàm thì lấy đạn ra rồi khâu vết thương lại, khá là đau.

“Con mẹ nó, thật đúng là xui xẻo!”

Sau hai ngày, Trương Hàm ngồi trên giường bệnh cảm thán một câu.

Khương Phàm Thư đã về trường rồi, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.

Lưu Tô?

Người phụ nữ lạnh lùng này cả buổi cũng không nói được một chữ nữa.

Anh thấy nhàm chán, đành phải mở live stream Đấu Ngưu lên.

Buổi chiều vừa khéo là khoảng thời gian phát sóng của Viên Hiểu Lệ.

Viên Hiểu Lệ thấy Tiểu Trương hai ngày không đến lại thân thiết với Diệp Thiên Tường.

“Anh Tường lại tặng thêm một cái tên lửa vàng nữa đi, em múa cột cho anh xem”.

“Kêu anh Diệp!”

Diệp Thiên Tường gửi một bình luận, sau đó mở tài khoản nạp tiền tặng một cái tên lửa vàng.

Hiệu ứng hiện lên trên màn hình! Viên Hiểu Lệ liên tục nói cảm ơn.

Có câu trong núi không hổ bầy khỉ xưng vương.

Diệp Thiên Tường phát hiện ID là Tiểu Trương rảnh rỗi kia đã hai ngày không đăng nhập, tưởng anh đã hết hứng thú với cô gái tên Viên Hiểu Lệ này, cơ hội của cậu ta lại đến rồi!

Cho nên vừa đến giờ, cậu ta lập tức vào phòng live stream của Viên Hiểu Lệ.

Vì trước đó Trương Hàm vừa đến đã tặng một trăm nghìn, nên đến lúc này, phòng live stream của cô ta vẫn nằm ở top đầu của server.

Viên Hiểu Lệ nổi tiếng lắm mồm, nhưng có người xem mà cô ta vẫn nói chuyện như thế thì đúng là không biết ngượng.

“Streamer mắng tôi hai câu nghe xem nào…”

Viên Hiểu Lệ nhìn bình luận cười khẩy.

“Không tặng quà thì xem live stream cái mẹ gì, đi về xem mẹ các người đi”.

Cô ta nói xong câu này, trên màn hình chợt hiển thị: “Hoàng Đế - Tiểu Trương rảnh rỗi vào phòng live stream”.

“Hoan nghênh anh Tiểu Trương!”

Viên Hiểu Lệ vui vẻ đứng lên, ngay cả việc Diệp Thiên Tường kêu cô ta múa cột cũng quên luôn.

“Mấy ngày nay em học được rất nhiều tài nghệ, rất muốn biểu diễn cho anh xem đó!”

Tiểu Trương: “Tôi vẫn thích xem cô sủa tiếng chó hơn”.

“Ặc…”

Viên Hiểu Lệ xem bình luận Trương Hàm đăng thì như sắp phát điên lên.

Người giàu đều có sở thích kỳ lạ như vậy sao?

Viên Hiểu Lệ muốn chửi tục, xem cô ta là cái gì vậy? Cũng đâu có thấy anh tặng quà!

Nhưng sau đó lại thấy anh Tiểu Trương tặng một cái tên lửa vàng.

Đây là tiền được tặng khi Trương Hàm nạp một lúc một trăm nghìn.

“Gâu gâu gâu…”

Rất đúng với câu có tiền thì mua tiên cũng được!

Viên Hiểu Lệ ngoan ngoãn sủa theo tiếng chó.

“Anh Tiểu Trương, anh tặng thêm hai cái nữa đi, bộ váy người ta thích giá tới mấy chục nghìn lận”.

Tiểu Trương: “Được, cô trồng cây chuối trước đi”.

Viên Hiểu Lệ cạn lời, con mẹ nó, tên này bị điên à! Nếu không phải Trương Hàm là đại gia khủng, Viên Hiểu Lệ đã sớm chửi ầm lên rồi.

Xem ra tâm lý của người giàu cũng không được bình thường lắm!

Tuy cô ta nghĩ vậy nhưng vẫn làm theo.

Nhưng vì vòng một quá đồ sộ, Viên Hiểu Lệ trồng cây chuối chưa được mười giây đã bị giày vò đến mức mặt đỏ ửng tim đập nhanh, suýt chút không thở nổi.

Vì thế có thể thấy lớn quá cũng không tốt…

Người xem trong phòng live stream cũng liên tục bình luận.

“Streamer muốn làm con chó cái của đại gia rồi, mọi người giải tán thôi”, đây là kiểu lý trí.

“Tôi muốn vĩnh viễn bảo vệ streamer, dù streamer trở thành người phụ nữ của người khác, tôi vẫn sẽ mãi mãi yêu cô ấy”, đây là kiểu u mê.

Diệp Thiên Tường: “Mẹ kiếp!”

Đây là kiểu thẹn quá hóa giận chửi rủa.

Trương Hàm lần lượt phân loại bọn họ ra, trò vui như vậy, lấy ra tán gẫu qua ngày cũng là một sự lựa chọn không tệ.

Phòng live stream đầy tiếng mắng chửi, vô cùng náo nhiệt.

Tuy hôm nay Trương Hàm không tặng bao nhiêu tiền, nhưng vẫn khiến cả phòng xôn xao.

Tóm lại, tính chất biểu diễn của Viên Hiểu Lệ là trả tiền là được, không trả tiền thì khỏi bàn, cực kỳ ham tiền!

Cuối cùng, Viên Hiểu Lệ cố gắng ba mươi mấy giây, thật sự không cố được nữa nên la oái một tiếng ngã xuống đất.

“Anh Tiểu Trương, được rồi chứ, em thật sự không cố được nữa!”

Viên Hiểu Lệ cầu xin.

“Đại gia Tiểu Trương đừng tra tấn streamer như thế nữa, mọi người cũng đâu dễ dàng gì”.

“Đúng thế, kêu cô ấy múa cột là được rồi!”

“Nhảm nhí, đồ thủy thủ mới là sự lãng mạn của đàn ông!”

Bình luận vừa cầu xin cho Viên Hiểu Lệ vừa đưa ra đề nghị của mình.

Trương Hàm không hề có hứng thú với lời của mấy người này chút nào.

Anh không nói chuyện nữa, treo máy, trong lòng Viên Hiểu Lệ rất khó chịu, những gì anh yêu cầu bà đây đã làm theo cả rồi, không trả tiền thì không được đâu.

Cô ta tức giận đến mức không thở nổi, trước người lắc lư, trong lúc vô thức lại đem đến một loạt phúc lợi.

Viên Hiểu Lệ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trút giận lên những người xem khác.

Trương Hàm cảm thấy hơi nhàm chán, trực tiếp out ra ngoài, tùy tiện vào một phòng live stream khác.

Danh hiệu Hoàng Đế của anh dùng cho cả ứng dụng, đi đến đâu cũng có rất nhiều người u mê.

Cho nên, Trương Hàm vừa vào phòng đã có người nhận ra.

“Đây không phải đại gia tặng một trăm nghìn cho Trái Tim Nhỏ Ngọt Ngào à?”

“Chính là anh ta, cậu xem ghi chép của anh ta đi, vẫn còn đấy!”

“Đại gia đến phòng live stream của Tuyết Nhi cũng phải ủng hộ nhiều một chút đó!”

Quản lý phòng live stream và tài khoản ảo nhảy ra trước, muốn kích thích Trương Hàm tặng tiền.

Streamer tên Tuyết Nhi này đẹp hơn Viên Hiểu Lệ, nhưng dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ quá rõ ràng, vẻ mặt cũng không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng cô ta cũng xem như một người đẹp bảy điểm, không tính là uổng tiền.

Vì thế, nữ streamer như vậy chưa bao giờ thiếu người u mê cả.

Trương Hàm mở bảng xếp hàng, phát hiện có người tặng mấy chục nghìn cho streamer này.

Cho nên, với việc Trương Hàm đến, nữ streamer này cũng không tỏ vẻ nhiệt tình như Viên Hiểu Lệ.

“Hoan nghênh anh Tiểu Trương, muốn xem gì chỉ cần một tên lửa vàng là được rồi”.

Làm dáng vờ đáng yêu là kỹ năng bắt buộc của mỗi một nữ streamer! Tuyết Nhi sử dụng nó thuần thục hơn Viên Hiểu Lệ.

Trương Hàm cười cười, cũng không tặng quà.

“Thì ra là tới đây xem miễn phí…”

“Cút! Nơi này không hoan nghênh anh!”

“Hoàng Đế cái gì, tài khoản này bị hack rồi à?”
Chương 64: Xe yêu à, lần nãy phải xin lỗi mày

Đám fan trung thành đều cắn Trương Hàm không buông, Trương Hàm hứng thú mở thông tin của những người này lên, phát hiện thời gian online của mấy người này gần như giống hệt thời gian online của streamer.

“Quản lý phòng live stream? Người đại diện đứng sau?”

Trương Hàm buồn cười, không thể không nói, thủ đoạn marketting của mấy người này hay thật, nhưng anh cũng không phải người lỗ mãng không chịu được phép khích tướng.

Mấy người kia vẫn còn đang mắng, Tuyết Nhi làm như không nhìn thấy, nhưng cũng không quan tâm Trương Hàm nữa, trả lời những bình luận khác.

“Tuyết Nhi, mở PK đi! Chiều nay độ hot thấp quá”.

“Các anh em, xông lên xông lên!”

“Tặng quà nhiều vào, Tuyết Nhi vạn tuế!”

Mấy tài khoản ảo liên tục bình luận, không ngừng có quà tặng hiện lên trên màn hình, thỉnh thoảng còn có người gửi tên lửa vàng.

Tuyết Nhi thấy thời cơ đã đến cho nên mở PK streamer.

Chiều nay Viên Hiểu Lệ cũng không thu hoạch được nhiều, ngoài quà của Trương Hàm và Diệp Thiên Tường thì gần như không có gì cả.

Mở PK là một cách kiếm tiền tốt, rất nhiều streamer lúc PK dựa vào việc giả vờ đáng thương nên thường có thu hoạch không thể tưởng tượng nổi.

“Mọi người ủng hộ một chút nhé, đây là lần đầu tiên tôi mở PK đó”, Viên Hiểu Lệ nói.

Trương Hàm bất ngờ nhìn thoáng qua, không ngờ Tuyết Nhi và Viên Hiểu Lệ lại được ghép với nhau.

“Hiểu Lệ mau nhìn kìa, Tiểu Trương rảnh rỗi đang ở trong phòng live stream của Tuyết Nhi”.

“Tên phản bội này, đùa giỡn với Hiểu Lệ xong thì bỏ chạy, đồ đàn ông tồi có mới nới cũ!”

“Hiểu Lệ đừng sợ, bọn anh mãi mãi bảo vệ em!”

Trương Hàm xem mấy bình luận đó mà thấy buồn nôn, mấy câu này không dùng não à? Sao không biết ngại mà nói ra được vậy.

Phòng live stream của Tuyết Nhi cũng không tốt hơn là bao.

“Hừ, streamer đối thủ ngoài ngực to thì đâu có tài nghệ gì đúng không, lớn như vậy sao không đi làm bò sữa đi?”

“Bản thân không thể giữ người thì đừng có lấy cớ!”

“Hoàng Đế mau tặng quà trút giận cho bản thân đi!”

Hay lắm, đến lúc sau vẫn không quên kêu mình tặng quà, đúng là có thủ đoạn!

Nhưng Trương Hàm cũng không mắc bẫy, vẫn im lặng xem tình hình.

Mùi thuốc súng giữa hai bên đậm dần, Tuyết Nhi cúi đầu gửi tin nhắn, xem ra lần PK này phải gọi top một tặng quà của phòng live stream lên rồi.

Còn bên Viên Hiểu Lệ chỉ còn mỗi Diệp Thiên Tường thôi.

Diệp Thiên Tường vẫn còn trong phòng, cảm thấy cơ hội của mình đến rồi!

Hiểu Lệ gặp nạn, Thiên Tường giúp đỡ!

Kịch bản hay biết mấy.

Diệp Thiên Tường cắn răng trực tiếp nạp một trăm nghìn, đây chính là tiền bố cho cậu ta sửa xe.

Nhưng cái này không quan trọng, tất cả đều vì 36D!

“Xe yêu à, lần nãy phải xin lỗi mày rồi!”

Diệp Thiên Tường nhìn chằm chằm bộ ngực đồ sộ trên màn hình, lần này, ông đây muốn tóm được cô!

Top một của streamer Tuyết Nhi bên kia cũng bắt đầu tặng quà, hiệu ứng xe hơi máy bay chưa từng kết thúc.

Đa số mấy món quà này đều có giá khoảng 200, vẫn còn thua tên lửa vàng khá xa.

Trương Hàm xem giá trị PK.

Lúc này Tuyết Nhi đã gần mười nghìn quà, mà Viên Hiểu Lệ còn chưa đến 200, hơn nữa tốc độ tăng còn rất chậm.

“Mọi người cố lên, lát nữa mà thua thì tôi sẽ bị phạt đấy!”

Cô ta thầm thấy lo lắng, mấy streamer như bọn họ không dám làm trái quy tắc của công ty, người thua khi PK phải đồng ý một yêu cầu người thắng đưa ra.

Mà thường người thắng sẽ kêu dân mạng bỏ phiếu yêu cầu này, đa số những người xem nữ streamer đều là đàn ông, đương nhiên chỉ muốn xem những thứ thẹn thùng kia rồi.

Cho nên khi nhìn thấy chênh lệch lớn như vậy, Viên Hiểu Lệ hơi hoảng hốt.

“Cầu xin mọi người đấy!”

Diệp Thiên Tường cười ha ha, 36D, tôi đến đây!

Diệp Thiên Tường vừa giàu vừa đẹp tặng một tên lửa vàng!

Diệp Thiên Tường vừa giàu vừa đẹp tặng một tên lửa vàng!

Diệp Thiên Tường vừa giàu vừa đẹp tặng một tên lửa vàng!

Diệp Thiên Tường quẹt màn hình, liên tục tặng mấy tên lửa vàng, khiến tình hình đảo ngược.

Giá trị quà tặng của Viên Hiểu Lệ thoáng chốc đã tăng lên hai mươi nghìn, khoảng gấp đôi Tuyết Nhi.

Lần này đến lượt Tuyết Nhi sốt ruột, vội vàng ra vẻ đáng yêu xin quà tặng.

“Mấy anh trai, em cũng không muốn biểu diễn cho người của phòng live stream bên kia xem đâu…”



Trương Hàm cười cười, tặng một chút quà miễn phí.

Anh không ngờ hành động này lại khiến Viên Hiểu Lệ nổi giận.

Lúc PK, Viên Hiểu Lệ vốn không nhìn thấy tình hình tặng quà ở phòng kia, nhưng thân phận Trương Hàm đặc biệt, cho nên có một hiệu ứng đơn giản trong phòng.

“Anh chạy sang bên kia làm tôi ghê tởm đúng không, mẹ nó, kêu bà đây khi thì giả chó khi thì giả lợn, bây giờ lại chạy sang chỗ đối thủ của tôi. Có phải anh bị điên không, ngoài đời hẳn là một tên nghèo rớt mồng tơi, chỉ có một trăm nghìn tặng quà thôi chứ gì? Bây giờ đi tới chỗ khác để làm màu ư? Thật sự tưởng mình là người giàu có à? Thứ vô dụng!”

Viên Hiểu Lệ không thèm để tâm tình cảnh lúc này, trực tiếp chửi ầm lên, trút hết tất cả bất mãn việc Trương Hàm đùa bỡn cô ta mấy ngày nay ra!

Diệp Thiên Tường vui vẻ, vội vàng đăng một bình luận.

Diệp Thiên Tường vừa giàu vừa đẹp: “Hiểu Lệ, để anh bảo vệ em!”

“Cảm ơn anh Diệp, lát nữa chúng ta gặp mặt nhé!”

Câu này khiến Diệp Thiên Tường vui chết đi được, không ngừng tặng quà.

Người trong phòng của Tuyết Nhi cũng bắt đầu ồn ào, nhưng lúc này cô ta nằm ở thế yếu, mọi người cũng khó mà phản kháng được.

Top một trên bảng của cô ta đều là quà tặng tích lũy theo ngày theo tháng, chưa từng thấy người tặng một lượt là một trăm nghìn như Diệp Thiên Tường bao giờ.

Thấy còn hai phút nữa đã kết thúc PK, Tuyết Nhi không khỏi cuống cuồng.

Mọi người xem streamer là để tìm niềm vui, nghìn dặm mới tìm thấy một người thật sự chịu bỏ hết tiền ra để tặng quà.

Cho nên, phòng live stream của Tuyết Nhi trở nên quạnh quẽ.

“Ha ha ha, tên vô dụng kia ở phòng live stream của cô cũng có thể làm gì được đâu, anh ta đã hết tiền rồi!”

“Đợi lát nữa cô phải cởi quần lót ra để lên đầu mình!”

“Đừng thua đến mức không chịu được nhé…”

Thấy mình thắng chắc rồi, Viên Hiểu Lệ không hỏi cười to.

Nghe thấy yêu cầu của Viên Hiểu Lệ, Tuyết Nhi lập tức đen mặt.

Nói thật, đây là một trong những cách trừng phạt quá đáng nhất. Nữ streamer biểu diễn thường có một giới hạn, trừng phạt thế này, cô ta live stream lâu như thế cũng chưa từng làm bao giờ.

“Có thể đổi cái khác không!”, Tuyết Nhi cầu xin.

Người xem trong phòng live stream của cô ta cũng chạy đến phòng Viên Hiểu Lệ cầu xin.

Viên Hiểu Lệ cảm thấy đạp người khác như vậy trong lòng sẽ rất vui vẻ.

“Không được, nếu cô không nghe theo, tôi chỉ có thể tố cáo thôi!”

Nếu PK thua mà không nghe theo cơ bản ai cũng bị tố cáo, cho nên rất nhiều streamer dù ngại vẫn sẽ đồng ý.

Nếu không sẽ khóa phòng live stream, sau đó trừ tiền quà.

Tuyết Nhi há miệng, sắp bị cô gái này chọc tức đến mức bật khóc.

Nhưng cũng hết cách, phòng live stream của cô ta cũng đâu có người có thể tặng một lúc một trăm nghìn đâu.

Một bên khác, Diệp Thiên Tường tặng một trăm nghìn, huy hiệu tài khoản cũng trở thành Hoàng Đế, bây giờ, cậu ta lại lần nữa nhảy lên bảng top một của Viên Hiểu Lệ.

“Ha hả, Tiểu Trương rảnh rỗi, cậu muốn đấu với tôi á, còn kém xa lắm”.

Kèn thắng lợi đã được thổi lên, Viên Hiểu Lệ đắc ý chỉ vào Tuyết Nhi.

“Cô có thể thử nhờ tên Tiểu Trương vô dụng kia, có lẽ anh ta có thể lấy ra một chút, giúp cô thua không quá khó coi!”
Chương 65: Danh hiệu Chí Tôn

Thấy không còn quà tặng xuất hiện nữa, Viên Hiểu Lệ chắc mẩm rằng tài khoản Tiểu Trương rảnh rỗi này đã không còn xu nào trong túi. Bằng không thì sao cứ trơ ra trước mấy lời mắng nhiếc của cô ta chứ?

"Thích nghe heo kêu thì cút về quê mà nuôi. Đm, bà đây bị điên mới định bỏ cậu Diệp mà theo anh”.

Trương Hàm cảm thấy có chút buồn cười, tay tiếp tục nạp tiền với gương mặt không một chút gợn sóng.

Hệ thống này chỉ cho nạp tối đa một trăm nghìn tệ một lần nhưng anh không để tâm, chỉ nhấp chuột liên tục.

"Cũng được rồi nhỉ...”, anh lẩm bẩm.

Anh cũng không muốn trả thù mà chỉ muốn biết cô ta sẽ bày ra vẻ mặt thế nào khi biết anh là con nhà giàu thứ thiệt thôi.

Vào lúc này, còn 20 giây nữa là kết thúc trận PK, gần như không còn cách nào để lật ngược tình thế!

Trương Hàm nhanh chóng nhấp vào hiệu ứng tên lửa vàng.

Ngay lập tức, sự đổ bộ thần tốc của những món quà khiến kênh live stream của Tuyết Nhi cứng ngắc!

Hiệu ứng tên lửa vàng lộng lẫy hơn quà tặng bình thường nhiều nên áp lực nó gây ra cho đường truyền cũng càng lớn. Mọi người chỉ thấy hiệu ứng chói lóa án ngữ hết cả màn hình, kèm theo những dòng chữ không ngừng hiện lên bên dưới.

Tiểu Trương rảnh rỗi tặng tên lửa vàng x1.

Tiểu Trương Rảnh Rỗi tặng tên lửa vàng x2.

...

Tiểu Trương Rảnh Rỗi tặng tên lửa vàng x100.

Trận PK kết thúc. Với tỉ số hai trăm ba mươi nghìn so với một trăm nghìn, Tuyết Nhi đã giành chiến thắng.

Nhưng số lượng quà tặng chưa dừng lại ở đó!

Tiểu Trương Rảnh Rỗi tặng tên lửa vàng x150.

Không một câu bình luận nào xuất hiện. Đôi mắt Diệp Thiên Tường dán vào màn hình, miệng chậm rãi há ra.

"Cảm ơn anh Tiểu Trương... Cảm ơn anh Tiểu Trương...”

Tuyết Nhi kích động đến muốn rơi nước mắt..

Quà còn chưa dứt, cô ta vẫn tiếp tục cảm ơn, dù có rát cả cổ cũng vui vẻ chấp nhận.

Bên kia, Viên Hiểu Lệ trợn trừng mắt nhìn màn hình với biểu cảm như vừa ăn phân. Cô ta còn chưa kịp hả hê xong, đòn đáp trả của Tiểu Trương đã đến như vũ bão.

"Việc này...”

Cô ta không thốt lên được câu nào, chỉ cảm thấy hối hận muốn chết.

Lời đã nói ra khó lòng rút lại, chỉ vì một giây lỡ lời của cô ta mà anh chàng giàu có này đã quay sang ủng hộ một streamer khác!

Viên Hiểu Lệ càng nghĩ càng cảm thấy như máu xộc lên tới óc, trong đầu rối bời, chỉ còn lại nỗi hối tiếc day dứt.

Bao nhiêu là tiền thế kia, vậy mà lại không thuộc về cô ta!

Cô ta uể oải ngả vào ghế, chờ đợi hình phạt đến từ đối thủ. Dựa vào cách đối xử tệ hại của cô ta với Tuyết Nhi trước kia thì hẳn sẽ là điều gì đó tàn khốc lắm.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Viên Hiểu Lệ nhìn chòng chọc vào tài khoản Tiểu Trương rảnh rỗi thật lâu, cảm thấy có lẽ anh ta chỉ muốn chơi đùa một tẹo mà thôi, đúng là không thể nào hiểu được suy nghĩ của người giàu.

Trương Hàm không tỏ vẻ hưng phấn gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Viên Hiểu Lệ, cảm thấy cô ta cũng thật đáng thương.

"Mấy hệ thống kinh doanh này cũng thú vị phết, bảo Ninh Viễn Khánh thăm dò chút xem. Đặt ra một mục tiêu nhỏ trước như kiếm được hai mươi triệu chẳng hạn?"

Trương Hàm nói là làm, lập tức nhấc điện thoại lên.

Tập đoàn Tinh Thần vốn cũng là công ty giải trí nên cũng kinh doanh rất nhiều trong lĩnh vực livestream, nhưng điều khiến anh bất ngờ là Tinh Thần sở hữu tận 68% cổ phần của Đấu Ngưu, đồng nghĩa với việc hoàn toàn nắm nó trong lòng bàn tay!

Trương Hàm gật gù, thì ra đây cũng là công ty nhà mình.

"Tôi đã thiết lập quyền hạn cao nhất của Đấu Ngưu cho cậu Trương, cậu sử dụng tùy thích ạ”.

Từ phương thức liên lạc do Ninh Viễn Khánh chia sẻ, Trương Hàm gọi đến cho nhân viên quản lý, bảo họ sửa cấp bậc của anh thành Chí Tôn, trở thành tài khoản duy nhất trong hệ thống sở hữu cấp bậc này!

Uỳnh!

Kênh livestream lại bùng nổ.

Hằng hà sa số câu "anh Trương ngầu vãi" phủ kín màn hình!

Trương Hàm phì cười, cảm thấy đám đông này thật sự là cả tin quá đi mất, chỉ là mấy dòng mã của lập trình viên thôi mà.

Cửa sổ trò chuyện bên anh bỗng run lên, thì ra là tin nhắn riêng từ Tuyết Nhi, hỏi anh muốn phạt Viên Hiểu Lệ thế nào.

"Tùy cô thôi, cô vui là được”.

Anh đáp rồi lẳng lặng quan sát.

Sau đó Tuyết Nhi mở miệng: “Viên Hiểu Lệ, tôi sẽ không bắt cô phải đội quần lót”.

Viên Hiểu Lệ đang ủ dột nghe vậy thì cười khẩy, thắng làm vua thua làm giặc, cô ta không cần lòng thương hại.

"Mà là đội băng vệ sinh lên đầu! Phải là băng có máu!"

Những lời này của Tuyết Nhi khiến Trương Hàm suýt nữa phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.

"Phụ nữ lên cơn trả thù đúng là đáng sợ...”

Câu đầu tiên của Tuyết Nhi còn khiến Trương Hàm cho rằng cô ta sẽ tha cho Viên Hiểu Lệ, ai ngờ sự thật còn tàn khốc hơn.

Những lời của Tuyết Nhi như lưỡi dao xoáy thẳng vào trái tim Viên Hiểu Lệ, chết người chết tâm có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhìn những bình luận nhắc lại yêu cầu của Tuyết Nhi phủ đầy màn hình, Trương Hàm lắc đầu, cảm thán thế này cũng hơi quá đáng rồi rời khỏi kênh live stream.

Có điều anh không ngờ trong lúc sơ ý đã để lộ thông tin cá nhân trên Đấu Ngưu của mình trước cặp mắt của vô số người, trên đó ghi sinh viên Đại học Thanh Sơn.

Một đêm trôi qua, internet nổ tung.

Có một sinh viên của Đại học Thanh Sơn nạp một triệu tệ vào Đấu Ngưu, trở thành người đầu tiên sở hữu danh hiệu Chí Tôn.

Trương Hàm lại không suy nghĩ nhiều vậy: “Dưỡng thương cho tốt đã”.

Sau nửa tháng ở bệnh viện, vết thương bị xe tông lần trước cũng đã gần bóc vảy, để lộ lớp da non bên dưới.

Quả nhiên dùng thuốc hàng đầu có khác.

Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện. Dưới ánh nắng chói chang, Trương Hàm hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy nhẹ cả người khi không còn mùi thuốc sát trùng quanh quẩn trong mũi nữa.

Lưu Tô theo sau anh với một sự im lặng mà Trương Hàm đã sớm làm quen, anh thầm nhủ đúng là một người nhàm chán.

"Về nhà thôi”.

Đã một tháng kể từ lần cuối cùng Trương Hàm đến trường, nhưng những gương mặt quen thuộc vẫn còn đây.

Trần Gia Vũ kéo anh qua với vẻ ngờ vực.

"Chuột, nói tớ nghe chuyện này là thế nào?"

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Sao cậu đến lớp thì bạn Lưu Tô cũng đến luôn? Bạn ấy chuyển đến trường mình cũng đã một tháng rồi mà đây là lần đầu tiên lên lớp. Giữa hai người có uẩn khúc gì hả, nói mau!"

Trương Hàm cảm thấy có chút khó chịu, không muốn phải giải thích đây là vệ sĩ của mình. Đàn ông đàn ang mà cần đàn bà con gái bảo vệ cho thì thật là mất mặt.

Vậy nên anh trực tiếp bịa chuyện: “Tất cả là nhờ gương mặt điển trai hấp dẫn này nên cô ấy mới chịu đi theo tớ đó!"

"Cút đi!"

"Vớ vẩn!"

"Không biết xấu hổ!"

Ba người bạn cùng phòng mắng sa sả, nhưng thấy anh không muốn giải thích thì cũng không gặng hỏi thêm. Trương Hàm phát hiện không chỉ họ mà những người khác cũng rất hiếu kỳ về thân phận của Lưu Tô.

Thôi thì cứ từ từ mà đoán, anh thầm nghĩ.

Mà so với vô số người khác, Khương Phàm Thư biết về Lưu Tô nhiều hơn, cũng biết võ thuật của cô ấy cao cường thế nào.

Kết hợp với các loại tin đồn, cô ấy hẳn là vệ sĩ do Ninh Viễn Khánh phái đến bảo vệ Trương Hàm, dù sao anh cũng là ân nhân của ông ta mà.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom