• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên kim đại chiến (1 Viewer)

  • Chương 7 + 8

Chương 7





Nghê Gia cười nhạt, thủng thẳng đáp trả: “Tôi chỉ biết cậu thích cướp bạn trai của người khác, không ngờ cậu còn muốn cướp cả gia đình của người khác nữa. Cậu thích đồ của người khác đến thế sao? Nhưng cậu và mẹ cậu vốn không nơi nương tựa, giờ đã có được mọi thứ, cậu còn muốn sao nữa?”.



Cô nói chuyện nhẹ như khói, nhưng ý đi kèm lại tát thẳng vào mặt ả: Hai mẹ con Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi vừa thấp hèn vừa tham lam, số đỏ tu hú chiếm tổ chim khách ở hai nhà Nghê, Tống mà còn không biết thỏa mãn.



Nghê Gia nói năng nhẹ nhàng nhưng sự khinh khi trong mắt hiện rất rõ: “Mạc Doãn Nhi, cậu vào nhà họ Tống rồi mà vẫn chưa buông tay bên nhà họ Nghê, thật đúng phong cách bắt cá vài tay với đàn ông của cậu! Một đứa con riêng thân phận thấp kém như cậu trở thành đại tiểu thư, còn tôi chịu khổ thay cậu mười tám năm. Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, còn dám đứng trước mặt tôi ra vẻ uất ức? Cậu có biết xấu hổ không?”.



Những lời này làm những giọt nước mắt sắp sửa tràn ra của Mạc Doãn Nhi ngưng bặt.



“Đúng là bà nội không cho cậu bước chân vào cửa. Bà nói cậu về nhiều quá, lần nào cũng lôi kéo mẹ và em trai cô lập tôi, như thế thì còn lâu tôi mới hòa nhập được với cái nhà này. Mạc Doãn Nhi, cậu ác thật đấy, đã cướp cuộc sống của tôi mười tám năm vẫn chưa đủ, còn muốn cướp cả đời nữa. Giờ cậu ra vẻ yếu đuối khóc lóc cho ai xem?”



Cuối cùng Nghê Gia lấy bà nội ra để dồn trận, nhắm thẳng vào Mạc Doãn Nhi đang vờ đáng thương kêu gọi sự thông cảm, thực ra là muốn hại Nghê Gia không được người nhà đón nhận, Mạc Doãn Nhi quả thực bụng dạ khó lường.



Những người biết chuyện đứng quanh đó đều sợ phát khiếp vì lời nói qua loa mà đầy cay độc của Nghê Gia, tuy thấy cô độc miệng nhưng cũng hiểu mỗi câu cô nói đều rất có lý.



Chưa kể, vinh quang trước kia của Mạc Doãn Nhi là nhờ Nghê Gia, còn người đàn bà nghèo khổ Mạc Mặc cũng đã lắc mình biến thành bà chủ lớn. Hai mẹ con này nợ Nghê Gia nhiều tới vậy mà còn dám nham hiểm hại cô thế ư?



Mà Mạc Doãn Nhi bình thường luôn đi theo hình tượng cao quý lạnh lùng, nên màn nước mắt bất ngờ rơm rớm ban nãy quả thật rất giả.



Mạc Doãn Nhi bị nói một trận, không còn sức lực cãi lại, dù sao cô ả cũng không phải hoa sen trắng
_.gif
, khóc lóc không phù hợp với phong cách nữ thần của ả. Hơn nữa Nghê Gia đã nói thế, dù ả thật sự muốn khóc cũng không được khóc, bằng không chính là giả vờ đáng thương.



_.gif
Chỉ các cô nàng ngây thơ trong sáng lương thiện, luôn tỏ vẻ nhu nhược yếu đuối.



Ả đứng giữa những ánh mắt hoài nghi của bao người xung quanh, nín nhịn suýt nội thương: “Nghê Gia, cậu làm thế…”.



Nhưng Nghê Gia cũng chẳng buồn nhìn ả nữa. Mắt cô đảo qua đảo lại, nhìn thấy Ninh Cẩm Niên phía xa liền chọc Tống Nghiên Nhi: “Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Niên đến rồi, cậu còn không sang chào hỏi đi?”.



Sự chú ý của Mạc Doãn Nhi lập tức đổi vị trí, ánh mắt ả bay vút đi rồi đờ ra: Chỉ xét riêng khí chất và ngoại hình, đây chính là người đàn ông chất lượng số một!



Tống Nghiên Nhi nghe Nghê Gia nói xong, lại đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cong môi cười, bước sang đó, trước khi đi không quên nói với Nghê Gia: “Gia Gia, lát nữa mình tới tìm cậu”.



Mạc Doãn Nhi ngây ra vài giây, mãi đến khi tầm mắt bị bóng lưng nổi bật của Tống Nghiên Nhi che khuất mới bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.



Nghê Gia vờ không chú ý đến Mạc Doãn Nhi đang nhìn mình chòng chọc. Cô đi đến trước mặt viên kim cương Nước Mắt Công Chúa, thu hút thành công ánh mắt ả đi cùng.



Khi Mạc Doãn Nhi nhìn thấy viên kim cương màu xanh này đã giật mình, sao có thể?



Lúc mẹ Trương Lan muốn đưa viên kim cương này cho ả, bà nội đã kiên quyết cho Nghê Lạc. Nhưng Nghê Lạc cũng hứa sẽ tặng ả rồi, tại sao lại bị Nghê Gia lấy ra làm đồ quyên góp?



Giọng Mạc Doãn Nhi mang theo chút run rẩy: “Nghê Gia, cậu lấy viên kim cương này đi, mẹ có biết không?”.



“Biết hay không khác gì nhau?” Giọng Nghê Gia rất hờ hững, “Mẹ không có quyền quản kinh tế trong nhà, toàn bộ tài sản trong tay Nghê Lạc hiện giờ đều do tôi quản lý. Thẻ của nó, xe của nó, tiền của nó, du thuyền máy bay kim cương cổ phiếu của nó, tất cả đều mặc tôi xử lý hết, không ai xen vào được”.



Mạc Doãn Nhi tái mặt.



Kiếp trước, phần lớn tài sản của Nghê Lạc đều bị ả lừa mất.



Nghê Gia nhìn chăm chăm vào viên kim cương, cười chế nhạo: “Cậu thích viên kim cương này lắm nhỉ, thế nhưng tôi thấy cậu không xứng. Thà quyên tặng người ngoài còn hơn là cho cậu”.



Mạc Doãn Nhi nghiến răng kèn kẹt, từ lần đầu tiên ả và Nghê Gia gặp mặt đã không coi nhau ra gì, nhưng lúc đó, Mạc Doãn Nhi vẫn còn là tiểu thư nhà họ Nghê cao quý. Tuy Nghê Gia căm ghét ả nhưng vì rào chắn thân phận, nên vẫn luôn chịu thiệt thòi trước mặt ả. Nhưng Mạc Doãn Nhi nào ngờ mình lại là hàng giả, trong nháy mắt đã mất đi mọi thứ.



Điều này khiến ả không tài nào chấp nhận được, dựa vào đâu mà phải cho Nghê Gia địa vị cao quý của ả?



May mà sau này Mạc Mặc gả cho Tống Minh, mà ả thật ra là con gái riêng của Tống Minh, có điều phải giấu người khác kể cả Tống Nghiên Nhi. Tuy nhà họ Tống không giàu có quyền thế bằng nhà họ Nghê, nhưng mẹ Trương Lan và Nghê Lạc đều thích ả.



Chuyện khiến ả vui vẻ nhất là, quá trình hòa nhập của Nghê Gia ở nhà mới hết sức khó khăn, bị đè nén đến mức buồn bực không vui, tính tình quái gở, cả một bụng oán hận lại không có khả năng phản đòn. Thế nên ả rất yên tâm.



Nhưng không ngờ, Nghê Gia tới Thượng Hải một chuyến lại đột ngột thay đổi.



Dáng vẻ bình tĩnh cao ngạo, còn dám hết lần này đến lần khác hạ nhục ả, như thể cô đã thật sự trở thành đại tiểu thư nhà họ Nghê rồi.



Mạc Doãn Nhi vẫn cứng miệng nói móc: “Mình không xứng? Hừm! Chẳng lẽ cậu xứng sao?”.



“Câu này hẳn là tôi nói cậu nghe mới đúng chứ nhỉ?” Nghê Gia mỉm cười, thẳng lưng, “Tôi là trưởng nữ nhà họ Nghê, còn cậu thì sao, đồ con hoang ngay cả bố mình là ai cũng không biết”. Cô cười nhạt, đoán chừng ả không dám nói ra sự thật bố mình là Tống Minh, “Vừa rồi tôi đã nói rõ ràng như vậy mà cậu còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi? Mạc Doãn Nhi, cậu đúng là vô liêm sỉ quá!”.



Không đợi Mạc Doãn Nhi tức giận, Nghê Gia đã nhẹ nhàng cười: “Nên giờ tôi đành chủ động ra trận thôi. Sau này nếu cậu muốn vơ vét cái gì từ Nghê Lạc thì xin lỗi nhé, tất cả bị tôi coi chừng hết rồi”.



Huyệt thái dương của Mạc Doãn Nhi giật đến phát đau, biết Nghê Gia đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ả bại dưới tay cô, còn bị cô mắng là đồ con hoang. Ả được nhà họ Nghê ban ơn? Chẳng lẽ Nghê Gia cho rằng Mạc Doãn Nhi này mắc nợ cô ta? Không thể tha thứ được, trước kia, con ranh này rõ ràng lần nào cũng là bại tướng dưới tay ả cơ mà.



Ả vừa toan nói gì đó, nhưng Nghê Gia đã không thèm để ý, chỉ nhếch miệng cười rồi biến mất trong đám người.



Mạc Doãn Nhi nhìn theo bóng cô, hung hăng nghiến răng nghiến lợi, ả đã xem thường con ranh chết tiệt này rồi.



Nghê Gia, mày tưởng mày sẽ có được tất cả thật sao?



Lúc Nghê Gia đi ngang qua một gian phòng, cô nhìn thấy Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi có vẻ đang chuyện trò rất vui. Điều kiện của Ninh Cẩm Niên rất tốt, thế nên ngay cả Tống Nghiên Nhi cũng dễ dàng bị hắn thu hút.



Nhìn Ninh Cẩm Niên, trong đáy mắt Nghê Gia lóe lên sự run rẩy, ai ngờ được một gã đàn ông có nụ cười ấm áp, cử chỉ tao nhã như thế lại là một con quỷ tàn nhẫn độc ác.



Lúc cô bị làm nhục, hắn tỉnh bơ ngồi bên cạnh nhìn. Lúc cô bị tiêm ma túy, hắn cũng lạnh lùng ngồi giám sát. Còn Nghê Lạc, một sinh mệnh trẻ trung bị hắn bắn hai mươi chín phát súng. Cô đã đếm từng phát từng phát một!



Bất kể một ai còn nhân tính sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế!



Trong mắt Nghê Gia là một vùng băng giá, bị thù hận tràn tới, đột nhiên cô quên mất mình đang ở đâu. Đúng lúc này, Ninh Cẩm Niên như cảm nhận được ánh mắt cô, quay đầu sang nhìn.



Chỉ là, ánh mắt của họ không hề giao nhau.



Một chàng trai xa lạ đứng chắn giữa hai người, lịch sự cất lời mời Nghê Gia: “Cô Nghê Gia, cụ nhà chúng tôi muốn gặp cô”.



Nghê Gia sắp xếp lại cảm xúc vừa mới dâng trào ban nãy chỉ trong một giây đồng hồ, rồi gật đầu đáp lễ: “Nhờ anh dẫn đường cho”.



Nghê Gia đi theo anh chàng nọ rời khỏi nơi đó, băng qua một hành lang thật dài, đến một gian phòng đẹp đẽ tĩnh mịch, chàng trai đứng ngoài cửa, không có ý định đi vào.



Nghê Gia hít một hơi thật sâu, tự mình đẩy cửa bước vào.



Căn phòng được trang trí tỉ mỉ đẹp đẽ, bên trong chỉ có hai người.



Ngồi chính giữa trường kỉ là một ông cụ tóc đã điểm bạc nhưng còn rất quắc thước, khí độ phi phàm như thế, không cần đoán cũng biết là cụ Việt.



Còn chàng trai trẻ ngồi trên trường kỉ bên cạnh, ánh mắt xa xăm, gương mặt thanh thoát…



Nghê Gia muốn chết ngay cho rồi, đây chẳng phải người đàn ông ngồi ngoài ban công vừa nãy sao?



Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết anh ta là Việt Trạch – đích tôn cục cưng nhà họ Việt.



Việt Trạch ngước mắt nhìn cô, trong mắt vẫn không gợn một nét nào, giống như đang nhìn một người lạ chưa bao giờ gặp mặt.



Cơ mặt Nghê Gia cứng lại một giây, vốn định lịch sự cười với anh ta, nhưng anh đã ơ hờ rời mắt đi chỗ khác.



Nghê Gia đến bên cạnh trường kỉ đối diện với cụ Việt, ngoan ngoãn nói, “Cháu chào ông!” rồi ngồi xuống.



Cụ Việt hỏi han tình hình sức khỏe của bà Nghê trước theo đúng phép lịch sự, rồi hỏi đến tiết mục “ngọc về tay vua” và quá trình thích ứng với cuộc sống của Nghê Gia, có vẻ như tất cả mọi người đều rất tò mò.



Ông hỏi bất cứ chuyện gì, Nghê Gia đều lễ phép điềm đạm trả lời. Điều này làm cụ Việt khá bất ngờ, từ sau khi nghe chuyện nhà họ Nghê bế nhầm cháu gái, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Nghê Gia. Ông nghe nói con bé này trước kia sống khổ sở, không ngờ lại rất có phong thái của tiểu thư danh giá.



Lúc trò chuyện với ông, giọng cô mềm mỏng, lại giống như tinh tế chú ý đến thính lực người già, ngữ điệu vững vàng, có nặng có nhẹ rất êm tai, tốc độ khoan thai vừa chuẩn.



Nội dung câu trả lời của cô căng, chùng vừa phải, khéo léo lại biết tiết chế, tuy có hơi nghiêm túc nhưng lại pha thêm chút tình cảm, rất tốt.



Nói chuyện qua lại hồi lâu, cụ Việt thân thiện hẳn lên. Nghê Gia biết mình thể hiện không tồi, đã ghi ấn tượng tốt trong lần gặp đầu với ông cụ.



Nhưng, cô lại liếc mắt nhìn sang Việt Trạch ở bên cạnh.



Anh ta có vẻ không hứng thú gì, chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không, không nhìn về chỗ cô lấy nửa khắc.



Việc này làm Nghê Gia hơi thất vọng, xem ra chuyện ở ban công đã để lại ấn tượng xấu cho anh ta rồi. Tuy cô không để ý đến cách nhìn của anh ta với mình, nhưng cô cũng không muốn việc đó ảnh hưởng đến hạng mục Max Power.



Cụ Việt nói chuyện nhà với Nghê Gia thêm chốc lát rồi chuyển sang việc chính, viên kim cương.



“Quyên góp viên kim cương này là ý của ai?”



“Là ý của cháu!” Nghê Gia thật thà trả lời, “Hơn nữa cũng đã được bà nội đồng ý ạ”.

-----------------------



Chương 8





Nước Mắt Công Chúa không phải kim cương bình thường mà mang ý nghĩa rất đặc biệt với nhà họ Việt. Mẹ của cụ Việt, tức bà cố của Việt Trạch là người xuất thân từ hoàng gia nước Nga trước kia.



Viên Nước Mắt Công Chúa màu xanh lá là báu vật truyền đời của nhà họ Việt, trải qua mấy trăm năm, giá trị tình cảm của nó đã vượt xa giá trị kinh tế.



Năm đó, lúc mẹ của cụ Việt mang thai thì bị đuổi giết, bà cố của Nghê Gia là bạn tốt của cụ đã hi sinh tính mạng mình để cứu bạn, cũng đồng nghĩa với việc cứu mạng cụ Việt. Bà nội của Nghê Gia đã mất mẹ từ khi vẫn còn quấn tã.



Mẹ cụ Việt trao viên Nước Mắt Công Chúa gia truyền cho bà nội của Nghê Gia, cũng hứa rằng sau này nếu nhà họ Nghê gặp chuyện khó khăn, con cháu nhà họ Việt cũng phải dốc sức giúp đỡ.



Nhưng lời hứa này chỉ có tác dụng lớn nhất khi đương sự là cụ Việt còn sống. Nếu để thêm vài thập niên, người đời sau nhà họ Việt sẽ không còn tình cảm gì với viên kim cương này nữa.



Tuy nhà họ Việt là danh gia vọng tộc, người đời sau tất nhiên sẽ tuân theo di huấn tổ tông, nhưng tới lúc đó, không có tình cảm gửi gắm, chỉ còn lời hứa hẹn khô khan, dù thế nào cũng vẫn có cảm giác hèn mọn khi khom lưng xin người khác cứu giúp.



Hơn nữa Mạc Doãn Nhi ở nhà họ Nghê bao năm như vậy, biết ý nghĩa quan trọng của viên kim cương này, ả đã để mắt đến nó từ lâu. Hiện giờ cả mẹ và em trai đều hướng về ả, Nghê Gia đề phòng được chốc lát, không đề phòng được cả đời.



Vậy thì dứt khoát lấy ra dùng luôn cho xong.



Dù sao KARNER nhà họ Ninh cũng vì trúng thầu lần này nên mới phát triển được ngành lưu trữ năng lượng của mình, không chỉ có thể đối đầu với Hoa thị mà còn thâu tóm cả Hoa thị lúc lụn bại sau này.



Cho nên cô nhất định phải giành lấy hạng mục Max Power.



Cụ Việt suy nghĩ chốc lát, không hỏi mục đích của cô, trái lại nói: “Tặng viên kim cương này đi, cháu không thấy tiếc sao?”.



Nghê Gia đáp hờ hững: “Cháu chỉ muốn ông mua lại viên kim cương này mà thôi. Nó là báu vật vô giá với ông, nếu thả nó ra thị trường đấu giá, ông sẽ cảm thấy đáng tiếc. Nhưng với cháu mà nói, nó chỉ là một viên kim cương bình thường, chẳng qua hơi to một chút…”.



Cụ Việt không nghĩ cô hỗn hào, ngược lại còn thấy cô chân thật đến đáng yêu, hơn nữa, ông còn bị câu nói cuối cùng của cô chọc cho thoải mái bật cười.



Việt Trạch luôn trong tình trạng không cảm xúc cũng ngước lên nhìn cô một cái, nhưng chỉ là trong chớp mắt.



Cô mạnh miệng thật!



Cụ Việt cười xong, lại hỏi: “Dù sao cũng là mang đi quyên góp, tại sao phải cố tình nói giá cao thế? 200 triệu không phải con số nhỏ đâu! Nếu cháu muốn thu hút sự chú ý của ta thì viên kim cương này cũng đủ rồi, hoàn toàn không cần nâng giá cao đến thế”.



Nghê Gia nhoẻn miệng cười, hào quang ngạo nghễ lấn lướt hiện lên trên khuôn mặt thanh tú: “Bởi vì, thứ cháu muốn thu hút là sự chú ý của tất cả mọi người”.



Cô biết trước mặt người từng trải như cụ Việt đây, tốt nhất là nói năng thành thật thẳng thắn, không được giở trò khôn lỏi, nên từ đầu đến cuối, mỗi câu cô nói đều rất chân thành, không làm bộ làm tịch, toàn thân bất tri bất giác toát ra khí thế sừng sững:



“Cháu chỉ muốn tất cả biết, một viên kim cương trị giá 50 triệu của Nghê gia, nhà họ Việt sẵn lòng mua lại với giá 250 triệu.”



Ý cô là để mọi người chứng kiến, tình cảm qua lại giữa nhà họ Việt và nhà họ Nghê không hề tầm thường, nhà họ Việt đồng ý làm hậu thuẫn cho nhà họ Nghê.



Niềm tin thị trường sẽ đến từ chính điểm này.



Cụ Việt sâu sa nhìn cô một cái, rồi lại bất ngờ liếc nhìn Việt Trạch, khuôn mặt người nào đó như được gột nước, sạch sẽ không mang chút biểu cảm.



Cụ Việt tiếp tục nói với Nghê Gia: “Nhưng mà, 200 triệu, bé con Gia Gia này cũng ác quá đi thôi”.



Cách xưng hô “bé con Gia Gia” làm Nghê Gia ấm lòng hơn, ngượng ngùng nói: “200 triệu chỉ là tiền một chiếc trực thăng riêng của ông thôi mà. Nếu cháu báo giá thấp, thì hẳn là không tôn kính bà cố nhà họ Việt rồi ạ”.



Cô lanh miệng ứng đối, lại nói thêm, “Điều này cũng có lợi với nhà họ Việt nữa. Buổi từ thiện lần này, tất cả mọi người đều kéo giá đồ quyên góp xuống thấp. Tuy số tiền dư ra sẽ được chuyển vào tài khoản của quỹ từ thiện Tích Thủy, cũng là làm từ thiện, song khó tránh việc người khác có ấn tượng đây là “hối lộ”. Viên kim cương của cháu sẽ giúp giải vây hoàn cảnh khốn khó cho ông đấy ạ”.



“Ha ha ha, thú vị!” Tuy cụ Việt cảm thấy con bé này hơi xảo quyệt, nhưng lại quý cô ở chỗ thẳng thắn, không giấu giếm, không làm màu, lại càng không tự cho mình thông minh, ông cười càng thoải mái, “Được rồi, nghe lời cháu”.



“Có điều”, ông thoáng dừng lại, nụ cười tắt đi trên khóe miệng, “bỏ viên kim cương ra rồi thì hãy nói xem, yêu cầu là gì nào?”.



Nghê Gia hít một hơi thật sâu: “Nhà họ Nghê muốn giành được hạng mục Max Power”.



“Được, có thể cho cháu.” Ông nói nhẹ nhàng, nhưng rồi đột nhiên chuyển đề tài, “Nhưng mà bé con Gia Gia, ta nhắc cháu một câu, cá vàng ăn nhiều quá sẽ chết. Nếu là ba bốn năm trước, Vận tải Hoa thị hoàn toàn có đủ lực nắm chắc Max Power. Nhưng mấy năm gần đây Hoa thị chảy máu chất xám, kết cấu tài sản không hợp lý, sức sản xuất thiếu hụt, tiền vốn cũng có vấn đề. Gắng gượng giành lấy hạng mục lớn như thế, nếu một khâu nào đó xảy ra vấn đề, Hoa thị có thể sụp đổ toàn bộ!”.



Giọng ông tuy nhẹ mà ẩn chứa sức mạnh tựa nghìn quân: “Bé con, hiện tại điều mấu chốt không phải là ta không giao hạng mục này cho nhà họ Nghê làm, mà là nhà cháu không tiếp quản nổi. Ta không hi vọng hạng mục trợ giúp các cháu cuối cùng lại thành cái hố kéo sụp cả sản nghiệp của dòng họ Nghê”.



Sắc mặt Nghê Gia thoáng tái nhợt, nhưng cô không hoảng sợ chút nào, trấn tĩnh mỉm cười: “Cháu biết, hạn khởi động Max Power là mười lăm tháng nữa. Điều cháu muốn xin không phải ông giao Max Power cho Hoa thị ngay, mà là mong ông chờ cháu mười ba tháng”. Nghê Gia hít sâu một hơi, nói từng tiếng đầy trịnh trọng: “Cháu, em trai cháu, còn cả bà nội nữa, người nhà họ Nghê sẽ thay đổi Vận tải Hoa thị trong vòng mười ba tháng. Mười ba tháng sau, Vận tải Hoa thị nhất định có khả năng tiếp nhận Max Power!”.



Nghe vậy, cụ Việt ngẩn ra, ông nhìn thấy niềm tin trước giờ chưa từng có trong mắt cô gái hai mươi tuổi này.



Sau chừng mười giây im lặng, ông mới cất tiếng cười sang sảng: “Ha ha ha, đúng là huyết mạch nhà họ Nghê mà! Ha ha ha!”.



Câu nói này làm Nghê Gia chấn động, cách đánh giá này tương đương với Nước Mắt Công Chúa trong lòng cô!



Thì ra bà nội nói đúng, cách nhận được sự tán đồng không phải là gió chiều nào theo chiều ấy, mà là thẳng thắn tự tin làm chính bản thân mình.



Nghê Gia nghĩ thế, trong lòng ấm áp, vô thức nở một nụ cười trong sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong chớp mắt, gương mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn được nụ cười thuần khiết này thắp sáng.



Việt Trạch lơ đãng ngẩng đầu, vừa khéo trông thấy khuôn miệng tươi tắn tràn đầy sức sống rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ của cô, ánh mắt dừng lại một giây rồi lại rời đi thản nhiên như nước.



Cụ Việt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mắt hằn đầy nếp nhăn cũng dần chan chứa ý cười, đột nhiên bảo: “Một lúc nữa, cháu và Việt Trạch hãy nhảy điệu mở màn dạ tiệc!”.



Nghê Gia cả kinh, tỉnh rụi liếc Việt Trạch một cái, lần này, khuôn mặt tuấn tú của anh có cảm xúc, nhưng mà là…



Một cái nhíu mày rất khẽ.



Lòng Nghê Gia chùng xuống, các suy nghĩ trong đầu hợp lại, sau khi xử lý với tốc độ cao, trước khi Việt Trạch mở miệng, cô đã giành nói trước với giọng điệu ôn hòa:



“Ông ơi, tuy cháu đang cố gắng học nhưng khả năng khiêu vũ của cháu thật sự không tốt lắm. Hơn nữa thân phận hiện giờ của cháu còn nhiều bất tiện, chưa được đại đa số mọi người chấp nhận, nên cháu hi vọng điệu nhảy đầu tiên của cháu trước mặt công chúng phải thật hoàn hảo. Dù sao lời nói cử chỉ của cháu sau này cũng đại diện cho hình ảnh của nhà họ Nghê.”



Nghe cô nói xong câu này, cụ Việt càng cảm thấy cô biết đạo lý, có chừng mực, song Nghê Gia lại phát hiện mình lỡ lời nói hớ mất rồi.



Bởi vì, ánh mắt Việt Trạch chợt lóe lên, trong mắt có nét cười kì dị, pha lẫn với chút móc mỉa nhạt nhòa.



Đúng rồi, lời nói cử chỉ của cô đại diện cho hình ảnh của nhà họ Nghê, nhưng mới mấy chục phút trước thôi, cô vẫn còn nói “Tôi sẽ dùng tiền mời đám gái bán hoa cao cấp ấy đến, ngủ với bạn trai hiện tại hoặc sau này của các cậu, từng người từng người một!” với đám bạn học. Nói xong cô còn rót một ly Black Maria từ đỉnh đầu một người bạn khác xuống.



Nghê Gia vô cùng khó xử, cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên cô không hối hận về hành động của mình với Diêu Phi, cô chỉ hối hận đáng lẽ không nên ra vẻ giữ gìn hình tượng như thế.



Nhưng cụ Việt không phát hiện ra điều đó, chỉ khen Nghê Gia vài câu rồi nói đùa giữ sĩ diện cho cháu trai mình: “Vậy thì không ép cháu nữa, coi như Việt Trạch nợ cháu một điệu nhảy vậy”.



Việt Trạch đưa mắt nhìn ông nội như muốn nói, ông đừng vẽ chuyện để giải vây cho cháu nữa được không?



Nghê Gia cảm thấy rất vui, vừa hay đây, cô đã nghĩ kĩ từ trước, không ngờ cụ Việt lại trùng hợp nhắc tới như thế. Cô liền nắm bắt cơ hội, ra vẻ có lỗi vì ban nãy đã từ chối, nói: “Sắp tới, cháu và em trai có tổ chức tiệc sinh nhật. Đến lúc đó, Việt Trạch có thể trả cho cháu điệu khiêu vũ mở màn không ạ?”.



Trên thực tế, cô rất cần Việt Trạch xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật mình, nếu còn nhảy cùng cô một điệu thì tốt. Buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi này cô sẽ ra mắt lần đầu với giới thượng lưu, nếu cháu trai nhà họ Việt nâng cô lên, mức độ được coi trọng của cô sẽ tăng lên theo cấp số nhân.



Kiếp trước, trong buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô, nhà họ Việt chỉ có một cô gái con chú con bác đến, còn Ninh Cẩm Niên được bà nội mời đến nhảy mở màn với cô thì hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của Mạc Doãn Nhi mà quên sạch mọi thứ.



Nghê Gia nói xong, có phần căng thẳng, ánh mắt chuyển đi chuyển lại giữa Việt Trạch mặt lạnh như tiền và ông nội đang tươi cười ôn hòa.



Việt Trạch không nói gì, nhưng cụ Việt lại mau mắn trả lời: “Được, được chứ! Đến lúc đó, Việt Trạch sẽ đi”.



Việt Trạch: “…”.



Nghê Gia lập tức cảm ơn, giống như sợ Việt Trạch sẽ kháng chỉ. Phản ứng nhanh nhẹn khác thường này làm anh lại liếc cô thêm cái nữa.



Tâm trạng Nghê Gia rất tốt, mọi mục tiêu đến đây hôm nay đều hoàn thành rồi, hơn nữa còn vượt cả mong đợi, cô nói với cụ Việt thêm vài câu nữa rồi lấy lí do ra ngoài trước.



Đi ra cửa, trong lòng bàn tay Nghê Gia đã ướt đẫm mồ hôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom