• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Thanh mai trúc mã 青梅竹馬 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần V Ngoại truyện

15
“Ngại quá đây là bạn gái tôi.”
Ngụy Viễn nói bằng giọng điệu vừa thẳng thắn vừa ổn định, sau khi nói xong câu này anh đã kéo tôi ra ngoài trước ánh mắt đầy ngỡ ngàng của mọi người, sau đó mọi người hét ầm lên.
Trong nháy mắt những âm thanh này đều bị ngăn lại trong căn phòng riêng kín như bưng. Có thể nói KTV này là một KTV khá lâu đời, mấy năm gần đây lần nào chúng tôi cũng tụ tập ở đây cả thế nên cũng coi như là khá quen cửa quen nẻo nơi này.
Ngụy Viễn kéo tôi đi thẳng, lúc chúng tôi đi trên cầu thang thì phát ra những tiếng kêu lộc cộc.
Hai đứa đi lên trên tầng thượng rộng rãi, thoáng mát.
Giống như đang trốn đến một thế giới khác vậy.
Thành phố rực rỡ ánh đèn, giống như một tấm lưới trải dài khắp mặt đất.
Ngày trước tôi rất thích leo lên mái nhà với Ngụy Viễn, đôi lúc là hóng gió mùa hạ hoặc là nói với anh về lý tưởng vĩ đại của mình.
“Tôi là bạn gái của cậu khi nào chứ?” Đột nhiên Ngụy Viễn hỏi tôi: “Ờm?”
“Chẳng phải cậu nên hỏi tôi câu “Tôi là bạn gái của cậu khi nào “ sao?”
“Ồ.”
Tôi không nhìn Ngụy Viễn, chất lượng không khí tốt như thế này, hôm nay khó có thể nhìn thấy được ngôi sao nào nằm vắt mình trên bầu trời đêm.
“Tôi là bạn gái của cậu mà, nếu như cậu không dám tỏ tình vậy thì chúng ta cứ bỏ qua bước đó là được rồi.”
“Cái gì mà tôi không dám chứ?”
Ngụy Viễn bật cười, anh cúi đầu nhìn tôi, giống như tinh hà vụt qua vậy rực rỡ và trong suốt.
“Tôi thích em.”
Ba chữ này vang lên rất rõ bên tai tôi.
“Cậu đang trêu tôi đúng không?” Tôi nghiêng đầu nhìn Ngụy Viễn.
“Không.”
“Là đùa sao?”
“Không.”
“Thật ra lúc trước… đều không.”
“Tất cả lời yêu tôi từng nói với em, đều không phải.”
Dường như pháo hoa đang được bắn lên rồi nổ tung giữa bầu trời đêm vậy. Tôi từng nghĩ nụ hôn đầu của mình và người mình thương sẽ như thế nào, là dưới bầu trời rực rỡ ánh sáng, là quấn quýt triền miên hay là chuồn chuồn đạp nước.
Chính là như thế này.
**********
Ngoại truyện.
1
Ngụy Viễn quen Thẩm Ca Y trong một bữa tiệc rư.ợu anh bị bố mình ép đi.
Nghe nói cô ấy là chị họ xa ơi là xa với nhà anh, lần đầu tiên gặp mặt anh đã không thích cô ấy rồi.
Nguyên nhân chính là do đôi mắt “nhìn thấu hồng trần” của Thẩm Ca Y, Ngụy Viễn luôn có cảm giác mình bị cô ấy bắt thóp vậy.
Sau đó thực tế đã chứng minh rằng trực giác của anh không sai một chút nào cả.
Hồi năm nhất Ngụy Viễn thường xuyên đến trường đi tìm thanh mai của mình. Anh buồn rầu tại sao năm đó anh không thì được nhiều hơn hai điểm để học chung trường với cô chứ. Như thế thì anh cũng không cần phải đi vòng nửa trường, còn phải vắt óc nghĩ ra lý do để đến gặp cô nữa.
Đột nhiên có người vỗ vào lưng anh.
Ngụy Viễn quay người lại, đập vào mắt anh là một nụ cười tươi rói, bà chị họ xa của anh cũng học ở trường này.
Những lời sau đó của Thẩm Ca Y khiến Ngụy Viễn cảm thấy như sét đánh ngang tai vậy.
“Em thích em ấy đúng không?”
Thẩm Ca Y nhìn về phía lớp học, cô ấy đang nhìn một nữ sinh kẹp kẹp tóc hình con thỏ chống cằm nhìn bảng đen.
“Là Lâm Dạng, đúng chứ?”
Ngụy Viễn quay ngoắt người lại, anh đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Không, em không thích cô ấy chị đừng nói linh tinh.”
“Ồ, ý em là em rất thích em ấy đúng không?”
Nhưng đáng tiếc người chị họ này của Ngụy Viễn còn dày dặn kinh nghiệm hơn anh nhiều. Ở trong câu lạc bộ nghi thức có chuyện gì mà cô ấy chưa từng kinh qua đau, chiêu này của anh vô dụng thôi.
Sau mấy lần tiếp xúc với Thẩm Ca Y, Ngụy Viễn đã đúc kết ra được một điều, tốt nhất anh không nên dây dưa lằng nhằng với người chị họ này làm gì. Nếu nói về ba phải thì cô ấy đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất đâu.
Thế nên Ngụy Viễn chỉ đành gật đầu.
“Vậy thì em theo đuổi em ấy đi.”
Hai mắt Thẩm Ca Y sáng bừng lên.
Ngụy Viễn lắc đầu.
“Em đi tỏ tình đi, điều kiện của em tốt như thế, cứ thử một lần xem sao?”
Ngụy Viễn đẩy bàn tay hưng phấn đang nắm lấy tay mình của Thẩm Ca Y ra, anh mím môi.
“Không cần đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Lỡ như em bị cô ấy từ chối thì phải làm sao?”
Ánh chiều tà chiếu lên gương mặt của chàng thiếu niên, giọng nói của anh vừa dịu dàng lại vừa cẩn thận.
“Em không muốn ngay cả làm bạn bè với cô ấy cũng không được.”
2
Đây cũng chính là lý do Thẩm Ca Y quyết định giúp Ngụy Viễn.
Bên trong căng tin trường ồn ào, Ngụy Viễn nhìn ba món mặn và một món canh được đặt trước mặt mình, anh không còn gì để nói.
Dù sao thì Thẩm Ca Y cũng là cô chủ nhà giàu mà, cô ấy mời khách mà ăn những thứ này sao?
Hình như người đối diện cũng đã đoán được suy nghĩ trong lòng anh, cô ấy không để ý mà gắp một viên thịt viên lên rồi đưa vào miệng.
Còn phát ra âm thanh nữa.
“Em đừng được voi đòi tiên nữa, có đồ ăn là tốt lắm rồi.”
“...”
Chủ nhiệm câu lạc bộ nghi thức này khiến cho Ngụy Viễn phải há hốc miệng.
“Ừm, đầu tiên chúng ta cần phải biết được một chuyện.” Cuối cùng thì Thẩm Ca Y cũng đã ăn xong đồ ăn trong miệng mình, cô ấy uống một ngụm canh rồi lại tiếp tục ba hoa.
“Thì là rốt cuộc Lâm Dạng có thích em hay không ấy?”
Nghe đến vấn đề này, trái tim trong lồng ngực Ngụy Viễn bỗng đập thình thịch.
Lâm Dạng có thích Ngụy Viễn hay không?
Ngụy Viễn cụp mắt xuống suy nghĩ rất lâu, ngay cả anh cũng không biết được đáp án.
Đáp án chính là Ngụy Viễn thích Lâm Dạng, anh rất thích rất thích cô, là kiểu cô có thích anh hay không cũng không quan trọng.
Ngụy Viễn đã nghĩ như thế đó, nếu như anh có thể nói ra được lời yêu thì anh có thể đường đường chính chính bảo vệ cô cả đời rồi.
“Không lẽ em định làm con rùa rụt cổ cả đời này sao?”
Bị Thẩm Ca Y nói trúng tim đen, Ngụy Viễn cáu kỉnh nhíu chặt hàng mày lại.
“Em biết phải làm sao?”
“Ờm… khích em ấy thử xem.”
Đũa của Thẩm Ca Y chỉ thẳng về phía trước giống như một thanh kiếm sắc bén vậy.
3
Kế hoạch của họ là thế này. Thẩm Ca Y nói nếu như ai đó thích một người khác vậy thì khi biết đối phương có người mình thích chắc hẳn người ấy sẽ rất đau lòng.
Thế nên đành để Ngụy Viễn chịu ấm ức “thích” người chị họ này vậy.
“...”
Ngụy Viễn cảm thấy không đáng tin lắm.
“Không sao đâu, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”
Thẩm Ca Y dùng sức vỗ vào bả vai Ngụy Viễn nhưng lại bị anh né tránh.
Ngoài Lâm Dạng ra Ngụy Viễn ghét người khác chạm vào mình.
Thế nên sau này mới có cảnh tượng Lâm Dạng nhìn thấy.
Ngụy Viễn nói với Lâm Dạng rằng mình thích Thẩm Ca Y, sau đó anh chăm chú nhìn vào gương mặt của cô xem xem cô có biểu cảm nào không.
Kết quả người đứng trước mặt anh cứ ngây người ra, cô ồ một tiếng rồi nói tốt lắm.
Hết rồi, cứ thế thôi sao.
Không buồn rầu, không tức giận, cũng không ngạc nhiên, cô cũng không hỏi anh gì cả.
Thậm chí cô còn giục anh mau ăn *gà ba cốc trước mặt mình đi, không ăn sẽ nguội mất.
(*) Một món ăn nổi tiếng của Đ.ài Lo.an.
Trái tim của anh cũng nguội lạnh theo.
Ngụy Viễn cảm thấy Lâm Dạng không thích mình. Cũng phải thôi, nếu như cô thích anh thì sao anh chỉ có thể làm thanh mai trúc mã ở bên cạnh cô suốt mười chín năm nay cơ chứ.
Thế nên Ngụy Viễn không vui.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ không thể nào khống chế được cảm xúc của mình, nếu anh không vui nó sẽ viết rõ mồn một lên trên mặt, cô lại càng không để ý đến anh nữa.
Lâm Dạng không hề biết một người lười đối phó với người khác như Ngụy Viễn đã cố gắng diễn xuất, và giành trọn sự kiên nhẫn của mình cho riêng cô.
4
Khi Ngụy Viễn nhận được cuộc điện thoại của Lâm Dạng là lúc anh đang trên đường đi đến sân bay để đón Thẩm Ca Y.
Tiếng người ở đầu bên kia điện thoại rất mơ hồ, Lâm Dạng nói không được rõ ràng, giọng của cô lúc lên lúc xuống, cô vẫn luôn gọi tên anh.
“Lâm Dạng?”
“Ừ, Ngụy Viễn, tôi thích cậu.”
Đột nhiên cô hét toáng lên, Ngụy Viễn bỏ điện thoại ra xa tai.
“Cậu uống say rồi?”
Ngụy Viễn đánh tay lái, sau đó anh đổi hướng vừa lái xe vừa hỏi cô.
“Cậu đang ở đâu?”
“Hì hì Ngụy Viễn, hì hì Ngụy Viễn, hì hì hì…”
Lâm Dạng vốn không nghe lọt tai những gì anh nói, anh thở dài thượt thượt rồi nhẹ nhàng dỗ dành cô.
“Cậu đưa điện thoại cho người bên cạnh được không?”
“Không được.”
Đổi lại là tiếng trả lời cực lớn của cô.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, cuối cùng người bắt máy cũng đổi thành người khác.
Bạn cùng phòng của Lâm Dạng nhanh chóng nói ra địa chỉ, Ngụy Viễn ừ một tiếng. Lúc anh lái xe đến, vừa khéo anh nhìn thấy Lâm Dạng đang ngồi ngẩn người ở bên cạnh quán thịt nướng.
Nhìn thấy Ngụy Viễn, hai mắt Lâm Dạng sáng bừng lên.
“Ngụy Viễn.”
Ngụy Viễn nhớ lại những đêm đầy sao cùng với tiếng ve kêu inh ỏi, có một cô gái vẫn luôn ngẩng đầu mỉm cười với anh.
Người say rư.ợu không dễ động vào, cô vẫn luôn miệng nói cô thích anh. Anh cụp mắt xuống nhìn cô, đếm những vì sao trong đôi mắt ấy.
“Cậu thích tôi thật sao?”
Lâm Dạng gật đầu thật mạnh.
“Có người quay lại rồi.”
Xung quanh rất ồn ào, dù sao thì Lâm Dạng cũng đã say bí tỉ rồi làm ra hành động thu hút người khác như thế này rồi mà. Anh không muốn để ý đến những người xung quanh nữa mà kéo cô đi về phía chiếc xe.
“Tôi không muốn đi xe đâu.” Lâm Dạng đáng thương nói.
Cô say xe.
Ngụy Viễn kéo Lâm Dạng đi đến một chỗ vắng người, anh nắm lấy cằm của cô rồi ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Trường cậu cách nơi này xa lắm, cậu còn đi được không?”
Lâm Dạng lắc đầu.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Lâm Dạng lại lắc đầu.
Lâm Dạng cụp mắt xuống, mặt cô mềm mềm, Ngụy Viễn véo lên mặt cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục dỗ dành cô.
“Cậu về nhà với tôi được không?”
“Nhà cậu ở đâu.”
“Rất gần đây.”
“Nhưng tôi không muốn đi.”
“Tôi cõng cậu.”
Ngụy Viễn quay người lại, Lâm Dạng leo lên lưng rồi ôm lấy cổ anh.
“Đồ sâu rư.ợu.”
“Không nhé.”
Lâm Dạng nói bên tai Ngụy Viễn, hô hấp nóng bỏng của cô phả vào tai anh.
“Tôi thích cậu, Ngụy Viễn.”
Lâm Dạng tiếp tục nói, nghe xong trái tim nhỏ bé này của anh cũng xao xuyến.
Nhưng đáng tiếc cô đang say.
Anh không tin lời của kẻ sâu rư.ợu đâu, sau đó anh bắt đầu thử chuyển chủ đề.
“Lâm Dạng, cậu nặng hơn trước rồi.”
“Tôi thích cậu.”
Thế nhưng cô vẫn bám chặt lấy chủ đề này không buông.
“Tôi muốn ghi âm lại.”
“Ghi âm gì cơ?”
“Ghi âm, ừm ghi âm…”
“Tôi cũng thích cậu.”
Thế nhưng đột nhiên Ngụy Viễn lại quyết định nhân lúc cô say thổ lộ hết những lời anh đã cất giấu trong lòng mình bấy lâu nay.
“Thật sao? Cậu thích tôi nhiều như thế nào?”
Lâm Dạng dụi dụi đầu vào gò má của Ngụy Viễn.
“Rất thích rất thích.”
“Vậy thì thích nhiều thế nào chứ?”
“Giống như sao trời thích mặt trăng.”
“Còn không?”
“Giống như gió đêm thích dòng sông.”
“Còn không?”
“Giống như mặt trời lặn thích hoàng hôn.”
“Cậu hiểu không?”
Ngụy Viễn ngoảnh đầu lại, anh sờ lên đầu cô rồi nói.
“Giống như Ngụy Viễn thích Lâm Dạng vậy.”
~Hoàn~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom