• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thần Tử Hoang Cổ (2 Viewers)

  • Chương 56-57

Chương 56 Thần Tử giá lâm, Nam Thiên Thành oanh động, Quân Vạn Kiếp không phục

Mấy ngày liên tục trôi qua, Quân Tiêu Dao cũng coi như đặt chân ở Nam Thiên Thành.

Bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn tuy hiển lộ dị tượng, nhưng cách thời gian thật sự xuất thế còn mấy ngày.

Mà trong mấy ngày này, Quân Chiến Thiên cũng rời đi, bắt đầu bàn bạc với người phụ trách của các đạo thống bất hủ khác.

Bọn họ muốn liên hợp biến toàn bộ bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn thành một nơi để hậu bối đệ tử rèn luyện.

Bất cứ cường giả thế hệ trước nào cũng không được phép tiến vào trong đó.

Quân Tiêu Dao rảnh rỗi không có việc gì, rất nhàn nhã mà nghỉ ngơi tại nơi ở.

Quân Linh Lung lại khẽ mỉm cười và nói: “Công tử, ta nghe nói Nam Nguyên Đạo Châu có một loại đặc sản, là Thanh Tâm Linh Trà, Linh Lung đi mua về cho công tử.”

Quân Linh Lung có tâm tư thông minh, cẩn thận săn sóc.

Nàng biết Quân Tiêu Dao thích uống trà nên cố ý nghe ngóng về loại đặc sản này.

“Ừm, vẫn là Linh Lung cẩn thận, tương lai ai cưới được ngươi cũng hưởng phúc.” Quân Tiêu Dao tùy ý cười nói.

Gương mặt xinh đẹp của Quân Linh Lung ửng đỏ, quyến rũ mà trừng Quân Tiêu Dao một cái.

Nàng sớm đã quyết định cả đời đi theo Quân Tiêu Dao, làm thị nữ cho hắn.

Sao có thể gả cho người khác?

Còn về chuyện làm Quân Tiêu Dao cưới nàng?

Quân Linh Lung cũng rất tự mình hiểu lấy, có thể ở lại bên cạnh Quân Tiêu Dao làm thị nữ cũng đã không tồi.

Nàng sẽ không chủ động đưa ra yêu cầu quá mức vô lý này.

Đương nhiên, nếu Quân Tiêu Dao nguyện ý, tất nhiên Quân Linh Lung sẽ vui vẻ chấp nhận.

Còn về chênh lệch mười tuổi, đối với tu sĩ thì cũng có thể xem nhẹ.

Không bao lâu sau, Quân Linh Lung ra cửa, đi tới một khu chợ của Nam Thiên Thành.

Rất nhanh, nàng đã phát hiện Thanh Tâm Linh Trà niên đại chừng vạn năm.

Ngay khi Quân Linh Lung chuẩn bị mua sắm.

Một bóng dáng tuổi trẻ quanh thân được bao phủ trong sương đen xuất hiện, giọng nói lạnh nhạt và mang theo ý nghiền ngẫm: “Xin lỗi, ta muốn Thanh Tâm Linh Trà này!”

….

“Hả?”

Mày liễu của Quân Linh Lung nhíu lại, đôi mắt đẹp nhìn qua.

Tốt xấu gì nàng cũng là quý nữ của Quân gia, danh khí tuy không mạnh bằng Quân Tiêu Dao và Thập Đại Tự Liệt, nhưng cũng coi như có chút thanh danh.

Cũng không có bao nhiêu kẻ dám nhằm vào nàng.

Bóng dáng tuổi trẻ cả người bao phủ trong sương đen này chính là người theo đuổi của Quân Vạn Kiếp, thiên kiêu Hắc Vân tộc, Hắc Thổ.

“Ngươi là... người của Hắc Vân tộc?” Quân Linh Lung nhíu mày lại.

Nàng mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm, bác học hiểu biết sâu rộng, liếc mắt một cái đã nhận ra Hắc Thổ là tộc nhân của Hắc Vân tộc.

Nhưng nàng cũng không rõ Hắc Thổ là người theo đuổi của Quân Vạn Kiếp.

Dù sao Quân Linh Lung cũng không chú ý đến Quân Vạn Kiếp.

“Ta muốn Thanh Tâm Linh Trà này, ngươi có ý kiến sao?” Hắc Thổ đưa mắt đánh giá Quân Linh Lung, mang theo ý khiêu khích.

Đôi mắt xinh đẹp của Quân Linh Lung lập loè ánh sáng.

Nàng đã nhìn ra chuyện này không phải là tình cờ.

Mà là thiên kiêu Hắc Vân tộc này chủ động khiêu khích gây chuyện.

“Ngươi biết thân phận của ta không?” Quân Linh Lung lạnh nhạt hỏi, lộ ra vẻ cao quý lãnh ngạo.

Chỉ có ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng mới là thị nữ tri kỷ thuận theo.

Mà khi đối mặt với bất cứ kẻ nào, nàng luôn là quý nữ Quân gia cao cao tại thượng.

“Tốt xấu gì ta cũng là người theo đuổi của Vạn Kiếp đại nhân, sao lại không biết tên tuổi của Linh Lung quý nữ chứ?” Hắc Thổ không sao cả mà bĩu môi, cười nói.

“Thì ra là thế.” Quân Linh Lung nghe vậy thì lập tức sáng tỏ.

Khó trách thiên kiêu Hắc Vân tộc này không chút e dè, thậm chí có gan khiêu khích nàng.

Thì ra sau lưng là Đệ Ngũ Tự Liệt, Quân Vạn Kiếp.

Vậy xem ra, Hắc Thổ thật sự không cần kiêng kỵ nàng.

“Trà này là Thần Tử đại nhân muốn, ngươi dám cản trở?” Quân Linh Lung lạnh nhạt hỏi.

“Xin lỗi, đại nhân nhà ta cũng muốn uống trà, còn nữa, đừng lấy Thần Tử ra làm tấm mộc, đại nhân nhà ta cũng không kém gì hắn!” Hắc Thổ lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, một kiếm quang bỗng từ nơi xa giáng thẳng về hướng Hắc Thổ.

Đồng thời còn có tiếng quát lớn lạnh nhạt truyền đến: “Thứ không có mắt từ đâu tới, để ta thay Quân Vạn Kiếp dạy dỗ ngươi một trận!”

Cảm nhận được dao động của kiếm quang kia, sắc mặt Hắc Thổ chợt biến đổi.

Thân thể gã bỗng hoá khí, đột nhiên biến thành một đoàn sương đen.

Kiếm quang kia xuyên thủng sương đen, ầm ầm dừng lại trên mặt đất phía sau.

Hắc Thổ lại ngưng tụ thành hình, sắc mặt hiện ra một tia tái nhợt.

Hoá khí thành sương mù là thiên phú chủng tộc của Hắc Vân tộc.

Nhưng mỗi lần thi triển đều cực kỳ hao phí pháp lực.

Cách đó không xa, một bóng dáng ôm kiếm trong ngực hiện thân, đó là Đệ Thập Tự Liệt, Quân Trượng Kiếm.

Trước đó hắn ta muốn trở thành người theo đuổi của Quân Tiêu Dao, lại bị Quân Tiêu Dao cự tuyệt.

Một vị Tự Liệt trở thành người theo đuổi thật sự không quá thỏa đáng.

Tuy bị Quân Tiêu Dao từ chối, nhưng hiện tại Quân Trượng Kiếm sớm đã có giác ngộ của người theo đuổi.

Chỉ là không có tên tuổi này mà thôi.

“Đệ Thập Tự Liệt, Quân Trượng Kiếm, vì sao ngươi...” Sắc mặt Hắc Thổ tái nhợt, trong mắt lộ ra kiêng kị.

Nếu chỉ là một Quân Linh Lung thì tất nhiên gã không sợ.

Tuy Quân Linh Lung là quý nữ, nhưng còn chưa đạt tới cấp bậc Thập Đại Tự Liệt.

Mà Quân Trượng Kiếm này chính là Tự Liệt hàng thật giá thật.

Tuy rằng địa vị và thực lực không sánh bằng đại nhân Quân Vạn Kiếp nhà gã.

Nhưng Tự Liệt chính là Tự Liệt, không thể coi rẻ!

Hắc Thổ cũng mang đầy nghi hoặc, sao gã cảm thấy Quân Trượng Kiếm cứ như người theo đuổi của Quân Tiêu Dao vậy?

“Ai cho ngươi lá gan khiêu khích người bên cạnh Thần Tử, là Quân Vạn Kiếp kia sao?” Quân Trượng Kiếm lạnh lùng quát lớn.

Sắc mặt Hắc Thổ trắng rồi lại xanh.

Gã vẫn có chút e ngại khi đối mặt với Quân Trượng Kiếm.

Mà đúng lúc này.

Nơi xa vang lên một giọng nói lạnh lẽo như bang: “Quân Trượng Kiếm, tốt xấu gì ngươi cũng là một trong những Tự Liệt, lại cam nguyện trở thành người theo đuổi Quân Tiêu Dao, rốt cục hắn có mị lực gì mà khiến các ngươi nguyện ý quy thuận thần phục như vậy?”

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Quân Trượng Kiếm cũng hơi thay đổi.

Đây là giọng của Quân Vạn Kiếp.

Quả nhiên.

Một bóng dáng được lôi điện thần quang bao lấy từ xa giá lâm đến, đúng là Quân Vạn Kiếp.

Mái tóc đen của hắn tung bay, hai mắt phụt ra lôi quang ba thước, toàn thân có phù văn lôi điện hiện hóa, cứ như một Lôi Thần.

“Đó là... Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia Quân Vạn Kiếp?”

“Sao lại thế này, phát sinh xung đột sao?”

“Bên kia hình như là Đệ Thập Tự Liệt của Quân gia - Quân Trượng Kiếm, còn có Linh Lung quý nữ.”

“Bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn còn chưa mở ra mà Quân gia đã nội đấu rồi sao?”

Rất nhiều ánh mắt đều bị hấp dẫn đến.

“Quân Vạn Kiếp, ngươi muốn làm gì?”

Nhìn thấy khí tức bạo liệt của Quân Vạn Kiếp, Quân Trượng Kiếm cau mày.

Tính tình của Quân Vạn Kiếp có tiếng là bất thường bá đạo.

Đừng nói là người ngoại tộc, cho dù là tộc nhân Quân gia, hắn cũng từng giáo huấn không ít.

“Đường đường là Tự Liệt Quân gia, lại biến thành người theo đuổi, nếu ngươi thật cam nguyện như thế, vậy nhân lúc còn sớm dỡ xuống thân phận Tự Liệt đi!”

Quân Vạn Kiếp vừa dứt lời thì trực tiếp ra tay.

Chỉ một cái giơ tay của hắn đã có lôi đình thần quang hiện hóa.

Hắn tu luyện chí tôn pháp Độ Kiếp Thiên Công nên thức tỉnh Lôi Kiếp Chiến Thể.

Trong ba ngàn thể chất, nó xếp trong ba trăm vị trí đầu.

Hơn nữa loại Lôi Kiếp Chiến Thể này có tính công phạt cường hãn, lực sát thương kinh người, vượt qua Tinh Thần Vương Thể của Diệp Tinh Vân.

Hết chương 56.
Chương 57 Quân Vạn Kiếp ra tay, Linh Lung bị thương, không có kết quả tốt

Ầm ầm ầm!

Quân Vạn Kiếp đẩy bàn tay ra, lôi đình cuồn cuộn như biến thành dòng nước lũ, ầm ầm giáng xuống Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung.

“Không tốt!”

Quân Trượng Kiếm vội vàng xuất kiếm, kiếm quang lộng lẫy khuếch tán ra.

Quân Linh Lung cũng ra tay.

Nhưng dù hai người họ cùng ra tay ngăn cản, cũng khó có thể ngăn được chiêu thức của Quân Vạn Kiếp.

Một tiếng nổ vang lên, thân thể Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung đều chấn động, đến liên tục lui bước.

Quân Trượng Kiếm còn đỡ, dù sao cũng là Đệ Thập Tự Liệt, tuy so ra kém Quân Vạn Kiếp, nhưng cũng không chêch lệch quá lớn.

Mà tu vi của Quân Linh Lung thì hơi yếu hơn một bậc, nàng liên tiếp lui mấy chục bước, mặt ngọc tuyết trắng hiện ra chút tái nhợt, khóe môi ứa ra vết máu nhàn nhạt.

Quân Vạn Kiếp nhìn lướt qua, sắc mặt lạnh nhạt mà nói: “Hôm nay xem như nhắc nhở, nói cho Quân Tiêu Dao kia biết, về sau làm việc khiêm nhường một chút.”

Dứt lời, Quân Vạn Kiếp xoay người rời đi.

Dù thế nào thì Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung cũng là người của Quân gia, hơi giáo huấn một chút, áp chế khí thế của Quân Tiêu Dao là được.

Quân Vạn Kiếp cũng không muốn thật sự làm bọn họ bị thương nặng.

“Quả nhiên thực lực của đại nhân có một không hai trong thiên hạ!”

Nhìn thấy Quân Vạn Kiếp chỉ giơ tay đã đánh lui Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung, ánh mắt Hắc Thổ lộ ra sùng bái nồng đậm.

Gã lại nhìn về phía Quân Linh Lung, khóe miệng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm rồi nói: “Nói cho chủ nhân nhà ngươi, đại nhân của ta mới là trụ cột và hy vọng của thế hệ tuổi trẻ của Quân gia!”

Sau khi nói xong, Hắc Thổ cũng đi theo Quân Vạn Kiếp rời đi.

Lúc này, Quân Linh Lung lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi bị thương không nhẹ.” Quân Trượng Kiếm nói, giọng điệu ngầm có ý bất đắc dĩ.

So với Quân Vạn Kiếp thì hắn ta thật sự kém hơn một bậc.

“Không có gì, ta còn phải mua trà cho công tử.” Quân Linh Lung còn không quên chuyện của mình là mua Thanh Tâm Linh Trà cho Quân Tiêu Dao.

Quân Trượng Kiếm thấy thế thì hơi cảm thán.

Đã lúc này rồi mà trong lòng nàng vẫn nghĩ đến chuyện của Quân Tiêu Dao.

Nhưng Quân Trượng Kiếm cũng biết, Quân Tiêu Dao không phải người chịu nén giận.

Đắc tội người bên cạnh hắnm kế tiếp e rằng Quân Vạn Kiếp không có kết quả tốt.



Không bao lâu sau, Quân Linh Lung và Quân Trượng Kiếm về tới nơi ở của Quân Tiêu Dao.

“Công tử, đã mua Thanh Tâm Linh Trà về rồi.” Gương mặt ngọc trở nên hơi trắng của Quân Linh Lung lộ ra chút ý cười.

“Ừm, tốt...” Quân Tiêu Dao vừa gật đầu một cái, sau đó chú ý tới dị thường của Quân Linh Lung và Quân Trượng Kiếm.

Hắn khẽ nhíu mày, đứng dậy đi đến trước người Quân Linh Lung.

“Công tử?” Vẻ mặt Quân Linh Lung hơi khựng lại, có chút co quắp.

Chỉ thấy Quân Tiêu Dao nâng tay lên, nhẹ nhàng chùi đi vệt máu nhàn nhạt trên khóe môi Quân Linh Lung.

Hành động thân mật như thế làm mặt Quân Linh Lung bỗng đỏ ửng.

“Sao lại thế này?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.

Hắn cũng không phải quá yêu thích gì Quân Linh Lung.

Nhưng ít nhất, Quân Linh Lung là người bên người hắn.

Ra tay với Quân Linh Lung chính là khiêu khích hắn.

“Xin lỗi, Thần Tử, ta không thể ngăn trở Quân Vạn Kiếp kia.” Quân Trượng Kiếm mang ý áy náy mà nói.

“Nói rõ ràng.” Quân Tiêu Dao nói.

Kế tiếp, Quân Trượng Kiếm thuật lại hết chuyện trước đó cho Quân Tiêu Dao nghe.

“Đã bị thương mà còn muốn mua trà cho ta, ngốc sao?” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu và nói.

“Công tử muốn uống, tất nhiên Linh Lung phải mua được.”

Nghe lời nói như chứa một tia sủng nịch của Quân Tiêu Dao, trong lòng Quân Linh Lung như ăn mật ngọt.

“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao vung ống tay áo lên, khoanh tay và nói.

“Đi chỗ nào?” Quân Trượng Kiếm theo bản năng hỏi.

“Đương nhiên là đi tìm Quân Vạn Kiếp kia.” Quân Tiêu Dao cười nói.

Chỉ là ý cười kia mang theo một chút lạnh lẽo.

Cái gì mà quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Cái gì mà đều là người của Quân gia, lấy đại cục làm trọng, đều không tồn tại!

Báo thù không cách đêm.

Nếu Quân Vạn Kiếp chủ động trêu chọc hắn, vậy Quân Tiêu Dao cũng không cần giữ mặt mũi cho hắn ta.

Phía bên kia, ở chỗ ở của Quân Vạn Kiếp.

Gương mặt Hắc Thổ lộ ra một tia không cam lòng, gã nói: “Đại nhân, một khi thực lực của ngài đã mạnh như vậy, vì sao không đi trực tiếp trấn áp Quân Tiêu Dao kia?”

Vừa rồi nhìn thấy Quân Vạn Kiếp khí phách ra tay, sự sùng bái trong lòng Hắc Thổ đã lên tới cực điểm.

Đồng thời gã cũng cho rằng, Quân Vạn Kiếp tuyệt đối có thể chiến thắng Quân Tiêu Dao.

Quân Vạn Kiếp khẽ lắc đầu và nói: “Đầu tiên, Quân Tiêu Dao kia có cả Hoang Cổ Thánh Thể và Chí Tôn Cốt, thực lực cũng không yếu.”

“Nếu không phải ta chiếm ưu thế tuổi tác và cảnh giới thì có lẽ thật sự không đối phó được hắn.”

“Thứ hai, bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn sắp sửa mở ra, đấu đá nội bộ với Quân Tiêu Dao sẽ ảnh hưởng trạng thái của ta, đến lúc đó còn có thể bị tộc lão chỉ trích.”

Không thể không nói, Quân Vạn Kiếp quật khởi từ tầng dưới chót của chi thứ nên đầu óc cũng không ngốc.

Tương phản, hắn thực khôn khéo.

Trước đó hắn chỉ ra tay trấn áp Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung, muốn áp chế sự nổi bật của Quân Tiêu Dao một chút.

Có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, rất biết chừng mực.

Làm như vậy, hắn vừa đạt được hiệu quả muốn có, cũng không bị tộc lão trách cứ, càng sẽ không ảnh hưởng chuyện tham gia tranh đoạt bí tàng.

“Vẫn là đại nhân bày mưu lập kế, thuộc hạ hoàn toàn không ngờ đến điểm này.” Hắc Thổ không khỏi càng tán thưởng.

“Hơn nữa ta dám cam đoan, Quân Tiêu Dao kia sẽ tạm thời chịu đựng, ít nhất hắn cũng chờ đến chuyện bí tàng qua đi rồi mới dám ra tay với ta.”

Khóe miệng Quân Vạn Kiếp nhếch lên một tia cười lạnh.

Nhưng câu nói của hắn vừa dứt thì bên ngoài gác mái bỗng có chấn động truyền đến.

“Sao lại thế này?”

Ngay khi Quân Vạn Kiếp ngây người, một ấn quyết từ trên trời rơi xuống, tựa như sao băng giáng xuống.

“Là Nhân Vương Ấn!”

Sắc mặt Quân Vạn Kiếp chợt biến đổi, vội vàng lắc mình lao ra.

Sắc mặt Hắc Thổ kia cũng trắng bệch, hóa thành một làn khói đen lướt tới.

Oanh!

Thiên địa hỗn loạn!

Gác mái nơi Quân Vạn Kiếp ở trực tiếp biến thành hư vô, chỗ đó xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, bốn phía lan tràn những cái khe thô to.

Động tĩnh như vậy hấp dẫn vô số ánh mắt chung quanh.

“Sao lại thế này, chẳng lẽ có người động thủ?”

“Hình như là phía Đệ Ngũ Tự Liệt Quân gia đã xảy ra chuyện, trời ạ, có người dám san bằng nơi ở của Quân Vạn Kiếp!?”

Toàn bộ Nam Thiên Thành oanh động, sôi trào lên!

Phải biết rằng, đó đường đường là nơi ở của Đệ Ngũ Tự Liệt Quân gia.

Đừng nói san bằng thành bình địa, ngày thường cho dù đi ngang qua cũng phải nhỏ tiếng.

“Các ngươi xem, người kia... Chẳng lẽ là Thần Tử của Quân gia!” Một vị tu sĩ ngẩng đầu, bỗng chỉ lên vòm trời.

Phía trên vòm trời, bốn bóng người đang lơ lửng ở đó.

Quân Linh Lung, Quân Tuyết Hoàng, Quân Trượng Kiếm đứng ở phía sau.

Mà Quân Tiêu Dao thì đứng đằng trước.

Hắn đặt một tay sau người, tay còn lại vừa giải trừ tư thế kết ấn.

Thực hiển nhiên, Nhân Vương Ấn kia là do hắn phát ra.

“Quân... Tiêu... Dao!” Một tiếng quát lạnh lẽo kèm theo hàng tỉ lôi quang khuếch tán ra.

Ầm ầm một tiếng vang lớn, một bóng dáng toàn thân quấn quanh lôi quang bay lên trời, đó là Quân Vạn Kiếp!

Hắn dán mắt nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, trong mắt như có hai Lôi Trì đang quay cuồng, lôi đình lập loè không thôi.

Hắn không ngờ Quân Tiêu Dao lại quả quyết như vậy.

Vừa rồi hắn còn nói, trước khi bí tàng kết thúc thì Quân Tiêu Dao tuyệt đối không ra tay với hắn.

Kết quả bị vả mặt ngay lập tức.

Ở bên cạnh hắn, Hắc Thổ cũng hiện thân, ánh mắt mang theo kinh sợ nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Trước đó gã chỉ nghe nói đến tên tuổi của Quân Tiêu Dao, nhưng chưa từng gặp qua.

Hiện tại xem như lần đầu tiên.

Nhưng ấn tượng tuyệt đối khắc sâu.

Dù sao chỗ ở của bọn họ cũng bị Quân Tiêu Dao dùng một kích hóa thành hư vô.

Hết chương 57.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom