• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 36: Người này đẹp quá


“Vậy cậu ở cùng với nó không sợ à?” Trương Lương nhớ lại những phim kinh dị từng xem. Nữ quỷ trong đó đều là tóc dài xõa vai, sắc mặt trắng bệch, khóe môi đầy máu, mắt cũng lạnh như băng, muốn có bao nhiêu dọa người thì có bấy nhiêu. Anh ta chỉ suy nghĩ một chút đã thấy đáng sợ cực kỳ.


“Sợ cái gì mà sợ? Lần nào tôi thấy cô ấy cũng như uống mấy chai thuốc kích thích vậy.” Đường Nham dứt lời, mặt lại treo nụ cười hèn mọn bỉ ổi mang tính thương hiệu.


“A, cho tôi xem dáng vẻ nữ quỷ kia thế nào chút đi?” Trương Lương vừa thấy dáng vẻ này của Đường Nham, lập tức bị khơi lòng tò mò lên.


“Được, nể tình anh em của chúng ta, hôm nay sẽ để cậu mở mang tầm mắt.” Đường Nham hào phóng đồng ý lập tức.


Ôm một em gái ma xinh đẹp lại không thể chia sẻ với người khác, thực sự rất không vui vẻ gì. Cho nên anh mới không kiềm được mà muốn khoe khoang trước mặt Trương Lương một trận.


Anh lấy balo trên vai xuống, móc nước Vô Căn, ra hiệu cho Trương Lương bôi lên mắt. Chờ anh ta làm theo xong anh mới lấy hồ lô nhỏ ra, mở nắp.


Một luồng khí đen nhanh chóng nhẹ nhàng đi ra, ngưng tụ lại thành một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu.


Chờ Trương Lương nhìn rõ dáng bóng dáng kia, tầm mắt cũng không dời ra nổi nữa.


Khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp tinh xảo, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lại có dáng người câu hồn đoạt phách. Tấm vải mỏng manh miễn cưỡng che lại vị trí quan trọng. Những chỗ khác thì hoàn toàn lộ ra trong không khí, trắng bóng một khoảng khiến mắt Trương Lương sáng tới mức hoa lên.


Hai hàng máu tươi trào ra từ mũi Trương Lương, nhỏ lên áo sơ mi trắng của anh ta như đóa mai đỏ bỗnh nhiên xuất hiện vậy.


Đường Nham bị giật mình vì dáng vẻ này của anh ta, vội vàng đi tới, vỗ mạnh lên vai anh ta một cái, nói: “Trời ạ, Trương Lương, tỉnh lại, tỉnh lại đi.”


“Á, sao thế? Có chuyện gì à?” Lúc này mạch suy nghĩ của Trương Lương mới thay đổi, quay trở lại, nhìn Đường Nham bỗng xuất hiện bên cạnh mình, tò mò hỏi.


“Cậu ấy, đúng là hết chỗ nói rồi. Thằng nhóc cậu gặp không ít gái đẹp rồi mà còn có phản ứng lớn như vậy à? Nhìn mù mờ còn chưa tính, nhìn tới nỗi máu mũi chảy xuống nhiều bao nhiêu.” Đường Nham nói đầy bất đắc dĩ.


“Máu mũi?” Trương Lương mơ mơ màng màng đưa tay sờ mũi một cái, đặt đến trước mắt nhìn. Quả nhiên trên tay có thêm không ít máu. Sắc đỏ thẫm kích thích thần kinh anh ta, khiến anh ta rùng mình một cái, lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn.


Anh ta lập tức vừa xấu hổ vừa không được tự nhiên, bịt thẳng mũi chạy vào nhà vệ sinh.


Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của anh ta, Đường Nham vui tới mức eo cũng cong không thẳng lại được.


Lúc này, Tô Thiên cũng mới hiểu được tình hình trước mắt. Thì ra là người đàn ông xa lạ này cũng có thể nhìn thấy mình. Cô nhớ lại cách ăn mặc của mình. Dùng dáng vẻ này để người khác thấy được khiến cô tức tới mức toàn thân run lên, bwóc lên nhéo mạnh vào tay Đường Nham một cái.


“Ái ối, đau.” Đau đớn truyền tới bất thình lình khiến Đường Nham không kiềm được mà kêu to thành tiếng, vội vàng tránh qua một bên. Lúc này anh mới nhìn rõ người ra tay là Tô Thiên, lập tức nổi giận.


“Cô làm cái gì thế hả? Muốn mưu sát chủ nhân của mình à? Mấy ngày này không dùng roi da chào hỏi cô, da lại ngứa có phải không?”


“Cái tên khốn nhà anh, vậy mà lại để người khác thấy dáng vẻ này của tôi.” Tô Thiên nổi giận đùng đùng nói.


“Kêu la cái gì? Dáng vẻ này thì làm sao? Cũng không nhìn thấy hết của cô. Tôi cũng không ngại, cô có cái gì mà phàn nàn?” Đường Nham hừ lạnh một tiếng, nói đầy không khách sáo.


“Anh…Anh quá đáng thật.” Tô Thiên bị tức không chịu được vì lời anh, cũng bất chấp tất cả, lập tức giơ móng tay dài nhọn ra xông lên.


Khí thế của Đường Nham lập tức hạ xuống, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên: “Cái em gái nhà cô. Chủ nhân cho cô ra ngoài hấp thu sức mạnh, cô không cảm ơn còn chưa tình, lại còn dám ra tay với tôi.”


Hấp thu sức mạnh? Tô Thiên nghe thấy bốn chữ này thì ngẩn người, động tác lập tức dừng lại.


Cô nhớ tới lần trước hấp thu lực tín ngưỡng xong thì trên người lập tức tăng thêm một phần sức mạnh, lập tức dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Đường Nham. Sự khao khát với sức mạnh khiến cô lập tức ném chuyện không vui lúc trước ra sau đầu.


Tốc độ trở mặt không thua lật sách.


Lúc này Đường Nham mới dừng lại, tay đè lên cạnh bàn, thở hổn hển từng hơi từng hơi.


Tính sai rồi tính sai rồi. Sớm biết thế thì cầm roi da nhỏ theo nếu không anh cần gì phải xoay người chạy trối chết, quất thẳng một roi qua để xem cô có còn dám không nghe lời không.


Hừ, kiên nhẫn chút, chờ về rồi sẽ trừng phạt nô lệ nhỏ không nghe lời này.


“Khắp nơi trong phòng này đều có sát khí còn sót lại. Cô thử xem có thể từ từ hấp thu chúng vào người hết không.” Đường Nham dặn dò.


Tô Thiên khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, dùng lực tinh thần để cảm nhận sát khí trong không gian, sau đó điều động khí đen trong hồn phách, dẫn dắt chúng ra ngoài, hợp lại với sát khí.


Hai thể khí dung hợp vào cùng một chỗ rất nhanh, sau đó lại nhẹ nhàng thổi vào trong hồn phách cô. Tô Thiên lập tức cảm thấy sức mạnh của mình lại tăng lên một bậc. Toàn thân cô nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu. Cô cúi đầu nhìn thì phát hiện một đoạn cánh tay đã thực thể hóa rồi.


Điều này khiến cô vui vẻ lên, chạy tới chạy lui trong phòng, hấp thu hết tất cả sát khí, không để thừa lại một chút xíu nào.


Mà mức độ thực hóa hồn phách của cô cũng từ cánh tay lan tới cả nửa người.


Đường Nham nhìn hai luồng mềm mại nặng trĩu dường như lúc nào cũng có thể khiến áo rách ra chằm chằm, trong lòng như bị mèo cào, nhột muốn chết. Chờ lát nữa cô hấp thu xong lực tín ngưỡng của Trương Lương thì nửa người trên có thể gần thực thể hóa xong rồi. Rốt cuộc có thể sờ tới thứ mình tha thiết ước mong rồi. Anh chỉ nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.


Bên kia, Trương Lương xông vào nhà vệ sinh, lập tức mở vòi nước rưa sạch vết máu trên mặt, sau đó ngửa đầu ra, mãi tới khi mũi không còn chảy máu nữa mới ngừng lại. Anh ta quay người lại, nhìn bản thân đầy nhếch nhác trong gương.


Trên quần áo dính rất nhiều vết máu đọng, tóc ướt chèm nhẹp dính vào mặt, thực sự là vô cùng thê thảm. Anh ta không kiềm được mà cười khổ một tiếng.


Đường Nham này thật đúng là lợi hại, vậy mà lại nuôi một con nữ quỷ xinh đẹp như thế. Mình còn đang lo lắng cho sự an toàn của người ta. Tiếc là cô đã biến thành một quỷ hồn rồi, nếu không ngủ với người đẹp nưh thế một lần đúng là chết cũng đáng giá.


Á phì phì, mình ở đây nghĩ bậy gì thế? Đường Nham còn đang chờ bên ngoài, việc chính quan trọng hơn. Về phần gái đẹp ấy à, trên thế giới này không thiếu con gái trẻ tuổi khuôn mặt xinh đẹp. Anh cả Trương anh ta ngoắc ngón tay là đã có người xếp hàng muốn nhảy vào lòng rồi.


Vừa nghĩ như thế, Trương Lương cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Trái tim đập thình thịch không ngừng cũng từ từ yên tĩnh lại. Chờ hoàn toàn khôi phục bình thường anh ta mới đi ra từ trong nhà vệ sinh.


Đường Nham vừa thấy anh ta thì vội vàng lớn tiếng nói: “Mau qua đây. Tôi đã đốt hương nến rồi. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đọc chú ngữ là được rồi.”





Chương 37: Cho cô biết sự lợi hại của roi da


Trương Lương vừa ra tới, thấy Đường Nham đứng một mình trong đại sảnh thì thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lại hơithất vọng.


Có điều anh ta ép những suy nghĩ đen tối này xuống rất nhanh, làm theo lời dặn của Đường Nham, quỳ trước hương nến niệm chú ngữ.


Vì việc sửa kết cấu phong thủy của quán ăn này rắc rối hơn nhà Chu Mạt một chút cho nên chủ nhân sinh lực tín ngưỡng cũng phải nhiều thêm một chút.


Luồng không khí đậm đặc tản ra từ trên người Trương Lương, quay một vòng trên không trung rồi bay lên lầu.


Tô Thiên đang hấp thu sát khí ở đó.


Hai luồng thể khí đen trắng chui vào trong hồn phách của cô, chuyển hóa thành quỷ khí để cô duy trì hồn thể của mình. Tô Thiên cũng đang từ từ thay đổi, bộ phận thực hóa từ cánh tay lan lên trên, mãi cho tới cả nửa người trên cũng ngưng tụ lại thành thực thế thì sát khí và lực tín ngưỡng cũng bị cô hấp thu không còn chút nào.


Tô Thiên ợ một cái, hài lòng quan sát sự thay đổi trên cơ thể.


Hừ, lần này sức mạnh tăng cường không ít. Cái tên khốn kiếp Đường Nham kia muốn chiếm lợi của mình cũng không dễ dàng như thế nữa.


Chờ Tô Thiên xuống lầu thì hai người đàn ông trong đại sảnh lại bị ngạc nhiên một trận. Sau khi hấp thu sức mạnh, cô càng quyến rũ hơn trước. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có thêm vài phần tức giận, ngực nhấp nhô như bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan ràng buộc vậy.


Thấy Trương Lương nhìn đầy thèm thuồng, Đường nào đó bắt đầu hơi không biết mùi vị gì. Anh còn chưa từng hưởng thụ đâu, không thể để người khác chiếm quá nhiều lợi. Vì vậy anh vội vàng thu hồi Tô Thiên vào trong hồ lô nhỏ.


Sau đó anh lại nói rõ chỗ cần chú ý một lượt rồi không thể chờ đợi được mà dẫn theo Tô Thiên quay về, để Trương Lương lại sắp xếp người sửa chữa quán ăn.


Trên đường đi, trong đầu Đường Nham toàn là cơ thể con người quyến rũ sau khi Tô Thiên thực thể. Rốt cuộc đã chờ được ngày này rồi. Hôm nay tay anh ăn no phúc, tới lúc đạt được ước muốn rồi, ha ha ha ha.


Cho nên vừa về tới nhà, Đường Nham đã khóa trái cửa lại, nhanh chóng lấy hồ lô nhỏ ra, thả Tô Thiên ra.


Tô Thiên đã ở chung với Đường Nham vài ngày rồi, đương nhiên là vô cùng rõ ràng bản tính người đàn ông này. Cô nghĩ với mức độ biến thái của anh thì còn chuyện gì mà không làm được. Lần trước sau khi hai tay thựctế đã bị anh chiếm không ít lợi. Lần này có khi còn nghiêm trọng hơn.


Vì vậy cô đã đề phòng từ lâu. Từ khi ra khỏi hồ lô nhỏ cô đã lập tức bay tới giữa không trung.


Tên sói đói nào đó đang có dáng vẻ vồ mồi hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống này, không phản ứng kịp nên té lăn xuống đất, muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu.


Tô Thiên thấy dáng vẻ này lập tức thấy trong lòng hả giận không ít, cười ha hả đầy đắc ý.


Đường Nham thở hổn hển bò dậy từ dưới đất. Bà mẹ nó, con khốn nhỏ này rất có tâm kế, dám cài bẫy ông đây, chán sống rồi có phải không?


“Cô làm gì thế? Lại thèm đòn có phải không? Ngoan ngoãn xuống đây nhận sai, ông đây tạm tha cho cô lần này. Bằng không xem tôi trừng trị cô thế nào.” Đường Nham nghiêm mặt đe dọa.


“Thôi đi, nói thật dễ nghe. Nếu tôi đi xuống thì chẳng biết sẽ gặp phải kết cục gì. Bầu không trung này thật dễ chịu, ít nhất không cần lo lắng bị sói háo sắc quấy rối.” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nói.


“Được, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Hôm nay không cho cô chút thuốc nhuộm thì cô không biết thủ đoạn của bản Đường lợi hại bao nhiêu.” Bị nô lệ nhỏ nhà mình coi thường tới mức này, nếu không tìm mặt mũi về lại thì sau này uy nghiêm của chủ nhân ở đâu?


Vì vậy, Đường Nham lập tức lấy roi ra nhỏ từ trong ngăn tủ ra, không nói hai lời đã quất về phía hai cái chân dài trắng như tuyết giữa không trung.


Tô Thiên cũng không ngốc, sao có thể đứng đó chịu đòn. Vừa thấy Đường Nham bắt đầu ra tay cô đã vội vàng di chuyển cơ thể tránh đi.


Một quất không tới, Đường Nham xoay người theo, dùng roi da trong tay vụt qua tiếp.


Tô Thiên di chuyển thân hình né tránh lần nữa.


Hai người cứ chơi trò tôi trốn anh đuổi mãi như thế, qua hồi lâu, ngay cả một ngón tay của Tô Thiên Đường Nham cũng không chạm vào được còn mình thì mệt gần chết. Đồ vật trong nhà cũng bị anh vung roi da bữa bãi mà rối tinh rối mù, rơi vỡ đầy đất.


Đường Nham đặt mông ngồi xuống đất đầy mệt mỏi, thở hổn hển từng hơi từng hơi.


Tô Thiên thì lại vô cùng nhẹ nhàng mà trôi bồng bềnh giữa không trung. Sự đắc ý không che giấu chút nào trên mặt, trong lòng thì khỏi nói dễ chịu bao nhiêu. Từ khi bị tên khốn này đưa về nhà, anh vẫn ăn hiếp cô. Còn cô thì sức lực quá yếu lại bị người ta chế trị nên chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng. Cuối cùng hôm nay đã trút hết cơn tức này ra rồi.


Cô muốn để tên khốn này cũng nếm thử mùi vị bị người ta đùa giỡn.


Tô Thiên thấy Đường Nham mệt mỏi ngồi dưới đất, gục đầu ủ rũ, dáng vẻ kiêu ngạp hung hăng càn quấy lúc trước cũng tan thành mây khói thì lòng đề phòng lập tức tan đi rất nhiều. Cô hạ xuống từ trên không trung, động tác tao nhã, bước từng bước một tới trước mặt anh, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.


Cô vừa tới bên cạnh Đường Nham, còn chưa nói được lời châm biếm ra khỏi miệng thì đã phát hiện bàn tay cầm roi da của anh giật giật. Trong lòng cô lập tức có dự cảm xấu, vội vàng định bay lên không trung lần nữa.


Thé nhưng lần này cô không thể được như mong muốn. Hai chân cô vừa rời khỏi mặt đất khoảng nửa mét thì roi đã quấn tới, quấn chặt lấy bắp chân cô, kéo cô xuống.


Sau khi rơi xuống đất thì lại vụt mạnh lên tay cô.


“Á, đau, đừng.” Tô Thiên đau tới mức kêu thành tiếng, trên lưng xuất hiện một vết thương dài lớn, còn có khí đen bay ra từ trong đó. Cô cảm nhận cơ thể như bị rút đi rất nhanh.


“Hừ, không phải dám khiêu chiến tôi à? Dám cười nhạo tôi à? Sao không cười tiếp đi? Hử?” Đường Nhàm không để ý tới tiếng kêu khóc của cô chút nào mà quất mạnh hai roi nữa mới dừng lại.


Với chỉ số thông minh này còn dám giở thủ đoạn ngầm với tôi, chán sống rồi. Đường Nham thầm khinh bỉ trong lòng. Vừa rồi anh cố ý giả vờ mất hết hy vọng để Tô Thiên tháo bỏ lòng đề phòng, tự mình dâng tới cửa. Không ngờ yêu tinh nhỏ này lại đơn giản thế, lập tức hấp tấp chui vào trong bẫy.


Nếu cô đã yêu thương nhung nhớ, mình không tỏ vẻ thì chẳng phải khiến người ta đau lòng à.


“Anh…Anh cái tên khốn này.” Bây giờ trên người Tô Thiên đã có bốn vết thương rồi, đau tới mức cô không dám động một chút nào. Trong đôi mắt to ngập đầy nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.


Lúc bị đập ngã xuống đất, cô đã thầm kêu một tiếng không tốt trong lòng. Mình sơ suất quá, xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng rồi, chắc chắn là bị đánh. Lúc này không thể lớn lối, tốt hơn hết là giả vờ đáng thương uất ức, có khi còn có thể chịu ít tội chút.


Tiếc là cô hoàn toàn đoán sai. Vẻ mặt này đối với người đàn ông khác rất có tác dụng nhưng với Đường nào đó tâm địa sắt đá mà nói thì không đúng tí nào.





Chương 38: Ngoan ngoãn nghe lời là được


Vốn Đường Nham không chú ý ánh mắt cô. Anh cầm roi da, xoay người ngồi lên giường, bắt chéo chân, từ trên cao nhìn xuống Tô Thiên đang yếu ớt té trên đất, nói: “Nói, từ nay về sau còn dám không nghe lời tôi không?”


“Không…Không dám.” Tô Thiên thầm mắng tên khốn này trong lòng nhiều lần nhưng trên mặt vẫn ra vẻ nghe lời. Cái gọi là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ cần có thể chịu ít tra tấn chút thì nên tỏ ra yếu đuối thế nào thì tỏ ra yếu đuối như thế.


“Không dám cái gì? Ai không dám? Cô đang nói chuyện với ai đấy? Sao, hai ngày nay không trừng trị cô nên quên hết những gì tôi dạy trước kia rồi đúng không?” Đường Nham vung tay một cái, roi da lại rơi xuống mặt đất cạnh Tô Thiên, lập tức bụi đất tung bay khiến cô sợ tới mức không kiềm được mà rụt người lại sau.


“Nói đi, nói sai một lần tôi sẽ đánh một lần. Nói sai hai lần tôi sẽ đánh hai roi. Phải để cô nhớ kỹ mới được.”


Cái gì? Tên khốn nạn này quá đáng rồi đấy. Đã đánh mình thành như thế mà lại còn không chịu buông tay. Không phải là đùa giỡn anh chút thôi à? Mình cũng đâu làm ra chuyện gì quá giới hạn. Anh làm vậy cũng thật quá đáng.


Trong lòng Tô Thiên không cam không nguyện nhưng trên mặt vẫn duy trì sự ngoan ngoãn, đen mặt kêu to lên: “Tôi không biết nói sao cả. Anh quá đáng rồi đó. Tôi cũng không làm tổn thương anh. Vì sao anh phải điều khiển tôi làm cái này cái kia?”


“Bốp.”


Đáp lại lời cô là một roi vung mạnh tới.


Trên cơ thể trắng như tuyết của Tô Thiên lại xuất hiện một đường máu. Cơn đau buốt kéo tới, sự bất mãn và ấm ức trong lòng cô lập tức trào lên, òa một tiếng khóc to lên.


Trong từ điển của Đường Nham, đối tượng thương hương tiếc ngọc chỉ có một mình Lưu Tiểu Nhiên đáng yêu. Về phần Tô Thiên thì phải dạy dỗ mạnh mẽ cô mới có thể ngoan ngoãn nghe lời người khác.


Vì thế tiếng khóc của Tô Thiên không chỉ không khiến anh thương hại mà lại càng kích thích sự tàn nhẫn trong lòng anh.


“Khóc cái gì mà khóc? Sao? Cảm thấy ấm ức à? Cô có tư cách gì mà ấm ức? Cô đã bán mình cho tôi rồi, bây giờ là nô lệ của tôi. Cho nên tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó. Không nghe lời, muốn phản kháng vậy thì phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả. Cô đừng quên nếu không phải tôi ra tay cứu giúp thì cô đã hồn phi phách tán từ lâu. Nếu không phải tôi giúp cô hấp thu sức mạnh thì vừa rồi cô làm gì có cơ hội trêu đùa tôi? Mau, mau nói lời tôi muốn nghe ra, nếu không hôm nay tôi đánh tới khi cô mở miệng thì thôi.” Đường Nham lạnh băng băng nhìn Tô Thiên, không có ý muốn nhả ra.


Lần này Tô Thiên hoàn toàn tuyệt vọng. Cô vẫn nghĩ cứng rắn tiếp, một sống một chết với Đường Nham nhưng người ta nói không sai. Đây là do mình nợ anh. Hơn nữa, hung thủ sát hại mình vẫn còn chưa tìm ra, lúc này sao cô có thể gặp chuyện không may được.


Suy nghĩ cẩn thận xong, tiếng khóc của Tô Thiên nhỏ lại. Cô chống hai tay xuống đất, đỡ cơ thể mình lên, nước mắt ròng ròng nhìn Đường Nham, thút tha thút thít nói: “Ừm, chủ…Chủ nhân, Tô Thiên không dám nữa.”


“Giọng quá nhỏ. Tôi không nghe rõ, nói lớn lên chút.” Đường Nham ra lệnh.


“Chủ nhân, Tô Thiên không dám nữa.” Tô Thiên lại nâng cao giọng nhắc lại lần nữa. Những lời này đúng là quá xấu hổ. Vừa nói ra, mặt cô đã nóng như bị lửa đốt.


“Hừ, nghe lời như vậy sớm hì chẳng phải chịu ít tội chút à? Vậy bỏ qua cho cô lần này. Bây giờ bò qua đây, nằm rạp xuống dưới chân tôi.” Đường Nham lại ra lệnh lần nữa.


“Hả?”


Đi qua làm gì? Tô Thiên sững sờ, không thể tin được mà nhìn Đường Nham, bị yêu cầu ngoài dự đoán này đập tan sự bối rối.


“Hả cái gì mà hả? Nhanh bò qua, lề mề cái gì? Có phải lại muốn bị quất nữa?” Đường Nham giả vờ muốn ra tay, lắc lắc roi da.


Tô Thiên sợ tới mức không dám sững sờ, vội vàng quỳ rạp trên đất, dùng cả tay chân bò tới cạnh Đường Nham.


Mềm mại trước ngực rũ xuống, lắc lư trước sau, trắng bóc một khoảng lớn. Đường Nham nhìn không chớp mắt, nước miếng sắp chảy cả ra.


Ngực, bộ ngực mềm mại, lại là bộ ngực lớn trắng tinh. Rốt cuộc đưa tới cạnh mình từng chút từng chút. Bây giờ muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.


Vì Tô Thiên bị roi làm bị thương nên sức mạnh trong cơ thể tạm thời bị chế trụ, còn phải chịu đựng đau đớn mà bò lên trước cho nên hành động rất chậm. Cô di chuyển một chút lại phải nghỉ ngơi một lúc. Đường Nham chờ tới mức lòng kiên nhẫn bị mài hết, nhảy thẳng từ trên giường xuống, vội vàng chạy tới hai bước, ngồi xổm xuống, không thể chờ đợi được mà chụp tới chỗ mình tha thiết ước mơ, xoa nắn mạnh mẽ.


Sướng quá.


Một cảm giác khác thường dâng lên. Đường Nham khoan khoái nheo mắt lại, vừa sờ hai cái, một lực mạnh truyền tới từ ngực đẩy anh ngã xuống đất.


Tô Thiên có nằm mơ cũng không ngờ cái tên khốn này còn phát rồ hơn mình nghĩ. Vậy mà…Vậy mà anh lại bước lên trước ra tay thẳng với cô.


Phải biết rằng trước đây không lâu cô còn là một hoàng hoa khuê nữ vừa tròn hai mươi tuổi đó. Ngay cả bạn trai cô cũng chưa từng có, gặp phải chuyện như thế lúc nào chứ? Lúc đó cô đẩy Đường Nham ra theo phản xạ có điều kiện, hai tay ôm chặt ngực, hoảng sợ mà nhìn anh.


Anh vừa đặt tay lên, còn chưa đã nghiện thì đã bị người ta đẩy ra. Đường Nham lập tức nổi giận, bước lên ôm chặt Tô Thiên, vứt cô lên giường, sau đó lần lên, xé toang hai tấm vải còn lại trên người cô ra.


Để hài hòa, chỗ này lược bớt năm trăm chữ.


Đường nào đó cảm thấy hài lòng thỏa dạ ngồi dậy từ trên giường, cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa.


Để lại một mình Tô Thiên, không đúng, một con quỷ rúc vào góc giường, khóc sụt sùi không ngừng.


Chỉ cần nghĩ tới chuyện vừa xảy ra cô đã ước gì có thể róc xương lóc thịt Đường Nham rồi. Cái…Cái tên khốn kia, không, biến thái, cầm thú kia, lần trước làm chuyện đó với cô còn chưa tính, bây giờ dám ngày một thậm tệ hơn. Nếu toàn thân mình thực thể hóa rồi thì có hậu quả gì, không cần nghĩ cũng biết.


Tô Thiên vốn mong mỏi có thể hấp thụ nhiều sức mạnh để tăng cường thực lực của mình nhưng bây giờ đã coi những thứ đó là rắn rết kiến độc, chỉ sợ tránh không kịp.


Đường Nham sảng khoái tinh thần đi ra từ trong phòng vệ sinh, thấy dáng vẻ Tô Thiên như bị hung hăng giày vò, lập tức không vui vẻ gì. Trong lòng anh thầm nhủ cô vốn đã là đầy tớ của bản Đường từ lâu, bảo cô làm gì thì cô phải làm đó. Cô không chỉ không cảm thấy vinh hạnh mà lại như thấy quỷ, chuyện này sao thế được.


“Này, tôi không làm tới bước cuối cùng, cô bày ra dáng vẻ này làm gì? Hơn nữa bây giờ từ đầu đến chân của cô đã là của tôi, tôi muốn thế nào thì được thế đó. Mấy lần trước còn tưởng cô đã nhìn rõ ràng rồi? Không ngờ tôi vẫn đánh giá cao trình độ của cô. Rót cho tôi ly nước, rụt trong đây làm gì?” Đường Nham đen mặt mắng mỏ.


“Nhưng…Nhưng anh xé rách hết quần áo tôi. Tôi…Tôi xuống thế nào?” Tô Thiên níu chặt tấm chăn trên người, vô cùng uất ức nói. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn treo dòng nước mắt chưa khô.





Chương 39: Tôi đói bụng, đi nấu cơm


“Thôi đi, giả vờ cái gì mà giả vờ? Trong nhà này chỉ có mình tôi, chỗ nào trên người cô tôi chưa từng thấy? Mau lên chút đi.” Đường Nham không nhịn được mà nói.


Dù Tô Thiên có muôn vàn ấm ức, vạn bất đắc dĩ thì cũng không dám thể hiện ra với Đường Nham. Cô đành phải chậm rì rì bò ra từ trong chăn, khập khiễng đi xuống giường. Sau khi bị ngấm vết thương từ roi da, bây giờ toàn thân cô như có vô số con kiến đang cắn, vô cùng khó chịu. Nếu không phải hôm nay hấp thu sức mạnh nhiều thì đã không thể động đậy được từ lâu.


Đường Nham thoải mái dễ chịu tựa vào giường nhìn nô lệ nhỏ nhà mình trần trụi đi rót nước. Dáng người hoàn mỹ lộ ra hoàn toàn, trên làn da trắng như tuyết đầy vết bầm tím lớn lớn nhỏ nhỏ. Mẹ kiếp, vừa rồi mình hưng phấn quá, quên khống chế sức lực rồi.


Thôi, nể dáng người cô tốt, bồi thường cho cô chút vậy. Đường Nham lục từ trong tủ quần áo ra một cái túi nilong đen, châm lửa đốt cho Tô Thiên.


Cái túi to màu đen lập tsc bị ngọn lửa cắn nuốt. Không đầy mấy giây sau đã cháy hầu như không còn. Cùng lúc đó, trên cơ thể Tô Thiên có một lớp sương mù, sau đó huyễn hóa thành một bộ quần áo.


Nửa người dưới chỉ mặc một cái quần lót nhỏ màu đen, nửa người trên thì lại là một cái áo ngắn tay màu trắng. Đường Nham cố ý mua cái áo size nhỏ nhất, bó chặt vào người Tô Thiên. Đường cong đầy đặn nhìn một cái không sót gì, nói thật cũng không khá hơn lúc nãy bao nhiêu. Bây giờ dáng vẻ này lại có sự quyến rũ muốn mà còn chống cự.


Có điều tốt xấu gì cũng là một bộ quần áo. Tô Thiên đã rất thỏa mãn. Cô sợ Đường Nham nhất thời đứt dây thần kinh, bảo cô ở trần đi ra ngoài, tới lúc đó thì phải làm sao. Dù không ai thấy được nhưng cô cũng mắc cỡ chết đi được.


Tô Thiên thật cẩn thận bưng một ly nước ấm tới, đưa cho Đường Nham.


Đường Nham cố ý không nhận, cau mày nhìn cô nói: “Lại quên nên nói cái gì có phải không?”


Cái tên khốn này đúng là một phút cũng không để người ta yên tĩnh.


Tô Thiên thầm mắng anh một câu xong thì vẫn ngoan ngoãn nửa ngồi xổm xuống, nâng cao cái ly trong tay, cung kính nói: “Xin mời chủ nhân uống nước.”


“Ừ, không tệ không tệ, học thật nhanh. Sau này phải không ngừng cố gắng đó.” Đường Nham vô cùng hài lòng nhận lấy cái ly, vừa uống vài ngụm nước, bụng đã bắt đầu không có tiền đồ mà kháng nghị.


“Òng ọc òng ọc.”


Mẹ nó, trưa nay về vẫn đấu trí đấu dũng với nô lệ nhỏ, quên cả chuyện lấp đầy bụng. Được, vẫn nên giải quyết chuyện ấm no trước.


“Trong phòng bếp có gạo có đồ ăn, đi nấu cơm đi. Chủ nhân của cô đã đói tới mức da bụng dính vào da lưng rồi. Đúng là không có mắt.” Đường Nham ra lệnh.


Chết đói là đáng đời anh. Tô Thiên không dấu vết nói thêm một câu trong lòng nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn.


Vô cùng hết sức hai mặt ba lòng.


“Nhưng trước giờ tôi chưa từng vào phòng bếp nấu cơm.” Tô Thiên phản đối.


Gia cảnh của cô vô cùng ưu việt, từ nhỏ tới lớn muốn cái gì có cái đó. Trong nhà cũng mời hai ba đầu bếp, mỗi ngày không cần cô phải nấu cơm. Đừng nói nấu cơm, cô ngay cả cửa phòng bếp cũng chưa từng bước qua.


“Ngốc thật đất. Chưa từng làm thì cô không biết học à? Dù gì cũng là con gái, không biết nấu cơm còn cây ngay không sợ chết đứng vậy? Xúc gạo, bỏ thêm nước, cho vào trong nồi cơm điện rồi xào rau. Này, cho cô mượn điện thoại, có gì không biết thì lên Baidu mà tra. Trên đó có tất cả các bước, làm theo đó là được rồi.” Đường Nham dứt lời, mò điện thoại mình ra đưa qua.


Cái em gái anh ấy, nói dễ nghe thế sao không tự làm đi? Chỉ biết ăn hiếp tôi. Tô Thiên oán thầm trong lòng hồi lâu mới không tình nguyện mà cầm di động đi tới phòng bếp.


Nhà bếp của Đường Nham rất nhỏ, bày đầy dụng cụ làm bếp xong thì cũng chỉ còn lại một lối đi nhỏ, vừa đủ để một người sử dụng. Nếu có thêm một người thì hơi chật rồi.


Tô Thiên mở to hai mắt nhìn sang nhưng không biết nên ra tay từ đâu. Tất cả mọi thứ ở đây đều thật mới lạ. Cô sờ dao làm bếp một hồi, một chốc lại xem hộp đựng gia vị, sờ sờ mó mò một hồi mới nhớ tới Đường Nham từng nói phải nấu cơm trước.


Lúc cô còn sống từng cùng bạn trong ký túc xá đi siêu thị mua nồi cơm điện, cho nên với dụng cụ làm bếp này vẫn khá quen thuộc. Cô lập tức lục nó ra từ một đống nồi chén muôi chậu.


A trời, phải dùng như thế nào nhỉ? Lên Baidu tra chút trước đi. Tô Thiên lấy điện thoại, mở trình duyệt ra, nhập từ khóa, một loạt các bước chỉ dẫn hiện ra.


Ừm, mở vung nồi ra trước, lấy cái nồi bên trong ra, dựa theo lượng cơm ăn của người trong nhà mà đong gạo, một người khoảng hai muôi gạo.


Mình thì không cần ăn cơm cho nên chỉ nấu cho mình Đường Nham là được rồi. Hai muôi, oa, muôi đâu nhỉ? Tô Thiên bới trong phòng bếp hồi lâu, không tìm thấy nên dùng chén để thay thế. Dù sao cũng là để đong đồ mà thôi.


Cô tìm từ trong tủ bếp ra một cái chén tráng men, dựa theo Baidu chỉ dẫn, đong hai chén gạo bỏ vào trong nồi.


Cô chỉ nhớ rõ số lượng chứ không từng nghĩ dung lượng của cái chén gấp cái muôi bao nhiêu lần, dù sao cũng chỉ cần bỏ vào là được.


Kết quả hai chén gạo được bỏ vào, nồi bị chất đầy.


Cất kỹ đi, Tô Thiên lại nhìn xuống bước tiếp theo, ừm, phải bỏ vào nước rồi vo gạo, sau đó lại rót nước ra, thay một lượt nước sạch khác.


Cô làm theo chỉ dẫn, lấy nồi ra, đặt vào chỗ vòi nước đổ đầy nước, sau đó khuấy vài cái rồi rót nước ra, đổ đầy nước lần nữa, cuối cùng bỏ vào trong nồi cơm điện.


Các bước tới đây là hoàn toàn kết thúc. Tô Thiên vừa đậy vung lại vừa không kiềm được mà khen ngợi mình trong lòng vài câu. Ôi chao, không ngờ nấu cơm thật đơn giản, cũng rất thú vị, mình chỉ đọc một lần đã học được, hi hi, đúng là thật quá thông minh.


Nấu cơm xong, sau đó là xào rau. Có điều thức ăn ở đâu? Tô Thiên tìm cẩn thận khắp phòng bếp một lần nhưng ngay cả một cái lá rau cũng không thấy, trong lòng lại nổi giận. Cái tên khốn kiếp kia ầm ỹ bảo mình qua nấu cơm nhưng trong nhà không có món gì cả. Đây không phải cố ý trêu ghẹo người ta à.


“Đường Nham, trong nhà không có đồ ăn. Tôi tìm lâu rồi, bây giờ phải nấu cơm như thế nào?” Tô Thiên đứng ở cửa phòng bếp, hét lên.


Đường Nham đang tập trung dồn trí nghiên cứu Phong Thủy Chân Kinh bị tiếng hô này của cô kéo về hiện thực.


“Kêu cái gì mà kêu? Ngốc chết đi, đồ ăn đương nhiên là đặt trong tủ lạnh rồi. Tôi mới mua hôm qua. Cô xem tủ lạnh đi.” Đường Nham ngẩng đầu, bất mãn mà lớn tiếng trả lời một câu.


Tủ lạnh? Đồ ăn đặt trong tủ lạnh à? Lúc này Tô Thiên mới chợt hiểu ra. Thảo nào tìm trong phòng bếp kiểu gì cũng không thấy.


Cô vội vàng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh đặt cạnh cửa ra. Đồ ăn đầy ắp bên trong lập tức xuất hiện trước mặt cô.


Tầng trên đặt các loại đồ uống và bia, tầng giữa là thứ gì đó được bọc chặt bằng túi nilong, không thấy rõ là cái gì.


Tô Thiên tò mò lấy một cái túi nilong màu đen ra. Thứ bên trong lạnh như băng, còn rất nặng.





Chương 40: Sức phá hoại của nữ quỷ


Cô mở túi nilon ra, nhìn rõ thứ bên trong thì bị dọa tới mức hét lên một tiếng, thả tay ném thứ đó đi theo phản xạ có điều kiện.


Một con gà bị nhổ lông mổ bụng, xử lý thịt sạch sẽ nện mạnh xuống đất.


Đầu gà không có sức lực mà nghiêng về một bên, lọt vào mắt Tô Thiên nhìn thế nào cũng cảm thấy kinh khủng.


Đường Nham nghe thấy tiếng kêu xông tới, vừa hay thấy cảnh tượng này, nhìn con gà mình cố ý chuẩn bị bị ném xuống đất, anh lập tức đau cả tim.


Nô lệ nhỏ này thật không biết tiếc đồ. Một con gà này mất mấy chục đồng tiền đó.


“Cô làm gì thế hả? Còn không mau nhặt con gà lên?” Đường Nham vô cùng tức giận, nói.


“Đây…Đây là gà à? Sao…Sao đáng sợ như vậy. Không, tôi không dám đụng vào nó, dọa người quá.” Tô Thiên vừa lắp bắp nói vừa lùi lại sau, định cách con gà dữ tợn này xa một chút.


Trước kia gà tới trước mặt cô, con nào con nấy đều có dáng vẻ tuyệt đẹp, sắc hương vị đủ cả. Có thế nào cô cũng không ngờ gà chưa nấu chín sẽ có dáng vẻ này. Da nó màu đỏ, toàn thân trần trụi, mắt cụp xuống như đang lên án xã hội vô tình này sao lại tàn nhẫn với nó. Điều này khiến Tô Thiên làm sao ra tay được.


“Không dám? Có cái gì mà không dám? Cô đừng nói với tôi chưa từng ăn thịt gà nhé? Nếu đã từng ăn vô số lần còn bày ra cái vẻ già mồm cãi láo này làm gì? Sao lúc ăn không thấy cô sợ hãi vậy?” Đường Nham hừ lạnh một tiếng, trách mắng.


“Sao tôi biết trước khi nó được nấu chín là có dáng vẻ này. Hơn nữa, có nói thế nào tôi cũng không chạm vào nó đâu. Tự anh cất đi.” Tô Thiên xoay mặt lại nói, không dám nhìn nhiều hơn một chút nào.


Đường Nham bất đắc dĩ, thôi, con gái đều như vậy, tranh cãi với cô thì rõ ràng không tránh khỏi quá hẹp hòi rồi. Không làm thì thôi, ông đây tự nhặt, tự đi làm đồ ăn khuya vậy.


Anh rửa sạch con gà, đặt vào trong túi nilong lần nữa, ném vào ngăn đông xong mới đi ra khỏi phòng bếp. Lúc đi ngang qua Tô Thiên anh vẫn không quên dặn dò một câu.


“Đừng chuyện bé xé ra to mà kêu loạn nữa, chỉ là những thứ rất bình thường thôi, sẽ không ăn cô.”


Tô Thiên cắn môi, không dám lên tiếng. Chờ Đường Nham đi khỏi rồi, cô nhanh chóng lấy rau ở tầng giữa ra, sau đó đóng bộp cửa tủ lạnh lại.


Cô cố gắng để mình không nhớ tới thi thể con gà dữ tợn kia.


Có điều lại có một vấn đề đặt trước mặt cô. Một đống lớn rau thế này phải xào thế nào? Cho hết vào nồi à? Hẳn không phải vậy. Hay là rửa sạch trước đã rồi nói.


Tô Thiên ngu ngốc chuyện nấu cơm sờ mó qua sờ mó lại, dù tra ra các bước trên Baidu cũng vẫn luống cuống tay chân, đành phải cầu cứu Đường Nham không ngừng.


“Đường Nham, dùng nồi nào để xào rau đây?”


“Đường Nham, bật bếp thế nào?”


“Đường Nham, cái nào là muối thế?”


“Đường Nham, sao cái nồi này cháy rồi? Anh mau tới xem một chút.”


Những điều như thế ồn ào khiến Đường Nham đau đầu nhức óc, tắt lửa trên bếp đi, rau trong nồi đã biến thành một đống than.


Tô Thiên len lén liếc thứ đen thui đó, lặng lẽ kéo khoảng cách với Đường Nham. Nấu ăn thê thảm không nỡ nhìn như thế, cô sợ cái tên khốn này thú tính đại phát mà cầm roi da đánh cô một trận.


Lần này là cô nghĩ nhiều rồi. Bây giờ Đường Nham vừa đói vừa mệt, vốn không ranh chú ý tới cô.


Được, rau vừa mua đã bị cô cả này phá hoại chỉ còn lại một chút xíu. Nếu nấu tiếp thì cô không khiến phòng bếp nổ tung là không được. Aiz, thực sự là đói quá rồi. Đồ ăn coi như xong, lấy chút cơm trắng ăn với dưa muối, đối phó tạm một bữa đi.


Một tay Đường Nham cầm muôi, một tay vặn mở nắp vung. Vừa đưa muôi tới giữa không trung thì anh ngừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả trước mắt.


Trong nồi đầy gạo chưa tính, nước vẫn còn trong. Đây là trạng thái nguyên thủy nhất, vốn là không được nấu. Đường Nham ngẩng đầu nhìn lên, phích cắm nồi cơm điện còn đang nằm yên lặng trên bàn.


Cái em gái cô ấy.


Đường nào đó thực sự không thể nhịn được nữa, thở hổn hển gào lên: “Có người ngốc như cô à? Nấu cơm mà lại bỏ nhiều gạo thế, mười người cũng ăn không hết. Đúng thế, nhà cô giàu có nhưng ông đây thì không. Cô lãng phí đồ của tôi như thế, lương tâm có đau không? Dù chưa từng nấu cơm thì kiến thức cơ bản cũng phải biết chứ? Phích cắm điện cũng chưa đụng tới, cơm tự mình biết chín à?”


“Không phải tôi nói không làm rồi à? Là anh không muốn.” Tô nào đó khẽ lẩm bẩm một câu.


“Cô nói cái gì đó? Nhắc lại lần nữa tôi nghe xem?” Đường Nham giận dữ nói. Đồ ngu ngốc này, vậy mà lại còn dám mạnh miệng.


“Không có gì, lần sau tôi sẽ chú ý, chắc chắn học nấu ăn thật tốt.” Vừa thấy Đường Nham có xu thế bùng nổ, Tô Thiên vội cúi đầu nhận sai.


“Lần sau? Cô còn muốn có lần sau? Vĩnh viễn tôi sẽ không để cô bước vào phòng bếp của tôi nữa. Cút ra ngoài.” Đường Nham chỉ vào cửa, cao giọng hét lên.


Khiến Tô Thiên sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài. Hừ, không vào thì không vào, mình cũng không cần phải ăn cơm.


Tô Thiên đi rồi, cơn tức của Đường Nham mới từ từ dịu xuống, chịu đựng cơn đói cả một ngày, bắt đầu thu dọn phòng bếp đầy lộn xộn.


Chờ anh quét dọn xong đi ra thì toàn thân đã ở trong trạng thái bị giày vò, tàn phá kinh khủng, quả thực chính là thể xác và tinh thần mệt mỏi. Phụ nữ biết cài bẫy không đáng sợ, phụ nữ không biết nấu ăn mới thực sự là đáng sợ.


Đường Nham kéo cơ thể đói tới dẹp bụng đi tới cửa, định đi ra ngoài tìm chút gì đó lót dạ. Nào ngờ anh vừa mở cửa ra, một bóng dáng quen thuộc đã xông vào.


“Ha ha, anh Đường, mấy ngày không gặp. Anh sống thế nào?” Một khuôn mặt đầy nếp nhăn với nụ cười bỉ ổi hiện ra.


Đường Nham nhìn cẩn thận mới nhìn rõ người tới là ai. Anh cau mày nói: “Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là Trương Thiên à? Sao lại rảnh rỗi tới tìm tôi? Có phải đã gom đủ tiền đưa tới không?”


Vừa nghe thấy chữ tiền, cơ bắp trên mặt Trương Thiên đã không tự chủ được mà run lên hai cái. Nghĩ lại mấy vạn đồng của mình đã chui vào túi Đường Nham, lòng anh ta đau tới mức không thở nổi. Cái tên khốn nạn này còn dám chém một nhát dao, trả tiền cái rắm ấy. Chờ lát nữa mày chịu đựng cho tốt.


Nghĩ tới mục đích đi tới đây, Trương Thiên vội vàng giấu sự oán giận trong lòng đi, bày ra dáng vẻ nịnh nọt.


“Ôi chao, anh Đường, nhắc tới chuyện tiền bạc thì khách sáo quá. Tốt xấu gì hai ta cũng coi như cùng nhau lớn lên, đừng có tính toán như thế chứ.” Trương Thiên cười giảng hòa, không để lại dấu vết mà dời chủ đề đi.


“Khó mà làm được. Nể tình chúng ta đã làm hàng xóm láng giềng nhiều năm như thế, anh ngàn vạn lần không được nói một đằng làm một nẻo. Nếu không xương sống anh cũng sẽ bị đâm gãy. Gọi tôi là anh Đường làm gì? Nghe không được tự nhiên. Tôi nhớ hình như anh lớn hơn tôi. Hơn nữa, nếu chưa chuẩn bị tiền xong thì anh tới tìm tôi làm gì?” Đường Nham mắng xối xả Trương Thiên một trận.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom