• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Vương Điện (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 55-56

Chương 55: Chu Tử Mạn độc ác

Không thể dùng lời nói để hình dung tâm trạng của Chu Diễm Hân lúc này.

Sức lực cả người cô dường như đã bị rút cạn.

Đầu óc cô trống rỗng một lúc lâu mới khôi phục tỉnh táo.

“Tất cả mọi người vào vị trí cho tôi”.

Chu Diễm Hân ra lệnh, những nhà thiết kế khác lập tức quay về vị trí làm việc của mình.

“Sếp Chu định làm gì?”.

Chu Diễm Hân trả lời: “Bây giờ không còn kịp thời gian nữa, nhưng cuộc thi thiết kế này công ty Hân Thi chúng ta nhất định phải tham gia”.

“Trong một tiếng đồng hồ hãy hoàn thành thiết kế cho tôi”.

Cả phòng im lặng, tất cả mọi người đều nhìn Chu Diễm Hân với vẻ mặt hoang mang.

Một tiếng hoàn thành thiết kế, đó là chuyện không có khả năng.

Cho dù có làm được thật thì cũng sẽ không có kỹ thuật nào, sao có thể thi được thứ hạng gì chứ?

“Làm theo lời tôi nói”.

Những lúc cấp bách thế này, Chu Diễm Hân càng cần phải giữ bình tĩnh.

“Trước đây, tôi từng thiết kế không ít các tác phẩm”.

“Tôi còn giữ bản nháp, bây giờ chỉ cần hoàn thiện nó là được”.

“Mọi người cứ làm theo lời tôi nói”.

Trong thời gian ngắn, tất cả nhà thiết kế đều lên tinh thần.

“Tiểu Dương, đi lấy bản nháp trong ngăn tài liệu ở văn phòng tôi, mau”.

Tiểu Dương vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa sếp”.

Ngay sau đó, cô lại nhìn về phía Tiểu Lý phụ trách vẽ phác họa, nói: “Mở phần mềm ra, chỉnh màu theo như tôi nói”.

“Ngoài ra, chị Chu, tôi sẽ chuyển hết bản vẽ của tôi trước kia lên máy chị, chị hãy tiến hành nối chi tiết theo như tôi nói!”.

“Tất cả mọi người, tôi cho mọi người năm phút xem xong bản nháp của tôi, mọi người có bất cứ ý kiến hay đề nghị nào thì hãy nêu ra!”.

Sau khi dặn dò mọi thứ, Chu Diễm Hân thông báo cho bên Đặng Cương để bọn họ chuẩn bị xe đợi sẵn ở cổng nhà máy.

Một khi phía Chu DIễm Hân hoàn thành thiết kế tác phẩm mới sẽ lập tức lên xe đến Thành Trung Thánh, báo danh dự thi trước khi hết hạn nộp bản thảo.

Cả phòng thiết kế cứ như tiến vào một trận chiến.

Tất cả mọi người đều dốc hết toàn bộ tinh thần và tinh lực, nhanh chóng làm theo sự chỉ huy của Chu Diễm Hân.

Mười phút…

Nửa tiếng…

Một tiếng…

Một tiếng sau, khi chị Chu nhấn phím enter, tác phẩm mới được in ra!

Cùng lúc đó, Chu Diễm Hân cũng soạn xong tất cả tài liệu cho tác phẩm này, đặt vào trong một túi tài lệu.

Tác phẩm thiết kế này là Chu Diễm Hân từng tốn rất nhiều thời gian để thiết kế ra.

Mặc dù không tốt bằng cái trước kia, nhưng cũng là một tác phẩm không tệ.

Bây giờ cũng chỉ đành có gì lấy nấy.

Chu Diễm Hân lấy túi tài liệu và USB, vội vã lên xe.

“Còn hai mươi phút nữa, trưởng xưởng Đặng, làm phiền ông rồi”.

Đặng Cương gật đầu, nói: “Cô Chu yên tâm, trước khi làm nhà máy tôi từng lái xe taxi, nhất định có thể đưa cô đến chỗ báo danh kịp giờ”.

Xe Mercedes chạy nhanh như bay, giống như con ngựa đứt cương.

Đặng Cương không phụ kỳ vọng, trước khi đóng sổ ghi danh một phút, ông ta đã thuận lợi đưa Chu Diễm Hân đến chỗ báo danh của Thành Trung Thành.

Chu Diễm Hân gửi tác phẩm của mình và tài liệu trong USB đến chỗ báo danh, thuận lợi báo danh dự thi.

Rời khỏi Thành Trung Thành, Chu Diễm Hân mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô Chu, bao nhiêu năm nay người khiến tôi khâm phục có rất ít, phó tổng giám đốc là một trong số đó”.

“Cô cũng tính là một trong số đó”.

“Thế à?”.

Chu Diễm Hân mỉm cười, nụ cười hơi chua chát.

Đặng Cương nói ra lời từ tận đáy lòng: “Chuyện ngày hôm nay vốn đã đi vào ngõ cụt, nhưng cô Chu lại dẫn dắt đội ngũ của mình xoay chuyển tình thế”.

“Cô Chu, tôi cảm thấy nửa đời sau, Đặng Cương tôi đi theo một người như cô thật sự là quyết định rất đúng đắn”.

“Có người sếp như cô, có đội ngũ như thế, tôi tin tập đoàn Hân Thi của chúng ta nhất định có thể vượt qua chông gai, làm nên nghiệp lớn!”.

Đúng lúc đó, Chu Tử Mạn cũng vừa nộp xong tác phẩm dự thi đi tới.

“Này, Chu Diễm Hân, chị cũng giỏi nhỉ, nhanh vậy mà có người nịnh bợ chị rồi”.

“Câu nịnh bợ để chị nghe có vẻ rất có ích, nhưng sao tôi lại cảm thấy buồn nôn thế nhỉ?”.

“Doanh nghiệp rác rưởi như Hân Thi mà muốn làm nên nghiệp lớn? Nằm mơ giữa ban ngày đi”.

Chu Diễm Hân trừng mắt nhìn Chu Tử Mạn, hoàn toàn không muốn để ý đến người phụ nữ ác độc này.

Chu Tử Mạn lại dây dưa không tha, chế giễu: “Chu Diễm Hân, chị chỉ có chút năng lực vậy mà cũng có mặt mũi tham gia cuộc thi thiết kế Gucci?”.

“Những tác phẩm mà chị thiết kế cho nhà họ Chu trước kia toàn là rác rưởi”.

“Chu Diễm Hân, chị nhìn cho rõ, lần này tác phẩm của Chu Tử Mạn tôi nhất định sẽ tỏa sáng trong cuộc thi”.

“Hạng nhất chắc chắn sẽ là của tôi, còn chị cũng là hạng nhất, nhưng từ dưới đếm lên”.

Nói xong, Chu Tử Mạn cười ha ha rời đi.



Trên bầu trời đầy nắng bỗng ngang qua một đám mây đen, ở bến xe ô tô đường dài tại Khánh Thị.

Trình Anh xách theo một chiếc vali đợi ở cổng bến xe, vẻ mặt căng thẳng.

Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes dừng ở trước mặt cô ta.

Người lái xe là Trương Thiên Hạo, cửa xe mở ra, Chu Tử Mạn bước xuống.

“Cô Tử Mạn”.

Trình Anh mừng rỡ, vội vàng đi về phía Chu Tử Mạn.

“Trăm nghìn tệ tôi đã chuyển cho cô rồi, đây là vé xe của cô”.

Chu Tử Mạn đưa vé xe đi đến thành phố khác cho Trình Anh, nói: “Cô hãy rời khỏi Khánh Thị nhanh đi cho tôi”.

“Trình Anh, cô cũng biết thủ đoạn của Chu Tử Mạn tôi đấy. Cô vốn chỉ học đại học ở Khánh Thị, không phải người của thành phố này”.

“Cầm số tiền này quay về thành phố của cô, mãi mãi đừng quay lại đây nữa!”.

“Cô còn dám lén chạy về đây thì coi chừng tôi không khách sáo với cô”.

Trình Anh vội vàng gật đầu, đáp: “Cô Tử Mạn yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không trở lại đây nữa”.

“Chuyện này tôi cảm thấy rất có lỗi với sếp Chu, nếu không phải người nhà tôi bị bệnh cần tiền gấp, tôi đã không…”.

“Im miệng”.

Chu Tử Mạn đầy vẻ chán ghét hét lên: “Tôi không có tâm trạng nghe cô sám hối ở đây, cô đi ngay cho tôi!”.

Trình Anh không dám nói gì thêm, cầm vé xe đi vào bến xe.

Quay lại xe, Chu Tử Mạn nở nụ cười lạnh lùng, nụ cười đó ngay cả Trương Thiên Hạo nhìn thấy cũng hơi rét lạnh.

Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng ác độc, ngay cả Trương Thiên Hạo cũng phải kiêng dè.

“Em làm gì đuổi cô ta đi?”.

“Không đuổi đi chứ đợi bị Chu Diễm Hân bắt sao?”, Chu Tử Mạn cười ha ha: “Lần trước chuyện của Lý Cường suýt thì hỏng, lần này em không thể phạm cùng một sai lầm”.

Nói đến đây, Chu Tử Mạn cười khanh khách.

“Không thể không nói tác phẩm thiết kế lần này của Chu Diễm Hân quả thật khiến người ta tán thán”.

“Đến lúc đó, em sẽ dùng tác phẩm của cô ta giành hạng nhất ở cuộc thi thiết kế”.

“Thật muốn xem xem vẻ mặt như mất mẹ của Chu Diễm Hân lúc đó, nhất định sẽ rất thú vị!”.
Chương 56: Trình diễn thời trang

Chiều hôm đó, sau khi Trình Anh biến mất khỏi công ty, người trong công ty đã doán được phần nào.

Chu Diễm Hân cũng không ngờ một cô sinh viên đại học đơn thuần như Trình Anh lại làm ra chuyện như vậy.

Cảnh sát đã lập hồ sơ điều tra, nhưng Trình Anh đã chạy trốn khỏi Khánh Thị, cho dù cuối cùng có thể tìm được Trình Anh cũng không có ích gì nữa.

Chuyện đã xảy ra, Chu Diễm Hân cũng không truy cứu.

Cùng lúc đó, vì không muốn để Hạ Cường và Tăng Hồng Anh lo lắng, Chu Diễm Hân cũng không nói ra chuyện này.

Sau khi nộp bản thảo, mọi thứ phải đợi tin tức từ ban tổ chức cuộc thi.

Mặc dù không còn tác phẩm hoàn hảo đó, nhưng Chu Diễm Hân vẫn rất có lòng tin với tác phẩm mà mình từng thiết kế.

Toàn bộ cuộc thi thiết kế tổng cộng có ba giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất là người tham dự chuẩn bị tốt tác phẩm của mình, báo danh tham gia.

Giai đoạn này đã hoàn thành.

Giai đoạn thứ hai là bên tổ chức sẽ tuyển chọn ra hai mươi tác phẩm qua sự đánh giá chuyên nghiệp.

Sau đó, bên tổ chức sẽ liên hệ với nhà máy, tiến hành may hai mươi tác phẩm thiết kế đó thành trang phục.

Giai đoạn cuối cùng là thông qua người mẫu chuyên nghiệp trình diễn thời trang quyết định thứ hạng cuối cùng của hai mươi tác phẩm đó!

Một tuần sau, bên tổ chức đã tuyển chọn ra hai mươi tác phẩm đứng đầu.

Tác phẩm của Chu Diễm Hân thuận lợi tiến vào top 20.

Một tuần nữa lại trôi qua, tất cả tác phẩm đã được may thành trang phục.

Giai đoạn cuối cùng của cuộc thi thiết kế Gucci, trình diễn thời trang, cuối cùng cũng bắt đầu.

Chín giờ sáng, nơi trình diễn thời trang ở tầng ba Thành Trung Thành đã đông kín người.

Ngoại trừ hai mươi nhà thiết kế và thành viên đi cùng của các công ty khác nhau, bên tổ chức còn mời những người giàu có nổi tiếng ở toàn tỉnh làm khán giả cuộc thi này.

Đồng thời, giám khảo cuộc thi đều là chuyên gia có sức ảnh hưởng rất lớn trên quốc tế.

Ngoài nhà thiết kế thời trang hàng đầu quốc tế Michel ra, ông ta còn mời Ellen địa vị tương đương với ông ta cùng đảm nhiệm giám khảo chính.

Có thể nhìn ra, Michel rất coi trọng cuộc thi thiết kế lần này.

“Căng thẳng lắm sao?”.

Ở khán đài, Hạ Cường nhìn thấy Chu Diễm Hân ngồi bên cạnh cứ cắn chặt môi, anh vô thức nắm lấy tay Chu Diễm Hân, phát hiện lòng bàn tay cô đầy mồ hôi.

“Anh làm gì vậy?”.

Chu Diễm Hân vội vàng rút tay về.

“Ha ha, thấy em căng thẳng, anh chỉ giúp em thêm lòng tin thôi mà”.

Hạ Cường cười cười đưa một tờ khăn giấy vào tay Chu Diễm Hân, nói: “Lau mồ hôi đi, xem em chảy đầy mô hôi trên trán kìa”.

“Thật ra em cũng không cần căng thẳng như vậy, anh tin vào năng lực của em, em nhất định có thể giành hạng nhất ở cuộc thi này”.

“Dù sao đây cũng là tác phẩm mà em dẫn dắt đội ngũ không ngủ không nghỉ nửa tháng mới thiết kế ra được”.

“Hôm nay nó nhất định có thể làm mọi người chấn động!”.

Từ ban đầu Hạ Cường đã có ý định để Chu Diễm Hân tự do phát huy ở cuộc thi này, cho nên mấy hôm nay anh không quan tâm đến mặt này lắm.

Chu Diễm Hân không nói, Hạ Cường đương nhiên không biết chuyện tác phẩm bị đánh cắp.

Anh cứ nghĩ tác phẩm dự thi của Chu Diễm Hân chính là bản thiết kế mà cô dẫn dắt cả đội mất nửa tháng để thiết kế.

Chu Diễm Hân hít sâu một hơi, muốn kể lại sự thật cho Hạ Cường, nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn.

Lúc này, những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Chu Thị là Chu Tử Mạn, Chu Chấn Quốc và Chu Chí Cường cũng đi vào hiện trường.

Vừa khéo khu vực chỗ ngồi của bọn họ được sắp xếp ngay cạnh Chu Diễm Hân.

“Ông nội, bác cả, cô út…”.

Mặc dù bây giờ Chu Diễm Hân đã mở công ty riêng, nhưng cô vẫn đứng lên chào hỏi Chu Chấn Quốc và những người khác ngay lập tức.

Chu Chấn Quốc lạnh lùng nhìn Chu Diễm Hân, không nói gì mà quay đầu đi.

Những trưởng bối như Chu Chí Cường và Chu Lệ Bình cũng chỉ hừ một tiếng, nhìn Chu Diễm Hân đầy vẻ khinh thường.

“Chu Diễm Hân, không ngờ chị lại may mắn như vậy, thế mà cũng lọt vào được top 20”.

“Nhưng cũng chỉ là top 20 mà thôi”.

“Với tác phẩm mà chị thiết kế chắc nhóm Michel lúc đó bị gió thổi mờ mắt mới chọn tác phẩm của chị”.

Chu Tử Mạn cố tình ngồi xuống bên cạnh Chu Diễm Hân, cô ta muốn thông qua cách này vả mặt Chu Diễm Hân một cái thật mạnh.

“Chu Diễm Hân, hôm nay chị hãy nhìn cho rõ sự lợi hại của Chu Tử Mạn tôi”.

“Hôm nay chị sẽ chỉ dừng bước ở con số hai mươi, còn tôi sẽ giành quán quân”.

Hạ Cường lạnh lùng nói: “Khoác lác mà không sợ cắn phải lưỡi”.

“Nhân phẩm quyết định chất lượng trang phục, có vài người nhân phẩm tồi tệ, trang phục thiết kế ra cũng chẳng ra làm sao”.

Chu Tử Mạn đứng phắt dậy, gần như chỉ vào mũi Hạ Cường mà chửi: “Hạ Cường, anh chỉ dâu mắng hòe muốn mắng ai đấy?”.

“Ai la om sòm thì là mắng người đó”.

Hạ Cường lạnh lùng nhìn Chu Tử Mạn: “Giỏi thì cô chỉ tôi nữa xem?”.

Chu Tử Mạn rùng mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Hạ Cường một chưởng đánh xuyên bàn lúc trước.

“Tôi không muốn so đo với kẻ ăn mày thô lỗ như anh”.

Lúc này, tất cả người dự thi, giám khảo, khán giả và truyền thông đều đã có mặt.

Phía sau sân khấu, những người mẫu mặc tác phẩm dự thi cũng đã chuẩn bị lên sàn.

Buổi trình diễn thời trang bắt đầu, cuộc thi thiết kế thời trang do Gucci kết hợp với Thành Trung Thành tổ chức chính thức tiến vào giai đoạn thi đấu cuối cùng.

Nhất thời bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.

Theo tiếng nhạc trình diễn vang lên, những người mẫu cao ráo, ngũ quan tinh xảo đi bước chéo, mỗi người một vẻ đi trên sân khấu.

Mỗi một người mẫu đi qua sàn catwalk, sau đó trình hiện phong thái của trang phục trên người thông qua các kiểu tạo dáng và động tác cơ thể ở nơi gần khán đài nhất.

Sau cùng sẽ do giám khảo ở bên dưới chấm điểm.

Kể cả Michel và Ellen thì tổng cộng có mười giám khảo, cao nhất mười điểm, tổng điểm là một trăm.

Chẳng mấy chốc, tác phẩm dự thi của Chu Diễm Hân cũng được một người mẫu thể hiện trên sàn catwalk.

Không thể không nói Chu Diễm Hân rất có thiên phú về thiết kế trang phục, vả lại trình độ rất cao.

Dù tác phẩm hoàn hảo mà đội ngũ bọn họ đã mất nửa tháng để hoàn thành đã bị người khác đánh cắp.

Nhưng khi tác phẩm này được người mẫu mặc lên sân khấu vẫn dẫn đến một trận náo động không nhỏ.

Cuối cùng, mười giám khảo năm con mười, ba con chín, hai con tám. Tổng cộng được chín mươi ba điểm!

Đây đã là số điểm khá cao.

Hơn nữa, người mẫu của Chu Diễm Hân là người thứ năm đếm ngược từ dưới lên ra sân, số điểm này là số điểm cao nhất hiện nay.

Vậy là Chu Diễm Hân đã vững vàng tiến vào top 5 của cuộc thi này, hơn nữa có xác suất lớn sẽ vào top 3, thậm chí giành giải nhất cũng không phải không có khả năng.

Tác phẩm có thể vào top 5 đã đủ để lấy được đơn hàng từ Gucci và Thành Trung Thành, vì vậy Chu Diễm Hân xem như đã thành công.

“Diễm Hân, từ đầu anh đã nói là em có thể”.

Hạ Cường không mong rằng Chu Diễm Hân có thể giành hạng nhất, anh đã rất hài lòng với thứ hạng hiện giờ.

“Nỗ lực thì sẽ được báo đáp, đây là tâm huyết mà em và đội ngũ của em đã làm việc không ngưng nghỉ cả nửa tháng để tạo thành”.

“Bây giờ nó đã tỏa sáng ở cuộc thi này”.

Nhưng khi Chu Diễm Hân chúc mừng cùng Hạ Cường, trong mắt lại lóe qua vẻ ảm đạm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom