• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Ba cô gái xinh đẹp


“Đoàng, đoàng.”


Tiếng súng vang lên, hai bóng người hét lên rồi ngã xuống.


Người đàn ông mặt chữ điền bắn một phát súng ngay vào trên vai Đường Nham, máu tươi lập tức trào mạnh ra. Thân thể Đường Nham mềm nhũn, té lăn quay trên mặt đất.


Một tay súng bắn tỉa đã thủ thế sẵn sàng, di chuyển ở phía sau người đàn ông mặt chữ điền, nhanh chóng bóp lấy cò súng. Một phát súng bắn vào ngay trên cánh tay của anh ta, bắn thật sâu cực kì mạnh khiến anh ta ngã lăn ra đất, súng ở trên tay cũng ném ra ngoài.


Cảnh sát nhanh chóng tiến đến vây quanh, cầm lấy cái rương của lão Tứ và khống chế người đàn ông mặt chữ điền đang té trên mặt đất đứng dậy.


Lão Ngô tranh thủ lúc này tiến lên xem xét tình trạng thương tích của hai người đang té trên mặt đất. Đầu Mạc Tiểu Mộc bị va chạm, chóng mặt, hẳn là não bị chấn động đôi chút. Đường Nham thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra bên ngoài. Ý thức của anh dần dần bắt đầu mơ hồ, lập tức nhanh chóng mất đi cảm giác.


Tô Thiên bị bộ dáng này của anh làm cho sợ hãi, ngồi xổm bên cạnh anh, không ngừng lau nước mắt nhưng không thể giúp được gì.


Lão Ngô hơi lo lắng người đàn ông mặt chữ điền kia không khống chế được cảm xúc sẽ làm tổn thương con tin, thì nhanh chóng kêu xe cứu thương chờ ở hiện trường. Những nhân viên y tá lập tức nhanh chóng mang cáng cứu thương chạy đến, mang Đường Nham và Mạc Tiểu Mộc lên xe cứu thương, sau đó nhanh chóng lái xe chạy về hướng bệnh viện.


Về phần người đàn ông mặt chữ điển đang bị thương bị cảnh sát chặt chẽ trông chừng cũng đưa đến bệnh viện.


Đường Nham lúc đó chỉ cảm thấy một sự đau nhức truyền đến, đau đến tê tâm phế liệt, căn bản là không còn sinh lực để chú ý đến những chuyện khác, lập tức nhanh chóng bất tỉnh nhân sự. Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ đến lúc anh mở to mắt lần nữa, lập tức nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết cùng bình truyền dịch được gắn ở đầu giường.


Tiếp đến có cảm giác đau đớn kịch liệt nơi bả vai như là có một cánh tay ra sức xé rách máu thịt của anh. Sức lực cả người đều muốn bị hút cạn, một cử động di chuyển cũng rất khó khăn.


Đường Nham cố gắng quay đầu mỗi chút, đập vào mắt lập tức thấy được vẻ mặt Tô Thiên vui mừng chùi nước mắt, đứng ở góc tường.


Cô thật sự đã bị tình trạng thương tích của Đường Nham làm cho sợ hãi. Sau khi đi theo xe cứu thương đến bệnh viện vẫn canh chừng ở bên cạnh anh, tận mắt nhìn các bác sĩ đưa anh vào phòng phẫu thuật lấy viên đạn ra, vá lại miệng vết thương rồi đẩy đến phòng bệnh. Đợi chừng một ngày mới nhìn thấy anh mở mắt ra lần nữa.


Đường Nham lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, lòng tự nhủ tiểu yêu tinh này bình thường không nghe lời ai, rất buông thả, lúc quan trọng còn rất quan tâm đến bản thân mình mà. Nhìn con mắt khóc sưng lên, anh không kiềm được mà ôn như an ủi: “Đừng khóc, không phải tôi đang không có sao đây ư?”


“Anh đang nói chuyện với ai vậy.”


Một âm thanh kinh ngạc đột nhiên vang lên.


Thân thể Đường Nham cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên kia. Mạc Tử Mộc trên đầu quấn băng đang ngồi ở trên giường, vẻ mặt kinh ngạc.


Tình trạng vết thương của cô ta cũng không nghiêm trọng lắm. Tối hôm qua sau khi bác sĩ xử lý tốt miệng vết thương, cô ta lập tức ngủ một giấc sâu, khi thức dậy triệu chứng choáng váng đầu đã khá hơn nhiều. Nghe được cảnh sát trông chừng cô ta kể lại tình huống lúc đó, mới biết được có người giúp cô ta cản viên đạn.


Cô ta ban đầu là mang trong lòng sự cảm kích mới đi đến phòng bệnh của ân nhân đã cứu mạng. Kết quả vừa tới gần xem, người đó lại là người lúc trước cô ta đã gặp mặt, trong lòng vẫn còn vô cùng khinh thường thần côn Đường Nham.


Các loại cảm xúc lập tức trào dâng làm cô ta không biết phải làm sao. Có điều dù cho có chút ghét Đường Nham, người ta dù sao cũng đã cứu được cô ta một mạng. Mạc Tiểu Mộc càng nghĩ, quyết định đến đây đặc biệt giúp đỡ anh ta.


Đường Nham sau phẫu thuật vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Cô ta ngồi ở đầu giường trông chừng, thật vất cả chờ đến lúc anh ta mở mắt, chính mình còn chưa kịp mở miệng lại chợt nghe anh ta rõ ràng nói với không khí một câu.


Đạn bắn vào vai chứ không bắn vào trên đầu, người đàn ông này làm sao vừa tỉnh dậy đã động kinh. Hai chữ thần côn này thật đúng là không có phí công gọi.


“Ặc, sao cô lại ở đây.” Đường Nham khiếp sợ mở to hai mắt.


“Vẻ mặt của anh là sao vậy, tôi rất đáng sợ ư. Nếu không phải được nghe nói anh là trẻ mồ côi không có bất kì người thân nào, tôi mới không muốn ở đây chăm sóc cho anh.” Mạc Tiểu Mộc bộ dạng rất không tình nguyện.


“Nếu cô không muốn, xin mời cảnh sát Mạc về nghỉ ngơi đi, tôi có y tá chăm sóc là được rồi.”


Kẹt, cô ta không muốn đợi ở nơi này, còn không muốn ở lại cho mệt sức. Cũng không thể cùng tiểu yêu tinh âu yếm, thật đúng là cảm trở, trong lòng Đường Nham lặng lẽ lẩm bẩm. Hơn nữa, nếu không phải đêm qua tên nhãi Xú đến gây rối, mình cũng sẽ không phải vì cứu cô ta mà bị thương.


“Anh, anh.” Mạc Tiểu Mộc anh cả buổi cũng không biết nói gì, toàn thân giận dữ phát run. Cái tên âm binh này thế mà lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, tình trạng vết thương của cô còn chưa khỏe đã lập tức chạy đến đây chăm sóc. Anh ta rõ ràng một chút cũng không cảm kích, thà rằng để y tá đến chăm sóc chứ không muốn là cô.


Đường Nham mặc kệ cô ta bỗng dưng nổi giận, trực tiếp tựa đầu xoay một bên, thái độ biểu hiện rất rõ ràng.


Tình cảnh bây giờ lập tức trở nên lúng túng, Mạc Tiểu Mộc cảm thấy trên mặt tựa như bị người khác tát một phát nóng rát, mắt đỏ lên lập tức giận dữ chạy ra ngoài.


Sau khi cô ta đi, Tô Thiên ngược lại là thở dài một hơi nặng nề. Trời sinh trên người cảnh sát có một loại chính khí, chuyên khắc chế vật âm tà. Từ khi Mạc Tiểu Mộc đi vào phòng bệnh thì sau đó, cô đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, trên người giống như là bị kim châm đau, báo hại cô phải liên tục tránh ra xa. Mạc Tiểu Nhiên vừa đi, cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút.


Tô Thiên đi vài bước về phía giường bệnh, muốn xem tình hình Đường Nham thế nào. Không chờ đến nơi, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị mở ra.


Lưu Tiểu Niên bộ dạng lo lắng, vẻ mặt ngập tràn nước mắt vọt vào, úp sấp bên người Đường Nham, giọng nghẹn ngào hỏi: “Đường Nham, anh sao rồi.”


Lúc sáng cô ta chuẩn bị đến trường học, đợi cả buổi ở cửa ra vào cũng không thấy Đường Nham. Vừa đến gần nhìn, phát hiện cửa bị khoá từ bên ngoài, cô ta còn tưởng rằng Đường Nham có chuyện gì quan trọng phải làm, đi từ sớm nên cũng lập tức không để ý.


Kết quả buổi chiều lúc bốn năm giờ, cô ta về đến nhà vừa đúng lúc gặp phải cảnh sát đưa tin nhà Đường Nham. Thế nên mới biết được đêm qua anh bị thương ngoài ý muốn, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện.


Trong lòng Lưu Tiểu Nhiên lập tức bị nhéo chặt, sợ Đường Nham có chuyện gì không hay xảy ra, cũng không về nhà mà trực tiếp thuê xe đến bệnh viện.


Vào phòng bệnh, thấy Đường Nham nằm ở trên giường. Nơi bả vai bọc dày đặc một lớp băng gạc, nước mắt vốn đã ngừng chảy lại ào ào chảy xuống một lần nữa.


“Đừng khóc đừng khóc, anh đây không phải là đang không có sao ư.” Nhìn cô gái nhỏ trước mắt khóc chảy nước mắt, trong lòng Đường Nham tan nát, muốn thò tay xoa tóc cô. Kết quả vừa khẽ cử động lập tức cảm thấy đau đớn kịch liệt, lập tức nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.


Còn Tô Thiên thì tức tối cả mặt đều đen. Một cái cản trở vừa mới đi, bây giờ lại có thêm một cái yểu điệu như nước đến, làm mình không thể nhúng vào. Cái tên âm binh này rốt cuộc có cái gì tốt mà có khả năng hấp dẫn nhiều cô gái vây quanh bên cạnh anh ta như vậy.





Chương 47: Tiểu yêu tinh nổi máu ghen rồi!


Đường Nham chỉ lo an ủi Lưu Tiểu Nhiên nên trực tiếp bỏ qua ánh mắt oán niệm của yêu tinh nhà mình.


“Nói bừa, đã quấn băng dày đến như vậy thì vết thương chắc chắn rất nghiêm trọng. Đang yên đang lành sao lại như vậy, em sợ chết khiếp đây này. Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi, còn khó chịu không?” Lưu Tiểu Nhiên lau nước mắt, không ngừng hỏi lung tung.


“Em nhìn đi, không phải tôi đang vẫn đang nói chuyện bình thường với em à? Vết thương ngoài da mà thôi, dưỡng mấy ngày là lành. Nhưng mà bây giờ tôi đúng là cảm giác rất đau đấy.” Đường Nham nhíu mày, làm ra vẻ rất khó chịu.


“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Hay là em đi gọi bác sĩ qua xem thế nào nhé!” Lưu Tiểu Nhiên nghe xong câu đó thì lập tức hoảng loạn, vội vàng xoay người chuẩn bị đi gọi bác sĩ.


“Ôi, không cần không cần đâu, em cứ ngoan ngoãn ở đây là được.” Đường Nham gọi to với cô.


“Nhưng không phải anh đang đau lắm hả? Em lại không giúp được gì cả.” Lưu Tiểu Nhiên hơi tự trách.


“Sao lại không giúp được gì hả? Em qua đây, giúp tôi lau xung quanh miệng vết thương đi, có khi dễ chịu hơn rất nhiều đấy.” Đường Nham nhếch miệng cười một tiếng, dùng ánh mắt nhìn về phía bả vai mình.


Có giảm đau được không thì anh chưa biết nhưng có thể rút ngắn khoảng cách với bà nhỏ này lại là thật.


Bởi vì có miệng vết thương nên Đường Nham không mặc áo, ngoài những nơi bị băng gạc quấn quanh thì da thịt nơi khác đều phơi hết ra ngoài.


“Thật sự được ạ?” Ánh mắt Lưu Tiểu Nhiên lướt qua nửa trên trần trụi của Đường Nham rồi hỏi một cách mất tự nhiên.


“Thử một lần chẳng phải sẽ biết à? Giờ tôi đau lắm ấy, em không muốn giúp tôi sao?” Đường Nham lập tức tủi thân.


“Đương nhiên là không phải, vậy được rồi, để em thử một lần xem!” Lưu Tiểu Nhiên thấy Đường Nham không vui nên vội vàng đồng ý. Cô duỗi bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh xoa nhẹ lên ngực anh, từ từ di chuyển xung quanh băng gạc.


Đường Nham cảm nhận được bàn tay nhỏ mang theo sự ấm áp di chuyển trên người mình. Anh cảm thấy nửa người mình tê rần, vết thương nơi bả vai thật sự không còn đau như trước đó nữa.


Lưu Tiểu Nhiên đặt một tay ở đầu giường, tay khác đặt trên người Đường Nham. Cả người cô biến thành tư thế nửa nằm sấp, đầu cúi thấp xuống, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay cách Đường Nham rất gần.


Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng ở chóp mũi của Lưu Tiểu Nhiên khi cô thở ra, còn có thể thấy cả lông tơ thật nhỏ trên mặt và gương mặt hơi ửng đỏ của cô.


Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức mập mờ, dường như có rất nhiều bong bóng nhỏ màu hồng nổi lơ lửng trong phòng, còn lửa giận của Tô Thiên cũng đã xông tới đỉnh đầu.


Thật là một đôi muốn được giết chồng ngâm vợ!


Cái tên khốn Đường Nham này, mới trước đây còn làm chuyện như thế với mình mà chớp mắt đã tình chàng ý thiếp với những cô gái khác. Đã thế anh ta lại không thèm e dè ở trước mặt mình nữa, thật là quá đáng!


Kỹ thuật bắn của cái gã mặt chữ điền tối qua cũng quá kém, cứ đánh chết anh ta thì tốt rồi để giờ mình khỏi phải nhìn cái cảnh chướng mắt này.


Có lẽ oán niệm của Tô Thiên quá nặng, đến cả Đường Nham đang thoải mái hưởng thụ việc được người đẹp xoa bóp cũng đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng truyền đến từ phía đối diện.


Anh quay đầu nhìn sang, lọt vào trong mắt anh chính là một gương mặt xinh đẹp còn đen hơn cả đáy nồi.


Cmn, vừa quay đầu trêu đùa con bé Lưu thì quên mất Tô Thiên. Lần này thảm rồi, có nhiều em gái cũng là một loại phiền não đấy. Đường Nham thở dài bất đắc dĩ.


Đúng là đáng bị ăn đòn, nếu mà trong thực tế anh nhất định bị kéo ra ngoài xử bắn ba phút mới xong.


“Tiểu Niên này, tôi nằm ở đây một ngày rồi nên bụng trống không, đói kinh khủng. Em tìm giúp tôi chút gì ăn nha!” Đường Nham nghĩ ra một cái lý do để tạm thời đẩy cô bé đi.


Quả nhiên, Lưu Tiểu Nhiên nghe xong câu này thì vội vàng đứng dậy, dặn anh ngoan ngoãn đợi đó đừng lộn xộn rồi chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh để đi tìm đồ ăn.


Đợi sau khi tiếng bước chân biến mất, Đường Nham mới dùng ngón tay gõ gõ mép giường rồi nói với Tô Thiên: “Nào, ngồi ở đây đi!”


“Thôi khỏi, tôi đứng cũng được, dù sao cũng chẳng ai quan tâm. Tôi đâu như một số người có tận mấy hồng nhan tri kỷ, sợ mình bị tủi thân.” Chỉ một câu ngắn ngủi mà đầy mùi axit axetic.


“Ôi chao, ai lại làm vỡ bình dấm chua vậy? Mỗi lần tôi chạm vào cô không phải cô đều muốn chết muốn sống à? Sao nhìn thấy tôi thân thiết với em khác lại bày ra cái vẻ mặt đó. Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, thật sự không hiểu cô nghĩ gì nữa!” Đường Nham im lặng nhếch miệng.


“Anh!”


Tô Thiên vô cùng tức giận. Tên khốn này nhẹ lời tiếc chữ với Lưu Tiểu Nhiên như thế, sao đến lượt mình thì lập tức biến thành người khác vậy nhỉ? Cứ châm chọc khiêu khích mãi.


“Thôi nào, đừng nóng giận mà. Vừa nãy là tôi quên mất cô, xin lỗi nhé, nhanh qua đây ngồi đi. Tôi đã bị thương thành thế này rồi, cô cũng đừng so đo nhiều nữa nha!” Đường Nham khuyên nhủ.


Tô Thiên hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu lại. Sau khi do dự mấy giây, cô vẫn không nhịn được mà làm theo yêu cầu của Đường Nham, ngồi xuống bên cạnh anh.


“Ừm, tiểu yêu tinh ngoan lắm. Tiếp theo thì xoa bóp như cách bé Lưu vừa làm nhé, ông đây sắp đau chết rồi!” Đường Nham dặn dò cô một cách không khách khí.


“Hừ, đau chết cho đáng đời anh!” Tô Thiên ngoài miệng thì không chịu yếu thế nhưng vẫn ngoan ngoãn để tay lên.


Bàn tay nhỏ không xương lạnh buốt lướt qua, giống như cơn gió nhẹ trong ngày hè chói chang vậy. Nó xua tan oi bức trong người, lại giống như gông xiềng có thể giữ đau buốt lại.


Cảm giác trái ngược hoàn toàn với lúc Lưu Tiểu Nhiên xoa bóp.


Chẳng qua đều rất dễ chịu, Đường Nham lập tức cảm thấy mình sắp biến thành Emma, có dàn hậu cung trong truyền thuyết, vậy thì nhận vết thương này cũng đáng!


Qua một lúc lâu, Lưu Tiểu Nhiên mới bưng một tô sứ đi vào. Cô nói với vẻ áy náy: “Trong bệnh viện chẳng còn món gì khác, chỉ có ít cháo loãng thôi. Anh cứ uống hết đi nha, đợi lát nữa em sẽ về nhà hầm ít canh xương mang qua cho anh.”


“Không sao không sao mà, có cháo uống là ngon rồi. Vừa hay bây giờ tôi cũng phải ăn thanh đạm thì vết thương mới nhanh lành. Có điều tôi thế này chắc không tự ăn được, không thì em đút cho tôi đi!” Đường Nham nhìn Lưu Tiểu Nhiên rồi nói với ánh mắt chờ mong.


Tô Thiên ngồi bên khác liếc mắt qua, chửi thầm trong lòng. Hừ, đồ khốn, biết ngay sẽ giả bộ đáng thương mà!


“Đương nhiên em phải đút rồi.” Lưu Tiểu Nhiên nói xong thì để tô sứ qua chiếc bàn bên cạnh rồi cẩn thận đỡ Đường Nham lên, để anh dựa vào đầu giường. Cô còn rất biết ý mà kê thêm cái gối.


Sau khi làm xong, lúc này cô mới bưng tô sứ lên rồi dùng thìa múc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi cho nguội mới đưa tới bên miệng Đường Nham.


Đường Nham nghe lời há miệng nuốt xuống, đây là cháo bình thường nhưng trong lòng anh nó ngon như sơn hào hải vị vậy.


Tô cháo nhanh chóng thấy đáy, lúc này Đường Nham mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.


Lúc vừa tỉnh lại thật sự anh đã đói kinh khủng, bụng có cảm giác như thiêu như đốt, khỏi phải nói là khó chịu đến mức nào.


“Thế nào rồi ạ? Nhất định là chưa no đâu. Anh lót dạ trước đã để em về nấu canh cho anh.” Lưu Tiểu Nhiên nói xong thì đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.





Chương 48: Bây giờ anh có được không?


“Đừng vội, chờ chút đã.” Đường Nham vội gọi cô lại.


“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên nghi hoặc quay đầu lại.


“nhóc con ngốc, cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, trời đã tối rồi, cô lúc này đến nửa đêm không về được đâu, nên không cần, cô về trước nghỉ ngơi đi, đã bận việc ở đây cả nửa ngày rồi, tôi có bác sĩ và y tá chăm sóc, cô không cần lo lắng.” Tay Đường Nham chỉ ra bên ngoài cửa sổ trời đen như mực.


“Sao tôi có thể đi được, để anh một mình ở chỗ này tôi rất lo lắng.” Lưu Tiểu Niên rất kiên trì.


“Ngoan, nghe lời, tôi cũng không cần nhiều người chăm sóc, có bác sĩ và y tá là đủ rồi, em về trước đi, nếu lo lắng thì ngày mai lại đến.” Đường Nham lại khuyên bảo.


Khuyên hết lời, lúc này Lưu Tiểu Niên mới không tình nguyện đồng ý rời đi, lúc phải đi còn bước từng bước cẩn thận, vô cùng không muốn.


“Chậc, tình cảm của em gái này đối với anh khá sâu đậm, lớn lên xinh đẹp như vậy, mà ánh mắt lại kém như vậy.” Tô Thiên khoanh tay trước ngực, lời nói lạnh nhạt.


“Sao lại nói thế, chủ nhân của cô ngọc thụ lâm phong, được người khác thích là điều rất bình thường, mau lại đây, ngồi gần tôi một chút.” Đường Nham vẫy vẫy tay với Tô Thiên.


Lần này Tô Thiên không nhiều lời, rất lưu loát ngồi xuống, sau đó trước ngực cô xuất hiện một bàn tay.


“Anh làm gì vậy?” Tô Thiên hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra.


Vốn dĩ không đụng đến miệng vết thương nhưng Đường Nham lại kêu lên.


“Đau quá, cô làm gì vậy, mưu sát chồng sao?” Đường Nham cau mày, bộ dáng giống như đau thật.


“Ai bắt tự dưng anh lại động tay động chân, tôi cũng không đụng đến miệng vết thương, chắc là không quá đau đúng không?” Nhìn thấy bộ dạng Đường Nham đau đớn, Tô Thiên có chút chột dạ.


“Không đau cô thử xem, sớm biết thế lúc này bảo Lưu Tiểu Niên ở lại, tôi bảo gì cũng ngoan ngoãn nghe lời, cũng không phải chịu tôi này.” Đường Nham hối hận không thôi.


“Anh, quên đi, lần này anh là bệnh nhân nên để cho anh tùy, tùy ý anh, lần này tôi sẽ không phản kháng.” Tô Thiên đỏ mặt cúi thấp đầu, cô không muốn Đường Nham cảm thấy mình không tốt, cũng không muốn bị người phụ nữ kia vượt lên trên mình.


“Thật, lần nào cũng bảo vậy, cứ làm tôi phải tức giận, cô không thể trực tiếp ngoan ngoãn nghe lời như này sao?” Tay Đường Nham lại hướng lên trên, hung hăng xoa nắn, ngoài miệng cũng không buông tha.


“Ô, đau, nhẹ chút, sao anh vẫn biến thái như vậy?” Tô Thiên than thở, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.


“Ha ha, tôi biến thái cô có thích không?” Đường Nham nở nụ cười dâm đãng hỏi.


Tô Thiên liếc anh một cái: “Cho dù tôi nói thích, anh, bây giờ có được không?”


Nói xong còn cố ý nhìn lướt qua nửa người dưới của Đường Nham.


“Giỏi, cô khiêu khích tôi sao?”


Cảm thấy tôn nghiêm đàn ông bị vũ nhục, Đường Nham thở phì phò vươn tay túm cánh tay của Tô Thiên, kết quả không ngờ tới lại đụng vào miệng vết thương, ngay lập tức khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt.


Tô Thiên nhìn anh như vậy, thì cười ha ha, cười đến mức thắt lưng còn không đứng thẳng được.


“Được rồi, nói chuyện chính, cô đỡ tôi đứng lên, thầy muốn đi vệ sinh, đã nhịn một hồi lâu rồi.” Đường Nham bị cười nhạo nên xấu hổ không thôi, nhanh chóng chuyển đề tài.


Tô Thiên vội đứng dậy, tay đỡ sau lưng anh, mới dùng một chút lực, Đường Nham lại kêu lớn.


“Đau, đau, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.”


Miệng vết thương giống như bị rách ra, Đường Nham đau đớn nên trên trán chảy cả một lớp mồ hôi lạnh.


Tay Tô Thiên ngay lập tức cứng lại, không biết nên để anh nằm xuống hay là vẫn tiếp tục giúp đỡ.


“Rất đau sao, có phải đụng đến miệng vết thương không, bây giờ làm sao bây giờ, hay là anh nằm xuống trước đi.”


“Ai ui, con mẹ nó rất đau, muốn di chuyển một chút cũng không di chuyển được, đỡ tôi về chỗ cũ đi.” Đường Nham cắn răng nói.


Tô Thiên lại cẩn thận đỡ anh đến trên đệm, sau mới lo lắng nói: “Anh như thế này không thể di chuyển, muốn đi vệ sinh sao, muốn tìm người đến giúp đỡ không, ngoài cửa phòng bệnh có hai người cảnh sát thay phiên ở đó.”


“Cảnh sát, cảnh sát đứng trước phòng bệnh của tôi làm gì?” Đường Nham vô cùng nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa, cho dù mình có cứu người mà bị thương, nhưng nhóm cảnh sát cũng không cần long trọng như thế chứ, đặc biệt cử người đến trông coi anh, làm giống như là giám thị.


“Tôi cũng không biết, dù sao bọn họ ở đây từ lúc anh vào phòng phẫu thuật, phải tìm một chút trợ giúp đúng không?” Tô Thiên hỏi.


“Giúp cái gì mà giúp, bọn họ vào thì thầy cũng vẫn không thể di chuyển, thôi khỏi, cô đi tìm cái chai nước, tôi giải quyết tạm.” Đường Nham phân phó.


Dùng chai nước thì dùng như thế nào, Tô Thiên lẩm nhẩm trong miệng đến nửa ngày mới phản ứng được, mặt đỏ lên, quăng những suy nghĩ trong đầu ra ngoài, chạy đi tìm chai nước.


Tìm nửa ngày cuối cùng cũng phát hiện một cái cốc nhựa bên cạnh bình nước, Tô Thiên nhanh chóng lấy về phòng bệnh của Đường Nham.


Cũng may bên này là phòng chăm sóc đặc biệt, người vốn cũng không nhiều, bây giờ đã khuya rồi, hành lang càng im lặng hơn, người cảnh sát trông coi đang chơi điện thoại, nên không phát hiện điều kỳ lạ, chính là cái cốc nhựa lơ lửng trong không trung.


“Này, cái cốc này cũng dùng được đúng không?” Đầu Tô Thiên rủ xuống, đưa đồ vật trong tay đến trước mặt Đường Nham.


Được, miệng cốc rộng, dung lượng cũng vừa vặn, miễn cưỡng có thể sử dụng, Đường Nham khá vừa lòng với kết quả lao động của Tô Thiên.


“Nên làm gì cũng không cần tôi dạy chứ, nhanh nên, thầy sắp nhịn chết rồi.”


“A, muốn tôi giúp cái gì sao, không, không được.” Tô Thiên bối rối ngẩng đầu liên tục cự tuyệt, mặt đỏ như sắp chảy ra máu.


“Em gái, nếu thầy không bị thương, cần cô giúp sao, thẹn thùng cái gì, cũng không phải lần đầu, về sau còn phải thân mật tiếp xúc với nó nhiều, nhanh lên nhanh lên.” Đường Nham sắp không nhịn được nữa, không ngừng thúc giục.


“Kia, vậy được.”


Tô Thiên lắp bắp đáp lại, tay xốc chăn lên, bên trong lộ ra hai chân mặc quần bệnh nhân, bàn tay đơ ở giữa không trung mấy giây, sau đó cô cắn răng quay đầu đi, một tay kéo cả quần ngoài lẫn quần lót của Đường Nham xuống.


Em trai nhỏ kiêu ngạo của họ Đường ngay lập tức phơi bày ra bên ngoài.


Ánh mắt Tô Thiên cố gắng đặt vào chỗ khác, sau đó tay run lẩy bẩy cầm cái cốc đưa đến.


“Tách tách.”


Đường Nham giải quyết xong, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái, cả người thoải mái.


Còn Tô Thiên nhanh chóng vứt cái cốc trong tay vào thùng rác, sau đó dùng khí đen trong cơ thể để tẩy rửa hai tay, giống như loại bỏ mùi vị kỳ dị.





Chương 49: Tôi sẽ chăm sóc anh!


Lão Ngô á khẩu không trả lời được, liên quan tới chuyện này ông ta thật sự không có gì hay để phản bác. Lúc đầu ông ta cũng không tin Đường Nham, không biết sao trở thành một câu khuyên răn, chuyện lại phát triển theo đúng như Đường Nham nói.


Nghĩ tới đây Lão Ngô trợn mắt trừng Mạc Tiểu Mộc bên cạnh, đều do con bé này hết. Ông ta đã bảo cô ta ngoan ngoãn đợi trong cục, cô ta lại dám không nghe lời chạy ra ngoài, còn to gan ra tay cứng đối cứng với nghi phạm. Phải biết là lúc ấy kẻ kia cầm súng đang uy hiếp con tin đâý, thật đúng là không hiểu chuyện. Giờ thì hay rồi, cô ta khiến ông ta phải cúi đầu nói chuyện với người khác.


Mạc Tiểu Mộc bị ánh mắt cảnh cáo này đâm cho co rúm, chột dạ cúi đầu. Cô ta cũng là tốt bụng hỗ trợ thôi, nếu không phải người đàn ông kia phản ứng nhanh thì cô ta đã đắc thủ rồi. Ôi, nói tới nói lui vẫn là thực lực của cô ta không đủ, cũng không có gì để oán trách.


“Chuyện kia anh đoán không lầm đâu, là chúng tôi thua. Tạm thời không đề cập tới bản án của Tô Thiên, nhưng vụ án này có ảnh hưởng lớn nên chúng tôi sẽ nói cho anh tình hình điều tra, đến lúc đó hi vọng anh phối hợp thật tốt. Trong cục còn rất nhiều việc, tôi không quấy rầy nữa. Tiểu Mộc, chăm sóc anh Đường cho tốt đấy. Người ta vì cứu cô mới bị thương, đừng vì chút chuyện nhỏ đã hờn dỗi bỏ đi.” Lão Ngô đứng dậy dặn dò Mạc Tiểu Mộc.


“Là anh ta không biết điều!” Mạc Tiểu Mộc phản bác, nhưng sau khi ánh mắt của cô ta chạm phải vẻ mặt nghiêm túc của Lão Ngô thì khí thế lập tức xìu xuống. Cô ta lẩm bẩm nói một câu biết rồi.


Chờ Lão Ngô ra khỏi phòng bệnh, Mạc Tiểu Mộc mới ngồi xuống ghế với vẻ mặt không vui.


“Ôi, tôi nói này, nếu cô thật sự không muốn ở đây thì cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không tố cáo với đội trưởng của các cô đâu.” Đường Nham thấy cô ta không vui thì đề nghị.


Mặc dù nhìn cô bé xinh đẹp này cũng vui tai vui mắt, nhưng dưa hái xanh không ngọt. Dáng vẻ không tình nguyện của cô ta thật khiến người khác không thoải mái.


“Tôi vẫn biết có ơn thì phải trả, cảnh sát tôi có mệt cũng sẽ chăm sóc anh mấy ngày, chờ anh được xuất viện thì chúng ta cũng thanh toán xong. Về sau ai đi đường nấy, tốt nhất vĩnh viễn đừng có gặp nhau.” Mạc Tiểu Mộc thở phì phò nói.


“Thật sự không cần cô cảnh sát hao tổn nhiều tâm trí vậy đâu, tôi sẽ chăm sóc vết thương của Đường Nham. Hơn nữa với tình huống lúc ấy, tôi nghĩ cho dù không phải cô thì anh ấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi, cho nên cảnh sát Mạc không cần để ở trong lòng đâu.” Cô bé Lưu vẫn luôn im lặng ngồi trong góc đột nhiên mở miệng.


“Không được, tôi cũng có nguyên tắc, với cả giờ tôi mà đi thì đội trưởng của chúng tôi nhất định sẽ mắng chết tôi. Tôi biết cô là bạn gái của anh ta nên đừng sợ, tôi đâu có định cướp người đàn ông của cô!” Mạc Tiểu Mộc liếc cô bé Lưu, lạnh lùng nói.


Lưu Tiểu Nhiên bị những lời này của cô ta làm nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, môi cô giật giật nhưng lại không biết nên nói gì.


Mình có ý tốt khuyên cô ta, sao cái người này lại có thể nói như vậy? Thật là, ai sợ cô ta cướp chứ? Hừ, Đường Nham sẽ không thích loại con gái dữ dằn này đâu!


Đường Nham nhận ra bầu không khí giữa hai cô ấy không thích hợp nên vội vàng hoà giải.


“Được rồi, Tiểu Niên, cô ta thích thế nào thì kệ đi, đừng để ý đến cô ta nữa. Nào, mới sáng sớm em đã mang đồ đến cho anh ăn, nhất định đã tốn rất nhiều tâm tư. Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, tối qua anh ngủ không ngon nên muốn ngủ bù.”


Anh nói xong thì thận trọng rúc vào trong chăn.


“Ừm, vậy anh nhanh nghỉ ngơi đi!” Lưu Tiểu Nhiên nghe lời gật đầu, không để ý tới Mạc Tiểu Mộc nữa. Cô giúp Đường Nham vén góc chăn rồi ngồi ở đầu giường nghịch điện thoại.


Mạc Tiểu Mộc lại bị phớt lờ nên tức đến mức toàn thân phát run. Tên đàn ông thối này có cái gì tốt chứ? Được thôi, không chấp nhặt với anh ta nữa, chỉ cần làm vết thương của anh nhanh khỏi là cô ta có thể vạch rõ giới hạn với anh rồi.


Đúng, không phải nói ăn gì bổ nấy sao? Mình đi kiếm huyết heo, xương sườn gì đó để nấu canh, nói không chừng có thể làm anh ta khỏi nhanh hơn.


“Này, cô trông ở đây trước, tôi đi làm chút gì cho anh ta ăn.” Mạc Tiểu Mộc ném lại câu đó rồi thản nhiên rời đi.


Câu này của cô ta khiến Lưu Tiểu Nhiên cạn lời một lúc lâu. Chẳng qua cô ta đi cũng tốt, tránh cho hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ không được tự nhiên.


Trên đường về nhà, Mạc Tiểu Mộc cố ý vòng quanh chợ mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị tự tay nấu canh.


Trước đây lúc còn ở trường cảnh sát, cô ta là kiểu con gái mạnh mẽ nên chưa từng học qua nấu ăn gì đó. Bây giờ đi làm rồi, có đôi khi cô ta sẽ nấu một hai lần, có điều cũng chỉ giới hạn mấy món như cà chua xào trứng, mà mùi vị còn rất bình thường. Về phần nấu canh thì cho tới bây giờ cô ta chưa từng nấu qua.


Chẳng qua Mạc Tiểu Mộc nghĩ rằng, dù sao bây giờ đã có rất nhiều tài liệu trên mạng, tải đại một cái rồi làm theo là được. Có lẽ cũng không quá khó khăn, cho nên cô ta mới đánh bạo định tự mình làm.


Bận luống cuống tay chân một lúc Mạc Tiểu Mộc mới giải quyết xong nồi canh một cách khó khăn, nhưng nhìn thấy tác phẩm của mình, cô ta vừa kích động lại vừa vui. Cô ta nhanh chóng bỏ hộp để mang đến bệnh viện, muốn khiến Đường Nham mở mang kiến thức về tay nghề của mình, ngay cả đống lộn xộn trong phòng bếp cũng không kịp thu dọn.


Lúc này đã hơn mười một giờ trưa, Đường Nham vừa tỉnh dậy thì bụng lại đói. Lưu Tiểu Nhiên đang định đến phòng bếp bệnh viện xem có gì ăn không thì đúng lúc Mạc Tiểu Mộc đẩy cửa đi vào.


Hai cô gái cứ thế chạm mặt nhau.


“Ủa, cô định đi đâu?” Mạc Tiểu Mộc tò mò hỏi.


“À, Đường Nham đói nên tôi xuống phòng bếp bệnh viện lấy chút đồ ăn.” Lưu Tiểu Nhiên nói.


“Không cần, không cần đâu, tôi nấu xong rồi đây. Này, cô cho anh ta ăn đi!” Mạc Tiểu Mộc đưa hộp cơm trong tay tới.


“Cái này, không hay lắm!” Lưu Tiểu Nhiên hơi do dự.


“Đừng từ chối nữa, nhanh lên đi. Tôi chỉ muốn anh ta bổ sung thêm chút dinh dưỡng, dưỡng thương thật tốt, như thế tôi cũng được giải thoát.”


Đối phương đã nói thành khẩn như thế, Lưu Tiểu Nhiên cũng không tiện từ chối nữa. Dù sao đồ cũng đã làm xong, cô cứ tự nhiên nhận thôi. Cô bỏ cơm canh trong hộp ra chén rồi đút cho Đường Nham ăn.


Đường Nham cúi đầu nhìn nước canh đen sì trước mặt, đột nhiên có loại cảm giác xấu mới nhịn không được mở miệng nói: “Này, canh gì đây? Sao lại có màu này? Cô sẽ không cố ý bỏ thêm gia vị gì vào bên trong đấy chứ?”


“Tôi là cảnh sát nhân dân chính trực đấy, sao có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu được? Trong này bỏ rất nhiều thứ ích khí bổ huyết, tốn rất nhiều tiền. Anh đừng nhặt xương trong trứng nữa!” Mạc Tiểu Mộc đen mặt nói. Thành quả mà mình bận bịu cho tới trưa mới làm ra lại bị người ta nhìn thoáng qua đã bác bỏ, là ai cũng sẽ không vui thôi.


Đường Nham nghĩ, mặc dù tính tình của cô gái này xấu nhưng cũng là người tốt, chắc sẽ không nhàm chán đến vậy. Mình cứ bám lấy người ta không buông thì có hơi quá đáng, được rồi, vậy cứ nếm thử tài nghệ của cô nàng xem thế nào.


Đường Nham vừa há miệng nuốt một thìa cạnh thì sắc mặt lập tức thay đổi.





Chương 50: Bùa định hồn


“Sao rồi sao rồi, ăn được không” Mạc Tiểu Mộc thấy vẻ mặt không thích hợp của Đường Nham, vội tiến lại tò mò hỏi.


“Phốc”


Đường Nham khom lưng phun ra toàn bộ, Lưu Tiểu Nhiên nhanh chóng đặt cái bát trong tay sang một bên, vỗ nhẹ vào lưng anh, lo lắng hỏi: “Sao vậy”


“Cô, cô làm cái gì vậy, khó ăn quá đi, rốt cuộc là muốn làm cho tôi mau khỏe lại hay là muốn bệnh của tôi nặng thêm vậy” Đường Nham cau mày nói, anh thề, đây thực sự là thứ khó ăn nhất anh từng nếm qua.


“A, không thể nào, rõ ràng là tôi đã làm theo hướng dẫn trên Baidu rồi mà, sao có thể như vậy được” vẻ mặt Mạc Tiểu Mộc nghi ngờ, tự mình cầm bát trên bàn uống một ngụm, chưa được một giây đã phun ra.


Đm, sao lại khó uống như vậy, vị vừa chát vừa mặn, còn có mùi tanh.


“Hừ, bản thân mình cũng không uống nổi, rốt cuộc cô thả cái gì vào đó vậy hả” Đường Nham không nói gì chỉ hỏi.


“Tôi chỉ cho đồ gia vị, cẩu kỷ, gừng, và một con cá chép, không có gì khác lạ” Mạc Tiểu Mộc nhớ lại nguyên liệu nấu ăn của mình, đều bình thường cả mà, sao hương vị lại biến thành như vậy được.


Cô ta đã làm từng bước theo hướng dẫn trên mạng, đầu tiên làm sạch cá rồi bỏ vào nồi, khoan đã, làm sạch, cô ta nhớ cá mua về là cá sống, chưa có xử lý qua.


A… tiêu rồi, quên mổ bụng cá ra, thảo nào mùi lại quái dị như vậy… Mạc Tiểu Mộc hung hắng nhéo cánh tay mình một cái, hối hận không thôi, chỉ vì một lần bất cẩn mà mọi công sức từ buổi sáng đều vô ích, còn náo loạn vừa ra ngoài cười to nói.


Mạc Tiểu Mộc nhất thời cũng không dám nhìn hai người ở đây, chột dạ ngồi sang một bên, chuyện này thật xấu hổ làm sao.


Lưu Tiểu Niên lấy khăn tay lau khóe miệng cho Đường Nham, sau đó khuyên nhủ nói: “Quên đi, canh đã không uống được thì cứ để sang một bên đi, tôi đến căn tin mang chút đồ ăn cho anh”


Nói xong liền xoay người rời đi, phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại một nam một nữ im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ.


Đường Nham cảm thấy có chút không được tự nhiên, nên chủ động mở miệng tìm đề tài để nói: “A, tối hôm đó người cưỡng ép tôi cũng bị thương, anh ta sao rồi, vết thương có nghiêm trọng không”


“Anh vẫn chưa biết à, tôi cứ nghĩ hai đồng nghiệp bên ngoài đã nói với anh rồi, lúc đó người đàn ông kia đứng ở vị trí không tốt, viên đạn đúng lúc bắn vào giữa lưng anh ta, sau khi đưa đến bệnh viện đã không qua khỏi, thi thể vẫn còn nằm ở nhà xác, nếu anh ta giơ tay chịu trói sớm hơn một chút thì đã không đi đến kết cục thế này.” Mạc Tiểu Mộc thở dài một hơi, có chút thương cảm.


Đây là mạng người đầu tiên kể từ khi cô ta theo nghề cảnh sát tới nay, căn bản là không thể dễ dàng tiêu tan được,


Chết rồi à, rất đáng thương, có điều so với mình mà nói thì đây lại là chuyện tốt, tay Đường Nham gõ nhẹ lên mép giường, có chút đăm chiêu thầm nghĩ.


Người đàn ông mặt chữ điền kết thúc sinh mệnh với phương thức này, chắc chắc là vô cùng không cam lòng, oán khí bên trong hồn phách cũng rất dễ dàng phải lưu lại mãi, hơn nữa căn cứ vào phân tích thời gian, cho dù hồn phách của anh ta thật sự xuất hiện nhưng nghĩ đến sức mạnh cũng không được ổn định, hẳn là vẫn còn ở gần thi thể của chính mình.


Cửa hàng hợp tác cùng Trương Lương mới bước vào giai đoạn triển khai, lúc này trong tay đúng là không có gì, nếu có thể bẳt được linh hồn của người đàn ông mặt chữ điền, ra sức dạy dỗ một phen, nhất định anh ta sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực, khà khà, thực sự là ông trời cũng đang giúp mình mà, không phải mà vô duyên vô cớ lại được cho một cơ hội tốt như vậy đâu.


Xem ra phải nhanh chóng hành sự, bằng không sẽ bỏ lỡ cơ hội này, chờ đến khi sức mạnh linh hồn của người đàn ông mặt chữ điền đã được củng cố, đến lúc đó bắt được anh ta cũng rất phiền phức.


Lúc này, Lưu Tiểu Niên đúng lúc trở về với gói đồ ăn, Đường Nham buộc lòng phải dừng ý định này lại.


Thức ăn trong căn tin bệnh viện vẫn là cháo và đồ ăn kèm, không dầu không mỡ nhưng lại phù hợp cho người bệnh, Lưu Tiểu Niên cố ý mua thêm một phần cho Mạc Tiểu Mộc, còn mình thì bưng bát đưa cho Đường Nham trước.


Nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp ngươi nông ta nông như vậy, Mạc Tiểu Mộc cảm thấy cả người không được tự nhiên, nên bưng đồ ăn ra của cùng ăn với đồng nghiệp bên ngoài.


Lúc chiều, Mạc Tiểu Mộc kiên trì muốn ở lại phòng bệnh giúp đỡ chăm sóc Đường Nham, có thể vì lúc trước náo loạn thành trò cười, cho nên lần này cô ta phá lệ để tâm cẩn thận, không còn chỉ tóc bay đã phát cáu, ngược lại làm cho cách nhìn của Đường Nham về cô ta thay đổi không ít.


Đợi đến tối, dưới sự trợ giúp của miệng lưỡi ba tấc không lạn của Đường Nham, thành công lừa được hai cô gái rời đi, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, có người ở bên cạnh trông chừng, chắc chắn là không dễ hành sự, cho nên mới khiến mấy cô gái đi trước, sau đó gấp rút thả Tô Thiên từ trong hồ lô nhỏ ra ngoài.


Sương mù màu đen trong hồ lô bay ra ngoài, ở giữa không trung thì thay đổi, ngưng tụ thành một thân ảnh xinh đẹp, mỗi lần xuất hiện đều có thể làm cho người ta cảm thấy kinh diễm khác thường.


Tô Thiên thư thư phục phục duỗi thắt lưng mệt mỏi, vui sướng nói: “Ai cha, cuối cùng đã có thể ra ngoài hít thở không khí, bên trong tối ôm chán muốn chết”


“Tủi thân cho cô rồi, nhưng mà chuyện này cũng không có cách nào, nếu cô ra ngoài vào ban ngày sẽ rất hao tổn hồn lực, chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, chờ sau này sức mạnh được tăng cường rồi thì sẽ không phải lo lắng về chuyện này nữa” Đường Nham khuyên giải nói.


“Biết rồi, tôi chỉ không vui nên oán trách một chút thôi, thương thế của anh sao rồi” Tô Thiên thân thiết hỏi.


“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, bây giờ tôi có thể di chuyển cơ thể trong một phạm vi nhỏ, lại đây, tôi có chuyện vô cùng quan trọng phân phó cô đi làm.” Đường Nham vẫy vẫy tay với Tô Thiên.


“Chuyện gì vậy”


“Còn nhớ rõ người đàn ông mặt chữ điền đã bắt cóc tôi đêm đó không, tôi nghe Mạc Tiểu Mộc nói anh ta đã chết rồi, thi thể đang được đặt ở nhà xác của bệnh viện, hồn phách của anh ta chắc chắn cũng được giấu ở đó, trong tay tôi là Trương bùa định hồn, cô hãy bí mật đi dán lá bùa Trương này lên cửa nhà xác, nhất thiết không để ai phát hiện, làm như vậy có thể tạm thời vây khốn hồn phách của anh ta, chờ thương thế của tôi đỡ hơn, tôi sẽ đi thu thập anh ta” trong mắt Đường Nham xẹt qua một tia lạnh lùng.


“Ờm, nhà xác, nơi đó, nơi đó đều là thi thể, rất đáng sợ, tôi, tôi không dám đi. . .” Tô Thiên lắp bắp nói.


“Ai, cô đều là ma, có gì đáng sợ đâu chứ, hơn nữa, năng lực hấp thu trên người cô rất mạnh, bây giờ ma quỷ bình thường thấy cô trốn còn chưa kịp, sao còn dám di trước tiếp cận chứ, thật là, lá gan cũng nhỏ ghê, lấy khí phách lúc tính toán chủ và thợ ra đi, nghe lời, nhanh lên” Đường Nham thúc giục.


“Được rồi”


Tô Thiên do dự một hồi lâu mới không tình nguyện cầm lấy lá bùa đi ra cửa, tuy nói là bây giờ cô đã biến thành ma, nhưng những thứ nên sợ thì vẫn sợ thôi.


Hành lang ban đêm yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có y tá trực ban tuần tra qua lại, mà cô ấy cũng không nhìn thấy sự tồn tại của Tô Thiên, nên quỷ muội cứ như vậy nghênh ngang đi đến nhà xác.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom