• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Chu Tước Cổ Quốc thần phục, vai chính thiên mệnh Tiêu Trần đến Quân gia

Ở một nơi trong tẩm cung Chu Tước Cổ Quốc.

Chu Tước quốc chủ nằm trên giường, chung quanh là một đám đan sư và thái y của Chu Tước Cổ Quốc.

Nhưng bọn họ đều không có cách nào đối với căn bệnh của Chu Tước quốc chủ.

Bệnh của Chu Tước quốc chủ là vào mấy năm trước, lúc đi tìm kiếm với Thanh Long quốc chủ trong một bí cảnh, bị con yêu thú Thái Cổ di loại có thể so với cấp bậc thánh nhân – Cửu Sát Xà Ma gây thương tích.

Cả thánh nhân cũng rất khó chống đỡ được nọc độc của Cửu Sát Xà Ma.

Càng đừng nói Chu Tước quốc chủ mới là một vị chuẩn thánh.

“Ai, giờ nên làm thế nào cho phải, hoàng nữ đã đến Quân gia, chẳng những không tìm được Bất Tử Dược mà ngược lại còn chịu nhục.”

“Chúng ta có cách nào chứ, cũng không có khả năng đi gây chuyện với Quân gia, vậy không phải tìm chết hay sao?”

Một đám đan sư thái y và đại thần Chu Tước Cổ Quốc đều lắc đầu thở dài.

Bọn họ không thể trêu vào Hoang Cổ thế gia.

Cho nên dù nghe nói Bái Ngọc Nhi chịu nhục quỳ gối, Chu Tước Cổ Quốc cũng không có ý đi tính sổ.

Chu Tước quốc chủ trên giường nghe vậy còn ho khan, đầy mặt xám xịt.

Nhưng đúng lúc này, một vị thị vệ ngoài cửa chạy tới, vội vội vàng vàng mở miệng nói: “Báo cáo bệ hạ, có khách quý đến Chu Tước Cổ Quốc ta, yêu cầu gặp mặt bệ hạ!”

Một đại thần nghe vậy thì lập tức vung ống tay áo, phẫn nộ quát: “Thứ không có mắt, không thấy tình hình thân thể hiện tại của quốc chủ bệ hạ sao, còn muốn đi quấy rầy bệ hạ!”

Ngay vào lúc đại thần dứt lời, một giọng nữ tử tinh tế truyền đến từ cửa đại điện.

“Chu Tước quốc chủ còn chưa bệnh tình nguy kịch đúng không, một khi đã vậy, vì sao không thể gặp mặt chứ?”

“Tìm chết, là ai!?” Trên mặt vị đại thần này xuất hiện tức giận.

“Dám rống to với tiểu thư nhà ta, làm càn!”

Một bóng dáng già nua xuất hiện, vung ống tay áo, tu vi chuẩn thánh hùng mạnh bùng nổ.

Phụt một tiếng!

Đại thần kia lập tức miệng phun máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài!

Tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc trong đại điện lập tức đứng thẳng người lên rồi bất động, hai đùi run run, sợ hãi đến cực điểm!

Khí tức chuẩn thánh!

Cho dù là quốc chủ cường đại nhất Chu Tước Cổ Quốc cũng chỉ có tu vi chuẩn thánh mà thôi!

Mọi người run rẩy nhìn lại.

Chỉ thấy một vị bà lão mặc áo tang, sắc mặt lãnh đạm đi vào.

Ở phía sau là một nữ tử mặc cung trang mỹ lệ.

Mái tóc dài kim sắc xỏa xuống, sợi tóc mềm mại, tuyết nhan lóng lánh như ngọc, lệ sắc động lòng người.

Đó là Quân Linh Lung và Hoa bà bà.

“Là quý nữ của Quân gia...” Trong lòng những đại thần kia đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Ở ngoại giới, Quân Linh Lung luôn rất có thanh danh, bởi vậy bọn họ liếc một cái đã nhận ra.

Mà đại thần quát lớn trước đó, giờ phút này khóe miệng ứa đầy máu tươi, trong mắt toàn là kinh sợ, lão ngã bẹp xuống mặt đất, không thể đứng dậy.

“Khụ khụ... Không ngờ là quý nữ của Quân gia tiến đến, là tới hỏi tội sao?”

Trên giường, Chu Tước quốc chủ miễn cưỡng đứng dậy, trên mặt xuất hiện vẻ mỏi mệt.

Khoảng thời gian trước mới truyền ra tin Bái Ngọc Nhi đắc tội Thần Tử Quân gia, phải quỳ gối bên ngoài tẩm cung.

Mà hiện tại người của Quân gia lại đến.

Không biết tới vấn tội hay là tới làm gì?

Lời này vừa nói ra, tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc trong đại điện đều run rẩy khớp hàm, nội tâm sợ hãi.

Nếu Quân gia muốn tiêu diệt Chu Tước Cổ Quốc thì thật sự không cần phí công gì mấy.

Chu Tước quốc chủ cũng chấp nhận số mệnh, bởi vậy cũng xem như thong dong.

“Thần Tử nhà ta là loại đại ma đầu động một chút là diệt môn sao, ngươi nên cảm tạ Thần Tử nhân từ.” Quân Linh Lung che miệng, cười nhạt và nói.

“Hả?” Đám người Chu Tước quốc chủ đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Chẳng lẽ Quân gia không phải tới hỏi tội?

Quân Linh Lung tiến lên một bước, tay ngọc vuốt qua nhẫn hư không.

Ngay lập tức, tử hà kích động, dược hương tràn ngập, một cây dược liệu giống như kỳ lân xuất hiện trong mắt mọi người.

“Đó là... Bất Tử Dược!”

Người của Chu Tước Cổ Quốc trừng lớn đôi mắt, gần như không thể hô hấp.

Gương mặt của Chu Tước quốc chủ cũng mang theo chút hoảng sợ.

Mỗi một cây Bất Tử Dược xuất thế đều sẽ nhấc lên chấn động ở Hoang Thiên Tiên Vực.

Mà hiện tại, Quân Linh Lung lại nhẹ nhàng lấy ra một cây Bất Tử Dược, thật sự làm bọn họ chấn động, cứ như nhà quê gặp được núi vàng.

Hoa bà bà bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của bọn người Chu Tước Cổ Quốc, trong mắt không khỏi hiện lên một tia khinh thường.

“Chu Tước quốc chủ, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, thần phục Thần Tử đại nhân thì có thể lấy được Bất Tử Dược.”

“Không đồng ý thì tự sinh tự diệt.” Quân Linh Lung lạnh nhạt nói.

Ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Nhưng hiện tại đối mặt với người ngoài, nàng khôi phục khí chất của quý nữ Quân gia.

“Cái này...” Đại thần Chu Tước Cổ Quốc đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Quân Linh Lung.

Là thần phục Thần Tử Quân gia, mà không phải thần phục Quân gia.

Khác biệt trong đó rất lớn.

Nếu là thần phục Hoang Cổ Quân gia, Chu Tước Cổ Quốc cũng không phải không thể tiếp thu.

Dù sao cũng có rất nhiều đạo thống đỉnh cấp phụ thuộc Quân gia.

Nhưng nếu chỉ thần phục một mình Quân Tiêu Dao.

Đối với một đạo thống đỉnh cấp mà nói, không khỏi không quá vẻ vang.

“Không muốn? Các ngươi có biết được thần phục Thần Tử đại nhân là vinh hạnh cỡ nào không.” Quân Linh Lung nhướng đôi mày đẹp lên, sắc mặt lạnh lùng.

Trong mắt Chu Tước quốc chủ hiện lên tia giãy giụa, cuối cùng vẫn ai thán một tiếng rồi nói: “Bổn hoàng đồng ý, thay ta cảm tạ Thần Tử Quân gia, chỉ hy vọng ngài ấy đừng làm khó xử Ngọc Nhi.”

Cũng đã đến nước này, Chu Tước quốc chủ còn có lựa chọn sao?

“Yên tâm, Thần Tử đại nhân chỉ hơi khiển trách Bái Ngọc Nhi, sẽ không làm gì nàng.” Quân Linh Lung lạnh nhạt nói.

Nàng giao Kỳ Lân Bất Tử Dược cho Chu Tước quốc chủ.

Chu Tước quốc chủ tiếp nhận Bất Tử Dược, đôi tay còn đang run lên nhè nhẹ.

Có thể tồn tại thì ai lại muốn chết?

Huống chi là chủ của một quốc gia.

“Cố gắng tăng tu vi lên đi, cây Bất Tử Dược này chẳng những có thể chữa khỏi thương thế của ngươi, còn có thể làm ngươi tiến thêm một bước, như vậy ngươi mới càng có tác dụng đối với Thần Tử đại nhân.” Quân Linh Lung báo lại.

Nghe Quân Linh Lung nói như vậy, tất cả đại thần đều câm nín.

Đây rõ ràng là xem Chu Tước quốc chủ như thủ hạ công cụ?

“Bổn hoàng đã biết.” Chu Tước quốc chủ gật đầu, ông ta cũng không có bất mãn gì, trong mắt còn hiện ra kích động.

Trên chuẩn thánh là thánh nhân.

Dựa vào cây Kỳ Lân Bất Tử Dược này, nói không chừng ông ta thật sự có thể phá rồi xông lên, đột phá đến thánh nhân cảnh.

“Nhớ kỹ, đây là ân huệ mà Thần Tử đại nhân ban cho các ngươi, nếu các ngươi dám cả gan có một chút dị tâm...” Giọng điệu của Quân Linh Lung lạnh nhạt đến cực điểm.

Nàng luôn vận dụng thủ đoạn củ cà rốt và gậy gộc hết sức trôi chảy.

“Đó là tất nhiên, từ nay về sau Thần Tử đại nhân là chủ nhân chân chính của Chu Tước Cổ Quốc ta.” Chu Tước quốc chủ cung kính nói.

Đắc tội Thần Tử Quân gia cũng tương đương với đắc tội Quân gia.

Chu Tước Cổ Quốc bọn họ tuy là thế lực nhất lưu, nhưng cũng chỉ là một con kiến hơi lớn một chút ở trước mặt Quân gia mà thôi.

“Hiểu rõ thì tốt.” Quân Linh Lung và Hoa bà bà xoay người rời đi.

Chu Tước Cổ Quốc xem như hoàn toàn thần phục Quân Tiêu Dao, biến thành thế lực phụ thuộc của hắn.

Chờ đến lúc dạy dỗ Bái Ngọc Nhi xong, Quân Tiêu Dao có thể khống chế Chu Tước Cổ Quốc càng dễ.

Mấy tháng trôi qua, Trong Thiên Đế Cung, Quân Tiêu Dao đứng dậy, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.

“Cũng đã tới lúc rồi, Bái Ngọc Nhi kia cũng đã quỳ gối một năm, là lúc nên dạy dỗ thu phục.”

Mà cùng lúc đó, trong phạm vi Thanh Long Cổ Quốc, một chiếc liễn xa giao long bỗng bay lên trời, lao về hướng Quân gia.

Người trong liễn xa rõ ràng là Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc, Tiêu Trần.

“Đã luyện thành chiêu kia, là lúc đi dẫn Ngọc Nhi về.”

“Còn Thần Tử Quân gia kia nữa, nếu ta khiêu chiến rồi đánh bại hắn, vậy ta sẽ danh chấn Hoang Thiên Tiên Vực, Quân gia kia cũng không có khả năng kéo da mặt mà làm khó dễ một tiểu bối như ta.”

Khóe miệng Tiêu Trần nhếch lên một ý cười tự tin.

Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.

Một mình Tiêu Trần hắn đơn thương độc mã xâm nhập Quân gia, cứu được giai nhân trong ngực, chân dẫm Thần Tử Quân gia, thanh danh tứ phương.

Không phải những vai chính thiên mệnh trong truyện ký tiểu thuyết kia đều như vậy sao?

Tưởng tượng đến cảnh tượng này, Tiêu Trần lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, có chút gấp không chờ nổi.

Hết chương 16.
Chương 17 Dù sao ta cũng không phải ma quỷ gì, Tiêu Trần tới cửa khiêu khích (1)

Ở cổng Thiên Đế Cung.

Bái Ngọc Nhi vẫn quỳ trên mặt đất, chưa từng đứng dậy suốt thời gian một năm.

Vũ y màu đỏ trên người nàng rơi đầy bụi đất.

Đôi gò má vốn yêu kiều tuyết như trắng cũng mất hết huyết sắc, có vẻ rất tái nhợt suy yếu.

Mặc dù Bái Ngọc Nhi là thiên chi kiêu nữ, có được Chu Tước thần hỏa hộ thể, nhưng quỳ gối một năm, không ăn một hạt cơm vẫn khiến nàng cực kỳ suy yếu.

Một năm nay, Quân Tiêu Dao nhiều lần ra vào Thiên Đế Cung, nhưng trước sau vẫn không liếc nhìn nàng một lần.

Trái tim của Bái Ngọc Nhi cũng theo thời gian trôi qua mà càng chìm vào đáy cốc.

Nàng cảm thấy, có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ không tha thứ cho mình.

Điều này cho thấy, nàng căn bản không có khả năng có được Bất Tử Dược từ chỗ Quân Tiêu Dao, càng đừng nói đến chuyện cứu chữa cho phụ hoàng.

Về phía Chu Tước Cổ Quốc, bởi vì Quân Linh Lung phân phó, cho nên cũng không truyền tin Chu Tước quốc chủ đã có được Bất Tử Dược cho Bái Ngọc Nhi.

Bái Ngọc Nhi còn ngây ngốc mà cảm thấy, mình đã không còn hy vọng.

Nàng như chìm vào biển sâu không thấy đáy, sắp hít thở không thông, đôi mắt đỏ tươi xinh đẹp lộ ra tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên khe khẽ.

Bái Ngọc Nhi theo bản năng nâng đôi mắt đẹp lên nhìn lại, hô hấp gần như đình trệ.

Bóng dáng làm nàng ngày đêm nhớ mong kia lại đi về hướng nàng.

Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, tuyết trắng vô cấu, da thịt tỏa ra thần quang, phát ra ánh sáng.

Một năm trôi qua, Quân Tiêu Dao đã chín tuổi, dáng người càng trưởng thành, ngũ quan như được ân trên khéo tay tạo hình, đã thoáng hiện tuấn nhan kinh thế.

Giờ phút này hắn mang vẻ mặt thật bình đạm, đi đến trước người Bái Ngọc Nhi.

Quân Linh Lung đi theo ở phía sau.

“Ra mắt Thần Tử đại nhân!”

Gương mặt của Bái Ngọc Nhi vừa ngạc nhiên lại mang theo mừng rỡ.

Suốt một năm, rốt cuộc nàng cũng chờ tới ngày này.

Quân Tiêu Dao đánh giá Bái Ngọc Nhi, thân thể nàng gầy yếu đi không ít, thật sự đã thành tâm ăn năn.

Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn không tỏ thái độ, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.

Bái Ngọc Nhi thấy thế thì hơi cắn răng, dập đầu thật mạnh ba cái với Quân Tiêu Dao và nói: “Thần Tử đại nhân, Ngọc Nhi biết sai rồi, xin ngài tha thứ cho Ngọc Nhi một lần.”

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Biết sai thì tốt, đứng lên đi, dù sao ta cũng không phải ma quỷ gì.”

Quân Linh Lung nghe vậy thì chửi thầm.

Ngươi không phải ma quỷ còn bắt người ta quỳ ở đó cả năm?

Thậm chí đã lấy Bất Tử Dược ra rồi mà còn gạt Bái Ngọc Nhi, để nàng tiếp tục quỳ.

Thật là lão ma quỷ.

“Đa tạ Thần Tử đại nhân.” Bái Ngọc Nhi giãy giụa đứng dậy, hai chân đều tê mỏi, suy yếu mà lay động một hồi.

Quân Tiêu Dao thấy thế thì cong ngón tay bắn ra, một viên thánh đan đỉnh cấp rơi vào trong tay Bái Ngọc Nhi.

Bái Ngọc Nhi càng cảm thấy thụ sủng nhược kinh(1).

(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Thánh đan đỉnh cấp có giá trên trời ở ngoại giới, Quân Tiêu Dao lại tùy tiện tặng cho nàng dùng.

Chỉ thoáng chốc, Bái Ngọc Nhi chẳng những không có oán ý đối với Quân Tiêu Dao, ngược lại còn mang cảm kích.

Nàng uống thánh đan vào, bắt đầu khôi phục thể lực.

Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một tia cười nhạt.

Hắn đã chơi quá thuần thục kịch bản quất một roi rồi cho một viên đường.

Thánh đan có dược hiệu kinh người, Bái Ngọc Nhi lập tức không còn suy yếu.

Nhưng, tưởng tượng đến Chu Tước quốc chủ bệnh nặng, Bái Ngọc Nhi nắm chặt tay ngọc, có chút khó mở miệng.

Có thể được Quân Tiêu Dao tha thứ đã là vui mừng bất ngờ.

Hiện tại làm sao nàng dám không biết xấu hổ, lại xin Quân Tiêu Dao lấy ra Bất Tử Dược.

Nghĩ đến đây, Bái Ngọc Nhi hít sâu một hơi, hành lễ và nói với Quân Tiêu Dao: “Đa tạ Thần Tử đại nhân khoan thứ, Ngọc Nhi cáo lui.”

Bái Ngọc Nhi thầm than dưới đáy lòng, cuối cùng vẫn không thể mang Bất Tử Dược về.

Lúc này, Quân Linh Lung lại nhẹ nhàng cười nói: “Bái Ngọc Nhi, ngươi không muốn Bất Tử Dược nữa sao?”

Bái Ngọc Nhi nghe vậy thì chua xót cười nói: “Có thể được Thần Tử đại nhân tha thứ đã là may mắn, sao Ngọc Nhi dám xa cầu?”

“Vậy vì sao ngươi không liên hệ với Chu Tước Cổ Quốc đi?” Đôi mắt đẹp của Quân Linh Lung lưu chuyển gợn sóng, nàng nói.

Bái Ngọc Nhi hơi sửng sốt, sau đó lấy ngọc giản đưa tin ra.

Phía bên kia, Chu Tước Cổ Quốc cũng truyền tin tức đến.

“Khoảng thời gian trước Quân gia đã đưa Bất Tử Dược tới, đây là nhờ Thần Tử đại nhân ban ân.”

“Thương thế của Quốc chủ không những khôi phục, hiện tại đang bế quan, đánh sâu vào cảnh giới càng cao.”

“Tất cả đều là ơn trạch của Thần Tử đại nhân!”

Một loạt tin tức này khiến đầu óc Bái Ngọc Nhi trống rỗng.

Sau đó sắc mặt nàng kích động đến hồng nhuận, quả thực có chút không tin được.

“Thần Tử đại nhân, là ngài...” Ánh mắt Bái Ngọc Nhi nóng cháy mà kích động, nhìn Quân Tiêu Dao, tiếng nói nghẹn ngào ấp úng.

“Bản Thần Tử đã nói, ta không phải ma quỷ.” Quân Tiêu Dao thản nhiên cười.

Giờ khắc này, hình bóng của Quân Tiêu Dao đã khắc thật sâu vào trái tim Bái Ngọc Nhi.

Từ trong ra ngoài giống như đã biến thành hình dạng của Quân Tiêu Dao.

Trái tim thiếu nữ ghi khắc dấu vết của Quân Tiêu Dao, cả đời khó có thể xóa nhòa.

Loại cảm thấy này giống như một người rơi vào tuyệt vọng cùng cực, rồi lại đột nhiên thực hiện được tất cả hy vọng.

Mà những hy vọng đó đều là Quân Tiêu Dao mang đến cho nàng.

“Ngọc Nhi nguyện ý cả đời phụng dưỡng Thần Tử đại nhân, làm nô làm tì, không dám không từ, nếu làm trái lời thề này thì thiên lôi đánh xuống!” Bái Ngọc Nhi quỳ xuống trước người Quân Tiêu Dao, chém đinh chặt sắt mà nói.

Nếu trước đó nàng là vì cầu xin tha thứ, vậy thì hiện tại lại thật lòng thần phục trước Quân Tiêu Dao.

Mà cũng trùng hợp vào lúc này, một giọng nói ẩn chứa phẫn nộ vang lên từ bên ngoài sơn môn Quân gia.

“Thần Tử Quân gia ở phương nào, khinh nhục một nữ tử yếu đuối thì tính là bản lĩnh gì, có giỏi thì đánh với ta một trận!”

Âm thanh này giống như sấm sét bạo vang, chấn động thiên địa.

Không ít người của Quân gia đều bị kinh động.

Một thị vệ Quân gia đi đến chỗ Quân Tiêu Dao và bẩm báo: “Khởi bẩm Thần Tử, ngoài cửa có một vị thiếu niên làm càn, hẳn là người của Thanh Long Cổ Quốc.”

“A... Xem ra tên hôn phu này vẫn không tự mình hiểu lấy...” Quân Tiêu Dao thầm cười lạnh trong lòng.

Hắn lạnh nhạt nói: “Để hắn tiến vào, việc này ta tới giải quyết.”

“Thưa vâng.” thị vệ cáo lui.

Mà sắc mặt của Bái Ngọc Nhi quỳ trên mặt đất lại trở nên tái nhợt.

Quân Tiêu Dao vừa tha thứ cho nàng, hiện tại vị hôn phu lại tới cửa khiêu khích.

Làm vậy không phải làm hư chuyện của nàng sao?

Giờ khắc này, Bái Ngọc Nhi lại sinh ra một chút oán trách đối với vị hôn phu Tiêu Trần kia.

“Thần Tử đại nhân, ta...” Bái Ngọc Nhi sợ hãi trong lòng, vội vàng muốn lên tiếng biện giải.

“Không sao.” Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay.

Hết chương 17.
Chương 18 Dù sao ta cũng không phải ma quỷ gì, Tiêu Trần tới cửa khiêu khích (2)

Không bao lâu sau, một thiếu niên mặc trường bào Thanh Long, diện mạo thanh tú tuấn dật đi tới nơi đây.

Khi hắn ta nhìn thấy Bái Ngọc Nhi quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao, đôi mắt lập tức dựng lên, một luồng sát khí bạo nộ tuôn trào ra.

Đổi lại là nam nhân nào cũng không thể chấp nhận vị hôn thê của mình quỳ gối dưới thân khác phái khác.

“Ngọc Nhi, ngươi mau đứng lên, người này dám bức bách ngươi như vậy!” Tiêu Trần gầm lên một tiếng.

“Tiêu Trần, ngươi câm mồm, sao dám bất kính với Thần Tử đại nhân!” Bái Ngọc Nhi lập tức mở miệng nũng nịu nói.

Tiêu Trần ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn Bái Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, ta tới cứu ngươi mà, sao ngươi lại nói chuyện thay hắn?” Tiêu Trần giật mình khó hiểu.

“Đủ rồi, là ta tự nguyện quỳ, Thần Tử đại nhân nguyện ý khoan thứ cho ta, ta mừng còn không kịp, ngươi tới xem náo nhiệt cái gì?” Bái Ngọc Nhi lạnh lùng nói.

Ban đầu nàng còn hơi có hảo cảm đối với vị thanh mai trúc mã là Tiêu Trần này.

Nhưng Thanh Long Cổ Quốc lại vi phạm hứa hẹn, không đưa Bất Tử Dược cho Chu Tước Cổ Quốc.

Trước đó nàng cũng từng cầu xin Tiêu Trần, Tiêu Trần hứa với nàng, kết quả đến bây giờ còn không nhìn thấy bóng dáng Bất Tử Dược đâu.

Nếu không có Quân Tiêu Dao lấy ra một cây Bất Tử Dược, có lẽ hiện tại phụ hoàng nàng còn bị bệnh nặng đe dọa.

Thử hỏi trong hai người Quân Tiêu Dao và Tiêu Trần, rốt cục ai mới có ân với Bái Ngọc Nhi?

“Ngọc Nhi, tại sao ngươi lại nghĩ thế, chẳng lẽ là hắn bức bách ngươi thành như vậy?”

Tiêu Trần cắn chặt răng, trong lòng càng lửa giận hừng hực.



Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch bạo nộ của Tiêu Trần, Bái Ngọc Nhi càng cảm thấy thất vọng trong lòng.

Người và người không so thì không biết, so một cái thì bị dọa nhảy dựng.

Ban đầu nàng còn cho rằng, Tiêu Trần cũng xem như người cực kỳ ưu tú.

Nhưng hiện tại, vừa so sánh với Quân Tiêu Dao thì Tiêu Trần lập tức biến thành bùn đất cá chạch.

Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

“Người như vậy lại là vị hôn phu của ta...” Bái Ngọc Nhi âm thầm lắc đầu.

Nàng mở miệng nói: “Mọi chuyện đều là ta tự nguyện, Tiêu Trần, ngươi rời đi đi.” Lời nói của Bái Ngọc Nhi giống như một đòn mạnh giáng thẳng vào trái tim Tiêu Trần.

Hắn ta tức giận đến ngực phập phồng, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao và nói: “Ngươi tên là Quân Tiêu Dao đúng không, nhất định là ngươi, ngươi cho Ngọc Nhi uống bùa mê thuốc lú gì rồi?”

Tiêu Trần giống như một con hùng sư bạo nộ.

Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao trông thật lạnh nhạt, ánh mắt lộ ra một tia khác thường, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.

Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn Bàn Long trên ngón tay Tiêu Trần.

Bởi vì Quân Tiêu Dao có tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp, cho nên mức độ nhạy bén của linh hồn hắn hơn xa người thường.

Quân Tiêu Dao cảm nhận được một loại khí cơ và dao động linh hồn bất đồng trên chiếc nhẫn Bàn Long kia.

“Không thể nào, sao lại là loại kịch bản này?” Đáy mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút kinh ngạc.

Lão gia gia trong chiếc nhẫn, vị hôn thê phản bội.

Vẫn là motip quen thuộc, vẫn là hương vị thưở ban đầu.

Chẳng qua lập trường lại thay đổi.

“Thú vị, Tiêu Trần này là muốn tới cửa vả mặt ta à?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ và nói.

Bái Ngọc Nhi lại tiếp tục mở miệng: “Đủ rồi, Tiêu Trần, tâm ý của ta đã quyết, cả đời sẽ phụng dưỡng Thần Tử đại nhân, làm nô làm tì, xóa bỏ hôn ước giữa ngươi và ta đi.”

Hiện tại trong lòng Bái Ngọc Nhi chỉ có Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao chính là chủ nhân cả đời của nàng.

Còn về Tiêu Trần, chút tình nghĩa thanh mai trúc mã kia sớm đã bị hao mòn sạch sẽ sau một lần lại một lần thất vọng và nói dối.

Tiêu Trần hứa sẽ cho nàng Bất Tử Dược, lại trước sau không hoàn thành hứa hẹn.

“Không... Sao ngươi có thể như vậy, Ngọc Nhi...” Cả người Tiêu Trần run lên nhè nhẹ.

Vị hôn thê của mình bị đoạt.

Tiêu Trần cảm thấy trên đầu mình xanh mượt, thậm chí hắn ta cho rằng, Bái Ngọc Nhi là dựa vào bán đứng thân thể mới được Quân Tiêu Dao ban ân.

“Ha hả, thì ra là như thế, tiện nhân nhà ngươi dùng thân thể để đổi Bất Tử Dược?”

Trái tim Tiêu Trần chìm xuống đáy cốc, trực tiếp xé rách da mặt, giận đến mức bật cười, sắc mặt lạnh như băng, mang theo ý châm chọc.

Hắn ta không thể chịu đựng được nữ nhân của mình phản bội.

Bái Ngọc Nhi cũng dại ra.

Nàng không ngờ Tiêu Trần luôn tính cách trầm ổn kiên nghị, rất quan tâm nàng lại nói ra lời này.

Quân Tiêu Dao lại thấy nhiều không trách.

Vai chính ấy à, còn không phải thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Người phản bội vai chính sẽ có kết cục tốt sao?

Nhưng Quân Tiêu Dao tự hỏi, nếu đổi lại hắn là Tiêu Trần, hắn cũng sẽ không chút do dự diệt sát Bái Ngọc Nhi.

Thánh mẫu? Không tồn tại, hắn còn làm càng ác càng tuyệt hơn Tiêu Trần.

Nhưng đáng tiếc, hiện tại Bái Ngọc Nhi là quân cờ và nô lệ của hắn, hắn không có khả năng cho phép Tiêu Trần động vào Bái Ngọc Nhi.

Hơn nữa lúc này, còn có thể nhân cơ hội biểu diễn một phen, càng khiến Bái Ngọc Nhi khăng khăng một mực.

“Mắc công ngươi là vị hôn phu của Bái Ngọc Nhi, lại bôi nhọ sự trong sạch của nàng như vậy, một người ngoài như ta cũng cảm thấy trái tim băng giá thay cho Bái Ngọc Nhi.” Quân Tiêu Dao bước ra một bước, chắn ở trước người Bái Ngọc Nhi, lắc đầu thở dài và nói.

“Thần Tử đại nhân...” Trái tim thiếu nữ của Bái Ngọc Nhi bị xúc động, đôi mắt trong trẻo đỏ thắm có chút mờ mịt mông lung.

Nàng không ngờ Quân Tiêu Dao sẽ đứng ra nói chuyện thay nàng.

Giờ khắc này, cảm giác của Bái Ngọc Nhi đối với Quân Tiêu Dao ngoài tôn kính sùng bái ra, còn có thêm vài phần cảm xúc nói không rõ.

Mà tình cảm trong ánh mắt đó lại không khác gì liếc mắt đưa tình trần trụi đối với Tiêu Trần.

“Đáng chết, tiện nhân nhà ngươi!” Tiêu Trần tức giận đến ngũ tạng như đốt, lửa giận hừng hực.

Ngay trước mặt hắn ta, Bái Ngọc Nhi lại mặt mày đưa tình với Quân Tiêu Dao.

Cái này đã không phải trên đầu xanh mượt, mà là một mảnh đại thảo nguyên Hulunbuir.

“Quân Tiêu Dao, ngươi dám công bằng đánh với ta một trận không?” Tiêu Trần mở miệng quát.

Hiện tại phương thức giải quyết duy nhất chính là triệt triệt để để nghiền áp Quân Tiêu Dao ngay trước mặt Bái Ngọc Nhi, đạp hắn xuống dưới chân.

Chỉ có như vậy mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng Tiêu Trần.

Hắn ta muốn nhìn thấy, Bái Ngọc Nhi hối hận vạn phần, quỳ liếm sám hối trước mặt mình.

“Ta mới tám tuổi, mà ngươi đã mười lăm sáu đúng không, giỏi cho một trận chiến công bằng.” Quân Tiêu Dao nở nụ cười nhạt, mang ý châm chọc.

Sắc mặt Tiêu Trần hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn kiên cường nói: “Vậy thì thế nào, ngươi là Thần Tử Quân gia, tài nguyên vô số, cũng coi như công bằng, hay là ngươi không dám đánh một trận với ta?”

Tiêu Trần lộ ra điệu bộ khiêu khích.

Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc hắn ta cũng luyện thành thần thông võ học mà chiếc nhẫn Bàn Long truyền cho mình.

Hắn ta có tự tin, trong những người cùng thế hệ, không có mấy ai có thể tranh phong với mình.

Thần Tử Quân gia cũng như vậy.

“Vậy được, đi đấu võ trường đi.” Quân Tiêu Dao khoanh tay, trực tiếp đạp bộ đi ra.

Tới nước này thì không có gì cần nói nhiều.

Đối với loại người tự cảm thấy mình là vai chính, nên dùng một cái tát tán cho hắn ta tỉnh.

Hết chương 18.
Chương 19 Phế bỏ hôn ước, trên đầu xanh mượt, đánh một trận với Tiêu Trần

Bái Ngọc Nhi và Quân Linh Lung theo sát bên cạnh.

Quân Linh Lung đưa mắt nhìn về phía Tiêu Trần, trong mắt mang theo một tia trào phúng lạnh lẽo và thương hại.

Lúc ba tuổi, Quân Tiêu Dao đã đánh bại Đệ Thập Tự Liệt Quân Trượng Kiếm.

Hiện tại thực lực của hắn rất mạnh, cả Quân Linh Lung cũng không rõ đến mức độ nào.

Nhìn có hai vị mỹ nhân đi theo Quân Tiêu Dao, sự đố kị dâng trào trong đôi mắt Tiêu Trần.

“Nếu ta sinh ra ở Hoang Cổ thế gia, thành tựu của ta nhất định sẽ không thấp hơn Quân Tiêu Dao này, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ là ta còn có chiếc nhẫn Bàn Long trợ giúp.” Tiêu Trần thầm nghĩ trong lòng.

Rất nhanh, Quân Tiêu Dao và Tiêu Trần đã đi tới đấu võ trường.

Bọn họ đến cũng khiến rất nhiều đệ tử Quân gia chú ý.

“Là Thần Tử đại nhân, hắn tới đấu võ trường làm gì?”

“Nghe nói có một tên không có mắt muốn khiêu chiến Thần Tử đại nhân.”

“Hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc sao, thật là dại dột.”

“Đúng vậy, Thần Tử đại nhân có thể hạ mình giao thủ đã là vinh hạnh của hắn.”

Trên đường mà đến, gần như tất cả người của Quân gia đều châm chọc mỉa mai, khinh thường miệt thị Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhìn thấy tất cả, nắm tay hắn ta siết chặt.

Không phải những vai chính truyền kỳ trong tiểu thuyết đó cũng nhận hết xem thường sao, nhưng cuối cùng vẫn có thể lật ngược ván cờ.

“Một đám mắt chó khinh thường người khác, sinh ra ở Hoang Cổ thế gia thì thế nào, ta sẽ để các ngươi biết, cái gì gọi là nhân định thắng thiên!” Khóe miệng Tiêu Trần nhếch lên một độ cong kiêu ngạo.

Quân Tiêu Dao và Tiêu Trần đứng trên một lôi đài.

Quân Linh Lung, Bái Ngọc Nhi và rất nhiều người của Quân gia đều vây xem.

Trong bóng tối, một ít tộc lão như Quân Chiến Thiên cũng đang âm thầm quan sát.

Bọn họ cũng không lo Quân Tiêu Dao sẽ bại.

Mà là muốn mượn trận chiến này để thấy rõ thực lực của Quân Tiêu Dao rốt cục mạnh đến mức nào.

“Được rồi, ngươi có thể ra tay.”

Trên lôi đài, Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, vẻ mặt nhàn nhạt.

“Hừ, nếu ta ra tay thì có lẽ ngươi không có cơ hội đánh trả.” Khóe miệng Tiêu Trần lộ ra ý cười lãnh ngạo.

Hắn ta chính là thiên tài Thần Cung Cảnh.

Mà Quân Tiêu Dao này mới tám tuổi, lại có thể mạnh đến mấy?

“Phải không, vậy được rồi.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

Hắn vô cùng đơn giản mà đánh ra một chưởng, khí huyết kim sắc ngập trời, hư không đều đang rung động!



(1) Quải bức: Ám chỉ ở trong game sử dụng công cụ thứ ba / hoặc buff để sửa chữa số liệu trò chơi.

Chung quanh Quân Tiêu Dao, khí huyết kim sắc ngập trời kích động, như sóng lớn mênh mông nổ vang!

Trong thân thể hắn, hai vạn viên cự tượng vi lạp thức tỉnh.

Không sai, Quân Tiêu Dao đã tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kính trong mấy năm nay, trực tiếp thức tỉnh từ một ngàn viên cự tượng lên tới hai vạn viên!

Điều này cũng có nghĩa là, hiện tại Quân Tiêu Dao vừa ra tay thì chính là hai trăm triệu cân cự lực!

Điều này khủng bố dữ dội, quả thực có thể một chưởng đập nát sao trên bầu trời!

Khí huyết trong cơ thể Quân Tiêu Dao cuồn cuộn kích động, pháp lực hùng hồn hóa thành một bàn tay khổng lồ kim sắc, trấn áp thẳng đến.

Hai trăm triệu cân cự lực đàn áp trời cao!

Cảm nhận được uy năng lay trời này, Tiêu Trần sợ đến sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt chợt thay đổi!

Quân Tiêu Dao không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì thiên địa chấn động, càn khôn biến sắc!

Bàn tay pháp lực kim sắc khổng lồ kia như tay thiên thần, đập thẳng về hướng Tiêu Trần.

“Sao có thể!” Tiêu Trần không nhịn được mà nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhưng hắn ta cũng coi như có chút năng lực, không ngồi chờ chết, pháp lực cả người kích động.

“Thương Long Phá Thiên Quyền!”

Tiêu Trần hội tụ pháp lực lên quyền phong, một quyền đấm thẳng ra.

Theo một tiếng rồng ngâm truyền ra, một hư ảnh Thanh Long như cùng trùng kích theo quyền này của Tiêu Trần.

Nhưng mà...

Vẫn vô dụng!

Ầm ầm ầm!

Giống như sấm sét chấn vang, đại tinh va chạm!

Bàn tay khổng lồ kim sắc lấy thế bẻ gãy nghiền nát mà chôn vùi hư ảnh Thanh Long này trong nháy mắt.

Sau đó dư thế không giảm mà oanh kích về hướng Tiêu Trần.

Phụt!

Tiêu Trần cảm thấy mình như bị một cự tượng thái cổ đá trúng, miệng ói mửa ra máu tươi.

Cả người hắn ta giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, sau đó nện thật mạnh xuống mặt đất.

Tĩnh mịch...

Toàn bộ đấu võ trường, rất nhiều con cháu Quân gia đều có chút kinh ngạc mà nhìn cảnh tượng này.

Tuy bọn họ biết, Tiêu Trần khiêu chiến Quân Tiêu Dao là không biết lượng sức, nhưng cũng không ngờ lại bày ra trạng thái nghiền áp như vậy.

Cái này đã không phải so đấu, mà là nghiền áp trần trụi, áp chế hoàn toàn!

“Đậu xanh rau má, Thần Tử đại nhân đã là Thần Cung Cửu Trọng Thiên rồi, vậy chẳng phải hắn sắp đột phá đến Chân Linh Cảnh?”

“Thật quá khủng bố, Tiêu Trần kia tuy không tính là gì, nhưng ở ngoại giới cũng coi như thiên kiêu rất có thanh danh, vậy mà chỉ một chưởng đã bị Thần Tử đại nhân chụp bay.”

“Các ngươi cũng đừng quên, Thần Tử đại nhân mới tám tuổi, mà Tiêu Trần kia đã mười lăm mười sáu tuổi, tuổi gấp đôi mà còn đánh không lại, cả ta cũng thấy mất mặt thay hắn!”

Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi là từng đoạt xôn xao.

Vô số lời nói châm chọc hoàn toàn chỉ về hướng Tiêu Trần.

Cho dù là Bái Ngọc Nhi cũng đưa bàn tay ngọc lên bưng kín môi đỏ, trừng lớn đôi mắt đỏ xinh đẹp.

Tuy nàng biết Quân Tiêu Dao sẽ thắng, nhưng không ngờ lại thắng dứt khoát lưu loát như vậy.

Ở trước mặt hắn, Tiêu Trần không có chút khả năng phản kháng nào cả.

Ánh mắt Bái Ngọc Nhi nhìn về phía Quân Tiêu Dao không khỏi càng sáng ngời.

“Sao có thể, tại sao lại như vậy?”

Đừng nói những người khác, cả Tiêu Trần nằm liệt trong hố cũng ngơ cả ra.

Theo lý thuyết, không phải là hắn ta nghịch tập vả mặt, hung hăng đạp Quân Tiêu Dao dưới chân, sau đó làm tiện nhân Bái Ngọc Nhi này hối hận chung thân sao?

Tại sao hiện tại người bị đánh ngã lại là hắn ta?

“Để ngươi ra tay trước là muốn cho ngươi cơ hội giãy giụa, tránh để quá nhàm chán, hiện tại xem ra, ta vẫn đánh giá cao ngươi.” Quân Tiêu Dao lắc đầu, nói với giọng điệu thất vọng.

Hắn còn tưởng rằng Tiêu Trần có thể mang đến cho hắn một chút lạc thú và khiêu chiến.

Kết quả lại không chịu nổi một kích như vậy.

“Quân Tiêu Dao, ngươi đừng vội kiêu ngạo, trận quyết đấu giữa ngươi và ta còn chưa kết thúc!” Tiêu Trần nghe vậy thì nổi giận đến mức sắc mặt đỏ lên.

Vai chính gia tăng nộ khí xong thì thực lực sẽ mạnh lên, đây là chân lý muôn đời bất biến.

Giờ phút này Tiêu Trần cũng như thế.

Hắn ta gian nan đứng dậy, chùi đi máu tươi trên khóe miệng.

Một luồng long khí khủng bố ứ nghẹn bốc lên từ thân thể hắn ta.

Tu vi của Tiêu Trần lại bắt đầu liên tục leo lên.

Thần Cung Nhị Trọng Thiên!

Thần Cung Tam Trọng Thiên!

Thần Cung Tứ Trọng Thiên!

Thần Cung Ngũ Trọng Thiên!

Thần Cung Lục Trọng Thiên!

Hết chương 19.
Chương 20 Khai quải ngay trước mặt đại quải bức(1)?

Trong khoảng thời gian ngắn, tu vi của Tiêu Trần bùng nổ lên chừng năm tiểu cảnh giới.

Cảnh tượng này cũng làm con cháu Quân gia chung quanh rất kinh ngạc.

“Ồ, hoàng tử Thanh Long Cổ Quốc này cũng có chút tài năng đấy.”

Trong hư không, vài vị tộc lão Quân Chiến Thiên cũng nhìn rõ tình cảnh này.

Quân Chiến Thiên hơi kinh ngạc mà nói: “Ổ, thú vị, tiểu tử này lại có long khí thêm thân, rất có khí vận phúc trạch, là một hạt giống không tồi.”

“Ha hả, đáng tiếc trêu chọc tôn tử nhà ngươi, e là kết cục sẽ không quá tốt.” Một tộc lão khác cười tủm tỉm và nói.

Long khí thêm thân lại thế nào?

Quân Tiêu Dao là Hoang Cổ Thánh Thể trời sinh đánh vỡ mười sợi gông xiềng.

Nhìn thấy trạng thái của Tiêu Trần, Quân Tiêu Dao cũng nhướng mày.

“Đây là khai quải ngay trước mặt ta?”

Bản thân Quân Tiêu Dao cũng là một đại quải bức, hắn quá quen thuộc với chuyện khai quải này.

Khai quải ngay trước mặt đại quải bức, cái này không phải múa rìu qua mắt thợ sao?

“Quân Tiêu Dao, ngươi không ngờ đúng không, thật sự cho rằng mình thiên hạ vô địch sao, xem ta dùng một chiêu đánh bại ngươi!”

“Thanh Long Thiên Tọa Ấn!”

Sau khi tu vi của Tiêu Trần bùng nổ, long khí cả người bừng lên, dường như ngưng kết thành một đại ấn trấn áp chư thiên ngay trên không trung.

Đây là thần thông võ học mà hắn ta khắc khổ tu luyện trong khoảng thời gian này.

Chiêu này vốn là tuyệt học áp đáy hòm của Tiêu Trần, không chuẩn bị thi triển ra.

Nhưng thực lực của Quân Tiêu Dao vượt qua dự đoán của hắn ta.

Cho nên bị buộc bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể để lộ át chủ bài.

“Quân Tiêu Dao, quỳ xuống cho ta!”

Thân thể Tiêu Trần bay lên trời, thao túng Thanh Long Thiên Tọa Ấn, trấn áp thẳng về hướng Quân Tiêu Dao!

Hắn ta muốn chấn cho Quân Tiêu Dao quỳ xuống mặt đất!

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt ngước mắt Tiêu Trần đang mang vẻ mặt nhiệt huyết trào dâng, muốn trấn áp mình kia.

“Thật đáng buồn...”

Hắn lạnh nhạt lắc đầu, chỉ giơ tay một cái, pháp lực kim sắc vô tận như Hãn Hải kích động, ngưng kết thành từng thanh thần binh.

Đao, thương, kiếm, kích, rìu, việt, câu, xoa...

Chừng mấy vạn thần binh kim sắc ngưng tụ quanh thân Quân Tiêu Dao.

Giờ phút này, hắn như vạn binh chi chủ, thần binh chi vương.

Đây là thần thông tuyệt học của Quân gia, Binh Phạt Quyết!

“Đi!”

Quân Tiêu Dao đưa một tay đẩy ngang ra, mấy vạn thần binh hội tụ thành nước lũ thần binh khai thiên nứt địa, tràn thẳng về hướng Tiêu Trần!

“Sao có thể!” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt chấn động.

Hắn ta cắn chặt răng, đẩy đại ấn trấn áp xuống.

Oanh!

Hai bên va chạm, thiên hạ chấn động!

Thanh Long Thiên Tọa Ấn kia trực tiếp bị muôn vàn thần binh đánh nát!

Sắc mặt Tiêu Trần trắng bệch, thi triển thân pháp, vội vàng tránh lui, nhưng vẫn bị một ít thần binh đánh trúng.

Phụt!

Máu tươi vụt thẳng lên!

Đầu vai, đùi, eo của Tiêu Trần đều xuất hiện vết thương, sâu đến thấy xương, máu tươi phun ra.

Thân thể hắn ta rơi xuống từ trời cao, nện thật mạnh lên mặt đất, tóc tai bù xù, cả người toàn là máu, trông hết sức chật vật.

“Chỉ có vậy?”

Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu mà nhìn Tiêu Trần.

A phốc!

Tiêu Trần nghe vậy, giận cực công tâm, một ngụm tâm đầu huyết phun trào ra!

Sỉ nhục!

Cực độ sỉ nhục!

Ánh mắt Tiêu Trần đỏ như máu, mà hắn ta dùng khóe mắt thấy được Bái Ngọc Nhi.

Gương mặt nàng tràn đầy thất vọng, trong đó mang theo một tia thương hại và đồng tình.

Điều này làm Tiêu Trần lòng tự trọng cực cao càng cảm thấy như kim đâm vào tim, đau đớn không thôi!

“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ở trước mặt bản Thần Tử, ngươi là long cũng phải uốn, là hổ cũng phải nằm bò!” Quân Tiêu Dao nhìn từ trên cao xuống, giống như thần linh chi tử, lãnh đạm nói.



Hệ thống trên người, thiên phú tuyệt thế, bối cảnh vô địch.

Cái Quân Tiêu Dao muốn là làm chúa tể thời đại này!

Tất cả vai chính thiên kiêu chỉ có thể trở thành vai phụ của hắn, ảm đạm không ánh sáng.

Càng đừng nói một Tiêu Trần chỉ có chút khí vận.

“Ngươi...”

Tiêu Trần siết nắm tay, cắn chặt răng.

Nói thật, hắn ta không ngờ lại thua hoàn toàn như thế, chật vật như thế.

Khuất nhục sâu sắc quay cuồng ứ nghẹn trong lòng hắn ta.

Nhưng cuối cùng hắn ta lại nói không ra lời kiêu ngạo nào nữa.

Bởi vì sự thật thắng qua hùng biện.

“Tiêu Trần, đã đủ rồi, lấy thực lực của Thần Tử đại nhân, có thể dễ dàng trấn giết ngươi, ngài ấy đã lưu tình với ngươi rồi.” Bái Ngọc Nhi đứng ra mà nói.

Tuy nàng đã thất vọng tột đỉnh với Tiêu Trần, thậm chí cả hôn ước cũng trở thành phế thải.

Nhưng dù sao đã từng là thanh mai trúc mã, tuy không thân mật cỡ nào, nhưng tóm lại vẫn có chút tình cảm.

Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy.

“Câm miệng, tiện nhân nhà ngươi, ta mà cần Quân Tiêu Dao lưu tình sao?” Tiêu Trần tức giận quát.

Bái Ngọc Nhi chỉ có ý tốt, nhưng lại càng kích thích thần kinh Tiêu Trần.

Trong mắt hắn ta vốn đã sắp có ý nản lòng, hiện tại lại tràn ngập lửa giận không cam lòng lần nữa.

“Nha đầu ngốc này là tự kéo thù hận cho ta...” Quân Tiêu Dao âm thầm nói.

Nhưng, vậy cũng hợp tâm ý hắn.

Bởi vì trong lòng Quân Tiêu Dao lại có một kế hoạch.

“Ngươi... Được, coi ý tốt của ta như lòng lang dạ thú!”

Tiêu Trần há miệng là mắng tiện nhân, làm sắc mặt Bái Ngọc Nhi trầm xuống, chút tình cảm duy nhất cũng tiêu hao sạch sẽ.

Tiêu Trần thở hổn hển, ngực phập phồng.

Hắn ta biết, hôm nay mình không có khả năng đánh bại Quân Tiêu Dao.

Tiêu Trần siết chặt năm ngón tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mang đến đau đớn xuyên tim.

Hắn ta lạnh lùng đảo mắt qua Bái Ngọc Nhi và Quân Tiêu Dao, mở miệng buông lời: “Quân Tiêu Dao, ngươi đừng đắc ý, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!”

“Ba năm sau, ngươi và ta lại có một trận chiến!”

Tiêu Trần mở miệng, mang theo vài phần kiên quyết và bi tráng, phối hợp với khuôn mặt thanh tú nhiễm huyết kia thì cũng làm một ít thiếu nữ Quân gia nhìn với con mắt khác.

Ý chí bất khuất của Tiêu Trần giờ phút này thật sự có vài phần khí thế.

Tiêu Trần buông lời tàn nhẫn xong thì xoay người sang chỗ khác, kéo thân thể bị thương, một chân một vệt máu mà bước từng bước ra ngoài đấu võ trường.

Cho dù là Bái Ngọc Nhi cũng hơi chấn động trong lòng.

Nàng như thấy được dáng vẻ đằng long cửu thiên ngày sau của Tiêu Trần.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Chậm đã...”

Nghe được lời này, bước chân của Tiêu Trần đột nhiên ngừng lại.

“Ta có nói cho ngươi rời đi sao?” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, vẻ mặt mang theo chút nghiền ngẫm.

Nói một câu danh ngôn kinh điển, để lại một bóng dáng tao khí (1) là muốn bình yên rời đi?

(1) Biểu hiện phóng đãng không kềm chế được, mang đến quan cảm tùy tiện, phóng đãng.

Tiêu Trần không khỏi suy nghĩ quá đơn giản.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”

Tiêu Trần xoay người lại, sắc mặt cứng đờ.

Hết chương 20.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom