• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

  • Chương 124-125

Chương 124: Đại ca tao đã về!

Lưu Minh nói vì muốn bày một số trận pháp cao thâm nên sẽ dùng đến ngọc, đặc biệt là phỉ thúy. Bản thân nó đã có rất nhiều yếu tố hỏa và thổ, càng là thứ không thể thiếu trong sắp đặt trận pháp.

"Này Lưu Minh, anh và ông Tần nói câu kia là có ý gì?"

Sau chuyện ban nãy, tâm trạng của Mạc Liên Y đã tốt hơn rất nhiều, tràn đầy sức sống đi đến bên cạnh Lưu Minh hỏi.

"Ý cô là Nhị Trụ Tử? Mấy năm trước Nhị Trụ Tử đã chết, mà cơ thể ông Tần cũng coi như khỏe mạnh, hai người họ muốn gặp nhau thì cũng phải mất thêm mười hai mươi năm nữa!"

Lưu Minh nhếch miệng cười nói.

"Anh đúng là một tên khốn mà, không ngờ lại đi lừa một ông lão!"

Mạc Liên Y bị câu ấy của Lưu Minh chọc cho liên tục cười ha ha.

Sau đó, hai người lên xe nhưng cũng không về nhà mà đi thẳng tới công viên Hồ Nam.

"Liên Y, cô xem nơi này có đẹp không?"

Lưu Minh kéo Mạc Liên Y đi vào rừng cây nhỏ thuộc về mình, ngồi trên băng ghế đá nhìn Hồ Nam yên tĩnh như gương hỏi.

"Ừ, rất đẹp!"

Mạc Liên Y nhìn phong cảnh thoải mái kia không nhịn được gật đầu.

Sau đó, Lưu Minh bèn thả toàn bộ quỷ nô của mình ra. Dù sao âm khí ở đây chẳng ai cần cũng là lãng phí, không bằng để họ tu luyện trong này.

"Bọn họ đều là quỷ của anh?"

Mạc Liên Y nhìn bốn nữ quỷ có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp động lòng người kia, không kiềm được hỏi.

"Đúng thế, đây là Sương Nhi và Linh Nhi. Lần trước cô uống say, là họ thay quần áo cho cô. Hai người còn lại Như Tuyết với Như Nguyệt, là một cặp chị em sinh đôi. Còn hai người nữa nhưng cô không thể nhìn thấy được!"

Lưu Minh cười giới thiệu cho Mạc Liên Y.

Mấy cái quỷ nô cũng cực kỳ biết điều, chào hỏi với Mạc Liên Y xong cũng không có ở lại làm bóng đèn, đều tự mình tìm một chỗ bắt đầu tu luyện.

Chẳng mấy chốc đã qua buổi trưa, dưới ánh chiều tà, Lưu Minh trực tiếp lái xe đi chợ.

Mạc Liên Y cũng đã ở nhà mình mấy ngày nhưng bình thường ngoài mỳ ra chính là mỳ, hoàn toàn chưa làm món gì khác cho cô ấy. Hôm nay, anh chuẩn bị bộc lộ tài năng.

Dù sao đồ ăn ngon cũng có thể khiến tâm trạng tốt hơn.

"Tiểu Vũ, mấy ngày không gặp vậy mà đã dẫn theo một cô bạn gái xinh đẹp như thế kia đến rồi!"

"Đúng đó, cô bé này có vẻ ngoài y như mấy người nổi tiếng trong tivi vậy, xinh ghê!"

"Hai người các cậu cũng mau kết hôn đi rồi sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Đến lúc đó, mẹ cậu ở trên trời thấy vậy cũng vui nữa!"

Vừa thấy Lưu Minh dẫn một cô bạn gái xinh đẹp như vậy đến, các cô các dì quen biết đều xông tới, tôi một câu chị một câu ríu rít nói.

Đối mặt với sự nhiệt tình của các cô các dì, Mạc Liên Y trực tiếp đỏ mặt, cúi đầu không dám nói lời nào.

Lưu Minh xấu hổ cười với các dì, cũng không có giải thích quan hệ giữa mình và Mạc Liên Y.

Nói thật, anh cũng không biết rốt cuộc quan hệ giữa mình và Mạc Liên Y là gì.

Nói là bạn bè thì lại cảm thấy thân thiết hơn bạn bè bình thường rất nhiều, nói là người yêu lại thấy thiếu thiếu.

Lưu Minh lựa mấy loại rau củ lại cắt một lát thịt ba chỉ rồi vội vàng chạy trối chết ra khỏi chợ.

Một chiếc xế hộp cực kỳ xa xỉ chạy bon bon trên đường nội thành đi đến sân bay Đường Hải.

"Tên Triệu Bân kia đúng là ngu ghê, không những vậy mà thằng bố của hắn ta cũng chẳng có đầu óc gì hết!"

Hầu Tông Dư nghe nói chuyện Triệu Bân và bố hắn ta bị bắt vào tù, cười đến chảy nước mắt.

Trước đây, tên Triệu Bân khốn kiếp kia vẫn khinh bỉ mình, nói mình là một thằng hèn. Hắn ta cũng không hèn mà trái lại còn rất kiêu ngạo, nhưng giờ thì sao?

"Không ngờ tên nhà quê Lưu Minh kia lại có lai lịch lớn như vậy, may mà chúng ta không có chọc giận hắn".

Chu Hầu uống một ngụm rượu, nghĩ lại mà sợ nói.

"Bàn Tử, nghe nói trước đây mụ đàn bà ngu ngốc bên cạnh mày từng đi xem mắt với Lưu Minh?"

Hầu Tông dư liếc Bàn Tử đang uống rượu giải sầu hỏi.

"Anh Hầu, anh yên tâm, hôm qua em đã đá cô ta. Mẹ nó, mụ đàn bà kia đúng là đồ ngu, xem mắt bị Lưu Minh vả mặt cho nên vẫn luôn nghĩ cách trả thù hắn. May mà anh Hầu sáng suốt nhắc nhở mấy anh em, không thì e rằng em đã bị mụ đàn bà ngu ngốc kia hại chết rồi".

Bàn Tử mặt mày đau khổ nói, giờ nhớ lại con mụ Huyền Tư Giai kia là lại bực. Ngày hôm qua, gã đã bảo bố đuổi cô ta rồi.

"Anh Hầu, lẽ nào chúng ta cứ thế cho qua?"

Trong nhóm người này, người bị Lưu Minh xử thảm nhất chính là Tống Chấn Sơn, nhắc đến Lưu Minh thì trên mặt hắn đều tràn ngập vẻ tức giận.

Bây giờ, vết dao trên bụng hắn vẫn chưa khỏi hẳn, hơi nhúc nhích chút là lại đau nhức.

Nếu không phải hôm nay anh Hầu nói tất cả mọi người đều phải đến chứ không thì hắn cũng không dám lén trốn viện chạy đến đâu.

"Sao có thể cứ thể cho qua được, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó".

Nhắc đến Lưu Minh, Hầu Tông Dư cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức muốn lột da rút xương hắn. Hắn ta nhấp một ngụm tượu, mê ly nhìn ngoài cửa sổ.

"Bọn mày biết tại sao hôm nay tao lại gọi bọn mày đến đây không? Bởi vì đại ca tao đã trở lại!"

Hầu Tông Dư cười ha ha nói.

"Ý anh là cái người bị đưa vào bộ đội năm năm trước?"
Chương 125: Bạch Trạch

Ít nhiều thì những cậu ấm như họ cũng có nghe nói về chuyện năm đó, người đó với những cậu ấm quần là áo lụa như họ quả thật chính là một nhân vật như thần.

Hồi đó, cũng vì chơi không vui ở câu lạc bộ Cửu Thiên nên đã mượn men say đập liền ba cái lầu nghỉ ngơi của câu lạc bộ, còn đánh bị thương hơn 20 nhân viên an ninh và giết chết năm người.

Đó cũng lần đâu tiên câu lạc bộ Cửu Thiên bị người đập phá từ lúc thành lập đến giờ.

Sau đó, đại ca kia đã biến mất, nghe nói là bị người trong nhà đưa vào bộ đội, cũng có người nói hắn ta vì trốn rắc rối nên đã chạy ra nước ngoài.

Không ngờ hôm nay đại ca đó lại bỗng dưng trở về.

Mấy cậu ấm đang ngồi đây đều thấy được hy vọng!

Có một ông thần như vậy bảo kê thì cả Đường Hải này còn ai dám chọc họ nữa?

Tại sân bay Đường Hải, có một chiếc máy bay vừa hạ cánh.

Một người đàn ông để đầu húi cua mặc bộ quân phục cũ đeo balo hành quân nện bước vững vàng đi ra cổng chờ.

"Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi!"

Hầu Tông Dư nhìn thấy người đàn ông đó thì hết sức kích động, trực tiếp xông lên ôm lấy hắn ta.

"Tiểu Hầu Tử, mấy năm không gặp, chú vẫn gầy như vậy!"

Bạch Trạch cười ha ha vỗ vai Hầu Tông Dư rồi liếc nhìn xung quanh không nhịn được hỏi: "Sao cái tên Triệu Bân kia không đến đón anh?"

"Đại ca, Triệu Bân vào tù rồi!"

Hầu Tông Dư nói.

"Có chuyện gì vậy, ở Đường Hải này còn có người dám bắt cậu ta?"

Bạch Trạch không khỏi nhíu mày, hiển nhiên có chút khó hiểu.

"Haiz, một lời khó nói hết! Đại ca, anh ngồi máy bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Chúng ta lên xe vừa nghỉ ngơi vừa nói đi!"

Hắn ta nói xong, mấy người bèn lên nhà xe di động.

Ngoài Hầu Tông Dư ra thì mấy cậu ấm khác đều không dám thở mạnh trước mặt anh đại từng quậy quá nhất Đường Hải.

"Ồ, không ngờ tên Lưu Minh kia cũng khá thú vị đó chứ! Có cơ hội thì anh thật sự muốn đi gặp thử!"

Bạch Trạch vắt chân, bưng một ly vượu vang hứng thú nói.

"Đại ca, nếu anh đi tìm hắn thì nhất định phải dẫn theo em. Em cũng muốn hung hăng đánh hắn một trận cho hả giận. Trong khoảng thời gian anh không ở đây, tụi em đã bị hắn bắt nạt thảm luôn!"

Hầu Tông Dư tội nghiệp nói.

"Đúng vậy đại ca, tên nhà quê kia cực kỳ kiêu ngạo. Lúc đó, hắn nói muốn tập hợp toàn bộ cậu ấm cô chiêu ở Đường Hải này lại để dạy cho chúng ta một tiết học cách làm người. Bà mẹ nó, hắn cho rằng mình là ai mà cần hắn tới dạy đời chúng ta!"

Chu Hầu nói.

"Ha ha, tên nhà quê kia đúng là rất thú vị, mấy người yên tâm đi!"

Người đàn ông để đầu húi cua uống một hơi cạn sạch ly rượu, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt giống như đao khắc kia trông có vẻ hết sức âm u: "Đợi anh giải quyết xong nhiệm vụ bên này thì sẽ đến gặp tên Lưu Minh kia. Anh đây muốn xem người đã bắt nạt anh em của mình rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay hay không".

...

Mạc Liên Y ngồi trên ghế đá nhàn nhã uống trà nhìn Lưu Minh chạy đông chạy tây trong phòng bếp.

"Thực ra cuộc sống như vậy cũng rất tốt!"

Mạc Liên Y không nhịn được cười nói.

Chỉ một lát sau, cô nhóc Lý Duyệt Nhiễm cũng tan học về: "Vừa mở cửa ra đã ngửi được mùi thơm nức mũi rồi. Xem ra hôm nay lại có lộc ăn".

Lưu Minh đứng cạnh cửa ngó hai cô, nhếch miệng cười nói: "Đừng sốt ruột, chờ chút đã!"

Lý Duyệt Nhiễm về phòng thay quần áo ở nhà, sau đó ngồi bên cạnh bàn ngóng trông nhìn Lưu Minh.

"Anh chủ nhà, anh mau lên, tôi sắp chết đói rồi!"

"Đúng đó Lưu Minh, anh lẹ lên đi, bụng tôi kêu ùng ục rồi này. Thật tình, làm chậm vậy còn bày đặt làm nhiều như thế nữa!"

Hai cô gái vừa vỗ bàn vừa oán giận.

"Ha ha, hai con mèo tham ăn các cô chưa nghe câu cơm ngon không sợ chờ lâu sao?"

Lưu Minh ngó thời gian rồi nói: "Đừng sốt ruột, cùng lắm hơn mười phút nữa là được rồi!"

Anh nói xong bèn quay vào phòng bếp xào hai món bỏ lên bàn, lấy đũa và cơm ra, cuối cùng mới bưng nồi thịt kho tàu nóng hôi hổi lên, mở nắp ra, nước sốt vẫn còn sôi ùng ục. Thoáng chốc, một mùi thịt hầm thơm nức mũi tỏa ra khắp sân.

"Nóng, nóng, phỏng chết tôi rồi!"

Lúc này, Lý Duyệt Nhiễm đã hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cái hình tượng thục nữ gì nữa, trực tiếp gắp một cục thịt bự há mồm ăn. Nhưng đồ ăn mới ra lò là không thể ăn ngay bèn phun ra, bàn tay nhỏ bé quạt lấy quạt để ngay miệng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Mạc Liên Y vô cùng sốt ruột thổi lạnh thịt mới bỏ vào miệng, há mồm nhai rồi lộ ra vẻ mặt hài lòng gật đầu.

"Thơm ghê, lâu rồi mới ăn món thịt kho tàu ngon như vậy luôn á!"

Lý Duyệt Nhiễm ăn miệng bóng nhẫy, không nhịn được khen.

"Lưu Minh, tay nghề nấu nướng này của anh là do sư phụ anh dạy anh à?"

Mạc Liên Y chậm rãi ăn, hết sức tò mò nhìn Lưu Minh.

"Trước đây khi có sư nương thì hoàn toàn không cần tự mình nấu cơm giặt quần áo. Nhưng về sau sư nương đi rồi, ngoài việc dạy bản lĩnh và bắt tôi làm cu ly ra thì lão bất tử kia đều bỏ mặc tôi. Tay nghề nấu nướng này cũng là tự học, nếu chờ ông ấy nấu cho ăn chắc tôi đã chết đói trên núi từ lâu rồi".
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom