• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (1 Viewer)

  • Chương 118+119 : Phiên Ngoại

Chương 118: Phiên ngoại 3


Phiên ngoại 3:


Phải tới khi Khúc Kim Tích liên lạc với Dụ Đồng, cô mới biết Liễu Tư đã thay đổi hình dạng và trở lại, khoác lên mình lớp da khác để bôi đen cô trên mạng.


Nếu không phải Dụ Đồng liên hệ với cô, cô cũng sắp quên mất người này rồi.


“Chuyện này em vẫn luôn không biết?” Dụ Đồng ở đầu bên kia điện thoại dường như nắm được đầu mối.


Khúc Kim Tích có chút ngượng ngùng: “Phim sắp đóng máy rồi, đạo diễn bắt đầu dày vò, mỗi ngày rảnh ra chút nào là lại buồn ngủ.”


Ý nói là vốn không có thời gian chú ý tới tin tức trên internet.


Cô không nói dối, “Trúc sinh vật ngữ” quay càng đến phần cuối, Minh Ngọc Sênh lại càng nghiêm khắc hơn. Khúc Kim Tích có nhiều cảnh quay, từ lúc khai máy đến giờ, vết thương trên người vẫn chưa lành.


Mỗi ngày quay phim xong, có thời gian lại phải suy nghĩ cảnh quay ngày mai. Đồng thời, Ngũ Lập Thu cũng sắp xếp cho cô các thông báo, thời gian xếp kín cả.


Dụ Đồng ở bên kia không lên tiếng, đợi trái đợi phải mãi không đợi được anh ta mở miệng. Khúc Kim Tích suy nghĩ một chút, chủ động nói: “À đúng rồi, đợt trước “Chứng cứ” mà anh đóng lên hình, doanh thu đứng hàng thứ nhất, bận quá nên quên chúc mừng anh.”


Tất nhiên Dụ Đồng nghe ra Khúc Kim Tích đang nói lời khách sáo. Anh ta nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó cuối cùng cũng nói ra mục đích cuộc điện thoại này của anh ta: “Nếu như tiện thì có thể chừa cho Liễu Tư một con đường sống hay không?”


Khúc Kim Tích: “?”


Dụ Đồng rất phiền não, Liễu Tư rơi vào đường cùng nên tìm đến anh ta.


Trước kia, Dụ Đồng vô cùng ghét Liễu Tư, nếu như không phải do ban đầu cô ta ghen tị với Khúc Kim Tích, ngáng đường ở giữa thì anh ta và Khúc Kim Tích…


Suy nghĩ của Dụ Đồng xa dần, thật ra thì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết lại sao phải thích Khúc Kim Tích. Lòng tự trọng của cô cao, tính cách nhạy cảm, rất thẳng thắn. Bạn của anh ta đều nói Khúc Kim Tích trừ dáng đẹp ra thì những chỗ khác chẳng có ưu điểm gì, không xứng với anh ta.


Anh ta không để ý tới những lời nói này, cô gái anh ta không nhất thiết phải vô cùng hoàn hảo. Thời gian dài như thế, anh ta cảm thấy bọn họ như đã trải qua một kiếp. Cùng nhau học tập, cùng nhau ra mắt, cùng nhau quay phim, cùng nhau trải qua tất cả mưa gió.


Quay đầu lại, ngay cả cửa ải thứ nhất cũng chẳng giữ vững được.


Liễu Tư ngáng đường ở giữa, sở dĩ thành công là vì một mặt do Khúc Kim Tích ngu ngốc, mặt khác cũng thể hiện phần nào sự bất lực của anh ta.


Nếu như anh ta cho cô đủ cảm giác an toàn, sao cô lại chỉ dựa vào mấy tấm hình, mấy câu nói của Liễu Tư mà kết tội anh ta.


Có lẽ khi ấy bọn họ còn quá trẻ tuổi, cũng bởi vì tuổi trẻ nên càng dễ xúc động.





Nhưng ghét thì vẫn ghét, Liễu Tư cầu xin sự giúp đỡ từ anh ta, quả thực Dụ Đồng không thể nào làm bộ như không biết, cuối cùng sau khi suy tính kỹ càng anh ta mới gọi điện thoại cho Khúc Kim Tích.


Anh ta rất rõ, một khi mở miệng cầu xin tha thứ thay cho Liễu Tư, Khúc Kim Tích sẽ đồng ý. Chẳng qua là… chuyện này cũng sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa hai bọn họ.


“Liễu Tư làm những chuyện như thế với em không đáng để tha thứ, nhưng bây giờ cô ta đã không còn đường lui nữa rồi, sau này cũng sẽ không lăn lộn trong giới nữa.” Dụ Đồng thu tâm trạng lại, sau khi yên lặng mấy giây thì chậm rãi nói: “Nhưng mà anh cũng không có tư cách quyết định thay em, cô ta nhờ vả đến anh, nhìn trên phương diện đã từng học chung một trường thì… em cứ xem tình hình mà cân nhắc.”


Không đợi Khúc Kim Tích trả lời, Dụ Đồng đã cúp điện thoại.


Khúc Kim Tích sửng sốt mấy giây. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác tâm trạng thuộc về nguyên chủ trong thân thể dường như biến mất hoàn toàn sau cuộc nói chuyện điện thoại với Dụ Đồng này.


Nếu như là nguyên chủ, nhận được cuộc điện thoại cầu xin tha thứ thay Liễu Tư của Dụ Đồng, chắc hẳn sẽ không dễ chịu. Nhưng Dụ Đồng nói cũng có đạo lý, nếu Liễu Tư đã không thể tiếp tục ở trong giới nữa, quả thật không cần đánh kẻ sa cơ thất thế như cô ta nữa.


Lúc này Khúc Kim Tích bỏ ra một chút thời gian tìm hiểu rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện. Sau khi những chuyện kia của Liễu Tư bị lôi ra ánh sáng, ngay cả chuyện cô ta cặp với lão già cũng bị lộ ra, danh tiếng hoàn toàn hỏng hết, khắp nơi trên internet đều là tiếng mắng chửi cô ta, kêu cô ta cút ra khỏi giới giải trí.


“Tích Tích, dì nhỏ của em nói không phải chúng ta tuôn ra những tin tức của Liễu Tư và lão già kia. Trước kia Liễu Tư làm nhiều chuyện quá đáng như thế, đắc tội không biết bao nhiêu người, không thể thiếu có người bỏ đá xuống giếng.” Cổ Nhạc Nhạc cười trên sự đau khổ của người khác: “Có thể thấy cho dù ở bất cứ đâu, chuyện xấu không thể làm nhiều, nếu không sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”


“Chuyện này bồi thường một khoản lớn vì làm trái với điều lệ?”


Đôi mắt Cổ Nhạc Nhạc lấp lánh: “Đây là do tổng giám đốc Thẩm ra lệnh.”


Sau đó tức tối nói: “Dù sao cũng phải để Liễu Tư này chịu đau khổ, đừng tưởng rằng cặp với đại gia là có thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người khác. Em thấy cô ta còn đáng ghét hơn cả Từ Nam Nam, dù gì trước kia cô ta cũng là bạn của chị, đúng là lòng dạ độc ác.”


Mặc dù lão già mà Liễu Tư cặp kia không bị lộ thẳng mặt, nhưng mà bởi vì suýt chút nữa bị kéo vào nên trong cơn giận dữ đã không để ý tới Liễu Tư nữa.


– Lấy tài lực bây giờ của Liễu Tư, muốn trả hết tiền vi phạm điều lệ, bán cả cô ta đi cũng không trả nổi.


Khúc Kim Tích suy nghĩ một chút: “Cứ để cô ta táng gia bại sản thôi, những chuyện khác chúng ta không truy cứu nữa.”


Táng gia bại sản cũng coi như một câu trả lời thỏa đáng cho nguyên chủ.


Những chuyện khác là do S&T truy tố những chuyện Liễu Tư đã làm, tung tin đồn nhảm. Đăng tin đồn nhảm quá năm trăm chính là phạm pháp, những chuyện Liễu Tư làm có chút độc ác, để cô ta bị tạm giam mấy ngày là đủ rồi.


Trong điện thoại Dụ Đồng nói để cho Liễu Tư một con đường sống, đại khái chỉ ý nói là đừng đưa Liễu Tư vào cục J.





Cảnh quay đêm đến ba giờ sáng, cuối cùng Minh Ngọc Sênh cũng bỏ qua cho hai diễn viên chính. Khúc Kim Tích tới phòng hóa trang thay quần áo, mới vừa thay xong Thẩm Thính đã tới.


Cổ Nhạc Nhạc rất có mắt nhìn, nói: “Tích Tích, em ra bên ngoài chờ.”


Nhanh chóng chạy ra ngoài cùng với Tần Tang, hai người cùng nhau đứng gác.


“Trợ lý Tần, tôi mua thừa một ly trà sữa cho Tích Tích, nè, cho anh.”


Tần Tang liếc mắt, do dự hai giây rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”


“Không có gì.”


Bên trong phòng, Khúc Kim Tích bị ánh mắt Thẩm Thính quét đến da đầu tê dại. Trong đầu nghĩ lúc quay phim vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại như vậy?


“Nhìn em như vậy làm gì?” Khúc Kim Tích sờ mặt: “Trên mặt em dính gì à?”


“Em muốn bỏ qua cho Liễu Tư?” Thẩm Thính ngồi trên băng ghế, ngẩng đầu nhìn Khúc Kim Tích.


Thì ra là vì chuyện này, Khúc Kim Tích cười lên: “Đây không phải là bỏ qua, dù sao cũng xả giận đủ rồi, chúng ta độ lượng một chút thôi mà.”


Không biết những lời này lấy lòng lão nam nhân ở chỗ nào, mặt mũi Thẩm Thính nhất thời giãn ra.


Bây giờ Khúc Kim Tích càng ngày càng không sợ Thẩm Thính tức giận. Nghĩ tới Thẩm Thính âm thầm trả thù lao cho mình, nếu không phải Cổ Nhạc Nhạc nói thì cô vẫn chẳng biết được.


Vì thế bước tới sau lưng Thẩm Thính, chủ động bóp vai cho anh, vô cùng ân cần: “Cực khổ rồi, để em bóp vai cho anh.”


Không ngờ Thẩm Thính bỗng nhiên trở tay ôm lấy eo thon của cô, hơi dùng sức.


“A…” Một tiếng hét kinh hãi, Khúc Kim Tích bất ngờ không kịp đề phòng bị Thẩm Thính ấn vào trong ngực, thân thể nửa ngẩng, hoàn toàn dựa vào chỗ eo Thẩm Thính đỡ cô để chống.


“Anh muốn làm gì hả?” Cái tư thế này quá không an toàn, Khúc Kim Tích lập tức giùng giằng muốn đứng lên.


Hết lần này tới lần khác Thẩm Thính xấu xa không buông cô ra, lại còn hạ thấp giọng: “Em có thể lớn tiếng hơn nữa không, để Tần Tang và Cổ Nhạc Nhạc ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng của em.”


Khúc Kim Tích: “…”


Cùng lúc đó, giọng nói của Cổ Nhạc Nhạc vang lên: “Tích Tích, chị không sao chứ?”


Cổ Nhạc Nhạc lo Khúc Kim Tích vô tình bị ngã – trước đây không lâu đã có một lần, giày mà nhân viên đạo cụ chuẩn bị xảy ra vấn đề, làm hại Khúc Kim Tích bị ngã, xước một mảng da lớn, lúc đó tổng giám đốc Thẩm tối mặt.


Vừa muốn lên tiếng hỏi lần nữa, Tần Tang kéo cô ấy cách xa cánh cửa, được mấy mét mới dừng lại, nói: “Đứng ở đó.”


Nhìn vẻ mặt đầy chính trực và bình tĩnh của Tần Tang, lại nhìn cửa phòng hóa trang một lần nữa, lúc này mặt Cổ Nhạc Nhạc mới như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hưng phấn.


Trời ơi!


Tổng giám đốc Thẩm có cần gấp như vậy không, còn chưa trở về khách sạn đâu đó!!!


Thì ra lúc đàn ông gấp lên, dù có đẹp trai đến thế nào đi chăng nữa lý trí cũng sẽ chẳng phân biệt được tình huống mà hóa thân thành chó sói.


Khóe mắt Tần Tang thu vẻ mặt hưng phấn của Cổ Nhạc Nhạc vào trong mắt, im lặng một lát rồi nói: “Lúc anh Thẩm và cô Khúc ở riêng không thích có người khác quấy rầy, cô đừng có suy nghĩ nhiều.”


“Ừa, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều.” Cổ Nhạc Nhạc học vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta.


Tần Tang: “…” Vẻ mặt này của cô là suy nghĩ nhiều đó.


Khúc Kim Tích vốn không biết trợ lý của mình đã nghĩ sai, cô xấu hổ im lặng, gò má đỏ bừng.


“Anh cũng chẳng làm gì em.” Thẩm Thính cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hết sức vô tội, giọng nhàn nhã: “Khúc Kim Tích, em cũng đừng có ăn vạ.”


Trong cơn tức giận, Khúc Kim Tích ngẩng đầu cắn tay anh.


Thẩm Thính hít nhẹ, cũng không tránh. Lần này ngược lại khiến Khúc Kim Tích ngạc nhiên, cô cho rằng anh sẽ tránh cô. Vội vàng nhả ra, trên tay của Thẩm Thính có một hàng dấu răng đỏ tươi.


Cô nhất thời có chút đau lòng, thầm nghĩ vừa rồi mình không nên dùng sức như thế. Ai bảo anh muốn chọc giận cô chứ!


“Làm hamster mấy ngày, răng lợi cũng được rèn luyện phết.” Câu nói đầu tiên của lão nam nhân kia đã khiến áy náy của Khúc Kim Tích tan thành mây khói, nói tới biến thành hamster liền tức giận: “Nếu không phải anh nói ra từ hamster, sao em lại biến hình cho được!”


Cũng bởi vì ăn nhiều quá không tiêu hóa hết, sau khi biến thành hamster dạ dày cũng nhỏ lại, dẫn đến chống đỡ không nổi mà ngất đi.


Thật luôn!


“Trách anh?” Thẩm Thính nhướng mày.


“Không trách anh thì trách ai?” Khúc Kim Tích trừng anh, cảm thấy cần phải để mình mạnh mẽ lên.


“Anh nhớ thầy Giang đã từng nói, em biến thân là vì bảo vệ em, nếu như không muốn biến thân nhiều thì cần bổ dương khí. Cho nên em trách anh không bổ sung đủ dương khí cho em?’


Sao Khúc Kim Tích có thể ngờ tới Thẩm Thính lại dùng những lời như vậy chặn miệng cô, nhất thời dừng lại, nửa ngày cũng không phản bác được, âm thần cắn răng: Bây giờ lão nam nhân này suốt ngày giở trò lưu manh.


“Bỏ qua cái đề tài này đi! Anh buông em ra trước, để em đứng lên đi.”


Nếu có người xông vào thấy cái tư thế này của bọn họ…


Thẩm Thính nhìn cái đã thấu cô đang suy nghĩ gì: “Đám Tần Tang ở bên ngoài, không có ai dám vào đâu.”


“…”


Tại sao cô lại ngửi thấy mùi nguy hiểm đến gần nhỉ?


“Anh hỏi em một vấn đề, nếu em nói đúng sự thật cho anh, khiến anh hài lòng thì sẽ thả em ra.”


“Vậy nếu không hài lòng thì sao?”


“Không hài lòng…” Người đàn ông ép chặt thân thể mềm mại của người phụ nữ hơn, ở nơi sâu trong đáy mắt có ảnh lửa vụt qua, cười như không cười nhìn cô, ánh sáng trong mắt dần tối lại.


Khúc Kim Tích nhận ra thân thể anh có biến hóa nho nhỏ, chỗ thân thể chạm nhau nóng lên một ngọn lửa nhỏ, dọc theo làn da mà thấm vào máu, cả người đều nóng lên.


Cô khóc không ra nước mắt, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Khúc Kim Tích, cô cùng hoảng sợ nói: “Anh muốn hỏi gì, em chắc chắn sẽ trả lời thành thật.”


“Hôm nay Dụ Đồng tìm em?” Thẩm Thính nhàn nhạt hỏi.


Kể từ khi Thẩm Thính biết cô không phải Khúc Kim Tích nguyên bản thì khi nhắc tới Dụ Đồng ở trước mặt anh sẽ không chột dạ nữa, vì thế ngoan ngoãn gật đầu, muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bất nhiêu.


– Cô thật sự sợ lão nam nhân này không phân biệt được tình huống mà làm bậy!


“Vậy em nói cho anh biết quan hệ của em với anh ta là gì?”


“Hả?” Khúc Kim Tích nhẹ chớp đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng vì kinh ngạc mà khẽ nhếch: “Không có quan hệ gì hết.”


Mắt Thẩm Thính híp lại: “Không đứng đắn.”


Khúc Kim Tích: “???”


Một giây tiếp theo, môi người đàn ông mạnh mẽ áp xuống.


Chương 119:


Ngoại truyện 4



Sau một trận nghiêm phạt, Khúc Kim Tích cuối cùng cũng hiểu được Thẩm Thính muốn biết cái gì- Hóa ra là anh ghen tuông rồi.


Nhận thức này khiến cô cảm thấy buồn cười, không ngờ rằng lão nam nhân ghen lên lại đáng yêu một cách kỳ lạ.


Đương nhiên, những suy nghĩ này chỉ có thể xuất hiện ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra.


“Em có thể đảm bảo với anh rằng giữa em và Dụ Đồng không có bất cứ quan hệ gì, nhưng mà…” Khúc Kim Tích mặc cho Thẩm Thính ôm cô trong vòng tay, tách những ngón tay mảnh mai và xinh đẹp của anh nói: “Khúc Kim Tích ban đầu và anh ta có quan hệ.”


Cằm người đàn ông nhẹ nhàng chàm vào đỉnh đầu cô, ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên cơ thể cô gái, anh ừ một tiếng.


Khúc Kim Tích liền đem chuyện quá khứ của nguyên chủ và Dụ Đồng nói cho Thẩm Thính nghe, cuối cùng nói: “Thật ra, Khúc Kim Tích ban đầu cũng không tệ lắm, cô ấy chỉ là dùng sai phương pháp, ngốc nghếch một chút.”


“Hơn nữa … trong giới giải trí này, nếu như cô ấy không có kế hoạch cho bản thân thì làm sao có được tài nguyên tốt, huống hồ cô ấy cũng có nguyên tắc, chưa bao giờ bán rẻ bản thân. Nếu như anh có thể hiểu kỹ về cô ấy, anh sẽ không ghét cô ấy đâu.”


Cô không nhìn thấy Thẩm Thính, đương nhiên không cách nào nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh. Biểu hiện của anh không thay đổi chút nào, chỉ là đôi mắt sâu thẳm hơn nhiều.


“Xin lỗi.” Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Không cần biết Khúc Kim Tích ban đầu là người như thế nào, anh cũng không thể thích cô ấy.”


Lời xin lỗi này là đối với cô sau khi xuyên qua, anh cũng không xác nhận mà lấy thái độ đối xử với Khúc Kim Tích ban đầu để đối xử với cô.


Một người có tính cách thay đổi lớn như vậy, ban đầu Thẩm Thính nghi ngờ rằng Khúc Kim Tích có hai nhân cách, vì lý do này anh còn tham khảo ý kiến bác sĩ tâm lý của mình.


Bác sĩ tâm lý thông qua lời tường thuật của anh đã tiến hành phân tích và thấy rằng có thể thực sự có hai nhân cách tồn tại, nhưng sau đó Thẩm Thính đã sắp xếp tình huống của hai nhân cách, xác nhận rằng Khúc Kim Tích là một người khác.


Anh không thể nói rõ tại sao mình có thể chắc chắn như vậy. Trong sâu thẳm dường như có một loại trực giác mách bảo anh rằng mọi chuyện chính là như vậy.


Nuôi cô, trêu chọc cô, thích nhìn dáng vẻ cô tức giận phụng phịu nhưng lại không thể làm gì được, thích nhìn cô ăn, thích quan sát nhất cử nhất động của cô.


Khi nhận thấy có điều gì đó không ổn, Thẩm Thính mới phát hiện ra rằng mình quan tâm đến cô vượt quá mức bình thường.


Lúc này, anh không biết đây là thích, anh luôn cho rằng mình quan tâm đến cô là bởi vì cô giống như nuôi thú cưng vậy.


Khi Thẩm Kế còn là sinh viên có nuôi một chú chó, Thẩm Thính bị buộc phải theo dõi quá trình nuôi thú cưng của Thẩm Kế. Tình yêu của anh dành cho thú cưng xuất phát từ trái tim. Như vậy anh là vì Khúc Kim Tích có thể biến thành động vật nhỏ, từ đó lấy phương thức đối xử với thú cưng mà thích cô cũng là chuyện quá bình thường.


Mãi cho đến khi ở đoàn phim “Mưu trang”, phát hiện cô và Dụ Đồng thân thiết, đồng thời tình cờ nghe được Dụ Đồng nhờ trợ lý của mình âm thầm dặn dò các nhân viên công tác phụ trách cơm hộp trong đoàn phim thêm thức ăn cho Khúc Kim Tích, anh mới nhận ra rằng mình không vui.


Thế là, anh cố ý thêm một bữa cơm hộp sang trọng cho mọi người, liền có thể thuận lý thành văn thêm cơm cho cô, cuối cùng lại dùng kế ‘bắt’ cô đến phòng thay đồ cùng nhau ăn cơm.


Vào ngày đóng máy, cô uống quá nhiều, đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt anh nhìn cô có chút lay động, lo lắng cô sẽ bị ngã, cũng lo lắng cô bị ức hiếp, cho nên khi mọi người không để ý anh đã rời khỏi bữa tiệc đi tìm cô.


Vừa đến gần, anh đã nhìn thấy một người trung niên đang đụng tay đụng chân với cô.


Nhưng cô vẫn đang cười ngây ngốc, Thẩm Thính tức giận vô cùng.


Thế là, anh bước tới đạp người đàn ông kia ngất xỉu, vốn dĩ muốn dạy dỗ cô mấy câu, nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, làm sao nỡ lòng dạy dỗ cô được.


Để biết cô say như thế nào, anh liền tiến hành kiểm tra cô, kết quả cô lại cười ngây ngốc và nói rằng từ hướng của mình nhìn qua, có vẻ như lỗ mũi của anh rất lớn.


Thẩm Thính đã bị lời nói của cô đánh bại toàn bộ sự kiềm chế, không chịu nổi liền hôn cô trước cửa nhà vệ sinh.


Thế là, anh đã hiểu tâm ý của mình- Anh đã động lòng trước người con gái mà anh nuôi như thú cưng trước mặt này.


Từ trước đến nay anh chưa từng thích cô gái nào, cũng không biết phải đối xử như thế nào với tình yêu này. Trên thực tế Thẩm Thính với kinh nghiệm yêu đương bằng không cảm thấy có chút bất lực.


Sau đó, để hiểu rõ tình cảm của bản thân, tình cờ anh có việc cần làm ở nước ngoài nên cũng vì lý do này mà rời đi, để Tần Tang ở lại chăm sóc cô.


Đồng thời, anh còn đến gặp bác sĩ tâm lý của mình và đem tất cả những suy nghĩ trong lòng nói với bác sĩ tâm lý.


Không ngờ, bác sĩ tâm lý cũng là cẩu độc thân, nên không thể cho anh lời khuyên hữu hiệu, chỉ bảo anh làm theo trái tim mình.


Kể từ đó, Thẩm Thính bắt đầu bình tĩnh từng bước đưa người ta vào trong vòng tay mình.


Trong bất cứ mọi chuyện anh đều có định liệu trước, không bao giờ chịu thua thiệt, bất luận là công việc hay là công ty, anh đều sử dụng những thủ đoạn quyết đoán, làm việc tuyệt đối không dài dòng.


Nhưng đối với Khúc Kim Tích, anh lại có chút sợ trước sợ sau.


Anh không chắc liệu cô có thích mình hay không, cũng không chắc sau khi mình bày tỏ tấm lòng của mình với cô thì cô có chấp nhận hay không, liệu có dọa cô chạy mất, trốn tránh mình hay không.


Luôn cảm thấy bản thân bất luận có làm như thế nào cũng đều có hạn chế, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phương pháp ngốc nghếch, đó là bình tĩnh mà bước từng bước một.


Sốt ruột không ăn được đậu phụ nóng.


Cô là vợ anh, là người mà anh thích, anh sẽ dùng những hành động thực tế để cô từ từ cảm nhận được tấm lòng của mình chứ không phải chỉ dựa vào một câu thích trên môi.


Đồng thời, Thẩm Thính cũng có một vấn đề chung của đàn ông, không muốn vì anh đối xử tốt với cô mà khiến trong lòng cô có thiện cảm. Vì vậy những chuyện mà anh âm thầm làm cho Khúc Kim Tích, trước giờ anh đều không để cho cô biết.


Anh đâu có biết rằng, nếu như bạn không nói ra những điều mà mình làm, cô gái ấy làm sao có thể biết bạn tốt như thế nào chứ?





Khúc Kim Tích dừng động tác chơi đùa với ngón tay của Thẩm Thính. Những lời của Thẩm Thính lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu cô. Sau nửa phút, cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thính, nhịn cười nói: “Anh là đang tỏ tình với em sao?”


Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, Thẩm Thính cúi đầu, nhẹ nhàng mổ một cái, sau đó một tiếng “ừ” nhàn nhạt từ âm mũi tràn ra.


Tiếng “ừ” đó trực tiếp đi vào tận cùng trái tim của Khúc Kim Tích, như thể có một chiếc lông vũ lướt nhẹ khiến cô vô thức mỉm cười.


Lão nam nhân không biết nói lời yêu đương, nhưng một tiếng ừ cũng đủ khiến cơ thể cô tê dại.





Lại qua mấy ngày, thời tiết dần dần ấm lên. Dưới sự sắp xếp của Ngũ Lập Thu, nhân lúc không có cảnh quay Khúc Kim Tích đã tham gia một sự kiện thời trang.


Đó là sau khi Thẩm Thính công khai hai người họ đã kết hôn. Khúc Kim Tích lần đầu tiên chính thức lộ mặt trong một sự kiện trọng đại. Ngũ Lập Thu không thể đến được. Khúc Kim Tích đưa theo một mình Cổ Nhạc Nhạc đến.


Người trong ban tổ chức đã đến đón tiếp từ sớm, bọn họ rất nhiệt tình, thái độ đối với Khúc Kim Tích giống như đối xử với một siêu sao, đến cả Cổ Nhạc Nhạc cũng líu lưỡi không nói nên lời: “Bọn họ cũng quá khoa trương rồi.”


Giới giải trí chính là như vậy, nước lên thì thuyền lên. Trước đó Khúc Kim Tích không nổi tiếng, đi đâu cũng không có ai để ý. Cho dù có Ngũ Lập Thu dẫn dắt cô đi, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là nể mặt của chị ấy mà thôi.


Bây giờ cô bởi vì “Mưu trang” mà trở nên nổi tiếng, vai trò đại diện cho những thương hiệu lớn lần lượt được tiếp nhận, tài nguyên không ngừng đổ về. Ngoài ra, cô còn kết hôn với Thẩm Thính.


Bất luận là thực lực của bản thân cô hay là thực lực của Thẩm Thính, hai thứ kết hợp, không ai dám coi thường cô nữa.


Cho dù có người bàn tán về cô thì cũng không dám tuỳ tiện bàn tán một cách quan minh chính đại.


“Cô Khúc, đây là Khải Luân, chuyên gia trang điểm mà chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô. Cô xem có yêu cầu gì về trang điểm thì cứ việc nói với anh ấy là được rồi.”


Người phụ trách trong ban tổ chức rất nhiệt tình, sợ tiếp đón Khúc Kim Tích không chu đáo.


Khải Luân là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất “thời thượng nghệ thuật”. Khúc Kim Tích không có yêu cầu gì đặc biệt, hai bên nói chuyện lịch sự với nhau.


Người phụ trách bận rộn rời đi. Khi chỉ còn lại Khải Luân, chuyên gia trang điểm này nhìn Khúc Kim Tích rồi đột nhiên bật cười: “Mấy năm không gặp, bây giờ thật sự đã thay đổi lớn rồi.”


Khúc Kim Tích: “?”


Cổ Nhạc Nhạc cảnh giác nhìn anh ta.


“Cũng đúng thôi, bây giờ cô đã nổi tiếng rồi, quên tôi cũng là chuyện bình thường. Lúc đó thái độ của tôi đối với cô cũng không tốt lắm.” Khải Luân vừa nói, vừa mở dụng cụ trang điểm ra, kiểm tra khuôn mặt của Khúc Kim Tích, “Ừ … làn da cũng không xấu đi, càng ngày càng đẹp hơn, được giữ gìn không tồi. Điều quan trọng nhất của một nữ diễn viên chính là khuôn mặt, dựa vào khuôn mặt này đủ để giết chết 90% nữ diễn viên chỉ trong vài giây.”


Trong đầu Khúc Kim Tích tìm kiếm ký ức của nguyên chủ về Khải Luân, sững sờ suy nghĩ hồi lâu mới mơ hồ nhớ tới một chút bóng dáng.


Nguyên chủ đã có vài lần qua lại với Khải Luân trong một đoàn phim nào đó, nhưng mà lúc đó …


“Anh là Mai Tây?”


“Tôi tưởng rằng cô không nhớ ra chứ.” Khải Luân nhướng mày, ý cười sâu hơn mấy phần.


Khúc Kim Tích: “…”


Trong ký ức của nguyên chủ, Mai Tây là một cô gái mập mạp đen nhẻm, cô ấy là trợ lý trang điểm trong đoàn phim- Chuyên gia trang điểm đi tới đâu, cô ấy mang dụng cụ trang điểm đi theo đến đó.


Không đáng để mắt tới.


Một số chuyên viên trang điểm giỏi hơn một chút chỉ trang điểm cho vai chính, trong khi nhóm diễn viên phụ hoặc diễn viên khách mời thường do trợ lý trang điểm đảm nhận, trang điểm đẹp hay không đều phụ thuộc vào tay nghề của trợ lý trang điểm.


Lúc đó Mai Tây tuy đen mập nhưng có kỹ thuật trang điểm rất tốt, nguyên chủ đã được cô ấy trang điểm nhiều lần, thấy tay nghề của cô ấy không tồi còn động viên cô ấy.


Tuy nhiên, vào thời điểm đó Mai Tây thường hay nổi nóng, cộng thêm danh tiếng của Khúc Kim Tích cũng không tốt lắm, thái độ của cô ấy đối với Khúc Kim Tích cũng không ra làm sao cả.


Ba năm sau, cô gái da đen mập mạp đã biến thành một chuyên gia trang điểm, với mái tóc ngắn gọn gàng, phong cách ăn mặc trung tính, thêm với với cái tên Khải Luân, người gặp cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên chỉ có thể cho rằng cô ấy là đàn ông.


“Tôi nhớ lúc đầu cô đã nói với tôi rằng cô nhất định sẽ nổi tiếng. Bây giờ đã làm được rồi. Xin chúc mừng.” Ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích qua gương, biết rằng cô đã nhớ lại, Khải Luân nhếch miệng cười.


Khúc Kim Tích cười đáp lại: “Tôi nhớ lúc đầu cô đã nói rằng cô sẽ giảm cân trở nên xinh đẹp, trở thành một chuyên gia trang điểm ưu tú. Bây giờ cô cũng đã làm được rồi. Xin chúc mừng.”


“Với câu này của cô, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô trở thành cô gái xinh đẹp nhất toàn hội trường.”


“Cảm ơn.”


“Không có gì.”


Khải Luân trang điểm thật quyến rũ cho Khúc Kim Tích, sau đó thay một bộ váy đỏ do ban tổ chức chuẩn bị. Ngay từ khi cô xuất hiện trên sân khấu, tiếng hò reo ở hiện trường đã vang lên không ngớt.


“Hôm nay Khúc Kim Tích xinh đẹp quá.”


“Người phụ nữ này quá xinh đẹp rồi !!!”


“Sao tôi lại cảm thấy Thẩm Thính không xứng với Khúc Kim Tích vậy nhỉ?”


“Chúa ơi, Khúc Kim Tích thực sự khiến tôi kinh ngạc. Quay đầu nhìn lại, mẹ ơi, một người phụ nữ như tôi nhìn còn cảm thấy mê muội!”





Tại sự kiện này, một phóng viên đã đặt câu hỏi về chuyện hôn nhân–


“Cô Khúc, cô có thể chia sẻ cho chúng tôi biết kỹ năng theo đuổi và kết hôn với nam thần là gì không?”


Khi đối mặt với nhiều ống kính, Khúc Kim Tích nở một nụ cười ngượng ngùng, cô được trang điểm rất quyến rũ và lộng lẫy, nhưng khi biểu hiện ra một biểu cảm ngượng ngùng như vậy, lại có vẻ trong sáng đáng yêu, không giống làm bộ chút nào.


Ngay cả phóng viên cũng sững sờ.


“Cái này … cô đi hỏi thầy Thẩm đi, tôi cũng không biết.”


“Ý của cô là thầy Thẩm theo đuổi cô trước sao?”


“Không.” Khúc Kim Tích nghiêm nghị nói, “Ý của tôi là, anh Thẩm đã dặn dò tôi rằng nếu như gặp phải những câu hỏi như vậy trong cuộc phỏng vấn, các cô nên đi hỏi anh ấy.”


“Cô nghe lời Thẩm Thính như vậy sao? Không cảm thấy Thẩm Thính quá cường thế với cô sao?”


Đối diện với sự chất vấn gay gắt của phóng viên, Khúc Kim Tích cười rất khôn khéo và vô hại, cô ngọt ngào đáp: “Chúng tôi mới kết hôn, đương nhiên phải phu xướng phụ tuỳ rồi.”


Ghen tị chết đi được.


Nữ phóng viên: “…”


Những người khác:”……”


Chết tiệt!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom