• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiếu Gia Lột Xác (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 46-50

Chương 46: Ông xã

Vu Tiểu Ngư biết Trương Hàm có ơn với Ninh Viễn Khánh, nhưng anh nói vậy chẳng lẽ là muốn để anh họ cô ta vào làm việc ở tập đoàn Tinh Thần?

Quả nhiên, những lời kế tiếp của Trương Hàm đã xác minh suy nghĩ trong lòng cô ta.

"Anh cũng thấy mà, bây giờ tôi chưa tốt nghiệp, vị trí sếp Ninh để cho tôi vẫn còn trống, hay là anh làm thay tôi?"

"Cậu bảo tôi đến làm ở tập đoàn Tinh Thần ư?", Dương Minh sững sờ. Việc này với người chỉ tốt nghiệp từ đại học bình thường như anh ta chẳng khác gì hái sao trên trời, vì vậy lời nói của Trương Hàm khiến đáy lòng anh ta sinh ra nỗi kích động tột cùng.

"Người anh em! À không, cậu Trương chính là ân nhân cứu mạng của tôi!"

Dương Minh vỗ ngực: “Hôm nay sao có thể để cậu mời cơm được? Để tôi!"

Ở thành phố Thanh Sơn này, được làm việc ở tập đoàn Tinh Thần là một vinh dự lớn lao. Với sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường, không có chống lưng hay tiền của như Dương Minh mà nói, một công việc như vậy chính là nét bút son cho tương lai lẫn lý lịch của anh ta, có kích động cũng là điều dễ hiểu.

Vu Tiểu Ngư cũng vui vẻ nhoẻn cười.

Đối với Trương Hàm, đây chỉ là chuyện vặt không đáng nói đến, chỉ cần thông báo cho Ninh Viễn Khánh là được rồi.

Cơm nước xong, ba người đường ai nấy đi.

Dù sao Vu Tiểu Ngư cũng là người mà trưởng phòng thích, vì vậy Trương Hàm không muốn dây dưa quá nhiều.

Anh sực nhớ ra rằng tuy anh có thể đến lấy xe của Ninh Viễn Khánh lúc nào cũng đươc, nhưng bản thân lại không biết lái, vì vậy quyết định đi đăng ký học.

Hai lần trước đều có Ngụy Thanh Quân chở anh, lần sau nếu lại gặp chuyện này mà không có cô ấy thì biết làm thế nào?

Anh mở ứng dụng dẫn đường ra, tìm một trường dạy lái xe gần đây, đến đăng ký xong mới lững thững trở về nhà.

Mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra, Trương Hàm thỉnh thoảng cũng để ý đến công việc trong tập đoàn Tinh Thần.

Dưới sự sắp xếp của anh, Dương Minh đã được nhận vào làm việc.

Sáng sớm hôm ấy, Trương Hàm tỉnh lại. Hôm qua trường dạy lái xe vừa gọi điện dặn anh hôm nay nhớ đến.

Trong bài thi đầu tiên trước đó, anh chỉ lật xem tài liệu trong mấy tiếng là đã thi đậu.

Khi đến nơi, Trương Hàm thấy một đám đông đang vây quanh sân thì sinh lòng hiếu kỳ, chậm rãi bước đến xem.

Giữa đám đông là một cô gái với vẻ ngoài ưa nhìn, ăn mặc hợp mốt, vóc dáng cao gầy. Liên tục có mấy anh thanh niên đến bắt chuyện làm quen nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không hé răng lấy một tiếng, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Trương Hàm đưa tay lên vuốt mũi. Chẳng phải là con gái của Ninh Viễn Khánh đây sao?

Mà Ninh Y Y đang bị lũ tôm tép vây quanh quấy rầy, đuổi thế nào cũng không đi, cảm thấy tức muốn nổ phổi.

Bình thường cô ta đi đâu cũng có tài xế đưa đón, chưa bao giờ phải tự cầm lái, không biết bố nghĩ gì mà lại bắt cô ta đến học lái xe ở cái trường cách biệt thự xa tít tắp, đi lại khó khăn như thế này?

Đang lúc bực bội, cô ta ngẩng đầu lên thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc, ánh mắt đanh lại.

Trong chớp mắt, cô ta bừng tỉnh ngộ.

Lại là tên này!

Thấy cô ta chợt quắc mắt trợn trừng, mấy anh thanh niên xung quanh ngạc nhiên, không biết tại sao cô em xinh xắn này lại bày ra vẻ mặt dữ tợn ấy.

Họ quay đầu lại, mọi ánh mắt đổ dồn vào Trương Hàm.

Khi mọi người đang không ai hiểu gì, cô gái kia đã mở miệng.

"Ông xã đến rồi đấy à?"

Ông xã?

Tất cả hóa đá.

Thằng nhóc trông nghèo xơ nghèo xác này mà lại là ông xã của cô em xinh đẹp này ư?

"Đm khác gì hoa nhài cắm bãi phân trâu không! Thằng này có gì hơn tao mà lại cưới được vợ đẹp vậy chứ?"

"Mẹ, tức đ*o buồn nói, đời quá bất công, đau lòng muốn khóc”.

"Thôi thôi, vợ chồng người ta đến học lái xe, chúng ta không có cơ hội đâu, giải tán đi”.

Sau đó đám đông dần tan rã, ai lại tìm về thầy người nấy.

Trương Hàm lúng túng gãi đầu.

Thấy đám đông rốt cuộc cũng đi mất, vẻ phiền não trên gương mặt Ninh Y Y cũng giảm đi mấy phần.

Nếu cái tên đứng trước mặt cũng có thể cút đi thì tốt biết mấy.

Có lẽ chính là vì anh ta mà bố mới bắt mình đến đây học lái xe.

Ninh Y Y đinh ninh cho rằng Trương Hàm đã xin xỏ Ninh Viễn Khánh làm như vậy.

Hừ, để rồi xem.

Cô ta hung hăng nhủ thầm.

Thầy giáo của hai người họ là một người đàn ông trung niên với mái tóc lưa thưa, trông chừng bốn mươi tuổi, nói chuyện với vẻ hiền hòa dí dỏm, không như nhiều thầy cô nơi khác cứ hở chút là quát tháo mỗi khi học sinh làm sai.

Ông cũng là tài xế lão luyện đã cầm lái hơn hai mươi năm, nói tiếng địa phương Thanh Sơn chính hiệu khiến Trương Hàm cảm thấy có chút buồn cười.

"Hai vợ chồng cùng đi học lái xe hả? Sau này định mua xe gì?"

Câu hỏi từ thầy giáo ngồi trên ghế phụ khiến Ninh Y Y vốn đang thực hành lùi xe vào nhà bỗng giẫm mạnh vào thắng làm ông giật thót.

"Em và anh ta không phải vợ chồng!"

Biểu cảm trên mặt thầy giáo có thể được diễn tả như sau: "Vợ chồng son cãi nhau à? Mấy đứa nhỏ bây giờ hở ra là lại gây gổ...”

"Thật mà thầy!", Ninh Y Y mếu máo.

"Tôi hiểu mà, hiểu mà”, thầy giáo gật gù.

Thấy ông vẫn chưa tin, Ninh Y Y quay phắt lại gắt lên với Trương Hàm: “Anh mau giải thích cho thầy biết chúng ta không phải vợ chồng đi!"

Trương Hàm nín cười: “Dạ, chúng em không phải vợ chồng đâu thầy ơi...”

Giải thích thế này thà đừng nói còn hơn.

Thầy giáo gật đầu với vẻ "tin tưởng" vô cùng.

Trương Hàm đành nhún vai bất lực.

Sau một buổi sáng tập lái, Trương Hàm không tiến bộ gì mấy, chỉ hiểu được cách chuyển động của xe hơi cũng như miễn cưỡng biết điều khiển xe chạy về trước.

Đồ ăn trong căn tin của trường dạy lái xe cũng không tệ, chỉ hơi đắt mà thôi, nhưng cô cả nhà họ Ninh vẫn nhăn mặt nhíu mày, có lẽ vì không quen ăn cơm tập thể.

"Ăn gì không?"

Trương Hàm đặt một khay cơm xuống trước mặt.

"Bẩn chết, lấy đi chỗ khác cho tôi”, Ninh Y Y không tỏ vẻ gì là cảm ơn.

Trương Hàm đảo mắt, không để ý đến cô ta nữa, ngồi xuống dùng cơm.

Ninh Y Y thấy anh ăn ngon lành như vậy bèn lén nuốt nước bọt một phen, tự hỏi ngon đến vậy à?

Trương Hàm nhác thấy vậy thì khẽ cười.

Giờ nghỉ trưa đến, Ninh Y Y nhịn đói cả buổi vẫn từ chối chạm vào bất cứ món ăn nào, bướng bỉnh ngồi tại chỗ.

Khi trở lại, trong tay Trương Hàm là một phần ăn McDonald's.

"Đây. Tuy chẳng ngon lành gì nhưng chắc là hợp với tiêu chuẩn vệ sinh của cô”.

Ninh Y Y đưa tay ra nhận với vẻ ngượng ngùng.

"Bao nhiêu? Chút nữa tôi trả anh”.

"Cứ ăn đi, tôi không thiếu chút tiền ấy”.

Ninh Y Y hừ mũi nhưng cũng không tiếp tục đôi co nữa, vội vàng xé mở túi thức ăn để lấp đầy chiếc bụng đói cồn cào.
Chương 47: Thật ra tôi là cậu chủ nhà giàu

Trương Hàm cười hiểu ý, người con gái này ngốc nghếch đến đáng yêu.

Chỉ có điều hơi dữ một tí, anh vẫn còn nhớ đến bộ dạng cô ta cầm dao rượt mình hồi đó.

Trường dạy lái xe bắt đầu học như bình thường.

Trương Hàm rảnh rỗi không có gì làm, anh chuẩn bị đến biệt thự Giải Trí chơi một chuyến.

Nơi đó cũng được xem như là chỗ cũ rồi, Trương Hàm quen đường quen cái chạy băng băng đến đấy.

“Chào cậu, xin hỏi cậu có hẹn trước hay không?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cho Trương Hàm không khỏi giật mình.

Anh quay đầu lại, nhìn người mặc đồ nhân viên phục vụ ấy với ánh mắt kỳ quặc.

Quả nhiên nhân viên phục vụ ấy chính là Trần Linh.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Linh cũng trố mắt.

Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, Trần Linh biến sắc, Trương Hàm đến đây để mỉa mai mình à?

Trước kia cô ta đi vay trên mạng nên nợ không ít tiền, lần trước đám Mã Phi Dương ứng tiền trước cho cô ta, nhưng dù sao vẫn phải trả lại số tiền ấy, hết cách rồi, Trần Linh chỉ đành đến đây làm nhân viên phục vụ, nghe nói lương ở đây rất cao, phúc lợi và đãi ngộ cũng không tệ, nhưng có vài vị khách thích động tay động chân.

Nhưng đối với cô ta ở thời điểm hiện tại, tất cả đều có thể nhịn xuống.

Nhưng khách là Trương Hàm, Trần Linh không thể thân thiện với anh được.

“Anh đến đây làm gì? Đây là nơi mà anh có thể đến sao? Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Mặc dù trước kia Trương Hàm đã từng giúp cô ta một lần, nhưng lòng tự tôn của mình tác oai tác quái, cô ta không muốn để cho Trương Hàm biết bây giờ mình thê thảm đến mức nào.

“Trần Linh, cô quen với anh ta sao?”, vào lúc này vài cô phục vụ làm thêm bước đến hỏi thăm.

“Đương nhiên là quen rồi, anh ta ấy à, đó chính là bạn trai cũ nghèo rách mồng tơi mà tôi từng kể cho mấy cô nghe đấy”.

Giọng nói của Trần Linh đong đầy vẻ khinh thường, dường như rất chán ghét quá khứ của mình vậy.

“Biết ngay mà, mặt mày xấu xí, dòm lại quê mùa, sao anh ta lại có mặt mũi đến nơi này kia chứ. Trần Linh, đây là bạn trai cũ trúng vé số rồi đá cô à, đúng là đồ không có lương tâm”.

“Tên đàn ông cặn bã này buồn nôn thật, có mới nới cũ”.

“Trúng vé số một lần mà đã kiêu ngạo rồi, nếu như sau này xài hết sạch tiền trúng thưởng thì không biết loại người này sẽ làm như thế nào nữa, hừ, một đời người có bao nhiêu cơ hội trúng vé số đây? Đồ vô dụng mãi mãi là đồ vô dụng”.

Xem ra Trần Linh đã nói xấu Trương Hàm trước mặt bọn họ không ít lần, bởi thế ba cô gái này mới tỏ vẻ căm ghét anh tận xương tủy như thế, dường như Trương Hàm chính là đại biểu của hạng đàn ông cặn bã vậy.

Mặc dù thân phận của bọn họ chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi, thế nhưng trong biệt thự Giải Trí lại đầy ắp cơ hội.

Trong những vị khách đến đây, không có ai không phải là ông chủ, cậu ấm nhà giàu cả, biết đâu chừng bọn họ sẽ bắt được cơ hội bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Sau khi nghe kể về chuyện của anh, bọn họ hết sức khinh thường hành vi đầu cơ trục lợi kiếm tiền của Trương Hàm.

Trương Hàm cũng chỉ biết bất lực lắc lắc đầu, không ngờ mình từng giúp Trần Linh một lần, cô ta không những không cảm kích mà còn ác ý làm tổn thương mình nữa.

“Trương Hàm, đừng tưởng anh trúng vé số, hưởng được chút tiền thì có thể chà đạp lên tôn nghiêm của tôi, tôi nói cho anh biết, trước kia tôi quen anh là vì bản thân tôi chưa trải đời”.

“Những lời tôi nói với anh hồi ấy cũng chỉ là nói chơi mà thôi, quá lắm thì tôi cảm động trước tinh thần kiên nhẫn của anh. Trước giờ tôi chưa từng thật lòng với anh, trong lòng tôi, anh chỉ là cái đồ nhà giàu xổi không có não!”

“Trước kia tôi cũng ngây thơ, nhưng sau khi đến biệt thự Giải Trí làm việc, tôi đã được nhìn thấy bầu trời rộng rãi hơn, đừng nói là trúng 2 triệu, cho dù anh có trúng 50 triệu thì anh cũng chỉ là một cái đồ chưa trải sự đời mà thôi, bởi thế đừng có khoe khoang trước mặt tôi”.

Trần Linh trút hết sự bất mãn trong lòng mình ra.

“Cho dù anh có mua quần áo tốt nhất, lái xe sang nhất thì vĩnh viễn cũng không thể thay đổi khí chất nhà quê của anh đâu”.

Mấy cô gái giữ chân Trương Hàm lại, trong lúc luôn miệng mỉa mai, đột nhiên bọn họ nhìn thấy một chiếc Maybach đậu trước cửa.

Một thanh niên mặc vest đen, kiểu tóc trông có vẻ rất thời thượng bước xuống xe.

“Là cậu Hàn Phong…”

“Đẹp trai quá, giống hệt như bạch mã hoàng tử vậy”.

“Nghe nói bố của anh ấy là quản lý cao cấp trong tập đoàn Tinh Thần đấy”.

“Nếu như có thể làm bạn gái của anh ấy, cho dù anh ấy chỉ muốn chơi đùa thôi thì tôi cũng chịu nữa”.

Mấy cô phục vụ khó lòng che giấu nổi nụ cười xán lạn nở trên môi, bọn họ nhảy nhót ngay tại chỗ.

Còn Trần Linh, cô ta cũng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng thẳng lưng, làm ra dáng vẻ đoan trang hiền hậu.

Thực ra cô ta còn có một mục đích khác nữa khi đến đây, đó là đi tìm kim chủ.

Nếu là thế thì bản thân mình sẽ không cần phải vất vả đi sớm về trễ nữa.

Trần Linh vội vàng đi đến đón tiếp.

“Anh Hàn, anh đến rồi ạ”.

Hàn Phong gật đầu tự nhiên, anh ta tiện tay ôm eo Trần Linh, nhẹ nhàng sờ mó.

“Sướng tay phết, lát nữa vào phòng riêng của anh, chúng ta cùng nhau nói chuyện”.

Anh ta cũng không có tình cảm gì với Trần Linh, quá lắm thì trao đổi xác thịt mà thôi, người con gái này thích tiền hơn thích mình, chẳng qua chỉ là ai cần gì lấy nấy thôi.

“Ha ha, dù gì các em làm việc ở tầng một cũng rảnh rỗi mà”, Hàn Phong bật cười.

“Chẳng phải em muốn lên tầng hai làm phục vụ sao? Còn phải trông đợi hết vào anh”.

Trần Linh nghe nói lương của nhân viên phục vụ trên tầng hai trong biệt thự Giải Trí cao gấp mấy lần tầng một, bởi thế cô ta vẫn luôn muốn được lên đó, tiếc là không có quen biết với ai cả, trình độ của bản thân cũng không đủ nên không thể lên được.

Nếu như được Hàn Phong yêu thích, chắc hẳn lên tầng hai không phải là vấn đề.

Hàn Phong cũng biết cô ta đang nghĩ gì trong lòng, lần trước anh ta đã lặng lẽ từ chối rồi, không ngờ lần này vẫn còn nhắc đến nữa.

Trong lòng anh ta cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ ôm Trần Linh đi vào trong đại sảnh.

“Anh Hàn đến rồi, hoan nghênh anh”.

“Ba người các cô vây lại đây làm gì? Cũng không đi làm việc đi”.

Một cô cái chỉ vào người Trương Hàm: “Cái đồ vô dụng này bày trò quấy rối ở đây, chúng tôi đang cản anh ta lại, tránh cho anh ta trà trộn vào trong, làm giảm giá trị của biệt thự của chúng ta”.

Bây giờ Trương Hàm quay lưng lại với Hàn Phong, bởi thế trong lúc nhất thời, Hàn Phong cũng không nhìn rõ mặt của Trương Hàm.

“Các em làm rất tốt, đừng có để cho người không phận sự vào biệt thự giải trí một cách tùy tiện, nơi này của chúng ta là chỗ vui chơi sang trọng, giá cả đắt đỏ”.

Hàn Phong khen ngợi mấy cô ấy.

Rồi sau đó chỉ vào bóng lưng của Trương Hàm, nghiêm giọng quát lớn.

“Cái thằng kia, còn không mau cút đi, đây không phải là nơi mà cậu có thể vào, cút!”

Trương Hàm vừa nghe thấy tiếng nói ấy đã nhớ ra người ấy là ai ngay.

Anh cười lắc lắc đầu, quay người lại.

Hàn Phong lập tức quên mất cả việc lên tiếng, anh ta đứng lặng thinh tại chỗ như bị sét đánh.

Sự khiêm tốn từ trước đến giờ chỉ khiến cho người khác càng lúc càng không tôn trọng anh.

Bởi thế, Trương Hàm chuẩn bị thú thật với các cô gái.

Trương Hàm nhìn Trần Linh.

“Trước giờ có một việc tôi chưa từng nói cho cô biết, tiền mà tôi có không phải từ trúng số, thật ra tôi là cậu chủ nhà giàu, gia đình tôi nhiều tiền lắm”.
Chương 48: Biệt thự Giải Trí là của tôi

“Ha ha ha ha…”, Trần Linh cười gập cả eo: “Lòng tự tôn của cái đồ ngu ngốc nhà anh cao quá nhỉ, nói anh là nhà giàu mới nổi anh còn không thừa nhận, nói anh là cái đồ chưa trải sự đời anh cũng không thừa nhận, bây giờ còn giả vờ làm công tử nhà giàu, thế thì tôi nói cho anh biết, Trần Linh tôi chính là cành vàng lá ngọc của gia tộc giàu có đấy, anh tin không?”

“Anh cứ tiếp tục nằm mơ giấc mộng xuân thu của mình đi, bây giờ bọn tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh Hàn kêu anh cút đi, anh có nghe không? Lát nữa anh Hàn tức giận thì sẽ kêu người ném anh ra ngoài đó, anh có tin hay không!”

Trương Hàm bật cười.

“Ném ra ngoài, nếu như tôi nói biệt thự Giải Trí này là tài sản được đứng tên tôi thì sao, còn ai có thể ném tôi ra ngoài nữa?”

Trương Hàm nhìn Hàn Phong với ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Mình nói dối trúng vé số thì có người tin, nói thật là công tử nhà giàu lại chẳng có ai thèm tin.

Mấy cô gái ở đây cũng phá ra cười.

“Không phải anh bị điên chứ, biệt thự Giải Trí là của anh à, sao anh không chém gió lên trời luôn đi”.

Biệt thự Giải Trí là nơi như thế nào? Đây là chốn giải trí cao cấp nhất trong toàn thành phố Thanh Sơn, không phải là một trong số.

Nếu như nói nơi này là tài sản của Trương Hàm, thế chẳng phải anh ta là người giàu nhất thành phố này ư? Làm sao có thể như thế được.

Sau khi nói dứt lời, mấy cô gái chuẩn bị gọi bảo vệ đến đuổi cái tên thần kinh này đi, nếu như lát nữa anh ta nóng nảy lên cơn điên, nói không chừng sẽ làm mấy người bọn họ bị thương.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Hàn Phong nổi cơn tam bành, anh ta thẳng ta tát vào mặt cô gái vừa mới xúc phạm Trương Hàm.

Cô gái ấy bị đánh đến ngẩn người, khóe môi ứa máu, nhìn Hàn Phong với vẻ bất ngờ.

Nhưng cô ta cũng chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi, cô ta không dám đánh trả Hàn Phong, cũng không dám cãi lời, chỉ có thể nói với vẻ tủi thân: “Anh… Anh Hàn, sao anh đánh em?”

Trần Linh cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cô ta ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mặt, tại sao một người luôn phong lưu hào phóng, nho nhã ôn hòa như Hàn Phong lại đột nhiên nổng nóng ra tay đánh người?

Giống hệt như phường lưu manh.

Hàn Phong không quan tâm đến việc mấy cô gái nông cạn này nghĩ gì về mình, bây giờ trong lòng anh ta đang sợ hãi muốn chết.

Anh ta trăm tính ngàn tính cũng không tính được người con trai bị mấy cô gái nông cạn này mỉa mai lại chính là Trương Hàm.

Lúc anh ta xoay người lại, Hàn Phong sợ đến nỗi suýt nữa đã bay mất hồn vía, nhớ lại ban nãy mình còn sỉ nhục Trương Hàm, trong lòng anh ta cảm thấy hoảng sợ vô cùng, bởi thế mới vội vàng dạy dỗ mấy cô gái này để đền tội.

Rồi sau đó, Hàn Phong khom lưng trước Trương Hàm, mặt sắp chạm đất đến nơi, không ngừng cất lời xin lỗi.

“Cậu Trương, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”

Hàn Phong túa mồ hôi lạnh đầm đìa, anh ta xin lỗi rối rít không dám ngừng, eo cũng không dám thẳng lên.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Mấy cô gái nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc trống rỗng như thể nhìn thấy quỷ, bọn họ há hốc miệng, dường như có thể nhét vừa cả quả trứng gà.

“Ngừng đi”.

Trương Hàm lạnh giọng mà nói.

Đến bây giờ Hàn Phong mới hốt hoảng ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Hàm.

Đột nhiên nhớ đến việc ban nãy Trần Linh cũng sỉ nhục Trương Hàm, anh ta xoay lưng lại tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.

“Bốp!”

Trần Linh trúng một cú tát mạnh mới bừng tỉnh lại từ cơn chấn động.

Hóa ra tất cả không phải là giấc mơ.

Hóa ra Trương Hàm thật sự là công tử nhà giàu?

Hơn nữa nhìn phản ứng của Hàn Phong, những gì Trương Hàm nói đều là sự thật.

Biệt thự Giải Trí này thật sự là tài sản được đứng tên anh!

Chắc chắn mấy tên Hàn Phong, Mã Phi Dương không có địa vị cao như Trương Hàm!

Trần Linh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nếu như ban đầu mình không chia tay với Trương Hàm, thế thì bây giờ mình cũng là con dâu nhà giàu rồi?

Ban đầu Trương Hàm yêu mình biết bao nhiêu, mà bây giờ…

“Cô nói cô muốn làm nhân viên phục vụ trên tầng 2 đúng không?”

Trương Hàm híp mắt hỏi cô ta.

Một hồi lâu sau Trần Linh mới tỉnh táo lại, cô ta ngơ ngẩn gật đầu.

“Được, Hàn Phong, anh đi sắp xếp cho cô ta đi”.

“Vâng thưa cậu Trương!”

Hàn Phong vội vàng gật đầu.

Công việc mà bản thân mình ngày nhớ đêm mong, cầu xin Hàn Phong lâu thật lâu nhưng anh ta vẫn không giúp mình tìm, thế mà chỉ một câu nói đơn giản của Trương Hàm đã biến thành hiện thực rồi, thế nhưng trong lòng cô ta không kích động mà lại hối hận và mất mát vô cùng.

“Được rồi, cứ như thế đi, xếp cho tôi một phòng bao”.

Sau khi nói dứt lời, Trương Hàm xoay lưng bỏ đi, còn không buồn ngoảnh đầu lại.

Ai mà biết đột nhiên Trần Linh lại xông về phía anh như thể đang nổi điên.

Hàn Phong nhanh tay lẹ chân cản cô ta lại.

“Mẹ nó, cô muốn làm gì thế?”

Trương Hàm nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, chỉ thấy Trần Linh tức giận nói với Hàn Phong.

“Anh có biết tôi là ai hay không? Tôi là bạn gái của anh ấy, anh mà còn ngăn cản tôi nữa thì coi chừng anh ấy sẽ đánh gãy chân anh đó”.

Trần Linh chỉ vào người Trương Hàm.

Hàn Phong sững sờ, anh ta buông lỏng tay ra.

“Bạn gái?”

Hàn Phong giật mình, không dám động đến cô ta nữa.

Rất nhiều người trong đại sảnh nghe thấy tiếng ồn ào ở bên này bèn dõi mắt trông sang.

Trương Hàm nhíu mày.

“Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, thôi, Hàn Phong, anh đưa cô ta ra ngoài đi”.

Hàn Phong vội vàng làm theo lời Trương Hàm.

“Trương Hàm, anh là cái đồ khốn kiếp, cái đồ lòng lang dạ sói, anh quên rồi sao, lúc anh không có tiền thì ai là người cùng anh sống tiết kiệm. Má, anh chỉ biết nghĩ đến những gì anh đã cho tôi thôi, thế tôi cũng khổ lắm vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy ấm ức chứ, anh có biết một đứa con gái như tôi cùng anh sống trong cảnh nghèo nàn, người khác nghĩ gì về tôi hay không?

“Bây giờ anh có tiền rồi thì anh lại đối xử với tôi như thế, cái đồ khốn nạn!”

Trần Linh vừa khóc vừa gào lớn.

Trương Hàm chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

Đúng là anh từng yêu cô gái ấy, thế nhưng cô ta lại làm anh thất vọng hết lần này đến lần khác, khiến cho trái tim anh trở nên lạnh lẽo, bởi thế, anh và Trần Linh không thể nào đến được với nhau.

“Người ta thường nói hận còn sâu đậm hơn cả yêu, Trần Linh, sự đau đớn mà cô mang đến cho tôi còn sâu đậm hơn tình cảm của cô nữa, bởi thế bây giờ tôi tuyệt tình như thế cũng là vì cô, sau này cô sống phần mình cho tốt đi, lo mà sống thật tốt, đừng quấy rầy tôi nữa, tôi đã hết tình cảm với cô rồi”.

Trương Hàm trả lời một cách nghiêm túc.

Đây là tiếng lòng của anh.

Trần Linh nghe thấy thế cũng không gào khóc nữa.

Trương Hàm đã từng cho cô ta tất cả mọi thứ.

Mà mình, mình có yêu anh ta nhiều đến thế hay không?

Không có, Trần Linh biết rõ rằng không có, cô ta chỉ muốn chơi đùa với Trương Hàm mà thôi, có người luôn theo đuổi cô ta khiến cho lòng tham hư vinh của cô ta được thỏa mãn.

Nhưng bây giờ, tất cả đều không thể nào nữa rồi.

Lần này Trương Hàm không tiếp tục quay đầu nhìn lại, bóng lưng của anh biến mất ngay chỗ rẽ.

Trương Hàm thoải mái nằm trên ghế sô pha suốt cả buổi chiều, đến khi trời tối, anh nhận được cuộc điện thoại của Dương Minh.

“Cậu Trương, tôi đã qua kỳ thử việc rồi”.

“Chúc mừng nhé, cố gắng mà làm”, Trương Hàm cười nói.

“Chắc chắn rồi, à phải, cậu rảnh chứ? Chúng ta ra ngoài uống mấy ly đi”.

Trương Hàm đã cho Dương Minh tương lai sáng sủa, tất nhiên mình phải cảm tạ cậu ấy một phen rồi.

“Đi đâu? Tôi sang ngay”.

Vốn dĩ anh cũng chẳng có việc gì làm, đi qua đó chơi cũng được.
Chương 49: Tao sẽ đền cho mày

Trương Hàm cúp điện thoại rồi rời khỏi biệt thự Giải Trí.

Chưa đi được bao lâu đã thấy Dương Minh lái chiếc Santana cũ dừng ngay trước mặt anh.

“Vừa khéo tôi cũng đang ở ngay gần đây”.

Trương Hàm lên xe, Dương Minh hớn hở nói muốn đưa anh tới một quán bar mới mở.

Dương Minh lái xe rất ổn định, cả đoạn đường không hề bị xóc.

Nhưng khi sắp tới quán bar, đột nhiên có một chiếc Porsche phóng ra từ giữa đường.

“Ầm!”

Đầu xe Porsche đã có màn tiếp xúc thân mật với đuôi xe Santana.

Khiến cả chiếc Santana quay nửa vòng mới ngừng lại.

Trải qua trận chấn động này, Trương Hàm suýt thì hồn bay phách lạc.

Đầu anh đập lên cửa sổ xe, cơn đau dồn dập truyền tới khiến anh không khỏi thở dốc.

Thế nhưng còn chưa đợi anh hoàn hồn…

Cửa kính ô tô đã bị đập bùm bụp.

“Mẹ nó chứ, mày không có mắt à, có biết lái xe không đấy, mẹ kiếp”.

Bên ngoài cửa sổ xe, một nam thanh niên hống hách, miệng không ngừng mắng chửi, nói muốn cho Dương Minh biết tay.

“Còn không cút xuống đây cho ông? Mẹ nhà mày chứ”.

Dương Minh thấp thỏm bước xuống xe, vội vàng cúi đầu khom lưng nói xin lỗi.

Nam thanh niên vốn đã hống hách, biểu cảm trên mặt lại càng thêm hung ác.

Thanh niên kia túm tóc của Dương Minh, ấn đầu của anh ta lên cửa sổ xe một cái “bụp”.

“Hôm nay mà không đền tiền cho ông, thì mày có chạy đằng trời!”

“Bao… bao… bao nhiêu tiền?”

Dương Minh vốn dĩ mới tìm được việc, nếu bên này mà xảy ra vấn đề thì e là sẽ mất trắng, nên bấy giờ anh ta mới sợ hãi hỏi một câu.

“600 nghìn tệ, một đồng cũng không được thiếu”.

Thanh niên kia cười khẩy nói.

Lời này vừa nói ra, trái tim của Dương Minh đã lạnh ngắt.

Trương Hàm lúc này cũng xuống xe, thấy thanh niên kia thì không khỏi ngẩn người.

Là Diệp Thiên Tường!

Diệp Thiên Tường mới mua chiếc Porsche này, còn chưa ra oai được mấy ngày mà đã bị đụng xe, trong lòng tức giận vô cùng.

Cậu ta hoàn toàn không coi chủ của chiếc Santana nát này ra gì, dù sao nếu xảy ra chuyện thì cứ xé cho to ra là được.

Nhìn thấy Trương Hàm bước xuống xe, cậu ta cũng hơi ngẩn người.

“Mẹ kiếp, xui thật sự, đi đâu cũng gặp phải thằng nghèo rớt mồng tơi nhà mày”.

Diệp Thiên Tường hừ một tiếng.

“Mau đền tiền, mau đền tiền đi, đền xong tao sẽ đi”.

Dương Minh nói với vẻ ngượng ngùng: “Anh trai này, anh muốn 600 nghìn, chỗ tôi không lấy đâu ra nhiều tiền như thế”.

“Không lấy đâu ra, không lấy ra được thì ngồi đợi ăn cơm tù cho tao”, Diệp Thiên Tường vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Tao tìm cảnh sát giao thông, cảnh sát bảo bồi thường bao nhiêu thì bồi thường từng ấy, mẹ nó mày đừng có mà giảo biện”.

Dương Minh làm sao chọc nổi thể loại cậu ấm như thế này, liền vội vàng cúi người xin lỗi, nhưng Diệp Thiên Tường vung tay đầy khó chịu.

“Ông mày kêu mày lấy tiền ra, chứ không phải muốn mày ở đây lề mà lề mề xin lỗi, xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?”

Lúc này Trương Hàm đi tới dìu Dương Minh dậy.

“Cái xe này của mày cùng lắm cũng chỉ hơn 1 triệu tệ, bị hư hại như thế này chắc cũng không đến 600 nghìn đâu nhỉ? Hơn nữa, vừa nãy chúng tao lái xe ổn định như vậy, nếu có sai thì là do mày sai, vừa nãy mày còn đánh bạn tao, tiền thuốc thang cũng coi như hòa”.

“Mày đang đùa với tao đấy à, hả?”, Diệp Thiên Tường nheo mắt lại, dí sát mặt đến trước người Trương Hàm.

Trương Hàm thấy loại người thế có nói lý cũng chẳng ích gì, Diệp Thiên Tường rõ ràng là muốn lừa người, anh đột nhiên cười.

“Đương nhiên là không đùa mày, nếu mày đã nói muốn 600 nghìn, được thôi… Vừa nãy mày bảo cái xe này là mày mới mua à?”

“Đúng thế, làm sao?”, Diệp Thiên Tường đột nhiên bị hỏi vậy, hơi ngơ người.

Trương Hàm gật gật đầu.

“Vậy thì vừa hay”.

Anh vừa nói, vừa nhặt một hòn gạch ở vệ đường.

Dưới ánh mắt đờ đẫn của Diệp Thiên Tường.

Anh đột nhiên bước tới trước xe, nhấc viên gạch, ném thật mạnh vào đầu xe.

“Ầm!”

Cú ném này của Trương Hàm khiến đầu xe bị lõm một lỗ sâu hoắm.

Diệp Thiên Tường nhìn thế xót của muốn chết, lập tức hét lớn.

“Thằng đần này mày làm cái gì thế?”

“Yên tâm, tao sẽ đền cho mày”.

“Tin mày thì tao lôi thóc giống ra ăn à, mày mà đền nổi?”

Diệp Thiên Tường muốn giật lấy viên gạch, nhưng nhìn thấy thằng điên trước mắt, trong lòng hơi rén, nếu Trương Hàm đập một phát vào đầu mình thì làm thế nào?

Người đi đường lúc này cũng dừng lại, nhìn thấy cảnh tượng kì lạ này, có người còn lấy điện thoại ra quay video lại.

“Mẹ nó, đập xe khoe giàu à, được đấy”.

“Tiếc quá, viên gạch đập xuống là mất luôn mấy chục nghìn tệ nhỉ”.

“Người này mà không phải thần kinh thì chắc là cậu ấm giàu nứt đố đổ vách”.

Diệp Thiên Tường không chịu nổi nữa, nhanh chóng lấy điện thoại ra báo cảnh sát, còn chỉ tay về phía Trương Hàm.

“Hôm nay chúng mày đừng hòng chạy thoát”.

Trương Hàm vẫn liên tục đập khiến cho đầu xe nát bươm, bấy giờ mới dừng lại, ném viên gạch qua một bên, bước thẳng tới chỗ Diệp Thiên Tường.

“Mày muốn làm gì?”

Diệp Thiên Tường hoang mang cực độ, lùi về sau hai bước, hình như đầu óc Trương Hàm không bình thường lắm.

Trong lòng Dương Minh lại càng tuyệt vọng, quả này đúng là toang thật rồi!

Trương Hàm đút hai tay vào túi quần, nói với giọng cực kì đắc ý: “Tiền thì mày bảo bố mày tìm Ninh Viễn Khánh, còn về việc bố mày có dám không… thì không liên quan đến tao”.

Nói xong, Trương Hàm gọi điện thoại cho Ninh Viễn Khánh.

“Xe của cậu chủ nhà họ Diệp ở Thanh Sơn bị tôi đập rồi, phiền ông xử lý giúp”.

“Nhà họ Diệp nào nhỉ?”

Ninh Viễn Khánh đầy nghi hoặc, hỏi.

Nhà họ Diệp ở Thanh Sơn kì thực cũng không có tiếng tăm gì, Ninh Viễn Khánh không biết cũng là bình thường.

“Để nó tự nói với ông”.

Trương Hàm ném điện thoại qua cho Diệp Thiên Tường.

Diệp Thiên Tường vốn dĩ không tin.

Cho dù Trường Hàm có ân tình với Ninh Viễn Khánh, thì ông sếp lớn này cũng không đến nỗi việc gì cũng xử lý giúp nó chứ.

Cậu ta cười khẩy đón lấy điện thoại.

“Này, cậu là nhà họ Diệp nào?"

Giọng nói uy nghiêm truyền tới, Diệp Thiên Tường chợt dâng lên cảm giác hoang mang.

Giọng nói này, không còn nghi ngờ gì, chính là ông tổng của tập toàn Tinh Thần, Ninh Viễn Khánh!

“Chủ… Chủ tịch Ninh?”

Trong lời nói của Ninh Viễn Khánh có chút không kiên nhẫn: “Nếu cậu muốn bồi thường, mai đến chỗ tôi lấy, quá thời gian tôi không chờ, hi vọng cậu đừng có làm phiền sếp… bạn tôi, hiểu chưa?”

“Vâng, vâng, vâng…”

Diệp Thiên Tường lau mồ hôi hột, vâng vâng dạ dạ gật đầu.

Cậu ta sao mà dám đi tìm Ninh Viễn Khánh đòi bồi thường, mẹ nó thế không phải là tìm cái chết hay sao?

Nhân vật đẳng cấp như Ninh Viễn Khánh, đừng nói là cậu ta, nếu như muốn cả nhà họ Diệp biến mất ở Thanh Sơn thì cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Chương 50: Chúng ta tìm một khách sạn, để tôi học hỏi cậu

Diệp Thiên Tường nào ngờ một chuyện cỏn con thế này mà Trương Hàm lại có thể đả động đến được tòa núi lớn như Ninh Viễn Khánh.

Trong lòng cậu ta hoang mang vô cùng, thầm nghĩ, thằng chó này còn biết cậy vào chủ cơ, lần sau ông âm thầm xử chết mày, xem mày làm gì được ông đây.

Bề ngoài thì vâng vâng dạ dạ, trong tâm lại đay nghiến rủa sả, đấy chính là loại người như Diệp Thiên Tường này.

“Trương…. Anh Trương, số tiền này tôi không cần nữa, vừa nãy tôi nghĩ lại rồi, tai nạn lần này chủ yếu là trách nhiệm thuộc về tôi, tôi không lấy tiền nữa đâu”, Diệp Thiên Tường mặc dù gọi là anh Trương nhưng trong lòng vô cùng bức xúc.

“Không phải là mày báo cảnh sát rồi sao?”, Trương Hàm đầy vẻ nghi hoặc, hỏi.

“Đợi cảnh sát tới, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho họ, cái này cậu không phải để tâm”, Diệp Thiên Tường âm thầm quan sát biểu cảm khuôn mặt của Trương Hàm, thấy anh không biểu lộ cảm xúc tiêu cực gì với cách xử lý của mình, trong lòng mới bình tĩnh lại đôi chút.

“Vậy thì được, thế bọn tao đi trước nhé?”, Trương Hàm không hơi sức đâu đi tính toán chi li với loại người này.

“Xin cứ tự nhiên, cứ tự nhiên…”

Diệp Thiên Tường khom người, giơ tay ra nhường đường.

Đợi tới khi Trương Hàm lên xe, chiếc Santana rẽ qua góc đường, sắc mặt Diệp Thiên Tường mới dần lạnh lại.

Cậu ta nhìn vết lõm trên xế cưng của mình, cắn chặt răng.

“Ông đây không tin, Ninh Viễn Khánh kia có thể bảo vệ mày cả đời!”

Diệp Thiên Tường tàn nhẫn nói, sau đó quét ánh mắt một lượt đám người vây xem xung quanh.

“Xem cái mẹ mày ấy, còn xem nữa ông móc mắt bây giờ!”

Nhưng lời này còn vừa thốt ra, một vị cảnh sát đã vỗ vai cậu ta, trong giọng điệu còn có chút giận dữ.

“Này… Cậu là cậu Diệp đúng không?”

Diệp Thiên Tường quay đầu lại nhìn, lập tức đơ người.

“Cảnh sát, tôi nói đùa với các anh đó”.

…..

Xe của Dương Minh đã đi rất xa, nhưng anh ta vẫn chốc chốc lại nhìn kính chiếu hậu, xem Diệp Thiên Tường có đuổi theo hay không.

Anh ta vẫn hơi sợ, dù sao thì mấy con ông cháu cha ăn chơi trác táng vùng này không giống như quản lý trước kia của mình, đắc tội rồi thì xin thôi việc là được.

“Cậu Trương, hôm nay đắc tội với người ta nặng như thế, sau này sẽ không bị báo thù đấy chứ?”

Trương Hàm an ủi anh ta bằng ánh mắt yên tâm: “Thoải mái đi, cho dù Diệp Thiên Tường có báo thù, thì cũng sẽ không tìm tới anh đâu”.

“Ừm…”

Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Dương Minh lại càng thêm tò mò về Trương Hàm, mặc dù chàng trai trẻ này nói sẽ đi làm ở tập đoàn Tinh Thần, nhưng lại có quan hệ mật thiết với sếp tổng, cho dù trong nhà Trương Hàm không phải giàu có đến mức có thể sánh ngang với Ninh Viễn Khánh, thì thiết nghĩ cũng phải có ưu điểm ở phương diện nào đó.

Anh ta quyết định, buổi tối về nhà sẽ nói lại với em họ mình, Trương Hàm này đáng để kết bạn, nếu có thể phát triển tới quan hệ nam nữ lại càng tốt.

Suy nghĩ về vấn đề này suốt cả quãng được, chẳng mấy chốc, xe đã tới quán bar.

“Cậu Trương, cậu đã giúp tôi chuyện lớn như vậy, tối nay cậu không cần khách sáo nhé!”

Dương Minh vỗ vỗ ngực, mặt đầy vẻ khí phách.

“Đương nhiên rồi”.

Trương Hàm gật gật đầu, xuống xe, nhìn biển hiệu quán bar.

“Quán bar Tương Lai”.

Trương Hàm thầm đọc tên quán rồi bước vào trong, không khí xa hoa xộc vào mặt, nhạc nhảy DJ đinh tai nhức tóc như đang nện vào tim anh, khiếnTrương Hàm không khỏi “sung” theo điệu nhạc.

Anh ngồi trên ghế sô pha, ngón tay khẽ đung đưa theo tiết tấu.

Dương Minh gọi hai chai rượu ngon, lại kêu thêm vài món ăn, hai người vừa nói chuyện vừa ăn uống, vừa nhìn các cô gái xinh đẹp trong sàn nhảy, cực kỳ vui vẻ.

Dương Minh nói rất nhiều, còn Trương Hàm thì chẳng nhớ được mấy.

Sau đó, khi nói tới Tiểu Ngư, Trương Hàm mới hứng thú nhìn về phía anh ta một cái.

“Tiểu Ngư rất hiếu thắng, nhưng nửa đầu năm nay, sau khi việc kinh doanh của cậu tôi thua lỗ, lại khám ra bệnh nặng, cuộc sống của Tiểu Ngư chắc chắn cũng có chút bấp bênh. Theo tôi biết, dạo này em ấy đang tìm việc part-time, hình như tham gia cuộc thi hát gì đó, muốn lấy thưởng hạng cao, cũng để giảm bớt gánh nặng cho nhà…”

Nói thật, khi Trương Hàm nghe những lời này thì có hơi ngạc nhiên.

Nhưng kết hợp với tình hình gần đây của Tiểu Ngư, đúng là cũng hợp lý.

Vu Tiểu Ngư thật ra cũng là cá mè một lứa với Trần Linh, đều muốn lấy được chồng đại gia, sống cuộc sống của bà hoàng, cho nên một khi mình tỏ ra hào phòng, khiến cô ta không nhìn rõ của cải của mình, Vu Tiểu Ngư sẽ chủ động tiếp cận.

Trước kia dưới sự giúp đỡ của mình, trưởng phòng đã khá thân thiết với Vu Tiểu Ngư, nhưng suy cho cùng thì cũng đều là vì tiền cả.

Trương Hàm muốn tác hợp cho hai người, hoặc là nói muốn giúp Trần Gia Vũ theo đuổi Vu Tiểu Ngư, thì xem ra phải phí chút sức ở mảng này.

Nghĩ thông được điều này, Trương Hàm nhấc ly rượu, chạm ly với Dương Minh. Nhưng đang lúc hai người đang nói chuyện rôm rả, ở góc quán bar, một cô gái mặc đồ màu đỏ, đôi môi đỏ thắm đang nhìn chằm chằm vào cả hai với vẻ thích thú.

Không lâu sau, một nhân viên phục vụ cách đó không xa đi tới.

“Chị Lục, hai người bọn họ tiêu tổng cộng mười nghìn năm trăm hai mươi tệ”.

“Ừ, biết rồi, đi lấy chai Royal Salute ra tặng cho bọn họ”.

Người nhiên viên mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám nói nhiều, nhanh chóng làm theo lời của cô gái.

Sau đó, cô gái đứng dậy, cơ thể nhỏ nhắn nhưng bốc lửa khiến mọi người đều phải liếc mắt qua nhìn, cô ấy đắn đo một chút rồi mới từ từ bước tới chỗ của hai người.

Khi Royal Salute được nhân viên đem tới bàn, Trương Hàm kinh ngạc hỏi: “Chúng tôi không gọi cái này…”

“Yên tâm, đây là chủ của chúng tôi tặng cho anh.”

“Sếp của anh là ai?”,Trương Hàm hơi nghi hoặc, sau đó nhìn thấy nhân viên phục vụ hơi nghiêng đầu.

Trương Hạo nhìn theo ánh mắt của anh ta, mới phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc.

“Lục Yên Vân…”

Cô gái mặc bộ đồ màu đỏ, chính là Lục Yên Vân trước kia có duyên gặp mặt Trương Hàm một lần.

Cô ấy lại là chủ của quán bar Tương Lai.

Lục Yên Vân ngồi xuống, hai chân khép lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cổ áo của cô ấy rất rộng, nên nơi mà Trương Hàm đang đối mặt, là một phong cảnh tuyệt đẹp.

Trương Hàm thầm liếc một cái, có chút kích động muốn nhìn vào sâu hơn.

Mặc dù biết người con gái này đang dụ dỗ mình, nhưng vẫn không tránh được bị vẻ lả lơi của cô ấy hấp dẫn.

Đúng là chí mạng mà!

Còn về phía Dương Minh, anh ta lại thật thà cúi đầu, anh ta nhìn ra được, địa vị của cô gái này không thấp, tuyệt đối không phải người mình có thể chọc vào.

Nhân viên phục vụ biết điều lui xuống, cô gái kia bấy giờ mới mở miệng nói bằng giọng lười biếng.

“Mấy ngày không gặp, chị nhớ cậu quá, tối đó chia tay nhau, chị vốn muốn đến đại học Thanh Sơn tìm cậu, nhưng khổ nỗi bận tối tăm mặt mũi”.

Trương Hàm cười khổ nói: “Chị Lục, chị đừng có đùa tôi, tôi có gì đáng để chị xem trọng chứ”.

“Nhiều lắm chứ, ví dụ… cơ thể của cậu đó”.

Nói xong, Lục Yên Vân cười mê hoặc.

Trương Hàm thầm mắng trong lòng, công lực của anh còn thấp quá, làm gì đỡ nổi mấy câu tán tỉnh của cô gái này.

“Nếu chị Lục không chê, thì tôi cũng muốn say với chị một đêm”.

“Được đó, lát nữa chúng ta tìm một khách sạn, để tôi học hỏi cậu…”, Lục Yên Vân liếm môi.

Trương Hàm cuối cùng cũng phải nhận thua, ngượng ngùng mở chai Royal Salute ra rồi rót đầy cho hai người.

Đúng lúc này, một đám người khí thế hùng hổ, đẩy người xung quanh đang không hiểu gì sang một bên, bước thẳng tới bàn của Trương Hàm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom