• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên kim đại chiến (1 Viewer)

  • Chương 65 - 66

65





Nghê Gia ngồi trước cửa sổ, bần thần nhìn bãi cỏ bên ngoài.



Vẫn không thoát nổi sao? Mẹ gặp tai nạn, Mạc Doãn Nhi nghiện thuốc ngoài ý muốn, đều giống như kiếp trước, lẽ nào đây là điềm báo? Cô không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này?



Nhưng chỉ còn hai tháng, gắng gượng tiếp hai tháng nữa là được rồi.



Việt Trạch lo cho tâm trạng của cô, dọn hết mọi đồ dùng làm việc đến đây. Hai ba hôm nay, Nghê Gia dốc hết tập trung đọc sách viết kịch bản.



Hôm nay cô có cuộc hẹn gặp Từ Hiền. Đúng hai giờ, anh ta đến, chần chừ mươi phút mới đặt một túi giấy hình vuông vào tay cô.



Nghê Gia thấy sắc mặt anh ta là lạ, hỏi: "Sao thế?".



Từ Hiền có vẻ ngại: "Lúc ở công ty bất cẩn đâm vào cậu Nghê Lạc, cậu ấy đã nhìn thấy thuốc này rồi".



Nghê Gia sửng sốt: "Vậy anh nói sao?".



Từ Hiền vội đáp: "Tôi nói là thuốc để tôi uống".



Giờ Nghê Gia mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, người hời hợt như Nghê Lạc có lẽ sẽ không nghĩ ngợi nhiều.



Nói tới đây, Từ Hiền lo âu: "Cô chủ, tôi không được phép can thiệp vào việc riêng tư của cô, cũng không thể điều tra đây là thuốc gì, nhưng gần đây hình như cô đã uống rất nhiều".



Vẻ mặt Nghê Gia trở nên nặng nề, vài phút sau mới chậm rãi giải thích: "Vì tai nạn giao thông nên người hơi đau... Không sao đâu, tôi tự biết chừng mực".



Giờ Từ Hiền mới gác chuyện này sang một bên, quay trở lại việc chính: "Cô chủ, vì nhà họ Việt đã xác nhận tin tức đính hôn nên mấy ngày nay, cổ phiếu của Hoa thị liên tục tăng giá, lập kỉ lục mới rồi. Với tình hình này, không bao lâu nữa, vấn đề tiền vốn đã vây khốn Hoa thị lâu nay cũng có thể được giải quyết một cách thuận lợi. Hiện nay, trang thiết bị sản xuất của chúng ta đã đủ, lượng nhân viên nghiên cứu và phát triển cấp cao ổn định, chiến lược marketing thị trường cũng được cải thiện. Chờ sau khi tình hình tài chính tốt hơn, hạng mục Max Power tháng sau tiếp nhận hoàn toàn không thành vấn đề. Đến lúc đó, Hoa thị sẽ có cơ hội và bước nhảy vọt rất lớn".



Nghê Gia lẳng lặng nghe xong, nụ cười nở trên môi: "Vậy à? Thế thì tốt quá. Nghê Lạc dạo này thể hiện tốt lắm phải không?".



"Vâng, trong lúc bà chủ tịch rút chân dần khỏi việc quản lý Hoa thị, cậu Nghê Lạc càng ngày càng thuần thục hơn rồi."



"Từ Hiền", cô mỉm cười nhìn anh ta, bất thình lình nói, "từ bấy đến giờ, anh cũng vất vả nhiều rồi. Anh là công thần lớn nhất của nhà chúng tôi".



Từ Hiền nghệt ra, mất tự nhiên đỏ bừng mặt, chàng trai trung thành mà không giỏi ăn nói này lập tức thấy lúng túng vì được khen.



Nghê Gia không nói hết, trái lại hỏi: "Đúng rồi, việc tôi bảo anh điều tra sao rồi?”.



Từ Hiền lập tức trưng vẻ mặt nghiêm túc, đưa tập tài liệu cho Nghê Gia, nhưng trước khi bỏ tay ra, gạn hỏi một câu: "Cô chủ, cô điều tra anh ấy như thế có ổn không?".



Tay Nghê Gia thoáng khựng lại, song vẫn cầm lấy túi tài liệu: "Nếu không thì sao?". Lặng đi hồi lâu, vẫn không dám mở ra, cô nói, "Không còn việc gì nữa, anh ra ngoài trước đi!".



Sau khi Từ Hiền rời đi, Nghê Gia một mình ngồi thừ ra nhìn chằm chằm túi tài liệu nọ. Không biết bao lâu sau, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tê ngứa râm ran.



Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không nghĩ đến nó nữa, nhưng khó có thể chịu được cơn ngứa ngáy rấm rứt trong lòng. Nghê Gia cắn môi, nhìn thời gian, ngắn hơn các lần khác, phản ứng mạnh hơn các lần khác.



Cô cố gắng thả lỏng bản thân, ngón tay khẽ run mở túi tập tài liệu ra, bình tĩnh lặng lẽ xem hết tất cả rồi mới ném tập giấy vào máy hủy tài liệu.



Mới chỉ năm phút đồng hồ mà cô đã run lẩy bẩy, toàn thân mất hết sức lực, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.



Cô vốn tưởng mình có thể nhịn thêm chốc lát nữa, nhưng cuối cùng vẫn bại trận, vội lấy thuốc Từ Hiền đưa tới, dốc một vốc vào miệng.



Sự khó chịu nhức nhối dần được nén xuống, thay vào đó là một khoái cảm kì lạ như rơi từ trên mây xuống.



Nghê Gia mệt mỏi xụi lơ trong ghế, thở hổn hển đầy nặng nhọc. Lúc trước luôn mệt rã rời lại thèm ngủ, cô một mực không hiểu tại sao. Mãi đến khi bị Mạc Doãn Nhi tiêm một mũi lúc trên thuyền ở Macau, cô mới nhận ra rằng, tuy sống lại đã thay đổi cơ thể, nhưng cơn nghiện thuốc trong lòng lại không biến mất theo.



Cô nhớ thuốc trị cơn nghiện, nên bảo Từ Hiền tìm cho. Ban đầu cũng không nghiêm trọng lắm, cô nghĩ, có sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý và ý chí của mình, chắc hẳn có thể dần dà kiềm chế được.



Song gần đây vụ tai nạn của mẹ đã làm cô không chịu đựng nổi, lại bắt đầu phải dùng thuốc với liều lượng lớn. Mức độ lệ thuộc vào thuốc của cô càng ngày càng nặng, từ nghiện thuốc phiện thành nghiện thuốc chữa.



Nghê Gia rúc vào ghế, nhìn trần nhà một cách vô cảm, số mệnh thật sự lại giống y như kiếp trước? Vậy tất cả mọi thứ mà cô liều mạng cố gắng làm đến bây giờ rốt cuộc để làm gì?



Thì ra thật sự không thể phản lại số mệnh, thật tuyệt vọng.



Nếu quả thật sẽ giẫm lên vết xe đổ, cô cũng phải liều mạng chống cự được đến ngày Ninh Cẩm Niên chết, đến ngay Hoa thị đoạt được hạng mục Max Power. Kiếp này, dù thế nào cô cũng phải bảo vệ Nghê Lạc.



Chỉ cần số phận của Nghê Lạc thay đổi, đó đã là thắng lợi với cô rồi.



Ngoài ra, cô còn một tâm nguyện nữa, viết một bộ phim về mẹ, giờ bắt đầu có ý tưởng rồi.



Lúc rảnh rỗi cô sẽ gọi điện thoại cho Nghê Lạc hỏi thăm tình hình. Sau vụ tai nạn giao thông của mẹ, cậu cũng có vệ sĩ đi theo, đều là người Việt Trạch giới thiệu nên Nghê Gia rất yên tâm.



Trong khoảng thời gian này, Nghê Lạc phải chỉnh đốn lại Hoa thị, nên càng cần chăm sóc đặc biệt hơn. Nghê Gia cũng chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm vài câu, mỗi khi gác máy, cô đều không nén nổi nụ cười trên môi, kiếp này rõ ràng khác kiếp trước mà.



Thật sự rất khác.



Chân của Nghê Gia cũng bình phục rất nhanh, đã được tháo bột.



Vì trước đó Việt Trạch luôn ở bên cô nên công việc bị dồn ứ lại, mấy hôm nay phải bận rộn xử lý công việc, nhưng anh cũng thường xuyên mang tài liệu đến vừa làm việc vừa chơi với Nghê Gia.



Nghê Gia cười anh lo xa, khó khăn lắm mới đuổi được anh đi.



Hôm nay, lúc đi ngang qua tấm gương, Nghê Gia liếc nhìn vết sẹo hồng hồng trên bắp chân mình. Có lẽ sẽ mờ đi, nhưng tiệc đính hôn cuối tuần sau cô không thể mặc lễ phục dáng ngắn rồi.



Đúng lúc này cô thấy Việt Trạch xuất hiện trước cửa.



Nghê Gia lập tức nhoẻn cười, nhìn anh rồi lại nhìn gương, oán thán làm nũng: "Anh xem, chân em có sẹo rồi, không thể mặc lễ phục ngắn được nữa".



Cô chờ anh đáp lại, nhưng chỉ nghe tiếng cửa khóa đánh cạch một cái.



Cô khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy nửa bên mặt của Việt Trạch, nét mặt bình tĩnh không có chút cảm xúc nào, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Chưa bao giờ anh như thế trước mặt cô.



Nghê Gia đương nhiên đoán ra có chuyện không ổn, hỏi: "Sao thế?".



Việt Trạch xoay người sang nhìn cô, thản nhiên như anh của ngày xưa, như anh lúc chưa từng qua lại yêu đương với cô: "Anh và ông nội đã thương lượng rồi, cảm thấy chờ em hoàn toàn bình phục đã rồi mới tiếp tục tổ chức lễ đính hôn".



Nghê Gia vừa tiếc nuối vừa sốt ruột, nhưng nghĩ có lẽ là quyết định của ông nội, anh cũng khó xử nên tiến lên, khoác tay anh, dịu dàng ngẩng đầu nhìn anh: "Thật ra em đã khỏe rồi, nhưng cứ nghe lời ông vậy".



Việt Trạch nhìn cô, mấy ngày nay thần sắc cô đã tươi tỉnh hơn nhiều, gương mặt hồng hào, đôi mắt cũng long lanh hơn. Anh thấy lòng nhói đau, nhưng vẫn không nhịn được đưa tay xoa xoa bờ má mềm mại của cô.



Cô ngoan ngoãn mặc cho anh vuốt ve, đôi mắt trong trẻo sáng lấp lánh, dáng vẻ hệt như lúc bình thường ở bên anh, đơn giản ngây thơ, như thể chỉ liếc mắt một cái đã thấy hết nội tâm cô.



Nhưng anh phát hiện ra, anh chưa từng nhìn thấu cô.



Nghê Gia thấy đôi mắt anh lạnh ngắt thì nghi hoặc chau mày, áp tay lên khuôn mặt góc cạnh của anh: "A Trạch, anh sao thế?".



Anh nhìn cô chăm chú một hồi, đột nhiên nhếch khóe môi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm không có bất cứ ý cười nào: "Còn nhớ chính em từng nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không giấu trong lòng, sau khi nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết không?".



Nghê Gia sửng sốt: "Nhớ chứ".



"Vậy, em có gì muốn nói với anh không?"



Nụ cười trên mặt Nghê Gia tắt ngấm, cô lùi lại về phía sau một bước theo bản năng cách anh một khoảng.



Bàn tay anh đang vuốt má cô cũng lơ lửng giữa không trung.



Việt Trạch chậm rãi rút tay lại, nhìn cô. Vẻ đề phòng của cô làm anh tổn thương, nhưng anh vẫn vờ như không, trong đôi mắt sâu xa không gợn lên cảm xúc nào, lặng đi lâu đến mức đủ để mặt trời đã ngả về tây rồi, mới hỏi:



"Sao lại điều tra anh?"



Nghê Gia thả lỏng mặt, lòng chùng xuống, cảm thấy đau lòng, không phải vì mình mà vì anh, vì anh đã bị cô phản bội.



Cô không muốn lừa anh thêm nữa, nghiêm mặt, bình tĩnh nói: "Anh đã muốn lật đổ nhà họ Ninh từ lâu rồi phải không? Anh cũng muốn thâu tóm cả nhà họ Tống và nhà họ Liễu nữa, nên em không thể nén nổi suy nghĩ, nhà em thì sao, có phải anh cũng muốn ngốn nốt cả nhà em nữa không? Em đã điều tra ra 10% cổ phiếu trôi nổi của Hoa thị tại các công ty khác nhau trên thế giới, thật ra đều nằm trong tay anh".



Cô đột ngột ngước mắt lên nhìn anh, xót xa mà phẫn nộ: "Chẳng phải anh cũng lừa em sao? Nếu không phải lần này bác và bà nội em phát thế tấn công nhà họ Ninh, anh sẽ làm gì? Nếu như không có em, anh sẽ làm gì? Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, xem hai nhà đấu đá nhau để anh làm ngư ông đắc lợi, hay là thậm chí còn bắt tay với nhà họ Ninh để khiến nhà em sụp đổ?".



Đôi mắt lạnh lùng yên tĩnh của anh nhìn thẳng vào cô, mãi đến khi cô nói hết mới buông một câu nhẹ như gió thoảng mây bay: "Anh muốn đối phó với ai mà còn cần tìm người hợp tác sao?".



Vẫn vẻ cao ngạo đó.



"Phải rồi", cô chợt tức giận vì sự bình tĩnh của anh, khổ sở cười, "anh giỏi biết bao, hôm nay anh muốn ai chết, người đó không sống quá ngày mai. Nếu ngày nào đó anh muốn tiêu diệt nhà họ Nghê, em và Nghê Lạc chắc chắn cũng không chạy thoát".



Thì ra trong lòng cô, anh chỉ đến thế mà thôi?



Ánh mắt Việt Trạch tối dần, thần sắc rất khó lường:



"Quả nhiên em biết rất nhiều chuyện. Vậy em có biết, anh vốn có thể hủy diệt nhà họ Ninh từ lúc ở Macau, nhưng vì em, anh đã dùng bằng chứng phạm tội của nhà đó để bàn điều kiện với Tưởng Na nên kế hoạch hủy diệt thất bại. Còn 10% của Hoa thị, phải, trong tay nhà họ Việt có cổ phần của các công ty tập đoàn lớn, đương nhiên sẽ gồm cả nhà em trong đó. Nhưng vì em, anh và ông nội chuẩn bị dùng 10% đó để làm sính lễ."



Nghê Gia chợt ngây ra.



Cô không biết, những việc anh nói, cô không biết gì hết.



Đúng thế, chỉ nghe một câu của Khương Hoàn Vũ mà cô đã sinh nghi, nghĩ rằng có lẽ kiếp trước việc nhà họ Nghê bị hủy hoại có khi liên quan đến anh, kiếp này có lẽ cũng không thay đổi được kết cục của kiếp trước, nên cô mới không tin anh.



Nhưng cô phải giải thích thế nào đây? Nói là vì kiếp trước ư?



Nhìn khuôn mặt lãnh đạm đến xa lạ của anh, Nghê Gia biết, sự thiếu tin tưởng và dò xét của cô dành cho anh đã chạm tới giới hạn của anh rồi.



Rõ ràng người bị tổn thương là anh, nhưng sao tim cô cũng nhức nhối thế này, chưa bao giờ cô hận sự đa nghi của mình như thế, mà nhiều hơn thế là sự đau thương. Đúng thế, người cõng quá khứ nặng nề như cô, người mang tính cách không tin tưởng một ai như cô, thật ra vẫn nên cô độc một mình.



Mà anh một mình lang bạt bao năm nay, chẳng lẽ không phải cũng chồng chất vết thương đó sao?



Hai người không trọn vẹn như thế thật ra không nên ở bên nhau, cho dù cẩn thận bao nhiêu, có giả vờ ấm áp thân mật thế nào, nhưng chỉ cần động chạm một chút là ngay lập tức sẽ xù gai tự vệ.



Thật ra, không nên ở bên nhau nữa đúng không?



Cảm xúc tiêu cực tích tụ trong thời gian này đã bùng nổ hoàn toàn.



Nghê Gia tức thì thấy tuyệt vọng khôn cùng, tim đau như bị khoan, cô không biết tại sao lại đau lòng đến thế, ban đầu rõ ràng anh chỉ là đối tượng kết thông gia để cô nương tựa mà thôi, nhưng khi muốn nói ra, vì sao khó khăn nhường ấy?



Cô im lặng và trầm mặc đứng trước cửa sổ, ánh nắng chiều như một bức họa đậm màu trải ra sau lưng cô. Cô vẫn vận quần áo trắng, thanh khiết ngây thơ như nàng công chúa trong bức tranh tường châu Âu.



Gương mặt đỏ ửng vì ráng chiều cũng an nhiên điềm tĩnh, như một sự giải thoát, cô thở một hơi nhẹ như tơ lay:



"Là lỗi của em. Em không đủ tin tưởng anh, tốt hơn hết là chúng ta không nên ở bên nhau nữa nhỉ?" Cô nói mà lòng trống rỗng, trong đầu dâng lên cảm giác choáng váng, tứ chi cũng bắt đầu nhũn ra.



Nghe cô nói xong, Việt Trạch vẫn không thay đổi vẻ mặt, lạnh nhạt nhìn cô. Một lúc sau, anh đột ngột bước về phía cô.



Nghê Gia ngơ ngác, mãi đến khi anh đến gần rồi mới bừng tỉnh né tránh, nhưng những ngón tay lạnh ngắt của anh đã lùa vào mái tóc dài của cô, giữ chặt sau gáy, mạnh đến nỗi cô không tài nào cựa quậy.



Bị anh túm gần như vậy, cô mới phát hiện ra mạch nước ngầm trong đôi mắt đen thẳm của anh bắt đầu tuôn trào, như đang cố gắng ẩn nhẫn điều gì đó. Lời anh nói ra lại tàn nhẫn và không cam lòng kì lạ: "Sao, mọi việc anh làm chưa đủ để em yên tâm à?".



Nghê Gia sợ điếng người vì khí thế của anh, nhưng cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn con kiến cắn đốt trong lòng chợt trào lên, cô run lẩy bẩy, sắp không chịu nổi nữa.



Cô muốn giãy giụa song lại bị anh giữ chặt hơn nữa, anh nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:



"Anh đã yêu em rồi, mà em lại muốn chạy mất?"



Con tim cô run lên, chưa từng nghĩ lần đầu nói lời yêu lại là trong tình cảnh như thế này, nhưng cô không có thời gian cảm động, trong đầu chỉ có một ý niệm: không thể để anh nhìn thấy dáng vẻ kia của cô.



Cô nóng nảy độc đoán gào lên với anh.



"Anh bỏ ra, tôi đã bảo chia tay với anh rồi!"



"Anh đồng ý rồi à?"



Nói lời yêu cô rồi nhận được sự đáp trả này khiến anh nổi điên. Anh kéo sát cô vào bên cạnh, cúi đầu dốc sức cắn môi cô.



"Ưm...!" Giữa hai hàm răng cô truyền ra tiếng kháng nghị loáng thoáng, nhưng còn chưa kịp phát âm hoàn chỉnh đã bị anh nuốt mất.



Cô biết, anh tức giận thật rồi, lực tay anh mạnh đến nỗi gần như muốn bóp nát cô.



Còn anh cúi đầu rất sâu, cắn mút môi lưỡi cô gần như để trút giận, làm cô không thở nổi.



Cô run lẩy bẩy, trái tim như bị ai bóp nghẹt, cơn ngạt thở ùn ùn kéo đến làm cô muốn giằng ra, nhưng tay anh giữ rất chặt, chỉ một bước đã ép cô vào sát tường.



Nghê Gia bị anh hôn cho xây xẩm mặt mày, cảm giác tê ngứa xô từng cơn vào con tim cô, nhưng không phân biệt nổi rốt cuộc là vì anh hay vì nghiện.



Cơ thể cô run rẩy không ngừng, trong chớp mắt như có hàng nghìn hàng vạn con sâu độc đang cắn xé tim cô, không thể dứt nổi tuyệt vọng và bi ai ra được.



Cô hết sức đau khổ, nước mắt cũng ứa ra.



Việt Trạch nghe tiếng cô nức nở, lòng chùng xuống, ngay sau đó, trong miệng anh đã nếm thấy vị nước mắt mằn mặn.



Cô khóc ư?



Cô ghét anh đến thế ư?



Anh rời khỏi môi cô, thấy cô lệ tràn ướt mặt, người suy sụp rầu rĩ.



Anh buông hẳn cô ra, lùi về đằng sau một bước rồi mới nhìn rõ, ánh sáng bên ngoài ấm áp, nhưng sắc mặt cô lại trắng đến ghê người. Việt Trạch nhận ra điều bất ổn, vừa muốn kéo cô đi thì không ngờ cô đột nhiên nhảy bổ đến trước bàn, hai tay run run kéo ngăn kéo, rút ra hàng đống những lọ thuốc to nhỏ.



Việt Trạch giật mình đánh thót.



Nghê Gia như phát điên luống cuống tay chân mở một đống lọ thuốc, song tất cả đều trống không. Cô không cam lòng, tìm từng lọ một, tiếng lọ va vào nhau lạch cạch trong ngăn kéo.



Việt Trạch vội vã đi đến, cầm lọ thuốc lên nhìn thoáng qua, lập tức vỡ lẽ.



Anh cuống quýt ôm chặt cô, thò tay vào trong áo cô sờ thử, toàn mồ hôi lạnh. Anh hung ác như muốn giết người chỉ trong nháy mắt, gào lên: "Ai cho em uống thứ thuốc này?".



Nhưng cô chỉ cắn chặt môi: "A Trạch, anh biết loại thuốc này đúng không? Anh giúp em với, giúp em với!".



Anh im lặng, bất chợt ôm cô vào lòng, vòng tay siết chặt, không hề nhúc nhích.



Nghê Gia liều mạng vùng vẫy, móng tay hung hăng cào ngực anh, nhưng tay Việt Trạch như làm từ thép, mặc cho cô dùng bao nhiêu sức cũng không thể trốn thoát.



Mắt dần mờ đi, người vẫn muốn vùng ra theo bản năng, cơn ngứa ngáy trong người bỗng phun trào như núi lửa, cô hoàn toàn sụp đổ khóc ầm lên: "A Trạch, anh cứu em với, xin anh cứu em, cứu em với!".



Việt Trạch cắn chặt răng, trong ánh mắt sâu thẳm tràn đầy nhức nhối và xót xa, pha lẫn với sự thù hận không có chỗ phát tiết.



Người trong lòng đang giãy giụa như con thú bị vây khốn, đấm đá loạn xạ. Mỗi tiếng cô kêu gào như một con dao đâm vào ngực anh.



Nhưng anh vẫn không buông, có chết cũng không buông ra.



Không biết hai người duy trì sự đối kháng này bao lâu, có lẽ tiêu hao thể lực quá độ, Nghê Gia rốt cuộc không quậy phá được nữa, chuyển thành co giật dữ dội, người run lên bần bật.



Mới chỉ một lát mà người cô đã đẫm mồ hôi, áo trắng dính bết vào người, tóc cũng đã nhỏ giọt.



Cô cắn môi, ánh mắt rã rời nhìn anh, miệng nói mà người run cầm cập: "A Trạch, em chết mất. Anh không cứu em, em thà chết cho rồi".



Anh nhìn chằm chằm vẻ người không ra người của cô, trong lòng rỉ máu, đau đớn: "Gia Gia, không thể làm thế, nếu còn uống nữa, em sẽ chết".



"Nhưng bây giờ em đã chết rồi!" Cô đau đớn thét lên, người lại co giật.



Cô dùng sức níu tay anh, cầu xin đầy hèn mọn: "A Trạch, anh bảo người mang thuốc đến đây cho em được không? Chỉ cần anh cứu em, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh nói gì em cũng nghe, anh bảo em làm gì em cũng làm, được không? Anh cứu em, anh cứu em đi".



Cô đau khổ tột bậc, rồi lại liều mạng chống cự, nhưng không tài nào thoát được sự kiểm soát của anh.



Sau cùng cả hai lôi nhau ngã xuống đất, lần này anh chiếm ưu thế, đè cả người lên cô để chế ngự, dù cô hứa hẹn khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô ích.



Không biết cứ như thế mất bao lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh trở lại, nhũn ra như bùn, toàn thân ướt nhẹp.



Ngay cả Việt Trạch cũng đầy người mồ hôi.



Anh chán chường nằm trên tấm thảm trải sàn cạnh cô, mở to mắt , lặng lẽ nhìn cô. Còn cô từ từ nhắm mắt lại, như mệt quá mà ngất đi, nhưng anh biết cô vẫn tỉnh táo.



Chẳng qua mọi việc vừa nãy đã làm cô không còn đủ sức để mở mắt nữa.



Mặt trời đã ngả hẳn về tây, cảnh chiều hôm dần khép lại, mọi thứ trong phòng đều phủ một tầng bụi mỏng, chỉ có cô là trắng thuần, quần áo trắng, mặt cũng trắng.



Anh vươn tay sang, xót xa vuốt ve khuôn mặt cô.



Đúng lúc này, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào anh, tim anh bỗng đập nhanh khác thường, bàn tay cũng dừng lại giữa không trung. Cô có vẻ đã tỉnh táo lại, lặng lẽ cười: "A Trạch, em muốn tắm".



Anh bế cô lên, cô còn mềm nhũn yếu ớt hơn anh tưởng tượng. Đi vào phòng tắm, chỉnh sang nước ấm, nhìn cô đang ngồi bên cạnh mép nước một lát rồi anh mới ra ngoài đóng cửa lại.



Thời gian trôi đi, Việt Trạch đứng giữa cảnh xâm xẩm tối tù mù, tất cả sự chú ý đều dồn cả vào phòng tắm, thế giới xung quanh im phăng phắc, chỉ có tiếng nước róc rách.



Việt Trạch nhìn đồng hồ, mười phút rồi, rốt cuộc anh không chờ được nữa, xông vào phòng tắm.



Trong bồn tắm lớn hình tròn trải một tấm thảm chống trơn màu đỏ, cô đang nhắm mắt, nằm nghiêng dựa vào thành bồn, cuộn tròn lại như trẻ con, yên tĩnh như đang ngủ.



Mái tóc đen dài của cô nổi lập lờ trên mặt nước như rong biển, váy trắng cũng bồng bềnh bay múa, như một bông tuyết trong bồn tắm tròn màu đỏ.



Anh nhìn gương mặt trầm tĩnh của cô, thầm nghĩ, có lẽ cô thật sự là bông tuyết, chỉ cần chạm tay vào sẽ tan ra.



Anh lo cô sặc nước bèn bước vào trong bồn, định đỡ cô lên, cô lại đột ngột mở to mắt, nhoẻn cười với anh.



Tim Việt Trạch lại đập rộn lên, anh đỡ cô ngồi dậy, nước từ vòi hoa sen xối từ đầu đến chân Việt Trạch, anh nghĩ, quả thật mình cũng cần tỉnh táo lại.



"Em hơi mệt." Cô yếu ớt nói xong, ghé sát vào ngả đầu lên vai anh. Nhìn áo sơ mi bị nước dội và đường cong mượt mà sau lưng anh, cô lại không nhịn được vòng tay ôm chặt anh.



Thân thể hai người chỉ cách nhau một lớp áo mỏng ướt đẫm, sự chênh lệch nhiệt độ cơ thể đầy mập mờ đang trắng trợn trêu ghẹo tiếng lòng đôi bên.



Nghê Gia ôm anh, chợt có cảm giác an toàn sau cơn trống rỗng vừa rồi, không biết vì sự đau đớn ban nãy làm cô yếu lòng hơn, hay là vì vừa rồi khắc khẩu đòi chia tay với anh đã làm cô nhận ra tầm quan trọng của anh.



Cô như một đứa bé tham lam, không muốn buông anh ra.



Vẫn là mùi hương của người đàn ông mà cô thích nhất, không hiểu sao cô lại thấy lòng dạ ngứa ngáy rục rịch, nhưng không phải là vì thuốc.



Cô nhắm mắt lại, xót xa thở hắt ra một hơi thật dài.

-----------------------



66





"Sao thế?" anh nghe cô thở dài, trống ngực loạn nhịp thấp giọng hỏi, nói ra rồi mới ý thức được giọng mình đã khản đặc khô khốc. Mà cơ thể mềm mại của cô lại không hề kiêng dè gì dựa vào ngực anh, làm suy nghĩ của anh đứt đoạn cả.



Nước lạnh xối ra liên tục, nhưng trán anh vẫn túa mồ hôi, lập tức bị dòng nước cuốn đi.



Cô nghiêng đầu tựa lên vai anh, thì thào nói: "Xin lỗi, em có thể rút lại những lời mình vừa nói không? Em không muốn đuổi anh đi, không muốn chia tay anh. Nhưng em lại không muốn để anh thấy điệu bộ đáng thương và chật vật này của em, nên mới nói lung tung. Còn nữa, em không nên điều tra anh, không nên không tin anh. Có lẽ em không quen có những mối quan hệ thân mật như thế nên cảm thấy bất an, đây cũng là lỗi của em. Nhưng", giọng cô rất nhỏ, như một đứa bé phạm lỗi đang xin tha, "đừng giận em được không?".



Anh áp mặt vào gò má lạnh lẽo của cô: "Được".



Nước lạnh chảy qua cơ thể cả hai, đưa hai thân thể nóng rẫy lại gần nhau hơn, cảm xúc da thịt cũng càng rõ ràng hơn.



Anh có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực phập phồng của cô, hơi thở của cô trên cổ anh cũng nóng rực đến mê người.



Anh không biết thần trí cô có tỉnh táo không, nhưng anh thì rất rõ ràng.



Lúc anh vừa vào phòng, áo trắng của cô ướt nhẹp nước, dán sát vào cơ thể, mọi thứ đều rõ như ban ngày. Giờ cô lại nép trong lòng anh, đôi chân thon thả cứ thế cuộn tròn giữa hai chân anh.



Việt Trạch nghiêng đầu, mắt đen trong vắt, lặng lẽ nhìn cô, Nghê Gia cũng đón ánh mắt anh, không sợ sệt, khóe môi cô cong cong: "A Trạch, thật ra em đã yêu anh rồi".



Nghê Gia thở ra một hơi, lại cuộn tròn trong lòng anh, nhắm mắt lại.



Việt Trạch không biết cảm giác trong lòng mình hiện giờ là gì, anh nghĩ có lẽ cô không tỉnh táo, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi câu cô nói đều làm tim anh xốn xang. Nghĩ đến khi cãi nhau, cô đòi chia tay, như thể lúc nào cũng có thể bỏ đi, nhưng lại nghĩ đến câu yêu vừa rồi của cô, cho dù là người bình tĩnh như Việt Trạch cũng không thể suy nghĩ bình thường được nữa.



Nên dù cô có hận anh đến chết, anh cũng phải dùng hết mọi cách giữ cô lại. Giờ phút này, anh không màng gì hết, cho dù có là vực sâu anh cũng không chùn bước.



Sự xúc động và ngang ngược trong lòng đan xen với nhau, anh nổi cáu, sao có thể buông tay người con gái mình yêu chứ?



Anh cúi người, đặt cô xuống bồn tắm, cô cho rằng anh muốn bỏ cô đi, ngỡ ngàng bất lực mở to mắt, giữ chặt ngón tay anh.



Song một giây sau, anh đã ghé người lại gần, hôn đôi môi mềm của cô vô cùng dịu dàng.



Cô nâng tay ôm cổ anh, như ngầm đồng ý, càng như gọi mời. Việt Trạch càng không còn gì để sợ, ngón tay lần cởi chiếc váy của cô.



Nước lướt qua thân thể của cả hai, nhưng Nghê Gia cho rằng, cứ ôm thế này cũng đủ để sưởi ấm.



Nụ hôn của anh lướt dọc cơ thể của cô, những tiếp xúc thân mật và nóng rực truyền vào tận tim cô, làm tim cô run lên. Có trời mới biết anh luôn muốn có được cô toàn vẹn đến chừng nào.



Anh cúi xuống nhìn cô, mà cô cũng đang nhìn anh, khoảnh khắc này, hình như mọi tổn thương và hiểu lầm trước đây đều không còn quan trọng nữa.



Nghê Gia cảm nhận thấy sự thay đổi bên dưới, trong mắt ánh lên vẻ bứt rứt và lo lắng. Ánh mắt Việt Trạch rất sâu, tối đen thăm thẳm, không có bất kì chút ánh sáng nào, giống như đầm lầy đang muốn nhấn chìm cô xuống.



Cô vốn tưởng mình sẽ sợ hãi, nhưng giây phút này, không hiểu tại sao cô lại thả lỏng, dần nhắm mắt lại, khẽ cong khóe môi.



Lòng Việt Trạch run lên, cảm giác ham muốn càng mãnh liệt hơn, giây cuối cùng, anh vẫn không chắc chắn thấp giọng hỏi: "Gia Gia?".



Cô mê man mở mắt ra: "Dạ?".



"Biết tiếp theo anh muốn làm gì không?" Anh nhìn cô chăm chú, thấy mặt cô nghệt ra, nhưng...



"Biết chứ", cô biếng nhác nhắm mắt lại, hướng về anh một lần nữa, "A Trạch, em là của anh".



Việt Trạch không còn lí do gì để do dự, thong thả và kiên quyết hòa làm một với cô.



Nghê Gia chau mày khẽ cong người lại, gục lên bả vai anh, để cảm nhận được nhiều thân mật và ấm áp hơn nữa.



Trong phòng tắm rộng rãi yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng nước ì oạp và tiếng thở dần nặng nề hơn của hai người, có lẽ ngâm nước lạnh hơi lâu, cô không thể nén nổi sự run rẩy, cũng cố gắng rúc sâu hơn vào lòng anh.



Anh chợt dừng lại, rời khỏi cơ thể cô. Cô bỗng cảm thấy mất mát và trống rỗng, mở to mắt, mù mờ nhìn anh không hiểu gì.



Anh tắt vòi hoa sen, kéo cái khăn tắm, bọc cô đang lạnh run lại, giọng khàn khàn: "Lạnh không?".



Nghê Gia gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.



Việt Trạch bật cười, đặt cô lên giường, lau nước trên tóc cô.



Không còn hơi nước thanh thanh, cô hoàn toàn bị bao phủ trong hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh, cơ thể cũng mẫn cảm hơn.



Nghê Gia chỉ thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng căng thẳng, cảm giác tê dại xộc thẳng vào tim, vừa lạ lẫm vừa khó khống chế.



"A!" Cô khẽ thốt lên thất thanh, rồi xụi lơ trong lòng anh.



Anh cũng căn đúng lúc rời khỏi cơ thể cô, nằm bên cạnh ôm chặt cô vào lòng.



Nghê Gia mệt đến mức gần như thoát xác một lần nữa.



Nhưng có vài việc vẫn cần phải nói. Không biết bao lâu sau, cô vùi đầu vào ngực anh, giọng khô khốc mà áy náy: "Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh".



"Em cũng không biết tại sao lại như thế, gần đây em rất hoang mang, rất sợ hãi. Mẹ em sắp qua đời rồi, em càng ỷ lại vào thuốc nghiêm trọng hơn. Mà Ninh Cẩm Niên còn đang trốn ở bên ngoài, rất có thể..."



Cô không thể nói với anh về kiếp trước, nhưng ít nhất cũng không cần giấu giếm nỗi sợ hãi của mình, "Nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ quay về báo thù, sẽ giết bà nội, giết Nghê Lạc. Em thật sự... hoảng hốt hãi hùng đủ lắm rồi. Ngày nào trong lòng cũng là cảm xúc tiêu cực, không biết phương hướng ở đâu, cũng không biết có tương lai hay không. Em sợ mình sẽ lập tức chết đi, mà vẫn còn nhiều việc chưa buông xuống được".



"Xin lỗi anh, em chỉ nghĩ tới việc bất chấp mọi cách để bảo vệ người nhà em, nhưng”, nước mắt cô lã chã tuôn từng giọt, "em đã quên rằng, anh cũng là người thân của em. Xin lỗi, em quên mất. Xin lỗi anh, lúc em gặp chuyện luôn làm anh tổn thương. Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa. Đừng đi, đừng bỏ em, được không?".



Cô vươn tay ôm cổ anh, khóc nức nở không chịu buông ra.



"Anh biết rồi." Ánh mắt anh sâu thẳm, kề sát má cô, "Sau này chúng ta bắt đầu lại từ đầu".



Bắt đầu lại một lần nữa, thật sự có thể bắt đầu lại một lần nữa sao?



Nghê Gia nhắm đôi mắt đã khóc tới mệt, dựa sát vào lòng anh, rõ ràng đã yêu anh, rõ ràng muốn dựa dẫm, tại sao cô còn mắc sai lầm này? Cũng may đã được tha thứ rồi, cũng may còn có thể sửa sai, bằng không, cô nên đi đâu để tìm anh về bây giờ.



"Em hứa, sau này sẽ thật ngoan, làm việc gì cũng hỏi anh, không che giấu, không nghi ngờ!" Cô khóc lâu, âm mũi rất nặng, giọng cũng khàn khàn, nhưng lại có vẻ nũng nịu.



"Ừm." Việt Trạch bình tĩnh trả lời.



Thực ra, anh đã tha thứ cho cô từ sớm.



Anh biết, uống thuốc này nhiều sẽ khiến người ta nôn nóng bất an, cảm xúc tiêu cực dâng lên, mất khả năng phán đoán.



Cú sốc của vụ tai nạn làm cô bắt đầu uống thuốc lại, anh có thể tưởng tượng ra thời gian này cô chán chường tuyệt vọng nhường nào. Anh thậm chí còn hận bản thân mình, bao lâu như thế mà không phát hiện ra sự khác thường nơi cô.



"Anh sẽ tìm bác sĩ chuyên nghiệp giúp em cai thuốc, so với thuốc phiện, thuốc này chắc sẽ đỡ hơn", anh nói.



Cô gật gật đầu, ngẩng lên nhìn anh: "Sao anh lại hiểu rõ thế, chẳng lẽ...". Mắt cô tối sầm lại, chút đau lòng lóe lên trong mắt, chẳng lẽ anh cũng...



Khi thấy vẻ mặt đó của cô, anh nhếch khóe môi, lại nở nụ cười, đượm vẻ bất đắc dĩ: "Lúc ở Tân Cương về, anh bị gãy mất vài cái xương, cả ngày không nhúc nhích được. Khi đó còn nhỏ, không chịu được đau như bây giờ nên trộm thuốc uống. Có lần uống quá liều, suýt mất mạng".



Nghê Gia ngơ ngác nhìn nét mặt nhẹ tênh như đang kể chuyện của người khác của anh, nhất thời ngổn ngang trăm mối, lòng nhâm nhẩm đau, lặng lẽ nép sát vào anh.



Lặng đi một lát, cô mới hỏi: "Sau đó thì sao?".



"Chú của anh tức bố của Thiên Dã, lúc đó ông ấy còn đang làm sĩ quan quân đội đã lôi anh vào trong quân." Anh nhớ lại những ngày đó, không nhịn được bật cười, "Anh bị cảm không được uống thuốc tây, chỉ được uống thuốc Đông y. Có mấy lần mãi vẫn không đỡ, ông ấy bèn lừa anh uống rượu đế, chẳng biết tại sao lại khỏe lên. Lúc đó người anh bé tí, đánh nhau với ông ấy, ông ấy lười chẳng buồn ngó đến, túm cổ ném anh bay đi. Một thời gian sau anh có tiến bộ hơn, nhưng vẫn không đấu lại được, một tay ông ấy chụp lên đầu anh, anh có đấm có đá thế nào cũng không chạm đến".



Nghê Gia tưởng tượng ra hình ảnh đó, cũng phì cười theo.



Anh liếc xuống, thấy cô giàn giụa nước mắt, nhưng cuối cùng cũng cười, giờ mới yên lòng.



Cô rúc vào lòng anh, cảm thấy dần mệt nhọc. Hai người ôm lấy nhau.



Trăng thanh tĩnh mịch.



Nghê Gia lặng lẽ ngủ, rồi lặng lẽ tỉnh.



Cơn ngủ không mộng mị, an lành như vòm trời xanh thăm thẳm, đã lâu rồi cô không có một giấc ngủ dịu êm như thế.



Cô mở to mắt, trong ánh trăng sáng, người đàn ông bên cạnh ngủ rất say sưa yên bình. Lồng ngực anh vẫn ấm nóng như thế, tiếng tim đập vẫn khỏe khoắn và an toàn, thật ấm áp, ấm áp đến mức cô chỉ muốn lao vào lòng anh mãi mãi không rời ra.



Cô ngước mắt, ánh trăng đong đầy trong đôi mắt đen.



Anh đang ngủ say, trên mặt không còn vẻ lãnh đạm hoặc sắc sảo của ban ngày nữa, anh trong khi ngủ, mọi góc cạnh đều mềm ra.



Nghê Gia chăm chú nhìn anh hồi lâu, trong lòng im lặng.



Cuối cùng, cô khe khẽ nhấc cánh tay anh khoác trên eo mình ra, nhẹ nhàng chậm rãi đặt xuống, vén chăn lên, xuống giường khoác áo ngủ vào rồi đi ra ngoài.



Gió đêm trên sân thượng rất lớn, thổi bồng tấm áo choàng trắng của cô như một con diều trắng. Gần đây cô gầy yếu, đứng trước gió mạnh cô khó khăn lắm mới đến được rìa mái nhà.



Ánh trăng rất đẹp, như dòng thủy ngân chảy xuống khoảng núi xanh biêng biếc, mặt cỏ trải dài nhấp nhô, mênh mông đến mức làm lòng người đắm chìm.



Nghê Gia ngẩng đầu, bầu trời đầy những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng, cao xa, sâu thẳm, giống đôi mắt của Việt Trạch.



Cô hít một hơi thật sâu, chớp đôi mắt đã mờ sương, mặc cho gió thổi tung mái tóc dài và chiếc áo ngủ.



Nghê Gia cúi đầu, đôi chân trần nhích lên phía trước một bước, bóng tối dưới lòng bàn chân như vực sâu vạn kiếp không thể trở lại, cảm giác hưng phấn kì lạ làm con người ta choáng váng mà kích thích.



Cô còn nhớ, kiếp trước, cô đã rơi xuống như thế, như bay ngược gió, rất tự do, cũng rất kích thích.



Đất trời im phăng phắc, chỉ có tiếng gió vù vù lướt qua tai.



Nghê Gia cúi xuống nhìn bóng tối dưới chân, bỗng nhoẻn cười.



Số phận của cô sẽ là giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước sao?



Cô không bao giờ tin nữa.



Trước kia mỗi lần lên cơn nghiện, cô luôn thấy vừa bất đắc dĩ vừa không còn sức lực, nhưng hôm nay, cô đã thành công, trong lòng cô tràn trề hi vọng.



Cô của kiếp này có nhiều bạn bè như thế, có nhiều thay đổi như thế, nhất định có thể bỏ hẳn sự lệ thuộc vào thuốc, nhất định sẽ nhìn thấy Nghê Lạc và Hoa thị ngày một tốt hơn, chính cô cũng sẽ thật sự càng ngày càng tốt hơn.



Cớ chi phải để những chuyện quá khứ làm khổ bản thân?



Cố gắng mà sống vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất!



Kiếp này và kiếp trước khác nhau quá nhiều, Nghê Lạc không giống kiếp trước, cô cũng không giống, giờ còn có Việt Trạch và người thân ở bên cô.



Cho dù là Ninh Cẩm Niên hay số mệnh, cô có thể đập tan hết.



Gió đêm thổi phần phật từ sau lưng, trọng tâm của Nghê Gia chênh vênh, nhưng cô vẫn khống chế được mình, thân thể loạng choạng như đang chòng ghẹo thần chết, vô cùng hưng phấn.



Nhưng cô cũng không đứng đó lâu, đang định lùi về đằng sau thì đột nhiên bị ôm eo giật về.



Cô chợt như con rối gỗ bị một sức mạnh khủng khiếp kéo xoay ngược lại, xô vào lồng ngực quen thuộc kia.



Trong gió đêm rít gào, mùi cơ thể thân thương của anh lại càng nhạt hơn.



"Em muốn đi đâu?"



Việt Trạch mất đi sự bình tĩnh, giọng run rẩy, pha lẫn uy hiếp đầy khủng hoảng, "Muốn đi đâu?".



Anh sống chết ôm chặt đầu cô, như dùng hết sức lực để ôm lấy cả thế giới này, đôi mắt sâu thẳm không chớp, nhìn chằm chằm vào bóng tối vô biên. Anh đang run rẩy, đang sợ hãi.



Cô bị ôm chặt không thở nổi. Cô biết anh đang hiểu nhầm, muốn giải thích thì chất lỏng ấm nóng đã chảy từ tóc mai xuống mặt cô, chốc lát đã lạnh đi vì gió.



Nghê Gia giật mình.



Trên mặt cô đều là nước mắt lạnh lẽo của anh.



Mắt cô cay cay, cô hơi nghiêng đầu, dán sát vào khuôn mặt đẫm nước của anh, vòng tay ôm eo anh, nhẹ nhàng nói: "Anh hiểu nhầm rồi, em không muốn bỏ đi...".



"Không được phép!" Anh nghẹn ngào mà hung dữ ngắt lời cô, "Anh đã nói rồi, cho dù em muốn đi đâu, chỉ cần nói với anh, anh cũng sẽ đến đó cùng em. Nơi nào cũng được. Nhưng không phải bây giờ".



Nghê Gia ngây ra, mắt lướt qua bả vai anh, những ngôi sao trên trời hình như đang bồng bềnh chập chờn trong nước.



"Gia Gia, đừng từ bỏ. Đừng từ bỏ, được không? Em sẽ khá lên, nhất định sẽ khá lên."



Cô khẽ khàng nhắm mắt lại, nước mắt long lanh chảy xuống: "Được".



Hôm sau, Việt Trạch tìm tư vấn tâm lý, bác sĩ, chuyên gia cai nghiện lại gom thành một nhóm, đặc biệt hỗ trợ Nghê Gia bỏ hẳn sự phụ thuộc vào thuốc.



Bác sĩ nói tình hình của cô cũng không nghiêm trọng lắm, mới chỉ là giai đoạn đầu, nếu đợt trị liệu này có hiệu quả tốt, thì khả năng diệt trừ tận gốc và hồi phục là rất lớn.



Nghê Gia rất hợp tác, cô có bà nội, có mẹ, có em, có A Trạch, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, cô phải sống cho thật tốt.



Hôm nay, khi Nghê Gia và Việt Trạch ngồi trong phòng khách, nghe bác sĩ nói về tình trạng của cô thì Nghê Lạc đột nhiên đi vào, theo sau còn có mấy tay đạo sĩ.



Nghê Gia đưa mắt ra hiệu cho mấy bác sĩ kia không nói nữa, rồi đứng dậy nhìn Nghê Lạc: "Hôm nay lại rỗi rãi thế à?".



Không ngờ Nghê Lạc lại hung hăng nhìn cô, như muốn đánh người: "Nghê Gia, chị bị bệnh mà sao không nói cho em biết?”.



Nghê Gia sửng sốt, cảm thấy không ổn, còn chưa mở miệng, ngón tay Nghê Lạc đã gõ vào trán cô: "Loại người sống nguyên tắc như Từ Hiền mà lại uống thứ thuốc này chắc?”.



Nghê Gia thầm cả kinh, Nghê Lạc đã biết, liệu có giống như kiếp trước...



"Nghê Gia", giọng Nghê Lạc đột nhiên dịu xuống, nhìn cô xót thương, "sau tai nạn xe chị không chịu được mới uống thuốc à? Chẳng trách em thấy chị khỏe thế, thì ra là biểu hiện giả do uống thuốc".



Cậu đau lòng nói, thoắt cái đã hung dữ lườm cô: "Sao chị cứ làm người ta không yên tâm thế hả? Giờ em càng ngày càng tốt, còn chị thì càng ngày càng bừa bãi".



Mặt Nghê Gia xám ngoét như tro. Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn Việt Trạch rồi mới nói với Nghê Lạc: "Lỗi của chị, chị không chấp nhận được vụ tai nạn, nhất thời không khống chế được mình, kết quả là càng uống càng nhiều, nên...".



"Biết thừa là không thể tin tưởng chị mà." Nghê Lạc tiếp tục móc mỉa cô, nhớ ra việc chính, nói tiếp, "Đúng rồi, em dẫn mấy đại sư đến đây, giúp chị ổn định nỗi lòng".



Nghê Gia liếc nhìn mấy đạo sĩ có vẻ tiên phong đạo cốt sau lưng cậu, đột nhiên thấy hoảng: "Em đừng làm như bắt yêu quái thế có được không?".



Nghê Lạc chau mày: "Ổn định tâm tình, vượt qua cảm xúc nóng nảy, là cách trợ giúp rất tốt, biết chưa?".



Nghê Gia thấy cậu cằn nhằn thao thao bất tuyệt, liền mặc kệ cậu, quay sang định nhờ bác sĩ và Việt Trạch đuổi cậu và đám đạo sĩ đi, không ngờ Việt Trạch và các bác sĩ lại cùng đứng về một phe.



Việt Trạch: "Phải thử mọi cách, ngựa chết rồi cũng phải ra sức cứu".



Nghê Gia đá anh: anh mới là ngựa!



Bác sĩ: "Cậu Nghê Lạc nói rất có lý, cô Nghê Gia nóng nảy cần phải tĩnh tâm".



Nghê Gia đen mặt: ông mới nóng nảy, cả bệnh viện các ông đều nóng nảy thì có.



Kết quả là trong ánh nắng chiều ấm áp, dưới sự hướng dẫn của mấy đạo sĩ, một tốp người ngồi cả ở phòng khách rộng rãi, xếp bằng chân ngồi trên thảm trải sàn.



Mấy diễn viên phụ còn tích cực như thế thì đương nhiên diễn viên chính Nghê Gia cũng không thể chối từ. Tuy cô ngồi xếp bằng theo, nhưng lại vô cùng hoài nghi hiệu quả của phương pháp trị liệu bằng ý thức này.



Mấy đạo sĩ bắt đầu nhẹ nhàng chậm chạp trầm tĩnh tụng kinh, Nghê Gia lại mất tập trung, lén mở mắt nhìn thử. Phía đối diện, Việt Trạch và Nghê Lạc đều im lặng nhắm mắt, vẻ mặt thả lỏng xưa nay chưa từng thấy, cả hai đều vô cùng tuấn tú.



Trong lòng cô bỗng thấy dạt dào xúc động.



Một người là người yêu của cô, một người là em trai của cô, đây là thế giới kiếp này của cô.



Có hai người họ ở bên cạnh, cô còn tiếc nuối và sợ hãi gì nữa.



Cô mỉm cười, lại bị một đạo sĩ bên cạnh bắt gặp.



Đạo sĩ nọ ôn hòa liếc nhìn cô, khe khẽ lắc đầu, Nghê Gia như học sinh nói chuyện riêng bị giáo viên bắt được, áy náy cười, nhanh chóng nhắm mắt lại.



Nội tâm cô dần bình tĩnh, thế giới như một dòng sông rộng lớn êm ái, lặng lẽ chảy xuôi, chỉ có tiếng gió mát vi vu ngoài cửa sổ, tiếng chim nhỏ đập cánh giữa vòm không, thậm chí còn có thể nghe tiếng hạt nắng đậu xuống ngọn cỏ non.



Thật yên tĩnh!



Trong lòng cô chỉ có một tiếng nói vang vọng: thật là tốt!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom