• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Vương Điện (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Đến thăm ông nội

Hạ Cường gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Anh tò mò hỏi một câu: “Mấy năm nay người nhà họ Chu chà đạp hai mẹ con như vậy, tại sao không cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Chu?”

“Chắc là vì máu mủ tình thâm”.

“Hơn nữa, bây giờ bố mẹ không có việc làm, Tiểu Thi cũng phải tới trường, người trong gia tộc tuy ghét bỏ nhà tôi, nhưng tôi đi làm ở Chu Thị vẫn được trả lương”.

Hạ Cường không hỏi nhiều nữa.

Hai người mang theo quà biếu, đi thẳng tới biệt thự nhà họ Chu.

Lúc này trong đại sảnh biệt thự nhà họ Chu, nhóm người nhà họ Chu đã sớm ngồi ở đó.

Hơn nữa, còn có bàn tiệc.

Bàn tiệc hôm nay của nhà họ Chu không phải dùng để tiếp đón Hạ Cường.

Mà là chuẩn bị cho một cô con gái khác của nhà họ Chu là Chu Tử Mạn và bạn trai của cô ta - Trương Thiên Hạo.

“Qua đây”.

Vừa bước vào cửa đã nghe giọng nói của một ông lão gọi tới.

Ông lão đó chính là gia chủ hiện giờ của nhà họ Chu, ông nội của Chu Diễm Hân - Chu Chấn Quốc.

“Ông nội”.

Chu Diễm Hân vội vàng kéo Hạ Cường, đưa quà biếu đã được chọn lựa kỹ càng ở siêu thị tới: “Ông nội, đây là quà do Hạ Cường đặc biệt chọn cho ông”.

“Để sang bên cạnh đi”.

Chu Chấn Quốc không thèm liếc nhìn quà biếu, lúc nhìn Hạ Cường cũng với vẻ mặt lạnh lùng.

“Hạ Cường, nghe nói hôm qua cậu vừa quay về đã đánh người giúp việc của tôi”.

Vừa mở miệng đã hỏi tội, làm Chu Diễm Hân thấy cực kỳ xấu hổ, Hạ Cường cũng khẽ nhíu mày.

“Bà ta bắt Tiểu Thi ăn bánh bao nhúng nước gạo, đáng đánh”.

Mụ béo đứng cạnh vội vàng nói: “Lão gia, ông đừng nghe cậu ta nói năng bậy bạ, là tại cậu ta thấy Chu Tiểu Thi gầy gò xanh xao, cực kỳ oán hận nhà họ Chu nên mới đánh tôi trút giận”.

Hạ Cường nhướn mày, khả năng đổi trắng thay đen của mụ béo này cũng không tồi.

“Gầy gò xanh xao là do Chu Tiểu Thi kén ăn, không thể trách người khác”.

“Không phải công chúa mà lại bị bệnh công chúa”.

Chu Chấn Quốc lạnh lùng nói: “Hạ Cường, chuyện này đáng lẽ cậu phải đi dạy lại con gái mình, chứ không phải đánh người giúp việc nhà họ Chu để trút giận”.

Ngay lập tức, trong lòng Hạ Cường bùng lên ngọn lửa giận.

Dù thế nào Chu Tiểu Thi cũng là cháu ngoại của Chu Chấn Quốc ông, tại sao trong mắt Chu Chấn Quốc ông, cô bé còn không bằng một người giúp việc vậy chứ?

Chu Diễm Hân đứng cạnh thấy cảm xúc của Hạ Cường thay đổi, vội vàng kéo Hạ Cường: “Ông nội, Hạ Cường anh ấy biết sai rồi”.

“Hừ, những chuyện như vậy, tôi không muốn có lần sau đâu”.

Ngay lúc này, con trai trưởng của Chu Chấn Quốc là Chu Chí Cường hỏi: “Hạ Cường, sáu năm trước cậu chỉ là một tên ăn xin, năm đó nếu không phải tại cậu thì Diễm Hân đã sớm được gả vào một gia đình giàu có ở Khánh Thị rồi”.

“Bây giờ nó đợi cậu về, cậu muốn ở rể nhà họ Chu cũng phải có một số vốn chứ”.

Nói tới đây, Chu Chí Cường cố ý cao giọng: “Hạ Cường, nghe nói mấy năm qua cậu ra nước ngoài, không biết đã làm gì?”

“Ở nước ngoài, có công ty, có tiền tiết kiệm hay bất động sản không, lái xe gì rồi?”

Chu Chí Cường nói lời này rõ ràng là muốn Hạ Cường bị xấu mặt, vì ông ta không tin với khả năng của Hạ Cường có thể làm ra trò trống gì ở nước ngoài.

Hạ Cường nhướng mày, trả lời chi tiết: “Bây giờ ở nước ngoài tôi có một hòn đảo, tài sản trải rộng khắp thế giới, tiền tiết kiệm cũng không nhớ rõ lắm, chắc là mấy nghìn tỷ tệ”.

“Về phần lái xe, tôi không thích xe lắm, ở nước ngoài, tôi toàn ngồi máy bay trực thăng, có phi công riêng chở tôi đi”.

“Cuối cùng, tôi có mở một công ty tên là Thiên Vương Điện”.

“Tôi là chủ nhân của Thiên Vương Điện”.

Trong nháy mắt, cả đại sảnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, khiếp sợ nhìn Hạ Cường.

Năm giây sau, trong đại sảnh phát ra một trận cười vang.

“Tôi nói này Chu Diễm Hân, đây là gã đàn ông mà cô nhất định phải đợi suốt sáu năm sao?”

“Dùng máy bay trực thăng, tài sản hàng nghìn tỷ tệ, tiền âm phủ phải không?”

“Thiên Vương Điện là công ty ăn xin ở nước ngoài do Hạ Cường cậu phát triển hả?”

Ở đây không ai tin lời Hạ Cường nói.

Tất cả mọi người đều coi Hạ Cường như thằng ngu, một kẻ mạnh miệng, thích ba hoa khoác lác, cực kỳ kiêu căng.

Khoác lác thì cũng đã đành.

Lại còn khoác lác ra chuyện nhảm nhí như vậy, rất khó tin.

Trong mắt Chu Diễm Hân cũng xẹt qua vẻ thất vọng.

Cực khổ đợi Hạ Cường sáu năm, cô không cầu mong xa vời anh thăng quan tiến chức, chỉ mong anh kiên định sống thực tế, cho mình và Chu Tiểu Thi một mái nhà trọn vẹn.

Cho dù mái nhà này rất nhỏ bé hay dột nát, cô cũng sẵn lòng.

“Diễm Hân, anh không nói dối”.

Hạ Cường đang định giải thích lại bị Chu Diễm Hân ngắt lời.

“Đủ rồi Hạ Cường, anh im đi”.

“Nghèo cũng không sao, nhưng đừng để mất khí phách của bản thân, kẻ ba hoa khoác loác là những kẻ không có khí phách nhất”.

Hạ Cường không giải thích thêm, quả là, lai lịch này dù nói ra cũng không ai dám tin.

“Có chuyện gì mà mọi người cười vui vậy?”

Lúc này, một đôi nam nữ bước từ ngoài cửa vào.

Bọn họ cũng trạc tuổi Hạ Cường, toàn thân chàng trai kia đều là hàng hiệu, cao ráo đẹp trai.

Cô gái đi cùng thì ăn mặc gợi cảm xinh đẹp, sang trọng cực kỳ.

“Thiên Hạo với Tử Mạn về rồi à?”

Hai người đó chính là Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo.

Chu Tử Mạn là con gái bác hai của Chu Diễm Hân, là em họ Chu Diễm Hân.

Còn Trương Thiên Hạo là bạn trai của Chu Tử Mạn, cậu chủ Bách Thảo Đường - gia tộc đứng đầu Khánh Thị về thuốc đông y.

Cả đám người nhà họ Chu đứng bật dậy, nhiệt tình chào đón, ngay cả gương mặt của Chu Chấn Quốc cũng tươi cười xán lạn.

Người này với người vừa nãy lạnh lùng nói chuyện với Hạ Cường, quả thật là khác biệt một trời một vực.

“Tử Mạn, Thiên Hạo, mau qua đây ngồi đi”.

Con gái út của Chu Chấn Quốc là Chu Lệ Bình vội vàng nắm lấy tay Chu Tử Mạn, định kể chuyện cười.

“Cô kể cháu nghe này Tử Mạn, Hạ Cường này chính là tên ăn xin mà chị họ cháu chờ đợi suốt sáu năm đấy”.

“Cậu ta vừa nói, cậu ta ở nước ngoài có tài sản hàng nghìn tỷ tệ, còn mở một công ty tên là Thiên Vương Điện”.

Chu Tử Mạn cười phá lên: “Cô út, Thiên Vương Điện đó là để thờ Phật Di Lặc phải không?”

“Tôi nói này Chu Diễm Hân, chị không chỉ chờ đợi một tên ăn xin, mà còn là kẻ không có não”.

Ha ha ha.

Trong đại sảnh lại vang lên một trận cười.

Chu Diễm Hân chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất, Hạ Cường đứng bên cạnh liếc nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng.

Một đám hề, ếch ngồi đáy giếng, đâu biết được thế giới này rộng lớn bao nhiêu, đâu biết thực lực và địa vị đích thực là gì, khủng khiếp cỡ nào chứ?

Lúc này, Trương Thiên Hạo cũng lễ phép bê một hộp gỗ cực kỳ tinh xảo tới, tươi cười bước lại chỗ Chu Chấn Quốc.

“Ông nội, lần này về hơi vội, chỉ có thể chuẩn bị một chút quà, mong ông nội sẽ thích”.

Nói xong, Trương Thiên Hạo mở nắp hộp ra, bên trong là một cây nhân sâm, rễ cây sum suê, cực kỳ sáng bóng, bao quanh là râu dài.

Thậm chí đứng cách đó mấy mét cũng có thể lờ mờ ngửi được mùi thảo dược của gốc nhân sâm đó.

“Đây là?”

Mắt Chu Chấn Quốc ánh lên nét phấn khích.

Chu Tử Mạn vội vàng xen vào nói: “Ông nội, đây chính là báu vật của Bách Thảo Đường, nhân sâm ba mươi lăm năm, giá trị phải hơn mấy trăm nghìn tệ”.

Xung quanh vang lên tiếng thốt ngạc nhiên, mặt Chu Chấn Quốc cũng cực kỳ vui mừng.

“Thiên Hạo, cháu thật có lòng”.

Trương Thiên Hạo cười nói: “Ông nội thích là được ạ”.

Sau đó, Chu Tử Mạn nhìn về phía Hạ Cường.

“Tỷ phú nghìn tỷ, anh có tiền vậy thì quà biếu mua cho ông nội chắc phải rất có giá trị, mau lấy ra cho mọi người xem thử”.

“Còn phải nói sao?”

Chu Lệ Bình khinh thường chỉ về một đống thực phẩm dinh dưỡng mà Chu Diễm Hân và Hạ Cường mua ở siêu thị.

“Cái đó sao?”

“Loại phế phẩm rác rưởi đó cũng dám biếu ông nội”.

Chu Tử Mạn không hề khách sáo đá hết túi quà: “Bà Trương, phiền bà ném mấy thứ rác rưởi này vào thùng rác”.

Mụ béo gần đó dạ vâng rồi lập tức nhặt túi quà lên ném vào thùng rác.
Chương 7: Hứa hẹn

Cách làm này của Chu Tử Mạn cực kỳ sỉ nhục người khác.

Chu Chấn Quốc ở bên cạnh vẫn luôn nhìn vào cây nhân sâm, ông ta không thèm để ý đến sự việc bên này như thể ngầm đồng ý với cách làm của cô ta.

Chu Diễm Hân sửng sốt đứng đó, vừa thẹn vừa giận, đây là món quà mà cô và Hạ Cường rất cẩn thận chọn cho Chu Chấn Quốc.

Cuối cùng lại bị xem thành rác rưởi.

“Ăn cơm đi”.

Mọi người đã đến đông đủ, Chu Chấn Quốc cho mọi người động đũa.

Người nhà họ Chu đều ngồi vào bàn, lúc đầu Chu Diễm Hân và Hạ Cường ngồi cùng bàn với Chu Chấn Quốc.

Cô là người ở dòng chính của nhà họ Chu, vốn dĩ nên ngồi bàn này.

Thế nhưng vừa ngồi vào bàn không lâu, Chu Tử Mạn cố ý khoa trương bịt mũi nói: “Sao trên bàn này lại có mùi thối nhỉ?”

“Giống như mùi thoang thoảng từ bãi rác”.

Thoáng chốc mọi người đều nhìn sang Hạ Cường.

Nói bóng nói gió chẳng phải cố ý muốn nói Hạ Cường là một kẻ ăn xin sao? Không ai muốn ngồi ăn chung với kẻ ăn xin cả.

“Diễm Hân, cháu dẫn Hạ Cường sang bên kia ăn đi”.

Chu Chấn Quốc chỉ vào một cái bàn nhỏ bên kia nói, đó là nơi ăn cơm dành cho người giúp việc trong nhà.

Chu Diễm Hân cảm thấy ấm ức nhưng cũng không nói gì được, dẫn Hạ Cường sang bàn nhỏ bên đó.

Dù sao mấy năm nay cô cũng bị ghét bỏ quen rồi.

Nhưng bây giờ cô khá để ý đến cảm nhận của Hạ Cường.

“Hạ Cường, nếu anh không chấp nhận được thì có thể đi”.

Hạ Cường cảm thấy không sao cả, nhún vai nói: “Em đi đâu, anh ở đó”.

Lúc này Chu Chấn Quốc chủ động mời rượu Trương Thiên Hạo, ông ta đang lấy lòng cháu rể tương lai.

So với bên này, Hạ Cường ngồi bên bàn nhỏ bị lạnh nhạt.

Thậm chí ngay cả người giúp việc nhà họ Chu cũng tỏ ra khinh thường.

Ăn uống được một nửa, Chu Chấn Quốc hỏi con trai cả Chu Chí Cường: “Chí Cường, bố nghe nói ông chủ đã tiêu tốn mười tỷ mua Thành Trung Thành cách đây không lâu đã đến Khánh Thị rồi”.

Chu Chí Cường gật đầu nói: “Đúng thế bố, con cũng nhận được tin tức này”.

“Nghe nói là vào hôm qua, hơn nữa còn nghe nói ông chủ đứng đằng sau là một anh chàng rất trẻ tuổi, chắc là cậu chủ cực kỳ giàu có trong tập đoàn tài chính nào đó trong nước”.

Cậu chủ giàu có, còn trẻ tuổi.

Nghe được mấy từ khóa này, rất nhiều cô gái, phụ nữ ở đó đều trở nên phấn khích.

Thậm chí ngay cả Chu Tử Mạn, mắt cũng sáng rực.

Muốn xem thử cậu chủ nhà giàu có thể mua lại Thành Trung Thành với giá mười tỷ đó trông như thế nào.

Chu Chấn Quốc hỏi: “Thành Trung Thành chuẩn bị thu hút đầu tư nước ngoài”.

Chu Chí Cường gật đầu nói: “Đúng thế, chỉ cần đủ tư cách để gia nhập, chúng ta có thể sử dụng nền tảng đó để tìm thêm đối tác chất lượng cao”.

“Nếu được, lâu nhất là năm năm, tập đoàn Chu Thị chúng ta có thể đáp ứng các tiêu chuẩn quốc tế”.

Nói đến đây, người nhà họ Chu đều trở nên hào hứng.

Chỉ có Hạ Cường ở một bên thầm thở dài.

Chỉ một phần đất bên trong Thành Trung Thành nhỏ bé đã khiến đám người này động lòng, quả nhiên chỉ đám nhỏ bé như kiến.

“Nhưng bố ơi, rất nhiều công ty thời trang ở Khánh Thị, thậm chí ở phía nam đều nhìn chằm chằm Thành Trung Thành”.

“Tập đoàn Chu Thị muốn có tư cách ở đó chắc không phải là chuyện dễ dàng”.

Đúng là thế, ở Khánh Thị, nhà họ Chu chẳng qua chỉ là một tập đoàn thời trang hạng hai.

Chỉ riêng tập đoàn thời trang ở Khánh Thị có thể sánh được với họ cũng đã rất nhiều, nếu cộng thêm cả tỉnh và phía Nam thì càng không thể đếm xuể.

Nhà họ Chu muốn trở nên xuất sắc nhất trong số đó quả thật khó như lên trời.

“Dù nói thế nào, Chu Thị chúng ta là tập đoàn địa phương, vẫn có ưu thế hơn”.

“Qua mấy ngày nữa, bên Thành Trung Thành sẽ mở hội nghị xúc tiến kinh doanh, sẽ công bố các tiêu chuẩn”.

“Không chừng ông chủ đứng đằng sau trẻ tuổi đó sẽ xuất hiện, mọi người có ai có thể nghĩ cách liên hệ với ông chủ đó, gặp mặt trực tiếp cậu ta không?”

Một đám người nhà họ Chu đều cúi đầu xuống.

Đám nhân vật nhỏ như họ cách xa cậu chủ nhà giàu bí ẩn đó cả mười ngàn mét, ai có thể liên hệ được với người đó chứ?

Người nhà họ Chu vô thức nhìn sang Trương Thiên Hạo.

Mục đích Chu Chấn Quốc tổ chức bữa tiệc này không phải là mời rượu mà là muốn Trương Thiên Hạo giúp đỡ.

Nói thế nào Trương Thiên Hạo cũng là cậu chủ của Bạch Thảo Đường nhà họ Trương.

Địa vị và danh tiếng ở Khánh Thị của Bạch Thảo Đường hơn hẳn tập đoàn Chu Thị, đã gần đạt đến hạng nhất.

Thế nhưng Trương Thiên Hạo lại tĩnh lặng ngồi ở đó không nói câu nào.

Dường như anh ta không có ý giúp đỡ.

Chu Chấn Quốc khá lo lắng nhưng ông ta là người sĩ diện, khó có thể mở miệng nói với Trương Thiên Hạo.

Thế là ông ta nảy ra kế hoạch.

Ông ta quay đầu nhìn Chu Tử Mạn bên cạnh Trương Thiên Hạo nói: “Tử Mạn, mấy năm nay cháu làm ở bộ phận kinh doanh cũng khá tốt, nghe nói cháu vẫn luôn muốn ngồi vào vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh”.

Chu Tử Mạn vội gật đầu: “Đúng thế ông nội, cháu nghĩ với năng lực của cháu hoàn toàn có thể làm ở vị trí này”.

“Nhưng lý lịch không được tốt lắm, bây giờ mà ngồi vào vị trí đó e là sẽ có người không phục”.

“Nếu cháu có thể lấy được tư cách gia nhập vào Thành Trung Thành lần này thì sẽ khác”.

Chu Tử Mạn nghe ra được hàm ý trong lời nói của Chu Chấn Quốc.

Ông ta muốn đổi cách làm để mình mau chóng tìm Trương Thiên Hạo giúp đỡ.

Nói đến đây, Chu Chấn Quốc cảm thấy mấy lời mình nói hơi lộ liễu, lại nói thêm một câu.

“Mấy lời này tôi không chỉ nói với một mình Tử Mạn”.

“Tất cả mọi người ở đây cũng thế, ai có thể lấy được tư cách này thì tôi cho phép thăng chức đến vị trí họ muốn trong phạm vi cho phép”.

Vừa nghe ông ta nói thế, đôi mắt của rất nhiều người sáng rực.

Đây là cơ hội rất tốt để thăng chức, tăng lương.

Nhưng một chốc sau, đám người này lại cảm thấy nguội lạnh.

Họ đâu có các mối quan hệ để giành được tư cách thành viên của Thành Trung Thành chứ.

Rõ ràng là vì thể diện nên ông cụ mới nói mấy lời này để bao che cho Chu Tử Mạn.

Lúc này Hạ Cường nhìn thấy vẻ khát khao của Chu Diễm Hân.

Nhưng nó cũng biến mất trong chốc lát.

Rất nhanh đã biến thành sự mất mát vô tận.

Hạ Cường quan sát vẻ mặt của cô dĩ nhiên biết Chu Diễm Hân đang nghĩ gì.

“Diễm Hân, bây giờ em đang giữ chức vụ gì ở công ty?”

Chu Diễm Hân trả lời: “Em là tổ trưởng phòng thiết kế”.

“Trên chức tổ trưởng là gì?”

“Đương nhiên là trưởng phòng rồi”.

Hạ Cường híp mắt: “Thế nên Diễm Hân này, em có muốn làm trưởng phòng phòng thiết kế không?”

“Làm trưởng phòng”.

Chu Diễm Hân run lên, dĩ nhiên cô rất muốn làm ở vị trí này, nhưng điều đó có thể sao?

Dù mấy năm nay cô cố gắng làm việc, hơn nữa năng lực hơn người, đã có thể được thăng chức lên trưởng phòng lâu rồi.

Nhưng Chu Chấn Quốc không cho cô cơ hội đó, vì cô là nỗi nhục nhã của nhà họ Chu.

“Hạ Cường, anh nhỏ tiếng một chút, đừng nói bậy”.

Chu Diễm Hân lo lắng nói với Hạ Cường, sợ bị người khác nghe thấy.

Nếu người khác nghe thấy chắc chắn lại bị cười nhạo.

Hạ Cường lại không có ý dừng lại, nói tiếp: “Diễm Hân, em cũng nghe rõ những lời ông nội vừa nói chứ?”

“Từ tổ trưởng lên trưởng phòng chỉ có một cấp, có được xem là trong phạm vi thăng chức hợp lý không?”
Chương 8: Tôi rất ghét việc hối lộ

Chu Diễm Hân hơi tức giận vì Hạ Cường không chịu từ bỏ.

“Hạ Cường, đừng nói nhảm nữa”.

“Tôi không thể nào đạt được tư cách đó”.

Hạ Cường lắc đầu nói: "Nếu không thử thì sao biết được?"

Hạ Cường thực sự rất muốn nói rằng anh chính là ông chủ đằng sau đã mua Thành Trung Thành.

Chu Diễm Hân em chính là vợ của anh, em chỉ cần mở lời, đừng nói đến tư cách để gia nhập vào Thành Trung Thành.

Kể cả có đưa cho em toàn bộ Thành Trung Thành cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng cuối cùng Hạ Cường cũng không nói ra.

Bởi vì nếu nói ra, chắc chắn sẽ lại bị chế giễu thêm một lần nữa.

Cuộc trò chuyện giữa hai người cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Chu Tử Mạn nhoẻn miệng cười, dù biết nhưng vẫn cố tình hỏi: "Hai người đang nói gì vậy, chẳng lẽ hai người cũng muốn thử một lần, xem có thể đạt được tư cách đó hay không à?"

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lại phá lên cười.

“Ha ha ha, có biết mấy chữ không biết tự lượng sức mình viết như thế nào không vậy?”

“Đây không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là mơ ước hão huyền”.

“Cũng không thử nhìn lại mình xem là loại người gì, còn muốn làm quen với đại gia, thăng chức tăng lương, đúng là một giấc mơ hão huyền”.

Chu Diễm Hân lập tức đỏ mặt vì xấu hổ.

Hạ Cường hỏi thẳng: “Ông nội, có phải nếu Chu Diễm Hân đạt được tư cách đó, thì ông sẽ đồng ý thăng chức cho cô ấy lên trưởng phòng Phòng thiết kế của tập đoàn Chu Thị đúng không?”

Chu Chấn Quốc lơ đãng trả lời, cực kì qua loa lấy lệ: “Đúng vậy”.

"Được, cứ quyết định như vậy đi”.

“Diễm Hân, chuẩn bị thử xem sao”.

Chu Diễm Hân như bị sét đánh, lo lắng trợn mắt nhìn Hạ Cường: “Anh điên rồi!”

Mọi người xung quanh lại bật cười, ngay cả Chu Chấn Quốc cũng không nhịn được cười.

“Chu Diễm Hân, cháu thật may mắn khi có thể lấy được một người không bình thường như vậy làm chồng”.

“Ông nghĩ cháu chắc chắn phải vui vẻ suốt cả ngày, bởi vì cậu ta chẳng khác gì con khỉ được mời tới để làm trò cười”.

Chu Tử Mạn nhướng mày nhìn Hạ Cường, nói: "Hạ Cường, anh giỏi khoác lác như vậy, sao không nói thẳng anh chính là đại gia trẻ tuổi đã bỏ ra mười tỷ tệ để mua Thành Trung Thành luôn đi?"

Hạ Cường cười nhạo trong lòng.

Đúng là tôi mà.

Sau khi sỉ nhục Hạ Cường, Chu Tử Mạn tranh thủ nhìn về phía Trương Thiên Hạo ở bên cạnh, tỏ ra nũng nịu ngay trước mặt mọi người.

“Thiên Hạo, anh nhìn kìa, người đàn ông của Chu Diễm Hân đã đứng ra bảo vệ cho chị ta, anh còn không mau bày tỏ thái độ đi”.

“Anh biết đấy, người ta muốn ngồi vào vị trí trưởng phòng mà”.

Trương Thiên Hạo mỉm cười, nếu bạn gái của anh ta đã lên tiếng, thì anh ta đương nhiên không thể ngó lơ được.

“Ông nội, nhà họ Trương của cháu cũng được coi là một đại gia tộc có danh tiếng ở Khánh Thị”.

“Nghe nói đại gia trẻ tuổi đó đã tới Khánh Thị, nhưng lại rất khiêm tốn, chưa ai từng nhìn thấy bộ dạng thật của anh ta”.

“Rất khó để có thể móc nối quan hệ với anh ta”.

“Nhưng nghe nói bây giờ, đại gia đó đã giao mọi việc ở Thành Trung Thành cho tỷ phú Đường Long giàu nhất Khánh Thị và đám người Liễu Tiểu Ngọc”.

“Mà bố của cháu là Trương Sâm Lâm cũng có quen biết với tỷ phú Đường, cháu đã nhờ bố cháu giúp đỡ, nói không chừng có thể thành công”.

“Thật tốt quá, Thiên Hạo”.

Chu Chấn Quốc vô cùng phấn khích, Trương Thiên Hạo nói vậy cứ như thể anh ta đã giành được một nửa tư cách để gia nhập.

Thái độ này hoàn toàn khác với thái độ của ông ta đối với Hạ Cường và Chu Diễm Hân vừa nãy.

Trương Thiên Hạo chắp tay nói: "Ông nội, đều là người một nhà, không cần khách sáo”.

Vừa nói, Trương Thiên Hạo vô thức nhìn về phía Hạ Cường.

Trong mắt chứa đầy sự khiêu khích.

Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Chu, trong lòng Chu Diễm Hân tràn đầy oán hận.

“Hạ Cường, tôi không ngờ anh lại là một kẻ khoác lác như vậy”.

Hạ Cường sửng sốt, rất nghiêm túc trả lời: "Anh không hề khoác lác, anh vẫn luôn rất nghiêm túc”.

“Tại sao anh lại muốn tôi đi bàn bạc tư cách gia nhập đó, đây hoàn toàn là nhiệm vụ không thể hoàn thành”.

“Chẳng lẽ, anh cảm thấy tôi bị bọn họ cười nhạo còn chưa đủ sao?”

Chu Diễm Hân rất khó chịu, những năm nay, cô luôn bị bọn họ chà đạp, mãi chưa thể ngóc đầu lên nổi.

Sự tự ti, hèn yếu, đã ăn sâu vào tận gốc rễ.

Hạ Cường vì điều này mà cảm thấy hơi đau lòng, mặc dù anh không hiểu rõ quá khứ của Chu Diễm Hân.

Nhưng Hạ Cường cảm thấy, trước khi anh và cô phát sinh quan hệ, cô chắc chắn là một người rất kiêu ngạo.

Chẳng qua là những việc mà cô phải trải qua trong sáu năm nay, đã xóa sạch sự kiêu ngạo đó đến mức một mảnh vụn cũng không còn.

“Diễm Hân, thử một lần xem, cho dù cơ hội chỉ có một phần mười nghìn, cũng coi như là có hy vọng”.

“Nếu như ngay cả dũng khí để thử cũng không có, thì thực sự không có hy vọng nào cả”.

Chu Diễm Hân hơi sững sờ, những lời của Hạ Cường giống như chạm vào thứ gì đó đã mất từ rất lâu ở sâu trong trái tim cô.

“Hạ Cường, anh!”

"Đừng nói nữa, chuyện này cứ nghe theo anh, thật ra để em đạt được tư cách này cũng không phải việc gì khó”.

“Cái gì?”

“Không có gì đâu, cố gắng lên nào Diễm Hân”.

Hạ Cường làm ra động tác nắm tay về phía Chu Diễm Hân, cho cô niềm tin và hy vọng.

Chuyện này đã được xác định, Chu Diễm Hân không nói gì nữa, chỉ có thể chấp nhận.

Trong mấy ngày tới, cô bắt đầu dốc hết sức mình để chuẩn bị cho hội nghị xúc tiến thương mại đó.

Đồng thời, cũng trong mấy ngày này.

Tin tức ông chủ phía sau Thành Trung Thành là một đại gia trẻ tuổi, đã đến Khánh Thị cũng lan truyền khắp cả thành phố thông qua nhiều cách khác nhau.

Rất nhiều người đều đang suy đoán xem đại gia này đến từ gia tộc nào.

Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, cao hay thấp, béo hay gầy.

Dù sao, đại gia trẻ tuổi dường như đột nhiên trở thành chủ đề được bàn tán ở Khánh Thị.

Cứ như thể ai mà không thảo luận về đại gia trong buổi gặp mặt thì không theo kịp xu hướng.

Khi Hạ Cường nghe được những tin đồn này, anh rất bối rối, thậm chí còn hơi bất lực.

Không thể hiểu nổi, anh đột nhiên nổi giận.

Trong chớp mắt, một tuần đã trôi qua.

Ngày Thành Trung Thành tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại cuối cùng cũng đã đến.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Cường nhận được điện thoại của Đường Long.

"Anh Cường, anh không tham gia hội nghị xúc tiến thương mại này thật sao? Bây giờ cả thanh phố đều đang nói về anh”.

“Anh có muốn lộ mặt để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ không?”

“Hơn nữa, chính phủ rất coi trọng hội nghị xúc tiến thương mại lần này, việc anh không xuất hiện thì hơi khó giải thích”.

Đường Long ở đầu bên kia điện thoại dè dặt nói, sợ nói sai một câu sẽ chọc giận Hạ Cường.

“Ông coi tôi là con khỉ sao?”

Quả nhiên, chỉ với một câu nói của Hạ Cường, khắp người Đường Long đã đổ mồ hôi lạnh.

“Anh Cường, à...”

“Tôi sẽ không xuất hiện, ông tự mình thu xếp đi”.

“Được, thưa anh Cường”.

Đường Long trả lời, chờ chỉ thị tiếp theo của Hạ Cường.

Hạ Cường nói: “Khánh Thị có một gia tộc chuyên về đông y tên là Bách Thảo Đường, bọn họ có dùng các mối quan hệ để nhờ các ông cho tập đoàn Chu Thị một tư cách gia nhập vào Thành Trung Thành phải không?”

Đường Long bên kia vội vàng kiểm tra tài liệu.

"Đúng vậy, anh Cường, Bách Thảo Đường có một vài mối quan hệ với người của chúng ta, Trương Sâm Lâm bình thường rất giỏi làm chó”.

"Lần này con trai ông ta muốn xin cho tập đoàn Chu Thị một tư cách gia nhập. Ông ta đã đưa đến hai triệu tệ tiền mặt và một số vật phẩm có giá trị”.

“Phía bên chúng ta đúng là đã đồng ý giữ lại một tư cách cho nhà họ Chu kia”.

"Ừ”.

Hạ Cường nhẹ nhàng gật đầu: “Trương Thiên Hạo làm như vậy là để giúp Chu Tử Mạn của nhà họ Chu”.

"Lát nữa, tôi muốn ông đích thân gặp mặt Chu Tử Mạn, cứ nói rằng tôi rất ghét việc hối lộ”.
Chương 9: Vui mừng khôn xiết

Đường Long lập tức hiểu ý của Hạ Cường.

Chắc chắn là Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn này đã đắc tội với Hạ Cường.

Ông ta không dám trái lời, vội vàng đồng ý.

Hạ Cường tiếp tục nói: “Ngoài ra, vợ của tôi là Chu Diễm Hân, ông đã từng nhìn thấy ảnh cô ấy rồi”.

"Ông đưa cho cô ấy bản hợp đồng tư cách gia nhập Thành Trung Thành của tập đoàn Chu Thị, bảo cô ấy ký tên".

“Vâng, thưa anh Cường”.

Sau bữa sáng, Hạ Cường đi cùng Chu Diễm Hân đến hội nghị xúc tiến kinh doanh.

Suốt quãng đường, Chu Diễm Hân vô cùng căng thẳng, như thể cô sắp phải trải qua kì thi cuối năm.

“Đừng lo lắng Chu Diễm Hân, em chắc chắn có thể đạt được tư cách gia nhập đó”.

“Thật sao?”

“Ừ, tin tưởng anh”.

Hội nghị xúc tiến kinh doanh được tổ chức tại một tòa nhà văn phòng cao cấp thuộc quyền sở hữu của Đường Long.

Khi Hạ Cường cùng Chu Diễm Hân đến, nơi đây đã chật kín người.

Bãi đậu xe ngoài trời ở bên ngoài đậu đầy các loại xe hạng sang.

Những người từ trên xe bước xuống đều là những ông chủ lớn có giá trị hàng chục triệu thậm chí hơn trăm triệu tệ.

So với những người này, Chu Diễm Hân và Hạ Cường đón xe taxi tới, thật sự là quá nghèo khổ.

“Ôi, Chu Diễm Hân, chị còn tới thật đấy à?”

Trên một chiếc xe Mercedes-Benz ở phía sau, Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo bước xuống xe.

Đi cùng bọn họ còn có Chu Chấn Quốc và Chu Chí Cường.

Chu Tử Mạn hôm nay trang điểm đặc biệt tinh xảo và quyến rũ, cả người trông rất phấn chấn.

Mặc dù cô ta đã có bạn trai là Trương Thiên Hạo, nhưng trong lòng cô ta vẫn mong chờ đại gia trẻ tuổi kia.

Nếu cô ta thật sự được đại gia yêu mến, e là cô ta sẽ đá Trương Thiên Hạo ngay tại chỗ.

“Chu Diễm Hân, tôi nên nói là chị ngây thơ hay ngu ngốc đây?”

"Chẳng lẽ chị muốn ngồi vào vị trí trưởng phòng Phòng thiết kế kia thật sao, chị điên rồi, cả nhà đều biết lời ông nội nói ngày đó là để che chở cho tôi, chị lại còn tưởng thật".

“Chị còn không nhìn lại xem, mình là loại người gì, đúng là không biết tự lượng sức mình”.

Sắc mặt Chu Tử Mạn vô cùng hung ác, lời nói không chút kiêng dè, hoàn toàn không thèm để ý tới cảm xúc của Chu Diễm Hân.

Chu Chấn Quốc và Chu Chí Cường đi theo sau, Chu Diễm Hân vội vàng chào hỏi ông nội và bác.

Nhưng hai người bọn họ làm như không nghe thấy, hoàn toàn không nhìn Chu Diễm Hân lấy một cái.

“Thiên Hạo à, tư cách gia nhập Thành Trung Thành lần này đã chắc chắn chưa?”, Chu Chấn Quốc hỏi.

Trương Thiên Hạo tự tin vỗ ngực đảm bảo nói: “Yên tâm đi ông nội, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề”.

“Có nhà họ Trương ra tay thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề, ba triệu tệ mà ông chuẩn bị đã được gửi đi rồi, cháu còn cố ý chọn thêm mấy cây thuốc quý ở Bách Thảo Đường”.

“Đối phương đã nhận quà, danh sách này tất nhiên đã được nội bộ quyết định”.

Hơn nữa, có vẻ như đại gia phía sau Thành Trung Thành rất hài lòng với món quà của chúng ta, có lẽ chúng ta còn có thể xây dựng mối quan hệ trong tương lai và tiến hành phát triển sâu hơn".

Chu Chấn Quốc kích động gật đầu, vẻ mặt tươi cười: “Thiên Hạo, vậy thì tốt quá, cháu đúng là cháu rể tốt của nhà họ Chu chúng ta”.

“Ông nội, chuyện nhỏ thôi, không đáng để nhắc đến, đây đều là chuyện cháu nên làm”.

Hạ Cường ở một bên nghe vậy hơi sửng sốt.

Trương Thiên Hạo này đúng là kẻ nham hiểm, Đường Long rõ ràng nói chỉ nhận được hai triệu tệ.

Anh ta sang tay một cái đã ăn được một triệu tệ tiền hoa hồng, ghê gớm thật.

Chu Chấn Quốc bị lừa, còn vô cùng biết ơn Trương Thiên Hạo, đúng là đáng mỉa mai.

Trên mặt Chu Chí Cường cũng nở nụ cười, bày tỏ lời cảm ơn với Trương Thiên Hạo.

Sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía Hạ Cường và Chu Diễm Hân, nụ cười trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại sự khinh thường.

“Hai người vẫn nên trở về đi, nếu Thiên Hạo đã nhờ được nội bộ quyết định tư cách này cho nhà họ Chu chúng ta thì hai người đi vào trong cũng vô dụng”.

Nói xong, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Đỡ làm cho nhà họ Chu mất mặt”.

Chu Diễm Hân hơi thất vọng, còn Hạ Cường lại cười nhạo: “Bác à, trước khi có kết quả cuối cùng của chuyện này, đừng đưa ra kết luận quá sớm”.

“Lỡ như lát nữa Chu Tử Mạn không lấy được tư cách gia nhập thì chúng ta sẽ không có thêm cơ hội nào nữa đâu”.

Dứt lời, sắc mặt của tất cả mọi người đều tối sầm lại.

Chu Tử Mạn hung hăng trợn mắt trừng Hạ Cường, nói: “Tên phế vật, anh đang nguyền rủa tập đoàn Chu Thị sao?”

Hạ Cường còn đang định nói gì đó, nhưng lại bị Chu Diễm Hân ở bên cạnh ngăn lại.

Bởi vì sắc mặt Chu Chấn Quốc lúc này đã hoàn toàn u ám, Hạ Cường còn nói thêm gì nữa e là sẽ chọc giận ông ta.

Hạ Cường nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.

Dù sao, anh đang đợi lát nữa nhìn thấy biểu cảm như ăn phải phân của đám người nhà họ Chu này, chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.

Lúc này, hội nghị xúc tiến kinh doanh đã bắt đầu.

Bởi vì có quá nhiều công ty đến để tranh giành tư cách gia nhập, bên trong tòa nhà văn phòng này căn bản không thể tiếp đãi được nhiều người như vậy.

Vì vậy, Thành Trung Thành đã chia những người này thành nhiều nhóm, xếp thành hàng để đi vào đàm phán.

Sau hơn nửa giờ chờ đợi, một nhân viên bước tới thông báo cho Chu Tử Mạn đi vào.

“Ông nội, chờ tin tức tốt của cháu nhé”.

Chu Tử Mạn ngẩng đầu ưỡn ngực, nói với Chu Chấn Quốc bằng vẻ mặt đầy tự tin.

"Ừ, dù tư cách này đã được nội bộ quyết định, cũng phải khiêm tốn lễ phép, không được đắc tội với người khác".

“Chu Chấn Quốc nhắc nhở: “Chúng ta chờ cháu thành công trở về”.

“Yên tâm đi ông nội, cháu biết phải làm gì mà, đây chẳng qua là tiến hành theo quy định thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Trương Thiên Hạo ở bên cạnh cũng tự tin nói: “Đúng, Tử Mạn chỉ cần đi vào báo tên của em là được, đối phương sẽ lập tức giao ra bản hợp đồng tư cách gia nhập”.

Nghe vậy, Hạ Cường cảm thấy buồn cười, mặt mũi của Trương Thiên Hạo anh lớn vậy sao?

Ông chủ đứng sau Thành Trung Thành là tôi mà lại không hề hay biết.

“Hạ Cường, hay là chúng ta vẫn nên quay về thôi”.

“Để tránh đến lúc Chu Tử Mạn cầm hợp đồng đi ra, lại khoe khoang lần nữa”.

Lúc này, Chu Diễm Hân đã từ bỏ hơn phân nửa.

Nhưng Hạ Cường lại lắc đầu nói: “Diễm Hân, dù sao cũng đã tới đây, chờ thêm chút nữa đi”.

“Lỡ như ông chủ đứng sau Thành Trung Thành đó không thích hành động đi cửa sau này thì sao?”

“Hỗn láo”.

Chu Chấn Quốc ở bên cạnh điên tiết: “Hạ Cường, cậu còn dám nguyền rủa, có tin tôi lập tức lôi cậu ra khỏi đây không hả?”

“Thật xin lỗi ông nội, ông đừng nóng giận”.

Chu Diễm Hân vội vàng nói lời xin lỗi thay Hạ Cường, sau đó trợn mắt trừng anh: “Mau im miệng, đừng nói nhảm nữa”.

Lúc này, Chu Tử Mạn đi lên tầng ba của văn phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc.

Nhân viên đó khách khí nói: “Cô Chu, bởi vì ông chủ đứng sau Thành Trung Thành là người khiêm tốn, hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây”.

Đại gia không xuất hiện, trong lòng Chu Tử Mạn đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.

“Tuy nhiên, tỷ phú Đường sẽ đích thân gặp cô”.

Chu Tử Mạn lại vui mừng khôn xiết: "Tỷ phú Đường mà cô đang nói đến chính là Đường Long, người giàu nhất Khánh Thị sao?"

“Đúng vậy”.

“Vậy xin hỏi, những người khác cũng được tỷ phú Đường đích thân gặp mặt sao?”

“Không”.

Nhân viên làm việc trả lời: “Tình huống của cô khá đặc biệt, cô là người đầu tiên được gặp mặt tỷ phú Đường trong ngày hôm nay”.

Chu Tử Mạn lập tức vui mừng ra mặt, tốt quá rồi.

“Chu Diễm Hân, tôi thật sự rất mong đợi lát nữa tôi lấy bản hợp đồng gia nhập này về thì biểu cảm như ăn phải phân của cô sẽ trông như thế nào”.

Chẳng mấy chốc, Chu Tử Mạn tiến vào phòng làm việc của Đường Long.
Chương 10: Tư cách gia nhập dành cho cô

Trong văn phòng, Đường Long thấy Chu Tử Mạn cái nhìn đầu tiên đã không thích sự lẳng lơ của cô ta.

Chẳng trách Hạ Cường lại không thích cô ta.

“Mời ngồi”.

Đường Long lên tiếng theo thường lệ, vẻ hờ hững.

Chu Tử Mạn lập tức ngồi xuống đối diện Đường Long.

Vừa ngồi xuống, Chu Tử Mạn đã nhanh nhảu giới thiệu mình: “Chào chú Đường, cháu là Chu Tử Mạn, cậu cả Trương Thiên Hạo của Bách Thảo Đường nhà họ Trương là…”.

Chu Tử Mạn còn chưa giới thiệu xong đã bị Đường Long ngắt lời.

“Hôm nay tôi không có thời gian, đừng có lôi kéo làm quen với tôi, bên ngoài còn nhiều người đang đợi”.

Chu Tử Mạn sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Vâng, ông chủ Đường”.

Sau đó, Chu Tử Mạn lại nhìn Đường Long với vẻ mặt mong chờ, đợi ông ta lấy hợp đồng ra cho cô ta ký tên.

Nhưng Đường Long không để Chu Tử Mạn được như ý muốn, mà nhìn Chu Tử Mạn, nói: “Cô Chu, món đồ cô chuẩn bị đâu?”.

“Món đồ? Món đồ gì?”.

Chu Tử Mạn nghi hoặc không thôi: “Ông chủ Đường, không phải lúc trước tôi đã sai người gửi tới cho các ông rồi sao?”.

“Tôi nói tài liệu mà cô đã chuẩn bị. Chẳng lẽ các người muốn gia nhập Thành Trung Thành mà ngay cả tư liệu hoàn cảnh và giới thiệu công ty cơ bản nhất cũng không có?”.

“A…”.

Chu Tử Mạn bị hỏi mà luống cuống tay chân, đây không phải chỉ là thủ tục cho có thôi sao, sao còn phải chuẩn bị tài liệu?

Chẳng phải danh sách đều được định sẵn cả rồi sao?

Đường Long thở dài: “Cô Chu, lần này Thành Trung Thành chúng tôi mời gọi đầu tư từ bên ngoài, muốn tiến cử công ty có thực lực và tiềm lực chân chính tham gia, từ đó đưa Thành Trung Thành phát triển huy hoàng”.

“Các người không chuẩn bị tài liệu cơ bản nhất của công ty các người mà muốn lấy tư cách gia nhập Thành Trung Thành từ tôi?”.

Chu Tử Mạn phát run trong lòng.

Trước kia Trương Thiên Hạo không nói với cô ta như vậy.

Anh ta nói vào trong chỉ cần báo tên anh ta là được rồi.

Nhưng tình huống bây giờ là sao?

“Ông chủ Đường, à… cháu là… Trương Thiên Hạo…”.

“Được rồi, cô Chu, cô có thể đi rồi”.

Đường Long lại ngắt lời Chu Tử Mạn: “Nếu tập đoàn Chu Thị thật sự muốn có được tư cách tham gia Thành Trung Thành thì xin mời các người tuân theo các kênh chính thống”.

“Thành Trung Thành chúng tôi đánh giá công bằng tuyệt đối”.

“Người tiếp theo”.

“Nhưng mà ông chủ Đường…”.

Chu Tử Mạn rõ ràng không cam tâm, còn Đường Long lại nổi giận.

“Cô không hiểu tiếng người hay là sao đây?”.

“Mau cút ra ngoài cho tôi, ngoài kia còn nhiều người đang đợi”.

Chu Tử Mạn mất hồn lạc vía đi ra khỏi văn phòng.

Đám người Chu Chấn Quốc đợi ở bên ngoài tiến tới đón Chu Tử Mạn.

“Sao rồi Tử Mạn, có lấy được hợp đồng không?”.

“Hợp đồng đâu, mau lấy ra cho mọi người xem xem”.

Đám người Chu Chấn Quốc đầy vẻ mong chờ, còn Chu Tử Mạn lại đầy vẻ chán chường.

“Ông nội, cháu bị Đường Long đuổi ra ngoài, chưa lấy được hợp đồng”.

Cái gì…

Chu Chấn Quốc và Chu Chí Cường giống như bị nhét một quả bom vào đầu, đầu óc trở nên trống rỗng.

Trương Thiên Hạo cũng đứng sững tại chỗ giống như cọc gỗ, không tin nổi.

“Chuyện này là sao?”.

Vài giây sau, Chu Chấn Quốc điên cuồng gào lên.

“Cháu cũng không biết, ông nội, cháu vào trong còn chưa kịp báo tên Thiên Hạo đã bị đuổi ra ngoài”.

“Hơn nữa, Đường Long có vẻ rất tức giận, hình như lần này chúng ta dùng sai cách rồi”.

“Haizz…”.

Chu Chấn Quốc tức đến mức giậm chân, xoay người rời đi.

Hạ Cường đi về phía Chu Chấn Quốc: “Ông nội, cháu nghĩ Chu Tử Mạn bị Đường Long đuổi ra ngoài là vì cô ta chưa chuẩn bị đầy đủ”.

“Còn Diễm Hân đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, ông để cô ấy vào thử xem thế nào ạ?”.

Chu Chấn Quốc còn không màng nhìn tới Hạ Cường, lên thẳng xe.

Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn đi tới, vẻ mặt khinh bỉ: “Kẻ ăn mày như anh bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, ngay cả chúng tôi cũng không lấy được hợp đồng, Chu Diễm Hân là cái thá gì”.

“Mau cút đi, đừng ở đây làm mất mặt nhau”.

“Nói không chừng là do sao chổi anh mang đến xui xẻo nên mới dẫn tới kết quả này”.

Nói xong, Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo cũng đuổi theo Chu Chấn Quốc.

“Hạ Cường, chúng ta cũng đi thôi. Bây giờ tập đoàn Chu Thị vẫn còn quá nhỏ bé, Thành Trung Thành không thể nào cho chúng ta tư cách gia nhập”.

Hạ Cường nghiêm túc nhìn Chu Diễm Hân, nói: “Em nói gì vậy? Tới cũng đã tới rồi”.

“Bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, em còn không mau đi vào thử xem?”.

“Nhưng mà Hạ Cường…”.

“Đừng nhưng nhị nữa, cho dù toàn thế giới này không tin em, anh cũng tin em”.

“Vào trong đàm phán được tư cách gia nhập rồi lát nữa chúng ta lấy hợp đồng đến tập đoàn Chu Thị, vả vào mặt đám khốn nạn đó”.

Lúc này, sau lưng Hạ Cường giống như có ánh sáng, chẳng khác nào Thượng Đế.

Anh lại càng giống như một chuyên gia bán hàng đa cấp nói năng hùng hồn dõng dạc, Chu Diễm Hân ma xui quỷ khiến bị anh tẩy não.

Sau đó, Chu Diễm Hân hít sâu một hơi, cầm một xấp tài liệu và văn kiện phải mất mấy ngày để chuẩn bị đi vào văn phòng.

Cô vừa vào văn phòng đã có nhân viên chuyên môn đến đón tiếp cô.

Hơn nữa, người đó lại biết cô tên là Chu Diễm Hân, cô ba của nhà họ Chu.

Sau đó, nhân viên dẫn cô đến văn phòng của Đường Long.

Chu Diễm Hân hơi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy hơi khác thường.

Nhưng rốt cuộc khác thường chỗ nào, trong lúc nhất thời cô cũng không nói rõ được.

“Cô Chu đến rồi à, mau qua đây ngồi”.

Lúc này Đường Long lại quá nhiệt tình, khác hẳn thái độ đối với Chu Tử Mạn lúc nãy.

Ông ta thậm chí còn đích thân đứng dậy rót nước cho Chu Diễm Hân, đưa tới tận tay cô.

Chuyện này khiến Chu Diễm Hân kinh ngạc.

Nhưng thấy sự nhiệt tình của Đường Long, trong lòng cô cũng không còn căng thẳng như ban đầu nữa.

Chu Diễm Hân đưa tài liệu đã chuẩn bị trước cho Đường Long xem.

Cô còn thao thao bất tuyệt trình bày suy nghĩ và lý tưởng của mình, cùng với hướng phát triển và kế hoạch của tập đoàn Chu Thị sau khi vào Thành Trung Thành.

Nghe màn trình bày vô cùng đặc sắc của cô, Đường Long hết sức kinh ngạc.

Ông ta không ngờ vợ của Hạ Cường lại có tài hoa đến vậy.

Tiếp đó, Đường Long chăm chú lật xem tài liệu mà Chu Diễm Hân chuẩn bị, cảm thấy trong này ngập tràn thành ý, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Ông ta lấy tờ hợp đồng gia nhập đã chuẩn bị từ trước ra, đẩy về phía Chu Diễm Hân.

“Cô Chu, nếu phía cô không còn vấn đề gì thì có thể ký tên lên hợp đồng này”.

“A…”.

Chu Diễm Hân ngạc nhiên: “Ý của ông chủ Đường là?”.

Chu Diễm Hân nhất thời vẫn chưa phản ứng lại được.

Đường Long cười nói: “Tôi rất hài lòng với biểu hiện của cô Chu, hơn nữa, tôi cũng có thể thấy được sự nhiệt tình và cầu tiến của cô Chu”.

“Mặc dù tập đoàn Chu Thị các cô chưa nổi trội cho lắm, nhưng tôi tin dưới sự dẫn dắt của cô Chu, tương lai của tập đoàn Chu Thị rất đáng mong chờ!”.

“Tư cách để Chu Thị gia nhập Thành Trung Thành dành cho cô!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom