• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 861-862

Chương 861:





"Năm trăm vạn?"



Lưu Phi ở bên cạnh nghe được điều này đột nhiên phá lên cười ha ha, "Năm trăm vạn? Ngươi thực sự rút ra năm trăm vạn sao? Nếu ngươi có 500 vạn thì còn cần vay tiền của ta sao?"



Dư Cường cũng chấn kinh, nghe đến con số 500 vạn, cả người vẫn còn ngây ngẩn.



" Sao lại có nhiều như vậy?" Dư Thiến cũng giật mình.



Vương Vân thì đờ đẫn cả người, không biết nên nói cái gì.



"Bốc phét cũng vừa thôi chứ, 500 vạn sao? Tìm mấy người tới đây diễn kịch, chắc là tốn không ít tiền nhỉ?" Lưu Phi nói đến đây, cả người liền lập tức sững sờ, bỏi vì hắn nhìn thấy 2 cái hộp kia mở ra, có 1 đống bạc đang được xếp ngay ngắn ở trong đó.



Năm trăm vạn!



Thực sự là năm trăm vạn!



"Cái này. . . Làm sao có thể? Sao hắn lại có nhiều tiền như vậy chứ?" Lưu Phi đột nhiên hét lên.



"Còn lại 25 triệu, chúng tôi đã nhờ hội ngân hàng huy động rồi, tôi tin rằng không tới nửa tiếng nữa là có thể lấy được tiền!" Tên quản lý ở ở một bên khom người nói.



"Còn lại 25 triệu (2500 vạn). . ." Lưu Phi sững cả người.



Đám người ở đây đều nhao nhao nhìn về số tiền 500 vạn, không ngờ trên đời này lại thấy được nhiều tiền như thế, hơn nữa còn trong tình cảnh éo le này nữa chứ.



Đường Ân cau mày, không để ý đến người xung quanh, anh biết trong tấm thẻ kia có hơn 30 triệu, không ngờ Dư Cường lại rút ra ngoài hết. Tuy nhiên, có rút ra hết hay không thì cũng không ảnh hưởng gì tới Đường Ân, dù sao thì giúp được Dư Thiến trả lại tiền cũng tốt.



Tiện tay lấy ra 2 vạn từ trong hộp, Đường Ân chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Phi.



"Ngươi định làm gì?" Lưu Phi lập tức phản ứng lại rồi gào lên: "Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ngươi chính là đồ lưu manh, ta đã báo cảnh rồi, cảnh sát sẽ tới đây ngay thôi. . ."



Đường Ân khẽ nhíu mày, không nghĩ tới người trước mặt này lại kinh tởm như vậy.



Lúc này, ngoài cửa thực sự có tiếng bước chân.



"Cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến rồi!" Lưu Phi lập tức vui mừng, vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa quát Đường Ân: " Ta xem ngươi giải thích với cảnh sát như thế nào, một cái tên xã hội đen bị người ta đánh cho rơi cả vào sông như ngươi nhất định sẽ bị cảnh sát bắt đi! Có tiền thì làm sao chứ? Số tiền kia của ngươi còn không biết có sạch sẽ hay không nữa. Nói không chừng thì trên tay ngươi còn mấy vụ án mạng khác cũng nên, ta xem ngươi giải thích thế nào!"



Đường Ân nhíu mày, sắc mặt mười phần không tốt, Dư Thiến ở một bên cũng tái mặt, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.



"Cảnh sát! Ở đây, cảnh sát! Người này hôm qua bị thương nặng rồi bị ném xuống sông, ta nghi ngờ hắn là người của xã hội đen, mau bắt hắn lại! Bắt hắn ta lại nhanh lên!"



Bảy tám người mặc đồng phục cảnh sát vội vàng từ ngoài cửa đi vào.



"Có chuyện gì thế?"



"Ở đây có kẻ bị tình nghi, ta nghi ngờ hắn là phần tử của xã hội đen!" Lưu Phi vội vàng nói rồi chỉ tới hướng Đường Ân, "Chính là hắn, chính là hắn. . ."



Mấy tên nhân viên cảnh sát đã đi tới đối mặt với Đường Ân, "Xin lỗi, làm ơn cho tôi xem giấy tờ tùy thân!"



"Còn kiểm tra giấy tờ làm gì nữa? Mau bắt hắn ta lại đi, hắn ta là phần tử của xã hội đen, còn giữ hắn ta ở đây làm gì?" Lưu Phi rống lên, "Các ngươi bắt người nhanh lên đi chứ!"



Mấy tên nhân viên cảnh sát bị nói như vậy, lập tức nhíu mày cảm thấy khó chịu, bất quá vẫn tiến lên nắm lấy tay của Đường Ân.



"Đồng chí cảnh sát, chuyện này không phải như hắn ta nói đâu, người này chỉ bị thương rồi sau đó rơi xuống sông mà thôi!" Dư Thiến vội vàng tiến lên giải thích.



" Xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân! Nếu không xuất trình ra được, mời cậu đến đồn cảnh sát với chúng tôi 1 chuyến!" Một nhân viên cảnh sát tiến lên rồi nghiêm nghị nói.



"Bắt lại đi! Đem hắn bắt lại đi, ta nghĩ rằng hắn đã giết nhiều người lắm rồi!" Lưu Phi tại rống to.



Người xung quanh nhìn Đường Ân, sắc mặt toàn là vẻ khinh thường. Nếu như hắn là thành phần của xã hội đen, chính xác là để người ta khinh thường. Dù là thời bình hay trong thời đại nào thì những loại người như thế này, tất nhiên phải bị người ta phỉ nhổ.



"Tôi xem ai dám mang cậu ta đi!"



Lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, Vương Dương cùng bảy tám thành viên đội đặc công đã xuất hiện trong bệnh viện.



"Đồ chó ở đâu ra thế? Không thấy cảnh sát đang thi hành luật sao?" Lưu Phi chỉ vào Vương Dương, "Đám lưu manh các ngươi, bây giơ đã dám nói chuyện với cảnh sát kiểu này rồi sao? Đồng chí cảnh sát, đem những người này cũng bắt lại đi, đều bắt lại hết đi!"



"Bắt đi?" Vương Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang tên cảnh sát kia, "Lập tức buông người này ra, nếu không thì tôi sẽ thông báo cho cấp trên của anh, cho người cấp cao hơn tới xử lý.. ."



Vừa nói xong, Vương Dương liền đem giấy chứng nhận ra.



Trên giấy chứng nhận này, có khảm 1 cái quốc huy khổng lồ của Cộng Hoà nhân dân Trung Quốc, trên đó viết rõ đây là đội hành động đặc biệt của Bắc Kinh.



Mấy tên cảnh sát thấy cảnh này, lập tức đứng nghiêm tại chỗ, đồng thời cúi chào.



"Thân phận của người này, là thành viên của đội hành động đặc biệt chúng tôi, cậu ta đang chấp nhành 1 số nhiệm vụ đặc biệt rồi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Cậu ta trở thành người của xã hội đen từ bao giờ? Cậu ta đã giết nhiều người từ bao giờ?" Vương Dương quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lưu Phi.



Lưu Phi hồi hộp, sắc mặt cũng đỏ lên, ấp a ấp úng nói không ra lời. Hắn làm sao biết thân phận của Đường Ân là gì được? Thành phần xã hội đen cùng với bản án giết người, tất cả đều là phỏng đoán của chính hắn mà thôi.



"Hoá ra là người của đội hành động đặc biệt. . ."



"Là người của quốc gia!"



" Đúng vậy, đây hoàn toàn không phải là thành phần xã hội đen, cậu thanh niên kia nói bậy bạ rồi!"



Người xung quanh cũng phản ứng lại, ánh mắt chuyển sang nhìn Lưu Phi, từng người lại hiện ra ánh mắt khinh thường. Đây là anh hùng của quốc gia vậy mà bị nói thành người của xã hội đen. Loại người này quả thức đáng ghét.



"Hoá ra là người của quốc gia!" Dư Cường lập tức vui mừng, ông cũng sợ Đường Ân là người của xã hội đen, sợ con gái mình dây dưa với loại người này rồi sau đó sẽ xảy ra chuyện.



Dư Thiến nhìn Đường Ân, nước mắt rốt cuộc ngừng lại, nín khóc cười một tiếng.



"Đi thôi!" Đường Ân gật đầu với Vương Dương, sau đó lấy ra mười mấy vạn từ hộp tiền rồi đưa cho Dư Thiến, "Đa tạ ân cứu mạng. . ."



"Cái này. . . Không cần! Không cần!" Dư Thiến vội vàng xua tay, sắc mặt đỏ bừng, "Tôi chỉ là….chỉ là tình cờ thấy anh ở trên sông mà thôi!"



"Dù sao cũng cảm ơn!" Đường Ân mỉm cười, đem tiền nhét vào trên tay của cô rồi dừng lại nói: "Nếu như có chuyện khó khăn, có thể tới Hàn gia Thượng Hải, tìm một cô gái gọi là Hàn Thất Lục, sau đó nói tên Đường Ân ra. . ."



"Đường Ân?" Đây là lần đầu tiên mà Dư Thiến biết được người trước mặt này gọi là Đường Ân.



"Cậu Đường, rời khỏi nơi này trước đi, tôi vừa nhận được 1 tin tức, có vẻ không tốt cho cậu lắm!" Vương Dương tiến lên một bước rồi nói bên tai Đường Ân.






Chương 862:





Đường Ân có chút sửng sốt "Có chuyện gì thế?"



Vương Dương chần chờ một chút, kéo Đường Ân sang 1 bên rồi nói " Người trên Vương Ốc Sơn đã dây dưa rất nhiều với người ở nơi đây, tối qua tôi nghe nói có người từ trên núi xuống đăng tin để tìm cậu!"



"Ừm!" Đường Ân gật đầu, anh biết đây cũng là phản ứng bình thường của Vương Ốc Sơn mà thôi. Cái thành phố nhỏ này năm dưới chân núi của Vương Ốc Sơn, tất nhiên sẽ có dây dưa mật thiết với người của Vương Ốc Sơn rồi "Chuẩn bị máy bay đi, tôi muốn đi lên Cửu Long Tuyết Sơn!"



"Cậu muốn đi lên Cửu Long Tuyết Sơn sao?" Vương Dương có chút sửng sốt.



Đường Ân gật đầu, anh cũng không giải thích gì nhiều, hiện tại anh đã bị thương nặng, không thể hồi phục nhanh chóng được. Đường Ân muốn đi lên Cửu Long Tuyết Sơn rồi vào trong hang động đá vôi kia, như vậy thì vết thương mới có thể hồi phục nhanh được, nếu không, còn ở lại chỗ này nữa thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.



" Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay!” Vương Dương gật đầu, xoay người rời đi.



Đường Ân liếc nhìn nơi xa, lúc này đám người đã giải tán hết, Lưu Phi cũng không biết đã lẻn đi từ lúc nào. Nơi này chỉ còn lại 3 người của Dư gia, giống như họ không nguyện ý nhận mười mấy vạn kia vậy.



Đường Ân tiến lên cảm ơn lần nữa, thật vất vả mới khiến cho Dư Thiến cầm tiền, sau đó anh liền xoay người đi ra khỏi bệnh viện.



Không phải Đường Ân hẹp hòi chỉ cho có mười mấy vạn, mà là ở thời điểm này cho quá nhiều, chỉ sợ sẽ làm cho 1 số người nổi lòng tham, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, Đường Ân hối hận cũng không kịp.



Lúc này, mặt trời trên núi Vương Ốc Sơn cũng toả ra những tia nắng chan hoà.



Dương Đan Ni đã chăm chỉ luyện công cả đêm, tới mãi gần sáng sớm mới có thể bước vào giai đoạn nhập môn được.



Sầm Hạ đã sớm ngủ say sưa từ lâu, mà Dương Đan Ni lại gục trên bàn với 2 mắt đen như gấu trúc.



Két két. . .



Cửa phòng mở ra, Triệu Du từ ngoài cửa bước vào.


Bà ta mặc một chiếc áo choàng bông màu đen, trông có vẻ hơi cồng kềnh, hơn nữa bà ta còn hơi thấp, hai chân nhỏ nhỏ nên khiến cho người ta có cảm giác như đang nhìn 1 người mũm mĩm vậy..



"Đi!"



Triệu Du chỉ nói một chữ liền quay người rời đi.



Dương Đan Ni ủy khuất méo miệng, vội vàng bước theo sau, nhìn Triệu Du tới giữa sân, nằm trên ghế ngã rồi nhẹ nói: "Vào đi!"



Két.... . .



Triệu Nham Tùng mang theo một đám người của Vương Ốc Sơn từ ngoài cửa đi vào.



"Bất hiếu tử tôn Triệu Nham Tùng, tham kiến lão tổ. . ."



"Tham kiến lão tổ!"



Người của Vương Ốc Sơn cũng ầm ầm quỳ xuống.



Triệu Du nhíu mày lưỡi liềm của mình, trong mắt có chút chán ghét, " Mọi chuyện thế nào rồi?"



Sắc mặt của Triệu Nham Tùng biến đổi, vội vàng dập đầu nói ra: "Lão tổ, hôm qua ta đã phái ra hơn trăm người đi tìm kiếm Triệu Thanh, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. . ."



"Phế vật!" Triệu Du tức giận, giơ 1 tay lên, 1 đạo kình khí bay ra rồi cuốn lấy Triệu Nham Tùng bay tới trước mặt, sau đó bóp cổ của hắn, "Chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong sao? Ngươi còn tư cách gì mà làm Triệu gia gia chủ nữa?"



"Lão tổ tha mạng! Lão tổ tha mạng!" Triệu Nham Tùng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, muốn giãy dụa quỳ xuống nhưng mà khí lực của Triệu Du quá lớn, hắn không cách nào tránh thoát được, "Lão tổ, tên Triệu Thanh kia đã sớm lên hệ với người của Quan gia ở Cửu Long Tuyết Sơn, còn đem theo nhiều đệ tử của Vương Ốc nữa, bọn hắn đã lên kế hoạch từ lâu nên ta không thể tìm được cái tên nghiệt chướng đó. Cầu xin lão tổ cho ta thêm 1 cơ hội nữa, ba ngày sau ta nhất định sẽ đem hắn mang về!"



"Người của Cửu Long Tuyết Sơn sao?" Sắc mặt của Triệu Du trở nên ảm đạm.



"Không sai, chính là người của Quan gia trên Cửu Long Tuyết Sơn! người của Quan gia sử dụng « xách Hồn Thuật » nên rất khó để bắt cô ta lại!" Triệu Nham Tùng khóc ròng ròng nói.



"Nếu vậy thì, báo cho người ở Cửu Long Tuyết Sơn biết, nói tất cả người ở trên đó tới đây bái kiến! Người của bọn hắn thì để bọn hắn đi tìm. Nếu trong vòng ba ngày mà bọn hắn vẫn chưa tới đây được, ta sẽ diệt sạch Cửu Long Tuyết Sơn!" Triệu Du nói xong liền ném Triệu Nham Tùng ra.



"Vâng! Vâng! Ta sẽ thông báo cho Cửu Long Tuyết Sơn ngay lập tức!" Triệu Nham Tùng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.



"Đường Ân thế nào rồi? Có phát hiện tung tích của hắn hay không?" Triệu Du mặt lạnh hỏi.



"Không có. . . Tạm thời vẫn chưa phát hiện được! Nhưng ta đã cho người dưới núi nhanh chóng tìm kiếm rồi, chắc là không bao lâu nữa sẽ tìm được tung tích của Đường Ân mà thôi!" Triệu Nham Tùng quỳ trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi.



"Ta chỉ cho ngươi 3 ngày!" Triệu Du lạnh lùng quát lớn một tiếng, "Cút ra ngoài đi!"



"Vâng! Vâng!" Triệu Nham Tùng dập đầu, vội vàng lùi ra ngoài.



Triệu Du lạnh lùng ngồi nguyên chỗ, sau đó nhìn ra ngoài "Một đám phế vật!"



Dương Đan Ni sợ tới mức không dám thở mạnh, so với việc rơi vào tay Đường Ân thì rơi vào tay Triệu Du mới thực sự là đáng sợ.



"Tu luyện thế nào rồi? Biểu diễn cho ta xem 1 chút. . ."



"A, tốt!" Dương Đan Ni vội vàng nói rồi bước tới trước mặt Triệu Du, bắt đầu biểu diễn những gì mình đã luyện được.



Tại thành phố dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Lưu Phi bực bội rời khỏi bệnh viện, xoay người trở về nhà, trong lòng uất ức muốn tìm người trút giận nhưng lại phát hiện trong nhà không có ai.



Sau nửa giờ, cha mẹ Lưu Phi từ bên ngoài vội vàng trở về, trên mặt lộ vẻ buồn bực.



"Cha, có chuyện gì xảy ra thế? Cha vẫn đang buồn về chuyện của Dư Thiến sao? Dư Thiến kia không xứng với nhà chúng ta, con đã chia tay cô ấy rồi, cũng đã đòi lại tiền rồi!" Lưu Phi vội vàng nói ra.



Lưu Cường hừ lạnh một tiếng, ngồi trên ghế sô pha rồi ném chiếc cặp lên bàn "Làm sao lại là chuyện của Dư Thiến được chứ? Là do thương hội Triệu gia bắt chúng ta tìm một người, nếu trong vòng ba ngày không tìm được, chúng ta sẽ phải rời khỏi thương hội Triệu gia!"



"Tìm người nào vậy cha?" Lưu Phi kinh ngạc dò hỏi.



"Người đó đấy. . ." Lưu Cường chỉ vào chiếc cặp, bên trong lộ ra một tờ giấy.



Lưu Phi tò mò rút tờ giấy ra, liếc nhìn tờ giấy rồi sững người tại chỗ.



Đường Ân!



Trên tờ giấy này là chân dung của Đường Ân!



"Cha, thương hội của Triệu gia nói chúng ta tìm người này làm gì?" Lưu Phi lập tức kích động dò hỏi.



"Làm sao? Con từng gặp người này rồi hả?" Lưu Cường kích động dò hỏi: "Con không biết thương hội của Triệu gia tìm hắn làm gì nhưng con biết thương hội của Triệu gia khả năng đang rất gấp!"



"Cha, con đâu chỉ từng gặp, hắn ta là người mà tiện nhân Dư Thiến kia đã cứu sống trên sông hôm qua đấy!" Lưu Phi kích động nói.



"Thật chứ?" Lưu Cường đại hỉ, vội vàng đứng lên, "Con chắc chắn đây là người được Dư Thiến cứu chứ?"



"Đương nhiên, con chắc chắn vạn lần!" Lưu Phi nói.



"Tốt tốt tốt!" Lưu Cường lập tức vui mừng sau đó kéo Lưu Phi đi ra ngoài, "Con mang theo cha đi tìm Dư Thiến đi, tốt nhất là tìm thấy được người này, cha sẽ gọi điện cho người của Triệu gia, nói bọn hắn tới đây ngay!"

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom