• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Vương Điện (1 Viewer)

  • Chương 16-18

Chương 16: Tham dự đám cưới

Nói xong, Hạ Cường cũng không nói thêm một lời nào nữa. Anh đuổi theo Chu Diễm Hân.

Cơ hội đã bày ra ngay trước mặt mà đám người này không biết trân trọng. Vậy thì chẳng thể trách ai được hết.

Đám đông xì xầm...Hối hận sao? Sao phải hối hận? Hạ Cường là cái thá gì chứ. Một tên ăn xin mà thôi. Chu Diễm Hân cũng chẳng là gì, chỉ là nỗi nhục của nhà họ Chu. Tới khi đó chắc chắn là sẽ không có một ai của nhà họ Chu tham gia đám cưới của bọn họ hết. Hối hận cái gì? Cậu tưởng rằng cậu chính là đại gia mua cả Thành Trung Thành chắc?

Hạ Cường đuổi theo Chu Diễm Hân, nhìn bộ dạng đau khổ của cô, anh khẽ siết chặt nắm đấm: “Diễm Hân, em không sao chứ?”

“Em không sao. Chu Diễm Hân lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười với Hạ Cường.

“Diễm Hân, bọn họ không tới tham gia đám cưới của chúng ta là tổn thất của họ. Chắc chắn bọn họ sẽ hối hận. Tới khi đó dù họ có quỳ xuống trước khách sạn cầu xin cho vào tham gia thì anh cũng không đồng ý".

“Hơn nữa vào ngày đám cưới anh sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, để tất cả thành phố này đều tới chúc phúc cho chúng ta”.

Chu Diễm Hân nhìn vẻ nghiêm túc của Hạ Cường bèn bật cười: “Chúng ta về thôi”.

“Ừm”.

Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi biệt thự nhà họ Chu. Chu Diễm Hân dù thất vọng nhưng cũng đã quen rồi. Ít ra giờ đây cô vẫn còn một người yêu cô ở ngay bên cạnh. Cô không còn cô đơn nữa.

Thứ năm đã tới...

Chạng vạng, Chu Chấn Quốc và đám người nhà họ Chu sửa soạn, mang theo quà cưới đã chuẩn bị tới đám cười của vị đại gia kia.

Trên thực tế phía bên Trương Thiên Hạo không hề giúp đỡ được gì, nhà họ Chu căn bản không đủ tư cách tham gia đám cưới. Thế nhưng Chu Chấn Quốc không cam tâm nên vẫn muốn thử.

Đám cưới của đại gia được tổ chức tại tại một khách sạn Hào Môn Thịnh Yến xa hoa bậc nhất ở Khánh Thị.

Khách sạn này được chia ra làm khu Hải Lan, khu Kim Cương, khu Đế Vương và khu Thiên Không. Địa điểm của đám cưới được tổ chức ở khu vực Vip nhất là phòng Thiên Không. Đây chính là nơi xa xỉ nhất của Khánh Thị.

Khi đám người nhà Chu Chấn Quốc tới Hào Môn Thịnh Yến thì phía bên ngoài đã tập trung không ít những tầng lớp hàng đầu của Khánh Thị, đồng thời đám cưới cũng thu hút sự chú ý không ít những người bình thường.

Hơn chục chiếc xe đốt pháo hoa liên tục giống như đang tiến bố đám cưới thế kỉ sẽ được tổ chức ở 'Thành Phố Thiên Không' vào ngày hôm nay vậy.

Đồng thời đèn điện cũng được bật sáng rực cả khách sạn. 'Thành Phố Thiên Không - khu vực cao cấp bậc nhất có tới hơn chục trụ đèn sáng rực chiếu thẳng lên trời, trông vô cùng diễm lệ.

“Đẹp quá...”, những người đứng bên ngoài khách sạn, nhìn về phía Thành Phố Thiên Không thầm cảm thấy ngưỡng mộ.

Tối nay, vị đại gia trẻ tuổi sẽ lộ mặt, tổ chức đám cưới cùng cô gái mà mình yêu thương ở Thành Phố Thiên Không. Không ít người đoán già đoán non về hình dáng của vị đại gia này. Họ tưởng tượng mình chính là người phụ nữ hạnh phút nhất kia.

“Nếu mình chính là cô gái đó thì tốt biết mấy”, Chu Tử Mạn cảm thấy chua chát. Cô ta cùng Chu Chấn Quốc mang theo quà đi về phía cửa khách sạn. Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp báo danh thì đã bị những người bảo vệ ở cửa chặn lại.

“Xin hỏi các vị có thiệp mời không?”, người bảo vệ lên tiếng, giọng nói vô cùng uy nghiêm, nhìn là biết họ xuất thân từ quân đội.

Chu Chấn Quốc vội vàng nói: “Chúng tôi là người của tập đoàn Chu Thị, tới đây tham gia đám cưới của ông chủ Thành Trung Thành, chúng tôi tới chúc mừng. Hơn nữa chúng tôi cũng đã đủ tư cách để gia nhập Thành Trung Thành rồi”.

“Chu Thị gì cơ, chưa từng nghe qua”, người bảo vệ nhìn nhà họ Chu bằng vẻ lớ ngớ sau đó lạnh giọng nói thẳng.

“Hôm nay những kẻ hạ lưu như các người nhiều lắm. Cút qua một bên cho tôi. Không có thiệp mời thì không ai được vào hết”, những người bảo vệ này đúng là những kẻ máu lạnh. Dù Chu Chấn Quốc có nói tới sùi bọt mép thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng người nhà họ Chu vẫn bị từ chối, phải đứng ngoài bằng vẻ ủ rũ, thất vọng. Bọn họ định nhân cơ hội này lấy lòng vị đại gia kia nhưng thất bại.

Đúng lúc này, có vài ba chiếc xe lũ lượt chạy vào một lối đi riêng để vào trong khách sạn.

Rolls Royce, Porches, Lincoln, Ferrari…Trên mỗi chiếc xe là những nhân vật có thân phận hàng đầu ở Khánh Thị.

Chiếc Lincoln kia chính là xe của Đường Long. Chiếc Land Rover kia chính là xe của Lưu Đống – người phát triển biệt thự phân khúc cao cấp. Chiếc Maserati kia là xe của Liễu Tiểu Ngọc – nữ vương về trang sức ở Khánh Thị. Chiếc Bently kia chính là xe của Hoàng Xuyên – ông vua truyền thông của Khánh Thị.

Ngoài ra còn có không ít người trong giới chính trị cũng đều lái xe từ lối đi đặc biệt này tới bãi đỗ xe bên trong Hào Môn Thịnh Yến.

Nhìn những vĩ khách quý đó mà Chu Chấn Quốc bỗng ý thực được sự bé nhỏ của mình: “Haizz thôi bỏ đi”.

Chu Chấn Quốc thở dài: “Với nhân vật tầm cỡ như vị đại gia này thì những người đủ tư cách tham gia chắc chắn cũng phải là quan chức cấp cao rồi. Nhà họ Chu đúng là không trèo lên được”.

Lúc này, có một người nhà họ Chu lầm bầm: “Nếu không thể tham gia đám cưới này thì chúng ta có tới đám cưới của Hạ Cường và Chu Diễm Hân không ạ?”

“Đi cái dắm à?”, Chu Tử Mạn hừ giọng: “Hai kẻ vô dụng đó khiến cả nhà họ Chu mất mặt, ai ngốc mà tới cái đám cái tang thương đó chứ”.

Chu Tử Mạn kích động. Chu Chấn Quốc không nói gì. Bọn họ không có ý định sẽ tham gia đám cưới của Chu Diễm Hân. Bọn họ căn bản không biết địa điểm tổ chức đám cưới của hai người họ ở đâu.

“Chúng ta không vào được bên trong nhưng chúng ta có thể ở đây đợi”.

Chu Chí Cường nhìn màn hình lớn được lắp trên tường của khách sạn: “Lát nữa đám cưới bắt đầu, trên màn hình sẽ phát trực tiếp hiện trường buổi lễ”.

“Tới khi đó chúng ta có thể biết được dung mạo thật sự của vị đại gia đó”.

“Biết được mặt người đó thì sau này chúng ta chắc chắn sẽ có cơ hội”.

“Đúng”, Chu Chấn Quốc cũng vô cùng đồng tình.

Lúc này có không ít các cô gái cũng rất muốn được xem người thanh niên giàu có gần đây nổi như cồn ở Khánh Thị là người như thế nào. Tất cả đều chờ đợi, chờ đợi anh và vợ của anh. Bọn họ đều tập trung lên màn hình.

Đám đông chờ cả tiếng đồng hồ. Màn đêm phủ kín không gian, ánh đèn neon sáng rực. Xung quanh khách sạn đột nhiên nổ pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm.

Lúc này, màn hình vụt sáng. Hình ảnh của vị đại gia cùng vợ mình hiện ra...
Chương 17: Rực rỡ là vì em

Đám cưới thế kỷ chính thức bắt đầu. Tất cả đều dồn sự tập trung lên màn hình. Nhà họ Chu cũng không rời mắt, họ trông mong được nhìn thấy dung mạo của vị đại gia và vợ mình.

Bùm...Hình ảnh pháo hoa hiện ra trên màn hình. Một giây sau cả khu vực ‘Thành phố Thiên Không’ đều phát trực tiếp cảnh tượng này.

“Đó chính là vị đại gia đó và vợ của mình sao?”

“Đẹp quá”, đám đông cảm thán. Cuối cùng thì vị đại gia cũng xuất hiện. Cô dâu hạnh phúc nhất cũng xuất hiện trước mặt đám đông.

Trên màn hình hiện ra hình ảnh Hạ Cường đang nắm tay Chu Diễm Hân. Bầu không khí hoành tráng như một vương cung với đồ trang trí bằng pha lê lấp lánh.

Những quan khách có mặt cũng toàn là những nhân vật hàng đầu trong giới chính trị hoặc thương nhân.

Hạ Cường mặc vest màu trắng với khuôn mặt tuấn tú, khí chất nho nhã đầy quyến rũ. Anh giống như Bạch mã Hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.

Chu Diễm Hân mặc váy cưới màu đó trông vô cùng rực rỡ. Bộ váy cưới có tên là Rose Queen, là sản phẩm cao cấp của Gucci do nhà thiết kế hàng đầu Michel đích thân tạo ra với giá lên tới 990 triệu tệ. Bộ váy kết hợp với ngũ quan tinh tế và thân hình cực phẩm của Chu Diễm Hân khiến cô trở thành cô dâu lộng lẫy nhất trong tối nay.

Lúc này, cả thành phố đều hoan hô. Họ phát điên lên vì cặp đôi này. Những người đang nhìn màn hình thì trố tròn mắt. Không một từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm trạng của họ lúc này.

Thất kinh, hoang mang, không dám tin? Nhà họ Chu như bị trúng bùa. Họ đứng bất động. Họ cảm tưởng máu trong cơ thể đang đông cứng lại.

“Đó là Hạ Cường và Chu Diễm Hân đúng không?", một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người kêu lên.

“Ôi trời ơi, Hạ Cường chính là ông chủ của Thành Trung Thành, là đại gia thần bí đó sao?”

“Chu Diễm Hân chính là cô gái may mắn đó?”

Lúc này, Chu Chấn Quốc, Chu Tử Mạn cũng đã kịp phản ứng. Chu Mạn Tử tái mặt, sự đố kỵ khiến cô ta như sắp nổ tung. Từ nhỏ tới lớn, cô ta cái gì cũng kém hơn Chu Diễm Hân, khó khăn lắm mới có thể giẫm đạp lên Diễm Hân vì chuyện của sáu năm trước.

Giờ đây, Chu Diễm Hân lại chính là cô gái may mắn lấy được người đại gia đó. Vậy thì Chu Tử Mạn sao có thể chấp nhận được.

“Không thể nào. Không thể. Hạ Cường sao có thể là đại gia đó được chứ. Chu Diễm Hân dựa vào cái gì mà có thể là vợ của người đại gia đó?”, khuôn mặt Chu Mạn Tử trông vô cùng khó coi, cô ta gào lên như một con quỷ.

Chu Chí Cường vội kéo tay Chu Chấn Quốc: “Bố, phát tài rồi, nhà họ Chu chúng ta phát tài rồi. Hạ Cường chính là cháu rể của bố đấy. Bố còn đứng ngây ra đó làm gì chứ, chúng ta mau vào trong tham gia tiệc cưới thôi”.

“Đúng đúng”, Chu Chấn Quốc vội vàng gật đầu, sau đó ưỡn ngực bước về phía khách sạn.

Giống như khi nãy, những người bảo vệ cũng vẫn ngăn họ lại. Lần này, Chu Chấn Quốc khẩu khí lớn lắm.

“Đám chó canh cửa như các người mau tránh ra, đại gia và cô dâu tổ chức đám cưới bên trong đó chính là người nhà họ Chu chúng tôi. Còn cản đường là chúng tôi đập gẫy chân chó đấy”.

Đám bảo vệ chau mày giống như đang nhìn một lũ ngốc: “Cút...”

“Tôi là bác của Diễm Thu, đây là ông nội của con bé", Chu Chí Cường tiếp túc vênh mặt lên nói.

Thế nhưng đổi lại là những cú đạp vô tình của đám bảo vệ: “Những năm gần đây sao thế không biết, nếu các người thật sự là người thân thì tại sao ngay từ đâu họ không mời các người? Mau biến, còn dám làm càn ở đây là ông sẽ đánh gẫy chân tất cả đấy”, đám bảo vệ hung hăng lao ra, khiến người nhà họ Chu sợ hết hồn phải lùi lại.

Đúng là châm biếm. Hạ Cường và Chu Diễm Hân trước đó mang cả thiệp mời và bánh cưới tới mời họ tham gia thì họ còn vứt đi. Giờ thì họ nhây tới mức đòi vào bằng được. Trên đời này lại có cả những chuyện như vậy sao?

Cuối cùng, đám người này vẫn phải đứng ngoài. Trong đầu họ hiện ra câu nói trước đó Hạ Cường đã nói: “Mọi người sẽ phải hối hận thôi”.

Lúc này, bên trong sảnh lớn của khu vực ‘Thành phố Thiên Không’ đèn điện sáng rực vô cùng bắt mắt. Tất cả mọi thứ được trang hoàng ở đây đều được làm từ pha lê. Dù là bàn ăn, ghế hay là đĩa bát thì đều được làm bằng pha lê cả. Cả căn phong giống như một thành phố pha lê cực lớn, cộng thêm hiệu ứng ánh sáng khiến cho không gian như biến thành tiên cảnh.

Hạ Cường nắm tay Chu Diễm Hân, đứng trên bục lớn, đón nhận lời chúc phúc của toàn thành phố. Sau đó, anh lấy ra sợi dây Trái Tim Thiên Sứ, đích thân đeo cho Chu Diễm Hân.

Cảm động, vui mừng, hào hứng, thậm chí là sợ hãi...tất cả đều dấy lên trong cô. Ngay khi cô bước chân đến nơi đây thì cô đã cảm thấy đầu óc trống rỗng rồi.

Cho tới hiện tại thì cô vẫn còn cảm thấy mơ hồ. Cô thậm chí ghim mạnh móng tay vào lòng bàn tay mà vẫn không cảm thấy đau. Cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ vậy. Cho tới khi sợi dây chuyền được đeo lên cổ, cảm giác lành lạnh khiến cô giật mình thì cô mới biết tất cả là sự thật.

“Hạ Cường...điều này”.

“Suỵt! Em đừng lên tiếng”, Hạ Cường ra dấu im lặng. Lúc này, anh không muốn để bất kỳ âm thanh nào phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ này.

Bên ngoài cửa số, pháo hoa vẫn nổ vang trời. Ba chiếc trực thăng từ tòa nhà đối diện bay lên, phát ra tiếng kêu ầm ầm trong không trung, điều hướng về phía ‘Thành phố Thiên không’. Hàng triệu cánh hòa hồng từ ba chiếc trực thăng được thả xuống, tung bay dưới ánh đèn neon rực sáng.

Một cơn mưa hoa xuất hiện. Khoảnh khắc này cả thành phố sục sôi.

“Đường Long chúc hai vị trăm năm hạnh phúc”.

“Lương Tiểu Ngọc chúc anh chị đám cưới hạnh phúc”.

“Hoàng Xuyên chúc hai vị sớm sinh quý tử”.

“Triệu Hải Đường chúc hai vị...”

Các ông chủ lớn lần lượt bước tới chúc mừng cho Hạ Cường Và Chu Diễm Hân. Đến cuối cùng, con gái Tiểu Thi của họ mặc bộ váy công chúa màu trắng, tay cầm hoa giống như một thiên thần cũng đã bước tới: “Tiểu Thi chúc bố mẹ hạnh phúc. Mau mau sinh cho Tiểu Thi một em trai”。

Mọi người đều bị Tiểu Thi chọc cho bật cười.Hạ Cường cúi người, bế Tiểu Thi sau đó nắm tay Chu Diễm Hân.

Một gia đình ba người bước tới trước cửa sổ của ‘Thành phố Thiên Không’.

Bên ngoài cánh hoa tung bay theo gió ngập trong không gian. Ánh đèn neon rực rỡ tạo thành biển hoa đầy sắc màu. Hạ Cường chỉ tay về phía xa, chậm rãi nói: “Hôm nay, những bông hoa này trở nên kiều diễm là vì em. Hạ Cường anh xin thề, cả đời này sẽ khiến hai mẹ con sống cuộc đời phồn hoa, rực rỡ nhất”.
Chương 18: Không phải đại gia

Ngày hôm sau, tại biệt thự nhà họ Chu. Người nhà họ Chu từ sáng sớm đã chuẩn bị một bữa tiệc vô cùng cao cấp.

“Làm nhanh lên chút đi”.

“Cần trang hoàng thì trang hoàng hết lên cho tôi. Ngoài ra, mau đưa loại rượu hiếm nhất bày lên bàn đi”.

Tiếng bận rộn, huyên náo vang lên. Chu Chấn Quốc thúc giục tới tấp. Vì bữa tiệc này mà Chu Chấn Quốc đã đích thân sắp xếp mọi thứ.

Đúng lúc này, Chu Lệ BÌnh hấp tấp từ ngoài chạy vào: “Bố ơi nhanh lên, Hạ Cường và Chu Diễm Hân tới rồi. Chúng ta mau ra đón thôi”.

“Được được…”, Chu Chấn Quốc vội vàng gật đầu, sau đó cùng các vị trưởng bối khác chạy ra ngoài biệt thự.

Bên ngoài, ba người nhà Hạ Cường bước tới.

“Hạ Cường, Diễm Hân, hai đứa tới rồi à. Mau vào trong đi”.

“Mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi hai đứa nữa thôi”, Chu Chấn Quốc nhiệt liệt chào đón, nở nụ cười tươi rói.

Tiểu Thi cảm thấy hơi kỳ lạ. Những nụ cười kia của người thân khiến cho cô bé có cảm giác hơi sờ sợ.

Đúng là buồn cười. Trước đó Hạ Cường và Chu Diễm Hân tới thì đám người này tỏ ra lạnh nhạt, coi họ chẳng khác gì rác rưởi, chẳng khác gì nỗi sỉ nhục của nhà họ Chu

Giờ thì tranh nhau đón tiếp. Những người này từng cho rằng Chu Diễm Hân chính là nỗi nhục của họ, giờ thì lại tỏ ra tự hào vì cô. Hạ Cường lạnh lùng nhìn mọi chuyện, anh chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ba người Hạ Cường dưới sự nghênh đón của nhà họ Chu bèn bước vào trong biệt thự, ngồi ở bàn cao nhất trong bữa tiệc. Lần trước anh và Diễm Hân tới đây đều phải ngồi ăn cùng với người giúp việc.

Bữa tiệc bắt đầu, Chu Chấn Quốc là người đầu tiên kính rượu. Những vị trưởng bối khác của nhà họ Chu cũng vội vàng làm theo.

Ở bàn còn lại, Chu Tử Mạn nhìn thấy cảnh tưởng đó thì vừa đố kỵ lại vừa tức giận. Cô ta quay qua nhìn Trương Thiên Hạo ở bàn bên cạnh và hậm hực: “Đều tại anh. Sao anh không phải là người đại gia mua lại Thành Trung Thành chứ? Nhìn bộ dạng của Chu Diễm Hân, thật chỉ muốn tát cho chị ta một phát”.

Trương Thiên Hạo vội vàng nói: “Em nói nhỏ chút. Nếu để Hạ Cường nghe thấy thì em chết lại không biết tại sao mà chết đấy”.

Chu Tử Mạn im bặt. Giờ đã biết được thân phận của Hạ Cường thì đương nhiên cô ta không dám đắc tội với anh.

“Diễm Hân, cháu gái ngoan của ông, thật không ngờ là cháu là được gả cho Hạ Cường – một người tốt như vậy. Cháu xem, giờ ông cũng già rồi, vừa hay định thoái vị nhường ngôi đây. Ông thấy Diễm Hân thích hợp trở thành chủ tịch tập đoàn Chu Thị đấy”.

Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Họ không ngờ là ông cụ lại muốn lấy lòng Hạ Cường tới mức như thế này.

Chu Diễm Hân cũng nhanh nhẹn hiểu ý, cô định giải thích gì đó: “Ông nội, thực ra…”

Thế nhưng Chu Chấn Quốc không cho Chu Diễm Hân có cơ hội giải thích.

“Đúng vậy, con cũng thấy Diễm Hân có năng lực hơn người, rất thích hợp là chủ tịch tập đoàn Chu Thị”.

“Bọn con tin với năng lực của Diễm Hân, chắc chắn có thể dẫn dắt Chu Thị lên một tầm cao mới”.

Dù là Chu Chí Cường hay là Chu Lệ Bình thì đều nói hùa theo. Bọn họ không quan tâm ai làm chủ tịch tập đoàn Chu Thị. Thứ họ quan tâm là Hạ Cường có thể mang tới lợi lạc hay nhiều tiền hơn cho họ mà thôi.

Hạ Cường đanh mặt, cảm thấy chán ghét.

“Hạ Cường, thật không ngờ cậu lại chính là đại gia của Thành Trung Thành”.

“Nào, tôi mời cậu một chén”, Chu Chí Cường nâng ly: “Tôi là người thẳng tính, trước đó có hơi quá lời, cậu đừng so đo nhé”.

“Đúng vậy, tôi cũng mời cậu một chén”.

“Nào bác hai cũng mời cậu”.

“Hạ Cường, sau này nhà họ Chu nhờ vả cả vào cậu rồi”.

Thế nhưng Hạ Cường không hề nâng chén: “Các vị, chắc là các vị nhầm rồi”.

Tất cả đều giật mình. Nhầm rồi có nghĩa là gì nhỉ?

Hạ Cường cười lạnh. Anh tới đây chính là vì để xem bộ mặt thật của đám người này thế nào. Và để xem họ bạc bẽo ra sao.

Anh vốn định thông qua lần này để nói rõ thân phận của mình. Nhưng có vẻ như anh đột nhiên không muốn làm như vậy nữa. Vì anh không muốn giúp nhà họ Chu. Dù anh có nói ra thân phận của mình thì cũng phải đợi Chu Diễm Hân thoát khỏi nhà họ Chu rồi tính.

“Tôi không phải đại gia gì cả. Thành Trung Thành cũng không phải do tôi mua”.

Tất cả giật mình, vẻ nhiệt tình trên khuôn mặt họ lập tức giảm đi phân nửa. Đám đông không cam tâm. Chu Chí Cường là người đầu tiên lên tiếng “Hạ Cường, tôi thấy cậu đang đùa phải không? Nếu cậu không phải là vị đại gia đó thì đám cưới hôm qua ở khu ‘Thành phố Thiên Không’ là thế nào?”

“Sợi dây Trái Tim Thiên Sứ mà cậu tặng Chu Diễm Hân là sao?"

Chu Diễm Hân lên tiếng: “Bác cả, sợi dây chuyền đó là hàng giả, cũng chỉ có vài nghìn tệ thôi. Còn đám cưới đó…”

Hạ Cường nói ngay: “Thực ra vì năm đó, lúc còn là ăn mày ở Khánh Thị, tôi có chứng kiến Đường Long bị tai nạn nên đã cứu mạng ông ấy. Lúc đó ông ấy đã hứa với tôi sẽ làm theo một nguyện vọng mà tôi muốn. Lần này tôi trở về là vì muốn bù đắp cho Chu Diễm Hân nên mới tìm tới Đường Long. Sau đó tôi nói với ông ấy rằng nguyện vọng của tôi là muốn nhờ ông ấy tổ chức giúp một đám cưới thế kỷ. Còn vị đại gia Thành Trung Thành mà các người nói tới thì sau hội nghị xúc tiến kinh doanh đã rời khỏi Khánh Thị rồi”.

“Thực ra chẳng có đám cưới của đại gia nào hết, tất cả là tin đồn thôi của truyền thông mà thôi…”

Ầm…Nhà họ Chu tưởng đầu mình bị nổ tung. Ai cũng sôi cả máu. Họ vốn tưởng rằng có thể bám víu được vào vị đại gia kia và một trước lên trời. Thật không ngờ tất cả chỉ là giả dối.

Sự nhiệt tình của họ lập tức biến mất. Đổi lấy lại sự khinh thường và ghét bỏ như lúc trước.

“Mọi người ăn đi, tôi không đói. Tôi đi trước đây”

“Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy hơi chóng mặt”.

“Sao tự dưng lại có mùi thối gì thế không biết. Khó ngửi quá. Tôi ra ngoài hít không khí”.

“Ây da, bước tiệc ngày hôm nay tới đây đi”, tất cả người nhà họ Chu, bao gồm cả Chu Chấn Quốc đều lộ nguyên hình. Bầu không khí náo nhiệt bỗng trở nên lạnh ngắt. Phần lớn mọi người đều bỏ đi.

“Bố mẹ, bọn họ sao đi hết thế ạ?”, Chu Tiểu Thi trố tròn mắt, hỏi với vẻ nghi ngờ. Cô bé nhìn đồ ăn trên bàn và nuốt nước bọt: “Bố ơi, con có thể ăn một cái đùi gà không?”

“Ằn gì mà ăn, con rơi con vãi chỉ được ăn màn thầu thôi”, giọng nói đầy ác ý của Chu Tử Mạn vọng tới khiến Tiểu Thi vừa thò tay ra vội vàng rụt lại.

Hạ Cường lạnh mặt, nhìn chăm chăm Chu Tử Mạn: “Cô còn lăng mạ con gái tôi thì tôi sẽ rút lưỡi của cô đấy”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom