• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 121-125

Chương 121: Trói buộc bằng pháp luật


“Không phải chúng ta đã biết những điều này từ lâu à. Cô đừng để ý đến những thứ này có được hay không? Phải phân rõ trọng điểm chứ, xem thử người đàn ông kia có để lại đầu mối gì hoặc thứ gì, chôn thi thể ở đâu, đây mới là quan trọng.” Đường Nham cạn lời, nói. Có thời gian tức giận thì còn không bằng nhanh tìm ra đầu mối, báo cảnh sát trói tên khốn kia bằng pháp luật.


“À, quên mất chuyện này. Tôi xem thử lần nữa xem.” Mạnh Mộng lúng túng vỗ đầu. Mình thật sơ ý, quên mất chuyện quan trọng rồi.


Mạnh Mộng nhắm mắt lại lần nữa, trong đầu xuất hiện cảnh tượng lúc trước. Lần này cô nghiêm túc xem xét cẩn thận một lần, phát hiện lúc người đàn ông kia chôn xác Thôi Giai Giai thì không cẩn thận làm rơi điện thoại trong túi vào bụi cỏ. Có thể là lúc đó quá căng thẳng nên anh ta không để ý tới chuyện này, chôn xác xong thì bối rối lái xe rời đi.


“Sao? Có phát hiện gì không?” Đường Nham thấy Mạnh Mộng mở mắt ra thì vội vàng hỏi.


“Anh chờ một chút, tôi tìm một thứ.”


Mạnh Mộng ném lại một câu rồi xoay người đi theo cảnh tượng trong trí nhớ, tới chỗ người đàn ông kia làm rơi điện thoại, nghiêm túc mà tìm kiếm một lúc, quả nhiên phát hiện chiếc iphone 7 trong một bụi cỏ. Cô ta vội vàng hào hứng kích động mà chạy về, nói với Đường Nham: “Anh…Anh nhìn cái này đi. Đây là điện thoại tên đàn ông thối đó làm rơi, cách đó không xa là nơi chôn xác Thôi Giai Giai. Có chứng cứ này là có thể chứng minh anh ta thực sự đi tới đây. Tới lúc đó bất kể thế nào anh ta cũng không rửa sạch được nghi ngờ.”


“Đúng là giỏi.” Đường Nham khen ngợi một câu, sau đó cầm lấy điện thoại. Có chứng cứ xác thực này thì sợ gì tên kia chối quanh nữa.


Sau đó, mấy người rời khỏi đó. Trên đường về, Đường Nham đội mũ và đeo khẩu trang, ngụy trang một chút rồi tìm một công ty chuyển phát đưa điện thoại và một phong thư tố cáo, dănh dò chuyển phát viên đưa tới cục cảnh sát.


Bên trong viết mình là một người bình thường, không cẩn thận phát hiện một thi thể và một chiếc điện thoại ở nơi hoang vắng, vì sợ chọc phải chuyện rắc rối cho nên mới dùng cách này để báo cảnh sát nhờ giúp đỡ. Trong thư còn miêu tả kỹ càng vị trí của thi thể.


Anh chỉ có thể làm được những việc này, tin rằng khi cảnh sát thấy thư báo tin sẽ lập tức phái người qua kiểm tra. Chuyện sau đó thì dễ hơn nhiều, tìm hiểu nguồn gốc xong là nhất định có thể tìm thấy người đàn ông kia. Anh chỉ cần lặng lẽ đợi kết quả là được rồi.


Quả nhiên, vài ngày sau Đường Nham thấy một tin tức trên trang mạng, nói là có một phú nhị đại vì tình mà sát hại bạn gái của mình, còn chôn xác, hành vi vô cùng tồi tệ, đã bị bắt đi theo luật, đang chờ điều tra thêm một bước nữa. Dựa vào dáng người cao gầy của cô gái, tuy mặt bị làm mờ nhưng anh có thể nhận ra người đó chính là Thôi Giai Giai. Rốt cuộc thấy kết quả chắc như đinh đóng cột, lúc này anh mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.


Anh đưa tin tức này cho Thôi Giai Giai đọc, cô bé bỗng khóc òa lên, trong lòng mờ mịt, hơi không biết phải làm sao. Tuy người xấu đã bị đưa ra công lý rồi nhưng cuối cùng tính mạng cô không lấy lại được. Nếu bố mẹ biết chuyện này, không biết sẽ đau lòng tới mức nào.


Vì vậy Đường Nham còn đặc biệt dẫn cô đi gặp bố mẹ của mình một chút. Hai người già mái tóc hoa râm khóc đến chết đi sống lại trong nhà xác cục cảnh sát như thể bị lấy mất nửa cái mạng khiến Thôi Giai Giai nhìn mà đau lòng không thôi. May mà trong nhà người đàn ông kia khá giàu, vì để giảm bớt chút tội lỗi nên bồi thường cho bố mẹ Thôi Giai Gia một số tiền lớn. Cuộc sống nửa đời sau của hai cụ cuối cùng cũng được bảo đảm.


Tất cả nguyện vọng đã được hoàn thành, Thôi Giai Gia trở thành con nô lệ quỷ thứ năm của Đường Nham như khế ước nô lệ quỷ đã ký kết.


Sau đó thì qua một thời gian sống yên tĩnh. Ban ngày Đường Nham ngọt ngào ở bên cô nhóc nhà mình, buổi tối bắt đầu dạy dỗ hai con nô lệ quỷ Thôi Giai Giai và Tiếu Vi Vi mình mới có.


Những ngày này sống thoải mái dễ chịu còn hơn thần tiên.


Nhưng ngày nào đi học cũng phải chen chúc trên xe buýt có hơi không thuận tiện. Đường Nham nghĩ dù sao mình cũng đã đứng vào hàng ngũ có tiền, không bằng mua chiếc xe để đi, vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian. Vì vậy anh tìm thời gian rảnh, đi với Lưu Tiểu Nhiên vào cửa hàng chuyên kinh doanh xe hơi ở nội thành.


Khi đi ngang qua một cửa hàng 4S, Đường Nham bỗng dừng bước.


“Sao thế?” Lưu Tiểu Nhiên hỏi đầy nghi ngờ.


“Hình như cửa hàng này hơi không đúng lắm.” Đường Nham gật đầu, như có điều suy nghĩ ní.


“Em thấy rất bình thường, có điều hơi ít khách chút. Hai cửa hàng chúng ta vừa đi kia đầy ắp cả người, ở đây lại vắng lặng. Có điều em thấy cách trang hoàng của cửa hàng này về kết cấu cũng đều rất mới lạ, sao không có khách nhỉ?” Lưu Tiểu Nhiên nghiêm túc quan sát cửa hàng kia một lúc, tò mò nói.


Đó là một cửa hàng chuyên kinh doanh xe ô tô cỡ lớn, mà nhãn hiệu bày bán là nhãn hiệu nước ngoài rất nổi tiếng. Theo lý thuyết thì hẳn khách vào xem phải rất nhiều mới đúng nhưng đứng bên ngoài nhìn hồi lâu, Lưu Tiểu Nhiên phát hiện người đi ngang qua không ít nhưng không có mấy người đi vào. Dù có người bước vào thì chỉ hai phút sau đã lập tức chạy ra. Nhìn thế thì đúng là có chỗ không đúng.


“Trong cửa hàng này có hắc khí lờ mờ tỏa ra. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn có chuyện tà môn gì rồi. Đi thôi, chúng ta vào xem một chút.” Đường Nham nói.


“Chao ôi, anh đã nói tất cả không bình thường thì chúng ta vào trong làm gì? Nhỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?” Lưu Tiểu Nhiên níu chặt ông tay áo Đường Nham, chần chừ nói, trong mắt cô có sự sợ hãi.


“Có câu là gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ. Vừa hay đây là mục đích tôi làm phong thủy. Nếu đã phát hiện có cái gì không đúng thì chắc chắn phải dò xét một lần mới được. Em yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thực lực của người đàn ông của em rất lợi hại.” Đường Nham nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ dỗ dành.


“Vậy được.” Nghe Đường Nham nói thế, Lưu Tiểu Nhiên cũng không tiện phản bác gì nữa, đành phải đồng ý đi vào cửa hàng xe hơi kia với anh.


“Xin chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?”


Vừa thấy có khách vào, em gái bán hàng xinh đẹp vội vàng cười khẽ nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi, dẫn hai người vào cửa hàng. Cô ta đã đi làm ở đây lâu rồi, tiền lương trích từ phần trăm tiêu thụ nhưng gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà ngay cả nửa cái xe trong cửa hàng cũng không bán được, làm hại lương tháng trước của cô ta không được bao nhiêu, suýt chút nữa thì cả tiền phòng cũng không trả nổi. Phải biết rằng trước kia lương mỗi tháng đều hơn năm con số, đúng là quá không bình thường. Nếu không bán được xe nữa, tháng này cô ta lại khó khăn rồi cho nên lúc này thấy có người vào, cô ta tích cực xúc tiến cuộc mua bán này.





Chương 122: Cửa tiệm kỳ lạ


“À, tôi và bạn gái muốn mua một chiếc xe cho nên vào đây xem một chút.” Đường Nham thuận miệng nói, sau đó lơ đãng dùng mắt quét một vòng trong cửa hàng. Bây giờ anh đã học thông minh, lần nào trước khi ra khỏi cửa cũng thay đổi mắt thông linh để đề phòng xảy ra tình huống bất ngờ, cho nên bây giờ mới có thể nhìn thấy rất rõ khí vận phân bố ở đây.


Đường nét khí vận trong cửa hàng phân bố cũng được coi là đơn giản, có thể nhìn ra được phong thủy lúc trước cũng không tệ. Có điều bây giờ lại xen lẫn rất nhiều hắc khí lờ mờ khiến khí vận vốn bình thường tiêu tán đi hơn một nửa cho nên việc làm ăn của cửa hàng này mới không tốt, vẫn tán tài. Liếc nhìn đại khái kết cấu phong thủy, Đường Nham phát hiện cũng không có vấn đề gì. Như vậy không biết nguyên nhân tạo thành hiện tượng này là từ đâu tới.


“Xin hỏi anh muốn mua loại xe nào, giá khoảng bao nhiêu, có vừa ý phong cách nào trước đó không? Trong cửa hàng chúng tôi có một chiếc xe hơi nhãn hiệu S, tính năng hao dầu và giá cả khá ưu việt. Anh có hứng thú xem một chút không?” Em gái bán hàng chỉ vào một chiếc xe hơi cách đó không xa, giới thiệu nhiệt tình.


Lưu Tiểu Nhiên nhìn theo tay cô ta chỉ, chỗ đó có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, tạo hình đại khí hùng vĩ, thoạt nhìn vô cùng đặc biệt, khiến mắt con người ta tỏa sáng. Trong lòng cô vừa động, đi tới ngay, muốn xem chiếc xe kia một cách cẩn thận.


Kết quả cô vừa bước qua thì lập tức cảm thấy không thích hợp. Bên cạnh chiếc xe kia lạnh buốt như thể nhiều máy điều hòa cùng phả vào, cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu thẳng vào trong lòng khiến lòng người ta phát lạnh như thể có thứ gì sởn tóc gáy đang nhìn mình chằm chằm. Lưu Tiểu Nhiên không kiềm được mà run lên, lùi lại vài bước theo bản năng, vừa hay va phải Đường Nham đang đi tới.


“Sao thế?” Thấy mặt Lưu Tiểu Nhiên bỗng trắng bệch, Đường Nham căng thẳng hỏi. Vừa rồi còn tốt, sao lại biến thành thế này, chẳng lẽ bị bệnh gì rồi à?”


“Đường Nham, hay là chúng ta đi đi, đi cửa hàng khác xem một chút. Ở đây quá không được bình thường, em sợ không dám qua.” Lưu Tiểu Nhiên nắm chặt tay Đường Nham, căng thẳng mà nói. Đôi mắt chớp chớp nhìn anh dường như rất sợ hãi.


Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cô bé nhà mình lạnh buốt và cơ thể khẽ run, Đường Nham cau mày, nhìn về phía chiếc xe màu đen cách mình chỉ vài bước.


Anh cũng đã cảm giác được chỗ đó không bình thường. Bây giờ xem ra khách vào cửa hàng này đều là vì nhìn chiếc xe này xong, cảm thấy khó chịu mới vội vàng rời khỏi, không biết ở đó có cất giấu thứ gì không? Đường Nham cất bwóc định bước lên nhìn.


“Trời ơi đừng đi. Hay là chúng ta đi đi.” Lưu Tiểu Nhiên chặn anh lại. Cô có thể cảm giác được chỗ đó khác thường cho nên không muốn Đường Nham đi để dính vào nguy hiểm.


“Thưa cô, đừng đi vội, đã tới đây rồi thì đi xem thử một chút đi. Không đi cũng không sao. Tính năng chiếc xe mới này của chúng tôi quả thực vô cùng tốt. Nếu bỏ lỡ thì chẳng phải là thật đáng tiếc sao.” Em gái bán hàng thấy Lưu Tiểu Nhiên định nửa đường bỏ cuộc thì sợ lại lỡ mất cuộc mua bán này nên vội vàng khuyên bảo.


“Không sao, không phải đã nói rồi à, nhất định phải tin tưởng tôi. Ngoan, em đứng ở đây, tôi đi xem một chút.” Đường Nham cho Lưu Tiểu Nhiên một ánh mắt yên tâm, ý bảo cô đừng sợ rồi xoay người đi tới trước chiếc xe kia.


Thân xe mới tinh tỏa sáng, bề ngoài đại khí, đúng là một chiếc xe tốt khiến người ta nhìn vô cùng thích. Có điều đứng cạnh chiếc xe này khiến trong lòng người ta vô cùng khó chịu, tự nhiên nảy sinh suy nghĩ lùi bước.


“Chao ơi, điều hòa nhà cô mở quá thấp rồi có phải không? Sao tôi cảm thấy ở đây lạnh buốt vậy.” Đường Nham lơ đãng nói với em gái bán hàng.


“Không, không có. Ngay cả điều hòa trong cửa hàng tôi cũng không mở. Không tin anh đi xem thử xem.” Em gái bán hàng chỉ vào đèn hiển thị đã tắt trên điều hòa, nói.


“Ôi, vậy thì kỳ lạ quá, sao lại lạnh như thế nhỉ. Bên ngoài nhiệt độ rất cao, theo lý thuyết thì trong cửa hàng rất nóng mới đúng.” Đường Nham hơi có cảm giác nghĩ mãi không xong.”


“Chuyện này…Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Trước kia còn rất bình thường, từ khi Tiểu Lan đi thì ở đây càng ngày càng lạnh. Bây giờ ngay cả điều hòa không mở mà cũng rất mát mẻ.” Em gái bán hàng nói với vẻ mặt không giải thích được.


Tiểu Lan? Tiểu Lan là ai? Lòng Đường Nham vừa động, định hỏi vài câu.


Đúng vào lúc này, bỗng một người đàn ông thân hình cao lớn uy mãnh, ngũ quan đoan chính, vác một thùng nước tinh khiết bước từ ngoài cửa hàng vào.


“Ôi, anh Tôn, sao hôm nay mang nước tới sớm thế.” Người bán hàng chào hỏi, nói.


“Ừm, đến khá sớm.” Người đàn ông kia ném lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài, thái độ vô cùng lạnh nhạt, ngay cả đầu cũng không chuyển động.


“Thật là, lại là người tính tình kỳ lạ này.” Em gái bán hàng mất hứng, lẩm bẩm một câu. Dáng dấp người đàn ông này rất đẹp mắt, con người cũng kiên định giỏi giang, chỉ có điều tính tình lạnh nhạt chút.


“Ai thế?” Đường Nham bỗng hỏi một câu.


“À, bảo vệ của cửa hàng chúng tôi.” Người bán hàng vô thức thốt ra.


Vệ sỹ à? Đường Nham lẩm bẩm một câu. Anh thấy được hai luồng hơi thở nồng đậm trên người người đàn ông này, một là quỷ khí, một là tà khí, ở giữa còn quấn quanh ánh sáng màu vàng mờ mờ. Ba loại khí thể đan vào nhau, hình thành thế kiềm chế. Đây là lần đầu tiên anh thấy tình huống này. Tuy không biết nguyên nhân cụ thể tạo thành nhưng e rằng bí mật trên người người bảo vệ này không ít.


“Thưa anh, anh cảm thấy chiếc xe này như thế nào? Nếu anh định mua thì tôi có thể ưu đãi cho anh nhiều hơn chút.” Em gái bán hàng thấy Đường Nham rơi vào suy nghĩ còn tưởng rằng anh đang nghĩ có nên mua không nên vội vàng tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ.


“Đúng là xe không tệ có điều mua một chiếc xe cũng là chuyện rất quan trọng. Tôi phải xem nhiều hơn chút mới được.” Đường Nham dứt lời, cất bước đi tới phía chiếc xe, giả vờ quan sát tiếp.


Đương nhiên em gái bán hàng cũng vội vàng bám chặt theo, không ngừng giới thiệu với anh chiếc xe này tốt cỡ nào.


“Tôi rất thích chiếc xe này, có điều con người của tôi có một sở thích là nghe chuyện kỳ kỳ quái quái quái. Vừa rồi tôi nghe thấy cô nhắc tới chuyện sau khi Tiểu Lan đi rồi thì trong cửa hàng trở thành thế này. Tiểu Lan đó là ai?” Đường Nham hỏi.


“Là một sinh viên làm thuê trong cửa hàng chúng tôi, tháng trước bỗng từ chức không làm nữa, ngay cửa lương nửa tháng cũng không lấy. Tôi đoán là nhà cô ta đã xảy ra chuyện gì rồi cho nên mới hoảng loạn như vậy, không thấy tăm hơi. Từ khi cô ta đi thì nhiệt độ trong cửa hàng hạ xuống từng chút từng chút một.” Em gái bán hàng vội vàng giải thích. Tục ngữ nói khách hàng là thượng đế, chỉ cần có thể giữ chân khách hàng thì bảo cô ta nói gì cô ta nói cái đó.


“Thì ra là thế. Vậy sau này cô không liên lạc với cô ta à?” Đường Nham hỏi.


“Có chứ. Tính cách con bé rất cởi mở, lúc ở với tôi ở đây ucxng không tệ. Vốn tôi định hỏi cô ta là chuyện gì xảy ra nhưng gọi nhiều lần cũng không ai nghe.” Người bán hàng nói đầy bất đắc dĩ.





Chương 123: Mặt người quỷ dị


Không ai nghe à? Tám mươi phần trăm là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi. Dù trong nhà xảy ra chuyện lớn gì cũng không thể không liên lạc được. Trong lòng Đường Nham nhất thời có dự cảm xấu.


“Tôi nhìn chiếc xe này thấy rất thích, có thể mở cửa xe cho tôi nhìn xem kết cấu bên trong như thế nào không?” Đường Nham hỏi dò.


“Đương nhiên có thể ạ.” Em gái bán hàng cười sắp thành đóa hoa, vội vàng lấy chìa khóa xe mở cửa chỗ ghế lái ra.


“Anh xem bên trong này, ghế ngồi bằng da thật, sắp xếp cũng tiện lợi nhất, hoàn toàn thoải mái lại an toàn.”


“Ừm, đúng là không tệ.” Đường Nham qua loa một câu, mắt lại quét tới quét lui trong xe. Không khí xung quanh chiếc xe này không đúng, hắc khí cũng nồng đậm hơn chỗ khác, chắc chắn có vấn đề gì, phải nhân cơ hội này tìm ra mới được.


Ngay lúc mắt Đường Nham chuyển qua chỗ ngồi hàng sau thì bỗng xuất hiện một khuôn mặtt rắng bệch, hai mắt trống rỗng vô thần, vẻ mặt dại ra. Lúc đối mắt với Đường Nham thì đôi môi đỏ như đang nhỏ máu tách ra thành một nụ cười kỳ lạ.


“Á.” Đường Nham bị tình hình bất thình lình làm cho giật mình, không kiềm được mà kêu thành tiếng.


“Anh sao thế, xảy ra chuyện gì ạ?” Em gái bán hàng bị tiếng kêu của Đường Nham làm cho run rẩy, ngạc nhiên hỏi.


“À, không sao không sao, hoa mắt thôi.” Đường Nham cười xấu hổ rồi nhìn vào trong xe tiếp thì gương mắt đó đã biến mất.


Nếu anh đoán không sai thì trong xe này có một quỷ hồn có thể tụ hình không tiêu tan, nhất định là có oán khí rất mạnh, là người chết oan chết uổng. Không biết thân phận trong đời thực của cô ta là gì, chuyện này muốn tra cũng không tra được. Thảo nào trong cửa hàng ẩn chứa nhiểu hắc khí như vậy, có lẽ đều là tản ra từ trên người con quỷ này.


“Đúng rồi, cô có ảnh chụp của cô bé Tiểu Lan kia không?” Đường Nham bỗng hỏi.


“Có, từng chụp ảnh chung với cô ta một lần. Anh hỏi cái này làm gì?” Em gái bán hàng nghi ngờ nói. Sao người đàn ông này vẫn hỏi chuyện Tiểu Lan không ngừng? Chẳng lẽ trước kia họ quen nhau à?


“Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, thuận tiện xem ảnh chụp thôi. Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không phải là người xấu.” Đường Nham mỉm cười.


“Vậy được.”


Em gái bán hàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Chỉ xem hình thôi, sẽ không có vấn đề gì nên cô ta lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa tìm kiếm một lúc rồi đưa màn hình tới trước mặt Đường Nham, chỉ vào một cô gái trên đó nói: “Đây là Tiểu Lan.”


Đường Nham ngẩng đầu nhìn sang. Đó là ảnh một cô gái xinh đẹp, mỉm cười đứng trước một chiếc xe hơi, mặc đồ công sở màu đen bao bọc quanh dáng người hoàn mỹ linh lung hấp dẫn của cô ta. Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống trên vai, mắt cười cong cong trong sáng động lòng người.


Đây…Đây chẳng phải con quỷ mình thấy trong xe đó à? Tim Đường Nham đập thình thịch. Tuy sắc mặt con quỷ kia tái nhợt đáng sợ nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần đường nét. Dự cảm xấu đã ứng nghiệm, xem ra Tiểu Lan kia không phải vì trong nhà có việc mới bỗng nhiên mất tích mà là bị người hại chết, hồn phách của cô ta còn sót lại đây chứng tỏ đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án.


Về phần hung thủ à? Trong đầu Đường Nham hiện lên người bảo vệ kỳ lạ vừa rồi. Quỷ khí quấn quanh người anh ta, chueyẹn hày hoàn toàn không thoát được liên quan tới anh ta.


Ngay lúc Đường Nham đang nghi ngờ thì lại có một người đàn ông bước vào cửa hàng, vóc người không cao không thấp, đi giày tây, đeo kính gọng vàng khiến người ta có cảm giác hết sức thoải mái.


“Quản lý, anh đã tới rồi.” Em gái bán hàng vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì vội vàng chào hỏi.


“Ừ, Tiểu Nhã à. Hôm nay lại không có khách hả?” Người đàn ông liếc cửa hàng vắng ngắt, cau mày nói.


“Ừm, có điều anh đây rất thích chiếc xe mới này của chúng ta.” Tiểu Nhã vươn tay chỉ Đường Nham, nói.


Lúc này người đàn ông dời mắt qua, đầu tiên là đặt trên mặt Lưu Tiểu Nhiên, trong mắt chợt lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó mới nhìn về phía Đường Nham, mỉm cười nói: “Anh đúng là rất tinh mắt. Đây là chiếc xe hơi mới nhất của cửa ahfng chúng tôi, tueyẹt đối đáng giá. hơn nữa bây giờ vốn không thể tìm được cái giá này ở cửa hàng khác đâu. Anh đừng để mất đi cơ hội lần này.”


“Đó là đương nhiên.” Dường Nham cũng nở nụ cười mỉm. Quản lý tới đây à? Vậy giao chuyện này cho anh ta xử lý đi.


“Anh là quản lý ở đây à?”


“Vâng, xin chào anh, tôi họ Lưu.” Quản lý Lưu cười vươn tay ra. Cửa hàng đã lâu không có khách tới cho nên anh ta mới đặc biệt nhiệt tình, cố gắng muốn thúc đẩy cuộc mua bán này.


“Quản lý Lưu, tôi muốn nói chuyện này với anh, tuy hơi đường đột nhưng mong anh có thể tin tưởng lời tôi nói.” Đường Nham nói.


“Chuyện gì ạ?” Quản lý Lưu ngạc nhiên hỏi, lơ đãng liếc Tiểu Nhã một cái. Chẳng lẽ cô nhóc này nói lời gì làm mích lòng khách rồi à?


“Gần đây việc làm ăn của cửa hàng anh không tốt đúng không?” Đường Nham hỏi.


“Đúng vậy, cũng không biết là chuyện gì xảy ra mà không có khách vào cửa. Dù vào thì không được mấy phút lại xoay người muốn đi.” Vẻ mặt quản lý Lưu đầy đau khổ nói. Anh ta cũng đã buồn bã thật lâu về chuyện này.


“Tôi có cách có thể giải quyết gúp anh, muốn nghe một chút không?” Đường Nham mỉm cười nói.


“À, cách gì, nói nghe một chút.” Quản lý Lưu tò mò nói.


“Không giấu gì anh, thực ra tôi là thầy phong thủy, bình thường xem phong thủy giúp người để kiếm sống. Vừa rồi tôi cũng đã cảm nhận được khí vận trong cửa hàng anh cực kỳ không đúng lúc ở ngoài cửa hàng. tôi vào xem thì quả nhiên phát hiện vấn đề. Cách kết cấu xếp đặt này vốn rất chiêu tài, nói cách khsc việc làm ăn trong cửa hành anh vẫn rất tốt nhưng bây giờ phong thủy trong cửa hàng bị lẫn khí bẩn, kết cấu tụ tài bị phá vỡ cho nên việc làm ăn mới ế ẩm. Mà việc mất khách chỉ xảy ra vào thời gian gần đây. Chỉ có trừ sạch khí bẩn này thì việc làm ăn trong cửa hàng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Đường Nham thong thả ung dung giải thích.


“Phong thủy bị lẫn khí bẩn? Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi. Anh đang nói đùa với tôi à?” Quản lý Lưu cười nhạt. Anh ta tin loại chuyện ma quỷ này mới là lạ.


“Anh…Anh…Anh, vốn tôi tưởng anh tới muốn mua xe thật, không ngờ lại là thần côn. Bây giờ đã là xã hội gì còn nhắc tới chuyện phong thủy này? Có phải muốn cố ý lừa tiền không? Tôi nói cho anh biết chúng tôi không ngốc đâu. Nếu bây giờ anh đi ra ngoài thì chuyện này coi như xong. Nếu không tôi sẽ gọi điẹn báo cảnh sát tới.” Tiểu Nhã vừa nghe những lời này của Đường Nham lập tức nổi giận, nói với sắc mặt không vui.


Uổng công cô ta lãng phí nhiều thời gian trên người người đàn ông này như vậy. Ai nghĩ người ta lại có thể ý của Túy Ông không phải ở rượu. Việc làm ăn của cửa hàng đã đủ xui xẻo, anh vậy mà lại muốn đục nước béo cò, thực sự là đồ cặn bã. Loại phần tử cặn bã này sao lại có thể sống tốt trên đời này chứ.





Chương 124: Tìm tới tận cửa rồi


“Lời tôi đều là lời nói thật. Tuy mới nghe thì vô cùng không thể tưởng tượng nổi.” Đường Nham giải thích.


“Nói thật? Hay lắm, anh nói một chút khí bẩn trong cửa hàng của tôi là tới từ đâu. Dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ xuất hiện.” Quản lý Lưu cười mỉa nói, hay cho một tên lừa đảo rêu rao khắp nơi. Anh ta muốn xem thử anh có thể nói ra một hai ba gì đó. Nếu không tốt thì lập tức gọi cảnh sát tới bắt người. Coi như là tên nhóc này gặp xui xẻo, vừa hay va phải lúc tâm trạng mình không tốt.


“Anh ấy nói thật đấy. Tôi có bằng chứng, hơn nữa đúng là trong cửa hàng các anh có vấn đề. Lúc tôi vừa mới tới gần đã cảm thấy toàn thân khó chịu, muốn vội vàng rời khỏi đây ngay. Hơn nữa nhiệt độ trong cửa hàng các anh đúng là quá thấp, chuyện này vốn đã không bình thường. Chẳng lẽ các anh không phát hiện có chỗ không đúng à?” Lưu Tiểu Nhiên nói tiếp, ánh mắt cô khẩn khoản, khuôn mặt nghiêm túc.


“Ừ, lừa đảo còn tổ chức thành đoàn thể à? Đây đúng là khiến tôi mở mang kiến thức. Cô là do anh ta thuê tới đúng không? Đúng là, một cô gái xinh đẹp như thế không đi tìm việc làm đàng hoàng mà lại làm chuyện này.” Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng nói, mặt đầy vẻ khinh thường.


“Cô…” Mặt Lưu Tiểu Nhiên đỏ lên, nhất thời cứng họng không biết nên nói cái gì cho phải.


Đường Nham bước lên một bước, che trước mặt cô, chân thành mà nói với quản lý Lưu: “Lời tôi nói đều là thật chứ không phải lừa người. Hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền, chỉ đơn giản là đi ngang qua cửa hàng này, cảm thấy vấn đề rất lớn cho nên mới muốn giúp đỡ.”


“Thôi đi, dù anh nói lên tới trời tôi cũng sẽ không tin lời anh. Đi ra ngoài nhanh, chúng tôi còn phải làm việc.” Quản lý Lưu không kiên nhẫn mà thúc giục.


“Anh không muốn để việc làm ăn của cửa hàng tốt à? Nếu tôi không giúp đỡ thì sẽ càng ngày càng tệ. Đây là địa chỉ của tôi, dù sao tôi cũng đã nói ra những lời này. Nếu anh muốn tôi thu xếp giúp thì hoan nghênh tới cửa tìm. Nếu vẫn không chịu tin lời tôi thì chờ đóng cửa đi.” Đường Nham dứt lời, móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi quần đặt lên bàn, không chờ quản lý Lưu trả lời đã xoay người kéo Lưu Tiểu Nhiên rời đi.


Ha người ra khỏi cửa hàng, Lưu Tiểu Nhiên mới nói đầy mất mát: “Vốn tưởng giúp họ thu xếp không ngờ vậy mà lại gặp trắc trở.”


“Chuyện này rất bình thường. Người bình thường nghe thấy những lời này thì chắc chắn phản ứng đầu tiên là không tin. Em yên tâm đi, tôi có dự cảm mấy ngày nữa chắc chắn anh ta sẽ tìm tới cửa.” Đường Nham đã tính trước mọi việc, nói.


“Vì sao?” Vẻ mặt Lưu Tiểu Nhiên đầy nghi ngờ.


“Quỷ khí trong cửa hàng kia sẽ càng ngày càng nồng đậm, khí vận càng ngày càng tệ, việc làm ăn trở nên thế nào có thể nghĩ là biết. Nếu anh ta không muốn đóng cửa thì chỉ có thể đi tìm tôi giúp đỡ.” Đường Nham giải thích.


Lưu Tiểu Nhiên nghe những lời này xong thì không lên tiếng nữa. Quả nhiên, không tới mấy ngày vị quản lý Lưu kia đã chủ động tìm tới cửa.


Anh ta quanh quẩn hồi lâu ngoài cửa hàng phong thủy rồi vẫn lựa chọn đi vào.


“Hoan nghênh hoan nghênh, anh vào phòng ngồi đi ạ.” Mạc Tiểu Mộc nhiệt tình đi lên chào hỏi.


“À, xin chào cô. Xin hỏi anh Đường Nham ở đây đúng không?” Quản lý Lưu quan sát trong phòng một chút, phát hiện chỉ có mình Mạc Tiểu Mộc thì tò mò hỏi.


“Vâng, anh ấy ở trên lầu. Tôi lên gọi xuống, anh ngồi trước đi.” Mạc Tiểu Mộc bưng một ly nước lọc đặt lên bàn rồi kêu lớn một tiếng lên lầu.


“Đường Nham, có khách, mau xuống tiếp.”


Một lát sau, từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân hơi khẽ khàng. Đường Nham vừa xuống lầu vừa cau mày nói: “Cô không thể đi lê nói à? Lần nào cũng gọi lớn tiếng như vậy, có còn nhớ mình là con gái không? Cô như thế không ai thèm lấy thì phải làm sao?”


“Dù sao cũng không cần anh chịu trách nhiệm, anh quan tâm nhiều thế làm gì? Nhanh chào hỏi khách đi.” Mạc Tiểu Mộc nói với vẻ không sao cả.


Đường Nham nhìn về phía người ngồi trên sô pha, sau đó lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.


“Thì ra là quản lý Lưu à. Tôi biết anh sẽ tìm tới cửa. Sao, suy nghĩ rõ ràng chưa?”


“Tuy tôi còn không quá tin lời anh nói nhưng việc làm ăn trong cửa hàng đúng là càng ngày càng kém. Tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng phải đóng cửa cho nên mặc kệ như thế nào tôi cũng hy vọng có thể thử một lần. Dù sao tôi cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào cửa hàng này. Đương nhiên, nếu anh có thể giải quyết thuận lợi thì dĩ nhiên tôi sẽ không đưa thiếu tiền. Nếu không thể thì cũng đừng trách tôi không đưa đồng nào.” Vẻ mặt quản lý Lưu thành thật, nói.


“Không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ thành công. Tôi vẫn rất nắm chắc về năng lực cảu mình.” Đường Nham tin tưởng tràn đầy, nói.


“Vậy được, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát chứ?” Quản lý Lưu nói rồi đứng lên từ trên ghế sô pha, định xoay người đi ra cửa.


“Không vội. Bây giờ chưa thể đi.” Đường Nham mỉm cười nói.


“Vì sao chứ? Nhanh đi xem phong thủy thì không phải việc làm ăn có thể tốt nhanh hơn à?” Quản lý Lưu kinh ngạc hỏi.


“Tôi đã nhìn ra vấn đề trong cửa hàng của ông. Không phải vấn đề kết cấu phong thủy mà là đã xảy ra án mạng. Có một con oán quỷ quanh quẩn ở đó, quỷ khí tản ra từ trên người nó phá hủy khí vận của cả không gian, sản sinh ra kết quả tán tài cho nên việc làm ăn mới càng ngày càng kém. Nếu muốn giải quyết vấn đề này thì quan trọng nhất là bắt được con quỷ kia. Bây giờ là đang ban ngày ban mặt, nó không dễ dàng hiện thân cho nên phải chờ tới tối mới nói tiếp được.” Đường Nham giải thích.


“Cái gì? Anh…Anh nói trong cửa hàng tôi có quỷ? Điều này sao có thể?” Sắc mặt quản lý Lưu thay đổi lớn, giọng cũng cất cao hơn vài phần.


“Tôi không lừa anh. Mỗi một câu của tôi đều là sự thật, tin rằng anh cũng có thể cảm nhận ra. Nhiệt độ trong cửa hàng càng lúc càng thấp là vì áp suất thấp trên người quỷ tản ra khiến nhiệt độ vốn có phân tán đi.” Đường Nham nói.


“Vậy…Vậy nó sẽ không xuống tay với tôi chứ? Nguy rồi, bây giờ Tiểu Nhã ở một mình trong cửa hàng. Nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?” Quản lý Lưu bỗng nghĩ tới chuyện này.


“Anh yên tâm đi, con quỷ kia sẽ không đi ra hại người. Bây giờ nó chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ thành hình thể, sức mạnh vẫn không tính là quá mạnh, rất dễ giải quyết. Không thì thế này đi, bây giờ tôi đi với anh tới cửa hàng, chờ trời tối thì làm việc luôn.” Đường Nham suy nghĩ một chút rồi ra quyết định này. Nhỡ may con quỷ kia ra tay với Tiểu Nhã thật thì thảm thương rồi.


“Được, chúng ta đi nhanh lên.” Quản lý Lưu vội vàng hấp tấp đi ra bên ngoài, suýt nữa thì va phải một chậu hoa đặt ở cửa. Anh ta nhớ tới những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây trong cửa hàng, nhiệt độ càng ngày càng thấp, việc làm ăn càng ngày càng kém, Tiểu Lan lại đột nhiên mất tích không có cách nào liên lạc được. Trong lòng anh ta có dự cảm xấu. Có lẽ những lời người đàn ông này nói đều là thật. Bây giờ nhất định phải nhanh chóng chạy về mới được. Nếu Tiểu Nhã xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngay cả lòng muốn chết anh ta cũng có.





Chương 125: Bóng quỷ trong cửa hàng xe


Hai người hấp tấp chạy tới cửa hàng thì Tiểu Nhã đang ngồi trước đại sảnh chơi điện thoại. Cô ta thấy hai người vẻ mặt kích động chạy tới thì lâppj tức sững sờ, mờ mịt nói: “Các anh làm sao thế?”


“Tiểu Nhã, cô không sao thật sự là quá tốt. Trời ạ, trên đường đi tôi lo lắng tới hỏng rồi.” Quản lý Lưu thở hổn hển nói. Lúc còn ngồi trên xe, mỗi phút mỗi giây anh ta đều nghĩ tới việc có thứ gì đó đột nhiên xông tới làm tổn thương Tiểu Nhã không. Dù sao cô ta cũng là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối.


“Đang yên đang lành tôi có thể có chuyện gì?” Tiểu Nhã nghi ngờ hỏi.


“Không sao, không sao, là quản lý Lưu nói cô ở một mình trong cửa hàng, lo có người xấu nào tới sẽ không an toàn cho nên mới vội vội vàng vàng chạy về.” Đường Nham vội vàng cười nói.


“Là vậy ạ?” Mặt Tiểu Nhã ửng đó. Thì ra quản lý Lưu lo lắng cho mình, không phải là tình hữu độc chung với mình đấy chứ? Ôi chao, thực sự là mắc cỡ chết người.


“Đúng vậy đó, tôi nhất thời lo lắng quá mà thôi.” Quản lý Lưu thấy Đường Nham không nói thật thì nuốt lời giải thích đã tới khóe môi lại. Giờ chưa phải lúc nói thật với cô bé này. Trong cửa hàng có một con quỷ hồn ẩn núp, mình nghe còn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu cô ta biết thì không biết sẽ bị dọa sợ thành dáng vẻ gì, cần gì phải làm điều thừa.


“Đúng rồi, xin lỗi anh Đường vì lần trước đã nói anh như thế. Lần này tôi mời anh qua là để nói lời xin lỗi anh. Nếu anh giải quyết vấn đề giúp cửa hàng chúng tôi thành công thì tôi sẽ tự móc tiền túi ra mời anh ăn cơm. Không giải quyết được thì tôi cũng không biết chờ đợi anh là kết cục gì đâu.” Tiểu Nhã nửa đùa nửa thật nói.


“Yên tâm đi, bữa cơm này chắc chắn cô phải mời rồi.” Trong lòng Đường Nham đã có dự tính, nói.


Ba người trò chuyện trong cửa hàng đến trưa. Tối thì gọi đồ ăn ngoài để ăn, sau đó quản lý Lưu và Tiểu Nhã tan tầm rời đi, để lại một mình Đường Nham trong cửa hàng.


Vốn quản lý Lưu nói phải ở đây với anh nhưng Đường Nham sợ con quỷ hồn kia hiện thân, nếu không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì đánh nhau sẽ không quan tâm tới quản lý Lưu được. Vì vậy để đề phòng nhỡ may anh đã mời anh ta về. Dù sao đối phó với một con quỷ hồn như thế với anh của bây giờ mà nói thì quả thực là dễ như trở bàn tay.


Tắt đèn xong, trong cửa hàng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng một khoảng. Đường Nham đứng cạnh chiếc xe mới, nhìn nó chằm chằm không chớp mắt. Bên trong hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.


Không ngờ con quỷ hồn này còn rất bình tĩnh, vậy mà lại không chủ động hiện thân. Đường Nham chờ một lát không thấy động tĩnh thì lấy một cây nến trong balo đeo trên người ra, đốt lên đặt trên sàn nhà.


Ánh nến sáng ngời nhảy bập bùng, làn khói trắng lượn lờ bay lên, tản ra trong không khí. Qua một lúc nữa, cuối cùng trong xe có động tĩnh.


Đầu tiên là cửa xe bỗng bị người ta mở ra, sau đó một ngọn gió lạnh buốt thổi tới, thổi thẳng về phía Đường Nham. Ý lạnh cắt da cắt thịt thổi bay quần áo của anh.


Ngay sau đó, một khuôn mặt trắng bệch quỷ dị thò ra từ trong cửa xe. Sắc mặt đầy tử khí u ám cũng không che đi được vẻ xinh đẹp. Đây đúng là dáng dấp Tiểu Lan đã mất tích mà Đường Nham thấy trên điện thoại của Tiểu Nhã.


Quỷ hồn Tiểu Lan và Đường Nham chạm mắt vói nhau, phát hiện người đàn ông này không có dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, lộ ra sợ hãi như mình đoán trước thì không kiềm được mà hơi sững sờ, nói: “Anh không sợ tôi à?”


“Đương nhiên không sợ. Tôi gặp được quỷ hồn nhiều rồi, đáng sợ mạnh mẽ hơn cô không chỉ có một hai con. Hơn nữa tôi với cô không thù không oán, có câu là không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa cho nên không có gì đáng sợ.” Đường Nham bình tĩnh tự nhiên nói.


“Ha ha, thật đúng là bình tĩnh. Có điều đàn ông không có ai là thứ tốt.” Mắt Tiểu Lan đầy thù hận, lạnh lùng nói.


Cạn lời, sao lại là những lời này? Dường như lúc trước gặp Mạnh Mộng và Thôi Giai Gia cũng nói thế. Suy nghĩ của các nữ sinh thật sự là giống nhau, không thể vì bị một người đàn ông làm tổn thương mà kết luận tất cả đàn ông trên thế giới này đều là người xấu được không.


Rõ ràng bản Đường ngọc thụ lâm phong, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, quả thực là đàn ông tốt hiếm có, là loại hình đông đảo đồng bào nữ vô cùng đáng có.


“Những người khác có phải là thứ tốt không thì tôi không biết nhưng chắc chắn tôi là thứ tốt. Tôi biết cô vì chết quá oan cho nên mới dừng lại dương gian. Sao, có oan khuất gì thì nói ra đi, tôi sẽ dùng hết sức mình để giúp cô một tay.” Đường Nham nói.


“Anh…”


Tiểu Lan nhìn Đường Nham như nhìn một thằng ngốc, sau đó lạnh lùng nói: “Anh giúp tôi thế nào? Tôi đã chết rồi, chẳng lẽ anh còn có thể làm tôi sống lại à?”


“Đương nhiên là không thể sống lại, có điều tôi có thể giúp cô bắt hung thủ. Chẳng lẽ cô không muốn người tổn thương mình bị luật pháp trói lại à? Được rồi, còn không biết cô chết thế nào đâu.” Đường Nham tò mò hỏi.


“Tôi sẽ tự mình giải quyết tên súc sinh đó, không cần anh giúp đỡ. Anh ta là người đàn ông tôi thết ghê tởm nhất trên thế giới này.” Tiểu Lan nói tới đây, không biết nhớ ra gì mà mặt nổi lên vẻ căm hờn, hai tay cũng không kiềm được mà nắm lại thành nắm đấm.


“Vậy à? E rằng một mình cô không làm được. Tôi có thể giúp đỡ miễn phí, lại không cần cô phải làm gì, đừng cố gắng chống đỡ như thế.” Đường Nham thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.


Trên người người bảo vệ anh gặp lúc ban ngày có ánh sáng màu vàng quấn quanh, chắc chắn là giấu thứ gì đó, hoặc là bùa hoặc là pháp bảo. Có điều mặc kệ là thứ gì thì đều có tehẻ ngăn cản quỷ hồn, khiến nó không thể nào tiếp cận cho nên vốn Tiểu Lan không có cách nào trả thù cho mình. Sở dĩ cô ta nói thế hoàn toàn chỉ là muốn tranh giành chút sức lực mà thôi.


“Sao anh biết tôi không làm được? Bây giờ tôi đang từ từ tập hợp sức mạnh, chờ tôi mạnh lên rồi thì sẽ từ từ hành hạ anh ta. Để anh ta chết dễ dàng quá thì chẳng phải là đáng tiếc à.” Tiểu Lan vẫn giả vờ tràn đầy tự tin.


“Cô không biết thân phận của tôi đúng không? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết. Tôi là một thầy xem phong thủy âm dương giúp người ta cho nên với tôi mà nói phân biệt ra sức mạnh của một con quỷ hồn quả thực dễ như trở bàn tay. Tuy cô có oán khí nhưng cũng không mạnh mẽ, có thể chống đỡ cô hóa hình đã là rất tốt rồi. Muốn tiến thêm một bước thì càng khó khăn hơn. Hơn nữa tôi cũng đã phát hiện người tổn thương cô là ai. Nếu tôi đoán không nhầm thì chính là bảo vệ của cửa hàng các cô nhỉ? Cô cách anh ta gần như thế nhưng bây giờ anh ta còn sống tốt thì chỉ có thể nói cô không có cách nào xuống tay với anh ta. Về nguyên nhân thì là vì trên người anh ta có mang theo báu vật tùy thân.” Đường Nham thong thả ung dung nói. Tất cả chuyện này đã nằm trong lòng bàn tay anh. Đối phó với môt con quỷ hồn nho nhỏ này mà nói thì công phá trái tim cô ta mà nói mới là quan trọng nhất.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom