• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Hạ Đệ Nhất Thần (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Đúng là kỳ tài

Người này có dáng người thẳng tắp, tóc ở hai bên thái dương đã thoáng hoa râm, sau khi ngồi xuống thì dùng hai tay đè trên tay vịn của ghế, hai cánh tay mạnh mẽ, trông quả thật uy lực vô biên.

Chỉ cần ngồi một chỗ thì ông ta đã có thể bộc phát ra được một loại uy nghiêm khiến lòng người kinh sợ, Thính Phong Đài vốn đang ồn ào lại rơi vào bầu không khí im lặng chết chóc, những người trẻ tuổi còn không dám ngẩng đầu lên trước khí chất của ông ta.

Tuy xuất thân thấp kém nhưng từ khi còn trẻ thì Lý Viêm Phong đã là một thiên tài, ông ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mở ra con đường của chính mình, cho đến bây giờ còn ngồi ở vị trí thành chủ thành Ly Hỏa cao cao tại thượng, để lại rất nhiều truyền thuyết trong dân gian.

Bên cạnh Lý Viêm Phong có một nữ tử áo đỏ đang ngồi, nữ nhân này mặc dù không có khí thế như của Lý Viêm Phong nhưng cũng là tiêu điểm trong lúc này.

Lý Tuyết Kiều đã nói rằng nữ nhân này là hàng tốt, hôm nay gặp mặt quả nhiên là không sai.

Nàng mặc một bộ váy lụa đỏ, cổ áo mở ra rất thấp, dáng vẻ xinh đẹp mê người, tuyệt đối không có thiếu nữ đôi mươi nào có thể so sánh được. Dưới ánh mặt trời, nàng ta giống như một đóa phù dung, mày như liễu, da như tuyết, đẹp hơn cả hoa đào, ánh mắt quyến rũ động lòng người, mái tóc đen được búi cao đẹp đẽ kết đầy kim ngân châu báu tỏa sáng rực rỡ, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, giống như thể toàn bộ phủ thành chủ đã nằm trong khống chế của nàng ta vậy.

Nàng ta là thê tử mới của Lý Viêm Phong, Liễu Khanh, một nữ nhân của phủ Lôi Tôn.

Cho dù trong số khách mời cũng có không ít cao thủ cùng đẳng cấp với Lý Viêm Phong, hơn nữa tam thế tứ thiếp của Lý Viêm Phong cũng đều có mặt, nhưng trong sự kiện trọng đại hôm nay, bọn họ cũng không thể nổi bật bằng hai người này.

Nhất là tuyệt thế mỹ nhân kia, lại càng làm cho những thiếu niên bên dưới đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô nhưng không ai dám nhìn lâu.

Lý Tuấn Hy liếc mắt nhìn, hắn thừa nhận nữ nhân này rất có sức hút, mềm mại đáng yêu đủ để cho người ta thất thần, nhưng nàng ta là người của phủ Lôi Tôn, thân phận như vậy chỉ làm cho Lý Tuấn Hy cảm thấy chán ghét.

Họ đã xuất hiện để theo dõi trận chiến, điều đó có nghĩa là cuộc tuyển chọn học cung Viêm Hoàng sẽ sớm bắt đầu.

"Phong ca, ta có thể thấy trong thành Ly Hỏa này, Tử Phong quả thật không có đối thủ", trên Thính Phong Lâu, Liễu Khanh đang nói bằng chất giọng mềm mại ngọt ngào.

“Tử Phong có thể trưởng thành đến trình độ này ở thành Ly Hỏa cũng không tệ”, Lý Viêm Phong nói.

“Nghe nói chàng còn có một đứa con trai khác cũng từng đến học cung Viêm Hoàng, còn đắc tội với “tiểu yêu vật” ở phủ Lôi Tôn ta đúng không?”, Liễu Khanh hỏi.

"Đã phế đi rồi, đừng nhắc tới nữa", Lý Viêm Phong nói, lộ ra ánh mắt thâm trầm.

“Ồ, ta hiểu rồi”, Liễu Khanh híp mắt cười, khuôn mặt như hoa đào nở rộ.

Trong lúc mọi người đang chú ý, Lý Viêm Phong vung tay lên, lập tức có người đi ra tuyên bố với bên ngoài: "Tuyển chọn học cung Viêm Hoàng chính thức bắt đầu!"

Giờ phút này, khắp nơi đều nổi lên bầu không khí sục sôi!

"Ta xuất chiến!"

Ngay tại thời điểm bắt đầu cuộc tuyển chọn, một thiếu niên anh tuấn sáng láng đã tiên phong bước lên Thính Phong Đài!

"Là Tử Phong thiếu gia!"

Là thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng nhất ở thành Ly Hỏa, hầu như mọi người đều biết đến Lý Tử Phong.

Người ta đồn rằng Lý Tử Phong tính tình kiêu ngạo, thích thể hiện, hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy.

Đứng trước mắt bao người, lần đầu tiên hắn ta triệu hồi Bạn Sinh Thú “chim Tử Đồng Trọng Minh” từ trong không gian Bạn Sinh ra ngoài.

Ngọn lửa màu tím bốc lên khắp toàn thân chim Tử Đồng Trọng Minh, Lý Tử Phong đứng bên cạnh trông vô cùng anh hùng, một luồng khí tức nóng rực quét ra, chim Tử Đồng Trọng Minh nhìn xung quanh một vòng bằng đôi con ngươi tràn đầy sát khí khiến cho rất nhiều người phải run rẩy.

"Ai dám lên đánh? Ta chẳng sợ phải chiến đấu luân phiên đâu!", Lý Tử Phong liếc mắt nhìn xung quanh, người trẻ tuổi quả nhiên tràn đầy khí thế và nhiệt huyết cùng ý chí chiến đấu.

Trên Thính Phong Lâu, Lý Viêm Phong đã nghe được không ít lời khen ngợi.

"Lý thành chủ, con trai của ngươi thật đúng là anh hùng, tràn đầy dũng khí, là người đầu tiên dám lên đài nhận khiêu chiến".

"Có thể thấy được chim Tử Đồng Trọng Minh của hắn ta chắc chắn là do thành chủ truyền lại".

Lý Viêm Phong mỉm cười nói: "Tử Phong gần đây đã tiến bộ rất nhiều. Ở thành Ly Hỏa, thì nó vượt trội so với các bạn đồng trang lứa một chút, vì vậy nó tất nhiên không sợ hãi".

"Không sai, còn mạnh hơn so với vị thiếu gia trước kia nhiều", một lão giả cảm khái nói.

"Lý Tuấn Hy? Đáng tiếc", lại một người khác thở dài.

Lý Viêm Phong thực sự không thích nghe họ thảo luận về Lý Tuấn Hy, dù sao cũng có khá nhiều người từ phủ Lôi Tôn đến đây, nhưng luôn có vài người chẳng có đầu óc.

"Đừng nhắc đến những người không có mặt", Lý Viêm Phong âm trầm nói.

Những người hiểu chuyện nhanh chóng câm miệng, dù sao bọn họ cũng đã nghe nói trước khi kết hôn thì Lý Viêm Phong đã hưu thê, đuổi hai mẹ con ra khỏi thành Ly Hỏa, từ nay về sau trong thành Ly Hỏa sẽ không được nhắc đến chuyện đáng chê cười đó nữa.

Trong khi họ đang nói chuyện thì đã có người thách đấu Lý Tử Phong trên đài.

Ngự Thú Sư kết hợp với Bạn Sinh Thú quyết đấu với Ngự Thú Sư và Bạn Sinh Thú khác!

Tên của người thách đấu là “Đỗ Dũng”, Bạn Sinh Thú của hắn ta là “Thanh Phong Lang”, một con sói lớn có bộ lông xanh lam xuất hiện trước mặt chim Tử Đồng Trọng Minh, không cần nói thì ai cũng biết nó nhất định chính là vật hi sinh.
Chương 17: Thế tử bị tước đi thân phận

Quả nhiên Lý Tử Phong còn chưa ra tay thì Bạn Sinh Thú của hắn ta đã đốt cháy một người một thú trước mặt đen thành than.

"Quá yếu, đều là phế vật hay sao? Tiếp tục đi!", Lý Tử Phong rất kiêu ngạo, ra tay cực kỳ thô bạo.

Hắn ta quá lười, không muốn chiến đấu nhiều hơn, cho nên chỉ cần trong phạm vi tuân thủ quy tắc của trận tỷ thí thì hắn ta sẽ khiến người khác sợ hãi không dám thượng đài bằng cách làm đối thủ của mình bị thương nặng để hắn ta có thể nhanh chóng lấy được Viêm Hoàng lệnh!

Lại có thêm một người lên đài nhưng Lý Tử Phong vẫn không có ra tay, đã có Bạn Sinh Thú cấp 5 của hắn ta tự mình đi xử lý!

Bạn Sinh Thú cấp 5 có giới hạn tăng trưởng cực kỳ cao trong tương lai! Bất cứ ai có một con Bạn Sinh Thú cấp 5 thì chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài ở nước Chu Tước sau này.

“Còn kẻ nào nữa không?”, Lý Tử Phong đại sát tứ phương, liên tiếp loại bỏ hơn mười người, tất cả đều bại trận rất thảm thiết, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Kẻ thách thức đến sau càng lúc càng có phần đáng sợ hơn, nhưng cũng chẳng phải là đối thủ của hắn ta.

"Lý Tử Phong đã đột phá đến cảnh giới Thú Mạch tầng 7 rồi sao!"

"Mạnh mẽ như vậy, bốn năm trước lúc Lý Tuấn Hy lấy được Viêm Hoàng lệnh thì hắn mới chỉ có cảnh giới Thú Mạch tầng 6".

"Không ngờ Lý Tử Phong lại càng tài năng hơn, khó trách thành chủ lại thích nhị công tử hơn".

"Cảnh giới Thú Mạch tầng 7, hoàn toàn có thể bước vào học cung Viêm Hoàng rồi".

"Nhìn kìa, thành chủ đã cười rồi".

Dù sao thì Lý Tử Phong cũng rất mạnh, liên tiếp đánh bại hơn 30 người, ngay cả một người miễn cưỡng có thể trở thành đối thủ cũng không có, thật sự tỏa ra ánh hào quang sáng lấp lánh, điều này khiến Lý Viêm Phong rất tự hào.

Khoảng nửa canh giờ sau, Lý Tử Phong đã chém giết khắp nơi, không ai còn dám lên đài thách đấu nữa.

"Thiên tài, thiên tài tuyệt thế! Thế tử thành Ly Hỏa chúng đúng là thiến niên kỳ tài!", có rất nhiều người tán thưởng nói.

"Lý Tử Phong mặc dù tính tình có chút kiêu ngạo nhưng không thể phủ nhận hắn ta thật sự xứng đáng với vị trí thế tử chân truyền!"

Nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng khen ngợi.

Tương lai làm tân thành chủ của Lý Tử Phong ở thành Ly Hỏa hẳn là không có gì phải bàn cãi.

“Cha, không ai khiêu chiến, ta thắng”, Lý Tử Phong rất hài lòng, hắn ta ngẩng đầu hưng phấn nhìn về phía Thính Phong Lâu, nhìn thấy nụ cười của Lý Viêm Phong thì hắn ta liền biết mọi chuyện đều đã ổn thỏa.

Trên Thính Phong Lâu, Lý Viêm Phong đột nhiên đứng dậy bay xuống lầu, mũi chân dừng trước Lý Tử Phong, có vẻ nhẹ nhàng nhưng áp lực mà nó mang lại cho chàng trai trẻ giống như một con quái vật khổng lồ vừa đáp xuống đất, khiến mọi người phải phủ phục trên mặt đất dưới uy nghiêm của nó.

Có lẽ hắn ta đã sắp nắm giữ được Viêm Hoàng lệnh mà những người trẻ tuổi đều khao khát nhất!

"Cuộc tuyển chọn cuối cùng đã kết thúc".

"Tử Phong thiếu gia sẽ vào học cung Viêm Hoàng rồi!"

“Cha!”, Lý Tử Phong hưng phấn hơn bao giờ hết.

“Biểu hiện không tồi”, Lý Viêm Phong nói.

“Là do cha đã dạy bảo cẩn thận”, Lý Tử Phong vội vàng nói.

Bây giờ là lúc công bố kết quả, dưới ánh mắt của mọi người, Lý Viêm Phong chính thức tuyên bố với toàn thành: "Hôm nay ta chính thức tuyên bố rằng Lý Tử Phong sẽ được lập làm thế tử Ly Hỏa".

"Tử Phong, cho dù con có được thành tựu ngày hôm nay thì cũng không được tự mãn, về sau phải thận trọng trong lời nói và việc làm, từng bước đi đều phải suy nghĩ chắc chắn", trong mắt Lý Viêm Phong hiện lên một tia tự hào hiếm thấy.

"Chúc mừng thành chủ, chúc mừng thế tử, song hỷ lâm môn! Cùng Viêm Hoàng lệnh chính là tam hỉ lâm môn!", thống soái quân bảo vệ thành Triệu Định đang đứng trên Thính Phong Lâu là người chúc mừng đầu tiên.

Mọi người đều nhìn về phía Lý Viêm Phong nên không ai chú ý tới ở trong góc có một thanh niên mặc áo trắng đột nhiên đứng dậy, nhảy lên Thính Phong Đài!

"Lý Tuấn Hy! Hắn nhảy lên đó làm gì?"

Khi mọi người nhìn rõ diện mạo của thiếu niên kia, khuôn mặt họ tràn đầy kinh ngạc, thậm chí giọng nói của họ cũng run lên.

Dù thế nào đi nữa thì người thiếu niên này cũng là vết nhơ của thành Ly Hỏa, đáng ra hắn không nên xuất hiện ở nơi này, đặc biệt là vào thời khắc mấu chốt khi hắn vừa bị phế thân phận thế tử còn đệ đệ của hắn thì vừa mới tiếp nhận nó!

"Hắn xuất hiện làm gì? Không có đầu óc sao?"

"Người như vậy mà ngươi còn muốn trông cậy gì nữa?"

"Thành chủ hẳn là rất tức giận, dù sao hôm nay cũng là ngày ông ta kết hôn, thật may người mẫu thân bệnh tật của Lý Tuấn Hy không đến".

"Ai đó mau lôi hắn xuống đài đi".

Trong mắt mọi người, Lý Tuấn Hy dường như đã trở thành một thế tử bị tước đi thân phận, thương tâm đến mức mất đi lý trí.

Tuy nhiên, họ đã đánh giá Lý Tuấn Hy quá thấp.

Hôm nay hắn đến đây không hề vì vị trí thế tử, hắn đối với vị trí này, đối với toàn bộ thành Ly Hỏa đều đã không còn gì luyến tiếc.

Khi hắn ngẩng đầu lên, Lý Viêm Phong đã quay đầu lại, ông ta nheo mắt lại, ngay sau đó, một luồng khí tức đáng sợ đã phóng ra áp chế Lý Tuấn Hy.

Lý Viêm Phong trước mặt dường như đã biến thành một con quái vật một tay che trời, nhìn xuống hắn bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Nếu là hơn mười ngày trước thì Lý Tuấn Hy nhất định sẽ ngã trên mặt đất, ngay cả động đậy cũng khó khăn.

Nhưng hiện tại hắn đã là Ngự Thú Sư của Cự Thú Thái Cổ Hỗn Độn, chỉ cần áp chế khí tức thì cho dù đối thủ mạnh cỡ nào cũng sẽ bị huyết mạch thượng tôn của hắn chống lại. Hắn mạnh mẽ kiên quyết bước từng bước đi tới trước mặt Lý Viêm Phong!

"Lý Tuấn Hy? Ngươi điên rồi sao! Người đâu, mau đuổi nó đi, sao dám để ăn mày lên đây?", sắc mặt của Lý Tử Phong bên cạnh ngay lập tức trầm xuống.
Chương 18: Khiêu chiến

Nói thật, nếu Lý Tuấn Hy không ra ngoài, hắn ta cũng sắp quên mất vị đại ca này rồi.

Nghe thấy lệnh của Lý Tử Phong, lập tức có không ít hộ vệ tiến lên, có điều Lý Viêm Phong đã vung tay cho mấy hộ vệ kia lui xuống.

“Tuấn Hy, ngoan ngoãn dưỡng bệnh là được rồi, đến nơi này làm gì, Tử Phong có tương lai như thế, làm huynh trưởng, con có thể chọn ủng hộ nó”, Lý Viêm Phong nói.

“Tử Phong không tệ, rất có thiên phú tu luyện, mạnh hơn ta lúc trước, nhưng trước khi đệ ấy lấy được Viêm Hoàng lệnh, ta muốn cho đệ ấy thêm một thử thách nữa”, giọng điệu của Lý Tuấn Hy rất bình thản, hắn cũng không điên cuồng, mất bình tĩnh như trong tưởng tượng của mọi người.

Phụ tử hai người nói chuyện ngang hàng, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ít ra cũng không trở mặt, khiến tình huống trở nên khó xử, trở thành trò cười.

Hôm nay là ngày vui, thể diện là quan trọng nhất, trên Thính Phong Lâu còn có những người bạn đến từ toà thành khác, đến từ Diệm Đô, thậm chí là đến từ phủ Lôi Tôn nữa.

“Lý Tuấn Hy, huynh đang đùa gì vậy? Huynh yếu như thế còn muốn thêm thử thách cho ta á?”, Lý Tử Phong cất lời.

“Ngày vui, nói chuyện phải có lịch sự. Đệ sợ như thế là lo lắng không qua được thử thách của ta à?”, Lý Tuấn Hy hỏi.

“Đừng gây chuyện nữa, trở về nghỉ ngơi đi”, lúc nói ra lời này, có thể thấy Lý Viêm Phong đã không còn kiên nhẫn nữa, nét mặt ông ta vẫn rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nguy hiểm.

“Ta không đùa với người, bây giờ ta vẫn chưa đến hai mươi tuổi, vẫn phù hợp với quy tắc tham chiến của cuộc tuyển chọn học cung Viêm Hoàng, quy tắc cũng không nói là bốn năm trước ta lấy được Viêm Hoàng lệnh thì bây giờ không thể lấy được nữa!”, Lý Tuấn Hy hờ hững nói.

Những lời này của hắn lập tức khiến xung quanh xôn xao, đương nhiên sau đó là những tiếng cười coi thường.

“Sau khi gặp phải nhiều đả kích như thế, thằng nhóc này đã hoàn toàn điên mất rồi”, Chỉ huy Thành Vệ Quân Triệu Định cất lời.

“Ta thấy hắn đang muốn chết rồi, cho nên mới muốn trả thù Thành chủ, khiến Thành chủ mất mặt”.

“Đúng là đồ vô ơn, hắn quên ai là ngươi nuôi dưỡng hắn rồi sao? Chuyện ở học cung Viêm Hoàng là do hắn tự bỏ thuốc người ta, làm ra chuyện cầm thú, hắn có thể trách ai được?”

Chẳng mấy chốc, tiếng bàn tán sôi nổi vang lên, mọi người cảm thấy Lý Tuấn Hy đã đạt được mục đích, khiến Lý Viêm Phong cảm thấy khó xử.

Ai cũng biết Lý Viêm Phong coi trọng danh tiếng đến mức nào!

Hiện tại chỉ có Lý Tử Phong là có thể cười, sau khi nghe thấy lời Lý Tuấn Hy, hắn ta ngây người mất một lúc, sau đó cười to: “Tuấn Hy huynh, huynh muốn dùng thân thể người thường khiêu chiến với ta, cho ta giết huynh, để huynh có thể chết vinh quang hơn à?”

“Đệ dám tiếp nhận thử thách của ta không?”, Lý Tuấn Hy hỏi.

“Đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng huynh cũng không còn là trẻ con nữa, sau khi thua trận không được khóc lóc ăn vạ trên Thính Vũ Đài đâu”, Lý Tử Phong nhắc nhở.

Sau khi nói xong, hắn ta vội vàng nói với Lý Viêm Phong: “Phụ thân yên tâm, con sẽ không giết huynh ấy, để con đánh bại huynh ấy một cách tượng trưng rồi đưa huynh ấy đi. Huynh ấy nhằm vào con, để con ra tay vẫn thích hợp hơn.”

“Có chừng mực thôi”, Lý Viêm Phong lạnh nhạt nói một câu.

Ngay cả Bạn Sinh Thú cũng đã chết, thú nguyên cũng không còn, một người bình thường sao có thể đánh bại Ngự Thú Sư có cảnh giới Thú Mạch tầng một chứ!

Sau khi nói xong, ông ta cũng không thèm nhìn Lý Tuấn Hy lấy một cái mà nhảy lên Thính Phong Lâu, mỉm cười nói với các vị khách: “Các vị, thật là ngại quá, có lẽ mọi người cũng biết nhi tử này của ta gặp phải chuyện gì, việc xấu trong nhà không dám nói ra bên ngoài”.

“Lý thành chủ không cần thấy khó xử, dù sao mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà, đứa nhỏ này không hiểu nỗi khổ tâm của Thành chủ, còn đến đây gây chuyện, người làm phụ mẫu như chúng ta thật sự đã cố hết sức rồi”, một nhân vật lớn đến từ Diệm Đô tiếp lời.

“May mà Tử Phong giỏi giang, lão gia, cứ để Tử Phong giải quyết đi, thẳng bé sẽ khiến Tuấn Hy biết quay đầu là bờ”, Mạc phu nhân, phu nhân thứ hai của Lý Viêm Phong cất lời.

“Liễu Khanh?”, sau khi ngồi xuống, Lý Viêm Phong phát hiện thê tử mới cưới của mình đang nhìn về phía Thính Phong Đài, còn có vẻ rất hứng thú.

“Phong ca, ta thấy đại nhi tử này của chàng dù nghe nói đã mất đi Bạn Sinh Thú, nhưng tâm cảnh và lời lẽ dường như cũng không đến nỗi tệ”, Liễu Khanh nói với đôi mắt long lanh.

“Cố ý ra vẻ bình tĩnh thôi, ta hiểu nó mà”, Lý Viêm Phong cau mày nói.

“Phong ca đừng tức giận, coi như đang xem một vở kịch đi. Mọi người đều biết thằng nhóc này từng gây ra chuyện gì, không ai lấy nó ra bàn tán về chàng đâu”, Liễu Khanh dịu dàng nói.

“Nàng đúng là người hiểu ta nhất”, Lý Viêm Phong híp mắt nhìn về phía Thính Phong Đài.

Không ngoài dự đoán, lúc này hai nhi tử của ông ta đã bắt đầu giao thủ.

“Lý Tuấn Hy, huynh không thể so với bốn năm trước được, bây giờ ta sẽ cho huynh biết cái gì là nhổ cỏ tận gốc, hiểu không?”

Lý Viêm Phong vừa đi lên, Lý Tử Phong đã cười khẩy, sau đó bước nhanh hơn, xông về phía Lý Tuấn Hy.
Chương 19: Con gà nhỏ đáng yêu

Hắn ta đã là cảnh giới Thú Mạch tầng một rồi, còn mạnh hơn Lý Tuấn Hy bốn năm trước, hắn ta còn lo lắng cái gì nữa?

Hắn ta giơ tay làm thành chưởng đao, chẳng mấy chốc đã xuất hiện sau lưng Lý Tuấn Hy, đánh một chưởng về phía gáy Lý Tuấn Hy, định thẳng tay đánh ngất hắn rồi lôi đi.

Không phải người cùng thế giới, dường như nói thêm một câu cũng thấy phí lời.

“Phụ thân sẽ hài lòng với thủ đoạn như sấm rền gió cuốn này của ta!”

Dưới ánh nhìn của mọi người, đòn tấn công của hắn ta nhanh chóng tiếp cận Lý Tuấn Hy.

Keng!

Chỉ trong nháy mắt, một tiếng va chạm dữ dội vang lên, mọi người bất ngờ nhìn thấy Lý Tuấn Hy giơ tay trái, ngăn cản chưởng đao của Lý Tử Phong.

Theo lẽ thường, cánh tay này của Lý Tuấn Hy sẽ bị đánh gãy.

Nhưng mọi người lại bất ngờ nhìn thấy Lý Tử Phong lại là người bị đẩy lui mấy bước!

Khuôn mặt hắn ta nhăn nhó, giơ tay trái nắm lấy tay phải của bản thân.

Cẩn thận nhìn kỹ, có thể phát hiện bàn tay của hắn ta đang run rẩy, vị trí biến thành đao ở mép tay cũng trở nên đỏ bừng, thậm chí còn hơi bầm tím.

Nói thẳng ra là rất đau!

“Trên tay huynh bọc tấm sắt à?”, Lý Tử Phong cắn răng nghiến lợi nói.

“Là do tay đệ quá mềm yếu”, Lý Tuấn Hy nói với giọng trầm khàn. Trong lòng hắn chậm rãi có nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt là sau khi dùng cánh tay hắc ám ngăn cản đòn tấn công khi nãy, hắn cảm thấy cơ thể mình như đang thiêu đốt. Lúc này, ánh mắt đỏ như máu nằm trong găng tay cũng trở nên dữ tợn.

“Gian lận!”, tấn công không thành, cảm xúc nôn nóng hiện lên trên mặt Lý Tử Phong, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy khó hiểu, híp mắt hỏi: “Không phải huynh đã mất đi thú nguyên rồi ư, vì sao ta lại có thể cảm nhận được uy lực thú nguyên của huynh!”

“Rất đơn giản, ta dùng khế ước Huyết Thần, tìm một con Bạn Sinh Thú khác, nếu không sao ta có thể khiêu chiến với đệ được? Đệ thật sự cho rằng ta đang đi tìm đường chết sao?’, Lý Tuấn Hy cất lời.

Việc hắn có được Bạn Sinh Thú mới nhất định phải nhắc đến khế ước Huyết Thần. Tỉ lệ của khế ước Huyết Thần rất thấp, gần như là một phần chục nghìn, rất nhiều Ngự Thú Sư mất đi Bạn Sinh Thú cũng đã thử, nhưng trên cơ bản đều thất bại.

“Đúng là thú vị, thế thì gọi Bạn Sinh Thú mới của huynh ra đây, cho mọi người xem thử rốt cuộc là mãnh thú cấp bậc gì. Thấy huynh tự tin như thế, chẳng lẽ là Bạn Sinh Thú hơn cấp năm, đạt tới cấp sáu à?”, Lý Tử Phong cười to.

Lý Tuấn Hy không nói gì mà triệu hoán phượng hoàng luyện ngục Vĩnh Hằng trong không gian Bạn Sinh ra.

Không ngoài dự đoán…

Khi con gà vàng xuất hiện, nhảy lên đầu Lý Tuấn Hy, nhìn xung quanh với vẻ hung hăng, toàn bộ phủ thành chủ trở nên yên tĩnh, sau đó là tiếng cười to vang lên.

Một con vật nhỏ nhắn như thế, đứng trước chim Tử Đồng Trọng Minh thật sự có vẻ rất đáng yêu.

“Con gà nhỏ đáng yêu quá!”

“Đây là Bạn Sinh Thú ư? Ha ha!”

Mọi người đều cười cong cả người, dù là mấy tồn tại có địa vị rất cao cũng không nhịn được cười.

“Đúng là hết nói nổi, tâm lý của Lý Tuấn Hy ổn đấy, hôm nay có lẽ hắn đến để làm trò cười đúng không, dựa vào thiên phú hài hước của hắn đến mua vui cho đại hôn của Thành chủ”.

“Chúng ta hiểu lầm hắn rồi, có vẻ hắn muốn cải tà quy chánh, dựa vào thiên phú hài hước để kiếm sống?”

Ngay cả Lý Tử Phong cũng ngây người, hắn ta trợn to mắt nhìn con gà vàng cố ra vẻ hung hăng trước mặt, sau đó suýt cười đến mức tắt thở.

Ngay cả chim Tử Đồng Trọng Minh của hắn ta cũng ngơ người mất một lúc, sau đó cũng cười to như con người.

“Tuấn Hy huynh, con gà này của huynh còn không đủ nấu một mâm cơm, huynh lại để nó làm Bạn Sinh Thú?”, Lý Tử Phong cười suýt chết.

Nhưng Lý Tuấn Hy lại rất nghiêm túc.

Con gà vàng cũng nghiêm túc không kém.

Đôi mắt của gà vàng bắt đầu biến thành màu đỏ như máu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

“Dám coi thường ta, lão tử muốn đánh đến tay chân ngươi rút gân, miệng sùi bọt mép!”, trong khoảng thời gian ngắn, con gà vàng biến thành ánh sáng màu vàng, nhanh chóng xông về phía Lý Tử Phong.

Ánh sáng này di chuyển quá nhanh, Lý Tử Phong vẫn còn đang cười to, khi hắn ta phát hiện nguy hiểm thì đã không kịp nữa rồi.

Bốp!

Lý Tử Phong như bị một con thú khổng lồ đụng bay ra xa, đập mạnh xuống đất, thê thảm nhất là trước ngực có một vết cháy đen, vị trí giữa vết cháy có máu thịt lẫn lộn!

“Thịt của ngươi không ngon, chua quá!”

Ngay sau đó, mọi người thấy con gà vàng kia xuất hiện trên đầu Lý Tuấn Hy, trong miệng ngậm một miếng thịt nhỏ.

Không cần nói cũng biết đây là xé xuống từ trên người Lý Tử Phong.

“Tự tìm đường chết!”, Lý Tử Phong đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

Hình ảnh bạo lực của con gà vàng cũng khiến xung quanh trở nên yên tĩnh, trên mặt rất nhiều người vẫn còn vương nụ cười, nhưng nụ cười đã trở nên cứng đờ.

“Tử Phong, đệ đã không biết phép tắc còn kiêu căng làm bậy, máu lạnh vô tình, người nào đó không dạy dỗ đệ thì để ta”, Lý Tuấn Hy cất lời.
Chương 20: Thành Ly Hoả xôn xao!

“Huynh đừng có nói đùa, huynh nghĩ mình là ai. Chỉ dựa vào con Bạn Sinh Thú cấp một trong mắt có một tinh điểm này sao?”, Lý Tử Phong và chim Tử Đồng Trọng Minh đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu tấn công nhóm Lý Tuấn Hy một lần nữa.

Lý Tuấn Hy đang trao đổi bằng linh hồn với con gà vàng.

“Nếu chỉ nói về thú nguyên, dù thú nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng của chúng ta mạnh hơn thú nguyên của Lý Tử Phong, nhưng chênh lệch ba tầng cảnh giới có lẽ không thể bù đắp bằng thú nguyên được, thú nguyên của đệ ấy dồi dào hơn ta quá nhiều, tiếc rằng đệ ấy là thuộc tính hoả, không thể áp đảo được ta”.

Miễn dịch thuộc tính hoả là lý do khiến Lý Tuấn Hy dám vượt qua ba cảnh giới khiêu chiến Lý Tử Phong!

“Vậy thì đừng nói nhảm nữa, xông lên đi!”

Lúc này, con gà vàng như khuấy máu gà, nó là một kẻ điên cuồng hiếu chiến, thích đấu tay đôi với tồn tại to lớn hơn nó nhất, chim Tử Đồng Trọng Minh này rất hợp gu nó.

“Con gà rác rưởi, ra đây đấu tay đôi, cảm nhận hơi ấm của gia gia ngươi đi!”, nó lập tức hét to.

Mọi người nghe thấy thế đều phì cười, bọn họ không ngờ con gà nhỏ này có thể nói chuyện với một con chim anh vũ như thế.

Những Bạn Sinh Thú khác gần như đều có thể trao đổi cùng Ngự Thú Sư bằng linh hồn.

Dù chim Tử Đồng Trọng Minh không biết nói, nhưng nó lại nghe hiểu ngôn ngữ của con gà vàng.

Lúc bị khiêu khích, nó lập tức nổi giận, Lý Tử Phong còn chưa nói gì mà nó đã bay lên, dang to đôi cánh, nhìn chằm chằm con gà vàng.

“Lăn đến đây”, con gà vàng nhảy lên.

Sau khi chim Tử Đồng Trọng Minh xông về phía con gà vàng, trước mặt Lý Tuấn Hy chỉ còn lại Lý Tử Phong.

“Cẩn thận”, Lý Tuấn Hy đột nhiên tăng tốc, trong lúc đó, hai chân hắn như biến thành ảo ảnh, tốc độ nhanh đến mức khiến Lý Tử Phong có cảm giác như bị ma quỷ bám vào người.

Đây là chiến quyết thú cấp cao phẩm – Quỷ Ảnh Bộ, gần như là bộ pháp đứng đầu trong chiến quyết thú cấp, Lý Tuấn Hy đã từng luyện tập gần nửa năm.

Một quỷ ảnh lướt qua như có ác mộng theo cùng.

Ong!

Vào lúc Lý Tử Phong cảm thấy sởn tóc gáy, Lý Tuấn Hy đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.

Long Tượng Trọng Quyền!

Chiến quyết quyền pháp này có thể nói là thương hiệu của Lý Tuấn Hy, Bạn Sinh Thú trước đây của hắn là chim thuộc tính kim, có tốc độ và lực lượng đáng sợ, chiến quyết thú cấp cao phẩm Long Tượng Trọng Quyền này là một quyền pháp mạnh thiết kế riêng cho hắn.

Cú đấm như có rồng voi theo cùng, có thể đánh ra lực lượng mạnh nhất, hơn nữa còn mang theo dao động tần số cao, nghe nói trọng quyền đánh ra có thể làm vỡ lục phủ ngũ tạng của người khác.

Hiện tại Lý Tuấn Hy không có lực lượng Long Tượng, nhưng hắn lại có lực lượng Cự Thú Thái Cổ Hỗn Độn còn đáng sợ hơn!

Điều quan trọng nhất là cú đấm này đánh ra từ hai cánh tay hắc ám đeo găng tay, vào thời điểm dao động, lực đấm của nó cũng có cảm giác mạnh hơn trước kia rất nhiều!

Tốc độ siêu việt, trọng quyền nghịch thiên cùng hội tụ lại với nhau, vừa nhanh vừa mạnh, một quyền đánh ra, nhắm thẳng về phía Lý Tử Phong!

Lý Tử Phong đã cảm thấy được uy lực của cú đấm này, hắn ta híp mắt, bình tĩnh sử dụng một chiêu chiến quyết thú cấp cao phẩm Viêm Vân Chưởng Pháp để chống lại.

Viêm Vân Chưởng Pháp này cũng khá là mạnh, trong chưởng ảnh hình thành một tầng mây mù hoả diễm, có thể phòng ngự, mê hoặc, cũng có thể trấn áp, trong mây mù hoả diễm chứa đựng uy lực của một chưởng, bộc phát ra ngoài đủ để chấn động núi sông.

“Hồi quang phản chiếu, chó hoang giãy chết, tăng thêm trò cười!”, Lý Tử Phong không hề sợ hãi, hắn ta rất tự tin với thú nguyên nồng hậu của bản thân.

Oanh!

Ngay sau đó, quyền chưởng va vào nhau.

Mọi người nghe thấy một tiếng rên, sau đó là một tiếng rắc, cuối cùng là một tiếng hết thê thảm. Bọn họ tập trung nhìn kỹ, thì thấy Lý Tử Phong lại bay ra ngoài.

Ầm!

Lý Tử Phong đập đầu xuống đất nghe một cái bốp, hoa mắt chóng mắt, máu mũi cũng chảy ra.

Điều đáng sợ nhất là một tay của hắn ta gần như trở nên cong vẹo, đầu ngón tay đầy máu, khiến hắn ta vô cùng đau đớn.

“Lý Tuấn Hy!”, Lý Tử Phong ngẩng đầu nhìn lên, lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, hắn ta cũng biết mất mặt đến mức nào.

Khung cảnh này khiến toàn bộ phủ thành chủ phải xôn xao!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom