• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Series Bác Sĩ Quỷ: Bác Sĩ Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 6

4.

Biệt thự này có diện tích lớn hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ, bên trong có nhiều phòng với các chức năng khác nhau.

Dịch Đê Mi nhíu mày, cầm tấm bùa bước đi nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Tôi và Hạ Cẩn Ngôn sánh vai nhau đi trong hành lang trống trải, anh ấy hạ giọng nói:

“Anh vừa nghĩ đến một khả năng khác.”

"Là Nam Dương thần thông, có thể dùng m/á/u thịt của chính mình để chế tạo ra quỷ hài."

"Đầu tiên là tụ sát khí trong nhà, nuôi dưỡng một ác quỷ."

“Sau đó lợi dụng ác quỷ đó đoạt xá đứa con của mình, nuôi dưỡng một tiểu quỷ.”

“Tình thân có mối liên hệ với nhau, tiểu quỷ có thể bị người mẹ điều khiển mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.”

"Tiểu quỷ này có thể mang đến phú quý, nhưng cũng có thể vô hình làm hại người, khó tránh khỏi có người bị cám dỗ..."

Tôi nghĩ đến sự quan tâm mà Bạch Chỉ dành cho đứa bé, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên và bất an.

"Nếu đã như vậy, tại sao cô ấy lại để chúng ta tới phá hỏng việc tốt của cô ấy?"

Sắc mặt Hạ Cẩn Ngôn âm trầm, nói từng chữ một:

“Máu thịt của những người tu hành như chúng ta là sự hỗ trợ tốt nhất cho những đứa trẻ ma.”

Lòng tôi chợt run lên, gương mặt hiền lành của Bạch Chỉ trong trí nhớ của tôi bắt đầu trở nên quỷ dị và đáng sợ.

Nếu đúng như lời Hạ Cẩn Ngôn nói thì lần này chúng tôi thật sự đang gặp nguy hiểm.

Anh ấy lấy tấm ngọc bài của Thần Y từ trong ngực ra, giống như cây thước của Thần Nông trong tay Hạ Cẩn Ngôn, đây cũng là đồ của tông môn chúng tôi.

Cây thước của Thần Nông chủ yếu dùng để tấn công, còn tấm ngọc bài Thần Y dùng để phòng thủ.

Chỉ là tấm ngọc bài này chỉ có thể bảo vệ khỏi ma quỷ, chứ không phòng được những người có động cơ thầm kín.

Lúc này, tiếng hét của Dịch Đê Mi mơ hồ truyền đến từ phía trước.

Chúng tôi vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Tôi dần kiệt sức và nhanh chóng bị tụt lại phía sau Hạ Cẩn Ngôn.

Khi đi qua một góc rẽ khác, anh ấy đã biến mất.

Tôi đang định đi tìm Hạ Cẩn Ngôn thì điện thoại đổ chuông.

Đó là cuộc gọi từ cha tôi.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, tiếng hét lớn phát ra từ điện thoại gần như xé rách màng nhĩ của tôi.

“Hai con rùa nhỏ tụi bây thật sự đang đốt đèn trong nhà vệ sinh, đâm đầu vào chỗ ch/ết!”

"Sao tụi bây dám đụng vào con quỷ mà ông đã cố gắng giết?"

Tôi lặng lẽ để điện thoại ra xa tai, chuẩn bị tìm chỗ ngồi đón nhận sự giáo dục từ cha mình.

Cánh cửa phòng bên cạnh tình cờ lại đang mở, tôi đẩy cửa ra bước vào.

Căn phòng hơi tối và có mùi lạ khiến mũi tôi hơi khó chịu.

Đây dường như là phòng ngủ của một người nào đó, chứa đầy sách và có một vài bức vẽ.

Tôi bước đến bên chiếc ghế đẩu trước bàn và ngồi xuống.

Lúc này cha tôi đã mắng xong, giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Cha vừa xem qua những cuốn sách cổ và phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc."

"Nhạc Nhạc, con nhất định phải cẩn thận với một người."

"Đó là…"

Khi màn hình điện thoại tắt, giọng của cha tôi đột ngột dừng lại.

Điện thoại của tôi tình cờ hết pin vào ngay lúc này!
Cha muốn tôi cẩn thận với ai?

Tôi nhìn quanh xem có bộ sạc nào không.

Nhưng một vũng chất lỏng sền sệt dưới chân bàn khiến tôi bất giác ngồi xổm xuống.

Khi ngón trỏ và ngón cái chạm vào, mùi gỉ sắt xộc thẳng vào mặt tôi.

Đây quả thực là một vũng máu!

Lúc này, một giọng nói yếu ớt từ phía sau vang lên khiến tôi sững sờ ngay tại chỗ.

"Hạ tiểu thư, cô vào phòng tôi làm gì vậy?"

5.

Đột nhiên tôi quay lại, quản gia Hoàng đang lạnh lùng nhìn tôi.

Tròng kính của ông phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Điều làm tôi sợ hơn nữa là tay áo của ông.

Vết đỏ sẫm trên đó khiến toàn thân tôi ớn lạnh.

Khi quản gia Hoàng tiếp tục tiến về phía trước, tôi bị ép vào bàn, không thể cử động.

Chẳng lẽ vị quản gia này là người mà cha muốn tôi phải cẩn thận sao?

Vết máu trên tay áo ông cho thấy có người đã bị ông giết.

Hạ Cận Ngôn và Dịch Đê Mi…

Tôi đưa tay ra và cầm một cái bình nhỏ.

Chất lỏng trong bình có thể khiến sư tử ngất xỉu ngay lập tức.

Chỉ chờ ông đến gần, tôi trút hết vào người ông.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Hạ Cẩn Ngôn thở hồng hộc, nắm tay tôi và quản gia Hoàng bước ra ngoài.

"Mau đi theo tôi, tiểu thư của các người và tên đạo sĩ kia đang có xung đột!"

Đi theo Hạ Cẩn Ngôn một đoạn, tôi cũng không có thời gian nhắc nhở anh ấy phải cẩn thận với vị quản gia Hoàng ở bên cạnh.

Sau nhiều lần rẽ qua rẽ lại, chúng tôi bước vào một căn phòng.

Mới vừa bước vào, một lượng âm khí mạnh mẽ phả vào người tôi.

Trong phòng không có cửa sổ, ánh sáng yếu ớt le lói từ vài ngọn nến.

Một luồng âm khí liên tục phát ra từ đồ nội thất, hóa ra chúng được làm từ gỗ âm nghìn năm tuổi.

Trên bức tường giữa phòng treo một bức chân dung khổng lồ của một bà lão.

Bạch Chỉ quỳ trên mặt đất, ôm khư khư một chiếc bình, khóc đến thảm thiết.

Dịch Đê Mi nhíu mày, giơ cao thanh kiếm gỗ gụ, giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy.

Quản gia Hoàng cau mày, bước tới trước mặt Bạch Chỉ để can ngăn.

Hạ Cẩn Ngôn vội vàng đi tới giải quyết:

“Có gì thì bình tĩnh nói chuyện giải quyết, làm thế này không giải quyết được chuyện gì đâu.”

Dịch Đê Mi hừ lạnh một tiếng:

“Hồn ma của bà lão đã an nghỉ trong chiếc bình này.”

"Sau khi bị tôi tấn công làm cho trọng thương, bà ta đã bay trở lại trong bình."

"Chỉ cần phá vỡ nó là bà ta sẽ hồn phi phách tán."

“Nhưng đúng lúc tôi đang chuẩn bị đập vỡ chiếc bình thì người phụ nữ này đã chạy tới ngăn cản tôi.”

Bạch Chỉ rơi nước mắt, giọng run run nói:

“Tôi mới nhận ra rằng hồn ma đang ám con trai tôi thực chất là mẹ tôi.”

"Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn không tin bà ấy sẽ làm hại cháu trai mình."

Dịch Đê Mi dùng tay trái lấy ra một ma khí, trên mặt hiện lên vẻ hung dữ.

"Sau một canh giờ nữa nhật thực sẽ bắt đầu. Nếu chúng ta không diệt trừ bà ta ngay bây giờ, ngay cả tôi cũng sẽ không thể làm gì bà ta vào lúc đó!"

"Bà ta bố trí trận pháp để hấp thụ âm khí, lại còn muốn cướp đi tính mạng của cháu trai mình, thật sự không thể chấp nhận được!"

Tôi thấy anh ta giơ kiếm lên, chuẩn bị dùng vũ lực phá hủy chiếc bình.

Lúc này, giọng nói vô cảm của quản gia Hoàng vang lên.

Ngay khi ông nói, tôi đã choáng váng.

6.

"Đội hình bố trí trận pháp trong căn biệt thự này là do tôi sắp xếp."

Đột nhiên, ánh mắt của Hạ Cẩn Ngôn và Dịch Đê Mi nhìn về phía Quản gia Hoàng giống như mũi tên.

"Tôi chỉ tuân theo lời dặn của lão phu nhân làm điều này."

"Trước khi từ trần, lão phu nhân nói, người mà lão phu nhân không thể buông bỏ nhất chính là con gái và cháu trai của người."

"Cho nên, lão phu nhân yêu cầu tôi bố trí trận pháp này để tập hợp tà linh, bảo vệ hồn phách khỏi luân hồi."

"Để có thể nhìn thấy con cháu mình, lão phu nhân hàng ngày phải chịu đựng nỗi đau bị sát linh ăn mòn."

"Tôi chỉ có thể sử dụng máu động vật tươi mỗi ngày để giúp lão phu nhân giảm đau."

"Mặc dù không biết vì sao lão phu nhân lại ám vào thiếu gia, nhưng tôi tin rằng người sẽ không làm tổn thương thiếu gia."

"Lão phu nhân đối xử với tôi rất tốt, tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương bà ấy!"

Quản gia Hoàng nói, giọng điệu đã nghẹn ngào vì nức nở.

Trong chốc lát, căn phòng rơi vào im lặng.

Sau khi nghe quản gia Hoàng nói vậy, Bạch Chỉ ôm chiếc bình, càng khóc thương tâm hơn.

Và cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng, máu trong phòng và máu trên người của quản gia Hoàng là máu động vật để nuôi dưỡng hồn phách bà lão.

Lúc này, điện thoại di động của Hạ Cẩn Ngôn vang lên.
Hai chúng tôi cùng áp tai vào điện thoại, nghe tiếng cha nói:

"Hồn ma mà hai con gặp lúc đầu thực sự không có tiền đồ gì."

"Nhưng đó chỉ là một con quỷ dẫn đường, một loại ma quỷ mà sau khi chết vẫn giữ được ý thức do âm khí quá nặng."

"Tuy rằng quỷ dẫn đường có thể nhập vào người, nhưng sẽ không làm hại đến con người."

"Mục đích nhập vào người cháu trai của bà ấy là để cứu người!"

"Nói chung, ở đâu có quỷ dẫn đường, nhất định sẽ có ác linh cực kỳ đáng sợ."

"Để cứu ai đó, quỷ dẫn đường sẽ nhập vào cơ thể của người đó rồi đưa người đó rời khỏi khu vực mà lệ quỷ tồn tại."

"Khi các con nhìn thấy những hành vi kỳ lạ của đứa trẻ đó, điều đó có nghĩa là quỷ dẫn đường và ác linh đang cố gắng giành quyền kiểm soát cơ thể của đứa trẻ."

"Đêm nay nguyệt thực sẽ xuất hiện, ác linh nhất định sẽ giết ch/ết hết tất cả mọi người trong biệt thự, coi như hiến tế máu để tăng cường tu vi của bản thân."

"Con và Cẩn Ngôn nhất định phải cẩn thận, cha đang trên đường tới đó."

"Sức mạnh tinh thần của ác linh đã mạnh đến mức ngay cả đôi mắt âm dương của các con cũng không thể phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào khi nó nhập vào con người."

"Và bây giờ nó đã bị các con làm kinh động, lẽ ra nó phải tách ra khỏi người đứa bé rồi mới phải."

"Bây giờ, ngoại trừ các con được vật bảo hộ bảo vệ, ác linh có thể nhập vào bất cứ ai!"

"Nếu có người nhất quyết muốn diệt trừ quỷ dẫn đường, vậy các con nhất định phải cẩn thận người đó!"

Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi và Hạ Cẩn Ngôn đều nhìn Dịch Đê Mi.

Trong căn phòng này chỉ có một người muốn diệt trừ hồn ma của bà lão, đó chính là Dịch Đê Mi!

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Dịch Đê Mi vang lên.

"Mặc kệ bà ta có tốt hay xấu, dùng trận pháp tụ hợp tà năng ngăn cản luân hồi, vẫn là trái với tạo hoá."

"Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay tôi sẽ bắt bà ta phải vào vòng luân hồi!"

Nói xong, anh ta thực sự muốn ra tay chống lại hồn ma của bà lão.

Điều này khiến tôi rất nghi ngờ mục đích của anh ta.

Tôi bước tới chỗ Bạch Chỉ và giả vờ giúp cô ấy đứng dậy.

Lúc này tôi và Hạ Cẩn Ngôn nhìn nhau.

"Làm đi!"

Theo tiếng gầm gừ trầm thấp của Hạ Cẩn Ngôn, tôi lấy ra một lọ máu chó đen bí mật và rắc lên người Dịch Đê Mi.

Mà chiếc thước của Thần Nông trong tay Hạ Cẩn Ngôn đập mạnh vào đầu anh ta.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom