• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full THANH MAI (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

Diệp Khiên giơ ly rượu lên, thâm tình nhìn tôi: "Lộ Từ, ngày kỷ niệm vui vẻ."

Tôi nâng ly rượu chạm ly với hắn, nhưng không uống: "Diệp Khiên, hôm nay em không được uống rượu nữa, vì em đang ..."

Lời còn chưa kịp dứt, đã bị tiếng chuông điện thoại của Diệp Khiên cắt ngang.

Diệp Khiên nhìn thoáng qua màn hình hiển thị tên người gọi, nấn ná một chút, trực tiếp nhấn tắt, sau đó mở di động ra, trả lời mấy chữ.

"Lộ Từ, em muốn nói gì thế?"

Tôi cũng nhìn thấy tên người gọi, là Mạnh Tuyết.

Trong lòng có hơi không thoải mái, tôi lắc đầu, muốn chờ tâm tình tốt hơn sẽ chính thức nói cho Diệp Khiên biết tin vui tôi đang mang thai.

Diệp Khiên nở nụ cười: "Còn giữ bí mật nữa."

Chuông điện thoại lại dai dẳng reo lên, Diệp Khiên khó xử nhìn tôi một cái, bắt máy.

Biểu tình trên mặt trong chớp mắt biến thành lo lắng.

Anh ta hoảng hốt đứng bật dậy, trong lúc vô tình làm dao và nĩa xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Không cẩn thận bị anh ta ấn vào nút phát loa ngoài, giọng nói mảnh mai của Mạnh Tuyết từ trong điện thoại truyền đến:

"Xin lỗi anh Khiên, em đã quấy rầy ngày kỷ niệm của anh và Lộ Từ, nhưng thật sự em rất khó chịu..."

"Lộ Từ, thân thể Mạnh Tuyết không thoải mái muốn đi bệnh viện, em xem cô ấy một thân một mình vừa tới nơi này không ai giúp đỡ, anh phải nhanh chóng đi xem thử!"

Vẻ mặt anh ta thẳng thắn thản nhiên, lý do thật đúng lý lại hợp tình.

Mạnh Tuyết là thanh mai trúc mã của hắn, cùng nhau lớn lên, quan hệ hai nhà vô cùng tốt.

Không đợi tôi kịp phản ứng, Diệp Khiên lập tức cầm chìa khóa xe chạy ào ra ngoài.

"Không còn kịp rồi Lộ Từ, lần sau nhất định anh sẽ bồi thường thật tốt cho em!"

Để lại một mình tôi ở nhà hàng Tây tràn đầy các cặp tình nhân khác, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xì xào bàn tán của người chung quanh, không còn cảm giác ăn uống.

2.

Mười giờ tối, tôi về đến nhà, Diệp Khiên vẫn chưa về.

Tôi mở điện thoại ra, bên trong trống trơn, không một tin nhắn nào của Diệp Khiên, càng không gọi điện thoại.

Mở new feed Wechat, vài giây trước, Mạnh Tuyết cập nhật trạng thái.

Một tấm ảnh chụp nơi hành lang bệnh viện, bên trong có bóng lưng cao lớn của một người đàn ông đang đứng xếp hàng.

Status viết [Cảm giác giống như trở lại ngày xưa ấy, mỗi khi em cần anh, anh đều sẽ bỏ lại tất cả để chạy đến bên em.]

Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đứng hình mất mấy giây.

Mạnh Tuyết không chỉ là thanh mai trúc mã của Diệp Khiên, hai người bọn họ từng yêu nhau thời cấp 3.

Mà lúc ấy tôi chỉ là kẻ bên lề thầm mến Diệp Khiên.

Sau đó tôi và Diệp Khiên thi đậu vào cùng một trường Đại học, thành tích của Mạnh Tuyết kém hơn, bọn họ chỉ có thể nói chuyện yêu xa.

Năm nhất đại học, tôi và Diệp Khiên chỉ là sinh hoạt cùng một câu lạc bộ, ngẫu nhiên có giao lưu qua lại.

Năm thứ hai đại học, câu lạc bộ liên hoan, dù trên mặt Diệp Khiên đang cười, nhưng vẫn không ngừng rót rượu.

Lúc tàn tiệc, Diệp Khiên đột nhiên tỏ tình với tôi.

Anh nói: "Chu Lộ Từ, có phải em thầm mến anh không?"

"Vậy em có bằng lòng làm bạn gái anh không?"

Lúc ấy, tôi quá mức vui sướng, thậm chí xem nhẹ lời tỏ tình có điểm là lạ của Diệp Khiên.

Sau khi yêu Diệp Khiên, tôi cũng từng bị anh ta làm cảm động.

Khi đó, tôi đang đi dạy thêm, lại gặp phải phụ huynh nam của em học sinh đó quấy rầy.

Đầu óc trống rỗng chạy thoát, sau khi lấy lại tinh thần, tôi sụp đổ khóc lớn.

Tôi run rẩy gọi điện thoại cho Diệp Khiên, sau khi hắn nghe xong, an ủi tôi tìm một nơi đông người đợi trước, sau đó rất nhanh chạy tới.

Đầu tiên, anh ta mua một ly cacao nóng để xoa dịu tâm tình của tôi, sau đó dẫn tôi đi báo cảnh sát.

Sau khi chúng tôi ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Khiên lại đỏ bừng mặt lạ lùng.

Tôi mới biết, lúc ấy Diệp Khiên đang phát sốt, nằm ở bệnh viện truyền nước.

Sau khi nhận được điện thoại của tôi, anh ta trực tiếp rút kim tiêm ra chạy đến.

Lúc ấy tôi vừa cảm động vừa đau lòng, mà Diệp Khiên cười xoa đầu tôi:

"Em là bạn gái anh mà, em cần anh, mặc kệ tình huống gì anh cũng sẽ chạy đến bên em."

Nhưng bây giờ, tôi đã trở thành 'tất cả' bị vứt bỏ lại.

Phía dưới không có bình luận của bạn bè thời cấp 3 của chúng tôi, rất dễ hiểu thôi, bạn bè của Mạnh Tuyết, là "Chỉ mình tôi có thể thấy được" đấy.

3.

Năm giờ sáng, Diệp Khiên về nhà.

Thấy tôi ngồi trên sô pha, trên mặt anh ta có chút mất tự nhiên: "Lộ Từ, em không ngủ sao?"

Tôi lắc đầu: "Không ngủ được."

Diệp Khiên đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nắm tay tôi: "Sao tay lại lạnh như vậy, cũng không chịu mặc thêm áo."

Tôi hỏi ngược lại: "Mạnh Tuyết thế nào rồi?"

Diệp Khiên nhíu mày, trong mắt hiện lên tia lo lắng: "Vẫn chưa rõ lắm, hôm nay còn phải chụp phim kiểm tra thêm xíu nữa."

Tôi nói: "Sau khi tan làm, em cũng qua thăm cô ấy."

Diệp Khiên có chút bất ngờ, gật đầu, lại nhanh miệng bổ sung lời giải thích: "Lộ Từ, em đừng nghĩ nhiều, bây giờ anh chỉ xem cô ấy là em gái thôi."
____

Lúc tan làm, tôi chạy tới bệnh viện, vừa đúng ngay lúc thấy Mạnh Tuyết đang nhõng nhẽo ỉ ôi với Diệp Khiên.

"Tiểu Khiên, anh biết rõ em ghét ăn táo nhất mà! Không ăn, em không muốn ăn đâu!"

Diệp Khiên kiên trì đem trái táo đã gọt vỏ cẩn thận, cắt thành từng miếng nhỏ đâu ra đấy, đưa tới bên miệng cô ta:

"Từ nhỏ em đã không thích ăn rau củ trái cây, sức đề kháng quá yếu mới hay sinh bệnh, hiện tại phải bổ sung vitamin nhiều vào."

Mạnh Tuyết tuy rằng ngoài miệng làm nũng nói không cần, nhưng vẫn há miệng ra.

"Haiiiiiii, thật hâm mộ bạn gái hiện tại của anh, nếu không phải lần này em bị bệnh, đã lâu lắm rồi em không được hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của anh."

Diệp Khiên không biết là nghĩ tới tôi, hay là nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào trước kia của hai người bọn họ, khẽ cười xoà.

Nụ cười đó trong nháy mắt làm tim tôi nát tan.

Ta xoay người muốn đi, Mạnh Tuyết lại tinh mắt nhìn thấy tôi.

"Lộ Từ! Lâu rồi không gặp! Chúng tôi vừa mới nói chuyện về cô, mau vào mau vào."

Tôi cứng đờ người đứng ở cửa, Mạnh Tuyết ai oán nhìn Diệp Khiên: "Anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau gọt trái cây cho Lộ Từ đi."

Diệp Khiên bước vội tới: "Em xong việc rồi? Lát nữa anh lái xe, chúng ta cùng nhau về nhà."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn thản nhiên, y như vừa rồi hắn thân mật cùng Mạnh Tuyết đút cho nhau ăn, trong mắt hắn hoàn toàn chẳng tính là hành động khác người.

4.

Tôi đưa tay đẩy Diệp Khiên tự mình đi vào, nói với Mạnh Tuyết:

"Tôi nhớ hình như cô có một người bạn tên là Trương Thuần cũng ở bên này, Diệp Khiên dù sao cũng là đàn ông, đôi khi có một số chuyện không tiện lắm, không bằng cô gọi cô ấy đến đây đi, chăm sóc cô cũng tiện hơn."

Trên mặt Mạnh Tuyết hiện lên một tia chột dạ, lại rất nhanh che giấu:

"Thật ngại quá Lộ Từ, cũng vì anh Khiên từ nhỏ đã chăm sóc tôi, tôi chỉ là thói quen thôi. Tôi và Trương Thuần lâu rồi không liên lạc, hiện tại người quen ở đây cũng chỉ có..."

Diệp Khiên cau mày ngắt lời cô ta: "Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.”

Lại nhìn về phía tôi: "Lộ Từ! Mạnh Tuyết bây giờ là bệnh nhân, không nên ào ào xông vào như vậy.”



Hành vi của hai người bọn họ mập mờ như vậy, ngược lại biến thành sai lầm của tôi à.

Hốc mắt tôi cay xè, sau khi mang thai, có lẽ là do hormone thay đổi, gần đây tôi cực kỳ nhạy cảm dễ xúc động.

Nhưng giờ phút này, tôi không muốn tỏ ra yếu thế.

Móng tay của tôi ghim thật sâu vào lòng bàn tay, khoé môi vẽ lên một nụ cười lạnh:

"Thứ trà xanh ỏng ẹo phát tởm, còn có anh, Diệp Khiên, đau lòng bạn gái cũ như vậy, hai người dứt khoát hợp lại cho nó ấm đi, chia tay."

5.

Từ lúc cùng Diệp Khiên yêu đương, đến khi đính hôn, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu trách cứ này nói chuyện với tôi.

Thế nên, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Mấy năm nay, dù cho có chuyện gì xảy đến, hắn đều đứng về phía tôi.

Lúc mẹ Diệp Khiên hẹn một mình tôi đến quán cà phê, đi thẳng vào vấn đề, nói với tôi:

"Lộ Từ, cô là một cô gái tốt, nhưng chúng tôi chỉ muốn một người con dâu có gia đình hoàn chỉnh đầm ấm yên vui, hai người không thích hợp đâu."

Hắn cũng sẽ bất ngờ xuất hiện, không nói một lời nào nắm tay tôi rời đi.

"Mặc kệ người khác nói gì, đời này anh nhận định một người là em - Chu Lộ Từ."

Không biết sau đó hắn nói gì với cha mẹ, bọn họ nhìn thấy tôi lần thứ hai, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều.

Mà sau khi ở bên Diệp Khiên lâu như vậy, tính cách của tôi cũng càng ngày càng cứng rắn, nếu không vừa rồi tôi có thể chỉ lặng lẽ xoay người rời đi cho xong.

Nhưng tôi không hiểu, rõ ràng lúc trước giữ mình trong sạch, bất luận như thế nào Diệp Khiên cũng sẽ không để cho tôi chịu bất kỳ uất ức, là đột nhiên giống như mất khống chế, cử xử với người khác phái không đúng mực là vì sao?

Hay là nói, Mạnh Tuyết, đối với hắn mà nói là một nốt nhạc riêng không thể đánh đồng vào bất cứ đâu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom