• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Hạ Đệ Nhất Thần (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Hưu thư!

Lý Viêm Phong, phụ thân của Lý Tuấn Hy là thành chủ thành Ly Hoả, còn mẫu thân Vệ Tịnh là thành chủ phu nhân của thành Ly Hoả.

Hai mẫu tử đã sống ở “Thính Vũ Hiên” nhiều năm, đây là đình viện có phong cảnh tao nhã nhất ở phủ thành chủ, chứng tỏ được địa vị của Vệ Tịnh ở phủ thành chủ trước đây.

Lý Tuấn Hy nghe nói, lúc còn trẻ, Vệ Tịnh có thực lực và thiên phú hơn người, hơn nữa còn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Lúc đó bà ấy vô cùng nổi bật, sau đó thì gả cho phụ thân Lý Viêm Phong của hắn.

Nhưng…

Từ sau khi Vệ Tịnh sinh Lý Tuấn Hy, bà ấy mắc phải một chứng bệnh lạ, bệnh lạ này làm tăng nhanh sự lão hoá của bà ấy và Bạn Sinh Thú. Hiện tại bà ấy chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng đầu tóc đã bạc trắng, gần đất xa trời, chỉ có đường nét khuôn mặt giúp nhận ra bà ấy lúc trẻ thật sự là một mỹ nhân sắc nước hương trời.

Bạn Sinh Thú của bà ấy cũng là chim đại bàng bốn cánh vàng, hiện tại đang nằm bò trong sân, lông chim gần như sắp rụng hết, động tác vô cùng chậm chạp, phần lớn thời gian là không thể cử động. Ngự Thú Sư và Bạn Sinh Thú cùng bị bệnh là chuyện vô cùng hiếm thấy, nghe nói bà ấy đã đi rất nhiều nơi, nhưng vẫn không thể tìm ra cách chữa trị căn bệnh lạ này.

Cứ theo đà này, có lẽ chưa đến nửa năm, bà ấy sẽ chết vì già yếu.

Mẫu tử đều không được may mắn, cho nên cả hai đều sống ẩn mình trong Thính Vũ Hiên, rất ít khi ra ngoài.

Không ngờ, hôm nay là sinh nhật của Vệ Tịnh, lại có người phá cửa xông vào!

Bên ngoài có hai nữ nhân đi vào.

Một người mặc váy đỏ, là một phu nhân duyên dáng sang trọng, đôi mắt hẹp dài, vừa nhìn đã biết không phải là một kẻ hiền lành.

Một người khác là thiếu nữ mặc váy vàng, dáng người cường tráng, cực kỳ khí phách. Mỗi một động tác đều chứa đựng sự oai phong của con cháu thế gia, ngoài ra còn mang theo khí chất của người đảm nhiệm chức vụ cao đã lâu.

Nói thẳng ra chính là khí chất hống hách!

“Tam muội, Tuyết Kiều?”, Vệ Tịnh đi ra từ trong phòng, lập tức nhìn thấy hai nữ nhân này.

Phụ nhân cao quý kia là phu nhân thứ ba của Thành chủ Lý Viêm Phong, được gọi là Hoàng phu nhân.

Nước Chu Tước cho phép nam nhân có thể cưới tam thê tứ thiếp, Hoàng phu nhân chính là bình thê, có địa vị rất cao ở phủ thành chủ, gia tộc của bà ta cũng là nhân vật quan trọng trong thành Ly Hoả. Còn thiếu nữ mặc đồ võ kia chính là nữ nhi của Hoàng phu nhân, muội muội cùng cha khác mẹ của Lý Tuấn Hy, có tên là Lý Tuyết Kiều.

Nàng ta nhỏ hơn Lý Tuấn Hy mấy tuổi, ba năm nay nhanh chóng trở nên nổi bật ở thành Ly Hoả, có thiên phú tu luyện rất cao.

“Tỷ tỷ, tỷ vẫn khoẻ chứ?”, sau khi thấy họ, Hoàng phu nhân lập tức nở nụ cười, dẫn theo nữ nhi bước tới.

“Đã sắp xuống lỗ rồi, sao còn khoẻ được nữa chứ?”, trong mắt Lý Tuyết Kiều lộ vẻ giễu cợt, nàng ta không nhịn được lầu bầu một câu.

“Không lễ phép”, Hoàng phu nhân trừng nàng ta một cái, nhưng hoàn toàn không có ý trách móc, mà lại tiếp tục cười nói với Vệ Tịnh: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật tỷ, lão gia đặc biệt chuẩn bị cho tỷ một món quà, hôm nay ngài ấy phải tiếp đón một vài vị khách, khá bận rộn, nên bèn dặn dò ta đưa tới cho tỷ”.

“Phụt!”, Lý Tuyết Kiều không nhịn được cười ra tiếng, nhưng sau đó vẫn kiềm chế được.

“Thứ gì vậy?”, Vệ Tịnh hơi khó hiểu.

“Chính là thứ này, mời tỷ xem”, Hoàng phu nhân lấy ra một bức thư từ trong lòng, sau đó cố nhịn cười đưa nó cho Vệ Tịnh.

Ngón tay Vệ Tịnh hơi run rẩy, bà ấy nhẹ nhàng mở bức thư kia ra, lập tức nhìn thấy nét bút già dặn có lực, rồng bay phượng múa, vừa nhìn đã biết là nét bút của Lý Viêm Phong.

Vệ Tịnh vừa xem xong thì hai mắt đã ửng đỏ, bên trên hằn đầy tia máu, thậm chí bà ấy còn không thể đứng vững, phải nhờ Lý Tuấn Hy đỡ mới ngồi xuống được.

Lý Tuấn Hy cũng nhìn thoáng qua, dù lời lẽ của Lý Viêm Phong trên bức thư rất khách sáo, rất quanh co, nhưng vẫn có thể nhìn ra ý chính…

Đây là một bức hưu thư!

Ông ta cảm ơn mấy năm qua Vệ Tịnh đã bầu bạn, cảm ơn sự cống hiến của bà ấy với gia tộc, còn viết thêm rất nhiều lời văn vẻ, cuối cùng là mời Vệ Tịnh ra khỏi phủ thành chủ.

Không chỉ lấy đi vị trí chính thê, mà còn lấy đi cả thân phận thành chủ phu nhân!

Nói đơn giản là đuổi khỏi phủ thành chủ.

Cuối cùng còn nhắc tới Lý Tuấn Hy, lời nói rất ngắn gọn là bảo Vệ Tịnh dẫn cả Lý Tuấn Hy đi, đây rõ ràng là phế truất thân phận đích trưởng tử của Lý Tuấn Hy.

Phải biết rằng, Lý Tuấn Hy vẫn luôn là người thừa kế thành Ly Hoả.

Đây là chuyện lớn của thành Ly Hoả, nhưng chỉ được nhắc ở phần bổ sung thêm của hưu thư, có thể thấy hành động này của Lý Viêm Phong nhẫn tâm đến mức nào, bỏ chính thê, bỏ cả trưởng tử!

Nếu vào ba năm trước, việc này đủ khiến toàn thành chấn động, nhưng hiện tại thì không có ai chú ý đến chuyện nhỏ bé này nữa, vì dưới ánh nhìn của mọi người, chuyện duy nhất về Lý Tuấn Hy đáng để họ bàn tán chính là hắn theo đuổi Mộc Tình Tình không thành, bèn bỏ thuốc để làm chuyện bỉ ổi, là một trò cười để nhắc tới lúc rảnh rỗi.
Chương 7: Kẻ cần cút là các người

Lý Tuấn Hy tin rằng trên thế giới này có rất nhiều kẻ bỏ đá xuống giếng, hắn cũng biết Lý Viêm Phong rất bá đạo và vô tình, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ kẻ bỏ đá xuống giếng này sẽ là phụ thân mình.

Trong ba năm kể từ khi hắn trở về, phụ thân “Lý Viêm Phong” không đến thường xuyên, nhưng ít nhất mỗi năm một lần vào ngày sinh nhật của mẫu thân, ông ta sẽ đến thăm.

Bởi vì Lý Viêm Phong luôn thờ ơ với người mẫu thân ốm yếu của hắn, từ nhỏ Lý Tuấn Hy hắn và phụ thân đã như nước với lửa, đặc biệt là sau khi ông ta trở về từ Diệm Đô, cho đến hôm nay tổng cộng chưa nói quá ba câu.

Nghĩ tới nam nhân đó, ánh mắt mà ông ta nhìn hắn trong ba năm qua luôn là thất vọng, tiếp theo là coi thường, cuối cùng là không thèm đếm xỉa.

Ông ta đã đến vào sinh nhật mẫu thân năm ngoái, nhưng cũng chỉ thăm Vệ Tịnh một lát rồi vội vã rời đi.

Nói trắng ra là có thể ông ta tới đây chỉ để xem Vệ Tịnh đã chết hay chưa thôi!

Nữ nhân đáng thương này còn đang đợi Lý Viêm Phong cho mình một câu trả lời. Bà ấy đã trả giá bao nhiêu vì mối tình này, vì gia tộc này, Lý Tuấn Hy không thể tính, thế mà giờ lại đổi lấy kết cục này, quả thật khiến người ta vô cùng phẫn nộ.

Nếu không gặp được người tốt, cả cuộc đời sẽ bị hủy hoại.

Khi nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Lý Tuấn Hy và Vệ Tịnh, Hoàng phu nhân và Lý Tuyết Kiều cũng không nhịn được nữa.

Lý Tuyết Kiều ôm cánh tay Hoàng phu nhân, dù có kiềm chế thế nào thì lúc này vẫn cười thành tiếng.

“Phụ thân con thật là, ngày thường nhìn rất cứng nhắc, món quà sinh nhật mà ông ấy tặng lại kích thích như vậy”, Lý Tuyết Kiều cười nói.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng trách lão gia, lão gia chỉ muốn tốt cho tỷ, cũng vì tốt cho Tuấn Hy thôi”.

“Dù sao tình cảnh hiện tại của hai người cũng hơi thảm, dễ làm người khác chỉ trích lão gia, thấy khó thì lui cũng là một đạo đức tốt, tỷ tỷ có hiểu không?”, Hoàng phu nhân thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

“Hơn nữa lão gia cũng suy xét cho cuộc sống trong tương lai của tỷ tỷ và Tuấn Hy. Ông ấy cố ý sắp xếp tặng nhiều ‘bảo ngọc’ thế này, đây là tài nguyên mà chỉ Ngự Thú Sư mới được phép sử dụng, một viên tương đương rất nhiều bạc trắng và hoàng kim, đủ để cho hai vị sống hết đời này”.

Lúc nói chuyện, Hoàng phu nhân lấy ra một túi đồ nặng ném tới trước mặt Vệ Tịnh như đang bố thí cho ăn mày.

“Hâm mộ các người quá đi, nhiều bảo ngọc thế này, dù có muốn ta cũng không thể có được”, Lý Tuyết Kiều hâm mộ nói.

Chính vì câu nói, tiểu nhân như ma quỷ.

Vào thời điểm này lại có hai kẻ tiểu nhân đổ thêm dầu vào lửa, đủ để làm người ta tức chết.

Lý Tuấn Hy cứ tưởng mẫu thân sẽ khó chịu, không vượt qua được cửa ải này, nhưng hắn không thể ngờ sau khi ngẩn người, vẻ mặt của bà ấy lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Như thể bà ấy đã thông suốt được rất nhiều điều chỉ sau chốc lát.

“Thật ra chấm dứt với kết cục này cũng rất tốt, cuối cùng không còn ai nợ ai”, bà ấy lắc đầu lẩm bẩm câu này.

“Tỷ tỷ, nếu tỷ cảm thấy khó chịu thì cứ khóc đi, muội muội sẽ không cười tỷ đâu”, Hoàng phu nhân che miệng, muốn che giấu ý cười ở nơi khóe miệng.

“Các người cút được chưa?”, ngọn lửa giận trong lòng Lý Tuấn Hy đã cháy lên tới cổ họng.

“Cút cái gì chứ Tuấn Hy ca, huynh có biết vì sao chúng ta là người đến thông báo không? Phụ thân đã đồng ý sau này Thính Vũ Hiên sẽ là của chúng ta”.

“Các người đã bị đuổi đi rồi, kẻ cần cút bây giờ là các người, biết không hả?”

Lý Tuyết Kiều khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn đầy mỉa mai, kiêu ngạo nói.

“Tuyết Kiều nói không sai đâu. Tỷ tỷ, nể tình tỷ muội nhiều năm của chúng ta, muội sẽ không làm khó hai người. Muội cho hai người nửa canh giờ để thu dọn hành lý, tỷ thấy sao?”, Hoàng phu nhân nhướng mày cười cợt.

Lý Tuấn Hy bật cười.

Đám người này đúng là cực phẩm, nếu không nhờ gặp được kỳ ngộ, hắn thực sự sẽ bị họ đè chết.

Chuyện này, hắn không phục!

Dựa vào đâu mà họ lại bắt mẫu thân chịu những đãi ngộ bất công này. Cho dù phải đi, hắn cũng phải đi một cách quang minh chính đại chứ không phải lủi thủi như chó mất chủ thế này.

Khi hắn quyết định đi tìm Lý Viêm Phong để hỏi rõ ràng, người mẫu thân yếu đuối Vệ Tịnh giữ tay hắn lại, cơ thể nhỏ yếu của bà ấy truyền sức mạnh rất lớn, đủ để thấy được quyết tâm của bà ấy.

“Tuấn Hy, chúng ta đi thôi, không có gì đáng để lưu luyến cả. Vào những lúc yếu thế, chúng ta không cần phí công giãy giụa, đợi đến ngày con quật khởi lần nữa, chúng ta sẽ đến lấy lại thể diện của mình”.

Bà ấy nói một cách vô cùng kiên quyết.

Câu này đã gây chấn động rất lớn cho Lý Tuấn Hy. Thật ra hắn vẫn luôn biết mẫu thân không phải người bình thường, chỉ là do căn bệnh kì lạ này đã hành hạ bà ấy suốt nửa cuộc đời.

Nếu không có căn bệnh kì lạ này, chỉ với một người như Hoàng phu nhân thì có tư cách gì đắc ý trước mặt bà ấy!

“Quật khởi? Đại nương à, ta suýt cười chết rồi đây này, Bạn Sinh Thú của nhi tử bà đã chết rồi, hơn nữa còn bị sự vô sỉ và bỉ ổi của hắn hại chết, trò cười của thành Ly Hỏa mà vẫn có thể quật khởi thì lợn nái cũng biết trèo cây”, Lý Tuyết Kiều cười nhạo.

“Thật sao? Vậy hôm nay ta cần phải cho cô trèo lên cây rồi”, Lý Tuấn Hy đột nhiên nhìn thẳng vào nàng ta, hai mắt rực lửa như mặt trời ban trưa.

“Tuấn Hy ca, huynh đang khiêu khích ta đấy à? Ta sẽ không vì huynh là kẻ tàn phế mà nương tay với huynh đâu”, Lý Tuyết Kiều thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo.
Chương 8: Làm ơn mắc oán

“Tuyết Kiều, cô không nhớ sao? Năm ba tuổi cô ham chơi bị bắt cóc, chính ta đã đi theo bọn bắt cóc suốt ba ngày ba đêm để lại manh mối mới cứu được cô, nếu không bây giờ cô đã chết ở góc xó xỉnh nào đó không ai hay biết rồi”, Lý Tuấn Hy nheo mắt nói.

Có một số người không hề biết cảm ơn là gì.

Nghe vậy, Lý Tuyết Kiều bĩu môi.

“Chuyện này cũng đâu thể thay đổi sự thật đây là một trò cười, Tuấn Hy ca”, Lý Tuyết Kiều không thèm để tâm.

“Vậy nên ta hối hận vì đã cứu cô. Trong sân này có ba cái cây, cô chọn đi, cô muốn trèo lên cây nào? Cây quýt, cây hòe hay cây ngô đồng này?”

Trong ba năm qua Lý Tuyết Kiều có tiến bộ khá lớn, mới mười lăm tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Thú Mạch tầng năm, không hổ danh là nữ nhi của Lý Viêm Phong, hổ phụ không sinh khuyển nữ.

Bạn Sinh Thú là chim Hỏa Linh, Bạn Sinh Thú cấp bốn, thuộc Bạn Sinh Thú “phi cầm loại hệ Hỏa Diễm”.

Khi Lý Tuấn Hy có ý khiêu khích, Lý Tuyết Kiều đã triệu hồi chim Hỏa Linh từ trong không gian Bạn Sinh ra.

Không gian Bạn Sinh là nơi nuôi dưỡng Bạn Sinh Thú tốt nhất của Ngự Thú Sư.

Lúc này, một con chim đỏ rực như rửa đang bay vòng quanh trên đầu Lý Tuyết Kiều.

Trên bộ lông vũ của con chim đó lập loè ánh lửa như đang bốc cháy, con ngươi của nó dựng thẳng.

Nổi bật nhất là móng vuốt, trên móng vuốt của nó rực cháy ngọn lửa đỏ thẫm, hơn nữa vô cùng sắc bén như một con dao găm có độc.

“Tuấn Hy ca, huynh không có Bạn Sinh Thú nên ta sẽ không ra tay, để Hoả Linh cho huynh nếm thử cảm giác sung sướng khi bị lửa đốt nhé?”, Lý Tuyết Kiều cười đùa.

“Ai nói ta không có Bạn Sinh Thú?”, Lý Tuấn Hy đi về, con gà vàng còn đang ngủ say như chết, đã đến lúc thả nó ra ngoài rồi.

“Cố làm ra vẻ bí ẩn thú vị lắm ư? Ai không biết Kim Vũ của huynh đã bị nhổ sạch lông, chết không toàn thây rồi chứ”, Lý Tuyết Kiều bĩu môi nói.

Lý Tuấn Hy không trả lời, hắn mở cửa phòng, bắt con gà vàng đang ngủ như chết ra ngoài.

“Lão tử đang sủng hạnh hậu cung ba nghìn con gà mái mà ngươi lại đánh thức ta!”

“Phượng hoàng của luyện ngục Vĩnh Hằng” bị xách chân đi ra với vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Khi Lý Tuyết Kiều nhìn thấy con gà vàng, nàng ta cười cong cả lưng, suýt chút nữa chuột rút.

“Tuấn Hy ca, sao huynh lại đùa kiểu đó, khả năng đóng hài của huynh cũng có thể ra ngoài kiếm cơm đấy. Con gà này của huynh lấy từ khế ước Huyết Thần để làm bữa sáng cho Hoả Linh của ta đúng không?”, Lý Tuyết Kiều cười suýt thở không ra hơi.

Khế ước Huyết Thần là bí pháp để những Ngự Thú Sư mất Bạn Sinh Thú đi tìm thú non chưa được ấp hoàn toàn hoặc mới sinh ra chưa tới một ngày của hung thú, dùng bí pháp huyết tế đặc biệt để dẫn dắt, cưỡng chế đưa huyết mạch của mình vào, làm cho đối phương trở thành Bạn Sinh Thú của mình.

“Hung thú” khác với Bạn Sinh Thú. Hung thú không có sự cộng sinh như Bạn Sinh Thú, chúng tiềm ẩn tính hoang dã, hung ác và tàn bạo.

“Mỹ nữ, cô có tin ta làm lớn bụng con chim này của cô không?”, con gà vàng vốn đang giãy giụa, bỗng nhiên nhìn thấy chim Hỏa Linh xinh đẹp, mắt lập tức sáng lên.

“Ngươi lấy một con gà làm Bạn Sinh Thú, kết quả nó cũng vô sỉ bỉ ổi giống hệt ngươi”, Lý Tuyết Kiều mắng.

“Hoả Linh, ăn nó”.

Soạt!

Chim Hỏa Linh hoá thành một ngọn lửa ảo đỏ rực lao về phía con gà vàng.

“Tình yêu đến quá nhanh, cứ như một cơn gió lốc”, con gà vàng đang có tâm trạng tốt, vỗ đôi cánh nhỏ bay về phía chim Hỏa Linh có hình thể lớn hơn nó gấp mấy lần.

“Vừa phải thôi, kích thước của các ngươi không phù hợp, đừng để bị mất mặt”, Lý Tuấn Hy đau đầu nhắc nhở.

Con gà vàng này thật to gan, nhưng thật ra Lý Tuấn Hy không hề lo lắng về sức chiến đấu của nó.

“Tuấn Hy ca, huynh nhớ phải chống cự đấy, đừng để chết quá nhanh!”

Lý Tuyết Kiều tấn công mạnh mẽ, nhìn cách di chuyển của chiêu thức đó thì có thể là Liệt Hoả Ấn.

Vừa dứt lời, tay nàng ta kết ấn rồi đẩy ra một cách vừa nhanh vừa mạnh, chưởng phong bùng nổ gây chấn động trên không trung, tạo thành ngọn lửa cháy hừng hực trên bầu trời dưới sự thôi động của thú nguyên Xích Hỏa!

Một chưởng Liệt Hoả Ấn này bá đạo đánh thẳng về phía ngực Lý Tuấn Hy, người trúng chiêu sẽ bốc cháy hừng hực như lửa, lồng ngực vỡ nát.

Ầm!

Nàng ta không ngờ Lý Tuấn Hy lại không né tránh, tiếp chiêu này bằng ngực của mình!

Liệt Hoả Ấn mạnh mẽ đánh vào người hắn!

Có lẽ lúc này lục phủ ngũ tạng của hắn đều đã bị liệt hoả đốt thành than rồi nhỉ?

Tiếng vang nặng nề đó gần như có thể tuyên bố một người đã chết.

Giết người rồi, Lý Tuyết Kiều hơi luống cuống.

“Tuyết Kiều, cô chưa ăn cơm đúng không?”, lúc này Lý Tuấn Hy lại ngẩng đầu lên với nụ cười lạnh lùng trên mặt.

Lý Tuyết Kiều hoàn toàn sững sờ, nàng ta thấy Lý Tuấn Hy không bị thương, đầu óc trở nên trống rỗng, bởi vì đây là chuyện không thể xảy ra.

Sự thật là: Lý Tuấn Hy miễn dịch với thuộc tính hoả!

Đây là lực lượng huyết mạch của phượng hoàng luyện ngục Vĩnh Hằng, thú nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng là loại dung nham nóng nhất, cơ thể hắn và con gà vàng đã hoàn toàn miễn dịch với thuộc tính hoả.

“Mở mắt chó của cô ra để nhìn cho rõ Liệt Hoả Ấn chân chính là gì!”
Chương 9: Lợn nái leo cây

Khi nàng ta đang hoảng hốt mở to mắt, động tác của Lý Tuấn Hy nhanh và mạnh mẽ hơn nàng ta, hắn tung chiêu Liệt Hoả Ấn tát thẳng vào mặt nàng ta!

Chát!

“Á!”

Một âm thanh giòn giã kèm theo một tiếng hét thê thảm vang lên.

Có thể nói là vô cùng kích thích!

Cái tát này của Liệt Hoả Ấn ẩn chứa sức mạnh đáng sợ của thú nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng, một bên mặt Lý Tuyết Kiều lập tức cháy đen, ngay cả răng cũng gãy vài chiếc.

Nàng ta bị ném bay một đường trên không trung, cuối cùng rơi xuống trên cây ngô đồng cao nhất trong sân.

Rầm!

Người nàng ta ngã xuống, toàn thân như muốn tan ra thành nhiều mảnh.

“Cảnh giới Thú Mạch tầng năm mà có vậy đã ngã rồi à, tiếp tục không?”

“Ta sai rồi, Tuấn Hy ca, ta sai rồi!”, Lý Tuyết Kiều sợ hãi kêu la thê thảm.

Lý Tuấn Hy lại tát vào mặt nàng ta.

Chát!

“Á!”, Lý Tuyết Kiều bị tát gãy mấy cái răng, miệng toàn là máu, khóc lóc kêu rên.

“Đừng, đừng!”

Nàng ta lại xoay tròn bay lên cây, lần này bị treo hẳn trên đó, người toàn là máu do bị nhánh cây cứa phải. Nàng ta đau đến mức khóc thành tiếng, nghe rất thảm thiết, giống hệt như tiếng lợn nái kêu.

“Xoay tròn ba vòng trên không trung, lợn nái đã leo lên cây!”

Lý Tuấn Hy vỗ tay.

Hắn lập tức ngoái đầu lại, khi nhìn thấy nụ cười vui mừng và yên tâm của mẫu thân, hắn cũng cười theo.

Tờ hưu thư đó không quan trọng với Vệ Tịnh, điều quan trọng là lúc này được nhìn thấy nhi tử trở lại như trước.

“Nhi tử của ta giỏi quá!”, bà ấy giơ ngón tay cái lên với hắn như trước kia.

“Nhờ người biết sinh đấy ạ”, Lý Tuấn Hy cười đáp.

“Chúng ta đều như nhau”, Vệ Tịnh cười dịu dàng.

Giờ phút này, dường như bà ấy không còn già yếu nữa, nụ cười của bà ấy đẹp như thể bà ấy vẫn là mỹ nhân nghiêng thành ngày xưa.

“Lý Tuấn Hy giết người, người đâu mau tới đây!”

Đúng lúc này, Hoàng phu nhân phát ra tiếng hét chói tai.

Bà ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Quan trọng là Lý Tuyết Kiều còn ở trên cây, mà bà ta là người duy nhất không có tu vi cao trong số những thê thiếp của Lý Viêm Phong. Bà ta không thể trèo lên cây ngô đồng này, chỉ có thể kêu gào lăn lộn dưới đất.

“Lý Tuấn Hy, ngươi không còn là thế tử nữa, ngươi dám đánh nữ nhi của ta, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!”

Hoàng phu nhân vừa khóc vừa mắng, lúc này trong đầu bà ta vô cùng trống rỗng.

Bà ta không biết nhiều về Võ đạo, nhưng chẳng phải ai cũng nói Lý Tuấn Hy đã tàn phế rồi sao, đây là vì sao chứ?

“Bà câm miệng lại đi!”, khi Hoàng phu nhân lăn tới trước mặt Lý Tuấn Hy, hắn đạp một phát vào miệng bà ta.

Hoàng phu nhân lăn mấy vòng, mặt cứa vào hòn đá bê bết máu, gần như biến dạng.

“Kêu thêm tiếng nữa, ta rút lưỡi của bà đấy!”, Lý Tuấn Hy cảnh cáo.

“Hu hu!”, cuối cùng Hoàng phu nhân cũng biết sợ.

May mà Thính Vũ Hiên yên tĩnh, xung quanh không có ai, nếu không sẽ thu hút rất nhiều người tới.

Đôi mẫu nữ này bị Lý Tuấn Hy đánh đến mức choáng váng, đặc biệt là Lý Tuyết Kiều, nàng ta còn ở trên cây, một bên mặt đã bị huỷ hoại hoàn toàn, sau này không cần bàn tới tướng mạo nữa, chắc chắn nàng ta sẽ nổi tiếng hơn cả lợn nái.

Ngược lại con gà vàng đã làm cho Lý Tuấn Hy được mở mang tầm mắt...

Hắn chợt nhìn thấy một con gà màu vàng nổi điên, ra tay với thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Chim Hỏa Linh không thể bắt được nó, trái lại còn bị con gà vàng cắn rách nhiều chỗ trên người!

“Mỹ nữ, đừng la nữa, dù ngươi có la rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu”, con gà vàng đè chim Hỏa Linh xuống đất với vẻ mặt đầy xấu xa.

Chim Hỏa Linh nằm dưới chân nó giãy giụa điên cuồng nhưng vẫn không làm được gì, trên người đầy vết thương.

“Được gia sủng hạnh là vinh dự của ngươi đấy”, con gà vàng đang định thực hiện hành vi cưỡng hiếp.

Lý Tuấn Hy toát mồ hôi, hắn thực sự không thể nghĩ ra con gà này có trang bị gì có thể làm nhục con chim Hỏa Linh này!

“Mẹ nó, ngươi là đực sao không nói sớm, còn ăn mặc diêm dúa như thế!”

Ngay sau đó, con gà vàng suy sụp tinh thần, thẹn quá thành giận đánh chim Hỏa Linh kêu gào thê thảm.

“Gà đại ca, được rồi, được rồi”, Lý Tuấn Hy vội vàng kéo nó về.

“Cái đồ giả cái, lần sau đừng để ta gặp lại ngươi, đánh cho ngươi chết”, con gà vàng còn lải nhải không dừng.

Dáng vẻ của nó làm Vệ Tịnh bật cười, hôm nay đúng là ngày bà ấy khó chịu nhất và cũng là ngày bà ấy vui vẻ nhất.

“Lý Tuấn Hy! Không ngờ ngươi đã khôi phục tu vi, ngươi dám sỉ nhục ta như thế, ta sẽ ghi nhớ mối thù ngày hôm nay. Một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm lần!”

Cho đến lúc này Lý Tuyết Kiều mới nhảy xuống, nàng ta vội vàng bôi thuốc lên mặt mình, vừa bôi vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Tuấn Hy.

“Ta sẽ không rời khỏi thành Ly Hỏa, nếu cô muốn báo thù thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, nhưng chỉ sợ một bên mặt còn lại của cô sẽ biến thành đầu lợn đấy”, Lý Tuấn Hy thản nhiên đáp.

“Ngươi không rời khỏi thành Ly Hỏa?”, Lý Tuyết Kiều nheo mắt lại.

“Có vấn đề gì không?”
Chương 10: Cơ hội duy nhất

Đối với Lý Tuấn Hy, hắn muốn ở lại thành Ly Hỏa là vì có việc quan trọng hơn!

“Ngươi có biết tại sao phụ thân lại khiến ngươi bị tàn phế và bỏ rơi đại nương vào lúc quan trọng này không?”, Lý Tuyết Kiều dữ tợn nói.

“Cô nói đi”.

“Phụ thân muốn cưới một nữ nhân, hơn nữa còn muốn cho nàng ta làm chính thê! Tất nhiên cần phải bỏ mẫu thân của ngươi rồi”, Lý Tuyết Kiều trả lời.

Pháp luật nước Chu Tước quy định, ngoại trừ Quốc chủ, những nam nhân khác nhiều nhất chỉ được cưới tam thê tứ thiếp, trong tam thê gồm một chính thê và hai bình thê.

Lý Viêm Phong đã cưới đủ người, nếu muốn cưới thêm thiếp thì cần phải bỏ một người, huống hồ là cưới chính thê.

“Ông ta già thế rồi có chịu nổi không? Không sợ sắt mài thành kim à”, Lý Tuấn Hy cười khẩy.

“Ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú rốt cuộc người ông ta cưới là ai”, Lý Tuyết Kiều hơi hả hê.

“Cô nói đi”.

“Nữ nhân đó tên là Liễu Khanh, hơn hai mươi tuổi, không lớn hơn ngươi bao nhiêu. Nàng ta là một mỹ nhân, điều quan trọng hơn là nàng ta là người của phủ Lôi Tôn!”

“Người của phủ Lôi Tôn trở thành thê tử của phụ thân, ngươi nói xem thành Ly Hỏa có còn chỗ cho ngươi dung thân không?”

Lý Tuyết Kiều cười mỉa.

“Phủ Lôi Tôn!”, ngọn lửa trong lòng Lý Tuấn Hy lại bùng cháy.

Lâm Tiêu Đình, kẻ đã giết chết Kim Vũ và cướp chiến hồn Thánh Thú, chính là con cháu dòng chính của phủ Lôi Tôn.

Phủ Lôi Tôn có thể nói là thế gia đứng đầu nước Chu Tước, có vô số cao thủ, bá chủ một phương của nước Chu Tước, nắm trong tay hơn một nửa mạch máu của nước Chu Tước!

“Mười ngày sau phụ thân sẽ cử hành hôn lễ long trọng. Nếu ngươi không đi, để người của phủ Lôi Tôn nhìn thấy thì ngươi sẽ chết đấy”.

“Mười ngày sau không phải là ngày có kết quả trúng tuyển của học cung Viêm Hoàng sao?”, Lý Tuấn Hy cau mày hỏi.

Đây là nguyên nhân hắn muốn ở lại thành Ly Hỏa, bởi vì hắn muốn trở lại học cung Viêm Hoàng.

Học cung Viêm Hoàng là nơi hồn đoạn của hắn, cũng là vùng đất mộng tưởng của tất cả Ngự Thú Sư trẻ tuổi.

Hai người đó đang ở nơi này, hắn muốn báo thù thì cần phải quang minh chính đại trở lại học cung Viêm Hoàng, lấy được thân phận đệ tử của học cung Viêm Hoàng.

Thành Ly Hỏa có một suất trúng tuyển học cung Viêm Hoàng, hơn nữa còn tổ chức bốn năm một lần.

Người giành được suất vào học cung Viêm Hoàng bốn năm trước chính là Lý Tuấn Hy hắn.

Lần này hắn vẫn muốn giành được suất này, vậy thì hắn sẽ có thể quang minh chính đại rời khỏi thành Ly Hỏa, còn có thể đưa mẫu thân đến học cung Viêm Hoàng.

Điều quan trọng hơn là có thể khiến Lý Viêm Phong tiễn họ đi chứ không phải rời đi như chó mất chủ!

“Đúng vậy, hôn lễ trùng ngày tuyển chọn của học cung Viêm Hoàng, ý của phụ thân là để cuộc tuyển chọn học cung Viêm Hoàng góp vui cho hôn lễ của ông ta”.

“Dù sao thì người giành được suất vào học cung Viêm Hoàng lần này chắc chắn cũng là nhi tử của ông ta”.

Lời Lý Tuyết Kiều nói nghe có vẻ không phục lắm.

Nhi tử mà nàng ta nhắc tới không phải Lý Tuấn Hy, mà là nhi tử của người thê tử thứ hai của Lý Viêm Phong, nhị đệ Lý Tuấn Hy, tên là Lý Tử Phong.

Hắn ta nhỏ hơn Lý Tuấn Hy ba tuổi, không đủ tuổi tham gia cuộc cạnh tranh học cung Viêm Hoàng lần trước.

Trong ba năm Lý Tuấn Hy bị phế bỏ, Lý Tử Phong nhanh chóng quật khởi, tuổi tác và thực lực của hắn ta hiện giờ hầu như không khác gì so với khi Lý Tuấn Hy giành được suất của học cung Viêm Hoàng lúc trước.

Sự quật khởi của Lý Tử Phong đã làm cho dân chúng thành Ly Hỏa quên mất Lý Tuấn Hy.

Lý Tuấn Hy mang lại sự hổ thẹn cho thành Ly Hỏa. Trong ba năm qua, chính Lý Tử Phong đã mang lại niềm hi vọng mới cho thành Ly Hỏa!

Dù sao thì với tư cách là một thành trì xa xôi, dân chúng thành Ly Hỏa vẫn mong thiên tài của họ có thể vào học cung Viêm Hoàng, khiêu chiến thiên chi kiêu tử của các khu vực trung tâm của nước Chu Tước!

“Ta hiểu rồi”, Lý Tuấn Hy đã hiểu rõ tất cả.

Chính vì vậy, hắn càng muốn đến tham dự hôn lễ của ông ta vào mười ngày sau.

Lý Tuyết Kiều nói cho hắn biết chuyện này để dụ hắn đi phá rối, tự làm xấu mặt mình, từ đó đạt được mục đích trả thù hắn.

Nhưng...

Có một số niềm danh dự, Lý Tuấn Hy cần phải đích thân đi lấy về!

Bao gồm nữ nhân đến từ phủ Lôi Tôn và người phụ thân vô tình kia.

Những thứ đã mất đi cũng cần hắn bước lên con đường này lần nữa, dũng cảm chiến đấu để lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình!

Thật ra còn có một điều quan trọng hơn...

Trước năm mười sáu tuổi, Lý Tuấn Hy đã từng hỏi Vệ Tịnh có cách nào chữa trị căn bệnh kì lạ của bà ấy không.

Khi đó Vệ Tịnh đã trả lời một nơi, đó là “Thiên Phủ” của học cung Viêm Hoàng!

Đến nay mẫu thân vẫn chưa nói vì sao bà ấy lại biết Thiên Phủ có thể chữa trị căn bệnh kì lạ của mình.

Lý Tuấn Hy cũng không cần phải quan tâm, hắn chỉ biết là mình phải vào học cung Viêm Hoàng tu luyện, đồng thời phải tiến vào Thiên Phủ, nơi trung tâm nhất của học cung Viêm Hoàng.

Chỉ cần hắn tiến vào Thiên Phủ, mẫu thân nhất định sẽ nói ra câu trả lời.

Thật ra hắn từng có thiên phú tiếp cận và tiến vào Thiên Phủ ba năm trước. Sau khi có được chiến hồn Thánh Thú, hắn thậm chí còn khẳng định mình có thể vào Thiên Phủ, có thể chữa bệnh cho mẫu thân và kéo dài tuổi thọ giúp bà ấy.

Nhưng chính Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình đã phá huỷ hi vọng của hắn.

Bây giờ hắn đã hai mươi tuổi, Vệ Tịnh không còn nhiều thời gian nữa, cuộc tuyển chọn học cung Viêm Hoàng lần này là cơ hội duy nhất của hắn.

Nếu hắn bỏ lỡ thì chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân qua đời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom