• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thập điện chiến tôn (2 Viewers)

  • Chương 24-26

chapter 24 Chạy trốn?

Thành phố Vân, văn phòng tỉnh.

Một số điện thoại được lưu là 01 chợt hiện lên. Thư ký khẩn trương dè dặt kết nối điện thoại vào máy riêng trên bàn thống đốc. Lúc này, anh ta đã bị dọa đến mức đôi chân run rẩy.

"Thống đốc Lý, cấp trên... gọi tới."

"Cái gì?"

Sắc mặt thống đốc Lý lập tức tái nhợt, bị dọa muốn bay mất hồn phách.

Hôm nay thành phố Vân đã xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn bộ khách sạn Hoàng Gia hỗn loạn hết cả lên, đến tận bây giờ ông ta vẫn còn đang cho người điều tra nguyên nhân cụ thể. Nhưng mà, dù ông ta đã cử đi hết những người có thể cử đi, vẫn không thể điều tra ra được cái gì.

Ông ta lo lắng nhất là chuyện này bị báo lên cấp trên, không ngờ cấp trên đã biết, còn gọi đến nhanh như vậy.

Xem ra, chiếc mũ cánh chuồn trên đầu ông ta sắp không giữ nổi nữa rồi.

Ông ta sợ toát mồ hôi, lau qua loa trên trán rồi thấp thỏm nghe điện thoại.

Chỉ là khi nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói xong, ông ta lại trở nên kích động.

Tặng quà kết hôn?

"Hộ vệ Nghiêm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này, không để cho lãnh đạo thất vọng!"

Dù cho đối phương chỉ là hộ vệ, thì thống đốc Lý cũng không dám bất kính một chút nào. So với một đám già cả sống trong khu nhà ở Giang Đô, ông ta thật sự là quá nhỏ bé. Vậy nên dù chỉ là một tên hộ vệ của bất cứ ai trong đó, ông ta cũng không dám đi khiêu khích.

"Thư ký, mau chuẩn bị xe cho tôi!" Đặt điện thoại xuống, thống đốc Lý vội gọi thư ký lái xe.

"Thống đốc, có phải là… cấp trên muốn khen thưởng ngài?" Thư ký bị tỉnh thủ làm cho không hiểu ra sao.

"Cậu nghĩ sao?"

“Nhưng, chuyện ở khách sạn Hoàng Gia…”

"Cấp trên nói không liên quan đến chúng ta, chuyện này tới đây là coi như xong." Thống đốc Lý cười nói.

“Coi như xong?” Lần này tới lượt thư ký ngạc nhiên.

Anh ta sẽ không thể biết được tại sao thống đốc Lý vui vẻ. Nếu không phải cuộc gọi vừa rồi, thì đến tận bây giờ thống đốc Lý cũng chưa biết được một thế hệ chiến thần hộ quốc đã tới thành phố Vân.

Đó chính là người được lãnh đạo yêu thương, cả nước chỉ có một mình anh mới có loại tư cách này.

Ông ta sao dám coi nhẹ bậc nhân vật như thế?

Anh có thể tới thành phố Vân, chính là ông trời ban ơn cho nhân dân toàn thành phố Vân!

Nếu ông ta làm tốt chuyện thay lãnh đạo đi tặng quà kết hôn cho anh, thì ông ta có muốn không thăng chức cũng khó.

Thống đốc Lý thậm chí còn bắt đầu mong chờ tương lai!

Phải biết rằng ngày thường ông ta muốn có cơ hội để biểu hiện cũng không nhất định có nữa đấy!



Bên này, Cương Long đang ra khỏi nhà họ Triệu.

Có điều chỉ có một mình cậu ta, không nhìn thấy Triệu Thủ Minh đâu cả.

Lúc nãy, thừa dịp Cương Long đứng ở cửa đợi anh ta thay quần áo, anh ta đã lặng lẽ đi cửa sau chạy trốn.

Lăng Thiên cau mày hỏi: "Triệu Thủ Minh đâu?"

"Anh Thiên, thằng nhóc kia… chạy trốn từ cửa sau!"

"Chạy trốn?" Lăng Thiên rất ngạc nhiên, phải biết rằng Cương Long chưa từng có nhiệm vụ thất bại, chuyện như hôm nay là quá không bình thường.

"Tướng quân, trong phòng… trong phòng đã có một cảnh tượng cực kỳ khó coi, em không nói ra lời được." Cương Long vừa nói vừa ném máy quay phim cho Lăng Thiên: "Tướng quân, anh nhìn là biết, nếu không phải như thế thì sao em có thể để cho anh ta chạy trốn."

Chính Triệu Thủ Minh là người để chiếc máy quay này ở đầu giường. Vừa rồi anh ta hốt hoảng chạy trốn, quên mang theo mấy thứ này.

Lâm Nhược Sơ nhìn Lăng Thiên: "Không phải anh nói lát nữa sẽ làm cho tôi biết rõ ràng sao? Đây là anh làm cho tôi biết? Một cái máy quay phim cũ nát?"

Hiển nhiên, Lâm Nhược Sơ cảm thấy Lăng Thiên chỉ là đang nói mạnh miệng, thậm chí còn thuê thêm vài người diễn phụ mình, làm cho ra dáng ra hình.
chapter 25 Đám cưới đã bị hủy

Lăng Thiên xấu hổ nói: "Tiểu Sơ, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ngờ tên Triệu Thủ Minh đó lại xảo quyệt như vậy, anh ta đã bỏ chạy rồi!"

"Đúng vậy, Triệu Thủ Minh là một tên khốn kiếp, lần này là tôi vô ý để anh ta chạy trốn, lần sau gặp anh ta, tôi nhất định sẽ lột da hắn, yêu cầu hắn giải thích về số tiền 10 triệu quyên góp đó!"

"Được rồi, đừng lớn tiếng trước mặt tôi nữa, đưa tôi về nhà đi!" Cương Long nói gì cũng được, nhưng khi anh nói, Lâm Nhược Sơ cảm thấy bọn họ đang lừa dối mình, bởi vì những gì họ nói đều nhất quán với những gì họ suy nghĩ và những gì họ làm giống như nó đã được thông đồng và dàn dựng sẵn từ trước.

Lăng Thiên: "..."

Anh thấy Lâm Nhược Sơ có vẻ thất vọng về anh.

Lăng Thiên vội vàng giải thích: "Tiểu Sơ, anh thật sự không có lớn tiếng trước mặt em. Thân phận thực sự của anh là một quân nhân. Năm năm trước, vì giúp đỡ Cương Long mà bị nhầm là tội phạm hiếp dâm và bị giam giữ trong tù. Đám cưới hôm nay, bao gồm cả số tiền quyên góp 10 triệu, đều là Cương Long tổ chức để trả ơn anh và giúp anh tổ chức cho em.”

“Tuy nhiên, việc răn đe khách sạn Hoàng Gia là do sự xung đột giữa chủ khách sạn và Bộ Quốc phòng, đó là nhiệm vụ Bộ Quốc phòng giao cho Cương Long hôm nay, chúng ta không cần quan tâm tới những điều đó.”

Lâm Nhược Sơ hỏi lại: “Vậy theo những gì anh nói, Nỗ Nỗ cũng là người được anh cứu?”

Lăng Thiên gật đầu.

"Tại sao ngay từ đầu anh không nói cho tôi biết thân phận thực sự của anh?" Lâm Nhược Sơ nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Thiên.

“Lúc đó anh vừa mới ra tù sau khi chấp hành xong bản án năm năm, nếu anh nói cho em biết, có lẽ em sẽ không tin.”

Lăng Thiên tiếp tục nói: "Trước kia anh là quân nhân, anh từng bất chấp tất cả để bảo vệ tổ quốc, từ giờ về sau anh sẽ là chiến binh bảo vệ em và con gái em!"

"Được rồi, đừng nói lung tung nữa, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã thuê nhiều du thuyền và tổ chức đám cưới hoành tráng như vậy cho tôi! Giờ thì hãy đưa tôi về nhà đi!"

Rõ ràng, Lâm Nhược Sơ không quá tin vào những gì Lăng Thiên nói, cô cảm thấy anh chỉ đang nói dối và càng nói càng lố bịch.

Tuy nhiên, gác chuyện lớn sang một bên, đám cưới vẫn khiến cô cảm động.

Thuê du thuyền?

Nghe được lời của Lâm Nhược Sơ, Lăng Thiên không nói nên lời.

Đây thực sự không phải là thuê, tất cả đều được huy động từ nhà máy quân sự.



Tại nhà họ Lâm, sân trong biệt thự.

Lâm Mậu như đang nghe một cuộc điện thoại của ai đó trong sân và đột nhiên trở nên phấn khích.

"Ông nội, thống đốc đến nhà chúng ta kìa!" Từ từ bỏ điện thoại xuống, Lâm Mậu nhanh chóng chạy vào phòng của ông nội, hưng phấn nói.

Ông cụ Lâm đang cau mày và hút điếu xì gà.

Hôm nay, lễ cưới giữa cháu gái Lâm Nhược Sơ và con trai nhà Triệu đã bị một số người không rõ lai lịch như thế nào làm đảo lộn, quấy rối do đó ông ta cảm thấy chán nản vì hỏng chuyện, cơ hội tốt như thế này để liên kết với nhà họ Triệu, đã bị phá hủy như vậy, ông ta không biết nhà họ Triệu sẽ trách móc ông ta hay không.

Ông ta đang cảm thấy lo lắng thì đột nhiên nghe được lời nói của Lâm Mậu, lập tức đứng dậy.

"Cháu nói cái gì? Thống đốc tới nhà chúng ta? Cháu có chắc không?" Ông cụ Lâm nghi hoặc nhìn Lâm Mậu.

Trong thâm tâm ông ta biết nhà họ Lâm dường như không được coi là gia tộc hạng ba ở thành phố Vân, làm sao thống đốc có thể quan tâm đến gia đình họ? Chưa kể vị khách lớn đến thăm, cho dù có đến tận cửa tặng quà, cũng không chắc chắn có cơ hội được gặp mặt thống đốc, sao mà có thể đến nhà họ được?

"Ông nội, là sự thật. Con đã kiểm tra số điện thoại, là số của thống đốc. Thư ký của ông ấy vừa nói rõ ràng trong điện thoại, không thể sai được!"

Nghe vậy, ông cụ Lâm vui vẻ xoa xoa tay.

“Mau, mau, mang cho ông bộ đồ Đường, đừng quên chiếc chuỗi tràng hạt của ông đấy, chuẩn bị cho ông luôn nhé!” Mỗi khi có dịp quan trọng, ông cụ Lâm luôn đeo một chiếc bộ đồ nhà Đường, trên tay cầm một chuỗi hạt.

Đây là một chuỗi tràng hạt Phật giáo mà ông đã làm trong nhiều năm liền, trị giá hơn 200.000 nhân dân tệ, trong mắt ông, nó có thể nâng cao địa vị của ông ta.

Vì hôm nay là lần đầu tiên thống đốc Lý đến thăm nên ông ta đương nhiên muốn thể hiện ra bộ mặt đáng kính nhất của mình.

Thay xong quần áo, ông ta đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đí, vội vàng nói: "Hãy kêu tất cả thành viên trong gia đình đều đến ngay! Những người không có ở nhà, hãy gọi điện cho họ về ngay lập tức! Thống đốc này là một người quan trọng, chúng ta phải đón tiếp ông ấy bằng nghi thức tiếp đãi cao cấp nhất!"

Ông Lâm cảm thấy rằng sự xuất hiện của thống đốc chắc chắn là do gia đình ông ta đã kết hôn với công tử Triệu, khiến ông tăng địa vị tại thành phố Vân và làm thống đốc Lý bất ngờ.

Ông ta không ngờ rằng dù hôn lễ đã bị hủy, nhưng nó vẫn làm tăng địa vị của ông đến mức đáng kinh ngạc như vậy!

Từ nay trở đi, tại thành phố Vân này, ông ta sẽ được sự tôn trọng từ tất cả mọi người.
chapter 26 Mời trà

Tin tức tốt khiến cho mọi người trong gia đình nhà họ Lâm đều hồi hộp và phấn khích, tất cả mọi người trong sân như muốn nổ tung.

"Thật đáng ngưỡng mộ, thống đốc đến nhà họ Lâm chúng ta. Nếu tin này lan truyền ra ngoài, tất cả các gia tộc trong thành phố Vận Thành đều sẽ ganh tị."

"Đúng vậy, ở thành phố Vân có biết bao nhiêu gia tộc được đặc cách như vậy?"

"Không được, phải quay một đoạn video để làm kỷ niệm mới được, chụp một vài bức ảnh, khoe cho mấy nhà kia xem để họ ghen tị mới được!"

Mọi người trong gia đình nhà họ Lâm đều trở nên tự cao tự đại đến mức không biết phải làm gì tiếp theo!

Mọi người đều cho rằng việc thống đốc Lý đột ngột đến thăm nhà họ Lâm là vì cuộc hôn nhân giữa nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đã nâng cao địa vị của nhà họ. Tuy nhiên, làm sao họ biết người mà thống đốc Lý tìm kiếm khi đến nhà họ Lâm chính là Lăng Thiên, không phải ông Lâm, cũng không phải những người còn lại trong nhà họ Lâm.

Ông được nguyên thủ quốc gia ủy thác tặng quà cưới cho Lăng Thiên.

Sau khoảng nửa tiếng, một chiếc ô tô biển số đặc biệt chậm rãi dừng lại trước cửa khu nhà họ Lâm.

Chỉ một số ít người có địa vị đặc biệt ở thành phố Vân mới xứng đáng lái chiếc xe mang biển số này.

Với tư cách là thống đốc của thành phố Vân, Lý Thịnh Quang là người đặc biệt nhất, bởi vì ông ta đại diện cho quyền lực cao nhất ở thành phố Vân, người ngồi trên chiếc xe này chính là ông ta!

Tuy rằng hôm nay ông ta được nguyên thủ ủy nhiệm đến nhà họ Lâm tặng quà cưới cho Lăng Thiên, nhưng lúc này ông ta vẫn có chút lo lắng Lăng Thiên sẽ tức giận vì đưa quà quá muộn.

Vừa xuống xe đã thấy ông Lâm từ ngoài cửa đi tới.

"Lâm gia chủ, thật là tràn đầy sức sống! Ông chắc hẳn đã trên tám mươi tuổi rồi phải không? Ở tuổi này mà vẫn có vẻ trẻ trung như vậy, thật không ngạc nhiên vì ông có nhiều phước lành như vậy đấy! Nhân đây, tôi có một món quà nhỏ, để chúc mừng hôn lễ của cháu gái ông hôm nay. Xin ông đừng coi thường món quà này!"

Thống đốc Lý lịch sự nói với ông Lâm.

Đương nhiên, ông ta lễ phép đều là vì Lăng Thiên, nếu không ông ta căn bản sẽ không thèm đếm xỉa tới một gia tộc nhỏ như nhà họ Lâm, càng không có chuyện đích thân đến thăm bọn họ.

Tuy nhiên, làm sao ông cụ Lâm biết rằng việc ông ta đến có liên quan tới Lăng Thiên? Rốt cuộc, ông ta không biết rằng đám cưới sang trọng mà Lăng Thiên tổ chức cho Lâm Nhược Sơ trên du thuyền đều được cho là có liên quan đến cuộc hôn nhân của nhà họ Triệu. Hơn nữa, Thống đốc Lý cho biết khi đến lúc gửi quà cưới, ông Lâm đã xác nhận sự nghi hoặc của mình, lúc đó ông vui mừng đến mức há hốc miệng, không thể diễn tả được.

"Thống đốc, quá khiêm tốn rồi! Sự hiện diện của ông đã khiến gia đình nhà họ Lâm chúng tôi trở nên rạng rỡ. Nào, nào, xin mời ông vào nhà! Lâm Mậu, mau mau chuẩn bị trà loại thượng hạng nhất cho thống đốc!"

"Haha, gia chủ Lâm quá khiêm tốn rồi!"

Sau khi vào trong nhà, mọi người ngồi xuống.

Thống đốc Lý nhìn quanh phòng, hỏi: "Gia chủ Lâm, sao tôi không thấy cháu gái và cậu Lăng Thiên ở đây nhỉ?"

Lăng Thiên?

Ông cụ Lâm cau mày, có vẻ như không có ai tên Lăng Thiên trong nhà họ Lâm này.

Liệu đó có phải... Lăng Thiên đó không?

Làm sao có thể như vậy, làm sao một tên tội phạm lại có thể được thống đốc xưng hô một cách kính trọng như vậy?

Lúc này, thống đốc Lý cũng rất bối rối. Cuộc điện thoại từ chính vị Quốc trưởng gọi đến để nói chuyện kĩ càng, ông ta đã nghe rõ ràng rằng Lăng Thiên đã trở thành con rể của nhà họ Lâm.

"Lâm gia chủ, Lăng tiên sinh không có ở nhà sao?"

"Thống đốc, nhất định là ông đã lầm với ai rồi, nhà họ Lâm chúng ta không có Lăng tiên sinh, tôi chỉ biết tên côn đồ hiếp dâm Lăng Thiên kia thôi. Vài ngày trước tôi đã đưa cho cậu ta ba mươi vạn tệ, đuổi cậu ta ra khỏi nhà rồi!"

Thực ra, vài ngày trước ông ta đã nói với Lăng Thiên rằng sẽ đưa cho anh ba mươi vạn tệ và ra khỏi nhà họ Lâm. Tuy nhiên, Lăng Thiên không đến nhận số tiền đó. Dù sao, trong mắt ông ta, cho dù Lăng Thiên không đến lấy tiền, ông ta cũng đã đuổi anh ra khỏi nhà rồi.

Bị đuổi ra khỏi nhà? Và bị gọi là kẻ hiếp dâm?

Nghe vậy, Lý Thịnh Quang lập tức giật mình.

Chiến thần oai nghiêm của một quốc gia lại bị nhà họ Lâm ức hiếp như thế này?

Nhà họ Lâm đơn giản là đang tìm cái chết, lúc đó Thống đốc Lý muốn tát vào mặt ông cụ Lâm!

Tuy nhiên, ông ta nhanh chóng nhận ra rằng chính Lăng Thiên đã che giấu thân phận của mình nên nhà họ Lâm không biết.

Vẻ mặt hòa nhã của Thống đốc Lý đột nhiên trở nên lạnh lùng, ông nói: "Vậy xin ông cụ Lâm, xin hãy dẫn kẻ hiếp dâm mà ông đang nói đến đây!"

"Cái này..." Lâm gia chủ đột nhiên cau mày.

"Cái gì? Ông không làm được sao?" Thống đốc Lý hỏi.

Ông cụ Lâm vội vàng nói: "Tôi sẽ gọi cho cậu ta ngay bây giờ. Ông hãy đợi một lát!"

Trong khi Lâm gia chủ ra lệnh cho Lâm Mậu gọi Lăng Thiên, anh ta cảm thấy bất an, tự mình rót trà cho Thống đốc Lý, trong lòng rất bối rối, một đại nhân vật như Lý Thống đốc sẽ làm gì với Lăng Thiên, một kẻ thua cuộc?

“Thống đốc Lý, mời ngài nếm thử trà tôi chuẩn bị cho ngài.”

Tuy nhiên, thống đốc Lý khịt mũi thậm chí còn không thèm nhìn nó.

Khi nhận được cuộc gọi từ nhà họ Lâm, Lăng Thiên đang cùng Nỗ Nỗ chơi máy bay mô hình, cuộc gọi đột ngột này của Lâm Mậu khiến anh rất mất kiên nhẫn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom