• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Series Bác Sĩ Quỷ: Bác Sĩ Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 8

10.

Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Hạ Cẩn Ngôn.

Tôi nhận ra rằng mình ngày càng rời xa họ trong khi bị ác linh kéo đi.

Ác linh nhe răng cười hung ác, cắn mạnh vào cánh tay tôi.

Một luồng ánh sáng xanh lóe lên trên cơ thể tôi, ác linh đột nhiên bị bật ra xa.

Tấm ngọc bội Dược Vương trên cổ tôi phai màu, tôi sợ nó sẽ không thể bảo vệ tôi lần thứ hai.

Ác linh lắc đầu, đứng dậy từ trên mặt đất, dùng tốc độ sét đánh lao thẳng tới trước mặt tôi.

Đối mặt với ác linh đang tiến về phía mình, tôi nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Nhưng cơ thể không hề có cảm giác đau đớn, tôi chỉ nghe thấy hai tiếng chó sủa quen thuộc.

Tôi mở mắt ra và nhìn thấy hai con chó lớn, đen như mực, không có một sợi lông nào, đang cắn ác linh.

Bọn chúng đi tới đâu, sát khi tới đó tan như tuyết gặp lửa. Đó là hai con chó của nhà tôi, Đại Hắc và Nhị Hắc!

Quả nhiên, trên thế gian không thể không nuôi chó!

Một đôi bàn tay to lớn ôm chặt vai tôi.

Bên cạnh đó là một khuôn mặt không cạo râu quen thuộc.

“Đừng sợ, cha đã tới rồi.”

Sau khi nghe câu này, tôi suýt chút nữa thì khóc ra thành tiếng.

Cha tôi hét lên với Hạ Cẩn Ngôn:

"Ném thước sang đây!"

Cha nhảy lên, bắt lấy cây thước Thần Nông do Hạ Cẩn Ngôn ném đến, lao vào trận chiến, vung một thước thật mạnh vào ác linh.

Ác linh bị cha tôi và hai con chó lớn bao vây, bị đánh ngã xuống đất.

Nó sắp bị ép vào một góc.
Lúc này, tà khí trên người nó đột nhiên mạnh hơn gấp mấy lần.

Những dòng máu đen từ từ xuất hiện trên cơ thể nó.

Tôi nhìn lên bầu trời và thấy mặt trăng đã bị bao phủ hoàn toàn.

11.

Hai tay ác linh vung lên, Đại Hắc và Nhị Hắc hú lên một tiếng rồi bay ra ngoài.

Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, nó ngay lập tức lao tới bên cạnh Dịch Đê Mi.

Trước khi bất kỳ ai trong chúng tôi có thời gian kịp phản ứng, nó đã cắn mạnh vào cổ Dịch Đê Mi.

Cổ họng của anh ta không ngừng đau nhói, một lượng lớn máu đã bị nó nuốt chửng.

Khí thế của ác linh tăng lên mạnh mẽ, có thể thấy được bằng mắt thường.

Cha tôi cau chặt mày, nói:

"Không được rồi, mặt trăng đã bị che phủ hoàn toàn, nó hấp thụ máu tươi của người tu hành, như vậy sẽ rất phiền toái."

Ác linh đứng dậy, lau máu bên khóe miệng, cười quái dị.

"Lần trước lão già của Y Quỷ Môn các ngươi đã phá hỏng pháp trận trăm năm của ta, lần này ta sẽ khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn!"

Cha tôi nghiến răng, toàn thân run rẩy.

"Ha ha ha."

Lúc này, tiếng cười lạnh của tôi đột ngột vang lên.

Tôi tiến lên một bước, nói với ác linh:

"Từ khi còn nhỏ, người yêu thương ta nhất chính là ông của ta."

"Khi biết tin ông đã chết, thậm chí trong mơ ta cũng nghĩ đến việc phải trả thù cho ông."

"Vì mục đích đó, ta bỏ ra một lượng lớn thời gian và công sức để kết hợp tất cả các dược liệu mà ta có thể tìm được."

"Có lẽ là ông chỉ dẫn ta từ phương xa. Tình cờ mà cuối cùng ta cũng đã chế tạo ra được một loại thuốc."

“Cho dù ác linh có mạnh đến đâu, sau khi uống lọ thuốc này, tất cả sát khí đều sẽ tiêu tan, hồn phi phách tán.”

Vừa nói tôi vừa lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ từ trong ngực.

Ác linh nghe xong lời tôi nói, tiếng cười chói tai của nó khiến màng nhĩ tôi rung lên.

“Ngươi sẽ không thực sự cho rằng, bây giờ ngươi còn có cơ hội cho ta uống lọ thuốc đó đấy chứ?”

Tôi nhìn thẳng vào con ác linh và lắc đầu.

“Ngươi đã uống rồi.”

Tiếng cười của ác linh đột nhiên dừng lại, đôi mắt nó bắt đầu trở nên sợ hãi.

Nó hoảng sợ nhìn Dịch Đê Mi và giận dữ hét lên:

"Tên đó có thứ này trong máu!"

Tôi gật đầu nói:

“Đúng vậy, ta đã bảo anh ta uống thuốc khi ngươi đang bị kìm hãm.”

"Nhưng làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ hấp thụ máu của hắn?"

"Ta không biết nên cả ba chúng ta đều đã uống."

Ác linh nhìn tôi với vẻ khó tin, dường như có một con quái vật nào đó đang chui ra khỏi cơ thể, và lớp da của nó liên tục bị đẩy ra từ bên trong.

Từng luồng sát khí một xuất hiện từ cơ thể nó như làn khói dày đặc rồi tan biến vào không trung.

Tôi có thể cảm nhận được nó đang yếu đi.

Ác linh gầm lên giận dữ và lao về phía Dịch Đê Mi.

"Cho dù ta có chết, ta cũng sẽ kéo các ngươi chết theo!"

Chúng tôi chưa kịp phản ứng thì ác linh đã đến bên cạnh Dịch Đê Mi.

Hạ Cẩn Ngôn, người không có thước của Thần Nông trong tay, đã bị ác linh đánh bay ngã ra ngoài.

Nó giơ tay lên cao và hung hãn vung thẳng vào phía ngực Dịch Đê Mi.

Nếu bây giờ bị trúng đòn, Dịch Đê Mi chắc chắn sẽ chết trong tình huống không có ngọc bội bảo vệ!

Đúng lúc này, một quả cầu năng lượng đen lao ra khỏi biệt thự, dừng trước mặt Dịch Đê Mi.

Ác linh ngay lập tức đập vào luồng khí đen, nhưng khi nó chuẩn bị tiếp tục tấn công, cha tôi đã lao tới và dùng thước đánh mạnh vào nó.

Thước của Thần Nông mang theo một luồng ánh sáng màu xanh lá, ngay lập tức tách ác linh ra khỏi người cậu bé.

Ác linh lăn lộn như muốn nói gì đó.

Nhưng trong giây tiếp theo, nó đã biến thành một cục tro đen, bị thổi bay trong cơn gió.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhật thực đã kết thúc.

Ánh trăng từ từ chiếu xuống người chúng tôi.

12.

Dịch Đê Mi bị mất quá nhiều máu, trong khi Bạch Chỉ, quản gia Hoàng và cậu bé bị ác linh xâm nhập vào cơ thể đã bị diệt trừ.

Sau khi chữa trị sơ qua cho bọn họ, tôi đưa họ đến bệnh viện.

Sau khi hồi phục được vài ngày, cha tôi, Hạ Cẩn Ngôn và tôi đến bệnh viện thăm Dịch Đê Mi.

Anh chàng này vẫn còn phải quấn băng quanh cổ mà đã đang khoanh chân tu luyện trên giường bệnh.

Thấy cách cha tôi nhìn Dịch Đê Mi như nhìn con nhà người ta, tôi biết lát sau sẽ là thời gian tôi phải nghe mắng.

Khi Dịch Đê Mi thấy tôi đến, anh ta háo hức hỏi tôi:

"Trước khi hôn mê, tôi nhìn thấy một bóng đen chắn ngang mặt mình."

"Nó có thể là..."

Tôi gật đầu và nói nhỏ với anh ta:

"Đúng vậy, chính là lão phu nhân kia đã cứu anh."

“Lão phu nhân bị anh làm trọng thương, chưa kịp hồi phục đã bị ác linh đánh một đòn.”

"Với một đòn đó, linh hồn sẽ bị phân tán, khó có thể tiến vào vòng luân hồi..."

Dịch Đê Mi nghe xong lời này, anh ta nắm chặt tay, cúi đầu.

Tôi nhẹ nhàng hỏi anh ta:

"Anh có thể cho tôi biết lý do tại sao anh lại ghét ma quỷ đến vậy không?"

Một lúc sau, Dịch Đê Mi cuối cùng cũng lên tiếng.

"Khi còn nhỏ, tôi từng gặp phải một lệ quỷ trong nhà."

"Cha, mẹ và em gái tôi, tất cả đều bị nó hút hết dương khí."

"Cô có biết không? Cha tôi là một người đàn ông cao một mét tám, nặng trăm cân. Vậy mà khi qua đời, ông chỉ nặng chưa đến hai mươi lăm cân."

"Và hôm đó là sinh nhật của em gái tôi, mẹ tôi mua cho em ấy con búp bê mà em ấy thích."

Nói đến đây, giọng của Dịch Đê Mi đã nghẹn ngào vì nức nở.

"Sau này được sư phụ nhìn trúng, tôi theo ngài ấy tu đạo."

"Trong khi các anh chị em khác đang nghỉ ngơi thì tôi trốn trong phòng một mình để luyện tập."

"Chính sự hận thù đó đã liên tục thôi thúc và điều khiển tôi."

"Suốt bao năm qua, ngọn lửa hận thù vẫn cháy bỏng trong lòng tôi."

"Sau khi từ trên núi xuống, lần đầu tiên diệt trừ được ma quỷ, tôi cảm giác như mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy."

"Kể từ đó, tôi không ngừng săn quỷ và diệt trừ chúng."

"Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài suốt cuộc đời tôi..."

Sau khi nghe những lời Dịch Đê Mi nói, tôi cảm thấy rất khó chịu.

Thì ra người đàn ông trông trạc tuổi tôi trước mặt này lại mang trong mình quá khứ như vậy.

Tôi mở miệng nhưng không thể nói được điều gì.

Lúc này, giọng cha tôi vang lên.

"Kể từ khi chú nhập môn đến bây giờ, chú đã thường xuyên nghe thấy những câu chuyện như thế này."

"Thế giới có hai mặt Âm và Dương. Chúng ta không thể phủ nhận sự tồn tại của mặt Dương chỉ vì chúng ta chỉ nhìn thấy mặt âm."

"Con người có người tốt người xấu, ma quỷ cũng vậy."

"Chúng ta là bác sĩ y học cổ truyền, không chỉ chữa bệnh cho người mà còn chữa bệnh cho ma."

"Có nhiều lúc người ta chết đi sẽ không chọn con đường đầu thai, họ muốn sống với chúng ta trong một thái cực khác."

"Chúng ta không thể tước bỏ quyền tồn tại của họ, chứ đừng nói đến việc phủ nhận ý nghĩa của sự tồn tại của họ."

"Nếu không nhờ lão phu nhân đó liều mạng chặn đường cho cậu, bây giờ cậu đã biến thành ma rồi."

"Thử tưởng tượng xem, nếu sau khi chết cha cậu muốn ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, cậu có nỡ trách móc ông ấy không?"

Dịch Đê Mi nghe xong, phải rất lâu mới lẩm bẩm:

"Có lẽ tôi đã thực sự sai rồi…"

Hạ Cẩn Ngôn chạy tới, vỗ mạnh vào vai Dịch Đê Mi và cười nói:

"Người anh em, chúng tôi chỉ chờ câu nói này của cậu."

"Đừng tự trách mình nữa. Tôi cho cậu xem một thứ rất hay ho."

Vừa nói, anh ấy vừa lấy ra một chiếc bình đựng tro cốt. Một làn khói đen lóe lên và một bà lão tốt bụng xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Lão phu nhân cúi sâu người trước chúng tôi và nói:

"Cảm ơn vì đã cứu mạng con gái và cháu trai của tôi."

Sau đó, lão phu nhân nhẹ nhàng nói với Dịch Đê Mi:

"Cháu trai, con không cần tự trách mình, là ta tình nguyện liều mạng cứu con."

"Ta có thể thấy được con có một trái tim nhân hậu."

"Bà già này đã quá ngu muội, phá vỡ quy tắc sinh tử, ta đáng bị hồn phi phách tán."

"May mắn thay, nhờ có Hạ tiểu thư mà ta kéo được chút hơi thở cuối cùng và để ta sống sót."

“Bây giờ, người thân của ta đã thoát khỏi nguy hiểm, ta đã có thể buông bỏ chấp niệm của mình.”

Nói xong, lão phu nhân nhìn tôi.

Tôi lưỡng lự một lúc nhưng quyết định tôn trọng sự lựa chọn của bà.

Tôi lấy từ trong ngực ra một bình nước siêu thoát và đưa cho lão phu nhân.

Dịch Đê Mi đưa tay ra như muốn ngăn cản.

Lão phu nhân lắc đầu nhìn anh ta, cầm lấy bình nước uống một ngụm.

Sau khi nở một nụ cười nhân hậu, cơ thể lão phu nhân từ từ biến thành một điểm sáng và biến mất.

13.

Sau khi Dịch Đê Mi bình phục vết thương, Hạ Cẩn Ngôn và tôi đã mời anh ta một bữa.

Sau vài ly rượu, Hạ Cẩn Ngôn đặt tay lên vai Dịch Đê Mi nhướng mày nói:

"Người anh em này, tại sao cậu không tham gia vào giới giải trí cùng tôi nhỉ?"

"Chỉ cần khuôn mặt và có chút kiến thức về cách ăn mặc, cậu chắc chắn có thể đánh bại những người nổi tiếng hàng đầu hiện nay."

Dịch Đê Mi phớt lờ anh ấy, uống rượu trong ly một cách vô cảm.

Lúc này, Hạ Cẩn Ngôn nhận được một cuộc gọi video.

Lễ khai mạc bộ phim mới của anh ấy đã bắt đầu.

Anh ấy cười cười xin lỗi đạo diễn.

Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười của anh ấy cứng ngắc.

Tôi quay đầu lại và nhìn vào màn hình điện thoại của anh ấy.

Trên màn hình, địa điểm quay là một ngôi làng nhỏ trên núi.

Dưới gốc cây đa lớn ở đầu thôn, một bàn Bát Tiên được bày biện.

Trong lư hương trên bàn, ba nén hương cắm trước lễ điện đều không thể thắp được.

Nó được thắp sáng một giây, rồi tắt ngóm ngay lập tức.

Ngay khi tôi mở mắt âm dương, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một xác chết mặc quần áo trắng, tóc dài, treo lủng lẳng trên cây đa.

Chân của thi thể đang đung đưa ngay phía trên hương. Mỗi lần thắp nhang là lại tắt.

Và trong kẽ hở giữa các tán lá đa, những vệt trắng vụt bay qua.

Phía trên cái cây này, thực chất treo đầy xác ch/ết lơ lửng...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom