• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Series Bác Sĩ Quỷ: Bác Sĩ Quỷ (1 Viewer)

  • Phần 2: Chương 5

1.

Trên màn hình, cậu bé đang trợn mắt, toàn thân co giật không ngừng.

Tay chân cậu bé vặn vẹo.

Mắt âm dương của tôi chỉ có thể nhìn thấy cậu bé đang bị khí đen bao phủ.

Trong khí đen dày đặc, một khuôn mặt người mơ hồ thấp thoáng hiện ra.

Tôi không thể nhìn rõ qua màn hình được.

Nhưng tôi chắc chắn rằng cậu bé đã bị ma ám.

Nuốt nước bọt, nhịp tim tôi tăng nhanh.

Những triệu chứng này chính là nguyên nhân khiến ông tôi rơi vào tay lệ quỷ, liệu tôi có thể xử lý được không?

[Nhìn vẻ mặt của người phát sóng trực tiếp, xem ra lần này sắp xảy ra chuyện lớn rồi!]

[Đừng nói đến người phát sóng trực tiếp, mới nhìn thấy cậu bé này thôi tôi đã sợ chết khiếp rồi ấy.]

[Thôi thôi mọi người đừng nói nhảm nữa, tôi tin chủ kênh có thể giải quyết được hết.]



Những bình luận lướt qua từng cái một, nhìn vào ánh mắt mong đợi của người phụ nữ, trong lòng tôi đấu tranh dữ dội.

Tôi rất muốn xem thử xem đó là loại ma quỷ gì.

Nhưng tôi lại sợ mình sẽ chết như ông của tôi.

Đúng lúc này, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi tôi.

Hạ Cẩn Ngôn mặc một chiếc áo vest lớn, bưng bát mì ốc đi tới.

Anh ấy đẩy tôi ra và ngồi trước màn hình.

"Chị gái, chị gửi địa chỉ cho tôi nhé, chúng tôi sẽ đến đó chữa trị cho con trai chị ngay."

"Kính gửi các quý khán giả, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay chỉ đến đây thôi. Hẹn gặp lại các bạn lần sau nhé."

Nói xong, Hạ Cẩn Ngôn thu lại nụ cười giễu cợt, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

"Bác sĩ phải có lòng tốt."

"Hạ Nhạc, rụt rè nhát gan đâu phải phong cách của em."

Lần đầu tiên tôi thấy Hạ Cẩn Ngôn có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

Tôi biết anh ấy muốn làm trong sạch tên tuổi của Quỷ Y Môn chúng tôi.

Tôi cũng muốn đối phó với ác linh này, để ông tôi có thể yên nghỉ dưới Cửu Tuyền.

Sau hai tiếng bíp, một tin nhắn riêng gửi địa chỉ đến.

Nhìn địa chỉ người phụ nữ gửi trong tin nhắn, tôi và Hạ Cẩn Ngôn nhíu mày.

2.

Ở ngoại ô thành phố, trước biệt thự Kim Hoa.

Tôi và Hạ Cẩn Ngôn kéo hai chiếc vali khổng lồ với vẻ mặt nghiêm túc.

Khi nhìn thấy địa chỉ này, tôi cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Bây giờ chúng tôi đã đến đúng địa chỉ, nhìn phía trên căn biệt thự tối tăm mù mịt, xung quanh sát khí bao phủ, lòng tôi như thắt lại.

Chỉ một số ít người biết rằng biệt thự Kim Hoa được xây dựng trên một bãi tha ma.

Cách đây rất lâu, ở đây có một trận dịch hạch.

Hàng ngàn người chết đã bị chôn vùi dưới vùng đất này.

Nếu không thể giải trừ tà khí của hàng vạn xác chết thì ma quỷ rất dễ sinh sôi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest lịch sự đón lấy hành lý.

"Tôi họ Hoàng, là quản gia trong nhà."

"Hai vị khách quý, xin hãy đi theo tôi."

Giọng nói của ông vô cảm như của một con robot.

Chúng tôi lên xe bảo mẫu, chiếc xe lái thẳng đến căn biệt thự sang trọng nhất rồi dừng lại trước căn biệt thự đó.

Vừa bước vào cửa, cách trang trí lộng lẫy bên trong căn biệt thự đã làm tôi choáng ngợp.

Phòng tiếp khách trong đại sảnh tràn ngập các loại cây quý hiếm.

Trong buổi phát sóng trực tiếp, cô ấy bảo mình tên Bạch Chỉ, là chủ nhân của căn biệt thự này.

Sau khi chồng mất, cô ấy một mình nuôi con.

Cô ấy nói chỉ cần con trai cô ấy có thể khỏi bệnh thì tiền không thành vấn đề.

Hạ Cẩn Ngôn đang nói chuyện với cô ấy, còn tôi nhìn bể cá lớn chứa đầy nước, cao bằng hai người, rộng đến bốn năm người ôm, trầm ngâm suy nghĩ.

Dưới bể cá có một tấm gỗ cháy đen, vừa nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra, đó là tấm gỗ nghìn năm bị sét đánh.

Nhìn Hạ Cẩn Ngôn, tôi cũng thấy được sự sợ hãi trong mắt anh ấy.

Nước hút tà khí, gỗ hút âm.

Cách bố trí trong căn phòng này rõ ràng là một trận pháp tập hợp các năng lượng tà ác.

Có vẻ như có ai đó đứng sau chuyện này.

Theo Bạch Chỉ lên tầng hai, cô ấy mở cửa phòng, chúng tôi bước vào.

Trong phòng, một cậu bé bị trói vào giường không thể cử động.

Cơ thể cậu bé thỉnh thoảng lại co giật.

Tôi không nói gì, mở to đôi mắt âm dương của mình.

Cơ thể cậu bé vẫn bị bao phủ trong làn sương đen, nhưng khuôn mặt lóe lên trong màn sương đen lúc đó qua màn hình đã biến mất.

Ngay lúc đang nghi ngờ, tôi thấy sắc mặt của Hạ Cẩn Ngôn tái mét.

Đôi mắt anh ấy mở to và đang nhìn chằm chằm vào vai tôi.

Tôi nuốt khan, từ từ quay đầu lại.

Trước mắt tôi là một khuôn mặt trắng bệch của một bà lão!

3.

Tôi sợ đến nỗi không biết phải làm gì.

Lúc này, một quả cầu lửa nổ tung trên mặt con quỷ, khuôn mặt nó tan rã thành một quả cầu khí đen rồi biến mất.

Trên không trung, một tấm bùa cháy dở đang từ từ rơi xuống đất.

Một thanh niên xuất hiện ở cửa.

Anh ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải lanh, mái tóc dài được búi cao sau đầu.

Đôi mắt lá liễu nheo lại, trên khuôn mặt góc cạnh không có biểu cảm gì.

Tôi không nhịn được đẩy kính lên, là một anh chàng đẹp trai với khuôn mặt lạnh lùng!

Bạch Chỉ kinh ngạc ôm ngực đi tới giới thiệu.

Vị đạo sĩ này tên là Dịch Đê Mi, anh ta được cho là đến đây để trừ tà yêu ma.

“Đêm nay là nhật thực nên linh hồn tà ác này mới hiện nguyên hình.”

“Nhưng chỉ với một lá bùa của tôi mà nó đã rút lui, xem ra cũng chẳng có tiền đồ gì.”

Người phụ nữ từ phía xa nhìn thấy chúng tôi thì lập tức lo lắng chạy tới.

Giọng nói của Dịch Đê Mi lạnh lùng, rất phù hợp với tính cách của anh ta.

Hạ Cẩn Ngôn nhấc điện thoại lên, đi tới khoác vai anh ta.

"Người anh em này, chúng ta thêm WeChat đi."

"Có gì sau này trên đường chúng ta chăm sóc lẫn nhau…"

Dịch Đê Mi nhíu mày, hơi quay người để tránh cánh tay của Hạ Cẩn Ngôn.

"Các người quá nông cạn, tốt nhất nên rời đi sớm."

Nói xong anh ta bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng.

Tôi cau mày, anh chàng này giỏi ra vẻ quá.

Quỷ Y Môn của chúng tôi quả thực không mạnh bằng Đạo giáo của bọn họ, nhưng chúng tôi vẫn được công nhận là hỗ trợ mạnh nhất.

Dù bị tà khí xâm nhập vào cơ thể hay bị âm khí ăn mòn, không có gì chúng tôi không thể chữa khỏi.

Hừ, sau này tốt nhất anh ta đừng mắc bệnh hiểm nghèo gì rồi rơi vào tay tôi.

Sau khi hồn ma của bà lão bị đuổi đi, tình trạng của cậu bé đã ổn định lại.

Tôi lấy ra vài viên thuốc an thần, hòa tan trong nước rồi đưa cho cậu bé uống, chẳng mấy chốc cậu bé đã ngủ thiếp đi.

Lúc này, quản gia Hoàng gõ cửa mời chúng tôi dùng bữa ở sảnh dưới.

Bàn tròn trong đại sảnh đã bày biện đầy đủ các món ngon.

Dịch Đê Mi ngồi đó, nhìn bức tranh trên tường trong trạng thái xuất thần.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, và một người trong ảnh khiến cơ thể tôi bất giác run lên.

Ở giữa bức chân dung gia đình, bà lão với nụ cười nhân hậu chính là khuôn mặt quỷ mà tôi vừa thấy!

Tôi nhìn xung quanh, nhưng quản gia Hoàng đã biến đâu mất.

Ông cứ như một bóng ma, không hề có cảm giác tồn tại.

"Tôi đã hỏi rồi, người trong ảnh là mẹ của cô Bạch."

“Bà ấy qua đời cách đây một năm.”

“Nếu tôi đoán không sai, bà ấy đang bố trí trận pháp trên bãi tha ma này để thu thập năng lượng tà ác và ngưng tụ linh hồn.”

“Lại lợi dụng người thân cận của mình để đoạt xá và tái sinh.”

Sau khi nghe Dịch Đê Mi nói, tôi lập tức cau mày.

Trong ảnh, bà ấy nhìn cháu trai bằng ánh mắt trìu mến.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà ấy lại nỡ cướp đi mạng sống của cháu ruột mình sao?

Tôi lưỡng lự rồi nói:

“Có lẽ bên trong có uẩn khúc gì đó…”

Dịch Đê Mi rũ lông mày, khịt mũi lạnh lùng:

"Ma là ma, đều là những thứ tàn nhẫn vô cảm."

"Sau khi chạm trán với chúng, đừng tỏ ra thương xót, cứ dùng sấm sét để giết chúng."

Quan niệm này hoàn toàn bị bác bỏ khi chúng tôi chữa bệnh cho ma quỷ.

Ngoài việc cứu người và diệt ma, chúng tôi còn có phương pháp chữa bệnh cho ma.

Trong quá trình hành nghề y, tổ tiên chúng tôi đã gặp vô số hồn ma tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Ngược lại trên thế gian này, dã tâm của một số người còn đáng sợ hơn cả ác linh.

Tôi không nhịn được mà đáp lại anh ta:

"Sao anh có thể biết được trên thế gian này không có những hồn ma tốt trong khi chính anh còn chưa từng trải nghiệm?"

Câu nói này dường như gây ra sự thay đổi nào đó, giọng nói của Dịch Đê Mi trong nháy mắt trở nên lạnh lùng vô cùng.

"Tôi không có thời gian để nói chuyện với một cô gái trẻ lớn lên trong nhà kính như cô."

"Giờ tôi sẽ đi tìm vị trí của ác linh kia, khiến chúng hồn phi phách tán không thể siêu sinh!"

Nói xong, anh ta đứng dậy đi sâu hơn vào trong biệt thự.

Tôi và Hạ Cẩn Ngôn không đoái hoài gì đến việc ăn uống, vội vàng đi theo anh ta.
1710815284026.png
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom