• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Quyến rũ thần tình yêu (1 Viewer)

  • Chương 5

Chương 5.1:

Trải qua nhiều hội nghị đàm phán, công việc quay chụp rốt cuộc chính thức bắt đầu.

Hàn Dĩ Chân thân là người phát ngôn, không cần phải nói, đương nhiên giữ vai chủ chốt của hình quảng cáo, chỉ có trở ngại là cô còn có một nghề nghiệp chính là thư kí, vì vậy dường như tất cả công việc chuẩn bị trước đó cũng đã xử lý xong, mới cho cô đi vào phim trường chính thức quay chụp, coi như tương đối chu đáo.

Mặc dù như thế, Hàn Dĩ Chân vẫn là hi vọng tận lực không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô, dù sao đây là chuyện riêng cô đồng ý Hạ Vũ Hi, không liên quan tới công ty, cho nên rất sớm cô liền xin nghỉ tết, cũng nộp giấy xin phép nghỉ trước một ngày cho bộ phận nhân sự, một mình ở nhà lo lắng cả đêm.

Cô lo lắng, được nhiên sẽ không phải là Hạ Quang Hi, mà là ngày mai sắp vào công việc quay chụp. Hàn Dĩ Chân hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm chụp ảnh, vừa nghĩ tới mình vậy mà lại đồng ý Hạ Vũ Hi đảm nhiệm người phát ngôn, không khỏi hối hận một hồi, mắng mình kích động như vậy làm gì? Nhưng cô lại không có dũng khí gọi điện thoại cho Hạ Vũ Hi nói cô không chơi nữa, chỉ đành phải ôm tâm tình khẩn trương lên giường, lăn qua lộn lại cho đến trời sáng.

Hôm sau, cô rời giường rất trễ, sau đó lại mơ hồ một hồi mới mặc tốt xong quần áo đí ra ngoài. Cô giống như thường ngày đi mua bữa sáng, mua xong bữa sáng rồi bắt xe buýt. Lên xe buýt bắt đầu suy nghĩ lung tung, phỏng đoán đạo diễn có thể quay cảnh thứ nhất hay không, bảo cô cút ra khỏi phim trường? Nếu quả thật nói như vậy, vậy cũng không tệ, ít nhất cô không cần cả ngày ngực nai con đập loạn
_.gif
, lo lắng mình xảy ra lỗi gì đó. . . . . .

_.gif
: khi bạn quan tâm một thứ gì đó thì nhất cử nhất động của nó đều khiến bạnn khẩn trương lo lắng

Bình thường Hàn lấy thật không sẽ như vậy không có tự tin, nhưng cô chưa từng làm model, lại rất ít đối mặt máy chụp hình, tự nhiên nhẹ nhõm không đứng lên.

Đối với lo sợ của Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi cũng không hề tốt bao nhiêu, cũng là sáng sớm rời giường lượn quanh trong phòng, giống như con ruồi không đầu bay loạn một hồi, mới quyết định từ bỏ vùng vẫy đàng hoàng đi làm, bị kết quả của cạnh tranh san bằng. Hàn Băng Tâm diendanlequydon

Kể từ ngày tận mắt thấy Hàn Dĩ Chân và Hạ Vũ Hi ở quán rượu nhỏ uống rượu với nhau, Hạ Quang Hi luôn ở trạng thái tức giận. Mỗi ngày anh đi làm đều trưng ra vẻ mặt thối, bất cứ lúc nào tâm tình đến sẽ cầm cà phê trên bàn hắt lên bất kì cái gì ở trước mặt anh, nhưng Hàn Dĩ Chân lại hồn nhiên không biết, một mặt lo lắng công việc quay chụp sắp tới , sợ mình không cách nào làm xong.

Hàn Dĩ Chân càng như vậy, Hạ Quang Hi càng tức giận. Anh tức đến không muốn vào công ty, nhưng - nghĩ đến nếu cô thoát khỏi sự giám sát của anh, rất có thể bí mật trốn anh làm bậy với em họ anh, chỉ đành phải chịu khổ, mỗi ngày đi làm đúng giờ.

Hôm nay, anh đặc biệt đến công ty sớm. Thứ nhất là bởi vì không ngủ được, thứ hai là bởi vì cảm xúc của anh sôi trào đến đỉnh điểm nhất, cảm thấy cần phải nhớ Hàn Dĩ Chân một hồi mới được.

Về phần anh nhớ nhung cô cái gì? Anh cũng không biết. Chẳng qua là cảm thấy, cô không thể vẫn coi nhẹ anh như vậy nữa, quá khứ cô vẫn lấy anh làm trọng tâm, không thể đột nhiên thay đổi. . . . . .

Xe buýt và xe thể thao phân chia hướng khác nhau chạy như bay, Hạ Quang Hi là đến công ty, Hàn Dĩ Chân là đến phim trường, hoàn toàn không có giao điểm, điểm duy nhất giống nhau là bánh xe không ngừng chuyển động.

9 giờ 20 phút.

Thời gian này đối với Hàn Dĩ Chân mà nói được tính là muộn, đối với Hạ Quang Hi mà nói lại được tính là sớm. Chẳng qua là khi anh sớm đi tới phòng làm việc, lại phát hiện phòng thư kí không có một bóng người, thư kí của anh không biết đã chạy đi đâu.

Có gì đó không đúng, bình thường cô hẳn không trễ như vậy, bị bệnh rồi sao?

Hạ Quang Hi không thấy được Hàn Dĩ Chân, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là cô nhất định ngã bệnh, mau gọi điện thoại đến nhà cô hỏi thăm, kết quả lấy được là: Cô đã đi làm.

Hạ Quang Hi vốn là buông xuống trái tim treo lơ lửng; anh đã nói mà! Cô khỏe giống như con trâu, làm sao sẽ ngã bệnh? Ngay sau đó, anh lại bắt đầu phiền não, có thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không? Vì vậy lại quay sang điện thoại di động của cô.

Điện thoại di động rất nhanh nối máy, âm thanh ngọt ngào của Hàn Dĩ Chân từ một đầu khác truyền đến, lần này Hạ Quang Hi thật sự yên lòng.

"A lô?" Hàn Dĩ Chân đang chen chúc trên xe buýt, hết sức khó khăn mà lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lung la lung lay trả lời.

"Cô ở nơi nào?" Không biết được có phải bởi vì quá nhiều người hay không, Hạ Quang Hi cảm giác giọng điệu của cô không tốt lắm, giọng điệu không khỏi xấu theo.

"Tôi đang trên đường đi làm." Hàn Dĩ Chân bị đám người chen lấn tựa như cá mòi đường như nói không ra lời, sớm biết cô liền ra ngoài sớm một chút, cũng không cần chịu khổ.

"Thật sao?" Hạ Quang Hi hạ vui mừng cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rưỡi, cô mới ở trên nửa đường. Truyện chỉ được dịch tại diendanlequydon

"Đúng vậy!" Hàn Dĩ Chân rất muốn ói, cô sợ nhiều người nhất, người càng nhiều não bộ cô sẽ thiếu dưỡng khí, hơn nữa bắt đầu co rút đau đớn.

"Được rồi, cứ như vậy đi!" Mặc dù không cao hứng, nhưng cô đã trễ là sự thật, anh cũng không thể làm gì cô.

"Uhm, bye bye." Cắt đứt cuộc trò chuyện, Hàn Dĩ Chân vội vàng nhét điện thoại di động vào trong túi, hơn nữa ấn chuông xuống xe, tránh thật sự phun ra.

Hạ Quang Hi hờn dỗi trong phòng làm việc, tuyệt không hiểu được trạng thái đáng thương của Hàn Dĩ Chân, chỉ biết ngồi dựng râu trợn mắt ở trên ghế.

Cô gái nhỏ này, lá gan thật sự càng lúc càng lớn, lại dám liên tục đến muộn, quay đầu lại đợi cô tới, không lột da cô không được. . . . . . A, thật là muốn uống cà phê của cô pha!

Nửa tiếng sau, Hàn Dĩ Chân vẫn không tới, cà phê của anh cũng không tin tức, Hạ Quang Hi mới phát hiện tình hình không đúng, coi như dù kẹt xe thế nào, cô cũng không khỏi đến muôn quá chứ?

Anh không nói hai lời, cầm điện thoại lên lại một lần nữa gọi điện cho Hàn Dĩ Chân, lần này vang lên vài âm thanh, đối phương mới trả lời, anh vừa nghe thấy giọng cô liền mắng ầm lên.

"Cô rốt cuộc chạy đi đâu, như thế nào nào còn chưa tới? !" Một bộ giọng điệu cảnh cáo cô vợ bỏ trốn.

Bất ngờ bị giọng điệu hung dữ của Hạ Quang Hi dọa, Hàn Dĩ Chân vốn là kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại trả lời: "Tôi đang ở phim trường." Thật may là trái tim của cô coi như đủ sức, nếu không đã sớm chết.

"Phim trường?" Lần này đổi lại là anh giật mình.

"Đúng." Cô đáp hết sức ngắn gọn. "Hôm nay bắt đầu chính thức ghi hình, ngày hôm qua tôi cũng đã xin phép công ty."

"Tại sao tôi không biết cô xin phép?" Hạ Quang Hi lại sững sốt, thì ra cái cô gọi là “đi làm” là nói quay quảng cáo, mà không phải đến công ty đi làm.

"Nhưng tôi quả thực có xin phép." Hàn Dĩ Chân sợ anh tưởng lầm cô cố ý bỏ việc, khẩn trương giải thích. "Sáng sớm hôm qua tôi cũng đã đưa giấy xin phép nghỉ đến bộ phận nhân sự, tôi không có nói láo."

"Tôi không có nói cô nói láo." Anh nổi trận lôi đình trả lời. "Tôi chỉ là --" chỉ là cái gì? Tất cả cô đều tuân theo quy định của công ty, là một nhân viên hoàn mỹ hết mức, anh còn lời gì để nói hay sao?

Vậy mà. . . . . .

"Tổng giám đốc?" Hàn Dĩ Chân bên kia đầu điện thoại không biết anh vì sao dừng lại, cho là công ty xảy ra chuyện gì cực kỳ khẩn trương, đang định mở miệng hỏi, Hạ Quang Hi lại giảnh mở miệng trước.

"Dù sao lần sau muốn xin phép, trực tiếp nói cho tôi biết, không cần qua bộ phận nhân sự đáng chết gì đó, lại càng đừng để tôi không tìm được người, cứ như vậy!" Dứt lời, anh dập điện thoại, trên đầu tiếp tục toát ra vài ngọn lửa, mỗi một ngọn lửa dường như đều muốn thiêu đốt anh tận cùng.

Tức chết anh.

Liên tục nặng nề cúp ống nói nhiều lần, Hạ Quang Hi một bụng hỏa không có chỗ phát, không thể làm gì khác hơn là tìm điện thoại trên bàn trút giận.

Điện thoại đầu này của Hàn Dĩ Chân ngược lại không có hỏa khí của anh, chỉ cảm thấy anh rất kỳ quái, không có việc gì liền thích đập phá.

"Jeanie, cô xong chưa? Phải bắt đầu diễn tập rồi!" Nhân viên hiện trường ở một bên lớn giọng rống, muốn cô mau về chỗ.

"Tôi lập tức tới, xin chờ tôi một chút!" Cô ngoảnh mặt về đoàn quay phim phía sau hô to, cũng vội vàng hấp tấp cất điện thoại di động, chạy về bên cạnh nhân viên làm việc.

"Jeanie, cô không có bất kỳ kinh nghiệm quay phim nào, đổi vị trí đi, điều chỉnh tiêu điểm đi, kiến thức về phương diện này có thể tương đối chưa đủ một chút, nhưng không sao, cô chỉ cần y theo lời dặn của tôi mà làm là được."

Đạo diễn quan tâm Hàn Dĩ Chân lần đầu tiên làm model, bộ dáng khẩn trương đến sắp té xỉu, đối với cô đặc biệt có kiên nhẫn. Hàn Dĩ Chân ngượng ngùng gật đầu, nói thẳng cô sẽ cố gắng, hết sức chăm chú học tập.

Trong lúc bên kia Hàn Dĩ Chân cố gắng để mình thích ứng với công việc chụp ảnh, bên này Hạ Quang Hi lại như con gà chọi chỉ ủ rũ cúi đầu, ngẩn ngơ về phía vách tường.

Điện thoại anh cũng đập bể, miệng cũng mệt mỏi mắng chửi, cà phê vẫn không có tin tức. Dĩ nhiên anh có thể tự mình đi pha cà phê, cái này không nghi ngờ chút nào. Vấn đề là cà phê Hàn Dĩ Chân pha uống ngon hơn, hơn nữa anh cũng quên ngày nào trong tuần mình muốn uống loại cà phê nào, mọi thứ của anh đều do cô thu xếp, nắm giữ, không có cô, anh giống như một người tàn phế, chỉ biết ngồi bất động tại chỗ.

Yên tĩnh giống như ma quỷ, lại giống phân tử trong Vật lý học, trong nháy mắt lấp kín toàn bộ phòng làm việc.

Chân Hạ Quang Hi giơ ở trên bàn, như một ông lão đong đưa ghế da màu đen, thời gian lại trở về giống như vài tuần trước, bộ dáng lúc Hàn Dĩ Chân không ở đây, lúc ấy anh cũng giống vậy cảm thấy trống vắng.

Anh nhìn phòng thư kí không có một bóng người, trên bàn chỉ có tài liệu thu dọn chỉnh tề, chỉ có cái cốc sạch sẽ sáng ngời, về phần chủ nhân của cái cốc, chính là đã đảm đương chực vụ model, hoàn toàn quên nó rồi.

Đã quên.

Ánh mắt cứng đờ nhìn chăm chú vào cái cốc Hàn Dĩ Chân thường dùng, trong lòng Hạ Quang Hi có buồn bực nói không ra, không biết nên phát tiết với người nào? Trước kia lúc cô ở đây, mặc dù không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng còn có thể đứng lên đi lại, coi như cách một cánh cửa, anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng từng cử động của cô, có thể cảm nhận được hơi thở của sinh mạng cô, nhưng bây giờ anh cái gì cũng không cảm thấy, vây quanh anh, chỉ có tịch mịch.

Tịch mịch.

Anh lần đầu tiên phát hiện, không có cô là một chuyện tịch mịch như vậy, đây cảm giác này khác với mấy tuần trước, cũng khác một trời một vực mấy lần trước. Trước kia cho dù sa thải cô, nhưng anh biết, chỉ cần anh cầu cô, cô nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh. Nhưng lần này anh không có sa thải cô, cô liền chủ động rời khỏi anh, điều này khiến anh khá là bất an.

Bất an.

Tâm tình sốt ruột bất an từ từ lên men trong lòng Hạ Quang Hi, khiến anh càng lúc càng không cách nào chuyên tâm, tâm tư của anh hình như đều không tự chủ chuyển tới trên người Hàn Dĩ Chân.

Anh nhớ dáng vẻ mỉm cười của cô, nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng châm chọc đáng đánh đòn của cô, tất cả của cô đều khiến anh nhớ thương, bất giác đi theo cô.

Nếu không thì, chẳng lẽ anh muốn lấy cô về nhà?

Trong đầu thoáng qua lời em trai nói, cả khuôn mặt Hạ Quang Hi đỏ bừng lên, liều chết lắc đầu.

Anh đương nhiên sẽ không lấy cô về nhà. Nói đùa, anh yêu chính là con gái ngực bự vóc người nóng bỏng, đối với cây đậu cô-ve cao gấy không có hứng thú, huống chi cô là người trung tính. . . . . .

Em không cảm thấy Jeanie trung tính như anh nói! Phàm là việc phụ nữ có thể làm, cô ấy đều sẽ làm, dđ|_QĐ hơn nữa mỗi một việc còn làm tốt hơn người khác, ngay cả diện mạo cũng không kém hơn người khác, nếu em nói, em cảm thấy cô ấy còn hoàn toàn có hình.

Lời bình luận đúng trọng tâm của Hạ Hãn Hi lúc này lại đang vọng về bên tai Hạ Quang Hi, khiến cho sâu trong nội tâm của anh mãnh liệt bất an hơn.

Cô thật sự, tốt như Hãn Hi nói sao?

Ánh mắt của Hạ Quang Hi bắt đầu do dự.

Cô thật sự, một điẻm cũng không giống như anh nhận định; không có ngực, không có mông, là một người trung tính nam không ra nam, nữ không ra nữ sao?

Nội tâm Hạ Quang Hi nhanh chóng tích lũy nghi ngờ.

Cô thật sự. . . . . . Ai!



Chán nản nhìn vào chỗ ngồi trống vắng, Hạ Quang Hi trừ nghi ngờ ra căn bản cạn sạch sức lực, chỉ hy vọng thư kí của anh nhanh trở lại.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Cà phê bỏ thêm sữa tươi và đường đúng giờ đặt trên bàn Hạ Quang Hi, cà phê nóng hổi tuyên bố một ngày bận rộn sẽ bắt đầu.

Sáng sớm, tâm tình của Hàn Dĩ Chân rất tốt. Cô thậm chí bỏ nhiều hơn một muỗng cà phê, khiến màu sắc cà phê nhìn đậm một chút, bởi vì hôm nay là thứ ba, tình cờ gặp ngày thêm sữa và đường. Bột cà phê nếu thêm không đủ, cà phê pha ra sẽ không đủ đẹp, không đủ hương, như vậy ông chủ của cô sẽ lải nhải, cho nên vẫn là chủ động một chút, tránh khỏi ai đó xem thường.

Hàn Dĩ Chân là một thư ký hoàn mỹ, đối với sở thích của ông chủ rất rõ ràng, nắm giữ lịch trình chính xác vô cùng, riêng chỉ không hiểu tâm tư của Hạ Quang Hi, hình như gần đây anh rất không hài lòng với biểu hiện của cô.

"Tổng giám đốc, đây là cà phê của anh." Chỉ là không sao, cô tự mình nghĩ thông suốt là được, cuộc đời của cô không cần thiết bị anh làm chủ.

"Ừ." Cô nói đúng, anh rất không hài lòng với biểu hiện của cô, hơn nữa trên mặt cô mang nụ cười chướng mắt, anh liền muốn đánh cô hơn.

"Tâm tình cô hình như rất tốt." Anh cầm lên cà phê uống một ngụm, phát giác nó vẫn ngon miệng giống như thường ngày, tâm tình càng khó chịu hơn.

"Cũng không tệ lắm." Cô gật đầu. "Ngày hôm qua rất sớm tôi đã lên giường ngủ, ước chừng ngủ đủ mười tiếng, hôm nay cực kỳ cảm thấy có tinh thần." Kể từ khi cô đồng ý đảm nhiệm người phát ngôn tới nay, liền không một ngày ngủ ngon giấc, ngày hôm qua coi như là ngủ được một lần an ổn nhất.

"Vậy thật tốt, tôi thật sự hâm mộ cô, thế nhưng có thể ngủ đủ mười tiếng." Ngược lại, đêm qua anh nhưng lại ngủ không ngon, vẫn lăn qua lộn lại một dường như trời gần sáng mới ngủ.

"Này không có gì." Hàn Dĩ Chân nhún vai, cảm giác giọng điệu của anh có chứa ý vị châm chọc, nhưng mà cũng có khả năng là cô đa nghi.

"Cô thật khách khí." Cô không có nghe lầm, Hạ Quang Hi đích xác là châm chọc cô, giọng điệu chua đến có thể sánh bằng chanh -- tràn đầy vitamin C.

Tiếc nuối chính là, vitamin C trong chanh có ích với thân thể, giọng chua như giấm của Hạ Quang Hi lại chỉ làm người khác bị thương, nhưng hôm nay tâm tình Hàn Dĩ Chân rất tốt, nên cũng không so đo với anh nữa.

"Quay phim như thế nào?" Anh lại cố tình thích phá hư tâm tình của cô. "Nếu như cảm giác mình không cách nào đảm nhiệm, mau bỏ đi ý niệm ngu xuẩn này, chuyên tâm đi làm lại."

Dùng axit citric với cô còn chưa đủ, Hạ Quang Hi còn dùng axit sunfuric hắt cô, ý đồ đả kích lòng tự tin của cô.

"Sẽ không, tôi lại cảm thấy hoàn toàn thú vị." May mắn cô đã sớm luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thân
_.gif
, anh nói gì, cô đáp lại cái đó.

_.gif
: cứng rắn, không bị người khác ảnh hưởng

"Hơn nữa đạo diễn còn nói biểu hiện của tôi rất tốt, lần sau có sản phẩm thích hợp lại mời tôi phát ngôn." Không vô dụng như trong tưởng tượng của anh.

"Đạo diễn không phải bị mù chứ?" Hạ Quang Hi nghe vậy giậm chân. "Dáng vẻ này của cô phối hợp với đức hạnh, ông ấy vẫn muốn mời cô phát ngôn?" Rốt cuộc có ánh mắt thẩm mhay không ỹ?

Hạ Quang Hi không biết những lời này của anh đả thương người cỡ nào, mặt Hàn Dĩ Chân phút chốc trùng xuống, Hạ Quang Hi mới nhận thấy được tình hình không bình thường, nhưng mà anh cũng không còn tâm tình nói xin lỗi, anh cũng khó chịu. Hàn Băng Tâm |)Đ|_QĐ

Không khí ngột ngạt tràn ngập bốn phía xung quanh bọn họ. Hàn Dĩ Chân mặc dù không phản bác ngay trước mặt anh, nhưng thái độ lạnh nhạt so với cãi nhau với anh còn khiến người khác khó chịu, Hạ Quang Hi dường như không nhịn được.

Đáng ghét, đây là thái độ gì? Trong mắt của cô còn có anh ông chủ này sao?

Hạ Quang Hi vốn định lớn tiếng nhắc nhở Hàn Dĩ Chân cà phê của anh chưa có, không nghĩ tới cô lại sớm hơn anh một bước, đặt giấy xin phép ở trên bàn anh.

"Ngày mai tôi muốn xin nghỉ." Giọng điệu cô nghe không có gì đặc biệt, nhưng anh chính là khó chịu.

"Tại sao?" Anh nhìn chằm chằm giấy xin phép trên bàn, trừng nó gần như đến cháy.

"Bởi vì ngày mai tôi có cảnh quay." Trừng cũng vô dụng, cô nói muốn xin nghỉ, chính là muốn xin nghỉ, không có thương lượng.

"Cô không cảm thấy gần đây cô xin nghỉ quá nhiều sao?" Hạ Quang Hi không tự chủ được giương cao âm điệu, nhắc nhở cô trách nhiệm thư kí.

"Không sai." Cô thừa nhận. "Nhưng mà nghỉ đông của tôi cũng rất nhiều, tôi dường như không có thời gian nào nghỉ phép, vừa lúc nhân cơ hội này nghỉ ngơi."

Thân là thư kí của anh, nói một cách thẳng thừng không khác biệt với trâu, vừa phải chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh, lại phải sắp xếp lịch trình cho anh, thư ký của người nào giống như cô làm được nhiều như vậy, hơn nữa đối phương hoàn toàn không biết cảm kích?

Hạ Quang Hi không phải là không biết cảm kích, mà là anh oán hận bị chia cắt thời gian, nhưng anh không nói ra miệng.

"Tùy cô." Thuận tay cầm bút đồng ý lên giấy xin phép của Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi một bụng tức.

"Cám ơn." Anh mất hứng, tâm tình của cô cũng không khá hơn chút nào, chữ của anh cực kỳ xấu xí.

Hừ!

Phàm là nam nữ hai bên chỉ cần cãi nhau, nhất định đều bới móc chỗ thối nát nhất của đối phương, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Cả ngày, tính khí hai người bọn họ đều rất lớn, cho đến khi tan tầm, hai người không nói thêm câu nào nữa, thời gian vừa đến Hàn Dĩ Chân liền cầm túi da lên đi.

Nói thật, Hạ Quang Hi rất muốn đuổi theo. Nhưng nghĩ đến anh dường như không có lập trường gì ngăn cản cô, bảo cô đừng đến công ty Hạ Vũ Hi thảo luận chi tiết, không khỏi thu hồi bước chân, đứng ở phòng thư kí hờn dỗi.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Anh không có lập trường mạnh mẽ giữ Hàn Dĩ Chân lại, nhưng có thể đá bàn làm việc của cô trút giận, chỉ là dưới tác dụng của lực phản tác dụng, ngược lại chân của anh đá đau.

"Ai ya!" Anh đau đến kêu lên -- lực tác dụng bằng với lực phản tác dụng, cảm ơn phát hiện vĩ đại của Newton.

Về phần quả táo tại sao rơi xuống? Không biết, dù sao Hạ Quang Hi chỉ biết là chân rất đau, tâm tình của anh cực kỳ không tốt, ngoài ra, anh không rảnh nghĩ cái khác.

Hôm sau, anh vẫn nghĩ không ra tại sao quả táo rơi xuống, nhưng biết cả phòng làm việc rất yên tĩnh, anh vừa không có cà phê uống, không nhịn được nguyền rủa một hồi.

"Nhờ có Vũ Hi quái thai đó, thật là xxxxx. . . . . ." Phía sau tắt tiếng.

Hạ Quang Hi mọi chuyện không thuận, không đi lĩnh hội phát hiện của Vật lý học, ngược lại đẩy tất cả sai lầm cho người thứ ba không liên quan, cũng coi như là người đàn ông đáng thương.

Không cầu phát triển đã đủ đáng buồn rồi, càng đáng buồn hơn chính là, anh không có cà phê uống. Nhìn chằm chằm mặt bàn rỗng tuếch, Hạ Quang Hi biết anh trừng nữa cà phê cũng sẽ không tự mình xuất hiện, đành phải đứng dậy đến phòng giải khát pha cà phê.

Hôm nay là thứ mấy, anh có nên thêm đường và sữa hay không?

Đầu óc hiện ra một màu trắng, làm sao cũng không nhớ nổi ngày hôm qua uống là loại cà phê nào, may nhờ ghi chú trên tường cứu anh.

Thì ra hôm nay là thứ tư, ngày uống cà phê đen, vừa vặn, anh không nắm rõ tỷ lệ sữa và đường lắm . . . . . .

Hạ Quang Hi vốn muốn lấy ly pha cà phê, nhưng bột cà phê cũ vừa lúc không có, anh lại không biết bột cà phê mới để ở đâu, chỉ đành phải tức tối để ly cà phê xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm nó.

Đáng ghét, ngay cả cà phê cũng đối nghịch với anh, anh là trêu ai chọc ai?

Hạ Quang Hi không hiểu rốt cuộc anh làm sai chuyện gì, ông trời muốn đối xử với anh như thế, đang muốn rời khỏi phòng giải khát đi hỏi, ghi chú trên tường lại hấp dẫn anh dừng chân ngắm nhìn.

Chụp ảnh.

Hai chữ vô cùng đơn giản, cũng là đầu sỏ đoạt đi thư kí của anh, cô chính là bởi vì chuyện này mà không ở bên cạnh anh.

Đạo diễn nói biểu hiện của tôi rất tốt, lần sau có sản phẩm thích hợp lại mời tôi phát ngôn.

Lời phản bác lạnh nhạt của Hàn Dĩ Chân hôm qua vang lên bên tai, d.đ.lê.quý.đôn Hạ Quang Hi nhìn chằm chằm ghi chú trên tường ánh mắt lại nóng rực hơn một chút, thời gian cũng lâu hơn một chút.

. . . . . . Cô sẽ biểu hiện tốt? Mới là lạ! Anh tuyệt đối không tin.

Hạ Quang Hi phủ nhận cố gắng của cô lần thứ n.

Cô giống như là cây trúc gầy, gió thổi một cái là bay, đứng trước máy ảnh nhất định khó coi giống như cương thi, không cần cười chết người đi. . . . . .

Hay là đi xem một chút đi!

Hạ Quang Hi thật ra thì có chút tò mò biểu hiện của Hàn Dĩ Chân ở trước màn ảnh, trong miệng mặc dù nói cô không thể nào biểu hiện tốt, nhưng trên thực tế vẫn là suy nghĩ muốn chính mắt chứng thật cô không phải thật sự kém giống như anh nói, liền len lén lái xe đến phim trường đi.

Ông chủ đại giá quang lâm, nhất định tạo thành chấn động.

Hạ Quang Hi lại mặc kệ, cũng biết đạo lý này, trước khi xuống xe còn đặc biệt đội mũ lưỡi trai chuyên ngăn cản chó săn, để tránh tiết lộ thân phận.

May mắn tất cả mọi người rất bận, không ai có rảnh rỗi để ý tới lúc nào thì một người len lén tiến vào bên trong phim trường, mà người đó cũng rất an phận, lựa chọn đứng ở một chỗ xa nhất, nhìn xa xa tình hình trong phòng chụp ảnh.

Ngay chính giữa phòng chụp ảnh, đạo diễn đang chỉ đạo Hàn Dĩ Chân đi như thế nào, nên đứng ở hướng nào, pose như thế nào. Hàn Dĩ Chân người mặc một bộ đồ công sở màu trắng, hết sức chăm chú nghe đạo diễn chỉ thị, hơn nữa thỉnh thoảng gật đầu một cái. Tiếp theo đạo diễn lại chỉ cô phối hợp nhịp điệu của âm nhạc như thế nào, ở thời cơ thích hợp cầm laptop trắng lên, đứng ở bao nhiêu góc độ mới có thể vừa lúc nhắm ngay máy ảnh, phần này cô cũng hết sức nghiêm túc lắng nghe, thỉnh giáo đạo diễn như thế nào mới có thể biểu hiện đến tốt nhất, đạo diễn rất có kiên nhẫn dạy cô.

"Chờ một chút âm nhạc vang lên, nhiếp ảnh gia sẽ chiếu sản phẩm trước, đợi đến thời gian nhất định, mới chuyển ống kính tới trên người cô, như vậy cô hiểu không?"

Trải qua mấy lần luyện tập lặp đi lặp lại, đạo diễn và Hàn Dĩ Chân làm một lần xác nhận cuối cùng, Hàn Dĩ Chân gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhân viên hậu trường vọt vào trong, giúp Hàn Dĩ Chân vén tóc mái tán lạc trở về ban đầu, tất cả đều đã sẵn sàng.

"Cam¬era!"

Theo một tiếng ra lệnh của đạo diễn, tiếng nhạc vang lên, nhiếp ảnh gia nhắm đặt ống kính ở vị trí các tính năng và thông số kỹ thuật hàng đầu, quả thực rầy ra một hồi, ống kính mới chậm rãi chuyển sang Hàn Dĩ Chân ở giữa phòng chụp ảnh.

Ống kính chuyển một cái đến trên người Hàn Dĩ Chân, nhạc nền cũng đi theo biến đổi thành " bản Sonata Ánh Trăng số 1” của Beethoven.

Chỉ thấy người điều chỉnh ánh sáng chiếu ánh đèn lên người Hàn Dĩ Chân, phối hợp tiếng đàn dương cầm chầm chậm đẹp đẽ của "bản Sonata Ánh Trăng", nhiếp ảnh gia từ từ đem ống kính gần hơn, mặt của Hàn Dĩ Chân đặc biệt phong tình phút chốc xuất hiện trước mặt của nhân dân cả nước, khiến người khác nhìn không chớp mắt.

Bởi vì đặc tính của kênh mua sắm là truyền ra hậu trường, trừ hiệu quả của người chủ trì ra, chọn lựa model cũng rất quan trọng, nếu chọn model không thích hợp, không những không có thêm hiệu quả đối với sản phẩm, còn có thể giảm bớt khát vọng của người mua, không thể không thận trọng.

Vừa được trao cho trách nhiệm nặng nề, Hàn Dĩ Chân tự nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ là cô không ngờ tới mình ở trước ống kính lại sẽ xuất sắc như thế, xuất sắc đến người chủ trì thiếu chút nữa đã quên giới thiệu, chỉ lo nhìn cô.

Hàn Dĩ Chân không phải loại mỹ nữ truyền thống đó, so với mỹ nữ truyền thống càng dễ hấp dẫn tầm mắt mọi người hơn. Da của cô trắng nõn, dưới công phu của ánh sáng, lộ ra ti một chút xúc cảm. DđànLquýĐ Lông mày hồn nhiên sẵn có, không trải qua cố ý sửa chữa, lợi dụng đường cong hoàn mỹ đảo mắt. Cặp mắt hẹp dài hơi nhíu, lại càng giống như phượng hoàng mở rộng hai cánh hơn, nhẹ nhàng bay lượn theo ánh đèn. Mà sống mũi cô cao vút thẳng tắp, cũng hết sức dễ dàng trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú, đó là dạng mũi chỉ tìm được ở trên người người phương Tây.

Tổng thể mà nói, cô cũng không phải là mỹ nữ Phương Đông điển hình, nhưng lại rất ăn ảnh. Hơn nữa thân hình côcao gầy, một thân trắng tuyết, phát ngôn thích hợp cực kỳ, bản thân cô tựa như ánh trăng trong sáng.

Mặc dù đã tập luyện rất nhiều lần, nhân viên hậu trường làm việc vẫn nhìn ngây người, mọi người doừng như thành người đầu gỗ, vẫn là dựa vào đạo diễn kịp thời hoản hồn, mới không làm trò cười.

"Hiện tại model đã cầm lên, giống như các vị nhìn thấy, đây là laptop nam nữ đều có thể sử dụng, ngoại hình vô cùng tuyệt đẹp, có đầy đủ tính thực dụng. . . . . ."

Ở dưới chỉ thị của đạo diễn, người chủ trì bắt đầu đứng lên giới thiệu sản phẩm. Trải qua lúc đầu không thích ứng, Hàn Dĩ Chân cũng dần dần quen ống kính, y theo lúc trước luyện tập, bước đi đúng lúc, tự nhiên bày ra sản phẩm trong tay.

"Các vị xem, laptop này có phải cực kỳ đẹp hay không? Hoàn toàn không có khuyết điểm." Người chủ trì ngay sau đó thổi phồng. "Hơn nữa nó rất trung tính, mặc kệ là nam muốn dùng, nữ muốn dùng, già muốn dùng, trẻ muốn dùng, mặc kệ bất luận cái gì , bất luận tuổi tác nào, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của người dùng, là laptop ưu việt nhất năm nay. Chẳng những có một năm mười hai tháng trả góp không lãi, còn có một số trang bị thêm vào, cũng đồng thời đưa cho người xem trước TV. . . . . ."

Mặc dù Hạ Vũ Hi nhấn mạnh nhiều lần, không hy vọng sản phẩm công ty mình khổ cực nghiên cứu ra bị coi làm hoa quả rao hàng ngoài chợ, nhưng dù sao cũng là chương trình mua sắm, vẫn là không thể ngoại lệ mời người dẫn chương trình tới, giúp cậu giới thiệu laptop.

". . . . . . Kế tiếp thời gian để lại cho người xem, nắm chặt cơ hội gọi điện thoại đi!" Thổi phồng đến cuối cùng, người chủ trì sử dụng mánh khóe thường xuyên xuất hiện nhất trong chương trình mua sắm, màn hình tivi cả nước lập tức xuất hiện tiếng tính giờ đếm.

Da da da da. . . . . .

Đang lúc người xem có ý định mua vội vàng gọi điện thoại, nhiếp ảnh gia cũng không còn nhàn rỗi, lại quay ống kính đến trên người Hàn Dĩ Chân, trên mặt cô đang nét mặt treo xa cách, giống như là ánh trăng, cũng giống như Hằng Nga vô ý xông vào nhân gian, cung tên chỉ là trên tay cô đổi thành laptop, nhưng cũng thế quyến rũ tầm mắt người khác.

"Jeanie, cô thật là biểu hiện được rất tốt, đáng khen!" Đạo diễn thật xa giơ ngón cái với Hàn Dĩ Chân, khen ngợi biểu hiện của cô. Mà cô trừ mặt lộ vẻ mỉm cười ra, không thể có phản ứng khác, bởi vì máy chụp hình vẫn còn ở cùng cô, theo đuổi cô đến bất kỳ ngõ ngách nào.

Cái này giống như là ma quỷ, tất cả mọi người bị ma chú Hàn Dĩ Chân chế tạo ra vây khốn, trong này bao gồm Hạ Quang Hi.

Hạ Quang Hi không biết, Hàn Dĩ Chân đúng là mê người như vậy. Anh quen được sự phục vụ của cô, sự nghiêm túc của cô, nhưng không quen sự tự nhiên tự tại của cô.

Hàn Dĩ Chân trước ống kính hình như có một loại sức quyến rũ khó có thể hình dung, thế cho nên từng cử động của cô cũng khiến người ta khó có thể hô hấp. Hơn nữa khi ánh đèn lần đầu chiếu lên người cô thì anh dường như cho là anh nhìn thấy tiên, nhìn thấy huyễn thể một không tồn tại ở trần thế, điều này làm của anh không tự chủ tăng nhanh, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy một cỗ bất an mãnh liệt, sợ cô rời khỏi.

"Cảm ơn người xem cả nước nhiệt liệt đặt hàng, số lượng hạn chế 50 cái dường như bị đặt hết. Các vị nhìn lại laptop trong tay model một chút, có phải càng nhìn càng đẹp hay không? Xin nắm chắc cơ hội, nhất định phải nắm chặt cơ hội, chỉ còn lại có sáu cái, xin nhanh gọi điện thoại. . . . . ."

Ống kính như cũ dừng lại ở trên thân Hàn Dĩ Chân, có lẽ là nhiếp ảnh gia thiên vị, nhất định phô bày ra vẻ đẹp không giống với người khác của Hàn Dĩ Chân, không ngừng cho cô nổi bật cực lớn. Hàn Băng Tâm dđlqđ

"Cảm ơn người xem cả nước nhiệt liệt đặt hàng, số lượng hạn chế 50 cái đã hết, cám ơn. . . . . ."

Người chủ trì như cũ ra sức bán, máy chụp hình tự nhiên nhắm ngay Hàn Dĩ Chân. Nhiếp ảnh gia không dừng tay, nhịp tim của Hạ Quang Hi cũng chưa từng chậm lại, lo lắng từ từ tích tụ, cũng không dừng lại.

"Cắt!" Đạo diễn hưng phấn hô ngừng. "Jeanie, cô thật sự là rất tuyệt, quả thật đã có thể đổi nghề làm model rồi. . . . . ."

Sau đó, tất cả mọi người vây bên cạnh Hàn Dĩ Chân ca ngợi cô, mặt cô cũng đỏ lên.

Tình cảnh này, không cách nào làm cho Hạ Quang Hi cảm thấy vui sướng, chỉ đem lại cho anh nhiều tức giận hơn.

Cô hình như cách anh càng ngày càng xa?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom