• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên kim đại chiến (1 Viewer)

  • Chương 1 + 2

Chương 1

Nghê Gia mở mắt mà đầu đau như búa bổ, sợ phát khiếp vì cảnh tượng trước mắt. Cô nhớ rằng mình đã nhảy từ tòa nhà cao năm mươi chín tầng xuống chứ không phải đang tham gia buổi tiệc thác loạn trước mặt.



Theo lý thuyết, giờ cô hẳn phải nát như cái bánh thịt mới đúng chứ chẳng phải đang nằm úp sấp trên bàn như thế này.



Đèn thủy tinh, rèm lụa mỏng, cửa sổ sát sàn, sofa trắng, rượu champagne, ly đế cao…



Nghê Gia vội vàng rời khỏi bàn, liếc sang mấy cô ả đang mơ màng bên cạnh, chạy một mạch đến phòng gửi đồ mà không hề quay đầu lại.



Cô vừa nhìn đã thấy ngay tủ đồ đính tên “Nghê Gia”, liền mặc quần áo, nhấc chiếc túi xách lạ hoắc và cổ lỗ rồi vội vã rời khỏi.



Cô ngờ vực bước vào thang máy, cảm thấy lạ lùng.



Tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc với tất cả những thứ ban nãy? Hơn nữa, Hermès
_.gif
ra loại túi xách cổ lỗ sĩ này từ bao giờ thế?



_.gif
Một nhãn hiệu thời trang cao cấp và lâu đời bậc nhất nước Pháp, được thành lập vào năm 1837 bởi Thierry Hermès.



Liệu cô có cầm nhầm không nhỉ?



Nghê Gia lục lọi xem thử, khi nhìn thấy chiếc iPhone5 màu đen trong túi thì giật nảy mình.



Đây là loại điện thoại cô dùng lúc học đại học mà, sao lại thế này? Mở màn hình lên, Nghê Gia lại giật mình thêm một lần nữa. Năm 2013?



Trời! Chẳng lẽ, cô – hai mươi chín tuổi của năm 2023, nhảy từ cao ốc xuống lại trở thành cô – mười chín tuổi của năm 2013?



Hóa ra là vậy.



Chẳng trách lại quen thuộc nhường ấy.



Đúng thế, năm 2013 – mười năm về trước, cô bị Mạc Doãn Nhi lừa tham gia một buổi tiệc, rồi thất thân.



Nghê Gia bất chấp mình đang ở trong thang máy, vội vã sờ thử toàn thân, không thấy đau đớn gì, xem ra việc buồn nôn đó chưa từng xảy ra.



Nghê Gia ngắm nhìn hình bóng mình trong gương, khuôn mặt ngây ngô này, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không che được nét non nớt, không phải cô của tuổi mười chín thì là ai?



Cô mở di động, ngón cái với móng tay sơn đỏ tươi nhẹ nhàng lướt trên màn hình, từng cái tên trong danh bạ trượt đi như nước chảy. Ánh sáng của màn hình hắt vào đôi mắt trong veo ngờ ngợ của cô đầy nhức nhối.



Đôi môi thoa son đỏ thắm lạnh nhạt cong lên: A, các bạn thân mến, tôi đã về rồi đây!



Nghê Gia lấy thẻ phòng trong túi ra, tìm phòng mình rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô phải quay lại Bắc Kinh ngay bây giờ. Cô nhớ, cuộc sống của mình bắt đầu bị hủy diệt tại chính thời điểm này.



Gia tộc diệt vong, bán mình cầu vinh, mất sạch tôn nghiêm…



Bị đẩy đến bước đường cùng, trong khoảnh khắc rơi từ sân thượng xuống, cô từng nghĩ, nếu được sống lại một lần, cô nhất định sẽ thay đổi vận mệnh gia tộc và bản thân mình.



Cô lại đột nhiên run lẩy bẩy, lúc ấy cô nhảy lầu còn là do lên cơn nghiện nên thần trí không tỉnh táo. Cô cuống quýt kéo tay áo, tỉ mẩn nhìn vài lần, không có vết kim!



Trái tim đập loạn xạ giờ mới dần chậm lại, cô căng thẳng quá rồi, việc nghiện ngập phải vài năm nữa mới có.



Haizz, trước kia tuy cô ngang ngược càn quấy, hại người khác nhiều, song cũng không đến mức khiến chúng dùng cách mất hết nhân tính là tiêm thuốc này để đối phó cô.



Bị giam trong nhà kho dơ dáy tối om, một tháng trời liên tục bị tiêm thuốc phiện quá liều, những ngày tuyệt vọng đau đớn đến mức hủy trời diệt đất kia, dẫu có sống lại bao nhiêu lần cô cũng không tài nào quên nổi.



Mỗi lần lên cơn nghiện là một lần khổ sở, muốn sống không được muốn chết không xong, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy được sống lại sạch sẽ khỏe mạnh đã rất may mắn rồi.



Cô không muốn sống cuộc đời của kiếp trước thêm một lần nào nữa.



Ngồi máy bay cá nhân rời khỏi Thượng Hải, Nghê Gia mệt không mở nổi mắt, nhưng lòng lại rối bời không thể ngủ yên, cho dù chỉ là gà gật chốc lát cũng không thể.



Cô nhớ lại kiếp sống ngắn ngủi của mình, hai mươi chín năm. Ôi, Nghê Gia, mày đã phá hoại đời mày thế nào vậy?



Hai mươi chín năm, một đoạn mười tám năm, một đoạn mười một năm.



Mười tám năm đầu, Nghê Gia có tên là Mạc Doãn Nhi, là một đứa bé nghèo khổ mồ côi cha được mẹ là Mạc Mặc nuôi nấng.



Lúc đó, cô và Tống Nghiên Nhi giàu có là bạn. Tống Nghiên Nhi là con gái rượu độc nhất của nhà họ Tống, được mọi người cưng chiều từ bé, luôn được các nữ sinh khác ngưỡng mộ. Cô gái có điều kiện tốt như vậy lại rất tốt bụng, chân thành hiền hòa với tất cả mọi người.



Tuy Nghê Gia thi thoảng cũng ghen tị với sự may mắn của cô bạn, nhưng cô thật sự yêu quý tấm lòng lương thiện của Tống Nghiên Nhi. Hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ rằng mình mãi mãi chỉ đóng vai người bạn của nữ chính trong phim truyền hình.



Cô gái nào cũng có giấc mơ công chúa, nhưng không phải cô gái nào cũng có thể làm công chúa.



Tống Nghiên Nhi còn có một cô bạn thân Mạc Doãn Nhi khác (khi ấy, cô ả vẫn còn mang tên Nghê Gia, vẫn còn là cháu gái cả của nhà họ Nghê danh gia vọng tộc).



Từ ngày đầu tiên biết Mạc Doãn Nhi, Nghê Gia đã không ưa được tính nết của cô ả. Hai người vừa nhìn nhau đã thấy gai mắt, tranh giành cấu xé đủ kiểu.



Mãi cho đến một ngày, chuyện con thật con giả cẩu huyết đã rơi vào người Nghê Gia và Mạc Doãn Nhi. Nghĩ đến cảnh Mạc Doãn Nhi tu hú chiếm tổ chim khách, hưởng thụ đãi ngộ của con cháu họ Nghê mười tám năm qua, sự chán ghét của Nghê Gia đối với cô ả đã thăng cấp thành thù hận.



Khốn nỗi Mạc Doãn Nhi trời sinh tốt số. Sau khi bị đánh hiện nguyên hình, ả vẫn là cô con gái hoàn hảo trong lòng bà mẹ Trương Lan nhà họ Nghê. Thậm chí, em trai sinh đôi Nghê Lạc biết cô ả không phải chị ruột còn yêu ả say đắm nữa.



Mạc Doãn Nhi vừa mất đi cái danh tiểu thư nhà họ Nghê thì lại trở thành cô hai nhà họ Tống nhờ cuộc hôn nhân giữa Mạc Mặc và cha của Tống Nghiên Nhi.



May mắn hơn nữa chính là cuộc sống quý tộc mười tám năm đã khiến ả trở thành một thục nữ hàng thật giá thật từ trong ra ngoài, khiến Ninh Cẩm Niên – cậu chủ nhà họ Ninh trúng tiếng sét ái tình, nguyện yêu thương cô ả trọn kiếp.



Ả cao sang quyền quý, khí chất thanh nhã, tuy không được các chị em quý mến song lại nhận được vô số yêu chiều từ cánh đàn ông. Chỉ cần là người cô ả vừa ý, anh chàng đó chắc cũng quỳ mọp dưới gấu váy hồng
_.gif
mất.



_.gif
Nguyên văn là “quỳ dưới váy thạch lựu”, là loại váy các cô gái trẻ thời Đường rất chuộng. Câu này bắt nguồn từ tích Đường Minh Hoàng lệnh cho bá quan văn võ, phàm gặp Dương quý phi đều phải quỳ xuống hành lễ, không quỳ sẽ mang tội khi quân. Sau này tích này để chỉ sự tôn thờ phụ nữ.



Còn Nghê Gia quay về với địa vị của mình thì đúng là trời sinh mang kiếp bia đỡ đạn.



Cô lăn lộn dưới đáy xã hội mười tám năm, thói quen không nho nhã đã ăn sâu vào máu, giờ rất khó để hòa nhập với vị trí xã hội thượng lưu của Nghê Gia.



Trong bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, Nghê Gia không biết đi giày cao gót, không biết dùng dao dĩa, không hiểu lễ nghi bàn tiệc, không biết khiêu vũ giao lưu. Còn Mạc Doãn Nhi thì khí chất tao nhã, thu hút ánh mắt của mọi gã đàn ông ở đó. Mà Ninh Cẩm Niên, người đàn ông tuyệt vời, vào chính giờ phút ấy trúng tiếng sét ái tình với Mạc Doãn Nhi, từ đó trở đi không rời không bỏ.



Giờ Nghê Gia mới biết, rốt cuộc cô đã đánh mất điều gì suốt mười tám năm nay.



Cô đánh mất sự giáo dục, cách tu dưỡng. Tất cả những gì họ Nghê hun đúc nên, khí chất và vẻ đẹp toát ra trên người Mạc Doãn Nhi, đáng lẽ đều phải là của cô!



Mười tám năm nay, cô chỉ biết trốn đông tránh tây, khua môi múa mép, gian lận đảo điên, dùng mọi thủ đoạn để mưu sinh. Đáng lẽ cô đã không cần phải là người như thế.



Từ đó Nghê Gia vừa thúc ép mình dành thêm thời gian học đủ các môn, vừa đối chọi với Mạc Doãn Nhi trên mọi mặt trận. Về sau phát hiện ra bạn trai Khương Hoàn Vũ của mình bị Mạc Doãn Nhi lợi dụng chơi bời, cô bắt đầu điên cuồng trả thù mà không đếm xỉa tới bất cứ điều gì.



Nhưng đối thủ lại là Mạc Doãn Nhi vạn người mê, ả luôn luôn có các anh chàng ra tay cứu giúp, ngay cả bạn của Nghê Gia là Tống Nghiên Nhi cũng nghiêng về phía Mạc Doãn Nhi. Thậm chí đến em trai sinh đôi Nghê Lạc cũng trồng cây si cô ả.



Sau này, sản nghiệp nhà họ Nghê mất sạch dưới tay Nghê Lạc đã không chí tiến thủ còn phong lưu thành thói, và Nghê Gia vì trả thù mà kéo theo một đống kẻ thù.



Kết cục, nhà họ Nghê nhà tan cửa nát.



Nghê Lạc vì luôn bị lời ngon tiếng ngọt của Mạc Doãn Nhi dỗ dành, cho rằng cô ả thật lòng yêu mình, vất vả theo đuổi tán tỉnh cô ả nên bị Ninh Cẩm Niên căm ghét. Sau đó lại vì Tống Nghiên Nhi bất cẩn lộ ra việc chị gái bị tiêm thuốc, cậu chạy đến tìm Ninh Cẩm Niên báo thù, rồi bị bắn chết.



Trên máy bay, Nghê Gia mơ màng nhớ lại, khốn khổ đến mức không kiềm chế nổi thét chói tai.



Vài tiếng sau, máy bay đáp xuống phía sau núi nhà tổ họ Nghê.



Nghê Gia từ chối lên xe, khép chặt vạt áo gió phong phanh đi bộ về, gió đêm trong núi mát mẻ thanh vắng. Đầu óc cô ngây ngấy sốt, giờ cô cần tỉnh táo và bình tĩnh lại.



Những oán hận trước kia dù là vô căn cứ hay có nguyên nhân, thì sau khi sống lại cô cũng khó có thể dễ dàng kiểm soát những tình cảm mãnh liệt đó. Nhưng cô cũng thừa hiểu, việc quan trọng trước mắt vẫn là bảo vệ gia tộc này. Cô không cam lòng để nhà họ Nghê bị hủy trong tay em trai mình.



Tuy cô chỉ sống trong nhà họ Nghê mười một năm, tình cảm mọi người dành cho Mạc Doãn Nhi sâu sắc hơn dành cho cô, nhưng máu mủ ruột rà vẫn không thể xóa nhòa.



Nếu muốn cứu vãn số phận gia tộc, người đầu tiên cần thay đổi chính là em trai Nghê Lạc, và thứ hai là bản thân cô.



Làm cách nào để biến một cậu trai cặn bã từ đầu đến chân thành một người đàn ông có trách nhiệm biết gánh vác?



Làm cách nào để biến bản thân từ một đứa dốt nát lú lẫn đầu óc vì ghen ghét thành một cô tiểu thư danh gia vọng tộc không quay quanh người khác mà chỉ tập trung lột xác cho mình.



Chương 2

Nhà tổ họ Nghê được xây dựng từ thế kỷ trước, kết hợp giữa gác lửng Trung Quốc và nhà lầu phương Tây, đã tu sửa nhiều lần nhưng vẫn luôn duy trì phong vị cổ kính ban đầu.



Năm 2021, vì tranh đoạt cổ phiếu của Vận tải Hoa thị, Nghê Gia và Nghê Lạc đã bán đứt tòa nhà cổ này cùng với nông trường sau núi và cả trăm mẫu đất rừng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.



Cụ ông cụ bà, ông nội bà nội, bố và toàn thể gia tộc được chôn cả trong lăng mộ sau núi. Lúc đó, hai người đã cùng đường bí lối đến mức nào mà phải bán mảnh đất này đi?



Người sống không thể sống tiếp, mà người chết cũng chết không yên.



Phòng ngủ phía nam tầng một lấp loáng ánh đèn, đó là phòng của bà nội. Nghê Gia chuẩn bị đi vào, chợt nghe giọng của mẹ Trương Lan: “Mẹ, cứ giao việc tập đoàn cho con quản lý đi. Mẹ không được khỏe, Lạc Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện, về phần Doãn Nhi, con bé vẫn chưa…”.



“Doãn Nhi cái gì? Nó đã sửa lại tên thành Nghê Gia rồi”. Giọng bà nội vừa trầm thấp vừa vững vàng, không giận mà vẫn có uy.



Trương Lan cười xấu hổ: “Con nhất thời quen miệng”.



Bà nội vẫn lạnh như tiền: “Chị không cần quan tâm đến việc của tập đoàn. Chị có nhiều ý tưởng như thế, chi bằng vun đắp tình cảm với Gia Gia nhiều hơn đi. Con bé chịu khổ mười tám năm bên ngoài, để con sẻ nhép tạp chủng của phường đào kép kia chiếm tổ phượng hoàng những mười tám năm”.



Trương Lan và Mạc Mặc đều là ngôi sao của những năm đầu thập niên chín mươi, nghĩa tình phải nói là vô cùng chan chứa.



Trương Lan nghe xong lời mẹ chồng nói, cảm thấy hết sức oan uổng, Mạc Mặc cũng chỉ bế nhầm con thôi, hơn nữa, nhà họ Nghê nuôi Mạc Doãn Nhi bao năm như thế, sao lại là sẻ nhép tạp chủng được?



Nhưng thị cũng không tiện tranh luận, vội thoái thác trách nhiệm: “Mẹ, Doãn, à không, con bé Gia Gia cũng lập dị lắm. Ngày nào cũng cãi nhau với Lạc Lạc thì thôi con cũng mặc, nhưng nó không thích trò chuyện với con. Con… con thật sự không biết phải vun đắp tình cảm với nó thế nào cả”.



“Sao chị không tự nhìn lại mình xem hàng ngày chị làm những gì?” Bà cụ dộng cây gậy xuống sàn gỗ. “Sau khi Mạc Doãn Nhi đi, một ngày chị gọi điện thoại cho nó hơn ba tiếng đồng hồ. Chị tưởng Gia Gia điếc rồi hay sao? Còn nữa, cứ dăm ba hôm nó lại chạy sang bên này làm gì? Vừa đến là kéo chị với Lạc Lạc chơi đùa cả ngày, gạt Gia Gia sang một bên. Hôm ấy tôi thấy Gia Gia đứng trong xó, nom còn thận trọng khép nép hơn người ở, tôi đau lòng, còn chị, lòng dạ chị làm bằng gì hả?”



“Tôi cho chị hay”, bà nội hạ lệnh, “sau này trừ khi Gia Gia lên tiếng, nếu không Mạc Doãn Nhi không được phép bước vào nhà họ Nghê nữa. Nếu chị thích Mạc Doãn Nhi như thế, muốn gặp nó như thế thì liệu mà dỗ dành cho Gia Gia vui. Tôi không can thiệp được trong lòng chị bất công thế nào, nhưng ngoài mặt chị cũng phải làm ra dáng cho tôi”.



Trương Lan bị mắng như tát nước vào mặt, vội vàng vâng dạ trả lời: “Vâng”.



Nghê Gia đứng trước cửa, nước mắt ứa ra.



Cô vẫn cho rằng bà nội cay nghiệt hà khắc, nhận cô làm cháu gái chỉ vì trách nhiệm chứ thực chất không ưa gì cô, thế nhưng, chẳng qua là do cách thể hiện của bà gượng gạo mà thôi. Ân hận nhất chính là, năm Nghê Gia hai mươi tuổi, bà nội bất ngờ ngã cầu thang rồi qua đời.



Bây giờ bà vẫn còn sống, thật tốt biết bao.



Nghê Gia lau nước mắt, lại nghe bà nội thở dài: “Thằng Lạc Lạc hư thân mất nết đều tại chị nuông chiều quá. Gia Gia đi theo Mạc Mặc sống kiếp nghèo hèn mười tám năm, không thể thay đổi chỉ trong chốc lát. Tập đoàn Vận tải Hoa thị to như thế một mình chị cũng chẳng quản lý tốt được. Xem ra chỉ có thể giao quyền kinh doanh cho người ngoài thôi”.



Nghê Gia ngẩn người.



Một giây sau, Trương Lan khen tới tấp: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo. Chuyển giao quyền kinh doanh cho người khác, chúng ta giữ chút cổ phần cũng rất tốt”.



Bà nội không nói tiếp, dường như bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này để sau hẵng nói, chị đi lo việc của chị trước đi”.



Trương Lan nói vài câu nịnh nọt nữa rồi mới vui mừng khấp khởi đi ra.



Nghê Gia nhanh chân trốn sau tấm bình phong, liếc nhìn bóng lưng đầy hào hứng của Trương Lan, ánh mắt chợt lạnh đi.



Sau khi bà nội mất, Trương Lan tặng quyền kinh doanh của Hoa thị và 25% cổ phần cho Mạc Doãn Nhi coi như của hồi môn, gói ghém lại dâng cho Ninh Cẩm Niên. Còn Nghê Gia sau đó thảm bại trong cuộc chiến giành cổ phần, hoàn toàn phá sản. Sau khi Vận tải Hoa thị đổi chủ, việc đầu tiên Ninh Cẩm Niên làm là thanh lý sạch sẽ những cổ đông và quản lý cao cấp có quan hệ với nhà họ Nghê, đổi tên công ty thành Ninh thị.



Tuy bà bắt buộc phải cân nhắc tìm cách để giữ trọn cơ nghiệp tập đoàn trong tình thế bất đắc dĩ này, nhưng giờ Nghê Gia không thể để bà quyết định lựa chọn việc như đứt từng khúc ruột này vì sự vô dụng của con cháu được.



Nghê Gia khẽ khàng gõ cửa: “Bà nội”.



Bà nội ngồi trên ghế gỗ lim, day day huyệt thái dương, xem chừng đang lo âu vô cùng. Có hai đứa cháu vô dụng thế này đúng thật là gia môn bất hạnh.



Bà nội ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Chẳng phải sáng nay cháu đi Thượng Hải chơi sao? Sao giờ đã về rồi?”



“Không vui ạ”. Nghê Gia tiến đến ngồi xuống.



Bà nội lãnh đạm nói: “Vẫn chưa quen với vòng quay cuộc sống bây giờ phải không? Cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày cháu hòa nhập được thôi”.



Nghê Gia của năm đó đi đâu cũng bị người khác phớt lờ nên mới thay đổi tâm tính. Cô cười bảo: “Bà ơi, cháu biết, cháu sẽ trở thành đứa cháu gái ngoan khiến bà tự hào”.



Bà nội nghe mà sửng sốt. Mấy tháng nay Nghê Gia dọn tới đây vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, không thích chuyện trò, lại càng không thích cười, mà giờ…



Nghê Gia nhoẻn miệng, ngước mắt nhìn bà, trong đôi mắt đẹp tuy có chút lo lắng song nhiều hơn cả là sự mạnh mẽ: “Vừa rồi cháu tình cờ nghe thấy bà nói chuyện quyền kinh doanh của Vận tải Hoa thị. Bà, cháu xin bà, hãy tin cháu, tin cháu và em trai cháu, đừng bán quyền kinh doanh cho người khác”.



Lời của cô làm bà nội kinh ngạc.



Cách đây không lâu, cô vẫn chỉ là cô bé nghèo khổ trong một gia đình vắng bóng người cha, cố gắng lắm mới vất vả chen chân được vào khoa Biên kịch của Học viện Nghệ thuật Vị Ương. Bất thình lình cuộc đời xảy ra biến cố lớn, cô trở nên lặng lẽ và gàn dở.



Thế nhưng, ai ngờ được rằng cô im lặng mấy tháng rồi bất ngờ nảy ra ý tưởng này?



Song, bà Nghê hiểu rất rõ, lý tưởng thì đẹp đẽ mà hiện thực lại phũ phàng, bà không thể hoàn toàn tin tưởng cháu gái chỉ vì con bé đột nhiên thay đổi thái độ. Ai biết được liệu có phải nó nông nổi nhất thời không.



Trong mắt bà nội lóe lên sự sắc sảo, lại được gương mặt đã kinh qua năm tháng bể dâu tôn lên nét dịu dàng khác thường: “Tuy cháu và Lạc Lạc là cháu ruột của bà, nhưng nhìn tình hình hiện tại, dựa vào đâu để bà tin cháu đây?”.



Khóe miệng Nghê Gia hơi cong lên, tự tin đáp: “Cháu muốn chứng minh với bà, bất kể là em trai cháu hay cháu, đều có đủ năng lực để thành công”.



“Ồ?” Bà Nghê nổi hứng, “Ở mặt nào?”.



Nghê Gia hít sau một hơi, giọng bình tĩnh: “Với Nghê Lạc, cháu có trách nhiệm làm chị, cháu sẽ cố gắng thay đổi nó. Nếu sau này nó có năng lực tiếp quản tập đoàn là tốt nhất. Nhưng nếu nó không có hứng thú với việc này, ít nhất cháu cũng phải biến nó thành một người đàn ông đích thực, xứng với khí phách nhà họ Nghê, dù không làm cho tập đoàn của gia tộc cũng phải thuận lợi phát triển ở ngành khác”.



“Về phần cháu, cháu thích làm biên kịch phim, cháu không có đầu óc kinh doanh, cũng không am hiểu. Nếu Nghê Lạc không tiếp quản Vận tải Hoa thị, bà tặng quyền kinh doanh Vận tải Hoa thị cho cháu làm của hồi môn đi”.



Cô mỉm cười, vụt trở nên khí khái ngút trời: “Chỉ cần cháu kết hôn với một gia tộc mạnh thì có thể đảm bảo sự phát triển lâu dài của Hoa thị. Vốn bà không muốn cháu và em trai cháu làm Hoa thị lụn bại nên mới chuyển giao quyền kinh doanh cho người khác, nếu vậy chẳng thà cho cháu gái mình còn hơn. Bà, bà nói xem có đúng không ạ”.



Bà Nghê giật mình, không ngờ tư duy của Nghê Gia bỗng sâu sắc như thế, hơn nữa mỗi câu cô nói đều chạm tới sâu trong lòng bà.



Điều làm bà đau đớn hơn cả chuyện tập đoàn của gia tộc không có người kế nghiệp, chính là hai đứa cháu không nên thân này.



Danh lợi tiền tài với bà chỉ là phù du. Thứ mà bà thật sự coi trọng, cũng là thứ mà thế hệ sau không được vứt bỏ, đó là khí thế và niềm kiêu hãnh phụ nữ Nghê gia nên có, là sự quang minh chính đại để đi đâu làm gì cũng có thể đội trời đạp đất, không thẹn với lương tâm.



Tuy thoáng động lòng, nhưng bà cũng không thể dễ dàng đồng ý, dù sao mọi thứ đều phải dựa trên thực lực.



Bà Nghê cười tủm tỉm: “Kết hôn? Hay cháu hợp ý cậu ấm nhà ai, muốn đi lấy chồng rồi?”.



“Không đâu ạ.” Nghê Gia thành thật. “Thật ra với thân phận hiện giờ cháu khó xử lắm. Nếu lấy người bình thường thì không thể làm cho gia tộc càng lớn mạnh, nếu tìm đến mấy đám môn đăng hộ đối, người ta lại cho rằng cháu không được dạy dỗ, chỉ là tiểu thư rởm. Bây giờ các bậc trưởng bối của mấy gia tộc lớn đều qua lại thân thiết với bà, nên nếu muốn kết thông gia, người lên tiếng chỉ có thể là bà nội thôi. Nhưng trong mắt bà không thể chấp nhận dù chỉ một hạt cát, nếu bà cảm thấy cháu không tốt, chắc chắn sẽ nói không hay về cháu”.



Bà Nghê càng lúc càng thấy thú vị, nếp nhăn ở khóe mắt thoải mái giãn ra: “Con bé này, bình thường nín thinh nhưng lúc nói chuyện hẳn hoi thì câu nào câu nấy đều trúng trọng tâm. Giỏi hơn mẹ cháu nhiều”.



Nghê Gia đã nghiêm túc suy nghĩ, trước đây cô sống hai mươi chín năm bị người ta đùa cợt bị người ta vứt đi, sống lại một lần nữa, với cô thứ thừa thãi nhất chính là tình yêu.



Cô không đủ khả năng để quản lý Hoa thị, em trai cô lại chẳng khác gì bãi bùn lầy, nhất định phải mượn sức của gia tộc khác mà dùng, mà làm vậy thì chỉ có cách kết thông gia.



Quay về chủ đề xem mắt, ở mặt này, cô hoàn toàn tin tưởng trưởng bối.



Với mắt nhìn của bà nội, bà nhất định sẽ tìm được cho cô một người kế vị gia tộc lớn môn đăng hộ đối có thể làm chỗ dựa. Nếu sau này em trai cô biết đường quay đầu, có thể gánh vác trọng trách của Hoa thị là tốt nhất, còn không thì ít nhất cổ phần trong tay cũng không phải ngân phiếu khống. Sau này giao quyền kinh doanh cho người nhà, bản thân thì yên ả sống đến cuối đời, cũng tốt.



Quan trọng là, bất kể làm gì, cô cũng phải tỏ ra tự tin và thanh nhã, đây mới là phong cách của Nghê gia.



Bà Nghê cười hòa nhã, thực ra, không phải bà chưa từng nghĩ đến chuyện cưới xin, chẳng qua gia tộc bà nhắm sẵn quá hiển hách thôi.



Với quan hệ lâu đời giữa bà và trưởng bối nhà bên ấy, việc kết thông gia chưa chắc đã là không thể. Nhưng mấy năm nay bên ấy luôn đường bước thênh thang, nhà họ Nghê lại gặp nhiều bất trắc, không người nối nghiệp, thêm nữa Nghê Gia gần đây mới về với thân phận tiểu thư. Cứ như thế này mà đến đặt vấn đề, có chút nhục nhã giống như đang bán cháu gái.



Nếu Nghê Gia có cách gì để thu hút sự chú ý của ông cụ nhà kia thì tốt biết mấy, đám trẻ ngây ngô hồn nhiên dẫu sao vẫn tốt hơn bà già này phải mặt mo mở miệng. Có điều trước tiên vẫn không thể cho Nghê Gia biết việc này, để con bé thoải mái thể hiện sức quyến rũ vốn có của nó, đó mới là sự hấp dẫn thuần túy tự nhiên nhất.



Bà Nghê ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng đã quyết.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom