• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full THANH MAI (3 Viewers)

  • Phần 3

11.
"Lộ Từ, buổi phẫu thuật của Mạnh Tuyết diễn ra rất thuận lợi, sau này anh bảo trợ lý tiếp tục chăm sóc cô ấy là được rồi."

"Tối nay muốn ăn gì? Muốn ra ngoài ăn hay là ăn nấu cho em ăn?"

Tôi mở newfeed, Diệp Khiên đăng bài mới, chúc mừng Mạnh Tuyết phẫu thuật thành công.

Tôi còn chưa kịp bình luận, âm báo thư trong mail lại vang lên.

Là email của người lạ, bên trong chỉ có một đoạn ghi âm, cùng một hàng chữ ngay ngắn nằm đó.

[Cô Chu, đây là thứ cô muốn.]

Tôi chăm chú nhìn email vài giây, mở file ghi âm.

Là giọng của Mạnh Tuyết.
[Anh Khiên, mấy ngày nữa phải phẫu thuật rồi, em hơi sợ.]

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc đáp lời: [Không cần sợ, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, anh sẽ ở bên em.]

Im lặng vài giây sau, Mạnh Tuyết tiếp tục nói:

[Anh Khiên, giữa chúng ta không còn khả năng nữa hay sao?]

Diệp Khiên im lặng trầm ngâm hồi lâu, giọng khàn khàn:

[Ngày đó chính em không cần anh, hơn nữa, Lộ Từ có con của anh, anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy.]

[Chịu trách nhiệm? Chỉ là trách nhiệm? Cho nên kỳ thật trong lòng anh còn có cảm giác với em đúng không?] Mạnh Tuyết tiếp tục truy vấn.

Diệp Khiên xoa mi tâm:
[Không quan trọng, Mạnh Tuyết, chờ em phẫu thuật xong, chúng ta cũng không cần gặp mặt nữa đâu.]

[Nhưng em không muốn!]

Giọng nói của Mạnh Tuyết đột nhiên kích động:
[Diệp Khiên, anh đúng là kẻ nhu nhược, rốt cuộc anh có dám thừa nhận hay không, thật ra anh còn yêu em?]

Lại là một khoảng không im lặng.

Một lát sau, tiếng khóc nức nở của Mạnh Tuyết vang lên:

[Vậy có thể được hay không, anh hôn em một lần cuối cùng, giống ngày chúng ta mười sáu tuổi vừa mới ở bên nhau. Em thề, em sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa, em chỉ muốn một nụ hôn từ anh thôi.]

Tim tôi đập thình thịch, và một cơn hoảng loạn thật lớn bao trùm lấy tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy Diệp Khiên thở dài một tiếng.

[Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao bây giờ mới được đây?]

Kế tiếp, trong đoạn ghi âm truyền đến âm thanh vang lên mập mờ lại ám muội.

Tôi nghe thấy Mạnh Tuyết nhẹ nhàng nói những lời khó có thể tưởng tượng nổi với Diệp Khiên, phần Diệp Khiên giống như đem chuyện hắn còn có vợ chưa cưới vứt ra sau đầu.

Hắn chỉ quan tâm một chút xem thân thể Mạnh Tuyết có thể chịu đựng được hay không, sau đó liền vui vẻ chấp nhận lời mời gọi.

Nghe xong file ghi âm, tôi gửi cho đối phương một khoản tiền, lẳng lặng trầm mình ngồi trong phòng làm việc tối đen thật lâu.

Sau đó, tôi mở số đường dây đặt lịch của bệnh viện, đặt số hẹn trước ngày mai.

12.

Hôm sau, khi Diệp Khiên đưa tôi đến công ty, tôi lại xoay người đón xe đến bệnh viện.

Sự lạnh lẽo buốt lạnh như băng của dụng cụ đưa vào trong thân thể, giây phút ấy, tâm trí của tôi lại bình tĩnh một cách thần kỳ.

Trái tim giống như bị khoét thủng một lỗ lớn, truyền đến từng mảnh từng mảnh đau nhói thấu tim.

Nỗi đau này sao chỉ có một mình tôi chịu đựng?

Dựa vào cái gì, tôi đã làm sai cái gì cơ chứ?

Sau khi phẫu thuật ** kết thúc, tay của tôi vẫn theo thói quen vuốt ve bụng dưới.

(** các bạn tự hiểu giúp nhà nha)

Nhóc con trước đây không lâu còn ở chỗ này, giờ đã không thấy.

Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình:

"Bác sĩ, trước đừng thông báo cho người nhà của tôi, chồng chưa cưới của tôi vẫn rất chờ mong đứa bé này, tôi nghĩ qua một thời gian ngắn tôi sẽ nói cho anh ta biết."

Tôi gửi tin nhắn cho Diệp Khiên, tôi nói mình phải tạm thời đi công tác gấp vài ngày.

Không lâu sau, Diệp Khiên trực tiếp gọi lại cho tôi, hỏi han lan man suốt nửa ngày.

Tôi tìm một khách sạn tĩnh dưỡng thân thể, trong khoảng thời gian này, Diệp Khiên giống như những thằng đàn ông sau khi vượt rào lại chột dạ, đối với tôi lại hỏi han ân cần, quan tâm gấp nhiều lần.

Mười ngày sau, tôi về đến nhà, mỗi ngày Diệp Khiên đều thay đổi thực đơn cho phụ nữ có thai, thậm chí còn đăng ký một khoá học chuyên về dinh dưỡng.

[Người khác anh không an tâm, riêng em cùng con nhất định phải do tự tay anh săn sóc.]

Mỗi ngày hắn đều kể chuyện cổ tích cho bụng tôi nghe, mở nhạc, nói đây là phương pháp thai giáo* mà hắn học được trên mạng.

*Giáo dục ngay trong thời kỳ mang thai

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt này, cho dù ai nghe xong cũng phải khen một câu đích thực là người cha tuyệt vời người chồng tốt đẹp, đột nhiên nhớ tới, ngày đó bạn thân gửi cho tôi một tin tức người đàn ông ngoại tình, bên trong có một bình luận sôi nổi.

Đàn ông không đột nhiên thối nát.

Hắn có thể vì nấu cháo hầm thố đất cho tôi mà đi học nấu ăn, cũng có thể ân cần săn sóc bạn gái cũ.

Hắn có thể bày tỏ tình yêu với tôi, cũng có thể hôn Mạnh Tuyết mà không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý.

Một giây trước tên cặn bã ấy còn đang vì sinh mệnh mới mà vui phát khóc, một giây sau là có thể cùng bạn gái cũ ân ái trên giường.

Một khắc kia, hắn thậm chí có thể đem vợ chưa cưới cùng đứa con chưa ra đời toàn bộ quẳng gánh ra sau đầu, điều duy nhất để ý, chỉ là có hay không có gây tổn thương đến cơ thể bạn gái cũ khi ân ái mà thôi.

Tôi nhìn Diệp Khiên chăm chú đọc truyện thai giáo, người đàn ông này, mặt mày giống như lúc ngày đầu mới quen nhau.

Dưới lớp da đó, là thứ nước bùn lầy khiến người ta chán ghét, thối rữa.

Nhìn thấy Diệp Khiên tràn đầy hạnh phúc, tôi cũng không nhịn được nhếch môi.

Hạnh phúc nhé, Diệp Khiên à.

Mi hiện tại càng hạnh phúc, chờ sau khi sự chờ mong của mi thất bại, mi sẽ biểu lộ vẻ mặt thế này đây?

13.

Mạnh Tuyết xuất viện rồi.

Cô ả mời tôi và Diệp Khiên đến làm khách, thuận tiện cảm ơn chúng tôi đã chăm sóc ả trong khoảng thời gian này.

Tôi mỉm cười tựa vào lòng hắn, đằm thắm nói:

"Nếu không gọi thì Trương Thuần qua đây cùng vui đi, Mạnh Tuyết ở bên này cũng không có bạn bè gì, đông người thêm vui thêm không khí náo nhiệt một chút cũng hay mà."

Diệp Khiên sờ sờ mũi, phỏng chừng hắn cũng không muốn chỉ có ba chúng tôi ở chung một mình, lập tức gọi điện thoại cho Trương Thuần.

Không biết bên kia nói gì, mặt Diệp Khiên xám xịt.

Tôi làm bộ như không thấy, tiếp tục cười hỏi hắn, nên mua mua quà gì khi đến nhà Mạnh Tuyết .

Diệp Khiên nhiều lần ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Đến ngày đã hẹn trước, hắn sa sầm mặt nhưng vẫn đưa tôi đến nhà Mạnh Tuyết.

Sau khi ăn xong bữa cơm, ba người đều mang ý đồ đen tối trong lòng, tôi nói mình có việc cần đến công ty, từ chối yêu cầu của Diệp Khiên muốn đưa tôi qua đấy.

Dù sao ta cũng rất biết điều nhé, tạo cho hai người bọn họ một cơ hội ở chung bên nhau.

Rời đi rồi, tôi mở máy ghi âm mini lén đặt trên người Diệp Khiên.

Giọng Diệp Khiên lạnh lẽo: "Lần trước không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?"

"Anh Khiên, em không thể từ bỏ anh được. . . Anh không yêu Chu Lộ Từ, không phải anh yêu em sao?"

Diệp Khiên cười lạnh một tiếng:

"Đến bây giờ tôi mới phát hiện cô thích giả bộ như vậy, tôi nói cho cô biết, tôi thích Lộ Từ! Lúc trước đúng là tôi sai, khiến Lộ Từ đau buồn thương tâm. Hơn nữa, Mạnh Tuyết, tôi đã biết vì sao lúc trước cô chia tay với tôi."

"Trên đường tới đây tôi đã gọi điện thoại cho Trương Thuần, muốn mời cô ấy cùng đến làm khách, cho cô một niềm vui bất ngờ, dù sao hai người là đã từng bạn thân cơ mà."

Lời này vừa nói ra, tôi cũng có thể mường tượng ra sắc mặt tái nhợt của Mạnh Tuyết trong nháy mắt.

"Cô có biết Trương Thuần sau khi nghe tôi nói xong, là phản ứng như thế nào không? Cô ấy chửi tôi ầm lên, nói: anh bảo tôi đi chăm sóc cho kẻ thứ ba lúc trước đã cướp bạn trai tôi, có phải đầu óc anh có phải đem ngâm trong nước đá rồi không?"

Mạnh Tuyết liều mạng cầu xin Diệp Khiên đừng nói tiếp nữa.

Nhưng cuối cùng lửa giận của Diệp Khiên sau khi phát hiện ra chân tướng, chiến thắng sự thương tiếc đối với Mạnh Tuyết:

"Mạnh Tuyết, Trương Thuần nói thời gian mà bạn trai cô ấy bị cô cướp đi, thế nhưng, cững chính là thời gian trước khi cô nói chia tay với tôi."

"Cũng đúng, lúc ấy tôi chỉ là một thằng sinh viên nghèo, quả thật so ra kém hơn hẳn tên trai nhà giàu, như vậy hiện tại, tại sao lại quay lại tìm tôi?"

"Bởi vì tên kia phá sản rồi à? Mà bây giờ tôi có tiền? Cho dù không thể châm ngòi gây xích mích quan hệ giữa tôi và Lộ Từ, cũng có thể kiếm được một khoản khá khẩm từ trên người tôi?"

"Đừng nói nữa Diệp Khiên!"

Mạnh Tuyết rốt cuộc sụp đổ, run rẩy nói:

"Em không phải vì tiền của anh, chỉ vì em còn yêu anh..."

Trả lời ả, chỉ có tiếng Diệp Khiên lại cười lạnh lùng.

"Mạnh Tuyết, đến bây giờ tôi mới phát hiện cô chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái ác độc hám tiền, là tôi sai," Giọng Diệp Khiên càng dịu dàng, "Hơn nữa Lộ Từ đã có con của tôi, chúng tôi sẽ kết hôn nhanh thôi, chào đón con chúng tôi chào đời, chúng tôi sẽ rất hạnh phúc, cho nên Mạnh Tuyết, nếu cô còn tiếp tục dây dưa, cô sẽ không muốn biết hậu quả đâu đấy."

"Nếu là quá khứ, vậy hãy để nó vùi chôn lại trong quá khứ."

Buổi tối lúc ngủ, Diệp Khiên ôm chặt tôi từ sau lưng.

"Lộ Từ, có em thật tốt xiết bao, đợi đến khi con chào đời, chúng mình chính là một nhà ba người hạnh phúc nhất."

Tôi đưa lưng về phía hắn, lộ ra ý cười hờ hững.

Chuyện của Mạnh Tuyết và Trương Thuần, cũng là chuyện mấy ngày nay tôi mới điều tra ra.

Diệp Khiên à Diệp Khiên, đây là món quà đầu tiên ta tặng cho mi, thích không?

14.
Trên đường đi khám thai, Diệp Khiên vừa lái xe vừa nghêu ngao hát, phảng phất như là đang hưởng thụ một cuộc đời mới một cuộc sống mới.

Hắn mua trước một đống đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh, tất cả đều là dành cho con gái.

"Anh mong con gái như vậy sao, lỡ như sinh con trai thì thế nào?"

Diệp Khiên cười to: "Nếu là con trai, thì phải làm phiền phu nhân của anh sinh thêm cho anh một tiểu công chúa nữa rồi."

Tôi dửng dưng nhìn Diệp Khiên ngày ngày phấn khởi hào hứng, dành ra thật nhiều thời gian chuẩn bị đồ đạc cho trẻ sơ sinh.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn, xem ra hắn đối với đứa bé này càng ngày càng chờ mong nó được sinh ra.

Một tháng sau khi ** , tôi nói với Diệp Khiên, ngày mai phải đến bệnh viện khám thai.

Diệp Khiên bận rộn tới lui săn sóc giúp tôi nằm xuống: "Vậy Lộ Từ yêu dấu của anh phải đi ngủ sớm một chút, ngủ đủ giấc mới đi kiểm tra được."

Không lâu sau, di động của hắn lại vang lên, tôi cảm nhận được thân thể vốn đang thả lỏng của hắn đột nhiên căng lên, khẩn trương hỏi tôi: "Lộ Từ, gần đây em có nhận được email lạ quấy rầy gì không?"

Tôi giả vờ ngơ ngác: "Email quấy rầy? Để em kiểm tra mail thử - - - "

"Đừng xem!"

Diệp Khiên đột nhiên lớn tiếng ngắt lời tôi, sau đó mới kịp hồi thần, tìm cớ:

"Ánh sáng xanh có chứa tia phóng xạ, không tốt cho em và bé bi, để anh giúp em kiểm tra, chứ dạo gần đây toàn là email lừa đảo thôi."

Tôi nghe lời đưa di động qua, mặc cho Diệp Khiên muốn làm gì trên mail thì làm.

Tôi làm bộ như đã ngủ say, sau đó, nghe thấy tiếng hắn rón ra rón rén đi ra ngoài.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi mở mắt ra, trong mắt chỉ toàn là hờ hững.

Lại mở điện thoại ra, quả nhiên email tôi dùng acc clone gửi cho chính mình, không thấy đâu.

15.

Trên đường đi bệnh viện khám thai, Diệp Khiên vừa lái xe vừa hát, giống như được sống lại cuộc đời mới.

Hắn bấm mở radio trên xe, lúc trước hắn cố tình sưu tầm.

Bên trong phát ra giọng nữ nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đang giảng giải kiến thức chăm sóc phụ nữ có thai.

Diệp Khiên cứ như vậy vừa nghe radio, vừa lái xe.

Bỗng dưng, giọng nữ dịu dàng ngừng lại.

Diệp Khiên nghi hoặc nói: "Có chuyện gì vậy ta?"

Vừa định kiểm tra thử, âm thanh quen thuộc vang lên.

Diệp Khiên sửng sốt hai giây, quýnh quáng tay chân muốn tắt radio, nhưng làm thế nào cũng không tắt được.

Hắn dừng xe, quay đầu nhìn tôi, trong mắt tất cả đều là hoảng hốt cùng van xin: "Lộ Từ... Không phải như vậy, em nghe anh giải thích!"

Tôi nghe cuộc đối thoại quen thuộc kia, tiếng vang bí ẩn quen thuộc, tới lúc tôi lăn xả 'cống hiến' sự diễn xuất lớn nhất cuộc đời mình.

Khóc.

Kêu lên đau đớn.

Máu tươi.

Bạn thân tôi đã sớm chuẩn bị đâu ra đấy, mang theo người mạnh mẽ đón tôi từ trên xe Diệp Khiên xuống, để lại cho anh ta chỉ có khuôn mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt của tôi, cùng vết máu loang ra từ váy trắng.

Trong một mảnh hỗn loạn, Diệp Khiên ơi Diệp Khiên, mi nhận được món quà thứ hai ta tặng rồi đấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom