• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thập điện chiến tôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 36-40

chapter 36 Lý Thánh Quang?

Ngay lúc Lăng Thiên đang từng bước đến gần Lâm Mao, Nunu đột nhiên ôm lấy chân anh và bắt đầu khóc: "Bố, con sợ, con không muốn bố đánh nhau. Bố bị thương, sẽ không có ai bảo vệ Nunu và Nunu trong tương lai. "Mẹ."

Lời nói của đứa trẻ chạm đến thần kinh mỏng manh của Lin Ruochu, nước mắt lập tức chảy ra, anh ôm Nunu vào lòng.

Chính vì đã trải qua quá nhiều đau khổ nên cô mới trân trọng từng người thân xung quanh mình và sợ mất đi họ.

Lăng Thiên cũng dừng lại, hắn ghét nhất nhìn thấy con gái mình khóc, hiện tại vợ hắn cũng khóc, hắn càng cảm thấy khó chịu.

"Hôm nay ta không đánh ngươi vì không muốn con gái ta khóc, nhưng lần sau ta sẽ khiến cả nhà họ Lâm phải trả giá!"

"Để cả nhà họ Lâm phải trả giá? Nghe này, tên khốn này đang khoác lác, bản thân hắn là gì cũng không thèm để ý, để cả nhà họ Lâm phải trả giá?"

"Ha ha, rác rưởi!"

Giữa tiếng cười của mọi người, Lâm Nhược Sơ đứng dậy nói: "Nếu các người còn tiếp tục chế nhạo hắn, tôi sẽ rời đi!"

Vừa nói, cô vừa chất lại những thứ vừa dỡ xuống xe.

Lúc này, gia đình Lin hoảng sợ, bởi vì ngày hôm qua ông già đã nói rằng họ sẽ chỉ được an toàn nếu Lin Ruochu sống cùng họ.

"Tiểu Sơ, chúng tôi đã dọn dẹp nhà cửa cho em rồi, thật tệ khi em lại rời đi, chúng ta không chế nhạo anh ấy nữa cũng được, phải không?"

"Đúng vậy, không nói chuyện này nữa, hơn nữa cha mẹ ngươi cũng đã già rồi, bên ngoài nhà nát ở bên ngoài sống cũng không tốt đâu?" Đang nói chuyện, Lâm gia mấy người đi tới Lâm Sơn cùng Từ Hối. .

Lúc này, khuôn mặt khiêm nhường của mọi người trong nhà họ Lâm đều lộ ra.

Lăng Thiên tự hỏi làm sao vợ mình có thể chịu đựng được những kẻ vô liêm sỉ này nhiều năm như vậy.

"Tiểu Sở, ta và bố cuối cùng cũng đã chuyển đến. Nếu muốn rời đi, con có thể rời đi, nhưng dù sao ta cũng sẽ không rời đi!" Từ Hối không muốn trì hoãn việc chuyển vào biệt thự vì Lăng Thiên.

Không còn lựa chọn nào khác, Lin Ruochu không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp.

Đồ đạc cuối cùng cũng được chuyển vào biệt thự nhưng nhà họ Lâm đã đóng gói nhà kho cho họ, đây cũng là căn phòng cấp thấp nhất trong biệt thự nhà họ Lâm.

Nhưng dù vậy, Từ Hối và Lâm Sơn vẫn rất hưng phấn.

...

Sau khi mọi việc ổn thỏa, Lâm Nhược Sơ đến công ty gia đình báo cáo.

Lăng Thiên đi đưa Nunu đi học.

Nunu từ khi bị thương ở đầu nên đã nhiều ngày không đến trường, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy đến trường sau khi bình phục vết thương.

"Papa, đừng quên đón con tan học. Con không muốn ông bà đón con. Con muốn bố đón con." Nunu nói với giọng thủ thỉ.

Lăng Thiên gãi mũi, cười nói: "Được, yên tâm, ba nhất định sẽ đích thân tới đón nàng."

Nhìn con gái bước vào khuôn viên trường, ông cũng không quay người rời khỏi cổng trường cho đến khi bóng lưng cô bé khuất dạng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Là số lạ, Lăng Thiên cau mày nhưng vẫn nhấn nút trả lời.

"Lăng tướng quân, tôi là Lý Thắng Quang."

Li Shengguang, lãnh đạo tỉnh Vận Thành?
chapter 37 Vậy mà còn khoác lác?

Một vị thống đốc lấy được số điện thoại riêng của anh, Lăng Thiên không cảm thấy có gì lạ, lạ chính là hôm qua anh vừa mới mắng ông ta, hôm nay ông ta lại gọi điện thoại tới làm gì?

Lăng Thiên lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Tướng quân Lâm, anh mỗi ngày đạp xe đưa đón con đi học, thật sự là vất vả quá rồi. Nếu hôm nào gặp mưa gió thì chẳng phải là đứa nhỏ sẽ bị mắc mưa hay sao?" Lý Thịnh Quang cười nói qua điện thoại: “Tướng quân Lăng, tôi tặng anh một chiếc xe để anh đưa đón con đi học nhé?”

“Xe?” Lăng Thiên có hơi ngạc nhiên.

"Tướng quân Lăng, anh đừng hiểu lầm, đây là tiền của tôi, không phải là tiền công. Lý Thịnh Quang tôi chưa từng vơ vét tiền của dân chúng, càng chưa từng tham tiền của quốc gia. Tất cả đều là tiền lương tôi để dành. Quà tặng mà hôm qua tôi đi nhà họ Lâm tặng, là của các lãnh đạo tặng, bản tôi cũng chưa tặng gì cho tướng quân Lăng, làm phiền tướng quân Lăng nể mặt tôi, nhận lấy món quà nhỏ của tôi. Nếu anh không nhận thì… tôi… luôn cảm thấy không yên lòng."

Mặc dù hôm qua Lý Thịnh Quang lỗ mãng đi tìm anh làm cho anh cảm thấy rất phiền phức. Nhưng mà tối qua anh đã tra tư liệu, phát hiện mặc dù Lý Thịnh Quang năng lực có chút tầm thường, nhưng lại là một người tốt làm việc vì dân chúng, danh tiếng ở thành phố Vân cũng không tệ.

Lăng Thiên biết sở dĩ ông ta tặng xe cho anh, đơn giản là vì sợ sau này anh sẽ cố ý tìm khuyết điểm của ông ta.

Lăng Thiên cười nói: "Ông không có làm chuyện gì xấu thì tại sao phải không yên lòng? Được rồi, tôi nhận xe là được, sau này ông tiếp tục ở thành phố Vân làm việc cho tốt, tôi sẽ giúp ông nói hay vài lời với cấp trên. Có điều, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, ông hãy làm ra nhiều cống hiến cho thành phố Vân, như vậy sẽ có càng nhiều người ở thành phố Vân ủng hộ ông, làm vậy còn có tác dụng hơn vài câu nói của tôi nữa.”

"Đúng, đúng, tướng quân Lăng nói đúng, tôi chắc chắn sẽ làm cho tốt, không để tướng quân Lăng thất vọng." Nghe mấy lời nói của Lăng Thiên, Lý Thịnh Quang cực kì kích động.

Không nói tới việc Lăng Thiên có chịu nói tốt cho ông ta với cấp trên hay không, chỉ nói tới cách nói năng của anh thôi, cũng đủ làm ông ta cảm động.

Ông ta thầm nghĩ, vị chiến thần hộ quốc này dường như không phải là người khó gần, đôi khi cũng rất bình dị gần gũi.

Lăng Thiên đạp xe đi đến địa điểm mà thống đốc Lý đã nói.

Đây là cửa hàng 4S, thống đốc Lý đã trả trước tiền rồi, chỉ cần Lăng Thiên trực tiếp đến đây lấy xe là được.

Nhưng khi Lăng Thiên đỗ xe đạp xong, định đi vào cửa hàng 4S thì bị người ta chặn lại.

"Anh làm gì vậy? Đây là nơi mà rác rưởi như anh có thể tới hay sao?"

Hiển nhiên, người này rất coi thường Lăng Thiên, cảm thấy một thằng đi xe đạp như anh không có tiền mua xe.

Lăng Thiên chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn anh ta.

Và anh ta cũng nhìn lại anh.

Có vẻ như bọn họ quen biết nhau.

"Ơ kìa, đây chẳng phải là kẻ hiếp dâm của nhà họ Lâm sao? Sao đây? Tới cửa hàng 4S để mua xe hả?" Trong lời nói chứa ý giễu cợt.

Hiển nhiên, anh ta cho rằng Lăng Thiên không có năng lực mua xe nên mới nói như vậy.

Anh ta chẳng phải người xa lạ nào khác, chính là Triệu Thủ Minh – người từng bị cấp dưới Cương Long của Lăng Thiên dạy cho một bài học.

Vì gia tộc sụp đổ nên Triệu Thủ Minh chỉ có thể ra ngoài tìm việc làm. Nếu không đi làm thì anh ta phải chết đói. Vừa lúc anh ta có một người bạn làm trong cửa hàng 4S, nên nhờ bạn mình thu xếp công việc bán xe cho mình.

Nếu anh ta biết Lăng Thiên là nhân vật lớn đứng sau vụ càn quét nhà mình, thì chắc hôm nay anh ta sẽ không dám kiêu ngạo chế giễu Lăng Thiên, càng sẽ không cảm thấy Lăng Thiên không có năng lực mua xe.

Lúc này Lăng Thiên cũng rất ngạc nhiên. Từ lúc lái xe chiến đấu đi nhà họ Triệu tìm Triệu Thủ Minh, kết quả là anh ta chạy trốn, cho tới trước đó Lăng Thiên cũng không thấy anh ta đâu, nào ngờ lại gặp anh ta ngay đây.

Nhìn thấy dáng vẻ tìm đường chết của Triệu Thủ Minh, Lăng Thiên hừ lạnh trong lòng.

Đã là châu chấu mùa thu rồi mà ngạo mạn như vậy?

Nếu anh thích tìm đường chết, thì tôi sẽ cho anh một bài học nhỏ trước, sau đó lại làm anh giải thích rõ ràng chuyện mười triệu tệ tiền quyên góp kia với vợ tôi.
chapter 38 Tôi sẽ cho anh một cơ hội chơi cho đã

Đang lúc Lăng Thiên bị Triệu Thủ Minh chặn lại trước cửa thì quản lý cửa hàng 4S đi tới. Cô ta là phụ nữ, cũng là người bạn đã sắp xếp công việc cho Triệu Thủ Minh.

Các mối quan hệ xã hội của Triệu Thủ Minh rất hỗn loạn. Người phụ nữ này từng đeo bám Triệu Thủ Minh. Bây giờ lại thành Triệu Thủ Minh kiếm ăn dưới tay cô ta.

"Tiểu Mỹ, cái thằng này không mua xe mà còn muốn đi vào tiệm." Triệu Thủ Minh khinh thường nhìn Lăng Thiên nói.

Người phụ nữ tên Tiểu Mỹ nhìn Lăng Thiên: "Thưa anh, hôm nay cửa hàng chúng tôi phải tiếp một khách hàng quan trọng. Nếu anh không muốn mua xe thì mời anh ra ngoài, đừng làm lỡ chuyện tiếp một khách hàng quan trọng của chúng tôi." Dù sao cô ta cũng là quản lý, nên nói năng khách sáo hơn, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh thường Lăng Thiên.

Một người đàn ông mặc bộ đồ ngụy trang rách nát như vậy, không phải là công nhân xây dựng, thì chính là công nhân bốc vác, vừa thấy là biết cái loại đàn ông không tiền đồ.

Nhưng lời nói của Lăng Thiên lại trực tiếp chặn họng cô ta.

"Ai nói tôi không mua xe?"

Tuy nhiên, Triệu Thủ Minh lại cười nhạo nói: "Anh mua xe? Mua xe gì? Xe đạp hả? Ở đây là cửa hàng Hummer 4S, một chiếc xe trị giá mấy trăm nghìn tệ, với cái bộ dáng tàn tạ này của anh mà cũng mua nổi nữa hả?”

Chỉ là một chiếc Hummer giá mấy trăm nghìn tệ mà thôi, Lăng Thiên thật sự không coi ra gì. Trước đây anh toàn lái việt dã quân dụng Unimog giá mấy chục triệu tệ. Nếu không phải sợ bại lộ thân phận, sợ vợ nghi ngờ, thì anh đã sớm bảo Cương Long lái xe của anh lại đây, cần gì phải tới một cửa hàng 4S nhỏ nhoi lái một chiếc Hummer cà tàng?

Loại xe này hoàn toàn không mang lại cho anh cảm giác như đang ở trên chiến trường. Nó chỉ giống như là lái xe lắc cho bé, thật sự rất nhàm chán.

"Thưa anh, nếu anh muốn mua xe thì chúng tôi hoan nghênh anh. Nhưng chiếc xe rẻ nhất ở đây cũng có giá mấy trăm nghìn tệ, anh xác định mình có nhiều tiền như vậy sao?" Cô ta nhìn Lăng Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ. Nếu không phải vì thân phận của mình, thì cô ta thật sự sẽ chửi chết Lăng Thiên.

"Không có."

"Haha, anh muốn chọc cười chết tôi phải không? Không có tiền thì mua xe kiểu gì? Tôi thấy anh tới đây để gây chuyện thì đúng hơn. Mau cút cho tôi!" Triệu Thủ Minh chế giễu nói.

Chuyện nhà họ Triệu bị càn quét không làm cho anh ta khôn ra?

Xem ra anh ta là kiểu chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt?

"Thưa anh, anh quá đáng lắm rồi, chúng tôi rất bận, không có thời gian ở đây đùa giỡn với anh. Nếu anh còn cứ làm loạn như thế này thì thật xin lỗi, tôi phải nhờ bảo vệ đuổi anh đi.” Người phụ nữ giận dữ nói.

“À phải rồi, lúc nãy tôi nói nhầm, không phải tôi mua xe, là người khác mua xe cho tôi, tôi đến đây để lấy xe.” Lăng Thiên nói.

"Người khác mua xe cho anh? Haha, sao anh không tự nhìn lại mình, rồi nhìn lại đức hạnh của mình đi? Nói gì mà người khác mua xe cho anh? Sao anh không nói là người khác nịnh bợ anh, kêu anh là cha đâu?"

"Anh có gọi tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì anh không xứng!" Lăng Thiên hờ hững nói.

"Anh tìm chết hả!" Triệu Thủ Minh tức giận mắng.

Lúc này người phụ nữ cũng tức giận, rốt cuộc lát nữa cô ta còn phải tiếp một vị khách hàng quan trọng. Đây là người mà ngay cả thống đốc thành phố Vân cũng phải tôn kính. Cô ta không muốn đắc tội một nhân vật lớn như vậy. Nếu có sai sót gì đó thì sau này cô ta cũng không cần làm ăn ở thành phố Vân nữa.

"Bảo vệ, đuổi tên khốn này đi cho tôi!" Cô ta không kiềm nén được nữa.

Lăng Thiên mỉm cười: "Cô không cần đuổi tôi đi. Tôi sẽ tự mình đi. Nếu các người có hối hận thì cũng đừng trách tôi."

"Chúng tôi hối hận? Haha, hôm nay anh uống lộn thuốc hả? Khoác lác tới tận Thái Bình Dương cơ đấy!"

Lăng Thiên mặc kệ Triệu Thủ Minh cười nhạo mình. Bởi vì anh biết lát nữa Triệu Thủ Minh sẽ cực kì thảm. Khi ấy, cho dù là Thiên Vương lão tử* cũng không cứu được anh ta.

(*) Thiên Vương lão tử: chỉ người có địa vị và quyền lực cao.

Vì anh muốn chơi, nên tôi sẽ cho anh một cơ hội chơi cho đã.

Lăng Thiên lên xe, từ từ đạp về phía trước.
chapter 39 Đồ quê mùa

“Cái đồ quê mùa không biết xấu hổ! Ghê tởm quá đi!” Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng Lăng Thiên, chửi thầm trong lòng.

"Tiểu Mỹ, nhân vật lớn mà em nói khi nào mới tới? Sao bây giờ còn chưa thấy người đâu vậy?" Triệu Thủ Minh đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn không tìm thấy mục tiêu.

Cô ta cau mày: "Vừa nãy thống đốc thành phố Vân có gọi điện thoại nói là tầm giờ này tới, lẽ ra phải thấy người rồi mới đúng. Sao còn chưa thấy bóng dáng ai nữa?"

"Có phải là em nhớ nhầm thời gian không? Hay là em gọi hỏi lại thử xem?"

"Làm sao có thể chứ? Một vị khách hàng quan trọng do thống đốc thành phố Vân tự mình dặn dò, em có thể nhớ nhầm được sao? Chắc là do kẹt xe nên chưa tới, chúng ta chờ lát nữa đi. À phải rồi, bảo tất cả nhân viên đều đi chuẩn bị chào đón, lúc hô lên phải lớn tiếng, phải có khí thế mới được. Thống đốc Lý nói vị khách hàng này là quân nhân, hô hào khẩu hiệu mới là một loại khen ngợi tốt nhất."

"Ok, Tiểu Mỹ!" Bởi vì mối quan hệ không bình thường, những lúc xung quanh có ít người, Triệu Thủ Minh luôn gọi thẳng tên cô ta. Chỉ khi xung quanh có nhiều người, anh ta mới gọi là quản lý.

Chẳng qua là nữ quản lý đợi ở cửa thêm vài phút, vẫn như trước đó không thấy một bóng người.

Cô ta bắt đầu cảm thấy hơi bất an.

Nếu cô ta làm hỏng chuyện này, thì thống đốc Lý nhất định sẽ mắng cô ta. Mà cô ta cũng không dám đắc tội một nhân vật lớn như vậy.

Không được rồi, vẫn nên gọi điện thoại hỏi lại thì tốt hơn.

Nghĩ đến đây, cô ta vội lấy điện thoại ra và bấm một dãy số.

"Xin chào thống đốc Lý, ngài nói hôm nay sẽ có một khách hàng rất quan trọng đến cửa hàng 4S chúng tôi để nhận xe, sao người đó vẫn chưa đến vậy ạ?"

"Vẫn chưa đến? Không đúng, tôi đã nói cho anh ấy biết địa chỉ cửa hàng của các cô, anh ấy cũng đã hứa là sẽ đi. Lúc nãy tới cửa tiệm các cô, anh ấy còn gọi điện thoại cho tôi để nói là tới rồi. Trước đó tôi sợ anh ấy tìm không thấy cửa hàng, còn gọi mấy cuộc gọi để xác nhận nữa. Sao các cô lại không thấy người được?”

Đã tìm tới cửa?

Nữ quản lý tim đập thình thịch. Từ đầu tới cuối, cô ta đều không thấy một chiếc xe nào đỗ trước cửa tiệm. Vậy thì người kia đến từ lúc nào?

Chẳng lẽ là…

Nữ quản lý chợt nhớ tới Lăng Thiên mới vừa chạy chiếc xe đạp cà tàng tới cửa tiệm.

Có khi nào là anh?

Sao có thể chứ? Anh chỉ là một tên quê mùa, sao có thể làm cho một nhân vật lớn như thống đốc Lý đi tặng một chiếc xe cho loại người như vậy?

Hơn nữa, người có thể làm cho thống đốc Lý kính trọng, tốt xấu gì cũng phải lái một chiếc xe giá trị xa xỉ tới đây, sao có thể chạy một chiếc xe đạp cà tàng được?

"Thống đốc Lý, người kia lái xe gì tới cửa hàng chúng tôi vậy?"

“Lái xe gì hả? Anh ấy không có xe. Nếu anh ấy có xe thì tôi còn tặng anh ấy xe làm gì? Anh ấy chạy xe đạp. À phải rồi, anh ấy rất giản dị, ăn mặc cũng rất bình thường, cái bộ đồ ngụy trang cũ nát ấy!"

Đồ ngụy trang cũ nát?

Xe đạp cà tàng?

Đây không phải là tên nhà quê vừa bị cô ta đuổi đi sao?

Lúc này, nữ quản lý sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người xụi lơ xuống đất.
chapter 40 Xin lỗi ngài Lăng!

Nhìn thấy nữ quản lý đột nhiên ngã xuống đất, tất cả các nhân viên đều chạy lain.

Mà Triệu Thủ Minh cũng đang ở phía trước: "Quản lý, cô không sao chứ?"

"Mau lái xe của tôi tới đây, tôi muốn đuổi theo người vừa nãy!"

Người vừa nãy?

Đầu óc của Triệu Thủ Minh trở nên rối rắm!

Chẳng lẽ người mà cô ta nhắc tới là Lăng Thiên?

Nữ quản lý hét lên: “Anh ta đi xe đạp, đuổi theo và đưa anh ta tới đây cho tôi!”

Đây là lần đầu tiên cô hét vào mặt Triệu Thủ Minh.

Triệu Thủ Minh hoàn toàn choáng váng.

Gia đình nhà họ Triệu giờ đây đã bị phá sản, mọi thứ mà nhà họ Triệu gây dựng từ trước tới nay đã tan thành mây khói. Những người bạn thân mà anh ta tin tưởng đều xa lánh anh ta, thậm chí cả người phụ nữ trước đây từng có quan hệ với anh ta cũng không từ mà biệt. Hiện tại chỉ có người phụ nữ làm quản lí tại cửa hàng 4S này còn chú ý tới anh ta và sắp xếp cho anh ta một công việc để anh ta có thể sống tiếp. Nếu mất công việc này, người phụ nữ sẽ phớt lờ anh ta, anh ta sẽ chẳng còn gì nữa, mất hết tất cả!

Mười phút sau, nữ quản lý lái xe đuổi kịp Lăng Thiên.

Sau khi xuống xe, nữ quản lý run rẩy quỳ xuống trước mặt Lăng Thiên: “Tôi thật sự xin lỗi anh, đều là lỗi tại tôi có mắt như mù, xin anh, xin anh hãy tha lỗi cho tôi, hãy cùng tôi quay lại cửa hàng để lấy xe."

Đã bao lần cô ta quỳ gối trước người khác như thế này rồi?

Nếu cô ta không sợ hãi và nghĩ tới việc cửa hàng phá sản thì đời nào cô ta hạ mình để xin lỗi người khác?

"Lúc nãy không phải là cô khinh thường tôi không tôi cho vào bước vào cửa hàng sao? Sao bây giờ lại lật mặt rồi? Tôi sẽ không quay lại!" Lăng Thiên dứt khoát.

Lời nói của anh trực tiếp khiến nữ quản lý quỳ rạp xuống đất.

"Anh trai à, tôi xin anh đấy, tôi sẽ không bao giờ dám coi thường người khác nữa. Xin anh hãy quay lại lấy xe. Chỉ cần anh quay lại, tôi sẽ đồng ý bất cứ điều kiện nào mà anh đưa ra! Để tôi làm tình nhân của anh, tôi cũng sẽ đồng ý!"

Tình nhân?

Lăng Thiên cười khinh, không ngờ người phụ nữ hèn hạ này lại có thể nói ra những lời như vậy.

Làm sao anh có thể thích một người phụ nữ như vậy chứ?

Trong mắt anh, chỉ cần một người phụ nữ như vợ anh là đủ.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quay lại, cô có cầu xin tôi bao nhiêu lần cũng vô ích, gọi điện Lý Thịnh Quang kêu ông ta tới đây gặp tôi." Thái độ của Lăng Thiên rất kiên định, hôm nay dù sao đi nữa, anh cũng sẽ không để cho người phụ nữ này xuất hiện trước mặt mình lần nào nữa. Đặc biệt là Triệu Thủ Minh cũng không được xuất hiện dù chỉ là nửa bước.

Bởi vì anh đã cho anh ta thể diện, nhưng lại không trân trọng!

Nghe được lời nói của Lăng Thiên, nữ quản lý sợ xanh mặt. Đặc biệt khi Lăng Thiên gọi tên Lý Thịnh Quang, cô ta càng không dám nghĩ tới thân phận của Lăng Thiên.

Nếu là người có địa vị thấp, anh sao dám gọi thẳng tên của Lý Thịnh Quang? Hiển nhiên, địa vị của anh nhất định phải cao hơn thống đốc Lý.

"Cô không gọi ông ta à? Được rồi, cô cứ quỳ đi, tôi đi đây." Lăng Thiên tiếp tục đạp xe rời đi.

Nữ quản lý cửa hàng ô tô không còn cách nào khác đành nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

Sau khi nghĩ thông, cô ta gọi điện cho thống đốc Lý và kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Thống đốc Lý gầm lên trong điện thoại.

Hôm nay ông ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội nịnh nọt Lăng Thiên, lại không ngờ quản lý cửa hàng ô tô lại chọc tức ông ta!

Hai mươi phút sau, Lý Thịnh Quang tự mình lái xe đến chỗ Lăng Thiên, vì quá lo lắng nên cà vạt đã lệch hẳn sang một bên, cúc áo vest cũng cài nhầm, có thể thấy được sự việc hôm nay khiến ông ta bối rối đến nhường nào.

"Ngài Lăng, tôi xin lỗi, chuyện này là lỗi của tôi." Vừa bước xuống xe, Thống đốc Lý đã cúi đầu xin lỗi.

Lăng Thiên xua tay, bình tĩnh nói: “Xin lỗi cũng vô ích, bởi vì ông không phải là con chó sủa vào mặt tôi!”

Thống đốc Lý nghe vậy không hiểu, nhanh chóng mắng mỏ nữ quản lý cửa hàng ô tô: “Sao không kêu người xúc phạm ngài Lăng tới đây!”

Nữ quản lý không dám chần chừ đã gọi điện cho Triệu Thủ Minh.

Lúc này Triệu Thủ Minh đang lo lắng đi tới đi lui trong tiệm ô tô, từ khi xác nhận Lăng Thiên chính là vị khách quý mà Lý Thịnh Quang đã nói, anh ta bắt đầu cảm thấy bất an.

Anh không phải là người vô dụng sao? Tại sao thống đốc Lý lại tôn trọng anh đến vậy?

Cuộc điện thoại này chắc chắn khiến anh ta càng hoảng sợ hơn.

Nhưng, anh ta vẫn phải đi.

Một lúc sau, Triệu Thủ Minh chạy hết tốc lực đến chỗ của Lăng Thiên.

"Mau quỳ xuống và thừa nhận sai lầm của mình với ngài Lăng đi!" Lý Thịnh Quang hét to vào mặt Triệu Thủ Minh.

Triệu Thủ Minh vốn đã bối rối, nhất là khi nhìn thấy thống đốc Lý đang cúi đầu xin lỗi Lăng Thiên, anh ta càng khó hiểu hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom