• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quyến rũ thần tình yêu (1 Viewer)

  • Chương 9

Chương 9.1:

"Trả thư ký lại cho anh." Như báo thù thiên sứ giết đến công ty Hạ Vũ Hi, Hạ Quang Hi một cước bước vào phòng làm việc của Hạ Vũ Hi liền tỏ rõ ý đến.

Ưu nhã ngẩng đầu, yên lặng quan sát vẻ mặt tức giận của Hạ Quang Hi, Hạ Vũ Hi không biết anh họ anh lại đang phát bệnh thần kinh gì, cũng không có ý định hỏi.

"Anh tới vừa đúng lúc, cầm những tài liệu này về đi, đây là ghi chép cuộc họp lần trước." Không để ý tới Hạ Quang Hi tức giận, Hạ Vũ Hi còn muốn anh thuận tiện mang ghi chép cuộc họp về, vì vậy Hạ Quang Hi càng tức giận hơn.

"Ai quan tâm cái tài liệu này!" Không cần hỏi cũng biết những ghi chép kia đều là Jeanie làm, Vũ Hi cái người thổ phỉ chuyên cướp thư kí nhà người ta.

"Anh không chịu nổi một ngày không có thư kí, mau trả Jeanie lại cho anh!" Cũng sinh hoạt bình thường tốt hơn.

"Không phải anh cả ngày lẫn đêm call cô ấy trở về, coi như cô ấy không ở bên cạnh anh, vậy cũng không có liên quan gì chứ?" Người là anh dùng, tiền lương là người khác chi, vậy còn không tốt?

"Ai nói không sao?" Khác biệt cũng lớn lắm. "Không có cô ấy anh căn bản sẽ không làm việc, tất cả đều rối loạn."

"Có cô ấy ở đây, anh càng sẽ không làm việc, em thấy cô ấy vẫn là ở bên chỗ em tốt hơn." Ít nhất không phải gánh thêm trách nhiệm làm vợ.

"Cô ấy ở lại bên cạnh em mới không tốt, em căn bản không hiểu rõ cô ấy." Hạ Quang Hi phản bác.

"Em không cảm thấy vậy." Hạ Vũ Hi không cho là đúng. "Có lẽ thời gian em và Jeanie chung đụng không dài bằng anh, nhưng ít nhất em hiểu được tâm tư của cô ấy hơn anh."

"Em hiểu được tâm tư của cô ấy hơn anh chỗ nào?" Hạ Quang Hi không phục phản bác. "Cô ấy thích cấp trên mang theo cô ấy cùng đi họp, điểm này em hiểu không?" Cái gì cũng không hiểu, còn dám phát ngôn bừa bãi.

"Làm sao anh biết được cô ấy chưa cùng em đi họp?" Đối với Hạ Quang Hi nhìn rõ tiên cơ, Hạ Vũ Hi có chút kinh ngạc, cũng có chút hiếu kì.

"Xem báo cáo cuộc họp liền biết." Hạ Quang Hi tức giận cầm hồ sơ lên quơ quơ, để xuống thật manh. "Trước kia trong báo cáo cuộc họp cô ấy cũng sẽ thêm một chút chú giải, nói rõ tình hình cuộc họp lúc đó. Nhưng em đưa tới đều không có, nhìn một cái cũng biết cơ ấy không có tham gia cuộc họp, chỉ là đơn giản chỉnh sửa lại, cho nên anh nói em không có hiểu rõ cô ấy chút nào."

Jeanie khác với thư kí bình thường, cô có lẽ không nói nhiều, nhưng rất chú trọng cảm giác thành tựu cùng cảm giác tham dự, anh có lẽ không kiệt xuất giống Vũ Hi, nhưng ít nhất anhcó thể cho cô thứ cô muốn.

Hạ Quang Hi thở phì phì thay mặt Hàn Dĩ Chân kháng nghị, cho là Hạ Vũ Hi không nên bỏ rơi cô như vậy. Hạ Vũ Hi thừa nhận mình không có chú ý tới những chi tiết này, đây đại khái có liên quan tới thói quen một mình tới một mình đi của anh, nhưng mà anh họ anh tức giận như vậy, cũng làm cho anh tương đối ngoài ý muốn.

Xem ra, anh họ anh cũng không có vô cảm như trong tưởng tượng của anh, không quan tâm thư kí Hàn! Có triển vọng!

"Em sẽ cải thiện, cám ơn đề nghị của anh." Mặc dù như thế, anh vẫn không có ý định dễ dàng buông tay, cần phải từ từ dạy dỗ Hạ Quang Hi một trận.

"Anh không phải muốn em cải thiện, là muốn em trả Jeanie cho anh, em rốt cuộc có nghe hiểu hay không?" Vừa nghĩ tới mình có thể biến khéo thành vụng, Hạ Quang Hi liền phiền não đến sắp kéo trọc đầu, con ngươi trừng thật to.

"Có nghe.” Hạ Vũ Hi vẫn phong độ thoải mái tự tại. "Chỉ là Jeanie không phải đồ vật, không thể tự cho nhận, càng không thể mua bán, em bất lực."

"Em bất lực chết đi, em căn bản cố ý chơi anh." Hạ QuangH tức đến sắp hộc máu. "Em chỉ cần nói cho cô ấy biết, nói anh cần cô ấy hơn em, như vậy là được rồi." Còn lại không cần nhiều lời.

"Đơn giản như vậy, làm sao anh không tự mình nói?" Hạ Vũ Hi hỏi ngược lại Hạ Quang Hi. "Anh đã hiểu rõ cô ấy như vậy, nên để cho cô ấy biết tâm ý của anh, không cần qua em." Như đứa bé.

"Anh không phải muốn nhờ em truyền lời mới đến tìm em, anh là tới đòi lại thư ký của anh." Bất ngờ bị vạch trần tâm sự ngay cả chính anh cũng không biết, Hạ Quang Hi cảm thấy mặt nhanh chóng đò bừng lên.

"Em không có cách nào giúp anh, anh phải tự mình mở miệng." Hạ Vũ Hi cự tuyệt một tiếng.

"Anh nói." Hạ Quang Hi phiền não thừa nhận. "Anh đã nói với Jeanie vài lần, nhưng cô ấy đều không để ý anh, còn ném lời nói sẽ không bao giờ trở về công ty nữa, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là đến tìm em." Giúp làm người hòa giải.

"Anh nói với cô ấy như thế nào?" Cái này kỳ lạ, theo lý thuyết cô ấy sẽ không cự tuyệt anh mới đúng, trừ phi là anh nói bậy.

"Nói chỉ cần cô ấy trở lại công việc, thì cho cô ấy tiền lương gấp đôi." Hạ Quang Hi uất ức không dứt trả lời.

Quả nhiên nói bậy.

"Cái này thật khó trách." Đổi lại là anh, anh cũng không về.

"Ít nói lời ong tiếng ve, rốt cuộc em muốn thả người không?" Thú vị chính là, Hạ Quang Hi cho rằng Hàn Dĩ Chân không trở về, đều là bởi vì Hạ Vũ Hi.

"Cái này phải xem bản lãnh của anh." Hạ Vũ Hi nhẹ nhàng trả lời. "Nếu Jeanie cũng đã tỏ rõ sẽ không về, cho dù em đồng ý thả người cũng vô ích, tự anh giải quyết đi."

"Anh phài giải quyết thế nào, bắt cóc cô ấy sao?" Anh không làm chuyện phạm pháp.

"Anh dám làm em cũng không phản đối." Hạ Vũ Hi nhíu mày. "Dù sao anh đặc biệt nhiều ý đồ xấu, chút chuyện nhỏ này không làm khó được anh...anh tự mình nghĩ biện pháp."

Nói một cách khác, hôm nay anh tới cũng uổng công, em họ anh sẽ không giúp anh, nhiều lắm là đồng ý thả người mà thôi.

"Coi như anh đi một chuyến uổng công." Hậm hực bỏ lại những lời này, Hạ Quang Hi xoay người.

"Không tiễn." Hạ Vũ Hi cũng không giữ anh lại, dù sao không lâu sau lại nghe tin tức của anh, không sợ giữ nổi tiến độ.

Hạ Quang Hi giống như viên đạn lao ra khỏi công ty Hạ Vũ Hi, không biết mình làm gì tìm đến Hạ Vũ Hi, quả thật tự rước nhục!

Hao tổn tâm trí, nhìn dáng vẻ anh thật có ý đồ xấu rồi.

Làm thế nào mới tốt đây?

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Hợp âm tuyệt mỹ vang đinh đinh đang đang, xinh xắn đáng yêu hiện ra trên màn hình số điện thoại của Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân nhìn cũng không nhìn liền tắt điện thoại di động, cúi đầu chuyên tâm làm việc.

Đối với biểu hiện quả quyết của Hàn Dĩ Chân, Hạ Vũ Hi chỉ nhíu mày. Xem ra lần này cô ăn đòn cân sắt, không để ý tới anh họ anh, nhưng mà anh hoài nghi tình huống này có thể duy trì bao lâu, anh họ anh nhất định còn có chiêu khác.

Quả nhiên, anh mới mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại của anh liền vang lên -- là anh họ anh.

"Chào buổi sáng, anh Quang Hi." Hạ Vũ Hi tuyệt không ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hạ Quang Hi, anh không hiểu vì sao anh không gọi đến điện thoại của công ty, như vậy không phải nhanh hơn?

"Chào buổi sáng, Vũ Hi." Giọng nói của Hạ Quang Hi khàn khàn nghe giống như bị bệnh nặng. "Điện thoại Jeanie không thông, em có thể chuyển điện thoại cho cô ấy hay không?"

"Không thành vấn đề." Hạ Vũ Hi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đưa điện thoại di động cho Hàn Dĩ Chân cách đó không xa, vẻ mặt cô khó hiểu.

"Là anh Quang Hi gọi tới, anh ấy muốn cô nhận." Hạ Vũ Hi bổ sung tiếp, cô còn chần chờ, không muốn đón lấy.

"Anh ấy giống như cảm rất nghiêm trọng, lời đều nói không ra được." Hạ Vũ Hi lại nhắm vào cổ họng, Hàn Dĩ Chân vội vàng nhận lấy điện thoại di động, khẩn trương hỏi. Hàn BĂNG tÂM ddlqđ

"Này, anh ngã bệnh sao? Có nặng lắm không?"

Hạ Vũ Hi vốn định lễ phép tránh ra, để cho bọn họ lén lút đối thoại, không ngờ Hàn Dĩ Chân rất nhanh kết thúc trò chuyện, đưa điện thoại di động giao trả cho anh, hơn nữa nói --

"Anh ấy ngã bệnh." Vẻ mặt phiền não không dứt.

"Là cảm sao?" Hạ Vũ Hi nhận lấy điện thoại di động, vẻ mặt cực kỳ quan tâm.

"Hình như vậy." Hàn Dĩ Chân gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. "Anh ấy nói đang phát sốt, hi vọng tôi có thể qua chăm sóc anh ấy, tôi còn đang suy nghĩ."

"Không cần suy nghĩ, hiện tại liền qua đi." Hiếm khi anh họ anh chịu hy sinh mình, làm ra xiếc oanh oanh liệt liệt như vậy, đương nhiên là phải cổ vũ.

"Nhưng mà. . . . . ." Nhưng mà cô từng nói không qua giúp anh nữa, như vậy chẳng phải là vả miệng mình sao?

"Thành thật mà nói, đầu óc anh họ tôi không phải rất tốt, nếu lại cháy hỏng đầu óc, tôi sợ anh ấy sẽ biến thành đầu óc tối dạ, ảnh hưởng sinh tồn xí nghiệp gia tộc." Hạ Vũ Hi nghiêm trang khuyên Hàn Dĩ Chân vì tập đoàn nghĩ nhiều, nếu đổi lại bình thường cô nhất định bật cười, đáng tiếc hiện tại cô không có tâm tình này, chỉ đành phải miễn cưỡng mỉm cười.

"Chẳng lẽ cô thật hi vọng anh ấy cháy hỏng đầu óc?" Hạ Vũ Hi không ngừng cố gắng, Hàn Dĩ Chân lúc này mới gắng gượng gật đầu, nói tiếng: "Vậy tôi qua xem sao!" Cầm ví da lên xông về phía thang máy.

Tại sao người trên thế giới này, đều thích ăn ở hai lòng?

Ai!

Thật sâu cảm thấy bà mối không dễ làm, Hạ Vũ Hi chơi điện thoại di động một hồi, trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc.

Bắt taxi đến công ty Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân không ngừng tự trách mình, cũng đã nói không được quan tâm anh thế nào vừa nghe thấy anh ngã bệnh, chân đã tự chủ nhảy lên taxi? Thật là quá không có tiến bộ.

"Vù vù!" Mà Hạ Quang Hi bày quỷ kế lừa gạt Hàn Dĩ Chân tới trước, cũng trả giá cao, đầu của anh đau muốn chết.

Bây giờ nhiệt độ của anh rốt cuộc là bao nhiêu? 38, 39, hay là 40?

Hạ Quang Hi ngược lại không lo lắng cho mình sẽ cháy hỏng đầu óc, bởi vì hiện tại nếu có người giơ tay đặt câu hỏi anh làm sao bị, anh còn có thể lưu loát trả lời vấn đề này, đáp án dĩ nhiên là -- lạnh nóng đan xen.

Vì có thể thuận lợi phát sốt, anh học tập tinh thần Ung Chính, dội nước lạnh một hồi, xối nước nóng một hồi, muốn làm mình phát bệnh mới thôi.

Kết quả trời cao không phụ người có lòng, sau khi liên tục ngược đãi mình mấy ngày, rốt cuộc anhcũng thành công phát sốt, sốt một cái liền sốt tới 38,5 độ. Hiện tại đã sớm là nhìn mờ mịt mà tóc bạc trắng, cảm giác chân tóc đều đang đau rồi.

Mặc dù như thế, anh vẫn cố nén đau đớn ngất xỉu, xộc xệch đi tới công ty. Mà trải qua cố ý xem nhẹ của anh, nhiệt độ của người anh giống như lại lên cao một chút, anh không xác định, bởi vì anh quên đem nhiệt kế theo. Hơn nữa anh không biết nhiệt kế đo bằng tai của công ty để ở đâu, tất cả mọi chuyện của anh đều do Hàn Dĩ Chân xử lý, thiếu cô anh tựa như đứa con nít vô dụng.

Nhiệt độ liên tục tăng, khiến cho Hạ Quang Hi không thể không phát ra âm thanh y y nha nha như trẻ con, đầu của anh thật sự rất đau, toàn thân đều đổ mồ hôi.

Cả người Hạ Quang Hi gục xuống bàn, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, hai tay liên tục phát run. Anh lớn như vậy từ trước tới nay, chưa từng chật vật như bây giờ. Càng tệ hơn chính là, Hàn Dĩ Chân cũng không nói cô có thể tới hay không, chỉ nói cô biết rồi liền cúp điện thoại, căn bản không quan tâm anh sống hay chết.

Người phụ nữ tuyệt tình, dầu gì anh còn làm ông chủ của cô hai năm, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có. . . . . .

Vừa phát sốt, lại chịu khổ vô tình vứt bỏ, Hạ Quang Hi gần đây sống thật khổ, so ra, những ngày trước tựa như thiên đường.

"Jeanie đáng ghét. . . . . . Hô. . . . . . Làm sao. . . . . . Còn chưa tới?" Anh còn chưa tới thiên đường, giọng nói ngược lại rất giống con trâu già sắp chết không còn hơi sức, gục xuống bàn giãy giụa.

Thật là khổ sở.

Anh vù vù thở gấp.

Hiện tại nhiệt độ của anh rốt cuộc là bao nhiêu, 40 hay sao?

Hạ Quang Hi sốt tới thần trí mơ hồ, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, anh thậm chí không nghe được tiếng cửa mở, mãi cho đến khi bàn tay lạnh ngắt của Hàn Dĩ Chân dán lên trán của anh, anh mới có cảm giác.

"Em tới rồi?" Dù vậy, anh vẫn không thấy rõ, cảm giác có hai Hàn Dĩ Chân.

Hàn Dĩ Chân không trả lời, sờ trán anh một hồi, vội vàng chạy đi tìm nhiệt kế đo bằng tai đo nhiệt độ người anh.

"Thì ra đặt ở ngăn kéo của em, khó trách không tìm được." Anh cười cười với Hàn Dĩ Chân, thật vất vả hợp lại một hình ảnh lại bắt đầu tách ra, cô lại biến thành hai người.

"Câm miệng, không cần nói." Cô như nữ bá vương ra lệnh, Hạ Quang Hi chỉ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Em trở nên thật hung dữ, nhất định là Vũ Hi nói gì với em, em mới có thể trở nên dữ \ như vậy đúng không?" Hạ Quang Hi yên tĩnh không tới một giây đồng hồ, lại bắt đầu càu nhàu. Hàn Dĩ Chân chỉ trừng mắt liếc anh một cái, chuyển lực chú ý tới nhiệt kế đo bằng tai trong tay, phía trên hiển thị 39,4 độ.

"Anh phải nằm xuống mới được." Cô vội vã đứng lên, lại bị bàn tay Hạ Quang Hi ngăn lại.

"Em muốn đi đâu?" Coi như phát sốt anh cũng muốn ăn vạ, bởi vì anh thật sự sợ cô đi mất.

"Cứu mạng nhỏ của anh." Cô không khách khí đẩy tay anh ra, dùng sức ấn cái nút xuống, phòng nhỏ đầy đủ thiết bị lập tức giống như làm ảo thuật bỗng xuất hiện, Hàn Dĩ Chân lại trở về bên cạnh anh.

"Hiện tại tôi phải đỡ anh đến phòng nghỉ ngơi, anh phải dùng sức nha!" Cô dùng sức kéo Hạ Quang Hi từ trên ghế da lên, Hạ Quang Hi gật đầu.

"Được." Anh cũng vô cùng phối hợp dùng sức chống đỡ thân thể dựa vào cô, hai người lắc lư một hồi, Hàn Dĩ Chân mới đưa anh An Nhiên an toàn ổn định đến trên giường trong phòng nhỏ, ngực cũng thở gấp như anh.

Nhưng Hàn Dĩ Chân không có rảnh dừng lại nghỉ ngơi, nhiệt độ trên trán anh đang tăng lên, phải nghĩ biện pháp hạ nhiệt độ.

D

"Jeaniee. . . . . ." Biết rõ anh có lỗi với cô, biết rõ hiện tại kêu cô, chỉ mang cho cô nhiều rắc rối hơn, anh vẫn không nhịn được gọi tên cô.

Đ

"Anh không cần nói chuyện, giữ yên lặng, tôi đi mua thuốc hạ sốt." Hàn Dĩ Chân sớm thành thói quen anh lúc nào cũng gọi, cũng giống như tên cô vậy hoàn toàn nỗ lực, chỉ mong ở bên cạnh anh.

L

"Em có thể không cần đi không?" Anh thật sự sợ cô một đi không trở lại.

Q

"Không được." Cô cự tuyệt một tiếng. "Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ, tôi mua thuốc xong sẽ trở lại."

Đ

Đây là lời hứa của cô, mà anh biết cô giữ chữ tín nhất rồi, cô nhất định sẽ trở về.

Lấy được cam kết của Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để mình đi vào giấc ngủ. Hàn Dĩ Chân bất đắc dĩ nhìn anh một cái, thở dài giúp anh đắp lên chăn, cô thật sự là kiếp trước thiếu nợ anh, kiếp này mới giống như người hầu còn cả đời.

39,4 độ, anh cũng thật là biết chịu đựng.

Vặn nhiệt kế đo bằng tai về không, lại đem nhiệt kế đo bằng tai trả về chỗ cũ, Hàn Dĩ Chân vội vàng lấy ví tiền từ trong túi da ra, chạy tới quầy thuốc gần công ty mua thuốc hạ sốt, lại trở về công ty.

"Tới, uống thuốc." Cô lay tỉnh Hạ Quang Hi đang mơ mơ màng màng, cho anh uống thuốc hạ sốt.

"Chờ hết sốt, anh sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa." Sau đó, cô lại dụ dỗ anh, âm thanh êm ái ẩn chứa quá nhiều tình yêu, quá nhiều tình yêu, lòng của Hạ Quang Hi cũng ấm lên.

"Tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu." Khó chịu cô không có ở bên cạnh anh, khó chịu anh từng nói quá nhiều lời tổn thương cô, những thứ này đều không thể thu hồi lại.

"Tôi biết." Hàn Dĩ Chân an ủi Hạ Quang Hi. "Hiện tại mau ngủ đi, biết không?"

"Biết." Hạ Quang Hi lẩm bẩm trả lời. "Nhưng em phải bồi tôi nha. . . . . ." Tiếp đó lại đi vào giấc mộng.

Si ngốc đưa mắt nhìn mặt Hạ Quang Hi phát đỏ, Hàn Dĩ Chân trừ cười khổ ra vẫn là cười khổ. Trời cao hình như cứ đùa giỡn cô, hoặc khảo nghiệm quyết tâm của cô, mỗi lần cô thề không bao giờ để ý tới anh, chắc chắn sẽ có phát sinh ngoài ý muốn, khiến cô không tự chủ ngoái đầu nhìn lại, hay là đây chỉ là cô vì mình không kiên cường lấy cớ? Cô cũng không biết. Hàn Băng Tâm

Nhún nhún vai, lần nữa giúp anh đắp kín chăn mền. Hàn Dĩ Chân hiểu chỉ dựa vào thuốc không đủ, Hạ Quang Hi cần thêm phụ trợ mới có thể mau sớm hạ sốt, vì vậy lại đến tủ lạnh lấy đá, gộp với khăn lông làm thành một túi chườm nước đá đơn sơ, thoa lên trán của anh.

Cô cực kỳ cẩn thận làm những động tác này, thứ nhất sợ đánh thức Hạ Quang Hi, thứ hai là bởi vì khối băng không thể trực tiếp tiếp xúc trán quá lâu, Hàn Dĩ Chân chỉ đành cầm lên lại để xuống, lặp lại động tác giống nhau vài chục lần, cho đến khi khối băng sắp hoá thành nước mới thôi.

Tiếp đó, lại nhìn thấy cô không ngừng múc nước lau trán và gáy giúp Hạ Quang Hi hạ nhiệt độ, dưới tác dụng của thuốc và việc cô hết lòng chăm sóc, sốt cao từ từ thối lui, nhiệt độ của Hạ Quang Hi từ từ khôi phục bình thường, Hàn Dĩ Chân dường như mệt mỏi suy sụp.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng hết sốt, cô cuối cùng có thể yên tâm.

Liên tục giằng co hơn hai giờ, nhiệt độ của Hạ Quang Hi từ 39,4 độ ban đầu giảm xuống 37,5 độ, mặc dù hơi nóng, nhưng ít ra không có nguy hiểm sốt hư đầu óc.

Biết sẽ không còn phát sinh ngoài ý muốn, Hàn Dĩ Chân vẫn còn không dám rời khỏi anh, ngồi xuống hai tay nằm ở mép giường nghỉ ngơi. Có lẽ là quá mệt mỏi, cô dường như nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ, mặc cho đồng hồ trên tường tí tách mà trôi.

Tí tách.

Đồng hồ báo thức đi lại, giống như là vỏ bọc con nhộng, gắt gao bao trùm bóng dáng hai người. Thời gian vào giờ khắc này dừng lại, thế giới cởi bỏ âm thanh, giống như tác phẩm của sự yên tĩnh, treo trên tường khảm thành vĩnh hằng, đường ray duy nhất nối với thế giới này, chỉ còn tiếng hít thở vững vàng của hai người, nối liền linh hồn lẫn nhau.

Người đầu tiên thoát khỏi sự yên tĩnh này là Hạ Quang Hi, anh tỉnh lại còn sớm hơn Hàn Dĩ Chân. Khi anh tỉnh lại, phát hiện mặt trời ngoài cửa sổ đã lớn đến không gòn như tình hình khi đó, một cỗ ánh mặt trời cùng cảm giác nóng rực đồng thời tràn ngập lồng ngực, khiến anh không cách nào tự quyết.

Anh nhìn Hàn Dĩ Chân, cô đang nằm ở bên giường ngủ, ngũ quan nổi bật dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phơi bày ra vòng sáng tuyệt đẹp. Anh không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô ghi hình ở phòng chụp ảnh, khi đó cô cũng giống như vậy đón nhận ánh sáng, bày ra mỹ cảm độc đáo của cô, khác nhau chính là lần đó cô mở mắt, lần này lại là ngủ, nhưng đều hấp dẫn người khác.

Vươn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, Hạ Quang Hi để mặc cho mình kiềm nén dục vọng thật lâu, bằng phương thức phát tiết ngọt ngào, để mặc cho mình cảm nhận da thịt cô.

Quá khứ làm sao anh lại cho rằng là người trung tính? Người trung tính sẽ không có xúc cảm như vậy, da thịt len lỏi ở đầu ngón tay hoàn toàn nữ tính, là tạo vật ân điển tốt đẹp nhất người ban cho thế giới này, thế nhưng anh lại không biết quý trọng.

Hạ Quang Hi thề, anh sẽ không bao giờ dễ dàng khiến Hàn Dĩ Chân chuồn khỏi đầu ngón tay nữa, cô vốn chính là thuộc về anh, bọn họ là một đôi trời đất tạo nên, vô luận là ở phương diện nào.

Có thể là Hàn Dĩ Chân cũng cảm nhận được thành ý của anh, khi anh dịu dàng chạm nhẹ đã từ từ tỉnh lại, đang mở mắt cũng cứng đờ trong nháy mắt.

"Anh đang làm gì vậy?" Hàn Dĩ Chân vừa mở miệng liền chất vấn.

"Sờ em." Hạ Quang Hi có chút ảo não, giọng nói của cô giống như anh là rắn độc mãnh thú, không nên đụng vào cô.

"Anh không có chuyện gì sờ tôi làm gì?" Cô không phải coi anh là rắn độc mãnh thú, chỉ là không quen. "Anh khỏe chưa, đã hết sốt rồi?"

"Chắc là hết rồi." Anh nhìn cô sờ trán anh, hình như cô coi anh như đứa trẻ.

"Vậy thì tốt." Cô nói xong liền muốn đứng dậy. "Tôi đi ra ngoài cũng mấy tiếng rồi, nên trở về công ty rồi."

"Công ty của em ở chỗ này." Anh kéo Hàn Dĩ Chân không để cô đi, ánh mắt sôi nổi khác thường.

"Anh đang nói bậy gì vậy, bây giờ tôi đã không còn là thư ký của anh." Hàn Dĩ Chân nhắc nhở Hạ Quang Hi, cô đã sớm nghỉ việc, đổi công ty khác.

"Nếu như em quay lại làm việc cho tôi, thì lại là thư ký của tôi rồi." Anh không chút nào cho đây là vấn đề gì lớn.

"Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?" Hàn Dĩ Chân thử kéo tay anh ra. "Tôi không có hứng thú với đề nghị của anh, vô luận a trả cho tôi gấp mấy lần tiền lương, tôi cũng sẽ không trở về làm việc cho anh, tôi không yêu tiền như anh tưởng."

"Tôi không có nói em yêu tiền." Đáng chết, anh căn bản không có cái ý nghĩ này, tại sao cô muốn xuyên tạc ý của anh?

"Không phải thế, vậy anh là có ý gì?" Cô liều chết gỡ tay anh ra, bất đắc dĩ anh chính là không buông ra.

"Tôi. . . . . ." Anh chỉ là đơn thuần nói bậy, cứ như vậy thôi.

"Được rồi, tôi thật sự phải đi rồi." Không rảnh nghe anh ấp a ấp úng.

"Em dám đi, tôi liền cho em biết tay!" Không hiểu giải thích thì thôi, Hạ Quang hi còn tiến một bước uy hiếp cô, Hàn Dĩ Chân căn bản mặc kệ anh.

"Hừ!" Cô nếu lại để ý đến hắn, chính là đại ngu ngốc.

Lúc này Hàn Dĩ Chân quyết tâm đẩy anh ra, Hạ Quang Hi không kịp phản ứng, thật may là còn có một thứ pháp bảo có thể cứu anh.

Khi anh yên tâm mỉm cười, cửa sắt phòng bí mật nặng nề đóng lại ngay trước mặt Hàn Dĩ Chân. Cô không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại nhìn Hạ Quang Hi, trên tay anh đang cầm điều khiển, cười đến giống như ác ma.

"Đưa điều khiển cho tôi." Tay cô vươn thật dài, đòi anh điều khiển.

"Không đưa." Hạ Quang Hi dứt khoát giấu điều khiển dưới giường, Hàn Dĩ Chân quả thật sắp khóc, cánh cửa này trừ cái nút phía ngoài và điều khiển ra, căn bản không cách nào mở ra. Hàn Băng Tâm

"Anh muốn bức điên tôi sao?" Vừa lo lắng cơ thể của anh, lại phải ứng phó anh tùy hứng, anh thật sự cho rằng cô là nữ siêu nhân sức mạnh ghê gớm?

"Tôi không phải muốn ép điên em, tôi chỉ là . . . . ." Anh gãi đầu, không biết biểu đạt cảm giác trong lòng như thế nào.

"Chỉ là như thế nào?" Cô cảm thấy mình đã đạt tới cực hạn, ép nữa nhất định thét chói tai.

"Chỉ là. . . . . ." Anh còn chưa biết nên nói sao. "Chỉ là. . . . . . Em không thể đi." Đúng, cô không thể đi, không thể rời khỏi tầm mắt của anh.

"Vì sao tôi không thể đi?" Đáng đời cô nhiều chuyện quan tâm anh chết sống, nên không để ý đến anh để cho anh sốt thành ngu ngốc, sẽ không dính phải những phiền phức này.

"Bởi vì. . . . . ." Đáng chết, tại sao anh nghĩ không ra lý do? Bình thường những ý xấu kia đi đâu, thời điểm muốn dùng liền biến mất.

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì nguyên nhân này, cho nên em không thể đi!" Hạ Quang Hi cuối cùng biểu đạt ra ý nghĩ trong lòng, chỉ là dùng là phương thức khiến Hàn Dĩ Chân cảm thấy kinh ngạc, anh vậy mà lại kéo cô qua hôn cô.

D

Não Hàn Dĩ Chân thiếu dưỡng khí vài giây, không biết rõ xảy ra chuyện gì. Cho đến khi nhiệt độ môi anh xác xác thật thật nhắn nhủ đến trên miệng cô, cô mới xác định, anh thật sự đang hôn cô.

Đ

"Anh đang làm gì vậy?" Ngay cả như vậy, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, vẻ mặt mờ mịt một trận.

L

"Tôi đang hôn em." Ngược lại, Hạ Quang Hi lại cảm thấy nét mặt sững sờ của cô thật đáng yêu, đáp lời đồng thời đôi môi lại áp lên môi cô, Hàn Dĩ Chân trong nháy mắt không thể hô hấp.

Q

Anh thật sự đang hôn cô!

Đ

Cô ngốc nghếch đáng yêu đáp lại nụ hôn của anh.

Quá khứ chỉ sẽ xuất hiện ở trong mơ, hôm nay chân thật hiện ra ngay trước mắt, cô không thể tin được, không thể suy nghĩ, không thể -- không đúng, tình hình không nên như vậy, trong này nhất định có cái gì sai lầm!

Hàn Dĩ Chân như mới tỉnh mộng đẩy anh ra, cũng thử mở miệng nói cho rõ ràng, không ngờ lại rơi vào dây dưa kịch liệt hơn.

"Cái này không đúng." Cô thử phân rõ phải trái với anh, nhưng Hạ Quang Hi cho tới bây giờ thì không phải là kiểu người lý trí, lúc này càng không muốn suy nghĩ.

"Cái này mới đúng." Anh ngược lại thuyết phục cô. "Em vốn chính là thuộc về tôi, chúng ta sớm nên ở chung một chỗ."

"Nhưng anh không có cảm giác với tôi, cho rằng tôi là trung tính." Không thể phủ nhận, ảnh hưởng của câu vô tâm "em thuộc về tôi" kia đã tạo thành tính quyết định với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có vấn đề.

"Tôi mới không có cho rằng em là người trung tính." Hạ Quang Hi phiền não trả lời, chữa lại lời nói dưới ánh mắt nghi ngờ của cô.

"Được rồi, tôi từng nói những lời này." Đều do anh miệng rộng. "Nhưng đó là! Đó là. . . . . ."

"Đó là?" Cô không chịu nổi anh mỗi lần đều không nói rõ ràng, đánh trận mơ hồ với cô.

"Đó là --" đó là anh cũng không hiểu cảm giác của mình đối với cô, theo bản năng sẽ nảy sinh ra kháng cự. Anh phong lưu thành tính, không chịu thừa nhận mình thua bởi thư kí trên tay mình, nên mới dùng lời ác ý che giấu, thật sự là rất đê tiện.

Càng tệ hơn chính là, mỗi lần ở thời khắc quan trọng, anh không mở được cửa. Chỉ biết dùng hành động dời đi lực chú ý, lần này cũng ngoại lệ, anh vừa không cách nào thành thực thổ lộ, không thể làm gì khác hơn là lần nữa kéo Hàn Dĩ Chân qua nhiệt tình hôn cô, mong cô có thể hiểu ý tứ chân chính của anh.

Vì vậy, nụ hôn của anh sâu hơn, ánh mắt cũng chuyển thành thâm trầm rồi.

Mặt khác, Hàn Dĩ Chân thủy chung không hiểu tâm ý chân chính của anh, chỉ biết là anh đang hôn. Mà mộng đẹp của cô, cũng ngay tại thời khắc này trở thành sự thật. . . . . .

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Bọn họ lên giường rồi.

Sự thật nặng nề giống như chày gỗ nặng mấy ngàn cân, đột ngột nhắc nhở Hàn Dĩ Chân, cũng một phen đập nát kiến trúc mộng đẹp ngắn ngủi của cô.

Cô thậm chí không nhớ rõ bọn họ lên giường thế nào, chỉ biết ngay lúc đó mặt trời rất lớn, nụ hôn của anh rất nhiệt tình, sau đó. . . . . . Sau đó tất cả liền mơ mơ màng màng xảy ra, cô cũng bất lực.

Này thật rất không đúng.

Hàn Dĩ Chân ảo não lấy tay che kín mặt mình, cho là như vậy thì có thể trốn tránh sự thật.

Anh rõ ràng cũng không thích cô, nhưng lại có thể lên giường với cô. Chuyện này cũng không có gì ngoài ý muốn, phàm là ba anh em bọn họ đều có bản lãnh giống nhau, vấn đề là ở chính cô, cô làm sao sẽ đồng ý?

Bên cạnh truyền tới âm thanh sột soạt, hình như thay cô trả lời vấn đề này, người đàn ông khiến cô tan nát cõi lòng cũng làm cho cô nhớ thương, ngoài miệng đang hàm chứa nụ cười thỏa mãn, hé mắt liếc nhìn cô.

"Chúng ta lên giường rồi." Anh làm điều thừa nhắc nhở Hàn Dĩ Chân mới vừa ở trên chiếc giường này xảy ra chuyện, Hàn Dĩ Chân căn bản hận không thể giết chết anh.

"Chúng ta đã xảy ra quan hệ." Sau đó, anh lại tự chủ trương ở trên người cô dán nhãn, đắp lên ba chữ to "Hạ Quang Hi", Hàn Dĩ Chân càng thêm hận anh.

"Tôi muốn đi về." Cô không chút nghĩ ngợi mà kéo nhãn xuống, ném trên mặt anh, vẻ mặt anh không để ý, cho rằng cô chỉ tùy tiện nói một chút.

"Đúng là nên về nhà nghỉ ngơi, em có thể đã bị tôi lây bệnh cảm." Anh biểu đạt ý nghĩ yêu thương không đúng, cũng rất hiểu phải dát vàng lên mặt mình, tự đại mà cho là anh ngay cả cảm cũng nhận thay cô.

"Tôi không phải về nhà, là muốn về công ty." Cô không hiểu tại sao mình lại thích người đàn ông nông cạn giống như anh? ! Có thể nói số phận trêu người, nếu cô đổi công tác sớm một chút là tốt rồi.

"Về công ty?" Nghe ba chữ này, lỗ tai Hạ Quang Hi đều dựng lên, giọng điệu bỗng chốc đổi xấu.

"Đúng, về công ty." Giọng nói của cô kiên định lặp lại một lần, đồng thời xuống giường mặc quần áo.

"Tôi cho rằng em đã quyết định từ chức với Vũ Hi." Anh không thể tiếp nhận sự thật này, bọn họ cũng đã lên giường. Cô lại quyết định trở lại bên cạnh một người đàn ông khác.

"Không có chuyện này." Giọng điệu của cô lạnh vô cùng. "Tôi vẫn là thư ký của Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi, tôi chỉ là tạm thời trở lại trợ giúp."

"Trợ giúp?" Giọng Hạ Quang Hi mang vẻ giễu cợt hỏi ngược lại. "Nếu như tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi chúng ta còn lăn lộn trên giường, em coi đây là trợ giúp cái gì?" Anh không phải cố ý muốn nói thô lỗ thế này, mà là thái độ lạnh lùng của cô quá tổn thương người khác, cô thậm chí không chịu quay đầu lại nhìn anh.

"Đó là ngoài ý muốn." Cô sẵng giọng trước anh một bước, để tránh lát nữa anh nói tương tự, cô sẽ bị thương càng nặng.

"Ngoài ý muốn?" Chân chính người bị thương là anh được không, anh còn không kịp nói rõ cảm giác của mình, liền bị tưới một thân nước lạnh.

"Đúng, ngoài ý muốn." Cô kiên trì. "Tôi là tới chăm sóc anh, hiện tại anh đã bớt sốt, ta vậy cũng nên trở về công ty trình diện, Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi nhất định rất lo lắng."

"Em ấy lo lắng cái rắm!" Không đề cập tới em họ anh còn được, càng nói anh càng giận lớn. "Chân chính nên lo lắng là em, hôm nay em không nói rõ ràng, đừng mơ rời khỏi."

"Tôi đi đây." Cô đã vượt thân phận một người thư kí, nên tu chỉnh.

"Em dám!" Hạ Quang Hi hốt hoảng sờ loạn ở trên giường, chính là không tìm được đồ có thể khống chế cô.

"Anh đang tìm cái này sao?" Cô lắc lư điều khiển trong tay, nói cho anh biết không cần tìm, đồ ở trên tay cô.

"Sai lầm giống vậy tôi sẽ không tái diễn lần hai, những lời này thuận tiện tặng cho anh." Cũng áp dụng giống vậy.

"Em không thể đối với tôi như vậy, Jeanie!" Đáng chết, quần của anh đâu rồi, đá đi đâu rồi?

"Tôi đương nhiên có thể." Hàn Dĩ Chân ấn nút mở cửa, ném điều khiển xuống mặt đất, sau đó nghênh ngang rời đi.

Đưa mắt nhìn Hàn Dĩ Chân rời đi, Hạ Quang Hi không thể nào tin nổi chuyện như vậy lại xảy ra, đây là tình tiết trong phim ảnh mới xuất hiện.

"Đáng chết!" Anh đau đớn đấm nệm trút hận, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Lúc trước anh chỉ đích danh giường Tịch Mông Ti này, cũng không phải là dùng làm bao cát, lại nói có chút sầu não, đây là Hàn Dĩ Chân mua giúp anh!

Gậy ông đập lưng ông, nghĩ đến chính là cái đạo lý này.

"Cô trở lại rồi."

Trong trường hợp này với Hàn Dĩ Chân mà nói, cô cũng không có chân chính đạt được thắng lợi, ngược lại càng thêm cảm thấy mất mác.

"Anh Quang Hi có khá hơn một chút hay không, anh ấy hết sốt rồi sao?"

Tự ái khiến cho Hàn Dĩ Chân ngẩng đầu ưỡn ngực mà ra khỏi công ty Hạ Quang Hi, nhưng vừa về tới công ty đối mặt với khuôn mặt Hạ Vũ Hi có chút giống anh, cô không tiêu sái nổi nữa.

"Đều hết rồi." Cô miễn cưỡng cười nói. "Sốt tới 39,4 độ, cũng thật làm khó anh ấy."

"Tôi thấy chân chính khổ sở chính là cô chứ! Cô đi khoảng sáu tiếng." Từ 10h sáng đến bốn giờ chiều, anh hoài nghi cô căn bản còn chưa ăn cơm.

"Cũng được." Cô theo bản năng tránh khỏi tầm mắt Hạ Vũ Hi. "Bởi vì tôi vẫn nghĩ cách giúp anh ấy hạ sốt, không chú ý tới thời gian, thật là thật xin lỗi, lần sau sẽ xảy ra không chuyện như vậy nữa."

Hạ Vũ Hi cái gì cũng không nói, nhưng anh vô ý hỏi quan tâm lại kích động tâm tình của cô, khiến cô dường như sụp đổ.

Một người không gỏi nói dối một khi bắt đầu nói dối, ánh mắt không chớp tắt, cũng là trốn tránh, mà cô hiển nhiên thuộc về người sau.

Hạ Vũ Hi vẫn không nói gì, bởi vì anh không nói, hốc mắt của Hàn Dĩ Chân cũng đã bắt đầu ửng hồng, anh đồng thời còn chú ý tới vết hôn rõ ràng kia của Hàn Dĩ Chân.

Vết hôn; đàn ông dùng để khoe khoang dấu hiệu của mình.

Cũng giống như chó dùng nước tiểu để phân địa bàn, anh họ anh muốn dựa vào cái này khoe thắng lợi của anh ấy, thuận tiện nói cho anh biết: Đừng lệch não nghĩ muốn động vào cô, thật là một người đàn ông ngu xuẩn.

Nghĩ đến mình thế nhưng có quan hệ máu mủ với người đàn ông ngu xuẩn như thế, Hạ Vũ Hi liền không nhịn được nghĩ nhíu mày, nhưng mà anh phỏng đoán, cô đại khái vẫn chưa biết mình đã bị đánh dấu?

"Tôi có thể nhờ cô một chuyện không, Jeanie?" Chỉ là! Từ xưa tới nay giữa nam nữ cho tới bây giờ chính là trò chơi truy đuổi, xác định thủ đoạn của ai cao minh.

"Mời nói." Cô miễn cưỡng nở nụ cười, nâng lên tinh thần đáp lại thỉnh cầu của anh, chỉ thấy anh mỉm cười.

"Có thể thay tôi đi công tác không?" Hạ Vũ Hi nói. "Tôi có hẹn với một khách hàng Hoa Liên, nhưng mà ngày mai tôi lại có lịch trình khác không đi được, cô có thể thay tôi bàn bạc với người ấy hay không?"

"Anh có hẹn với khách hàng Hoa Liên?" Hàn Dĩ Chân lật lịch hành trình của anh, thế nào cũng không tìm được vị khách hàng thần bí này. "Nhưng tóm tắt công tác không có ghi chép. . . . . ."

"Tạm thời hẹn." Hạ Vũ Hi ngăn cô lật lịch công tác, muốn cô đừng gấp. "Anh ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói có chuyện khẩn cấp nhất định phải gặp tôi...tôi không thể làm gì khác hơn là đồng ý."

"Nhưng là người ta chỉ đích danh muốn gặp anh, tôi thay anh đi thì có chút không. . . . . ." Không có thành ý.

"Không sao cả." Hạ Vũ Hi cười nói. "Tôi sẽ nói rõ với đối phương nguyên nhân tôi không thể đi, đối phương sẽ tha thứ."

"Chuyện này. . . . . . Được rồi, tôi đồng ý anh." Khó khi anh đề xuất yêu cầu, nói gì cũng không thể cự tuyệt.

"Rất tốt." Hạ Vũ Hi cầm bút trên bàn của cô lên, ở trên giấy trắng ghi lại tên khách sạn và điện thoại. "Cô chờ lát nữa đáp máy bay đến khách sạn này, chờ tôi liên lạc với đối phương, sẽ truyền tài liệu đến khách sạn cho cô, cô dựa theo cấp trên chỉ thị làm việc."

"Anh xác định muốn như vậy sao?" Cái này không giống như tác phong làm việc của anh, Hàn Dĩ Chân không khỏi hoài nghi.

"Vô cùng xác định." Anh gật đầu.

Ông chủ cũng nói như vậy, Hàn Dĩ Chân cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa, cũng chỉ được dựa theo mà làm. Năm tiếng sau, cô đã đến được khách sạn Hạ Vũ Hi chỉ định, hơn nữa bản fax đã đến từ lâu.

Jeanie thân mến:

Tôi muốn cô nghỉ ngơi một chút, lòng cô cũng thế, qua một tuần rồi trở về.

Hạ Vũ Hi

Thì ra là vậy, khách hàng của anh là lòng của cô, anh muốn cô tỉnh táo lại, thật tốt lắng nghe âm thanh của nó.

"Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi. . . . . ." Trong tay nắm chặt bản fax đến từ phương xa, Hàn Dĩ Chân cuộc rơi nước mắt.

"Cám ơn anh. . . . . ." Cám ơn anh hiểu được lòng cô, cám ơn anh tranh thủ suy tính thời gian cho cô. Anh nếu không ép buộc cô nghỉ phép, sợ rằng đến nay cô còn đang chìm trong tâm trạng lo lắng, chuyện gì cũng không làm được.

Tình yêu là một bức tường, người ngoài tường mù quáng, người bên trong tường lo lắng. Chỉ có người đứng chính giữa tường, mới có thể hai bên đều nhìn rõ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom