• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (1 Viewer)

  • Chương 126+127 : Phiên Ngoại

Chương 126:


Ngoại truyện 11



Kỷ Mai Tư vốn là gái bao trong một quán bar cao cấp, gia cảnh của cô ta không tốt lắm, khi học đại học bởi vì ngoại hình xinh đẹp nên được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô ta lại không thích những người đó.


Khi đó, cô ta thích một anh chàng thế hệ thứ hai giàu có trong trường, nhưng mà anh chàng thế hệ thứ hai giàu có kia đã có một cô bạn gái ưu tú, theo như cô ta thấy, nếu như mình có thể trở thành bạn gái mới của anh chàng kia thì với sự hào phóng của anh ta đối với bạn gái mình, cô ta chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.


Cô ta bắt đầu nghĩ cách hạ bệ cô bạn gái của anh chàng giàu có kia.


Kỷ Mai Tư không cảm thấy rằng suy nghĩ này của mình là sai trái, có cô gái nào mà không vạch ra kế hoạch cho tương lai của mình chứ? Cô ta có vóc dáng, có sắc đẹp, tuyệt đối sẽ không bao giờ tuỳ tiện ở bên cạnh một người đàn ông, cô ta nhất định phải tìm được một người bạn trai ưu tú trên tất cả các phương diện, như vậy mới có thể xứng đáng với vẻ đẹp trời sinh của mình.


Nhưng điều mà Kỷ Mai Tư không ngờ tới là anh chàng giàu có kia hoàn toàn không để ý đến cô ta, còn làm cô ta xấu hổ trước công chúng, khiến cô ta không còn mơ tưởng hảo huyền.


Điều này khiến Kỷ Mai Tư gần như sụp đổ, đàn ông theo đuổi cô ta nhiều như vậy, đến cả phụ nữ còn âm thầm ghen tị với cô ta. Chẳng hạn như những người bạn cùng phòng ở kí túc xá, cô ta biết bọn họ thầm nói xấu cô ta, nói cô ta không phải là một người phụ nữ tốt, là loại trà xanh. Cô ta cũng không quan tâm, dù sao thì chỉ cần có thể tìm được một bạn trai giàu có và sống cuộc sống tốt đẹp của mình, mặc kệ người khác nói gì.


Những người đó chẳng qua là ghen tị với cô ta, không ăn được nho liền nói nho chua mà thôi.


Tuy nhiên, thái độ của cậu ấm này đã giáng cho Kỷ Mai Tư một đòn đả kích, khiến cô ta bắt đầu nghi ngờ về sức quyến rũ của mình, chính vào lúc này, cô ta đã gặp một đàn chị cùng trường.


Đàn chị này mỗi khi ra khỏi trường đều khoác lên mình những bộ quần áo và túi xách hàng hiệu, trang sức trên người cũng rất có giá trị.


Người ta đồn rằng cô ta được bao nuôi, nhưng đàn chị lên giọng nói rằng cô ta chỉ là tìm được bạn trai giàu có, sau này mới biết người bạn trai giàu có đó của cô ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, lớn tuổi khiến người ta không thể nào dùng lời nói để miêu tả được.


Đàn chị nói với Kỷ Mai Tư rằng có rất nhiều người đàn ông giàu, đàn ông đẹp trai nhiều tiền bên cạnh không thiếu phụ nữ xinh đẹp. Những người đàn ông này càng kén chọn hơn so với trong tưởng tượng của cô ta. Nếu như cô ta muốn có được vị trí đó, thì phải xem thử cô ta có thể cạnh tranh được với những phụ nữ kia hay không?


Còn đàn ông lớn tuổi thì không giống như vậy, mặc dù bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ, nhưng ánh mắt của bọn họ đương nhiên sẽ thấp hơn một chút, chỉ cần xinh đẹp, mánh khoé một chút, muốn tìm được một người đàn ông như vậy chỉ là chuyện trong phút chốc.


Sau đó được đàn chị giới thiệu, Kỷ Mai Tư đến một quán bar và trở thành cô tiếp rượu, lúc đầu chỉ là uống rượu cùng chứ không…, nhưng mà ở những nơi như quán Bar, có thể gặp được đủ loại người giàu có muốn tìm ai đó để ra tay, miễn là bạn có mánh khóe là được.


Kỷ Mai Tư qua lại với một vài người đàn ông trung niên, bọn họ rất hào phóng với cô ta, nhưng Kỷ Mai Tư vẫn không hài lòng, bởi vì các đồng nghiệp của cô ta đều tìm được cho mình những đại gia đẹp trai, thậm chí có người còn được gả vào gia đình giàu có.


Ví như đàn chị đã giới thiệu cho cô ta vào ngành, đã lâu không gặp, đã hóa thân thành quý bà, còn sinh ra một cậu con trai, rất được lòng nhà chồng.


Kỷ Mai Tư âm thầm hỏi cô ta làm sao có thể gả vào một gia đình giàu có, đàn chị sờ bụng cười bí hiểm: “Đương nhiên là dựa vào cái này.”


Nhà chồng của đàn chị có vấn đề trong việc sinh con, thế là sau khi đàn chị mang thai, đứa trẻ trong bụng liền trở thành bảo bối, sau khi gia đình đó cân nhắc trước sau, cảm thấy đứa trẻ quan trọng nên định để đàn chị sinh con rồi cho cô ta một khoản tiền.


Đương nhiên đàn chị không đồng ý, uy hiếp gia đình kia, nếu như không để cô ta gả vào thì cô ta sẽ đi phẫu thuật.


Sau một hồi tranh đấu, cuối cùng đàn chị đã thành công.


Kỷ Mai Tư nghe thấy liền sững sờ, thực ra làm công việc của bọn họ điều kiêng kỵ nhất chính là mang thai, bởi vì hầu như 100% đàn ông đều không cho phép bọn họ mang thai, cho dù có thai họ cũng không thèm quan tâm, luôn ngăn cản tình huống này xảy ra.


Đã từng có người giống như đàn chị, muốn dùng đứa con trong bụng để mặc cả, kết quả bị người ta đánh đập rất thê thảm, đây là hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người.


Đàn chị nói: “Có những cơ hội phải do mình giành lấy. Cô phải học cách nắm bắt thời cơ, tìm hiểu rõ tính cách của người đàn ông đó như thế nào. Cô phải biết được nếu như mình làm chuyện này, người đàn ông có thể chấp nhận không, chỉ cần người đàn ông có thể chấp nhận thì cô đã thành công một nửa rồi. ”


Chỉ một từ, cược.


Nếu thành công thì nửa đời còn lại không phải lo lắng.


Nếu không thành công, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.


Sau đó, Kỷ Mai Tư gặp được Thẩm Kế.


Cô ta đã là một người lão luyện trong quán bar, biết cách tìm ra sở thích của đàn ông trong thời gian nhanh nhất, đánh trúng vào sở thích của Thẩm Kế. Biết rằng anh ta chỉ để lại tiền chứ không để lại tình, liền hiểu được người đàn ông này sợ phiền phức.


Chỉ cần không làm phiền anh ta, anh ta sẽ cưng chiều phụ nữ hết mực.


Vào thời điểm đó, có khá nhiều đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào Thẩm Kế, cuối cùng Kỷ Mai Tư đã dùng thủ đoạn để mình lọt vào mắt xanh của anh ta.


Cô ta nghĩ, cho cô ta thời gian hai tháng, cô ta sẽ hạ gục người đàn ông này.


Thông qua việc sống chung khiến cô ta hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Thẩm Kế.


Người đàn ông này rất tuỳ tính, hào phóng đối với phụ nữ, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của anh ta, tuỳ tiện làm cái gì cũng được.


So với những người đàn ông khác, sự ưu tú của Thẩm Kế khiến người ta động lòng, điều này càng khiến cô ta quyết tâm muốn kết hôn với Thẩm Kế.


Tuy nhiên, điều khiến Kỷ Mai Tư bất lực là Thẩm Kế, người đàn ông này, thật sự là quá vô tình, cô ta đã làm mọi cách để khiến anh ta yêu mình nhưng đến thời điểm, anh ta đưa tiền và chấm dứt mối quan hệ giữa hai người.


Cho dù cô ta đã cầu xin Thẩm Kế cho mình ở lại bên cạnh anh ta, một xu cô ta cũng không cần, nhưng vẫn không nhận được sự đồng ý của Thẩm Kế.


Lúc này, cô ta mới hiểu tại sao những bạn ‘giường’ cũ của Thẩm Kế không có ai quay lại tìm anh ta, bởi vì bọn họ biết rõ rằng đối với Thẩm Kế mà nói, giao dịch giữa hai bên đã chấm dứt và không có bất kỳ quan hệ tình cảm nào.


Bọn họ không thể treo cổ mình trên cây, tìm kiếm người giàu có tiếp theo là được rồi.


Kỷ Mai Tư không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì được, hơn nữa Thẩm Kế ở trên giường rất chặt chẽ cẩn thận, khiến Kỷ Mai Tư không thể nào ra tay được.


Sau khi chấm dứt giao dịch với Thẩm Kế, cô ta u sầu trong hai ngày, sau đó phấn chấn trở lại, tìm kiếm con mồi mới.


Cô ta rất nhanh chóng tìm được, kết quả điều mà cô ta vô cùng hối hận là người đàn ông này có rất nhiều điều quái gỡ khiến người ta khó nói ra, Kỷ Mai Tư vô cùng kinh tởm. Sau đó điều càng khủng khiếp hơn đã xảy ra – cô ta mang thai rồi!


Cô ta không thể nào có thai khi chưa chuẩn bị xong mọi thứ. Hơn nữa, dựa theo những gì mà cô ta biết về người đàn ông này, nếu như đối phương biết cô ta có thai, việc đầu tiên chính là đấm mấy cái vào bụng cô ta, tuyệt đối không thể nào để cô ta sinh ra đứa bé.


Thế là, có hai con đường đặt ra trước mặt Kỷ Mai Tư.


Một là, lặng lẽ đi phẫu thuật, coi như không có chuyện gì xảy ra.


Hai là, giữ lại đứa trẻ này lại và tìm lối thoát cho bản thân.


Cũng thật trùng hợp, cô ta gặp lại Thẩm Kế trong lúc anh ta đang mệt mỏi.


Ngay lúc đó, những suy nghĩ điên rồ tràn ngập trong tâm trí của Kỷ Mai Tư, càng điên rồ càng phải bình tĩnh, cô ta nhớ lại những gì mà đàn chị đã nói với mình, nghĩ đến cuộc sống như ý ở hiện tại của đàn chị…


Cùng một xuất thân, cùng một kinh nghiệm, dựa vào cái gì mà đàn chị có thể gả vào một gia đình giàu có và sống cuộc sống của một quý bà, còn cô ta thì không thể chứ?


Cô ta chịu nhún nhường, dịu dàng và hiểu ý, say khướt cùng với Thẩm Kế. Sau đó không nói gì, quay đầu nghĩ cách để chấm dứt giao dịch với người đàn ông kia, chịu giày vò hai tháng, sau đó cô ta gọi điện cho Thẩm Kế và nói về việc mình đã có thai.


Chỉ cần cô ta một mực khẳng định đứa trẻ là của Thẩm Kế, cho dù Thẩm Kế có nghi ngờ, cô ta khóc lóc van xin, với tính cách của Thẩm Kế, tuyệt đối sẽ không bao giờ thô bạo với cô ta.


Tuy nhiên, Thẩm Kế đã không bảo cô ta đi làm phẫu thuật ngay, với thái độ này, cô ta có thể từ từ thu xếp sau.


Cô ta đã thắng cược rồi.


Quả nhiên, Thẩm Kế không bảo cô ta đi làm phẫu thuật, cũng không nhẫn tâm vô tình đưa cho cô ta một khoản tiền rồi bảo cô ta cút đi.


Điều này có nghĩa là cơ hội của cô ta đã đến.


Kỹ Mai Tư suy nghĩ xong rồi, đầu tiên phải để Thẩm Kế chấp nhận đứa trẻ này, chỉ cần anh ta chấp nhận thì bước đầu tiên đã hoàn thành, sau đó đến bước thứ hai, điều mà cô ta cần phải làm là tìm cách tiếp xúc với mẹ Thẩm.


Là một người phụ nữ, cô ta tin rằng mẹ Thẩm ở cái tuổi này chắc chắn là muốn bế cháu, cũng muốn con trai của mình có con cái, cho nên chỉ cần cô ta gặp mẹ Thẩm, ngoan ngoãn một chút, không để mẹ Thẩm ghét mình thì bước thì hai của cô ta đã thành công.


Kỷ Mai Tư mỗi ngày đều tự nói với bản thân, đi từng bước từng bước một, không được vội vàng, nóng lòng thì không ăn được đậu hũ nóng.


Chỉ cần có thể dựa vào đứa trẻ mà gả vào gia đình giàu có giống như đàn chị kia, cho dù vất vả thế nào cô ta cũng sẵn sàng.


Sau khi gả vào gia đình giàu có, nghĩ cách không để cho đứa trẻ trong bụng ra đời, rồi sinh thêm một đứa con ruột cho Thẩm Kế, thần không biết quỷ không hay.


Ngoại trừ bản thân cô ta ra, không ai có thể biết rằng đứa trẻ ban đầu không phải là của Thẩm Kế.


“Bé con, chờ mẹ được gả vào nhà họ Thẩm, tới lúc đó thì uất ức cho con rồi.” Kỷ Mai Tư sờ lên cái bụng vẫn chưa hiện rõ. Nhìn dáng vẻ duyên dáng, thanh tú và xinh đẹp của mình trong gương, như thể nhìn thấy được cảnh tượng không lâu sau mình mặc áo cưới và kết hôn với Thẩm Thính, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ.


Cô ta nghĩ, điều may mắn nhất trong cuộc đời này của mình chính là gặp được Thẩm Kế.


――Nhưng lại không nghĩ rằng, Thẩm Kế đã tạo nghiệp lớn như thế nào mới gặp phải cô ta.


Lúc này, điện thoại di động vang lên, cô ta vừa nhìn qua thì thấy là Thẩm Kế gọi đến. Khuôn mặt của Kỷ Mai Tư từ khóe mắt đến lông mày đều tràn đầy niềm vui, từ khi cô ta nói với Thẩm Kế rằng mình đã có thai thì Thẩm Kế chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô ta, lần nào cũng đều là cô ta liên lạc.


“Anh Kế.” Cô ta bắt máy với giọng điệu đầy kinh ngạc và mừng rỡ, “Vừa rồi em đang ngủ trưa, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không ngờ rằng anh lại điện cho em, em còn cho rằng mình đang nằm mơ, anh đã thực sự gọi điện thoại cho em.”


Cô ta nghẹn ngào nói, giọng điệu thể hiện sự mong mỏi và chờ đợi của mình, người đàn ông nghe được đều sẽ cảm thấy mềm lòng.


Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Kỷ Mai Tư từ ống nghe vang lên rất rõ ràng, Khúc Kim Tích nghe mà rùng mình, trên cánh tay da gà mụn cơm điên cuồng nổi lên.


Cô dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Thẩm Kế, trong lòng thầm nghĩ: Cậu cả nhà họ Thẩm thích giọng điệu này của phụ nữ sao?


Hay là nói đàn ông đều thích cái này ư? <“Đừng khóc nữa, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Nam Đô, em chuẩn bị một chút, anh sẽ bảo Lương Sơn đến đón.”


-Lương Sơn là trợ lý riêng của Thẩm Kế.


“Anh Kế, em thật sự rất vui, em không nghe nhầm chứ, anh muốn ăn cơm cùng với em, lần trước chúng ta ăn cơm cùng nhau là ở…”


Thẩm Kế bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chán ghét của cô bé qua kính chiếu hậu thì mặt anh ta bất giác nóng lên. Anh ta nói với Kỷ Mai Tư, “Mười phút nữa Lương Sơn sẽ đến.”


Sau đó cúp máy.


“Ba, ba nói chuyện với dì xấu xa đó thật là dịu dàng.” Tiểu Kim Tích bĩu môi, “Hứ!”


Thẩm Kế: “…”


Hạ Tuyết không biết là cô bạn nhỏ này đang dùng một phương thức khác để trêu chọc cậu cả nhà họ Thẩm. Cô ấy vội vàng giảng hoà, nói với Tiểu Kim Tích: “Kim Kim, ba cháu làm như vậy là lịch sự đối với phụ nữ, nếu như anh ấy nói chuyện hung hăng với dì đó trên điện thoại thì chính là hành động mất lịch sự. Anh ấy là ba của Kim Kim thì phải làm tấm gương tốt cho Kim Kim, có đúng không nào?”


Cậu cả nhà họ Thẩm chưa từng nói chuyện gay gắt với phụ nữ, Hạ Tuyết biết rất rõ điều này, cho dù anh ta ghét một người phụ nữ thì cũng sẽ giữ phép xã giao cơ bản.


Từ trong những lời nói bênh vực Thẩm Kế của Hạ Tuyết, Khúc Kim Tích nhanh chóng hiểu được tâm ý của cô ấy, đôi mắt liền sáng lên, Hạ Tuyết có tình cảm với Thẩm Kế, lát nữa diễn kịch sẽ càng chân thật hơn.


Cô ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, thật là một cô gái dịu dàng đáng yêu, không hiểu sao trái tim của Thẩm Kế lại giống như một tảng đá.


Vấn đề tình cảm của người khác đương nhiên Khúc Kim Tích sẽ không nhúng tay vào, nhiệm vụ của cô hôm nay là xác nhận xem Thẩm Kế có phải là đang bị lợi dụng hay không.


“Cảm ơn dì Hạ.”


Nửa giờ sau, Hạ Tuyết dắt Khúc Kim Tích vào quán trà sữa đối diện nhà hàng Nam Đô rồi đưa mắt nhìn Thẩm Kế bước vào nhà hàng Nam Đô.


Khi anh ta rời đi, Khúc Kim Tích còn giơ nắm tay nhỏ của mình lên để cổ vũ cho Thẩm Kế: “Ba ơi, cố lên!”


――Ý là diễn xuất tốt một chút, đừng để lộ ra sơ hở.


“Kim Kim, cháu muốn uống trà sữa loại nào?” Hạ Tuyết bế Tiểu Kim Tích lên, nghĩ rằng trẻ con có lẽ là không biết mùi vị của trà sữa, cô ấy đang chuẩn bị giới thiệu thì Khúc Kim Tích đã không hề ngại ngùng chút nào nói với nhân viên trà sữa một cách đáng yêu: “Anh ơi, cho em một ly trà sữa trân châu, thêm nhiều trân châu nhé ~ ”


Anh trai nhân viên mỉm cười thật tươi trước sự dễ thương của cô bé, sau đó nói với Hạ Tuyết: “Con gái của cô thật là xinh đẹp.”


Hạ Tuyết đỏ mặt, định xua tay thì Khúc Kim Tích lớn tiếng nói: “Cảm ơn anh trai đã khen em, bởi vì mẹ em rất xinh đẹp, cho nên em mới đẹp như vậy. Anh nhìn đi, mẹ em có phải là vô cùng xinh đẹp không?”


Vẻ mặt đắc ý tự hào của cô bạn nhỏ gây thích thú cho những khách hàng khác trong quán.


Hạ Tuyết sững sờ vài giây mới phản ứng lại, cô bé đã “nhập kịch” rồi.


Nhân viên bán hàng thêm rất nhiều trân châu vào trà sữa của Khúc Kim Tích,


hơn nữa bởi vì cô bé còn nhỏ, anh chàng còn tinh í dùng những viên trân châu nhỏ để cô có uống cũng sẽ không bị nghẹn.


Khúc Kim Tích cười càng ngọt ngào hơn.


Không chỉ như vậy, cô còn được anh trai bán hàng tặng cho một nắm kẹo trái cây miễn phí.


Bọn họ ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy nhà hàng Nam Đô ở phía đối diện, Thẩm Kế đã ngồi xuống nhưng Kỷ Mai Tư vẫn chưa đến.


“Mẹ, nếu như chúng ta gặp ba, mẹ có nhận ra ba không?” Khúc Kim Tích truyền cảm hứng diễn kịch trước cho Hạ Tuyết. Hạ Tuyết không phải là diễn viên, vì vậy cô ấy chỉ có thể dựa vào bản năng mà phối hợp.


Hạ Tuyết quả nhiên còn chưa thể thích ứng được với việc một cô bé mở miệng ra gọi cô ấy là mẹ, đồng thời có chút không bắt kịp nhịp điệu của Khúc Kim Tích.


Khúc Kim Tích kìm nén sự lo lắng và hướng dẫn cô ấy từng bước một: “Mẹ ơi, ba và mẹ đã xa nhau ba năm rồi. Nói không chừng ba đã tìm mẹ suốt những năm qua. Nếu như gặp lại ba, chúng ta sẽ nhận nhau, có được không?”


Hạ Tuyết: “…”


Khúc Kim Tích: “Những bạn nhỏ ở trường mẫu giáo đều có ba, nhưng Kim Kim thì không có, Kim Kim thật đáng thương. Kim Kim cũng muốn giống như những bạn khác. Có ba cả mẹ ở bên cạnh. Khi họp phụ huynh, ba và mẹ sẽ cùng nhau đi… ”


Hạ Tuyết cũng không biết tại sao, rõ ràng biết chuyện này là do cô bé ngẫu nhiên bịa ra nhưng khi nghe thấy cô bé nói như vậy, đột nhiên cô có chút xúc động.


Vừa rồi cô bé chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình, còn Thẩm Kế cũng chưa bao kết hôn, mặc dù những lời này có thể là do tự cô bé bịa ra nhưng có lẽ là cô bé cũng thực sự cảm thấy như vậy.


Nói không chừng cô bé là vì muốn có mẹ nên mới bộc lộ cảm xúc chân thật như vậy.


Hạ Tuyết chuẩn bị nối tiếp vở kịch của cô bé một cách tự nhiên thì lại nhìn thấy sắc mặt cô bé đột nhiên thay đổi, cô bé đẩy ly trà sữa đang uống trước mặt ra rồi nói: “Tới rồi!”


“…”


Sự chuyển biến tâm trạng nhanh chóng của cô bé khiến Hạ Tuyết vô cùng kinh ngạc. Cô ấy sững sờ một lúc rồi nhìn theo ánh mắt của Khúc Kim Tích.


Trong nhà hàng Nam Đô, một phụ nữ trẻ ngồi xuống ở vị trí đối diện với Thẩm Kế, Khúc Kim Tích nhìn chằm chằm vào Kỷ Mai Tư mấy lần rồi nói với Hạ Tuyết: “Dì Hạ, dì xấu tính này không đẹp bằng dì.”


Trong lòng Hạ Tuyết biết phần nhiều là cô bé đang nói lời dỗ dành cô ấy, không thể coi là thật được.


Có thể trở thành bạn ‘giường’ của Thẩm Kế làm sao có thể xấu xí được chứ?


Cách xa xa, Hạ Tuyết có thể nhìn thấy người phụ nữ đó có dáng người mảnh mai, đầy đặn, ăn mặc rất thời trang. Còn cô ấy chỉ là một giáo viên mẫu giáo, mặc áo phông và quần jean bình thường, đâu có thể so sánh với một người trẻ trung và xinh đẹp lại biết ăn mặc như Kỷ Mai Tư chứ?


Hơn mười phút sau, Thẩm Kế ở phía đối diện đã làm một động tác, đây là cử chỉ mà Khúc Kim Tích đã hẹn trước với anh ta – Đã đến lúc cô phải ra tay rồi.


“Mẹ ơi, đợi lát nữa khi con gọi điện cho mẹ thì mẹ vào nhé.”


Khúc Kim Tích nhảy xuống ghế, không quên ôm ly trà sữa, nhân lúc không có xe cộ qua lại, Khúc Kim Tích lắc lư đôi chân ngắn ngủn của mình rồi chạy qua phía đối diện.


Hạ Tuyết ở trong quán trà sữa nhìn cô bé băng qua đường, trong lòng đổ mồ hôi – Bọn họ thực sự đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng, đó chính là băng qua đường.


Một đứa trẻ ba tuổi một mình băng qua đường.


Bởi vì kịch bản của Khúc Kim Tích nói rất rõ ràng mạch lạc cho nên đã để cô bé tự mình sắp xếp tất cả, đến nỗi khiến cho hai người lớn đều chưa từng nghĩ đến chuyện qua đường.


Thẩm Kế ở trong nhà hàng Nam Đô qua qua kính trong suốt nhìn thấy Tiểu Kim Tích băng qua đường, suýt chút nữa đứng dậy.


Nếu như xảy ra tai nạn, Thẩm Thính sẽ giết chết anh ta mất.


Hai người lớn nhìn thấy mà thấp tha thấp thỏm, chính chủ Khúc Kim Tích thì một chút cảm giác cũng không có, nhanh chóng qua đường.


Nhìn thấy cô đã đến được đường bên này, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Kế cuối cùng cũng được đặt xuống, anh ta nghe thấy Kỷ Mai Tư ở phía đối diện nói: “Anh Kế, em định đan một cái áo len cho bé con. Anh giúp em chọn một số mẫu, có được không? Em cảm thấy cái nào cũng đẹp nên không biết phải chọn cái nào.”


Khúc Kim Tích chuẩn bị xong tâm trạng — Đầu tiên là đi ngang qua cửa kính của nhà hàng, nhìn thấy Thẩm Kế ở bên trong, nhận ra người này là ba mình, đập vào cửa kính để thu hút sự chú ý của Thẩm Kế và Kỷ Mai Tư, sau đó cả hai người bối rối (Thẩm Kế bắt buộc phải thể hiện ra vẻ mặt kỳ lạ và khó hiểu) chạy vào cửa của nhà hàng và đi thẳng đến chỗ của Thẩm Kế.


Hoàn thành việc liên kết một cách hoàn hảo.


Khúc Kim Tích hoàn thành công việc đạo diễn ở trong đầu, vừa chuẩn bị thực hiện thì bất thình lình có một người qua đường dắt theo một con chó lông vàng bước tới, con chó đó rất to, còn cao hơn cả Khúc Kim Tích.


Sau đó con chó đó dừng lại trước mặt Khúc Kim Tích không chịu đi, rồi sủa gâu gâu một cách hưng phấn, nếu không phải là người chủ giữ chặt dây xích kéo nó lại, nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ là muốn lao đến cho Khúc Kim Tích một cái ôm.


Khúc Kim Tích: “…”


Bây giờ đừng nói là kịch bản, hồn cũng sắp bay lên trời rồi!


Còn Thẩm Kế ở trong nhà hàng chuyển mắt nhìn, phát hiện cơ thể nhỏ bé của Khúc Kim Tích đã biến mất khỏi tầm mắt, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.


May mắn thay, trong giây lát người chủ đã kéo con chó đi rồi, Thẩm Kế cuối cùng cũng nhìn thấy Khúc Kim Tích liền thở phào nhẹ nhõm.


“Anh Kế, anh đang nhìn cái gì vậy?”


“Không có gì.”


Vài giây sau, ánh mắt của Kỷ Mai Tư bị động bắt gặp một động thái, quay đầu lại thì thấy một cô bé lảo đảo chạy qua, vừa khóc vừa gõ vào cửa kính.


Cô bé khóc rất thương tâm, Kỷ Mai Tư đang mang thai, trong lòng có chút nhạy cảm, thêm với việc cô ta muốn duy trì tính cách lương thiện trước mặt Thẩm Kế, liền nói: “Anh Kế, cô bé này khóc đau lòng như vậy, không biết là có chuyện gì, chúng ta đi xem thử nhé? ”


Sau đó, cô ta phát hiện ra cô bé hình như đang nói cái gì đó với Thẩm Kế, nhìn khẩu hình miệng…


Ba?


Kỷ Mai Tư giật thót tim.


Thẩm Kế đứng dậy sải bước ra ngoài, Kỷ Mai Tư vội vàng theo sau.


Thẩm Kế sợ hãi trước tiếng khóc của Khúc Kim Tích, nhất thời, không thể phân biệt được rõ là cô đang khóc giả hay là khóc thật. Hơn nữa cô bé không làm theo kịch bản chạy vào trong.


Kỷ Mai Tư đuổi theo Thẩm Kế ra ngoài, thì thấy cô bé đang ôm lấy đùi của Thẩm Kế mà gào khóc: “Ba, cuối cùng Kim Kim cũng tìm được ba rồi, hu hu hu hu.”


Thẩm Kế: “…”


Bởi vì Khúc Kim Tích nói với anh một câu bằng giọng rất nhỏ: “Em sợ đến mức chân mềm nhũn ra rồi.”


Chương 127: Nội dung vở kịch cẩu huyết liên quan đến Thẩm Kế (1)


Ngoại truyện 12


Vụ việc này đã thu hút người qua đường xung quanh đến xem


Khúc Kim Tích đã khôi phục lại cảm xúc của mình sau khi bị con chó dọa sợ- Nếu như với cơ thể bình thường, cô sẽ không sợ một con chó lông vàng to lớn, nhưng con chó lúc nãy còn to hơn cả cô. Nếu như nó thực sự lao về phía cô, một phát cắn đứt một nửa cơ thể của cô cũng không thành vấn đề.


Chỉ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, thật sự sắp bị cắn rồi, cô còn đi đâu mà khóc được nữa chứ?


Thật may mắn.


Ôm đùi người quen mang lại cho cô cảm giác an toàn, kịch bản trong đầu của Khúc Kim Tích vốn dĩ bị dọa mà chạy mất bây giờ đã quay trở lại rồi.


“Ba, con biết là có thể tìm được ba mà!” Cô rơm rớm nước mắt nhìn Thẩm Kế nói, “Ba ở cùng với dì khác, không cần con và mẹ nữa ư?”


Người qua đường vừa nghe thấy câu này, nhìn vẻ mặt sững sờ của Thẩm Kế rồi lại nhìn sắc mặt không tốt lắm của Kỷ Mai Tư liền ngửi được mùi dưa, lập tức cầm điện thoại lên.


Thấy Thẩm Kế không trả lời, Khúc Kim Tích âm thầm nhéo anh ta một cái, lúc này Thẩm Kế mới phản ứng lại: “Cháu nói cái gì?”


Anh ta kéo cô bé ra, cau mày với vẻ mặt “Chú không hiểu cháu đang nói cái gì cả”.


“Ba, mẹ con tên là Hạ Tuyết, hạ trong mùa hạ, tuyết trong hoa tuyết.” Tiểu Kim Tích nghẹn ngào, khóc đến mức khiến người qua đường cũng đau lòng không ngớt.


Có người lên tiếng:


“Đâu có người ba nào chối bỏ con gái mình chứ?”


“Đúng vậy, là ai vậy?”


Sắc mặt của Kỷ Mai Tư chuyển từ thay đổi này đến thay đổi khác, cô ta ổn định lại tinh thần và nói: “Em gái nhỏ, em có phải đã nhận nhầm người rồi không? Anh ấy làm sao có thể là ba của em được chứ?”


Thẩm Kế làm sao có thể có con gái.


Tuyệt đối không thể nào!


“Chú ấy chính là ba cháu. Cháu đã từng xem ảnh của ba. Mẹ thường nhìn ảnh ba mà khóc, khóc đến mức đau cả mắt.”


Khi người xem vừa nghe thấy, chẳng lẽ giống như trong phim truyền hình, người đàn ông lúc đầu làm loạn sau đó bỏ rơi?


Kỷ Mai Tư nghiến răng, vừa rồi cô ta còn cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, bây giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.


Cô ta không thể không hoài nghi rằng chuyện này có phải là do Thẩm Kế sắp xếp hay không.


Nhưng nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt khóc đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, cùng với vẻ bàng hoàng và bất lực hiện lên trên khuôn mặt của Thẩm Kế, cũng không giống như là đang diễn.


Đâu có cô bé nào diễn tốt như vậy.


Trong lòng của Kỷ Mai Tư vô cùng bối rối.


Bởi vì cô ta đột nhiên nhớ ra rằng trước đây Thẩm Kế có nhiều nữ đồng hành như vậy, nếu như một trong số họ có thai lén sinh nó ra và nuôi lớn, tình huống này không phải là không thể.


Hơn nữa, cái tên Hạ Tuyết này, cô ta cũng biết!


Ba năm trước đã ở bên Thẩm Kế một khoảng thời gian, lúc đó Thẩm Kế có chút vấn đề về sức khỏe cần nhập viện điều dưỡng một tháng. Bệnh viện tư nhân mà anh ta đến, Hạ Tuyết tình cờ cũng làm y tá ở đó và chăm sóc cho Thẩm Kế.


Sau đó, trong nhà của Hạ Tuyết xảy ra chuyện, cần tiền gấp, cuối cùng cô ấy cầu xin Thẩm Kế và Thẩm Kế đã giúp đỡ cô ấy, giữa hai người vì vậy mà có mối quan hệ giao dịch trong một tháng.


Sở dĩ Kỷ Mai Tư biết rõ chuyện này là bởi vì khi mối quan hệ giữa cô ta và Thẩm Kế còn chưa kết thúc, một ngày nọ cô ta và Thẩm Kế ra ngoài ăn tối, đúng lúc gặp Hạ Tuyết đang bị người ta làm khó và Thẩm Kế đã giúp đỡ cô ấy.


Trực giác của người phụ nữ nói với cô ta rằng mối quan hệ giữa Hạ Tuyết và Thẩm Kế không bình thường, cho nên Kỷ Mai Tư đã lặng lẽ điều tra, mới phát hiện ra rằng ba năm trước Hạ Tuyết đã từng là nữ đồng hành của Thẩm Kế.


Nhưng Kỷ Mai Tư hoàn toàn không đặt Hạ Tuyết trong lòng, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện một cô bé, tự xưng là con gái của Hạ Tuyết ư?!


“Ba ơi, ba nhìn xem, mắt mũi của con có phải là giống hệt ba hay không? Mẹ thường nói với con rằng mắt và mũi của con là giống ba nhất.” Khúc Kim Tích đảo mắt, những đường nét mới đột nhiên xuất hiện.


Thẩm Kế phối hợp với cô mà không nói một lời, một lớn một nhỏ nhìn nhau.


Các đặc điểm trên khuôn mặt của đứa trẻ chưa được rõ ràng, nhưng khi cô bé nói như vậy, sẽ có quan niệm rằng ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, người qua đường sẽ nhìn vào–


“Thật sự có hơi giống.”


“Đặc biệt là đôi mắt, từ một khuôn đúc ra.”


“Ha ha ha tùy ý đi ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại có thể bắt gặp một màn kịch tính như vậy, thật thú vị.”


“Người ta đều nói rằng con gái giống ba, cô bé dễ thương như vậy, người đàn ông kia cũng đẹp trai, có lẽ là thật rồi.”


Kỷ Mai Tư nghe thấy lời xì xào bàn tán của những người này liền siết chặt nắm tay, trong lòng gào thét: Giống ở đâu chứ?


Nhưng theo lời của những người qua đường, cô ta không kìm được nhìn kỹ hai người họ, kinh hãi phát hiện ra rằng thực sự rất giống, càng nhìn càng giống.


――Ám thị tâm lý chính là như vậy, ban đầu càng cảm thấy không giống thì ngược lại sau đó càng nhìn càng cảm thấy giống.


“Anh Kế, đứa trẻ này đang nói nhảm, chúng ta vào trước đi, ở đây đông người quá.”


Vừa dứt lời, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, người qua đường bên trái một câu, bên phải một câu nói: “Đứa nhỏ khóc đến thế này, đâu thể là nói nhảm được!”


“Chú ấy thật sự là ba của cháu.” Tiểu Kim Tích bĩu môi, đưa tay lên lau nước mắt, vẻ mặt giả vờ mạnh mẽ, vừa đáng thương vừa đáng yêu, trái tim của người qua đường đều hướng về phía cô bé, “Cháu đã từng mơ thấy ba rất nhiều lần, đó chính là ba cháu.”


“Cháu, cháu có thể gọi điện cho mẹ …” Bàn tay nhỏ bé của cô kéo lấy quần áo của Thẩm Kế, “Ba ơi, con nhớ số điện thoại của mẹ! Mẹ vừa mua trà sữa cho con, sau đó con nhìn thấy ba thì chạy qua đây, là lỗi của con, bây giờ chắc là mẹ đang đi tìm con.”


“Em gái nhỏ, nếu như ba của em không gọi cho em thì chúng tôi sẽ giúp em gọi.” Người qua đường nhiệt tình lấy điện thoại di động ra.


Thế là Thẩm Kế như thể bị người qua đường đe dọa, chỉ đành bất lực lấy điện thoại di động ra, Khúc Kim Tích đọc số rồi gọi cho Hạ Tuyết.


“Mẹ ơi, con ở đây, con đã tìm thấy ba rồi.”


Một lúc sau, Hạ Tuyết hoảng sợ chạy đến, đám đông tự động tránh đường cho cô ấy.


“Kim Kim, con làm mẹ sợ chết đi được, lúc nãy chạy đi đâu vậy? Chớp mắt đã không nhìn thấy con…” Đôi mắt Hạ Tuyết đỏ bừng lên vì lo lắng, Khúc Kim Tích âm thầm gật đầu, không ngờ rằng trạng thái nhập kịch của cô gái này cũng không tồi.


Cô lặng lẽ nheo mắt lại, Hạ Tuyết hoàn toàn hiểu ý, sau khi cô bế Khúc Kim Tích lên thì sững sờ nhìn Thẩm Kế, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và bất lực: “Anh Thẩm, xin lỗi, Kim Kim đã nhận nhầm người rồi, nó … ”


“Chú ấy giống hệt ba trong bức ảnh. Con không nhận nhầm, chú ấy chính là ba con, khó khăn lắm mới tìm được ba, mẹ ơi, chúng ta đừng rời xa ba nữa, có được không?”


Cô bé khóc đến mức nói không ra hơi, người qua đường vô cùng xót xa, lần lượt khuyên nhủ: “Cho dù người lớn có ân oán gì thì trẻ con cũng vô tội, còn khóc nữa thì đứa trẻ sẽ không chịu nổi. Những người làm ba mẹ như các người có thể có trách nhiệm một chút được không?!” ”


Khúc Kim Tích nhân cơ hội thì thầm trong vòng tay của Hạ Tuyết: “Bây giờ quay người đi.”


Hạ Tuyết ôm cô quay người muốn chạy trốn, Thẩm Kế lạnh lùng hét lên: “Đứng lại!”


Cô không dám cử động.


Thẩm Kế bước tới và liếc nhìn cô ấy, cái nhìn đó khiến Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy bản thân giống như không phải là đang diễn mà là thật.


Cô hoảng sợ nhìn sang chỗ khác.


Kỷ Mai Tư cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, quan sát tất cả mọi phản ứng của Hạ Tuyết, càng nhìn trong lòng càng u uất.


Thẩm Kế bế đứa trẻ, không quan tâm đến mọi người, quay người đi vào nhà hàng, Kỷ Mai Tư đuổi theo và Hạ Tuyết cũng theo sau.


“Chậc, những người giàu có đúng là biết chơi bời, chỉ đáng thương cho đứa trẻ, ngoan như vậy.”


“Đúng vậy, giới trẻ hiện nay rất phóng khoáng, đâu có giống như thời đại của chúng ta …”


Những người qua đường không thể chạy vào nhà hàng để xem kịch, thấy nhân vật chính đã đi rồi cũng dần dần giải tán.


Theo kịch bản, Thẩm Kế đặt Khúc Kim Tích vào chỗ ngồi rồi nói với Hạ Tuyết: “Em qua đây với anh.”


Kỷ Mai Tư cảm thấy nếu như mình còn không nói nữa thì không biết sẽ phát triển thành cái gì. Thẩm Kế liếc nhìn cô ta cảnh cáo. Kỷ Mai Tư sửng sốt không dám nói nữa, ánh mắt sững sờ nhìn Thẩm Kế dẫn Hạ Tuyết đi sâu vào trong nhà hàng.


Rồi cô ta đưa mắt nhìn Khúc Kim Tích, người đang rút khăn giấy để lau mặt cho mình.


“Chào dì.” Khúc Kim Tích hết khóc lại cười, thể hiện tâm trạng rất tốt khi gặp lại ba mình, như thể không nhìn thấy khuôn mặt đầy màu sắc của Kỷ Mai Tư.


Kỷ Mai Tư cố gắng khiến cho bản thân trở nên bình tĩnh: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”


“Kim Kim ba tuổi.”


“Hạ Tuyết thật sự là mẹ của cháu sao?”


“Dì à, cháu không hiểu dì đang nói gì cả. Mẹ đương nhiên là mẹ của cháu rồi.” Cô vui vẻ nói, “Bây giờ thì tốt rồi, cháu đã tìm được ba, lần sau đi nhà trẻ, cháu cũng có ba đưa đi rồi. ”


Tâm tư Kỷ Mai Tư rối như tơ, buột miệng nói, “Cho dù anh ấy là ba cháu thì anh ấy cũng sẽ không cần cháu.”


“Tại sao?” Tiểu Kim Tích sững sờ.


Kỷ Mai Tư duỗi thẳng nửa người phía trên, vuốt ve bụng mình rồi nhìn chằm chằm vào cô nói: “Hiện tại tôi là bạn gái của Thẩm Kế, trong bụng tôi có đứa con của anh ấy.”


Khúc Kim Tích nghiêng đầu, một lúc sau thì mỉm cười hào phóng nói: “Không sao cả, dì à, đợi đến khi con của dì sinh ra, cháu sẽ là chị gái của em, cháu nhất định sẽ yêu thương em. Nếu như em không nghe lời, cháu sẽ thay cô dạy dỗ em. ”


“Thay tôi dạy dỗ sao?” Kỷ Mai Tư tự hỏi mình có nghe nhầm không.


Tiểu Kim Tích mở to mắt, vô cùng ngây thơ nói: “Đúng vậy, ba mẹ đã đoàn tụ rồi, còn có tiểu bảo bối là con, mẹ mỗi ngày đều nhớ đến ba. Ba chắc chắn cũng nhớ mẹ, họ nhất định sẽ quay lại với nhau. Chúng cháu sẽ là một gia đình tương thân tương ái. ”


Sau khi bình tĩnh mà khoe khoang xong, lại vô cùng dễ thương đâm một nhát dao vào cô ta: “Dì ơi, cô giáo nói những người đẹp đều là người tốt, dì xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không phá hoại gia đình của chúng cháu, đúng không?”


Kỷ Mai Tư: “…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom