• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thập điện chiến tôn (1 Viewer)

  • Chương 27-29

chapter 27 quà cưới

“Có chuyện gì?” Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Phế vật, mày tới nhà họ Lâm tao một chút.”

“Không có thời gian, tôi còn bận chơi với con gái.” Lăng Thiên vừa muốn cúp máy thì đã bị Lâm Mậu lên tiếng ngăn cản.

“Chuyện này không do mày quyết định!” Lâm Mậu tức giận nói: “Đây là mệnh lệnh của gia tộc!”

“Mệnh lệnh gia tộc? Hình như hiện tại tôi và nhà họ Lâm các người không có chút quan hệ nào thì phải? Thế mà anh lại còn nhắc tới mấy chữ mệnh lệnh gia tộc với tôi?”

Lời của Lăng Thiên khiến Lâm Mậu cực kỳ tức giận, nhưng nghĩ tới việc nếu anh ta không thể gọi Lăng Thiên tới thì sẽ chọc giận vị Thống đốc Lý kia, cho nên vội vàng dịu giọng nói: “Có một vị khách quan trọng vừa tới nhà, vị khách đó nói muốn gặp anh, anh không thể tới được sao?”

Vị khách quan trọng?

Lăng Thiên nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là người nào muốn gặp mình?

“Bảo ông ta chờ đi, tôi chơi với con gái xong rồi sẽ qua sau.” Nói xong Lăng Thiên lập tức cúp điện thoại.

Nghe vậy, Lâm Mậu tức giận tới mức suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.

Nhân vật có thân phận như Thống đốc Lý đã đến, thế mà anh còn bày ra bộ dạng như người không có việc gì, hơn nữa còn tới trễ như vậy!

Tên phế vật này đúng là tự tìm đường chết!

Tuy trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt Lâm Mậu vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, miễn cho ông nội nhìn thấy lại cho là anh ta không làm được việc. Cho nên anh ta nói ngược thành: “Ông nội, anh ta nói sẽ lập tức tới ngay.”

Khi nói câu này, cậu ta còn cố ý nâng cao giọng để cho Thống đốc Lý nghe được. Như thế, nếu Lăng Thiên tới chậm thì sẽ khiến cho Thống đốc Lý chờ lâu đâm tức giận, nhất định sẽ dạy dỗ Lăng Thiên một trận!

Nghĩ tới đây, Lâm Mậu không khỏi cười thầm trong lòng.

Phế vật, mày cứ chờ bị Thống đốc Lý mắng chửi đi!

Một giờ sau, cuối cùng Lăng Thiên cũng dẫn theo Lâm Nhược Sơ và con gái đi tới nhà họ Lâm, chân trước vừa bước vào đại sảnh, Thống đốc Lý đã vội vàng chạy tới tiếp đón, vẻ mặt vô cùng tôn kính.

“Ngài Lăng… Tôi là Thống đốc của thành phố Vân, Lý Thịnh Quang.” Thống đốc Lý ngày thường uy nghiêm bộ dạng lạnh lùng, thế mà ở trước mặt Lăng Thiên lại có chút khẩn trương.

Lăng Thiên liếc mắt nhìn ông ta một cái, chán ghét nói: “Tôi không biết ông, cũng chưa từng nghe nói tới ông, ông tìm tôi làm gì? Không có chuyện gì thì đừng có làm phiền tôi, lập tức cút xéo cho tôi!”

Nói xong anh liền kéo tay Nỗ Nỗ chuẩn bị rời đi: “Nỗ Nỗ, chúng ta trở về tiếp tục chơi mô hình phi cơ!”

Ở trong mắt anh việc gặp mặt những kẻ không chút lai lịch này còn không thú vị bằng việc chơi cùng con gái mình.

Trong mắt người ở thành phố Vân, Lý Thịnh Quang là một nhân vật to lớn bộ dạng lạnh lùng xa cách, nhưng ở trong mắt của Lăng Thiêm, ông ta chẳng bằng một hạt cát, địa vị còn không bằng thuộc hạ Chiến tướng Cương Long của anh!

Làm Chiến thần hộ quốc của Trung Hoa, anh có quyền mệt thị bất cứ kẻ nào!

Thế nhưng lời này của anh lại khiến ông cụ Lâm cảm thấy sợ hãi, anh lại dám nhục mạ Thống đốc Lý, đây chẳng phải là khiến cho toàn bộ nhà họ Lâm bọn họ đắc tội với ngài ấy sao!

Ông ta nhanh chóng cúi đầu nhận sai với Thống đốc Lý: “Thống đốc Lý, cái tên súc sinh này không biết lớn nhỏ, không biết trời cao đất dày là gì, tôi sẽ thay ông dạy dỗ nó!”

Thế nhưng, câu trả lời của Thống đốc Lý lại khiến ông ta ngạc nhiên khôn xiết!

“Ông đem tất cả người của nhà họ Lâm ra ngoài đại sảnh đi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với ngài Lâm.”

Cái đệt!

Ông ta bị tên súc sinh kia mắng mỏ như thế, không lẽ không tức giận sao, sao lại còn khách khí như vậy?

“Không nghe được tôi nói à? Mang theo tất cả người nhà họ Lâm đi ra ngoài!” Thấy ông cụ Lâm đứng sững sờ tại chỗ, Thống đốc Lý lại quát lớn một câu.

Tiếng quát này dọa cho ông cụ Lâm nơm nớp lo sợ, ông ta nhanh chóng nói: “Vâng vâng, tôi lập tức bảo tất cả mọi người đi ra ngoài!”

Chỉ trong thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều đi ra ngoài.

Lăng Thiên quay đầu nói với Lâm Nhược Sơ: “Nhược Sơ, em cũng ra ngoài trước đi.”

Lâm Nhược Sơ gật đầu kéo tay Nỗ Nỗ đi ra ngoài đại sảnh.

Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Lăng Thiên và Lý Thịnh Quang.

Lý Thịnh Quang cười cười đi tới trước mặt Lăng Thiên: “Lăng Tướng quân, hôm nay tôi tới là muốn tặng quà cưới cho ngài.”

“Quà cưới?”

“Đúng vậy, là nguyên thủ quốc gia sắp xếp cho tôi tới.”

Ông già kia bảo Lý Thịnh Quang tới?

Chuyện này khiến Lăng Thiên có hơi kinh ngạc.
chapter 28 danh tính bị rò rỉ

Sau khi nghe Lý Thịnh Quang nói quà kết hôn của anh là do nguyên thủ quốc gia sắp xếp thì thái độ của Lăng Thiên đối với ông ta cũng tốt hơn một chút.

Anh hỏi: “Ông không tiết lộ thân phận của tôi cho người nhà họ Lâm chứ?”

Điều Lăng Thiên lo lắng nhất chính là thân phận bị lộ ra ngoài. Bởi vì anh vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc năm năm trước là ai, cũng chưa giải thích với vợ mình rằng anh chính là người giao đồ ăn nhanh trong thang máy năm đó. Anh không muốn tiết lộ thân phận của mình cho đến khi những chuyện này được giải quyết.

"Lăng tướng quân, ngài yên tâm, tôi không hề tiết lộ thân phận của ngài. Trước đây khi gọi điện thoại, ngài nguyên thủ quốc gia đã đặc biệt dặn dò tôi phải giúp ngài giữ bí mật thân phận."

Lăng Thiên nghe xong câu này mới cảm thấy yên tâm, cuối cùng ông già này vẫn còn có chút lương tâm, nói cho Lý Thịnh Quang biết chuyện này, nếu không chỉ e hôm nay anh lại phải trở mặt không nhận người!

"Được rồi, chuyện này tôi đã biết, các người nhanh chóng cút khỏi đây đi! Từ nay về sau, nếu không có việc gì thì đừng tùy tiện đến tìm tôi!"

"Vâng, vâng, Lăng tướng quân!"

Mặc dù bị Lăng Thiên mắng một hồi, nhưng Thống đốc Lý cũng không tỏ thái độ gì, ông ta không dám ở lại nữa, vội vàng bước ra khỏi đại sảnh.

Vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán.

Không hổ là chiến thần quốc gia uy phong tám phương, khí thế trên người quá mạnh mẽ!

Trong sân, đám người nhà họ Lâm đang xì xào về việc Lăng Thiên mắng Thống đốc Lý.

Nhìn thấy Thống đốc Lý đi ra, mọi người nhanh chóng ngậm miệng lại.

Thống đốc Lý đang định trực tiếp rời đi nhưng lại như nhớ ra điều gì đó, khi đi ngang qua ông cụ Lâm, ông ta nói: "Lâm gia chủ, ngày cưới của cháu gái ông mà ông lại muốn để cho con bé ở bên ngoài, như vậy không ổn lắm nhỉ? Ông có cảm thấy phải để cho cô ấy ở một chỗ tương đối tốt trong biệt thự nhà họ Lâm không?”

"Thống đốc Lý dạy rất phải, tôi sẽ sớm thu xếp." Tuy trong lòng ông cụ Lâm hoang mang nhưng lại không dám trái lệnh một chút nào, nhanh chóng đồng ý.

"Tốt nhất đừng làm tôi thất vọng!" Lý Thịnh Quang nói xong câu này thì đi thẳng ra ngoài cửa lớn.

"Vâng, vâng, vâng, thống đốc Lý!"

Ông cụ Lâm cung kính chạy chậm theo sau Thống đốc Lý, dù ông ta lên xe đi xa rồi nhưng vẫn thấy ông cụ đứng ở cửa vẫy tay, mãi cho đến khi bóng xe biến mất, lúc này ông cụ mới xoay người, sắc mặt uy nghiêm như biến thành một người khác.

"Lâm Nhược Sơ, trong khi hôn lễ náo loạn cô đã đi đâu? Tại sao lúc chúng tôi gọi điện thoại cho cô thì cô lại không bắt máy? Có phải cô cố ý làm chúng tôi không tìm thấy cô rồi bị nhà họ Triệu dạy dỗ đúng không?" Nói xong với Lâm Nhược Sơ, ông ta xoay mặt nhìn về phía Lăng Thiên: "Còn cả anh nữa, lại dám mắng cả thống đốc Lý? Anh muốn gì? Muốn gây rắc rối cho nhà họ Lâm chúng tôi đúng không?"

Lâm Nhược Sơ vừa định lên tiếng, Lăng Thiên đã nắm tay cô đi về phía trước nói: "Lý Thịnh Quang làm tôi không hài lòng cho nên tôi mới mắng ông ta! Sao, tôi mắng ông ta thì chọc gì đến ông?"

"Ông nội, ông xem, đã đến giờ này rồi mà anh ta còn cứng miệng!" Lâm Mậu chán ghét trừng mắt nhìn Lăng Thiên nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu vừa rồi thống đốc Lý không nể mặt ông nội tôi nên bỏ qua cho anh thì hiện tại anh đã bị bắt lại. Nhục mạ lãnh đạo đứng đầu thành phố là tội lớn!"

Thế mà anh còn dám dõng dạc nói như thế sao?

"Súc sinh, có nghe thấy không? Thống đốc Lý không chấp nhặt với anh là vì nể mặt của tôi!" Ông cụ Lâm cũng nói một câu.

Lăng Thiên mỉm cười, nhìn vào mắt ông cụ Lâm, lời nói đầy ẩn ý: "Vì nể mặt ông sao? Vậy tại sao ông ta không khiển trách tôi mà lại khiển trách ông chứ? Vừa rồi tôi nghe thấy, khi Thống đốc Lý rời đi, hình như ông ta đã nói gì đó với ông đúng không? Ông ta bảo ông làm gì? Có phải ông nên tỏ thái độ của mình trước mặt mọi người trong nhà họ Lâm không?”

Những lời này khiến ông cụ Lâm lập tức nghẹn họng.

Quả thực vừa rồi tuy Lăng Thiên mắng Lý Thịnh Quang, nhưng ông ta lại đối xử với Lăng Thiên cực kỳ tôn trọng, ngược lại có thái độ rất không tốt với mình. Đặc biệt sau khi một mình nói chuyện với Lăng Thiên trong đại sảnh xong, ông ta còn mắng mình một trận rằng sao có thể để Lâm Nhược Sơ ở ngoài vào ngày cưới.

Chuyện này là thế nào đây?
chapter 29 Khạc ra máu

Một đứa bỏ đi sao lại khiến người cao quý đứng đầu thành phố Vân khom lưng uốn gối như vậy?

Đúng lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ bước vào, cô ta chính là em gái của Lâm Mậu, Lâm Nhã.

Một buổi chiều, cô ta cũng không xuất hiện ở nhà họ Lâm, khi nhà họ Lâm đang nóng lòng tìm kiếm Lâm Nhược Sơ biến mất khỏi hôn lễ thì cô ta cũng biến mất.

Tuy nhiên, ai có thể ngờ rằng lúc đó cô ta lại lặng lẽ leo lên giường Triệu Thủ Minh, hơn nữa còn mây mưa cùng với anh ta chứ.

Khi Lý Thịnh Quang đến nhà họ Lâm, cô ta cũng nhận được điện thoại của gia tộc, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên bây giờ cô ta mới quay lại.

Ông cụ Lâm nghẹn một cục tức đã lâu, nhìn thấy Lâm Nhã quay lại, lập tức tỏ vẻ tức giận nói: "Cháu đi đâu vậy? Sao bây giờ mới quay lại!"

"Ông nội, cháu đi điều tra người phá hỏng hôn lễ. Đây là một người không hề đơn giản, gã ta đã đến nhà họ Triệu gây rối!"

"Cái gì? Nhà họ Triệu bị người gây rối sao?"

Lời của Lâm Nhã khiến nhịp tim ông cụ Lâm đập nhanh hơn.

"Cháu mau nói xem chuyện gì đã xảy ra."

Lâm Nhã không chần chừ kể cho ông nội nghe mọi chuyện bao gồm cả việc nhà lớn của nhà họ Triệu bị một nhóm binh sĩ bao vây.

Tất nhiên, cô ta đã bỏ qua tất cả các chi tiết về chuyện cô ta tìm vui trên giường của Triệu Thủ Minh. Hôm nay là ngày cưới của Lâm Nhược Sơ và Triệu Thủ Minh, nếu ông nội biết việc cô ta leo lên giường của Triệu Thủ Minh, chắc chắn sẽ rất tức giận!

Lúc này cô ta còn không biết những người đó chính là người của Lăng Thiên. Lúc ấy Lăng Thiên và Lâm Nhược Sơ cùng ngồi trên xe, không ra ngoài.

"Cái gì, nhà họ Triệu cũng bị binh sĩ đến gây rối sao?" Sau khi nghe Lâm Nhã miêu tả, vẻ mặt ông cụ Lâm tràn đầy kinh hãi.

Phải biết, trong lòng ông ta thì nhà họ Triệu ở thành phố Vân có địa vị rất cao, thế nhưng một gia đình có quyền lực như vậy thế mà lại bị người ta đến đập phá sao?

"Ông nội, ông thử nghĩ xem, ai sẽ vô duyên vô cớ phá hôn lễ của Triệu thiếu gia rồi sau đó lại tới phá nhà họ Triệu chứ? Chắc chắn nhà họ Triệu đã đắc tội với một nhân vật lớn rồi!"

"Ý cháu là?"

"Ông nội, ông còn không rõ chuyện này sao? Nhất định là do Lâm Nhược Sơ cư xử không đúng mực ở bên ngoài, thân thiết với một người có thân phận còn lớn hơn!"

Một người có thân phận còn lớn hơn?

Lâm Nhã tiếp tục nói: "Bây giờ ngay cả nhà họ Triệu cũng bị phá, vậy thì tiếp theo chẳng phải là Lâm Nhược Sơ sẽ khiến nhân vật lớn này nhằm vào nhà họ Lâm chúng ta, trả thù người trong nhà chúng ta sao? Ông nội, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, cần phải dạy cho con khốn này một bài học mới được!"

"Đồ vô đạo đức, cặn bã của gia đình! Quả thực là nỗi ô nhục nhà họ Lâm chúng ta!"

"Đúng vậy, đúng là mất. Đây chẳng phải là muốn hủy diệt gia tộc chúng ta hay sao!" Lúc này, mọi người trong nhà họ Lâm cũng bắt đầu căm phẫn chỉ trích Lâm Nhược Sơ.

Đối mặt với sự sỉ nhục của Lâm Nhã, Lâm Nhược Sơ làm sao có thể chịu đựng được?

"Cô ngậm máu phun người!"

"Sao cô dám quát tôi?"

Nhìn thấy thái độ của Lâm Nhược Sơ, Lâm Nhã rất tức giận, cô ta cắn răng, giơ tay định đánh Lâm Nhược Sơ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom