• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (3 Viewers)

  • Chương 134+135 : Phiên Ngoại

Chương 134: Chương trình thực tế phát cẩu lương (hai)


“Sao anh lại nói em như vậy trên màn ảnh” Nhân dịp nhân viên đang bố trí cảnh quay trong phòng khách, Khúc Kim Tích kéo Thẩm Thính, tức giận véo thắt lưng anh.


“Em không cần mặt mũi sao!”


Thẩm Thính mỉm cười nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của vợ, từ từ nói: “Nếu không muốn anh phải nói như thế nào?”


“Nói buổi sáng em ăn vụng bánh kem?”


“. . .” Khúc Kim Tích không biết phải nói gì với anh, đành giương nanh múa vuốt uy hiếp: “Dù sao về sau anh cũng không được nói như vậy, không được vạch trần thói quen xấu của em trước mặt người xem.”


“À.” Thân hình thon dài của người đàn ông dựa vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, càng lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, “Đầu tiên anh muốn sửa một số sai lầm của em, mục đích của chương trình thực tế là nói về “sự thật”, nếu ngay cả sự thật cũng không dám để lộ, cái này không còn gọi là chương trình thực tế mà là chương trình giả tạo.”


Anh cố ý!


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Khúc Kim Tích véo thắt lưng: “Hình tượng! Ý của em là hình tượng, anh không thể làm xấu em.”


Thẩm Thính lấy điện thoại di động ra, một lát sau quay màn hình về phía cô.


Trong video là hình ảnh Khúc Kim Tích tham gia chụp ảnh tập thể trong bữa tiệc từ thiện năm ngoái.


“Trong toàn bộ giới giải trí, người đầu tiên chụp ảnh tập thể mà trèo hẳn lên ghết, cô Thẩm của tôi, mời cô cho tôi biết, hình tượng của cô ở đâu?”


Khúc Kim Tích im lặng.


Cô im lặng không phải bởi vì đoạn video, mà là Thẩm Thính nói ra câu… “cô Thẩm của tôi.”


“Đỏ mặt?” Người đàn ông chân dài bước đến gần, hơi xoay người, đầu ghé vào tai cô: “Hay là… xấu hổ?”


Mặt Khúc Kim Tích đỏ ửng, không trả lời, ngại ngùng xoay người chạy ra ngoài, kết quả vừa chạy ra ngoài đã đụng phải A Hương và người quay phim, cô há hốc mồm: “Vừa rồi… mầy người đang ghi hình sao?”


Sau khi nhận được đáp án khẳng định, khuôn mặt Khúc Kim Tích càng nóng hơn, như vậy chẳng phải những lời cô cùng Thẩm Thính nói với nhau đều bị ghi lại sao?


Nếu bị người khác xem được thì xấu hổ chết mất!


Khúc Kim Tích chạy nhanh như chớp lên tầng hai, Thẩm Thính cũng không dự đoán được A Hương cùng người quay phim lại đến phòng bếp, lợi dụng quyền hạn của ông chủ, anh bá đạo nói với A Hương: “Xóa phần này đi.”


Sau khi Thẩm Thính lên lầu để đuổi theo ai đó, A Hương cùng người quay phim mới thở nhẹ ra.


“Tôi ăn no rồi.” Đôi mắt A Hương sáng lên.


Người quay phim thở dài, tự đáy lòng nói: “Tôi cảm thấy tiết mục của chúng ta nhất định sẽ nổi.”


Cùng là một người đàn ông, người quay phim cảm thấy Thẩm Thính là một hình mẫu đàn ông lý tưởng, nhìn cách anh dỗ vợ, chắc chắn đã ăn sạch cô Khúc.


*


Ngoài Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính, ba cặp khách mời khác trong “Dữ ái cộng miên” lần lượt là:


Lưu Giai Giai, Triệu Bộ. Hai người này là cặp vợ chồng điển hình, khi Lưu Giai Giai mới đóng phim, Triệu Bộ đã là một ca sĩ phái thực lực, hiện tại hai người đã ở trạng thái nửa ẩn lui, họ đã dốc sức làm việc chăm chỉ, hiện tại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống. Sau khi nhận được lời mời của “Dữ ái cộng miên” liền vui vẻ đồng ý.


Trương Diệc Tuyền, Chung Chỉ Ý. Vợ chồng họ mới kết hôn năm ngoái, đã có một đứa con, Trương Diệc Tuyền ra mắt không lâu, vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu, nhưng chồng cô là Chung Chỉ Ý là một vận động viên quốc gia, nhiều năm đạt được ngôi vị quán quân. Đồng thời, Chung Chỉ Ý là đại phú nhị đại, nhà nhiều tiền. Sau khi sinh xong, Trương Diệc Tuyền quay lại làm việc nhưng vẫn không có được vai diễn tốt, bởi vậy liền đầu tư tham gia “Dữ ái cộng miên.”


Dư San Hòa, Dịch Hàn Phong. Hai người đều là diễn viên, Dư San Hòa ra mắt công chúng là một ngôi sao nhí, tham gia vào diễn nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình, tuy nhiên không có bộ nào nổi, hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi, thuộc loại người trầm tính. Dịch Hàn Phong là điển hình của con người rắn rỏi, anh ấy xuất thân là quân nhân, sau đó dấn thân vào giới diễn xuất, đa số các vai diễn đều là quân nhân, anh thân thủ khá tốt.


Trong bốn cặp khách mời, Lưu Giai Gia, Triệu Bộ là lớn tuổi nhất, tuổi tác lớn nhất nên được coi là tiền bối. Nói về độ nổi tiếng, Trương Diệc Tuyền cùng Chung Chỉ Ý thấp nhất, cặp đôi Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính là nổi nhất, Dư San Hòa cùng Dịch Hàn Phong ở giữa.


Kịch bản đã nói bốn cặp vợ chồng sẽ cùng nhau trao đổi, cho nên trước hết phải biết đối phương là người thế nào.


Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính đang trên đường đến, cô bắt đầu xem xét tư liệu về những người khác.


“Chà.” Vào trang mạng tìm kiếm Dịch Hàn Phong, hiện ra vô số bức ảnh liên quan đến người quân nhân chuyên nghiệp, đa số bức ảnh đều thể hiện dáng người chuẩn, cơ bụng tám múi cùng cánh tay cơ bắp đều hiện lên rõ ràng.


“Dáng người đẹp thật.” Khúc Kim Tích thuận miệng cảm thán một câu.


Cô không biết lời nói vô tình của bản thân khiến sắc mặt người đàn ông bên cạnh tối sầm lại.


Nhưng mà đứa ngốc này lần thứ hai vẫn không hề phát hiện, còn không sợ chết mà đưa máy tính qua: “Anh xem, có phải hay không.”


“Thì ra em thích kiểu người như thế này?” Thẩm Thính thản nhiên nói: “Đợi lát nữa nhìn thấy thầy Dịch, em có muốn chụp cùng anh ấy chụp một bức ảnh, xin chữ ký của anh ấy không?”


“Hả… Như vậy không hay lắm.” Cô còn rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện đó.


A Hương ngồi ở ghế lái phụ đằng trước suýt chút nữa cười to.


Những người đi đường đều biết tổng giám đốc Thẩm đang ghen, chỉ có vợ của anh là không phát hiện, còn không ngừng châm lửa.


Thẩm Thính: “Có cái gì mà không hay, em muốn thì cứ làm, không ai ngăn cản em.”


“Tuy nhiên…” Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: “Điều kiện tiên quyết là em phải báo với vợ người ta một chút, xem có đồng ý cho em mượn chồng của cô ấy chụp chung không.”


Lần này, Khúc Kim Tích rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không thích hợp.


Lặng lẽ buông máy tính bảng xuống, nghiêng đầu đánh giá sắc mặt bình tĩnh của người nào đó, nhìn từ chỗ cô, đúng lúc xe đi qua đường hầm, ánh sáng bỗng tối sầm lại, gương mặt anh tối lại, sắc mặt u ám của người bên cạnh tan vào bóng tối, thêm vài phần lạnh lẽo.


“Đang giận à?” Cô nghiêng người nói với âm lượng mà chỉ hai bọn họ nghe thấy, nói: “Dáng người của người khác dù cho có đẹp em cũng không thích, chỉ thích của anh.”


Nói xong liền ngồi thẳng người, nhớ là giọng nói không lớn, những người bên trong xe có lẽ cũng không nghe được.


Sau khi chắc chắn, liền ngẩng đầu, người đàn ông một lần nữa dựa vào ghế, nhắm mắt lại, khôi phục tư thế, điểm bất đồng chính là khóe miệng khẽ nhếch lên.


Thật là!


Thấy thế, Khúc Kim Tích yên lặng bĩu môi, tuy nhiên cô không nhìn ảnh của Dịch Hàn Phong nữa.


*{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Bởi vì kẹt xe nên khi hai người đến địa điểm thống nhất đã trễ hơn mười phút, Khúc Kim Tích vội đem quà đã chuẩn bị tặng cho ba cặp vợ chồng khác để xin lỗi.


Lưu Giai Giai là người lớn tuổi nhất trong bốn người vợ, năm nay gần năm mươi, mọi người đương nhiên vì vậy mà gọi cô ấy một tiếng chị Giai Giai.


Dư San Hòa hơn ba mươi tuổi, là người sảng khoái, tiếng cười rất lớn: “Chúng ta cũng không cần phải câu nệ như thế, mấy người có lẽ đều xem phim của tôi mà lớn lên, hahaha, cứ gọi tôi bằng tên là được.”


Khúc Kim Tích bị nụ cười tươi của cô ấy cuốn hút, cũng cười rộ lên: “Chị nói đúng, từ nhỏ em đã xem phim chị đóng lớn lên.”


“Em cũng vậy.” Trương Diệc Tuyền nói: “Em cực kỳ thích chị San Hòa trong “Thượng Lương Sơn”, chị đóng rất xinh.”


“Còn có cả chị Kim Tích, ”Mưu trang” của chị em xem đến ba lần, rất thích Tạ Trường Tịch.”


Dứt lời, Khúc Kim Tích và Dư San Hòa cùng cười tươi.


Dư San Hoa nói mọi người gọi thẳng tên, Trương Diệc Tuyền vẫn như trước mà gọi chị, cô ấy là chưa có tác phẩm tiêu biểu như “người mới”, xưng hô như vậy cũng không sao, tỏ vẻ tôn trọng người bề trên không thành vấn đề.


Nhưng mà đến Khúc Kim Tích cũng gọi chị, như vậy thì quá câu nệ rồi.


Khúc Kim Tích cố ý tra thông tin, tài liệu nói Trương Diệc Tuyền lớn hơn Khúc Kim Tích nửa tuổi.


“…”


Chỉ là đối phương để kiểu tóc hai búi, khiến cô ấy trông trẻ hơn tuổi, tạo cảm giác đáng yêu nhỏ nhắn trong mắt người khác.


Khúc Kim Tích và Dư San Hòa liếc nhau, rốt cuộc mọi người cũng không quen biết nhau, chưa gặp nhau bao giờ, cho nên chỉ hòa khí nói chuyện với nhau.


Bên người chồng thì hài hòa hơn.


Mặc dù tên Dịch Hàn Phong tương đối “lạnh”, lại xuất thân là quân nhân, trong ấn tượng của mọi người anh là con người rắn rỏi, nhưng mà trên thực tế người diễn viên này có chút thật thà.


Theo lời Dư San Hòa nói thì chính là: “Chỉ là một tên ngốc thôi.”


Có anh ấy ở đó, nhóm các ông chồng không hề tẻ nhạt mà ngược lại thiếu điều nhận nhau là anh em.


Chồng của Trương Diệc Tuyền là người ngoài cuộc duy nhất trong bốn người, xuất thân vận động viên quốc gia nên tính cách anh ấy có chút ngại ngùng, tuy nhiên cũng may trong nhà có tiền, lại thuộc diện phú nhị đại, những nghi lễ cơ bản cũng không tệ.


Chẳng qua anh ta thường xuyên liếc mắt nhìn Thẩm Thính, sau đó cúi đầu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.


Vì sao cảm thấy Thẩm Thính rất quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.


Tuy rằng có vợ là diễn viên, nhưng mà Chung Chỉ Ý vì nguyên nhân công việc, không rành giới giải trí, cho dù là người nổi tiếng hay không nổi tiếng anh ta cũng đều không biết. Anh tham gia “Dữ ái cộng miên” đơn giản là bởi vì vợ mình, đối mặt với vô số máy quay sẽ không quen cũng như không được tự nhiên.


Sau khi khách sáo với nhau thì tiến vào giai đoạn chọn nhà, tuân theo nguyên tắc ưu tiên phụ nữ nên đương nhiên nhóm người vợ sẽ là người rút thăm, Lưu Giai Giai là chị cả, ngại là người rút đầu tiên, khiêm tốn nói: “Tôi chọn rút cuối cùng.”


“Ha ha ha ha, vậy thì tôi là người đầu tiên, tôi rút.” Dư San Hòa cười tủm tỉm nói: “Mọi người khách khí qua khách khí lại, ai rút trước cũng giống nhau mà thôi.”


Trương Diệc Tuyền lập tức nói: “Chị San Hòa nói đúng.”


Khúc Kim Tích là vợ của sếp, biết một chút thông tin nội bộ, bốn căn phòng có lớn có nhỏ, có xa hoa cũng có thanh nhã, phong cách khác nhau, cũng có đặc điểm riêng. Không phân chia xấu hay tốt.


Với lai lịch của Lưu Giai Giai, cô ấy là người đầu tiên rút thăm, vì tôn trọng cô ấy, nhưng cô ấy lại chia cơ hội này cho mọi người, điều này khiến cho Dư San Hòa, người đứng thứ hai về độ tuổi có phần xấu hổ. Nói đến rút thăm, có vẻ như… Người lớn tuổi hơn đã nhường cơ hội cho mọi người, còn người chị thứ hai mà không nhường, chính là không hiểu chuyện.


Mà nếu cô ấy không rút, hai người còn lại ít tuổi hơn… Đến lúc đó nói các cô không tôn trọng người bề trên, dù sao cũng không tốt.


Vốn dĩ Lưu Giai Giai trực tiếp rút sẽ không có chuyện gì.


Vì thế Dư San Hòa suy nghĩ, đành đứng ra nói câu như vậy, nhìn như vô tình nhưng thực ra là đang giải thích.


Rất thông minh.


Hầu như các chương trình thực tế đều có kịch bản, hiện tại các chương trình được đánh giá cao của thị trường, ngoại trừ mùa đầu tiên không có kịch bản, còn lại đều có kịch bản.


Điều này vốn không lạ lẫm gì trong ngành, trên thực tế thì “chiêu trò” là linh hồn của toàn bộ các chương trình thực tế.


Tuy nhiên, “Dữ ái cộng miên” là hạng mục lớn nhất của S&T từ khi thành lập tới nay, Thẩm Thính lại là một người kiêu ngạo, lần cùng truyền hình TV hợp tác này sẽ không dùng kịch bản?


Tuyệt đối sẽ không dùng.


Điều duy nhất mà các khách mời tham gia biết được chính là phải tập trung lại một điểm quy định. Khúc Kim Tích dù hiện tại là vợ của ông chủ cũng chỉ biết là đại loại có bốn căn phòng, còn lại không biết chút gì hết.


Hỏi Thẩm Thính thì anh sẽ chuyển đề tài, hoặc là nhìn cô mà mỉm cười. Nhìn anh cười, Khúc Kim Tích liền chẳng muốn hỏi nữa.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Cũng may mà có Dư San Hòa tới giúp đỡ, việc rút thăm đã được giải quyết thuận lợi. Khúc Kim Tích lần thứ hai trở thành “bia nhắm bắn” của mọi người.


Trương Diệc Tuyền cố gắng thuyết phục: “Chị Kim Tích, chị đi đi.”


Mở miệng là gọi “chị ơi” khép miệng cũng kêu “chị à”, tỏ ra vừa nhiệt tình lại đủ khiêm tốn. Có thể thấy cô gái này cố ý đặt mình ở vị trí thấp nhất, muốn biểu hiện bản thân là người từ nhỏ đã có giáo dưỡng, nhu thuận lại lễ phép. Nhưng Khúc Kim Tích mỗi lần nghe thấy đối phương gọi một câu “chị ơi” là lại nổi một tầng da gà.


Trong cái giới này, nữ nghệ sĩ tự xưng mình là “chị” vô cùng hiếm thấy. Từ trước tới nay, có cô gái nào không thèm để ý tới tuổi tác của bản thân đâu.


Dù Khúc Kim Tích không phải cực kỳ để tâm tới vấn đề này, một cô gái mới vừa hai mươi tuổi gọi cô là “chị” hoàn toàn không có vấn đề gì. Tuy nhiên, bằng tuổi cô, thậm chí lớn tuổi hơn mà lại xưng em gọi chị… Cái này hơi quá đà rồi.


Đang đứng trước máy quay, Khúc Kim Tích cũng chưa nói gì.


Rút thăm chấm dứt, Khúc Kim Tích rút ngẫu nhiên được phòng số một. Mọi người tán gẫu cười đùa vài câu rồi đều tự động ai trở về phòng nấy.


Phòng số một có phong cách gia đình nông dân, có sân trước vườn sau, đồ gia dụng cũng không xa hoa, nhưng phòng ốc nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, trang trí thanh nhã, được trồng rất nhiều hoa cỏ, sân sau còn có một chiếc xích đu.


Đi dạo một vòng trở lại, ánh mắt Khúc Kim Tích lấp lánh ánh sáng.


“Em thích nơi này không?” Thẩm Thích hỏi cô.


Khúc Kim Tích không do dự gật đầu.


Thẩm Thính cười nhẹ, không nói gì mà bắt đầu thu dọn hành lý. Tiện tay đưa cho Khúc Kim Tích túi đồ ăn vặt, bảo cô ra ngoài dạo chơi.


Khúc Kim Tích: “…”


Cô không đi, dọn dẹp cũng phải cùng nhau làm chứ.


Thẩm Thính thấy vậy liền lấy lại túi đồ văn vặt: “Vật em dọn nhé, anh ra ngoài ngồi đây.”


Khúc Kim Tích: “???”


Thế rồi, lão nam nhân này cứ thế thật sự đi ra ngoài. Khúc Kim Tích không tin nổi, rõ ràng trước máy quay mà Thẩm Thính còn tùy hứng như vậy, diễn chút màn tình thương mến thương đã xem nào! Cứ thế này khi lên sóng, không sợ sẽ dấy lên tin tức tình cảm của bọn họ không tốt sao?!


Nghĩ thì cũng chỉ nghĩ vậy thôi, Khúc Kim Tích cũng chẳng thèm phản đối. Quên đi, lão nam nhân kia ghét nhất là trò cố tình tỏ vẻ tú ân tú ái. Khúc Kim Tích dọn dẹp xong xuôi hành lý mới nhận ra có điều sai sai. Cô nhớ rõ áo ngủ của Thẩm Thính không phải bộ này. Nhìn lại lần nữa, cái áo này cùng áo của của cô cực kỳ giống nhau… đây rõ ràng là đồ đôi mà.


???


Lão nam nhân kia lén lút mua cho chính mình một bộ y hệt của cô để thành đồ tình nhân từ lúc nào đấy?


“…”


Bộ đồ ngủ của cô là mua trên mạng, là ưng thiết kế cùng kiểu dáng của cửa hàng.


Khúc Kim Tích tự mình “bổ não” cảnh Thẩm Thính lên mạng, tìm kiếm vài mẫu đồ ngủ dáng tương tự của mình, xem thấy vài hình ảnh rồi không kiềm được mà cười nghiêng ngả.


Với tính cách như Thẩm Thích sẽ không giao mấy việc như thế này cho Tần Tang làm đâu.


Cho nên là…


Khúc Kim Tích đem bộ đồ ngủ tới trước máy quay, vừa cười đùa vừa đem “giai thoại” về bộ đồ ngủ này nói ra. Thẩm Thích có xem xong rồi “mặt nặng mày nhẹ” với cô thì cũng quá muộn rồi, chẳng thể làm gì cô được.


Chương trình thuê một căn phòng lớn, toàn bộ các thiết bị quay chụp thu âm đều được đặt ở đây, cameras sẽ kết nối quay hình, họ ở đây cũng sẽ thấy.


Có nhân viên phụ trách ở đây.


“Khụ…” Một nhân viên phụ trách đang uống nước, đúng lúc xem đến phân đoạn này của Khúc Kim Tích, cười cong cả người, một tiếng tý thì sặc nước.


Hóa ra vị Thẩm Thính – lãnh đạo tự phụ cao ngạo trong lòng quần chúng nhân dân – lại là một người như vậy?


Lặng lẽ đi mua đồ ngủ đôi với vợ, còn không nói cho vợ biết mà lén lút giấu vào trong hành lý. Thẩm Thính sẽ làm mấy việc ngây thơ như thế này thật sao?


“Cậu cười cái gì mà như thằng ngốc vậy, xem cái gì đó?” Có người tiến vào phòng nghe thấy tiếng cười không nén lại được của nhân viên công tác nọ liền tò mò hỏi.


Nhân viên nọ liếng thoắng kể sạch toàn bộ câu chuyện, người vừa vào hớn hở ra mặt: “Thật á? Đâu, cho tôi xem với.”


Tư liệu sống vừa mới thu được, còn chưa trải qua cắt nối biên tập, nhưng nhân viên hậu kỳ bên trong đã muốn bắt tay vào việc biên tập để phát sóng rồi.


“Hóa ra đây là cuộc sống người ngày của vợ chồng ông chủ, chuyên môn trêu chọc nhau thế này.”


“Trêu chọc rồi dìm hàng nhau mới là điểm sáng cho show.”


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Khúc Kim Tích trước đây chưa từng quay chương trình thực tế, nhưng cũng đã xem nhiều show tương tự rồi, cảnh sinh hoạt trước máy quay phải vừa chân thật vừa sống động. Trong phòng không có người khác thì có thể nói chuyện với máy quay, trêu chọc rồi đùa giỡn nhau là không thể thiếu. Nếu không cứ ngồi im một chỗ ngây người thì tổ hậu kỳ lấy đâu tư liệu mà cắt ghép cho lên sóng?


Không bao giờ!


Một lúc lâu sau thì có khách tới.


Là hai vợ chồng Trương Diệc Tuyền và Chung Chỉ Ý.


Căn phòng số ba mà cặp đôi rút trúng được trang trí tương đối sang trọng.


Chung Chỉ ý không quen với việc đi đến đâu cũng có máy quay, chỉ có duy nhất WC là có không gian riêng tư không bị theo dõi.


Chung Chỉ Ý bỗng nhiên nhớ ra tại sao anh ấy cảm thấy Thẩm Thính quen mắt, không phải với vì Thầm Thính nổi danh người người đều biết, mà bởi vì Thẩm Kế.


Khi Chung Chỉ Ý chưa kế hôn, ba Chung một lần tham gia một bữa tiệc có dẫn anh ấy đi cùng. Trong bữa tiệc này, Chung Chỉ Ý ngồi cạnh Thẩm Kế. Đấy là một người trẻ tuổi, trông cực kỳ phóng khoáng và hăng hái.


Cha anh ấy nhẹ giọng chỉ vào Thẩm Kế nói: “Đừng thấy vị này là người đứng đầu Thẩm thị mà mà thấy khó tin, nếu năm đó không có cậu ta giúp chúng tay một phen thì đã không có nhà chúng ta ngày hôm nay.”


Chung Chỉ Ý khó tin: “Giỏi vậy sao? Nhưng cậu ta nhìn trẻ quá.”


Cha anh chí nói một câu: “Đừng bao giờ đánh giá một người qua tuổi tác.”


Bữa tiệc lần đó, Chung Chỉ Ý đã tình cờ nói chuyện đôi ba câu cùng Thẩm Kế. Đối phương rõ ràng không lớn hơn anh bao nhiêu, trước mặt Thẩm Kế, anh bất giác cảm thấy có chút xấu hổ tự ti.


Sau đó Chung Chỉ Ý quyết chí nhất định phải ở lĩnh vực của bản thân mà xông pha giành lấy một khoảng trời. Và anh ấy đã thành công, hết lần này tới lần khác đạt được thành tích cao nhất.


Trong đó có lẽ phải tới một nửa là do áp lực từ Thẩm Kế thúc đẩy anh ta mà nên.


Chung Chỉ Ý tự mình khó xử một lúc – Thẩm Thính và Thẩm Kế ngoại hình có nhiều điểm giống nhau, ngay cả tên cũng có cảm giác tương đồng, việc này khiến cho anh ta hoài nghi Thẩm Thính có quan hệ với Thẩm Kế.


Vì vậy anh ta đã gọi điện thoại cho ba Chung, vừa hỏi là biết, hóa ra Thẩm Thính đúng là em ruột Thẩm Kế, kinh doanh trong giới giải trí, người ta cũng không tùy tiện nói ra.


Sau một hồi suy nghĩ, Chung Chỉ Ý cảm thấy mọi người đang tình cờ cùng tham gia một chương trình giải trí, nếu anh ấy đã biết rõ thân phận của Thẩm Thính thì nên tới chào hỏi vài câu.


Anh ấy nói điều này với Trương Diệc Tuyền.


Chung Chỉ Ý quen biết Trương Diệc Tuyền trong một cuộc thi, sau đó yêu cô nhưng gia đình lại ngăn cấm. Nhưng may thay Chung Chỉ Ý không phải là con một, người nhà lại chiều anh, thấy anh thật sự yêu cô gái này thì cuối cùng cũng đồng ý cho họ kết hôn.


Căn hộ tân hôn của hai người là do cha mẹ đằng trai mua tặng. Chung Chỉ Ý mấy năm nay cũng vì quốc gia mà đạt được nhiều thành tích và tiền thưởng, vì để Trương Diệc Tuyền cảm thấy an toàn, anh đã mua thêm cho cô một căn hộ khác, đứng tên một mình cô, cũng mua cho cha mẹ cô một căn hộ.


Mua xong hai căn hộ thì tiền của anh cũng không còn nhiều, cho nên căn hộ của cả hai mới để cho cha mẹ mua tặng.


Nhà họ Chung cũng không quá đế ý việc này, chỉ cần vợ chồng son ân ái, con dâu dịu dàng nết na, chăm sóc tốt cho con mình, còn cho cả nhà một cháu trai bụ bẫm đáng yêu là được rồi, cũng không yêu cầu thêm điều gì khác. Sau này cô có quay lại giới giải trí làm việc nhà họ Chung cũng không phải đối.


Trương Diệc Tuyền nghe xong, hơi biến sắc, sóng mắt chuyển động nói: “Vậy nên… thầy Thẩm không chỉ có địa vị trong giới ổn định, dù không thành lập một công ty thì vốn đã là một siêu cấp phú nhị đại.”


Chung Chỉ Ý gật đầu: “Có một người anh trai xuất sắc như vậy, sự ưu tú của thầy Thẩm tự nhiên trở nên bình thường.”


Trương Diệc Tuyền cũng nghe ra trong giọng chồng mình có sự kính nể đối với Thẩm Kế, cô ấy nói: “Thầy Thẩm kết hôn rồi, vậy còn người anh trai kia của anh ta kết hôn chưa?”


“Hình như chưa.” Chung Chỉ Ý lắc đầu.


Trương Diệc Tuyền kéo anh chồng, điềm nhiên nói: “Đi nào, không nói nữa. Chúng ta đi chào hỏi thầy Thẩm thôi.”


“Chị Kim Tích đúng là may mắn mới lấy được thầy Thẩm .” Nói xong cô ấy lại cười, “Nhưng người may mắn nhất vẫn là em, lấy được một đức lang quân đẹp trai lại dễ thương thế này,”


Chung Chỉ Ý bị chọc cười, cảm thấy ôi chao sao vợ mình lại ngọt ngào như vậy, cầm tay cô cùng nhau đi chào hỏi Thẩm Thính.


“Chồng ơi, chút nữa hay là chúng ta đổi phòng cho thầy Thẩm đi? Anh thấy được không? – Trương Diệc Tuyền nói, “Phòng này chúng ta ở hình như tốt hơn phòng của họ một chút.”


“Vợ anh thật là hiểu chuyện.”


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Cứ vậy, lúc Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính ra đón khách thì nghe thấy Trương Diệc Tuyền tươi cười ngọt ngào khen phòng này thật đẹp, chỉ có điều hơn nhỏ, nói vòng quanh rằng thế này thì thiệt thòi cho anh chị quá.


Cuối cùng mới nói một câu: “Thầy Thẩm, chị Kim Tích, phòng kia của vợ chồng em cảm giác hợp với hai người hơn, nếu hai người không chê thì chúng ta có thể đổi phòng.”


“Cám ơn, không cần đâu.” Khúc Kim Tích còn chưa nghĩ xong nên trả lời như thế nào thì Thẩm Thính đã nắm vai cô, một câu từ chối, “Kim Tích nhát gan lắm, phòng lớn sợ em ấy sợ.”


Nhân viên chương trình xung quanh: “…”


Không khổ là sếp Thẩm, khoe ân ái cũng phải đỉnh cao như vậy!








Chương 135: Chương trình thực tế phát cẩu lương(3)



Dường như không nghĩ tới Thẩm Thính sẽ nói sự thật, đối phương cố tình lấy lý do như vậy khiến người khác khó phản bác, sắc mặt Trương Diệc Tuyền đơ ra, rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười cầm tay Chung Chỉ Ý, nói: “Chồng, anh xem, thầy Thẩm đối với chị Kim Tích vô cùng ân cần, anh nên học hỏi anh ấy.”


Chung Chỉ Ý cười ha ha: “Được, anh nhất định sẽ học tập thầy Thẩm.”


Khúc Kim Tích không rõ hai người này kẻ hát người khen, nhưng người tới là khách, mời người ta vào nhà chính là đạo lý đãi khách cơ bản.


“Hai người muốn uống cà phê hay trà?” Cô nói: “Thầy Thẩm mang ở nước ngoài về một ít hạt cà phê về, tôi thuận tiện lấy cho hai người một chút.”


“Oa, chị Kim Tích, chị biết pha cà phê sao? Thật lợi hại!” Trương Diệc Tuyền khoa trương khen gọi, biểu cảm giống như một cô gái biết pha cà phê là chuyện lớn, khó lường.


Khúc Kim Tích: “…”


“Biết một chút.”


“Em nhất định phải thử tay nghề của chị Kim Tích một chút.” Trương Diệc Tuyền nói một cách mong chờ.


Chung Chỉ Ý vội hỏi: “Tôi uống nước là được rồi.” Anh ấy có chút ngượng ngùng: “Bình thường, vận động viên không thể ăn chất có kích thích.”


Trương Diệc Tuyền vội vàng xoa đầu chính mình, thè lưỡi: “Ôi, xuýt chút nữa em quên mất, rất xin lỗi chồng.”


“Không sao cả.”


Khúc Kim Tích: “…”


Người khác có quyền thể hiện tình cảm, cô nghĩ vậy.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Cô xoay người đi vào phòng ngủ lấy hạt cà phê, không nghĩ rằng Trương Diệc Tuyền cũng đi theo lên, cười khẽ mà nháy mắt với cô: “Chị Kim Tích, cánh đàn ông đang nói chuyện, em ở đó không có chuyện gì để nói, vẫn là đi theo chị tốt hơn, chúng ta là phụ nữ, sẽ có nhiều điểm chung hơn.”


“…”


Tổng cộng nói cũng chưa đến vài câu, như thế nào lại thành “chúng ta”.


“Đây là lần đầu tiên cô tham gia chương trình thực tế sao?” Khúc Kim Tích lấy trong ngăn tủ ra hạt cà phê.


“Đúng vậy.” Trương Diệc Tuyền gật đầu, “Chị Kim Tích, chị thì sao?”


“Tôi cũng vậy.”


“Thật là trùng hợp.” Trương Diệc Tuyền ôm mặt nói: “Thật vui khí có thể cùng chị tham gia chung một chương trình.” Lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Chị không biết em rất thích chị, em là người hâm mộ…”


“Cảm ơn.” Khúc Kim Tích cười còn đáng yêu hơn cô ấy: “Cho nên cô không cần gọi tôi là chị, cứ gọi trực tiếp tên tôi là được rồi.”


“Như vậy không được.” Trương Diệc Tuyền nắm tay, nói như một cô gái nhỏ: “Chị là thần tượng của em, là người bề trên, đây chính là sự tôn trọng cơ bản đối với chị.”


Khúc Kim Tích phát hiện những lời cô ám chỉ cô ấy nghe không hiểu, đương nhiên, không biết đối phương thật sự nghe không hiểu hay cố tình không hiểu.


Cuối cùng, cô che miệng mà nở nụ cười, cười đến mức Trương Diệc Tuyền có chút xấu hổ cùng kỳ lạ, bởi vì cô ấy không biết tại sao Khúc Kim Tích lại đột nhiên cười.


“Cô rất đáng yêu.” Khúc Kim Tích bắt chước giọng nói của Trương Diệc Tuyền, nhìn cô ấy cười: “Nhưng mà tôi nhỏ tuổi hơn cô, không thể lợi dụng cô, nếu không đến lúc tiết mục được đăng, mọi người sẽ nói tôi bắt nạt cô, ha ha ha.”


Trong nháy mắt, biểu cảm ngọt ngào trên mặt Trương Diệc Tuyền tan rã. Tuy nhiên cô ấy phản ứng rất nhanh, vội vàng đi theo, cười, cười đến mức nước mắt sắp trào ra: “Trời ạ, cái này đúng là xấu hổ, thực xin lỗi Kim Tích, tôi còn nghĩ cô so với tôi lớn… May quá may quá.”


Nói xong còn xoay người về phía ống kính, làm ra động tác cúi đầu: “Sau khi tiết mục được phát sóng, nhóm fan của Khúc Kim Tích, mọi người cứ chỉ bảo nhẹ nhàng, lần này được chỉ dạy, về sau tôi sẽ không tái phạm loại sai lầm nhỏ nhặt như vậy.”


Thái độ thành khẩn, không hề mắc sai, nhưng nghe qua thấy không có gì, nhưng cẩn thận nghe lại thì khiến cho nội tâm người khác không thoải mái.


Cái gì gọi là “được chỉ dạy”? Không ngờ Khúc Kim Tích chỉ tốt bụng mà nói cô ấy lớn tuổi hơn mình, vậy mà cô ấy lại nói là chỉ dạy?


“Kim Tích, sao cô lại cứ nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có dính gì sao?” Trương Diệc Tuyền sờ sờ vào mặt mình, vô cùng nghi hoặc.


“Nhìn da cô vô cùng đẹp.” Khúc Kim Tích thuận miệng nói.


“Thật vậy sao?” Trương Diệc Tuyền vui vẻ như sắp bay lên: “Cô thật sự thấy làn da của tôi đẹp? Hàng năm tôi phải tốn rất nhiều tiền để chăm sóc da mặt. Tôi cảm thấy cửa hàng này chăm sóc ra của tôi không tồi, tôi có thẻ hội viên, có thể trải nghiệm miễn phí, cô có muốn thử không?”


Không đợi Khúc Kim Tích trả lời, Trương Diệc Tuyền bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt của cô, sau đó chần chừ nói: “Kim Tích, cô… Không trang điểm sao?”


Lúc trước không có cơ hội đứng gần để đánh giá Khúc Kim Tích, sau khi thu tiết mục, cuối cùng là phát lên truyền hình cho mọi người trong nước xem, nữ nghệ sĩ làm sao có thể không ăn mặc đẹp cho được.


Cho nên tất cả mọi người đều cam chịu giúp nhau trang điểm, Lưu Giai Giai lớn tuổi nhất cũng trang điểm.


Nhưng hiện tại Trương Diệc Tuyền nhìn thấy trên mặt Khúc Kim Tích có điểm không thích hợp.


Nghệ sĩ vô cùng mẫn cảm với trang điểm, một người không trang điểm, cẩn thận quan sát là có thể nhìn thấy một cách dễ dàng.


Lúc trước, Trương Diệc Tuyền chỉ nghĩ Khúc Kim Tích trang điểm nhẹ, cũng coi như là trang điểm tự nhiên, kiểu trang điểm này là kiểu phần đông giới nghệ sĩ chọn khi chụp ảnh, như vậy có thể tự dối nói là không trang điểm các thứ.


Chỉ có người đồng hành biết tất cả đều là giả, không có một người nghệ sĩ nào ăn mặc chỉnh tề mà diện với ông kính cùng một khuôn mặt mộc. Đặc biệt là ống kính có độ phân giải cao.


Hiện tại Trương Diệc Tuyền phát hiện, Khúc Kim Tích thật sự giống như không trang điểm.


“Có chứ.” Đôi môi đỏ mọng của Khúc Kim Tích cong lên: “Môi tôi đang tô cây son XX là siêu phẩm mùa hè, màu 013, màu đại trà của năm nay, nếu như cô thích, tôi có thể tặng cô mấy cây.”


Son môi XX là một thương hiệu quốc tế do Khúc Kim Tích là phát ngôn đại diện, là người phát ngôn mới, Khúc Kim Tích nhận được món quà lớn từ thương hiệu, mỗi loại son đều gửi cho cô mấy hộp.


Đây chính là đãi ngộ cho nghệ sĩ làm phát ngôn.


Có thể nói, trong tất cả các nữ nghệ sĩ, Khúc Kim Tích là nghệ sĩ duy nhất có được đầy đủ các màu son của XX.


Dù sao cô dùng cũng không hết, đối mặt với Trương Diệc Tuyền đang “lấy lòng”, Khúc Kim Tích quyết định hào phóng một chút.


Trương Diệc Tuyền cũng không có phản ứng lại.


Bởi vì từ lời nói của Khúc Kim Tích cô ấy biết một sự thật, cô chỉ tô son, không hề trang điểm, ngay cả kem nền cũng không dùng.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Từ khi Trương Diệc Tuyền sinh con, làn da của cô ấy đã xuống dốc đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho dù hàng năm có bỏ ra rất nhiều tiền để bảo trì làn da cũng không thể quay về trạng thái như hồi chưa sinh.


Cô ấy đương nhiên không tin làn da của Khúc Kim Tích đẹp như vậy là do trời ban, nghệ sĩ làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, dù cho làn da có tốt thế nào cũng sẽ không thể lưu giữ được, bởi vậy mà nghệ sĩ nhất định phải đi chăm sóc da định kỳ, điều này rất quan trọng. Nghệ sĩ nào cũng như vậy.


Khúc Kim Tích nhất định cho một số tiền lớn để bảo dưỡng làn da, giờ phút này tất cả ý nghĩ trong đầu cô ấy đều biến mất, chỉ còn lại một suy nghĩ: Khúc Kim Tích đã chăm sóc da ở đâu?


Vốn dĩ cô ấy còn nghi Khúc Kim Tích nói là da của cô ấy tốt, là hỏi thăm nơi chăm sóc da của cô, dù sao cũng muốn quan hệ của cô ấy với Khúc Kim Tích tốt lên, cô ấy thuận tiện nói ra.


“Máy pha cà phê ở trong phòng bếp, chúng ta đi xuống phòng bếp.” Khúc Kim Tích không để ý đến sự trầm mặc của cô ấy, lập tức đi về hướng phòng bếp.


Trương Diệc Tuyền nghĩ một lát, vừa muốn nói chuyện đã thấy Thẩm Thính đi tới.


“Thầy Thẩm.” Trương Diệc Tuyền thấy Thẩm Thính, nghĩ, dựa vào lời của chồng nói, Thẩm Thính có một anh trai giống anh, Thẩm Thính có vẻ đẹp trai như vậy, chắc chắn người anh trai kia cũng đẹp không kém.


Người cầm quyền của Thẩm thị, chưa lập gia đình, có sắc có quyền, điều kiện như vậy so với Thẩm Thính còn tốt hơn.


Trương Diệc Tuyết biết bản thân không có cơ hội, ai kêu cô ấy năm đó gặp Chung Chỉ ý mà không có cơ hội gặp gỡ nhân vật lớn như Thẩm Kế.


Hiện tại cô ấy đã kết hôn, còn có một đứa con trai, cho dù có gặp Thẩm Kế, người ta làm sao để ý đến cô ấy, điểm ấy tự cô ấy có thể hiểu được.


Hơn nữa đối với cuộc sống trước mắt, cô ấy khá hài lòng, chồng cô ấy tuy rằng kém Thẩm Thính, Thẩm Kế, nhưng anh ấy cũng không kém cạnh.


Cha, mẹ chồng nàng dâu sống chung hòa thuận, không bới lông tìm vết với cô, chồng đối với cô ấy toàn tâm toàn ý, ngoan ngoãn phục tùng.


Tuy nhiên, nếu có cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với vợ chồng Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính, đến lúc đó gặp được Thẩm Kế cũng không được tính là việc khó gì.


Thẩm Kế chưa kết hôn, là một ông chủ kim cương, dù sao cũng phải hẹn hò.


Đã hẹn hò thì sẽ cần đối tượng hẹn hò.


Trương Diệc Tuyền vừa lúc có một người em gái ruột, vừa mới tốt nghiệp đại học.


Cô ấy không có cơ hội tiến vào nhà họ Thẩm giàu có, nếu em gái có cơ hội vào đó, đều là người một nhà, cô ấy sống chung với gia đình chồng cũng có thể thẳng lưng mà sống.


Điều kiện tiên quyết là có cơ hội gặp Thẩm Kế, như vậy mới có thể giới thiệu em gái cho anh ta.


Hai bên nam nữ gặp mặt nhau, như vậy mới có thể có khả năng phát triển.


Cho nên, nhất định phải lấy lòng Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính, cho dù cô ấy không quá thích Khúc Kim Tích. Cô ấy vẫn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn mới gặp được Chung Chỉ Ý, để hiện tại có cuộc sống tốt, không nghĩ tới sẽ có người may mắn hơn cô, chẳng những thoải mái vào nhà họ Thẩm, chồng là Thẩm Thính thuộc loại đàn ông xuất sắc.


Sự đố kỵ của phụ nữ thường là điều khó có thể lý giải được.


Ghen tị thì ghen tị, nhưng không ngăn cản được Trương Diệc Tuyền lấy lòng Khúc Kim Tích. Cô ấy rất để ý đến tâm lý phụ nữ, có lẽ người đứng trước mặt cô ấy là người cô ấy ghét, nhưng mà đối mặt với người mình ghét thì phải vẫn cẩn thận lấy lòng, cho dù có chán ghét, cũng sẽ có một cảm giác vui sướng vô hình.


Nó tương tự như tôi không ưa cô nhưng lại không thể làm gì cô được.


Mặc kệ Khúc Kim Tích thích hay ghét cô ấy, chỉ cần cô ấy biểu hiện ra “lấy lòng”, Khúc Kim Tích sẽ ôn hòa mà đối đáp với cô ấy.


Chiêu này trăm thử trăm trúng.


Lúc ban đầu mẹ Chung không thích cô ấy, Trương Diệc Tuyền chính là dùng chiêu này để thu phục mẹ Chung, cái gọi là giơ tay đánh người, không ai nỡ đánh người đang cười.


Cô ấy đã thể hiện mình lấy lòng hoặc là người yếu thế, dần dần, chậm rãi thành công.


Một khi thành công, lợi ích vô cùng lớn. “Anh không tiếp khách, chạy vào phòng bếp làm gì?” Khúc Kim Tích bắt đầu pha cà phê.


“Anh không tìm thấy điện thoại di động.” Thẩm Thính nói.


Hai tay Khúc Kim Tích trống không, cũng không ngẩng đầu lên: “Em không cầm điện thoại di động của anh, anh tự tìm đi.”


Thẩm Thính: “Không tìm thấy, em giúp anh tìm.”


Khúc Kim Tích dở khóc dở cười khi Thẩm Thính thình lình biến thành người ngây thơ, nói: “…Anh tránh ra một chút, chắn ánh sáng của em.”


Thẩm Thính ngoan ngoãn nhích ra một chút.


Trương Diệc Tuyền cũng muốn nói hai câu để Thẩm Thính ý thức được bản thân cô ấy đang tồn tại, lúc trước cô ấy không có cơ hội nói chuyện với Thẩm Thính.


Sau đó… Cô ấy thử vài lần, phát hiện bản thân mình không có cơ hội chen vào, nhưng ở ngay trước máy quay, cô tùy hiện mở miệng thì sẽ không lễ phép. Cuối cùng Trương Diệc Tuyền đành phải trước máy quay lộ ra biểu cảm đau lòng vì bị cho “ăn no cẩu lương”, chạy ra ngoài đi tìm Chung Chỉ Ý.


Trầm Thính lấy khăn chỗ Khúc Kim Tích, nói nhỏ vào tai cô một câu: “Định cảm ơn anh thế nào đây?”


Khúc Kim Tích: “?”


Cô không phản ứng lại kịp, ngẩng đầu lên, thấy Trương Diệc Tuyền cũng đã đi mất thì giật mình. Thẩm Thính cố ý tới đây, hai vợ chồng họ ngồi một chỗ nói chuyện, Trương Diệc Tuyền xen vào rất vô duyên, đành tự biết ý mà rời đi.


Cho nên… lão nam nhân là cố ý bỏ mặc khách bên ngoài, đi vào đây giải vây cho cô sao?


Sợ Trương Diệc Tuyền bắt nạt cô được chắc?


Khúc Kim Tích buồn cười, “Đừng để khách ngồi một mình như thế, không lịch sự. Em vẫn ổn mà.”


Thẩm Thính đã diễn thì diễn tới cùng: “Anh đang tìm di động mà.”


“Anh tìm trong phòng ngủ thử xem.” Khúc Kim Tích hùa theo nói, “Hình như em để trong phòng hay sao ý?”


Thẩm Thính nghe rồi xoay người rời đi, vô cùng tự nhiên sờ sờ túi, thuần thục nhướng mày ngạc nhiên lấy ra di động: “Hóa ra ở ngay đây.”


Khúc Kim Tích im lặng, trong lòng cho người nào đó lời khen, ngữ khí, thần thái, động tác cùng từng chuyển động nhỏ đều vô cùng tự nhiên, nếu không phải biết anh đang “diễn” thì chắc cô cũng thực sự cho rằng anh vào để tìm điện thoại.


Cuối cùng, Trương Diệc Tuyền cũng uống xong cà phê, cũng chưa tìm được thời điểm hỏi chỗ Khúc Kim Tích chăm sóc da, mà cũng chưa cùng Thẩm Thính nói được câu nào.


Chung Chỉ Ý thấy họ đã quấy rầy lâu như vậy đành tạm biệt trở về phòng. Trên đường về nhận thấy vợ không vui, nghi hoặc: “Vợ ơi, em không thoải mái ở đâu à?”


Trương Diệc Tuyền miễn cưỡng cười đáp: “Không có gì.”


Không sao, vạn sự khởi đầu nan, hôm nay mới là bắt đầu, ngày sau sẽ còn có cơ hội khác, cô ấy nghĩ vậy.


“Anh cùng thầy Thẩm nói được chuyện gì không?”


“Chỉ tán gẫu linh tinh thôi.” Chung Chỉ Ý nói, “Thầy Thẩm rất thích bóng rổ, hỏi anh mấy chuyện này.” Chung Chỉ Ý là thành viên đội tuyển bóng rổ quốc gia.


“Việc liên quan tới anh Thẩm Kế, anh hỏi sao rồi?”


“…” Chung Chỉ Ý đau đầu, “Anh quên không hỏi rồi.”


“Cũng không sao, lần sau hỏi cũng được.” Chung Chỉ Ý nói.


Nhưng về sau đôi vợ chồng này mới phát hiện, đến tận khi chương trình kết thúc, bọn họ cũng không thể cùng Thẩm Thính hay Khúc Kim Tích nghe ngóng được chút chuyện gì liên quan tới Thẩm Kế. Về phần quan hệ song phương, đến ngay cả một chút tin tưởng của Khúc Kim Tích Trương Diệc Tuyền cũng không có.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


“Dữ Ái Cộng Miên” với khắc họa chính là không khí giữa các cặp vợ chồng khi ở chung. Khách mời không có kịch bản, được tự do phát huy. Sau khi tiễn khách, Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính chuẩn bị nấu cơm.


Hai người bọn họ rất hiếm khi có thời gian rảnh để được ở cùng nhau cả ngày như thế này.


“Trong tủ lạnh chỉ có rau thôi.” Khúc Kim Tích nói, “Hay chúng ta đi siêu thị đi.”


Nơi ghi hình là ở một thị trấn nhỏ, bên ngoài có chợ, có phương tiện để khách mời đi mua nguyên liệu nấu ăn.


“Đi thôi.”


Người ở thị trấn đã biết từ trước là sẽ có ngôi sao lớn tới đây ghi hình. Đối với họ, các ngôi sao nổi tiếng cũng chỉ là các nhân vật trên TV mà thôi, xa xôi không thể với tới. Đột nhiên có một ngày nơi họ sinh sống này sẽ có người nổi tiếng tới, đây là một cảm giác cực kỳ lạ lẫm mà thần kỳ.


Tuy rằng chợ đã gần tan nhưng vẫn có không ít cửa hàng mở cửa. Ngã tư đường vẫn đông đúc người qua lại, hầu hết những người này là hy vọng có thể nhìn thấy được người nổi tiếng.


Vì vậy, lúc Khúc Kim Tích và Thẩm Thính vào chợ thì đã nghe thấy một đám trẻ nhỏ hoan hô: “Ngôi sao nổi tiếng tới rồi. Bọn họ ở đây này, mọi người ơi mau qua xem!”


Khúc Kim Tích:” …”


Thẩm Thính: “…”


Cảm giác như bản thân trở thành con khỉ trong sở thú.


“Ôi chị ơi, chị xinh quá đi.” Một cô bé ánh mắt lấp lánh tràn đầy hâm mộ nhìn thấy Khúc Kim Tích mà hô lên.


“Cảm ơn.” Khúc Kim Tích ngồi xuống bế bé lên, cô không ngại tay bé nhem nhuốc, nhưng cô bé lại sợ tay mình bẩn làm dơ áo của chị gái xinh đẹp.


“Chú ơi, chú cao thật đấy.” Một cậu bé ngửa đầu lên nhìn Thẩm Thính, “Mai sau cháu lớn lên, nhất định cũng sẽ cao như chú vậy.”


Thẩm Thính nhìn xuống cậu bé chỉ cao tới thắt lưng mình, nói: “Gọi là anh”


Cậu bé: ?”


Khúc Kim Tích phì cười, cameraman cũng cười theo. Thẩm Thính biểu cảm nghiêm túc như vậy, không biết rằng đã dọa sợ cậu bạn nhỏ kia.


Cậu bạn nhỏ: “Vì sao ạ?”


Thẩm Thính chỉ vào Khúc Kim Tích: “Bé gọi cô ấy là gì?”


“Chị ấy là chị gái xinh đẹp!” – Đứa nhỏ cực kỳ ngay thẳng nói, có thể thấy được, đám “con trai” dù là bao nhiêu tuổi đều cực giỏi phân biệt xấu đẹp.


Thẩm Thính nhìn Khúc Kim Tích cong miệng cười, anh phát hiện ra cô cực kỳ thích chí khi anh bị người khác cho rằng đã “già” rồi.


“Anh và chị gái sinh đẹp này là vợ chồng đấy, thế mà bé lại gọi cô ấy là chị, kêu anh là chú à.” Thẩm Thính ngồi xuống, tay ôm Khúc Kim Tích xác nhận chủ quyền, nhìn thẳng cậu bé, “Anh bạn nhỏ, ở trường thầy giáo có dạy ý nghĩa hai chữ “công bằng” chưa?”


Đứa nhỏ càng mơ hồ.


Khúc Kim Tích trong bụng đã cười lăn lộn rồi, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Thính: “Anh đừng dọa trẻ con.”


Dứt lời đứa nhỏ như vỡ lẽ ra, quay lại nhìn Khúc Kim Tích cực kỳ vững vàng gọi: “Cháu chào cô xinh gái ạ.”


Khúc Kim Tích: “…”


Nét tươi cười đang đọng lại trên khuôn mặt của cô cứng đờ. Lần này thì đến lượt Thẩm Thính vừa lòng cười cợt.


“Là chị mà.” bé gái đang được Khúc Kim Tích ôm cực kỳ bực, lý luận cùng bé trai, “Ông nội tớ nói rồi, lớn tuổi mới gọi là cô, chị gái xinh như thế này không thể là cô được.”


Rồi quay lại nhìn Thẩm Thính, khuôn mặt hồng đào nghiêm túc cực kỳ nói “chính nghĩa”: “Chú là “chú”, còn chị xinh đẹp là “chị”, không sao hết.”


Ý là, chú già rồi.


Hiện trường đồng loạt im lặng mất mấy giây, cô bé nhỏ xíu nhìn chằm chằm vào mắt của Thẩm Thính, theo bản năng hơi né tránh về phía Khúc Kim Tích. Nhân viên quay chụp vẫn đang vất vả nhịn cười, bất chấp nguy cơ bị Thẩm Thính ngay lập tức đuổi việc, cố ý đem máy quay zoom cận cảnh, trong lòng hét lớn: Ôi cảnh này thật hoàn mỹ!


Thẩm Thính bị bé gái nói lại mà kinh ngạc, Khúc Kim Tích tâm tình càng tốt, nhìn thấy không xa có một siêu thị mini, giọng cô bắt chước mấy đứa nhỏ: “Các bạn nhỏ cùng chị đi siêu thị nhé, chị mời các bé ăn nha.”


Thẩm Thính bị vợ bỏ quên tại chỗ, trơ mắt nhìn vợ dẫn nhóm trẻ con đi siêu thị, qua một lát anh liền mỉm cười. Cameraman nhạy cảm phát hiện đây là một tư liệu hoàn hảo, lập tức hỏi: “Thầy Thẩm, anh cười gì vậy?”


Quay mặt lại với máy ghi hình, Thẩm Thính sáng khoái nói: “Vị phú bà phía trước khi di động không mang, ví tiền không mang. Tôi chỉ đang tò mò xem cô ấy đãi bọn nhỏ “ăn nha” kiểu gì.”


Tiếng “nha” quả là rồng điểm thêm mắt, giọng điệu bắt chước y chang.


Nhân viên quay phim bỗng nhiên cảm thấy bị Thẩm tổng trong khu hình của mình có vẻ hơi…”trẩu”


Quả nhiên, một lúc sau, Khúc Kim Tích từ siêu thị đi ra, thấy Thẩm Thính bày dáng vẻ xa cách, đành phải lật đật chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào nói: “Ngài Thẩm, anh không vào siêu thị tham quan chút sao.”


“Anh đi siêu thị làm gì.” Thẩm Thính nhẹ tựa mây khói mà trả lời.


Khúc Kim Tích đúng lý hợp tình mà nói: “Anh quên chúng ta đi đâu rồi sao, chúng ta đi mua đồ ăn mà. Em cũng đâu biết anh muốn ăn cái gì.”


Thẩm Thính không thèm để ý: “Anh chẳng kén chọn, em mua cái gì anh ăn cái đấy.”


Phát hiện ra làm nũng với lão nam nhân cũng không xong, Khúc Kim Tích chuyển giọng trầm trầm mà đẩy sau lưng: “Anh thôi đi, đi mau!”


Cứ như vậy đẩy sau lưng Thẩm Thính, cuối cùng cũng vừa kéo vừa bưng được Thẩm Thính tới siêu thị. Bọn trẻ con đã lấy được rất nhiều đồ, nhưng hầu hết toàn là đồ ăn vặt. Thẩm Thính lấy ví ra tính tiền.


“Em có thể cùng anh chụp ảnh chung không?” Nhân viên thu ngân hưng phấn nói.


Thẩm Thính nhìn sang vợ mình đang chia đồ ăn vặt cho đám trẻ, trả lời: “Vợ tôi nếu biết cô tìm tôi chụp hình chung mà không phải tìm cô ấy, sợ sẽ khóc mất… Tôi ký tên thay nhé?”


Nhân viên thu nhân há hốc mồm kinh ngạc.





Khúc Kim Tích đem một xe đẩy đồ ăn vặt chia hết cho đám nhỏ.


“Cám ơn chị gái xinh đẹp.”


“Tạm biệt chị xinh đẹp nha.”


Nhìn lại phía siêu thị, Khúc Kim Tích thấy nhân viên thu ngân đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, vừa quay đầu nhìn Thẩm Thính thì nghe được thu ngân nói: “Em có thể chụp hình cùng chị không ạ?”


“Đương nhiên có thể.” Khúc Kim Tích cười cong cong đôi mắt, nhân viên thu nhân này vậy mà không yêu cầu chụp hình chung với Thẩm Thính, thật hiếm thấy.


Thẩm Thính chụp hình hộ hai cô gái, xong rồi chậm chạp nói với Khúc Kim Tích: “Cô Thẩm ơi, em lừa anh kêu vào đây mua đồ ăn, đi một vòng chẳng thấy ăn được gì nhưng ví mỏng đi một lớp rồi.”


Khúc Kim Tích: “…”


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Nhân viên thu ngân ở cạnh cảm giác đang được xem phim truyền hình trực tiếp.


Sắc mặt “cô Thẩm” không đổi, bỏ qua coi như không nghe thấy câu cuối của lão nam nhân: “Ôi xem mắt em nhìn không rõ, đồ ăn ở trong chợ hướng kia đúng không em gái.”


Đột nhiên bị nhắc tới, nhân viên thu nhân vội vàng không ngừng gật đầu.


Khúc Kim Tích nháy mắt với cô một cái, “hợp tác vui vẻ”.


Chờ hai người đi khỏi siêu thị rồi, nhân viên thu ngân ngay lập tức gọi điện thoại cho bạn thân, gào thét: “Ôi mày ơi Khúc Kim Tích với Thẩm Thính thật sự đang quay chương trình ở thị trấn này đấy, nói điêu đi bằng đầu! Muốn gặp họ thì mau chạy nhanh ra chợ đi.”


Cô bạn thân bị dọa cho giật mình, cấp tốc lái xe từ thị trấn khác chạy tới.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom